Độ Sâu Của Tình Yêu
Chương 5
Một thân ảnh nhỏ bé linh hoạt đang trượt trên ván trượt, dừng lại ngay trước cửa bệnh viện, nhấc chân xuống từ ván trượt, thuận tay thu nó lại, sau đó chạy vào đại sảnh bệnh viện.
Tầm mắt nhìn quanh tầng trệt của bệnh viện, đôi mắt đảo qua, thị lực tốt làm cô chỉ mất một giây đã có thể nhìn thấy nơi mình muốn đến. Khoa hô hấp: tầng 11.
Thang máy “đinh" một tiếng tới tầng dưới cùng, những người đang chờ thang máy chen chúc tiến vào. Người cuối cùng bước vào là một phụ nữ có thai, là một bà mẹ trẻ, chính xác mà nói, là một bà mẹ rất trẻ, nhìn qua mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi, áo khoác còn gắn huy hiệu trường.
Mọi người trong thang máy bắt đầu thầm thì to nhỏ.
“Là học sinh trung học đó…"
“Trường trung học Sơn Nam…"
“Không thể tưởng được a… Lũ trẻ bây giờ thật là…"
Mọi người vừa ổn định chỗ đứng, cảnh báo thang máy quá tải liền vang lên.
Mọi người trong thang máy đồng loạt hướng mắt về phía cô gái đang mang thai đứng gần cửa thang máy nhất, ý tứ thực rõ ràng: mời cô ra ngoài.
Chuyện thành kiến này, đôi khi thật sự không tốt lắm.
“Khoan khoan khoan! Để tôi ra để tôi ra!"
Trong thang máy bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo, một cô gái đứng trong cùng đang cố gắng chui ra, “Nhường một chút nào! Cả nhà phát tài! Để cho tôi ra ~~ “
Tiếng nói vui vẻ, giảm bớt không khí xấu hổ xung quanh. Bà mẹ trẻ kia thật lòng nói: “Cảm ơn chị…"
“Không cần," cô cười khoát tay, khi đi qua người cô gái đó, cô nháy mắt với cái với cô ấy: “Chúc cô sinh được một đứa bé xinh đẹp!"
Hốc mắt cô gái mang thai kia đã nóng lên.
Cô gái trước mắt này, nhìn mình không có chút thành kiến nào.
“Có con thôi mà, không có gì mất mặt hết ~~" Bây giờ có rất nhiều buồn rầu vì không thể sinh con bồi dưỡng nhân tài đấy…
Cô bỗng thấp giọng nói với cô gái đang mang thai: “Có điều, sau này đừng mặc đồng phục học sinh nhé, người ta biết được cũng không tốt đâu."
Cô gái kia kinh ngạc: “Tại sao chị… ?"
Cô cười cười, gợi lên chút giảo hoạt, ánh mắt đảo qua huy hiệu trường trước ngực cô gái, thấp giọng nói: “Huy hiệu trường của cô là giả…"
“…" Cô gái vội vàng che huy hiệu trước ngực áo, có chút khẩn trương: “Chị là…"
“Cô yên tâm, tôi không phải nhân vật lớn gì đâu, tuyệt đối an toàn, cả người lẫn vật đều vô hại." Cô khoát tay, cười đến hi hi ha ha.
Cửa thang máy mở ra, bà mẹ trẻ nhìn thấy cô gái ngoài cửa cười tươi với mình, nghe thấy cô ấy nói ——
“Tôi tên là Tô Tiểu Miêu, là một phóng viên."
**** **** ****
Cuối cùng, Tô Tiểu Miêu không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, chọn cách đi cầu thang.
Nhìn bên ngoài, Tô Tiểu Miêu có thân hình gầy yếu, nhưng chỉ có cô mới biết, dưới thân thể nhỏ bé này, cất giấu năng lực không thể xem thường.
Tầng 11 thôi mà, hoàn toàn không phải vấn đề gì.
Lần này Tô Tiểu Miêu tới bệnh viện để thăm người bệnh.
Sau khi sự kiện mỏ quặng kia bị cô phanh phui, hiệu ứng phát triển của nó vô cùng phù hợp với đặc điểm của Trung Quốc: đầu tiên, chuyện này rốt cuộc khiến cho chính phủ có liên quan chú trọng hơn, sau đó, các phòng ban có liên quan mời những nhân vật có thẩm quyền nhất định dự một cuộc họp tuyên bố tin tức, cuối cùng, lãnh đạo nói, phải bồi thường thích đáng, kiên quyết ngăn chặn chuyện này xảy ra lần nữa…
Về phần cụ thể làm như thế nào, thì phải phụ thuộc vào cấp dưới, lãnh đạo sẽ không quản.
Một buổi tối Tiểu Miêu vô cùng cảm khái nói với Đường Kính: “Thói quan liêu hại chết người, chống quan liêu mà bây giờ mọi người mới nhìn thấy, nhất định có người nghĩ, lúc trước mình làm việc khổ sở thì sao…"
Đường Kính không nói gì, đồng thời rất bội phục bà xã nhà mình có tâm đi lo chuyện quan liêu.
Mà hôm nay, bệnh nhân Tô Tiểu Miêu muốn thăm, chính là người cô đã phỏng vấn khi làm ở mỏ quặng, chú Dư. Thời gian ở đó, chú Dư rất quan tâm đến cô, cho nên hôm nay Tô Tiểu Miêu mang theo rất nhiều quà đến đây.
Theo lẽ thường, người như chú Dư hàng năm phải đấu tranh để tồn tại, món quà cần nhất chính là đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Nhưng cầm theo hai chai dầu ăn và một con cá chép vang tới bệnh viện thì sao có thể hợp với tác phong của Tô tiểu thư, Tô Tiểu Miêu làm việc, luôn luôn là theo đuổi ba chữ: lực và mĩ. Khí thế tuyệt đối không thể thua, khoa trương và thực tế cùng tồn tại.
Hoa tươi tuyệt đối không thể thiếu. Tô Tiểu Miêu rất yêu cỏ cây hoa lá, lại càng thích tặng hoa cho người khác.
“Oa!"
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhất trí phát ra tiếng ngạc nhiên.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người là một bó hoa hồng xanh rất to, vừa nhìn thấy đã biết không phải sản phẩm trong nước, hàng hóa nhập khẩu, giá cả sẽ như thế này đây!
Đằng sau bó hoa là khuôn mặt nàng Tô Tiểu Miêu đang nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
“Chào buổi sáng, chú Dư!"
Người trên giường bệnh lập tức nở nụ cười.
“Là Tiểu Miêu à…"
Tô Tiểu Miêu đặt quà lên bàn, sau đó đặt bó hoa ở đầu giường của chú Dư, ánh mắt nhìn qua chú đầy chờ mong: “Cháu nhớ không nhầm chứ? Chú thích nhất là màu xanh của hoa."
“Cái cô bé ngốc này, " Chú Dư xúc động nói: “Là chú nói màu xanh của hoa bìm bìm… Sản phẩm trong nước …" Khoa trương như cô bé này làm gì, lại còn ôm một bó hoa hồng xanh to như thế đến đây.
Cô khoát tay, lơ đễnh nói: “Màu giống nhau là được mà!" Chuyện giá cả không thành vấn đề, nhà cô không nghèo đến mức ngay cả một bó hoa cũng không mua được.
Đúng, bó hoa này không phải cô mua, nói đúng ra là người mua là cô, người trả tiền là Đường Kính. Chuyện này nói ra cũng có chút xấu hổ, tuy bạn Tiểu Miêu trước giờ đều có da mặt dày, nhưng cũng tuyệt không vô lại đến mức ngay cả bó hoa đi thăm người bệnh cũng phải lấy tiền của ông xã. Hôm đó Đường Kính và cô ăn xong ở ngoài, khi lái xe ngang qua một cửa hàng bán hoa, Tiểu Miêu nhớ tới mình muốn mua hoa, còn thực chính nghĩa sống chết đẩy ví tiền của Đường Kính ra, vui vẻ rạo rực xuống xe mua hoa hồng xanh mà cô đã nhìn trúng.
Nhìn ba tờ tiền trị giá một trăm nhân dân tệ, nhân viên cửa hàng cũng ngại ngùng nói: “Tiểu thư, bó hồng này không phải ba trăm…"
“Sao?" Tiểu Miêu kinh ngạc: “Lạm phát tăng nhanh như vậy? Mới vài ngày mà đã tăng giá à?" Không phải chính phủ luôn nói đất nước không có bong bóng kinh tế, đất nước ta rất phát triển à? Thực sự có vấn đề nha!
Hiện tượng bong bóng kinh tế (đôi khi còn gọi là “bong bóng đầu cơ", “bong bóng thị trường", “bong bóng tài chính" hay “speculative mania") là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững. Mức giá cao thái quá này của thị trường không hề phản ánh mức độ thỏa dụng hay sức mua của người tiêu dùng theo như các lý thuyết kinh tế thông thường.
Nhân viên cửa hàng lau mồ hôi nói: “Chị thiếu một số không rồi ạ, không phải ba trăm, là ba ngàn…"
…
Năm phút đồng hồ sau, Tiểu Miêu mặt không chút thay đổi ngồi vào trong xe Đường Kính.
“Không phải em đi mua hoa à?" Hoa đâu?
“Không mua , " Tiểu Miêu vẫn trấn định như trước: “Nhìn gần thấy nó không hợp thẩm mĩ của em, rất xấu, " dừng một chút, sợ Đường Kính không tin, tăng thêm ngữ khí lập lại vài lần: “Thật sự rất xấu ! ! Anh không thấy thôi, quả thực xấu đến… Ai, đau lòng a! !"
Đường Kính nhìn cô sâu xa, không nói gì, chậm rãi khởi động động cơ.
“Có phải là không có tiền… ?"
“Vâng…"
…
Ách ——
Người này! Thật sự biết đánh úp!
Tô Tiểu Miêu phi thường buồn bực nhìn anh.
Đường Kính không nhịn được ý cười, “Không mang đủ tiền còn nói hoa của người ta xấu, em có thể vô sỉ thêm một chút không?" Đưa ra một cái thẻ thanh toán cho cô, thuận tiện gõ xuống đầu cô một cái: “Nhanh lên đi, nếu là tặng cho em anh sẽ không mua, nhưng không phải em mua cho người khác à, còn không mau đi."
Vì thế, Tô Tiểu Miêu vừa hạnh phúc vừa rối rắm, mang theo tâm tình vô cùng phức tạp tiếp tục đi mua hoa.
**** **** ****
Vòng vo mãi mới mua được hoa, vì thế đương nhiên bó hoa đó là thượng phẩm.
Chú Dư rất cao hứng, bảo con gái mình cắm hoa vào. Con gái chú tên là Tiểu Hoa, một cô gái nữ tính hướng nội, sau khi cắm hoa, không nhịn được thấp giọng nói: “Bố, con đi ra ngoài một chút…" Đồng thời liếc nhìn Tô Tiểu Miêu một cái, ánh mắt đó tuyệt đối là ai oán phức tạp, sau đó bỏ chạy.
Tô Tiểu Miêu có chút khó hiểu…
Chú Dư “khụ" một tiếng, ngượng ngùng nói với Tiểu Miêu: “Cháu biết không, con gái nhà chú một lòng muốn gả cho cháu đấy…"
Đúng vậy, lúc trước nằm vùng điều tra thông tin Tô Tiểu Miêu là một thân nam nhi anh tuấn, từ đầu tới đuôi đều là đàn ông, hàng thật giá thật. Cái tai họa Tô Tiểu Miêu này, bình thường đã dễ làm người ta yêu quý, ngay cả người như Đường Kính cũng bị cô mê hoặc, huống chi là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện đời kia, Tô Tiểu Miêu chỉ cười với cô bé nhiều vài lần, đã lập tức lấy đi ba hồn bảy vía của cô bé, khiến cô càng kiên định quyết “tôi muốn theo anh ấy!".
“Thế nên cháu ấy à…" Chú Dư xoa đầu cô, cười thở dài: “Thật sự là làm cho người ta đau đầu…"
Tiểu Miêu cẩn thận cười theo, thái độ nhận sau thực tích cực.
Chú Dư biết trong lòng cô cũng cảm thấy có lỗi, cố ý trêu cô: “Còn nhớ Tiểu Hoa đã nói với cháu thế nào không?"
“Chuyện đó ạ…" Tiểu Miêu gãi gãi đầu, vô cùng xấu hổ mở miệng: “Lúc ấy cháu nói mình có bà xã rồi, sau đó cô ấy nói…"
“Sau đó cô ấy nói…"
Một âm thanh nam tính bỗng vang lên từ phía cửa, rõ ràng, ôn hòa cẩn thận, cắt đứt lời nói của Tô Tiểu Miêu, vừa đúng lúc thay cô bổ sung nốt câu đó.
“… Em sẽ chờ anh, chờ một ngày nào đó anh đến với em."
Tầm mắt nhìn quanh tầng trệt của bệnh viện, đôi mắt đảo qua, thị lực tốt làm cô chỉ mất một giây đã có thể nhìn thấy nơi mình muốn đến. Khoa hô hấp: tầng 11.
Thang máy “đinh" một tiếng tới tầng dưới cùng, những người đang chờ thang máy chen chúc tiến vào. Người cuối cùng bước vào là một phụ nữ có thai, là một bà mẹ trẻ, chính xác mà nói, là một bà mẹ rất trẻ, nhìn qua mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi, áo khoác còn gắn huy hiệu trường.
Mọi người trong thang máy bắt đầu thầm thì to nhỏ.
“Là học sinh trung học đó…"
“Trường trung học Sơn Nam…"
“Không thể tưởng được a… Lũ trẻ bây giờ thật là…"
Mọi người vừa ổn định chỗ đứng, cảnh báo thang máy quá tải liền vang lên.
Mọi người trong thang máy đồng loạt hướng mắt về phía cô gái đang mang thai đứng gần cửa thang máy nhất, ý tứ thực rõ ràng: mời cô ra ngoài.
Chuyện thành kiến này, đôi khi thật sự không tốt lắm.
“Khoan khoan khoan! Để tôi ra để tôi ra!"
Trong thang máy bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo, một cô gái đứng trong cùng đang cố gắng chui ra, “Nhường một chút nào! Cả nhà phát tài! Để cho tôi ra ~~ “
Tiếng nói vui vẻ, giảm bớt không khí xấu hổ xung quanh. Bà mẹ trẻ kia thật lòng nói: “Cảm ơn chị…"
“Không cần," cô cười khoát tay, khi đi qua người cô gái đó, cô nháy mắt với cái với cô ấy: “Chúc cô sinh được một đứa bé xinh đẹp!"
Hốc mắt cô gái mang thai kia đã nóng lên.
Cô gái trước mắt này, nhìn mình không có chút thành kiến nào.
“Có con thôi mà, không có gì mất mặt hết ~~" Bây giờ có rất nhiều buồn rầu vì không thể sinh con bồi dưỡng nhân tài đấy…
Cô bỗng thấp giọng nói với cô gái đang mang thai: “Có điều, sau này đừng mặc đồng phục học sinh nhé, người ta biết được cũng không tốt đâu."
Cô gái kia kinh ngạc: “Tại sao chị… ?"
Cô cười cười, gợi lên chút giảo hoạt, ánh mắt đảo qua huy hiệu trường trước ngực cô gái, thấp giọng nói: “Huy hiệu trường của cô là giả…"
“…" Cô gái vội vàng che huy hiệu trước ngực áo, có chút khẩn trương: “Chị là…"
“Cô yên tâm, tôi không phải nhân vật lớn gì đâu, tuyệt đối an toàn, cả người lẫn vật đều vô hại." Cô khoát tay, cười đến hi hi ha ha.
Cửa thang máy mở ra, bà mẹ trẻ nhìn thấy cô gái ngoài cửa cười tươi với mình, nghe thấy cô ấy nói ——
“Tôi tên là Tô Tiểu Miêu, là một phóng viên."
**** **** ****
Cuối cùng, Tô Tiểu Miêu không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, chọn cách đi cầu thang.
Nhìn bên ngoài, Tô Tiểu Miêu có thân hình gầy yếu, nhưng chỉ có cô mới biết, dưới thân thể nhỏ bé này, cất giấu năng lực không thể xem thường.
Tầng 11 thôi mà, hoàn toàn không phải vấn đề gì.
Lần này Tô Tiểu Miêu tới bệnh viện để thăm người bệnh.
Sau khi sự kiện mỏ quặng kia bị cô phanh phui, hiệu ứng phát triển của nó vô cùng phù hợp với đặc điểm của Trung Quốc: đầu tiên, chuyện này rốt cuộc khiến cho chính phủ có liên quan chú trọng hơn, sau đó, các phòng ban có liên quan mời những nhân vật có thẩm quyền nhất định dự một cuộc họp tuyên bố tin tức, cuối cùng, lãnh đạo nói, phải bồi thường thích đáng, kiên quyết ngăn chặn chuyện này xảy ra lần nữa…
Về phần cụ thể làm như thế nào, thì phải phụ thuộc vào cấp dưới, lãnh đạo sẽ không quản.
Một buổi tối Tiểu Miêu vô cùng cảm khái nói với Đường Kính: “Thói quan liêu hại chết người, chống quan liêu mà bây giờ mọi người mới nhìn thấy, nhất định có người nghĩ, lúc trước mình làm việc khổ sở thì sao…"
Đường Kính không nói gì, đồng thời rất bội phục bà xã nhà mình có tâm đi lo chuyện quan liêu.
Mà hôm nay, bệnh nhân Tô Tiểu Miêu muốn thăm, chính là người cô đã phỏng vấn khi làm ở mỏ quặng, chú Dư. Thời gian ở đó, chú Dư rất quan tâm đến cô, cho nên hôm nay Tô Tiểu Miêu mang theo rất nhiều quà đến đây.
Theo lẽ thường, người như chú Dư hàng năm phải đấu tranh để tồn tại, món quà cần nhất chính là đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Nhưng cầm theo hai chai dầu ăn và một con cá chép vang tới bệnh viện thì sao có thể hợp với tác phong của Tô tiểu thư, Tô Tiểu Miêu làm việc, luôn luôn là theo đuổi ba chữ: lực và mĩ. Khí thế tuyệt đối không thể thua, khoa trương và thực tế cùng tồn tại.
Hoa tươi tuyệt đối không thể thiếu. Tô Tiểu Miêu rất yêu cỏ cây hoa lá, lại càng thích tặng hoa cho người khác.
“Oa!"
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhất trí phát ra tiếng ngạc nhiên.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt mọi người là một bó hoa hồng xanh rất to, vừa nhìn thấy đã biết không phải sản phẩm trong nước, hàng hóa nhập khẩu, giá cả sẽ như thế này đây!
Đằng sau bó hoa là khuôn mặt nàng Tô Tiểu Miêu đang nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng bóng.
“Chào buổi sáng, chú Dư!"
Người trên giường bệnh lập tức nở nụ cười.
“Là Tiểu Miêu à…"
Tô Tiểu Miêu đặt quà lên bàn, sau đó đặt bó hoa ở đầu giường của chú Dư, ánh mắt nhìn qua chú đầy chờ mong: “Cháu nhớ không nhầm chứ? Chú thích nhất là màu xanh của hoa."
“Cái cô bé ngốc này, " Chú Dư xúc động nói: “Là chú nói màu xanh của hoa bìm bìm… Sản phẩm trong nước …" Khoa trương như cô bé này làm gì, lại còn ôm một bó hoa hồng xanh to như thế đến đây.
Cô khoát tay, lơ đễnh nói: “Màu giống nhau là được mà!" Chuyện giá cả không thành vấn đề, nhà cô không nghèo đến mức ngay cả một bó hoa cũng không mua được.
Đúng, bó hoa này không phải cô mua, nói đúng ra là người mua là cô, người trả tiền là Đường Kính. Chuyện này nói ra cũng có chút xấu hổ, tuy bạn Tiểu Miêu trước giờ đều có da mặt dày, nhưng cũng tuyệt không vô lại đến mức ngay cả bó hoa đi thăm người bệnh cũng phải lấy tiền của ông xã. Hôm đó Đường Kính và cô ăn xong ở ngoài, khi lái xe ngang qua một cửa hàng bán hoa, Tiểu Miêu nhớ tới mình muốn mua hoa, còn thực chính nghĩa sống chết đẩy ví tiền của Đường Kính ra, vui vẻ rạo rực xuống xe mua hoa hồng xanh mà cô đã nhìn trúng.
Nhìn ba tờ tiền trị giá một trăm nhân dân tệ, nhân viên cửa hàng cũng ngại ngùng nói: “Tiểu thư, bó hồng này không phải ba trăm…"
“Sao?" Tiểu Miêu kinh ngạc: “Lạm phát tăng nhanh như vậy? Mới vài ngày mà đã tăng giá à?" Không phải chính phủ luôn nói đất nước không có bong bóng kinh tế, đất nước ta rất phát triển à? Thực sự có vấn đề nha!
Hiện tượng bong bóng kinh tế (đôi khi còn gọi là “bong bóng đầu cơ", “bong bóng thị trường", “bong bóng tài chính" hay “speculative mania") là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững. Mức giá cao thái quá này của thị trường không hề phản ánh mức độ thỏa dụng hay sức mua của người tiêu dùng theo như các lý thuyết kinh tế thông thường.
Nhân viên cửa hàng lau mồ hôi nói: “Chị thiếu một số không rồi ạ, không phải ba trăm, là ba ngàn…"
…
Năm phút đồng hồ sau, Tiểu Miêu mặt không chút thay đổi ngồi vào trong xe Đường Kính.
“Không phải em đi mua hoa à?" Hoa đâu?
“Không mua , " Tiểu Miêu vẫn trấn định như trước: “Nhìn gần thấy nó không hợp thẩm mĩ của em, rất xấu, " dừng một chút, sợ Đường Kính không tin, tăng thêm ngữ khí lập lại vài lần: “Thật sự rất xấu ! ! Anh không thấy thôi, quả thực xấu đến… Ai, đau lòng a! !"
Đường Kính nhìn cô sâu xa, không nói gì, chậm rãi khởi động động cơ.
“Có phải là không có tiền… ?"
“Vâng…"
…
Ách ——
Người này! Thật sự biết đánh úp!
Tô Tiểu Miêu phi thường buồn bực nhìn anh.
Đường Kính không nhịn được ý cười, “Không mang đủ tiền còn nói hoa của người ta xấu, em có thể vô sỉ thêm một chút không?" Đưa ra một cái thẻ thanh toán cho cô, thuận tiện gõ xuống đầu cô một cái: “Nhanh lên đi, nếu là tặng cho em anh sẽ không mua, nhưng không phải em mua cho người khác à, còn không mau đi."
Vì thế, Tô Tiểu Miêu vừa hạnh phúc vừa rối rắm, mang theo tâm tình vô cùng phức tạp tiếp tục đi mua hoa.
**** **** ****
Vòng vo mãi mới mua được hoa, vì thế đương nhiên bó hoa đó là thượng phẩm.
Chú Dư rất cao hứng, bảo con gái mình cắm hoa vào. Con gái chú tên là Tiểu Hoa, một cô gái nữ tính hướng nội, sau khi cắm hoa, không nhịn được thấp giọng nói: “Bố, con đi ra ngoài một chút…" Đồng thời liếc nhìn Tô Tiểu Miêu một cái, ánh mắt đó tuyệt đối là ai oán phức tạp, sau đó bỏ chạy.
Tô Tiểu Miêu có chút khó hiểu…
Chú Dư “khụ" một tiếng, ngượng ngùng nói với Tiểu Miêu: “Cháu biết không, con gái nhà chú một lòng muốn gả cho cháu đấy…"
Đúng vậy, lúc trước nằm vùng điều tra thông tin Tô Tiểu Miêu là một thân nam nhi anh tuấn, từ đầu tới đuôi đều là đàn ông, hàng thật giá thật. Cái tai họa Tô Tiểu Miêu này, bình thường đã dễ làm người ta yêu quý, ngay cả người như Đường Kính cũng bị cô mê hoặc, huống chi là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện đời kia, Tô Tiểu Miêu chỉ cười với cô bé nhiều vài lần, đã lập tức lấy đi ba hồn bảy vía của cô bé, khiến cô càng kiên định quyết “tôi muốn theo anh ấy!".
“Thế nên cháu ấy à…" Chú Dư xoa đầu cô, cười thở dài: “Thật sự là làm cho người ta đau đầu…"
Tiểu Miêu cẩn thận cười theo, thái độ nhận sau thực tích cực.
Chú Dư biết trong lòng cô cũng cảm thấy có lỗi, cố ý trêu cô: “Còn nhớ Tiểu Hoa đã nói với cháu thế nào không?"
“Chuyện đó ạ…" Tiểu Miêu gãi gãi đầu, vô cùng xấu hổ mở miệng: “Lúc ấy cháu nói mình có bà xã rồi, sau đó cô ấy nói…"
“Sau đó cô ấy nói…"
Một âm thanh nam tính bỗng vang lên từ phía cửa, rõ ràng, ôn hòa cẩn thận, cắt đứt lời nói của Tô Tiểu Miêu, vừa đúng lúc thay cô bổ sung nốt câu đó.
“… Em sẽ chờ anh, chờ một ngày nào đó anh đến với em."
Tác giả :
Triêu Tiểu Thành