Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)
Chương 51
Ở bên cô, rốt cuộc anh đã có thể hít thở lại."
***
Cuộc đàm phán giữa ông cụ và lão Tứ kéo dài mãi đến hai ba giờ chiều.
Suốt thời gian đó, không có ai xuống nhà ăn cơm, chỉ có Diêu Tố Quyên đi xuống một lần vào bếp châm bình trà nóng bưng lên, bảo bộ ấm trà bị ném vỡ phải thay cái khác. Phàn Thanh hỏi mọi chuyện tiến triển thế nào rồi, chị dâu cả lộ sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố miễn cưỡng mỉm cười: “Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, có điều ông cụ đột nhiên nghe thấy như vậy nên không chấp nhận được, nhưng giờ có vẻ sắp thuyết phục được rồi, dù sau ông cụ cũng thích nha đầu nhà Ngư gia như thế."
Phàn Thanh nghe vậy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh tính bảo dì nấu cơm hâm lại, nhưng Diêu Tố Quyên nhìn thoáng qua rồi nói hiện giờ không ai có tâm trạng ăn đâu, Phàn Thanh đành phải giúp đỡ dì Triệu thu dọn. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trong sân có tiếng ô tô tiến vào, là Bộ Tĩnh Sinh đón Bộ Huy từ bệnh viện về.
Vốn dĩ Bộ Huy không muốn về nhà, hắn đã đi đến thành phố Z thi đấu gần một tuần, nghe theo lời chú Út ‘lạt mềm buộc chặt’ hờ hững với Ngư Vi lâu như thế, nên rất sốt ruột muốn đến trường tìm cô.
Cô thật sự thản nhiên đến lạ, khoảng thời gian đó, hắn đã gửi tin nhắn cho cô nhưng một chữ cô cũng không đáp lại. Trước đó nhìn thấy hắn lái xe đưa đón cô gái khác, cô cũng không ngạc nhiên thắc mắc chất vấn hắn điều gì, tâm trạng của Bộ Huy không cách nào yên ổn được. Nhưng trên đường lái xe đưa hắn về trường học Bộ Tĩnh Sinh đột nhiên chuyển hướng, ông lo lắng não hắn bị chấn động nên bảo tối nay nhất định phải về nhà, dù sao lần trước hắn cứu Ngư Vi cũng bị thương ở đầu.
Bộ Huy thấy thật phiền, nhưng biết ông cũng chỉ vì lo lắng cho mình sợ vết thương có biến chứng nên muốn theo dõi. Hơn nữa nghĩ lại về nhà cũng tốt, về thay một bộ quần áo khác lấy lại vẻ anh tuấn rạng ngời rồi đi tìm Ngư Vi.
Lâu rồi không được nhìn thấy cô, những ngày này ở nơi khác, trong lòng hắn rất nhớ cô, ngay cả đi chơi cũng muốn tìm thứ gì đó thật tốt mang về cho cô, lần này hắn giành chức vô địch, nhất định Ngư Vi sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Lúc xuống xe, hai mắt Bộ Huy đột nhiên sáng bừng lên, nhìn thấy xe chú Út cũng đậu trong sân, tâm trạng của hắn thoắt cái chuyển từ mây đen u ám sang trời trong rạng ngời, khóe môi cong veo mỉm cười. Hắn không ngờ Bộ Tiêu cũng về nhà, vừa vặn có thể tán dóc, uống rượu với chú Út.
Sải bước đi vào, Bộ Huy thấy phòng khách trống không, hắn gọi một tiếng ‘chú Út’ nhưng không có ai đáp lại, đến cả con chíp bông cũng không chạy ra đón hắn, dưới nhà không một bóng người.
Quay đầu lại, thấy thím ba đang dọn dẹp bàn ăn, tất cả món ăn trên bàn đều còn nguyên không ai động đũa tới, Bộ Huy lại gần hỏi: “Chú Út con đâu rồi ạ?"
Phàn Thanh chưa kịp trả lời, đột nhiên từ lầu hai lại truyền xuống tiếng ông cụ đùng đùng quát mắng, âm giọng rất lớn, nhưng không nghe rõ đang nói gì.
“Chú Út lại mắc lỗi gì rồi?" Bộ Huy nhíu mày, nghe động tĩnh này lập tức hiểu ngay ông nội đang lên lớp giáo huấn.
Phàn Thanh nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Bộ Huy, nghĩ tới gần đây hắn luôn theo sát Ngư Vi, cả hai còn là bạn học lẽ nào không biết chuyện của Ngư Vi và lão Tứ, liền hỏi: “Con không biết sao?"
“Biết gì ạ?" Bộ Huy mù mịt.
“Chú Út con và tiểu Ngư Vi yêu nhau, đang ngả bài với ông cụ." Phàn Thanh vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
Trong nháy mắt, nét mặt Bộ Huy đông cứng lại, hắn cho rằng một giây vừa rồi thính giác của hắn đã xảy ra vấn đề, tim đột nhiên rơi xuống, rơi đến một nơi thăm thẳm sâu đến mức hắn không cách nào níu giữ được, lắp bắp chẳng nên lời: “Thím nói gì ạ?"
Phàn Thanh nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn, cảm thấy có lẽ hắn nghe chưa rõ liền giải thích: “Lão Tứ và Ngư Vi yêu nhau, đang ở trên lầu nói chuyện với ông nội, vì không cùng vai vế lại cách nhau tới mười tuổi nên ông cụ vẫn chưa chấp nhận… Ngư Vi không nói với cháu sao?"
Bô Huy ngơ ngác đứng đó, cảm thấy hai chân như bị đổ chì, như có ai đó nện một búa thật mạnh vào đầu mình, mạnh đến mức hắn cảm thấy âm thanh mềm mại của thím ba đã bị bẻ xoắn vặn vẹo như lời thì thầm của quỷ dữ. Khoảnh khắc đó hắn gần như choáng váng, không hề phát hiện những lời trong lòng mình đã vô thức bật thốt ra ngoài: “Chú Út và Ngư Vi? Thím nói đùa gì vậy?"
Hắn sững sờ trong giây lát, phản ứng đầu tiên là vội vàng đi lên lầu để chứng minh mọi chuyện không có thật, không phải như vậy. Chú Út và Ngư Vi yêu nhau, câu nói đó, cho tới bây giờ chưa bao giờ lướt qua trong đầu hắn, những lời này thật vô căn cứ, hắn cảm thấy đó tuyệt đối không phải là chuyện có thể nói đùa. Tất cả mọi người trong nhà đang muốn đùa hắn, một trò đùa vô vị tột cùng, vì vậy ngay bây giờ hắn muốn lập tức vạch trần lời nói dối đó.
Bộ Huy lặng lẽ đi đến cửa phòng ông nội, cánh cửa chỉ khép hờ, hắn nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ bên trong, giọng nói của chú Út truyền vào tai hắn: “Hơn mười tuổi cũng không phải phạm pháp, rốt cuộc có gì không thể chấp nhận ạ?"
“Anh là một người đàn ông gần ba mươi tuổi nên không có gì! Ngư Vi năm nay chỉ vừa lên đại học, có khác gì một đứa trẻ! Anh nói ra mà không biết xấu hổ sao? Anh nói với ta, anh và cháu gái đồng đội cũ của ta, một đứa trẻ, yêu nhau sao?" Âm thanh ẩn chứa đầy tức giận của ông nội truyền đến: “Bây giờ, trước hết anh phải thề với ta, anh không được hủy hoại con bé, làm bẩn sự trong sạch của người ta! Nếu anh muốn chơi đùa, thì đi tìm người nào phù hợp tuổi tác thích chơi bời với anh, đừng có chạm tới Ngư Vi…"
“Ông lão, người nói càng lúc càng kỳ quái, con hủy hoại ai chứ? Con làm gì với bạn gái mình sao có thể nói là hủy hoại?" Giọng nói của Bộ Tiêu trầm thấp: “Con chưa nói sao ạ? Con rất nghiêm túc."
Khoảnh khắc Bộ Huy nghe thấy những lời này, cảm giác còn tồi tệ hơn một chiếc xe tải nặng nghiền qua thân thể hắn, đến khi lấy lại được tinh thần, tất cả tóc gáy đều dựng lên, lỗ chân lông nổ tung, không rõ là tức giận hay đau khổ, là ngạc nhiên nghi ngờ hay tan vỡ sụp đổ, hắn căn bản không cách nào thừa nhận, chỉ thấy thân thể mình rơi vào đáy vực vỡ tan, tim cũng vỡ tan, tất cả mọi thứ trước mắt đều ầm ầm đổ sụp xuống.
Cánh cửa kia chỉ khép hững hờ, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở bên trong, sau đó còn nghe thấy giọng nói của Diêu Tố Quyên truyền đến, hắn chỉ thấy cánh cửa kia dần trở nên dày hơn nặng nề hơn, trĩu nặng như sắt, mà những người ngồi bên trong, tất cả đều không phải người hắn quen biết, mỗi một âm thanh đều nói ra những lời khiến hắn xa lạ đau đớn đến tột cùng.
Một câu hắn cũng không muốn nghe, hắn không sao hiểu được, càng không cách nào tin tưởng, vì vậy hắn bước từng bước hư ảo trở về phòng mình, đóng cửa lại, Bộ Huy ngồi xuống mép giường, nhất thời cảm thấy đầu óc mơ hồ trống rỗng.
Tình huống bây giờ là gì vậy, hắn chẳng qua chỉ đi đến nơi khác mấy ngày để thi đấu, sau khi trở về, Ngư Vi và chú Út của hắn đã yêu nhau? Hơn nữa, hai người bọn họ yêu nhau từ khi nào, chẳng lẽ từ trước kia, khi dì của Ngư Vi đến nhà gây chuyện, hai người bọn họ đã lén lút ở bên nhau?
Cảm giác bị phản bội điên cuồng bùng lên từ sâu trong lục phủ ngũ tạng, không cách nào dập tắt được lửa giận ngày càng dữ dội, phút chốc hắn không dám tin những gì đã xảy ra, cảm giác bị lừa dối xúc phạm bóp nghẹt trái tim khiến hắn không thể nào thở được.
Người mà từ đó tới giờ Ngư Vi vẫn giấu kỹ trong lòng chính là chú Út của hắn sao? Hình xăm của cô cũng liên quan đến chú ấy? Người mà cô luôn đợi chờ, kỳ thật không phải người đàn ông nào khác mà chính là chú Út? Cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn, trái tim sắt đá đến vậy, không chút thương xót tàn nhẫn phủi sạch quan hệ với hắn, tất cả đều vì người trong tim cô là chú Út?
Bao nhiêu phẫn nộ giận dữ giờ biến thành đau đớn, loại đau đớn tột cùng này khiến toàn thân hắn rét run, răng đánh vào nhau lập cập, tim như bị cào xé máu tuôn đầm đìa. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn hộp thư không có bất kỳ lời hồi âm nào, một lần nữa cảm nhận sâu sắc cô đối với hắn lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức nào.
Cơn phẫn nộ trỗi dậy, hắn ấn số của Ngư Vi, từng âm thanh tút tút như từng nhát dao lăng trì giày vò hành hạ hắn, qua thật lâu thật lâu, cho đến khi đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh hắn rất quen thuộc.
“Alo?" Giọng nói của cô vẫn không thay đổi, sau tiếng ‘alo’ đó là sự im lặng đột ngột đầy gượng gạo, cô không nói lời nào…
Bộ Huy cảm thấy khi câu hỏi đó lắp bắp thoát ra khỏi miệng mình lẫn trong tiếng cắn răng nát vỡ, khiến cái âm thanh khàn khàn kia hoàn toàn không còn là của hắn nữa: “Cậu… cậu và chú Út của tôi ở bên nhau?"
Khi hỏi cô những lời này, trong lòng Bộ Huy mới mơ hồ cảm giác được một sự thật rằng giờ đây cô đã là bạn gái của chú hắn rồi.
Ngư Vi thoáng ngập ngừng, rồi chữ ‘ừm’ nhẹ nhàng kia truyền vào tai hắn, như thể sớm biết sẽ có một ngày hắn hỏi như vậy.
Bộ Huy lại chất vấn: “Hai người bắt đầu ở bên nhau từ khi nào?"
Ngư Vi nói ra cái thời điểm, chính là ngày thứ hai sau khi hắn rời khỏi đây, ngay sau đó cô cất lời dường như muốn nói điều gì, nhưng vừa nói ‘Thật ra tớ….’, đã bị Bộ Huy bất ngờ ngắt ngang điện thoại.
Hắn không muốn nghe thêm chữ nào nữa, ngoại trừ ‘tớ xin lỗi’ ra cô không có bất cứ lời gì muốn nói với hắn, ngoại trừ nói rõ cô và chú Út đang ở bên nhau ra, cô chỉ có vẻn vẹn ba chữ đó, nhưng bất luận là câu nào hắn cũng không muốn nghe.
Hắn ngồi trên mép giường, hổn hển thở ra từng hơi nặng nề, cơ thể không ngừng run rẩy, lúc này điện thoại di động bắt đầu rung lên, Ngư Vi gọi lại cho hắn, xót xa thay đây là lần đầu tiên cô gọi cho hắn, vậy mà chỉ để giải thích cô và chú Út của hắn ở bên nhau. Hơn nữa, chỉ mới ngày thứ hai hắn không có ở đây, mà hai người bọn họ đã không kìm lòng được dây dưa với nhau rồi. Bộ Huy phẫn nộ ném điện thoại vào tường rơi xuống đất văng tung tóe.
Thật sự đủ rồi, hai người bọn họ âm thầm yêu nhau, vậy mà đến giờ hắn mới biết, chú Út đã ngả bài với ông nội, vậy mà đêm qua hoàn toàn không có ý định nói với hắn.
Hắn thích Ngư Vi lâu như thế, luôn kiên trì chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi cô như thế, chú Út rõ ràng cái gì cũng biết…
Lửa giận và sự lạnh lẽo toàn thân cứ trỗi dậy, hai tầng băng hỏa đè ép hắn đến nghẹt thở, mọi cảm xúc của hắn như cheo leo trên bờ vực sụp đổ, hắn thật sự không chịu được nữa rồi. Bộ Huy gầm lên, vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất, một khi cơn giận đã phá vỡ trói buộc lồng lộn thoát ra, Bộ Huy không còn khống chế được nó nữa, mọi thứ trên tủ sách bên cạnh cũng bị hắn hất tung xuống, tủ kính cũng bị ném vỡ.
Tiếng đập phá đồ đạc trong phòng Bộ Huy vang lên dữ dội, lầu trên lầu dưới đều nghe thấy rất rõ, tất cả mọi người trong nhà lập tức bị âm thanh hỗn loạn đó thu hết sự chú ý, Bộ Tĩnh Sinh và Phàn Thanh hấp tấp chạy lên lầu, Diêu Tố Quyên cũng đã từ phòng ông cụ chạy đến, đứng trước cửa phòng con trai, sắc mặt đầy lo lắng gõ cửa: “Tiểu Huy, con đang làm gì bên trong đó? Có chuyện gì thì ra ngoài nói nào!"
Không có câu trả lời nào đáp lại, âm thanh đập đổ bên trong không ngừng vang lên, có thể nghe thấy cơ hồ tất cả mọi thứ trong phòng đều đã bị đập nát.
Ba người đứng ngoài cửa rối bời, lo lắng không yên, đúng lúc này, một dáng hình cao lớn từ hành lang bên kia đi tới, Bộ Tiêu đứng trước cửa nhìn Diêu Tố Quyên nói: “Để em vào."
Diêu Tố Quyên quay lại nhìn thấy vẻ mặt của lão Tứ, bất giác tim loạn lên như cuộn len rối bời. Cho tới giờ bà chưa bao giờ thấy nét mặt anh nghiêm túc đến vậy, nhưng tình huống trước mắt này, nhìn thấy tiểu Huy đau khổ như thế, ngay bản thân bà cũng không biết phải nói gì với anh…
Bộ Tiêu đứng trước cửa khẽ thở ra một hơi, gõ lộc cộc mấy cái, trầm giọng nói: “Mở cửa đi, là chú."
Có lẽ vì nghe thấy âm thanh của Bộ Tiêu, mọi tiếng động bên trong đột nhiên im bặt, sau một khoảng thinh lặng ngột ngạt đến mức khiến người ta ngừng thở, phía sau cánh cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị Bộ Huy hung hăng giật mạnh ra.
Ánh nắng trong phòng bất ngờ tràn ra ngoài khe cửa khiến mọi người nheo mắt lại, bên trong là một mảnh hỗn độn như vừa có cơn bão quét qua. Bộ Huy xuất hiện sau cánh cửa, cổ áo bị giật lỏng, đầu tóc rối bời, trong đôi mắt màu mực đậm chứa đầy oán hận, hung dữ chằm chằm nhìn Bộ Tiêu, vì kích động hắn cắn chặt răng, khóe miệng không khống chế được co rút lại, ngực dồn dập phập phồng tựa như chỉ một giây sau thôi sẽ bùng nổ vỡ òa.
Bộ Tiêu nhìn thấy trong đôi mắt hắn lóe lên những giọt nước mắt, khoảnh khoắc đó, cổ họng anh như bị người ta cắt đứt, một chữ cũng không cất nên lời.
Bộ Huy vác ba lô lên vai, trừng mắt nhìn Bộ Tiêu, thô bạo hất mạnh vào bả vai anh một cái lướt người đi ra cửa. Bộ Tiêu thấy cháu mình muốn tông cửa xông ra, theo bản năng duỗi tay kéo hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Cháu đi đâu?". Khoảnh khắc anh nắm lấy cánh tay Bộ Huy, Bộ Huy rốt cuộc đã không thể nào khống chế được nữa, tất cả phẫn nộ tức giận bùng lên, hắn xoay người, đấm thẳng vào mặt anh.
Bên cửa vang lên tiếng hoảng hốt nén đục, Bộ Tiêu bị Bộ Huy đấm một cú rất mạnh, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Bộ Tĩnh Sinh bỗng chốc không kịp phản ứng, đến khi khôi phục lại tinh thần, vội chạy tới phía sau giữ chặt con trai mình.
“Chú biết, rõ ràng chú biết tôi thích Ngư Vi, chú còn xuống tay với cô ấy!" Bộ Huy lại đấm một cái về phía chú mình, bị Bộ Tĩnh Sinh túm ra sau, nhưng hắn không hả giận chút nào, mà ngược lại bao nhiêu khó chịu, chua xót khổ sở đều trào ra, nước mắt tràn mi hắn bật khóc: “Vì sao chú lại tranh giành với tôi? Chú không biết cô ấy quan trọng với tôi đến mức nào sao? Tôi luôn nâng niu cô ấy, đến chạm cũng không dám chạm vào… Chú Út, từ nhỏ tới lớn, người tôi tin tưởng nhất là chú, chú lại đối xử với tôi như vậy! Chú căn bản không phải là chú Út của tôi!"
Bộ Tiêu bị hắn đấm một cú rất mạnh, biết rõ đến đi ngủ vẫn sẽ rất đau, nhưng thậm chí tư cách để đau anh cũng không có, anh tựa người vào vách tường phía sau chậm rãi đứng lên, lúc cúi đầu, những giọt máu lách tách rơi trên mặt đất, anh đưa tay quệt ngang, khắp mu bàn tay toàn một màu đỏ, khoang mũi và vòm miệng tanh nồng mùi máu.
Anh đứng vững lại, đồng tử đen sâu nâng lên nhìn thấy tiểu Huy đang khóc, ánh mắt anh bỗng chốc không còn là của anh nữa, không còn là ánh sao lấp lánh trong đêm mà ngày càng chìm vào bóng tối, tĩnh mịch đến chết lặng. Anh lặng lẽ nhìn Bộ Huy khóc trong giây lát, rồi đột nhiên nhận ra cái người trước mặt này không phải là người anh có thể gây tổn thương thêm nữa, cuộc đời này của hắn đã phải chịu một nỗi đau chưa từng xóa nhòa…
Bộ Tiêu trầm mặc thật lâu, nhíu mày khàn giọng nói: “Có thể vào phòng nói chuyện với chú mấy câu không?"
Hốc mắt Bộ huy đỏ hoe, nghe chú mình nói thế, đột nhiên giãy dụa bứt ra khỏi tay Bộ Tĩnh Sinh, lạnh lùng nói: “Nói cái gì? Đời này, tôi không muốn gặp lại chú nữa."
Bộ Huy ném lại câu này rồi xoay người đi xuống lầu, không thèm để ý tới âm thanh Diêu Tố Quyên đang gọi mình, hắn giơ cánh tay lên điên cuồng lau sạch nước mắt trên mặt, hít hít mũi, bước thật nhanh ra khỏi nhà.
Bộ Tiêu tựa vào tường, rít chặt cánh môi đang rách da chảy máu, ánh mắt dường như vẫn còn sống nhưng tựa như đã chết mất rồi, anh dùng đầu lưỡi liếm vết máu, cúi đầu nhìn vạt trước chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ một mảng. Lúc này, ông cụ Bộ ngồi trên xe lăn ra khỏi phòng, cách nửa hành lang nhìn anh mắng chửi: “Anh cút ra ngoài cho ta! Trong nhà không phải là nơi để đánh nhau, muốn đánh ra ngoài đánh. Anh bảo ta phải nói tốt cái gì cho anh đây?! Tranh giành bạn gái với cháu mình, còn đánh nhau hả? Ta không có đứa con bất hiếu như anh!"
Bộ Tiêu tựa như hững hờ thu ánh mắt lại, đưa tay lau vết máu, trên mặt lại treo lên nụ cười như có như không, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi sau, bản thân anh cũng cảm thấy cái cười chua chát này không đúng lúc, sắc mặt dần ảm đạm nhíu mày đi xuống lầu.
Ba người còn lại đang đứng cạnh cửa không biết phải làm gì, hôm nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, không ai biết phải đối mặt với tình trạng này thế nào.
Bộ Tiêu đi xuống lầu, bước ra cửa trước, con tai nhọn lại nhào tới nhảy lên chân anh, ánh mặt trời bên ngoài rất tươi sáng chẳng hề giống nỗi lòng anh, anh đưa tay lấy áo khoác, lúc cầm chìa khóa xe vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đứng trong sân kia, bất giác sững sờ.
Ngư Vi xuất hiện trong sân, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa, dường như cô đã vội vã chạy từ nơi nào đến, vẫn còn đang thở hồng hộc đi về phía cửa chính, lúc này cô cũng ngước mắt lên, nhìn thấy anh cô nhất thời ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt sửng sốt mở to hai mắt.
Cảm giác như lâu lắm rồi không được gặp cô, lúc này đây bao nhiêu áp lực mệt mỏi đều được ép xuống, giây phút nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình, Bộ Tiêu cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời, ở bên cô, rốt cuộc anh đã có thể hít thở lại.
“Trong nhà hơi loạn, để anh đưa em về." Bộ Tiêu chẳng chút nghĩ ngợi bước về phía Ngư Vi, nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười.
***
Cuộc đàm phán giữa ông cụ và lão Tứ kéo dài mãi đến hai ba giờ chiều.
Suốt thời gian đó, không có ai xuống nhà ăn cơm, chỉ có Diêu Tố Quyên đi xuống một lần vào bếp châm bình trà nóng bưng lên, bảo bộ ấm trà bị ném vỡ phải thay cái khác. Phàn Thanh hỏi mọi chuyện tiến triển thế nào rồi, chị dâu cả lộ sắc mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố miễn cưỡng mỉm cười: “Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, có điều ông cụ đột nhiên nghe thấy như vậy nên không chấp nhận được, nhưng giờ có vẻ sắp thuyết phục được rồi, dù sau ông cụ cũng thích nha đầu nhà Ngư gia như thế."
Phàn Thanh nghe vậy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh tính bảo dì nấu cơm hâm lại, nhưng Diêu Tố Quyên nhìn thoáng qua rồi nói hiện giờ không ai có tâm trạng ăn đâu, Phàn Thanh đành phải giúp đỡ dì Triệu thu dọn. Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy trong sân có tiếng ô tô tiến vào, là Bộ Tĩnh Sinh đón Bộ Huy từ bệnh viện về.
Vốn dĩ Bộ Huy không muốn về nhà, hắn đã đi đến thành phố Z thi đấu gần một tuần, nghe theo lời chú Út ‘lạt mềm buộc chặt’ hờ hững với Ngư Vi lâu như thế, nên rất sốt ruột muốn đến trường tìm cô.
Cô thật sự thản nhiên đến lạ, khoảng thời gian đó, hắn đã gửi tin nhắn cho cô nhưng một chữ cô cũng không đáp lại. Trước đó nhìn thấy hắn lái xe đưa đón cô gái khác, cô cũng không ngạc nhiên thắc mắc chất vấn hắn điều gì, tâm trạng của Bộ Huy không cách nào yên ổn được. Nhưng trên đường lái xe đưa hắn về trường học Bộ Tĩnh Sinh đột nhiên chuyển hướng, ông lo lắng não hắn bị chấn động nên bảo tối nay nhất định phải về nhà, dù sao lần trước hắn cứu Ngư Vi cũng bị thương ở đầu.
Bộ Huy thấy thật phiền, nhưng biết ông cũng chỉ vì lo lắng cho mình sợ vết thương có biến chứng nên muốn theo dõi. Hơn nữa nghĩ lại về nhà cũng tốt, về thay một bộ quần áo khác lấy lại vẻ anh tuấn rạng ngời rồi đi tìm Ngư Vi.
Lâu rồi không được nhìn thấy cô, những ngày này ở nơi khác, trong lòng hắn rất nhớ cô, ngay cả đi chơi cũng muốn tìm thứ gì đó thật tốt mang về cho cô, lần này hắn giành chức vô địch, nhất định Ngư Vi sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Lúc xuống xe, hai mắt Bộ Huy đột nhiên sáng bừng lên, nhìn thấy xe chú Út cũng đậu trong sân, tâm trạng của hắn thoắt cái chuyển từ mây đen u ám sang trời trong rạng ngời, khóe môi cong veo mỉm cười. Hắn không ngờ Bộ Tiêu cũng về nhà, vừa vặn có thể tán dóc, uống rượu với chú Út.
Sải bước đi vào, Bộ Huy thấy phòng khách trống không, hắn gọi một tiếng ‘chú Út’ nhưng không có ai đáp lại, đến cả con chíp bông cũng không chạy ra đón hắn, dưới nhà không một bóng người.
Quay đầu lại, thấy thím ba đang dọn dẹp bàn ăn, tất cả món ăn trên bàn đều còn nguyên không ai động đũa tới, Bộ Huy lại gần hỏi: “Chú Út con đâu rồi ạ?"
Phàn Thanh chưa kịp trả lời, đột nhiên từ lầu hai lại truyền xuống tiếng ông cụ đùng đùng quát mắng, âm giọng rất lớn, nhưng không nghe rõ đang nói gì.
“Chú Út lại mắc lỗi gì rồi?" Bộ Huy nhíu mày, nghe động tĩnh này lập tức hiểu ngay ông nội đang lên lớp giáo huấn.
Phàn Thanh nhìn vẻ mặt đầy thắc mắc của Bộ Huy, nghĩ tới gần đây hắn luôn theo sát Ngư Vi, cả hai còn là bạn học lẽ nào không biết chuyện của Ngư Vi và lão Tứ, liền hỏi: “Con không biết sao?"
“Biết gì ạ?" Bộ Huy mù mịt.
“Chú Út con và tiểu Ngư Vi yêu nhau, đang ngả bài với ông cụ." Phàn Thanh vừa thu dọn bát đũa vừa nói.
Trong nháy mắt, nét mặt Bộ Huy đông cứng lại, hắn cho rằng một giây vừa rồi thính giác của hắn đã xảy ra vấn đề, tim đột nhiên rơi xuống, rơi đến một nơi thăm thẳm sâu đến mức hắn không cách nào níu giữ được, lắp bắp chẳng nên lời: “Thím nói gì ạ?"
Phàn Thanh nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của hắn, cảm thấy có lẽ hắn nghe chưa rõ liền giải thích: “Lão Tứ và Ngư Vi yêu nhau, đang ở trên lầu nói chuyện với ông nội, vì không cùng vai vế lại cách nhau tới mười tuổi nên ông cụ vẫn chưa chấp nhận… Ngư Vi không nói với cháu sao?"
Bô Huy ngơ ngác đứng đó, cảm thấy hai chân như bị đổ chì, như có ai đó nện một búa thật mạnh vào đầu mình, mạnh đến mức hắn cảm thấy âm thanh mềm mại của thím ba đã bị bẻ xoắn vặn vẹo như lời thì thầm của quỷ dữ. Khoảnh khắc đó hắn gần như choáng váng, không hề phát hiện những lời trong lòng mình đã vô thức bật thốt ra ngoài: “Chú Út và Ngư Vi? Thím nói đùa gì vậy?"
Hắn sững sờ trong giây lát, phản ứng đầu tiên là vội vàng đi lên lầu để chứng minh mọi chuyện không có thật, không phải như vậy. Chú Út và Ngư Vi yêu nhau, câu nói đó, cho tới bây giờ chưa bao giờ lướt qua trong đầu hắn, những lời này thật vô căn cứ, hắn cảm thấy đó tuyệt đối không phải là chuyện có thể nói đùa. Tất cả mọi người trong nhà đang muốn đùa hắn, một trò đùa vô vị tột cùng, vì vậy ngay bây giờ hắn muốn lập tức vạch trần lời nói dối đó.
Bộ Huy lặng lẽ đi đến cửa phòng ông nội, cánh cửa chỉ khép hờ, hắn nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ bên trong, giọng nói của chú Út truyền vào tai hắn: “Hơn mười tuổi cũng không phải phạm pháp, rốt cuộc có gì không thể chấp nhận ạ?"
“Anh là một người đàn ông gần ba mươi tuổi nên không có gì! Ngư Vi năm nay chỉ vừa lên đại học, có khác gì một đứa trẻ! Anh nói ra mà không biết xấu hổ sao? Anh nói với ta, anh và cháu gái đồng đội cũ của ta, một đứa trẻ, yêu nhau sao?" Âm thanh ẩn chứa đầy tức giận của ông nội truyền đến: “Bây giờ, trước hết anh phải thề với ta, anh không được hủy hoại con bé, làm bẩn sự trong sạch của người ta! Nếu anh muốn chơi đùa, thì đi tìm người nào phù hợp tuổi tác thích chơi bời với anh, đừng có chạm tới Ngư Vi…"
“Ông lão, người nói càng lúc càng kỳ quái, con hủy hoại ai chứ? Con làm gì với bạn gái mình sao có thể nói là hủy hoại?" Giọng nói của Bộ Tiêu trầm thấp: “Con chưa nói sao ạ? Con rất nghiêm túc."
Khoảnh khắc Bộ Huy nghe thấy những lời này, cảm giác còn tồi tệ hơn một chiếc xe tải nặng nghiền qua thân thể hắn, đến khi lấy lại được tinh thần, tất cả tóc gáy đều dựng lên, lỗ chân lông nổ tung, không rõ là tức giận hay đau khổ, là ngạc nhiên nghi ngờ hay tan vỡ sụp đổ, hắn căn bản không cách nào thừa nhận, chỉ thấy thân thể mình rơi vào đáy vực vỡ tan, tim cũng vỡ tan, tất cả mọi thứ trước mắt đều ầm ầm đổ sụp xuống.
Cánh cửa kia chỉ khép hững hờ, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở bên trong, sau đó còn nghe thấy giọng nói của Diêu Tố Quyên truyền đến, hắn chỉ thấy cánh cửa kia dần trở nên dày hơn nặng nề hơn, trĩu nặng như sắt, mà những người ngồi bên trong, tất cả đều không phải người hắn quen biết, mỗi một âm thanh đều nói ra những lời khiến hắn xa lạ đau đớn đến tột cùng.
Một câu hắn cũng không muốn nghe, hắn không sao hiểu được, càng không cách nào tin tưởng, vì vậy hắn bước từng bước hư ảo trở về phòng mình, đóng cửa lại, Bộ Huy ngồi xuống mép giường, nhất thời cảm thấy đầu óc mơ hồ trống rỗng.
Tình huống bây giờ là gì vậy, hắn chẳng qua chỉ đi đến nơi khác mấy ngày để thi đấu, sau khi trở về, Ngư Vi và chú Út của hắn đã yêu nhau? Hơn nữa, hai người bọn họ yêu nhau từ khi nào, chẳng lẽ từ trước kia, khi dì của Ngư Vi đến nhà gây chuyện, hai người bọn họ đã lén lút ở bên nhau?
Cảm giác bị phản bội điên cuồng bùng lên từ sâu trong lục phủ ngũ tạng, không cách nào dập tắt được lửa giận ngày càng dữ dội, phút chốc hắn không dám tin những gì đã xảy ra, cảm giác bị lừa dối xúc phạm bóp nghẹt trái tim khiến hắn không thể nào thở được.
Người mà từ đó tới giờ Ngư Vi vẫn giấu kỹ trong lòng chính là chú Út của hắn sao? Hình xăm của cô cũng liên quan đến chú ấy? Người mà cô luôn đợi chờ, kỳ thật không phải người đàn ông nào khác mà chính là chú Út? Cô hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn, trái tim sắt đá đến vậy, không chút thương xót tàn nhẫn phủi sạch quan hệ với hắn, tất cả đều vì người trong tim cô là chú Út?
Bao nhiêu phẫn nộ giận dữ giờ biến thành đau đớn, loại đau đớn tột cùng này khiến toàn thân hắn rét run, răng đánh vào nhau lập cập, tim như bị cào xé máu tuôn đầm đìa. Hắn lấy điện thoại ra, nhìn hộp thư không có bất kỳ lời hồi âm nào, một lần nữa cảm nhận sâu sắc cô đối với hắn lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức nào.
Cơn phẫn nộ trỗi dậy, hắn ấn số của Ngư Vi, từng âm thanh tút tút như từng nhát dao lăng trì giày vò hành hạ hắn, qua thật lâu thật lâu, cho đến khi đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh hắn rất quen thuộc.
“Alo?" Giọng nói của cô vẫn không thay đổi, sau tiếng ‘alo’ đó là sự im lặng đột ngột đầy gượng gạo, cô không nói lời nào…
Bộ Huy cảm thấy khi câu hỏi đó lắp bắp thoát ra khỏi miệng mình lẫn trong tiếng cắn răng nát vỡ, khiến cái âm thanh khàn khàn kia hoàn toàn không còn là của hắn nữa: “Cậu… cậu và chú Út của tôi ở bên nhau?"
Khi hỏi cô những lời này, trong lòng Bộ Huy mới mơ hồ cảm giác được một sự thật rằng giờ đây cô đã là bạn gái của chú hắn rồi.
Ngư Vi thoáng ngập ngừng, rồi chữ ‘ừm’ nhẹ nhàng kia truyền vào tai hắn, như thể sớm biết sẽ có một ngày hắn hỏi như vậy.
Bộ Huy lại chất vấn: “Hai người bắt đầu ở bên nhau từ khi nào?"
Ngư Vi nói ra cái thời điểm, chính là ngày thứ hai sau khi hắn rời khỏi đây, ngay sau đó cô cất lời dường như muốn nói điều gì, nhưng vừa nói ‘Thật ra tớ….’, đã bị Bộ Huy bất ngờ ngắt ngang điện thoại.
Hắn không muốn nghe thêm chữ nào nữa, ngoại trừ ‘tớ xin lỗi’ ra cô không có bất cứ lời gì muốn nói với hắn, ngoại trừ nói rõ cô và chú Út đang ở bên nhau ra, cô chỉ có vẻn vẹn ba chữ đó, nhưng bất luận là câu nào hắn cũng không muốn nghe.
Hắn ngồi trên mép giường, hổn hển thở ra từng hơi nặng nề, cơ thể không ngừng run rẩy, lúc này điện thoại di động bắt đầu rung lên, Ngư Vi gọi lại cho hắn, xót xa thay đây là lần đầu tiên cô gọi cho hắn, vậy mà chỉ để giải thích cô và chú Út của hắn ở bên nhau. Hơn nữa, chỉ mới ngày thứ hai hắn không có ở đây, mà hai người bọn họ đã không kìm lòng được dây dưa với nhau rồi. Bộ Huy phẫn nộ ném điện thoại vào tường rơi xuống đất văng tung tóe.
Thật sự đủ rồi, hai người bọn họ âm thầm yêu nhau, vậy mà đến giờ hắn mới biết, chú Út đã ngả bài với ông nội, vậy mà đêm qua hoàn toàn không có ý định nói với hắn.
Hắn thích Ngư Vi lâu như thế, luôn kiên trì chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi cô như thế, chú Út rõ ràng cái gì cũng biết…
Lửa giận và sự lạnh lẽo toàn thân cứ trỗi dậy, hai tầng băng hỏa đè ép hắn đến nghẹt thở, mọi cảm xúc của hắn như cheo leo trên bờ vực sụp đổ, hắn thật sự không chịu được nữa rồi. Bộ Huy gầm lên, vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất, một khi cơn giận đã phá vỡ trói buộc lồng lộn thoát ra, Bộ Huy không còn khống chế được nó nữa, mọi thứ trên tủ sách bên cạnh cũng bị hắn hất tung xuống, tủ kính cũng bị ném vỡ.
Tiếng đập phá đồ đạc trong phòng Bộ Huy vang lên dữ dội, lầu trên lầu dưới đều nghe thấy rất rõ, tất cả mọi người trong nhà lập tức bị âm thanh hỗn loạn đó thu hết sự chú ý, Bộ Tĩnh Sinh và Phàn Thanh hấp tấp chạy lên lầu, Diêu Tố Quyên cũng đã từ phòng ông cụ chạy đến, đứng trước cửa phòng con trai, sắc mặt đầy lo lắng gõ cửa: “Tiểu Huy, con đang làm gì bên trong đó? Có chuyện gì thì ra ngoài nói nào!"
Không có câu trả lời nào đáp lại, âm thanh đập đổ bên trong không ngừng vang lên, có thể nghe thấy cơ hồ tất cả mọi thứ trong phòng đều đã bị đập nát.
Ba người đứng ngoài cửa rối bời, lo lắng không yên, đúng lúc này, một dáng hình cao lớn từ hành lang bên kia đi tới, Bộ Tiêu đứng trước cửa nhìn Diêu Tố Quyên nói: “Để em vào."
Diêu Tố Quyên quay lại nhìn thấy vẻ mặt của lão Tứ, bất giác tim loạn lên như cuộn len rối bời. Cho tới giờ bà chưa bao giờ thấy nét mặt anh nghiêm túc đến vậy, nhưng tình huống trước mắt này, nhìn thấy tiểu Huy đau khổ như thế, ngay bản thân bà cũng không biết phải nói gì với anh…
Bộ Tiêu đứng trước cửa khẽ thở ra một hơi, gõ lộc cộc mấy cái, trầm giọng nói: “Mở cửa đi, là chú."
Có lẽ vì nghe thấy âm thanh của Bộ Tiêu, mọi tiếng động bên trong đột nhiên im bặt, sau một khoảng thinh lặng ngột ngạt đến mức khiến người ta ngừng thở, phía sau cánh cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị Bộ Huy hung hăng giật mạnh ra.
Ánh nắng trong phòng bất ngờ tràn ra ngoài khe cửa khiến mọi người nheo mắt lại, bên trong là một mảnh hỗn độn như vừa có cơn bão quét qua. Bộ Huy xuất hiện sau cánh cửa, cổ áo bị giật lỏng, đầu tóc rối bời, trong đôi mắt màu mực đậm chứa đầy oán hận, hung dữ chằm chằm nhìn Bộ Tiêu, vì kích động hắn cắn chặt răng, khóe miệng không khống chế được co rút lại, ngực dồn dập phập phồng tựa như chỉ một giây sau thôi sẽ bùng nổ vỡ òa.
Bộ Tiêu nhìn thấy trong đôi mắt hắn lóe lên những giọt nước mắt, khoảnh khoắc đó, cổ họng anh như bị người ta cắt đứt, một chữ cũng không cất nên lời.
Bộ Huy vác ba lô lên vai, trừng mắt nhìn Bộ Tiêu, thô bạo hất mạnh vào bả vai anh một cái lướt người đi ra cửa. Bộ Tiêu thấy cháu mình muốn tông cửa xông ra, theo bản năng duỗi tay kéo hắn lại, nghiêm túc hỏi: “Cháu đi đâu?". Khoảnh khắc anh nắm lấy cánh tay Bộ Huy, Bộ Huy rốt cuộc đã không thể nào khống chế được nữa, tất cả phẫn nộ tức giận bùng lên, hắn xoay người, đấm thẳng vào mặt anh.
Bên cửa vang lên tiếng hoảng hốt nén đục, Bộ Tiêu bị Bộ Huy đấm một cú rất mạnh, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Bộ Tĩnh Sinh bỗng chốc không kịp phản ứng, đến khi khôi phục lại tinh thần, vội chạy tới phía sau giữ chặt con trai mình.
“Chú biết, rõ ràng chú biết tôi thích Ngư Vi, chú còn xuống tay với cô ấy!" Bộ Huy lại đấm một cái về phía chú mình, bị Bộ Tĩnh Sinh túm ra sau, nhưng hắn không hả giận chút nào, mà ngược lại bao nhiêu khó chịu, chua xót khổ sở đều trào ra, nước mắt tràn mi hắn bật khóc: “Vì sao chú lại tranh giành với tôi? Chú không biết cô ấy quan trọng với tôi đến mức nào sao? Tôi luôn nâng niu cô ấy, đến chạm cũng không dám chạm vào… Chú Út, từ nhỏ tới lớn, người tôi tin tưởng nhất là chú, chú lại đối xử với tôi như vậy! Chú căn bản không phải là chú Út của tôi!"
Bộ Tiêu bị hắn đấm một cú rất mạnh, biết rõ đến đi ngủ vẫn sẽ rất đau, nhưng thậm chí tư cách để đau anh cũng không có, anh tựa người vào vách tường phía sau chậm rãi đứng lên, lúc cúi đầu, những giọt máu lách tách rơi trên mặt đất, anh đưa tay quệt ngang, khắp mu bàn tay toàn một màu đỏ, khoang mũi và vòm miệng tanh nồng mùi máu.
Anh đứng vững lại, đồng tử đen sâu nâng lên nhìn thấy tiểu Huy đang khóc, ánh mắt anh bỗng chốc không còn là của anh nữa, không còn là ánh sao lấp lánh trong đêm mà ngày càng chìm vào bóng tối, tĩnh mịch đến chết lặng. Anh lặng lẽ nhìn Bộ Huy khóc trong giây lát, rồi đột nhiên nhận ra cái người trước mặt này không phải là người anh có thể gây tổn thương thêm nữa, cuộc đời này của hắn đã phải chịu một nỗi đau chưa từng xóa nhòa…
Bộ Tiêu trầm mặc thật lâu, nhíu mày khàn giọng nói: “Có thể vào phòng nói chuyện với chú mấy câu không?"
Hốc mắt Bộ huy đỏ hoe, nghe chú mình nói thế, đột nhiên giãy dụa bứt ra khỏi tay Bộ Tĩnh Sinh, lạnh lùng nói: “Nói cái gì? Đời này, tôi không muốn gặp lại chú nữa."
Bộ Huy ném lại câu này rồi xoay người đi xuống lầu, không thèm để ý tới âm thanh Diêu Tố Quyên đang gọi mình, hắn giơ cánh tay lên điên cuồng lau sạch nước mắt trên mặt, hít hít mũi, bước thật nhanh ra khỏi nhà.
Bộ Tiêu tựa vào tường, rít chặt cánh môi đang rách da chảy máu, ánh mắt dường như vẫn còn sống nhưng tựa như đã chết mất rồi, anh dùng đầu lưỡi liếm vết máu, cúi đầu nhìn vạt trước chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm đỏ một mảng. Lúc này, ông cụ Bộ ngồi trên xe lăn ra khỏi phòng, cách nửa hành lang nhìn anh mắng chửi: “Anh cút ra ngoài cho ta! Trong nhà không phải là nơi để đánh nhau, muốn đánh ra ngoài đánh. Anh bảo ta phải nói tốt cái gì cho anh đây?! Tranh giành bạn gái với cháu mình, còn đánh nhau hả? Ta không có đứa con bất hiếu như anh!"
Bộ Tiêu tựa như hững hờ thu ánh mắt lại, đưa tay lau vết máu, trên mặt lại treo lên nụ cười như có như không, nhưng chỉ một giây ngắn ngủi sau, bản thân anh cũng cảm thấy cái cười chua chát này không đúng lúc, sắc mặt dần ảm đạm nhíu mày đi xuống lầu.
Ba người còn lại đang đứng cạnh cửa không biết phải làm gì, hôm nay trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, không ai biết phải đối mặt với tình trạng này thế nào.
Bộ Tiêu đi xuống lầu, bước ra cửa trước, con tai nhọn lại nhào tới nhảy lên chân anh, ánh mặt trời bên ngoài rất tươi sáng chẳng hề giống nỗi lòng anh, anh đưa tay lấy áo khoác, lúc cầm chìa khóa xe vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang đứng trong sân kia, bất giác sững sờ.
Ngư Vi xuất hiện trong sân, mái tóc dài đen nhánh lòa xòa, dường như cô đã vội vã chạy từ nơi nào đến, vẫn còn đang thở hồng hộc đi về phía cửa chính, lúc này cô cũng ngước mắt lên, nhìn thấy anh cô nhất thời ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt sửng sốt mở to hai mắt.
Cảm giác như lâu lắm rồi không được gặp cô, lúc này đây bao nhiêu áp lực mệt mỏi đều được ép xuống, giây phút nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình, Bộ Tiêu cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời, ở bên cô, rốt cuộc anh đã có thể hít thở lại.
“Trong nhà hơi loạn, để anh đưa em về." Bộ Tiêu chẳng chút nghĩ ngợi bước về phía Ngư Vi, nhìn cô nhàn nhạt mỉm cười.
Tác giả :
Miêu Trần Trần