Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 44

Sao...có thể?

Như bị một quá bóng bầu dục từ đâu đó bay đến với vận tốc ánh sáng "phang" mạnh vào đầu một cú làm thần thái tê liệt, đầu óc quay cuồng chỉ nhìn thấy sao trời lấp lánh hữu tình, Giai Băng choáng váng một hồi, lặng người đi nhìn Phong Tình, não bộ khó khăn lắm mới hoạt động lại thì phải chật vật trong đóng suy nghĩ nhàu nát.

Từ trước tới giờ, theo những gì cô tích lũy được sau những lần ngồi ê mông hàng tiếng dài nghe Phong Tình "giãi bày tâm tư", mẫu người chị cô thích thường là những kẻ ngọt miệng dẻo mồm, chém gió xu nịnh đến mức xuất thần. Đó là những tên đàn ông không đáng làm người, tự hạ thấp bản thân đặt người mình yêu lên đầu để tôn thờ, phục tùng. Thế thì...do đâu, vì cớ gì chị cô thay đổi cái "khẩu vị" đã thấm nhuần hóa thành tư tưởng suốt 20 năm qua đột ngột như thế? Hay là...bản tính "háo sắc" luôn bị chị ta khinh mạt đã trỗi dậy, tích điện, đánh chị ta một phát sét ái tình kinh não động óc?

-Đừng nhìn chị như vậy, rất khó chịu!_Đăm chiêu một hồi rồi ngẩng đầu, Phong Tình nhăn mặt nói. Chút rè rụt, e ngại nhỏ nhoi ban đầu ẩn hiện sau lớp phấn dày kia dường như bị thứ gì đó triệt tiêu hoàn toàn, để lại bản một mặt tự tại, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

-Vậy chị muốn em làm gì? Bắt tay bắt chân cười nói, chúc mừng chị gia nhập tẩm cung Đằng gia hay trên cương vị vợ của người ta, vung tay tát một tát vào mặt chị một tát, rựt tóc, miệng cao giọng chưởi thề?_Bật cười chua chát, Giai Băng khinh khỉnh đáp trả, tay nhẹ nhàng nhu nhu vầng thái dương suy kiệt vì "chuyện tốt" đang diễn ra. Trời đang giúp cô hay quẳng thêm cho cô một gánh nặng đây?

-Giai Băng! Em vô lễ!_Nheo mắt sắc cảnh cáo, Phong Tình theo thói quen đưa tay nghịch lọm tóc mai dài vàng hoe khô ráp như cháy nắng của mình, thản nhiên đều giọng_Lúc đầu chị cảm thấy hơi có lỗi vì làm kẻ thứ 3 chen chân vào hôn nhân của em, làm em phải trở thành phụ nữ đã có "tiền án hôn nhân" ở tuổi này, nhưng giờ thì không, thái độ của em khiến chị ghét, nó mách bảo với chị rằng nhất định phải đưa Đằng Dạ thoát khỏi tay em, thoát khỏi tay một mụ phù thuỷ xảo quyệt và độc ác!

Ngón tay linh hoạt nhu nhu thái dương của Giai Băng chợt bị sự cương quyết của lời nói kia làm cho cứng lại, hóa đá, chưng hửng ở đỉnh trán cao khinh mạn. Thiếu điều ngoác mồm đến tận mang tai, Giai Băng kinh ngạc nuốt nước bọt, cố nhịn để không thốt lên những lời than vô phép, chạm lòng tự ái người đối diện. Gì chứ? Cô là phù thủy? Vậy chị ta là ai? Chị gái của phù thủy trong truyền thuyết võ lâm hay là nàng công chúa rảnh rổi sinh lòng cướp chồng phù thủy?

-Phong Tình...em không tỏ thái độ gì cả! Em chỉ đang thấy mệt vì bị chấn động trước lời thông báo của chị mà thôi_Cẩn trọng tìm lời lẽ phù hợp đối phó với con người thích diễn giải lung tung, ưa suy 1 ra 10 như Phong Tình, Giai Băng cố gắng lắm mới trang bị cho vẻ mặt của mình thêm uất ức đúng kiểu người vợ ủy khuất, khốn khổ than vãn_...chị thử nghĩ xem, em có vui nổi không khi được tin chị gái mình thích chồng mình và tương lai sẽ là người thay thế vị trí của mình? Phong Tình, đôi lúc chị nên biết cảm thông cho số phận người khác. Chị không như em, chị muốn gì được nấy, căn bản không hiểu rõ cảm giác khi mất mát một thứ gì đó, dẫu nó là cái giẻ lau nhà không hơn không kém.

"Đằng Dạ, thứ lỗi cho tôi tiết lộ bí mật quốc gia nhé!"

-Được rồi!_Có vẻ hơi xiêu lòng một chút trước biểu cảm dữ dội của Giai Băng, Phong Tình cắn môi tội lỗi, lát sau, cô mới ném ánh nhìn soi mói trở lại cho em gái mình, giọng điệu từ chắc chắn dần hạ thấp như thể vẫn còn nghi hoặc, do dự_...Em không yêu, không thích, không có tình cảm, không can hệ gì với Dạ Dạ của chị, phải không?

"Dạ Dạ? Sao chị không đổi thành Dạ Dày cho nó êm tai?" Suýt té ghế vì cách xưng hô không thể ngọt ngào hơn bay ra từ khuôn miệng trong vút của cô chị, Giai Băng ngầm bất mãn trong lòng, bỗng có chút lo lắng trước tương lai u tối của Hạ gia một thời là nhà trong 3 cô chị em đặc hiệu này.

-Không!_Giai Băng không suy nghĩ gì nữa đáp, căn bản, đó là một phản xạ và cái chuyện yêu hay không yêu tên khắc tinh kia không đáng để cô phải bận tâm. Anh ta yêu ai, ai yêu, lấy ai, ai lấy sống chết thế nào là quyền tự sinh tự diệt của anh ta, cô chẳng qua là một cô vợ trên danh nghĩa, chỉ hơn đám người xa lạ xung quanh một cái móng tay mà thôi.

-Vậy được! Như thế thì sau này, khi bọn chị đưa giấy li hôn cho em khỏi phải dây dưa dài dòng, đỡ mệt và cũng nhanh chóng cắt đứt!_Như đang thương thảo một vấn đề nhàm chán và đã nắm chắc kết quả trong lòng bàn tay của mình, Phong Tình gật đầu nhẹ bàn chuyện tương lai đang vẽ ra trong đầu.

"Li hôn?" Bị đả thương một cách trầm trọng, Giai Băng đến lúc này thì thật sự không hiểu nổi chị mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa, khóe môi đơ cứng giật giật.

-Phong Tình..._Thờ dài sượt một cái như trấn định lại cơ bực dọc đang tuôn tràn khắp thần thể, Giai Băng lấy cương vị là vợ của kẻ nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu không hề che dấu sự quyết đoán của chị mình, tĩnh tại nói_...chị nghĩ cha và Đằng gia sẽ đồng ý để "Dạ Dạ của chị" li hôn với em sao?

Chị cô đã khảng khái, mạnh miệng như vậy, chắc cơ bản đã nghĩ đến chuyện được cho phép hay không. Tuy là người mơ mộng hão huyền bật bại trong thiên hạ, ngu ngờ khờ khạo vô đối, nhưng trong chuyện tình cảm gắn với vận mạnh cuộc đời của mình, Phong Tình luôn tỏ ra rất tỉnh táo và chu toàn. Để xem, người chị gái không ngại làm kẻ đến sau này của cô, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Nếu thực sự chị ta biết dàn xếp trước mọi thứ, có thể lắm...chị ta phù hợp với con tốt đang thiếu trên bàn cơ dang dở của cô chăng?

-Cũng dễ thôi mà, một là chị và anh ấy sẽ bỏ trốn, hai là..._Nhún vai to vẻ bất lực, Phong Tinh làm vẻ bí hiểu cười một cái rồi nói tiếp, giọng điệu thánh thót đặc trưng của chị như biến dạng, méo mó đến mức khiến người khác sởn cả gai ốc_...em phải chết và chị là người thế chỗ.

Những ngón tay Giai Băng bỗng cứng lạnh, cơ máu co rút tạo những đợt giật giật nhẹ, liên hồi lần hai.

Thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm phảng phất quanh mình. Như thể, kẻ kia thực sự không chỉ nói chơi mà còn dồn hết tâm tư vào nó. Và như thể, Phong Tình muốn giết chết cô...

...vậy!

-Nhưng em yên tâm, chị là con người lương thiện, mấy thứ vấy máu tanh đó chị không muốn nhúng tay vào...cho nên, mong em hiểu và đáp ứng tâm nguyện của chị_Gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Phong Tình thư thả đàm phán, nụ cười ngọt trong vắt trên môi cô rộ nở như chính cái khuôn miệng yêu kiều khiêu gợi ấy, chưa từng xuất phát lời nói cay độc nào hết_Mà chắc em cũng sẽ tự nguyện đáp ứng thôi, ai bảo...em yêu Lãnh Kiên...nhà chị!

Lại....chuyện gì thế này?

Yêu Lãnh Kiên? Ai?
Tác giả : Su
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại