Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 89
Tôi uể oải thức dậy sau một giấc ngủ dài, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn nên ráng nằm nướng thêm một xíu.
-Không đói hay sao ngủ dữ vậy heo lười?
Nhật Nam xách túi đồ từ bên ngoài bước vào, nghe giọng anh nhưng tôi giả vờ ngủ luôn để xem anh làm gì. Thế là anh bước tới ngồi bên cạnh, tay mân mê mấy sợi tóc mái của tôi.
-Vẫn còn lỳ à? Không dậy là đừng trách anh nha chưa.
Mặc kệ anh hù dọa, tôi chẳng sợ vẫn cứ nhắm mắt ngủ như thiệt. Nhật Nam nằm xuống bên cạnh, tay đặt lên bụng tôi, có gì đó không được ổn cho lắm, sao có cảm giác rợn da gà thế này.
-Em ngủ vậy anh tha hồ làm việc đó nha.
Tay anh bắt đầu táy máy làm tôi nổi hết cả da gà vội đưa tay lên giữ chặt tay anh lại, không ngờ anh cũng có mấy cái chiêu này nữa cơ đấy.
-Anh đúng là biến thái.
-Ai biểu lỳ, dậy tắm rửa rồi anh dẫn đi ăn.
Nhật Nam kéo tôi ngồi dậy, hai tay anh cứ vỗ vào mặt tôi cho tỉnh táo. Tôi gục đầu vào vai anh nhõng nhẽo.
-Em mệt lắm không muốn ăn đâu.
-Ngoan, không ăn sẽ bị đau dạ dày đó, đứng dậy anh thương.
Sao mà ngọt ngào vậy nè, Nhật Nam của tôi có khi còn hơn cả mấy Soái ca trong phim Hàn Quốc nữa đó chứ.
-Em không có đồ gì để thay hết.
-Anh chuẩn bị rồi đây.
Nhật Nam đưa cho tôi túi đồ, có lẽ tranh thủ lúc tôi ngủ anh chạy đi mua về, sao trên đời lại có người chu đáo thế không biết.
-Nhưng mà em mệt lắm đi không nổi.
Thấy tôi lắm trò quá, anh nhéo mũi tôi cũng chiều, rồi bế tôi vào nhà tắm, cái mặt gian ơi là gian nhìn tôi không chớp mắt.
-Hay để anh tắm cho nhé, bảo đảm em sẽ thích.
-Anh biến thái quá, ra ngoài cho em tắm.
Tôi đẩy anh ra ngoài, người gì đâu mà biến thái thấy sợ luôn.
Đang mệt mỏi mà được tắm dưới vòi nước mát này thì còn gì bằng, tinh thần cũng sáng khoái hẳn ra. Tôi mặc cái váy màu hồng anh mua vô cùng vừa vặn, công nhận người yêu mình cũng có mắt thẫm mỹ phết đấy chứ. Anh nhìn tôi đơ trong vài giây, rồi không nói không rằng vác tôi ngồi lên bàn, mắt cứ nhìn mãi như thể sinh vật lạ.
-Trời, khiêng em lên đây chỉ để ngắm thôi hả?
Tôi lấy tay bịt mắt anh lại, anh nhẹ nhàng đặt nó lên hông mình rồi lấy hai tay bẹo má tôi âu yếm.
-Ai biểu người yêu anh hôm nay dễ thương quá làm gì.
-Khai mau, hôm nay anh ăn trúng gì mà nịnh nọt vậy hả?
-Vậy là em đầu độc anh à? Sáng giờ anh chỉ có ăn thịt em chứ có ăn gì khác đâu.
-Đồ đáng ghét nhà anh.
Tôi xấu hổ gục đầu vào ngực anh, vẫn biết hai đứa đã rất thân với nhau nhưng mỗi lần nhìn thấy cái mặt gian tà của anh là ngại không chịu được, người ta là con gái mới lớn mà hở xíu là nói chuyện kiểu này, phải tìm cách trừng trị anh mới được.
-Yên nào.
Nhật Nam kéo tôi dậy, tay lấy máy sấy tóc sấy cho tôi, trời ạ, hình ảnh này chỉ thường thấy trông phim thôi mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây cơ chứ, hạnh phúc chết mất thôi.
-Lúc nãy tranh thủ em ngủ anh lén xuống nhà coi phim Hàn Quốc đúng không?
Tôi giả bộ nghiêm giọng, anh trợn mắt nhìn tôi khó hiểu, cái mặt ngây thơ đáng yêu của anh làm tôi bật cười.
-Anh xem phim thấy anh đẹp trai sấy tóc cho bạn gái nên mới bắt chước đúng không?
-Bắt chước cái đầu cô đấy.
Nhật Nam gõ đầu tôi một cái tội ăn nói linh tinh, ghét anh dễ sợ.
-Xong rồi, đêm nay hai đứa mình đi chơi tẹt ga luôn nha.
Anh phấn khích kéo tôi đi, đúng như anh nói, hai đứa đi ăn, đi dạo, rồi chơi mấy trò giải trí nữa. Không biết hết bao nhiêu tiền, chơi bao nhiêu trò mà tôi ôm được một đống gấu bông, người yêu đúng là vừa đẹp trai lại tài giỏi.
Đường phố về đêm cũng không còn đông đúc nữa, không khí bắt đầu se lạnh dần, Nhật Nam nắm tay tôi lang thang ngắm cảnh. Bất chợt tôi khựng lại trước một quán ăn Hàn Quốc đông đúc khói bay nghi ngút, trông nó cứ hấp dẫn làm sao đó.
-Anh, mình vào đây đi, em nghe giang hồ đồn rượu Soju ngon lắm mà chưa được uống lần nào.
Nhật Nam nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi kéo đi.
-Thôi khỏi, em uống rượu vô rồi chạy ra đường chận xe nữa là tiêu.
-Rượu này nhẹ lắm, với lại tửu lượng em khá lắm, chỉ uống có một chút xíu sao mà say được.
Tôi năn nỉ ỉ ôi, dùng ánh mắt ngây thơ hiền lành cho anh cảm động, thế mà vẫn không xi nhê. Tôi giận ngồi luôn dưới đất không chịu đi, thế là anh bực mình vác tôi đi luôn. Đáng ghét, có một xíu việc cũng không chiều người ta, sau này lấy về chắc bỏ bê mình luôn quá. Tôi xụ mặt một đống, không thèm nói chuyện, anh hỏi gì cũng không trả lời, thế là anh bỏ tôi xuống nhìn với ánh mắt trìu mến.
-Giận hả?
-Không rảnh, anh có yêu em đâu mà.
Tôi giận dỗi bỏ đi trước, thế là anh chạy theo kéo tay lại.
-Nhớ chỉ uống một xíu thôi đó nha.
Khỏi phải nói tôi vui thế nào, anh đúng là dễ thương, tôi nhón người lên hôn cằm anh một cái.
-Thương anh nhất.
Anh chỉ cười không nói gì rồi kẹp cổ tôi đi vào quán. Mùi thức ăn nướng lên thơm ơi là thơm không cưỡng lại được, tôi phấn khích chọn một chỗ ngồi mát mẻ yên tĩnh.
-Anh, bây giờ hai đứa mình thi xem ai uống nhiều hơn không? Ai thua phải cõng người kia về.
Chưa kịp khoái chí với ý tưởng thông minh của mình đã bị Nhật Nam bác bỏ ngay lập tức, anh thật là biết cách làm người ta mất hứng.
-Tôi biết cô là thần men rồi, cô nặng thế tôi cõng không nổi đâu.
-Chơi với anh không thích gì hết, ăn đồ nướng sướng hơn.
Thế là tôi cặm cụi ăn còn Nhật Nam chỉ ngồi nhìn, y chang trông chừng một đứa con nít vậy. Cái cảm giác người khác nhìn mình chằm chằm ăn chẳng ngon lành xíu nào, tôi hăm dọa.
-Cấm nhìn em nữa, không thôi em sẽ bịt mắt anh lại đó.
Hù cho vui vậy thôi chứ anh có tỏ vẻ gì là sợ đâu, cứ nhìn người ta hoài, không biết làm sao tôi cầm chai rượu nhỏ nhắn xinh xắn lên.
-100% nha, kỷ niệm ngày hai đứa mình yêu nhau.
-Em cứ như là thần men chính hiệu vậy, uống một xíu thôi đó nha chưa.
Nhật Nam cứ dặn dò như ông già, uống nhiều xíu cũng có sao đâu, hôm nay vui mà, với lại đi với anh chứ có phải đi với người khác đâu mà sợ, thế là anh nói mặc anh, tôi cầm lên tu một hơi hết trơn, phải công nhận trời lạnh lạnh mà uống cái này thích thật.
Thấy chai của Nhật Nam vẫn còn nguyên, tôi với qua lấy, chắc rượu này nhẹ quá nên anh không uống được thôi thì tôi tốt bụng uống giùm vậy.
-Em mà uống là anh không tha cho đâu đó.
Nhật Nam đưa tay qua lấy lại, tâm trạng đang vui vẻ muốn chọc anh một xíu thế là tôi cầm chai rượu bỏ chạy ra khỏi quán không quên quay lại thè lưỡi chọc anh.
-Gia Ân.
Đợi anh trả tiền xong thì tôi cũng uống hết chai thứ hai rồi, cơ thể bắt đầu nóng rần lên, chắc là do tác dụng của rượu.
-Em đúng là nghịch ngợm, để xem tối nay về anh trị em thế nào.
Nhật Nam hù dọa, cảm thấy mình hôm nay cũng lỳ lợm thật, tôi quay sang nắm chặt tay anh, đầu dựa vào người anh.
-Người yêu của em hôm nay đẹp trai thật đấy.
-Khỏi nịnh, tôi giận cô rồi.
-Ơ, người ta có làm gì đâu mà giận, người gì đâu mà nhỏ nhen thấy sợ.
-Kệ, nhỏ nhen vậy mà có con nhỏ ngốc yêu say đắm đó chứ.
-Không đói hay sao ngủ dữ vậy heo lười?
Nhật Nam xách túi đồ từ bên ngoài bước vào, nghe giọng anh nhưng tôi giả vờ ngủ luôn để xem anh làm gì. Thế là anh bước tới ngồi bên cạnh, tay mân mê mấy sợi tóc mái của tôi.
-Vẫn còn lỳ à? Không dậy là đừng trách anh nha chưa.
Mặc kệ anh hù dọa, tôi chẳng sợ vẫn cứ nhắm mắt ngủ như thiệt. Nhật Nam nằm xuống bên cạnh, tay đặt lên bụng tôi, có gì đó không được ổn cho lắm, sao có cảm giác rợn da gà thế này.
-Em ngủ vậy anh tha hồ làm việc đó nha.
Tay anh bắt đầu táy máy làm tôi nổi hết cả da gà vội đưa tay lên giữ chặt tay anh lại, không ngờ anh cũng có mấy cái chiêu này nữa cơ đấy.
-Anh đúng là biến thái.
-Ai biểu lỳ, dậy tắm rửa rồi anh dẫn đi ăn.
Nhật Nam kéo tôi ngồi dậy, hai tay anh cứ vỗ vào mặt tôi cho tỉnh táo. Tôi gục đầu vào vai anh nhõng nhẽo.
-Em mệt lắm không muốn ăn đâu.
-Ngoan, không ăn sẽ bị đau dạ dày đó, đứng dậy anh thương.
Sao mà ngọt ngào vậy nè, Nhật Nam của tôi có khi còn hơn cả mấy Soái ca trong phim Hàn Quốc nữa đó chứ.
-Em không có đồ gì để thay hết.
-Anh chuẩn bị rồi đây.
Nhật Nam đưa cho tôi túi đồ, có lẽ tranh thủ lúc tôi ngủ anh chạy đi mua về, sao trên đời lại có người chu đáo thế không biết.
-Nhưng mà em mệt lắm đi không nổi.
Thấy tôi lắm trò quá, anh nhéo mũi tôi cũng chiều, rồi bế tôi vào nhà tắm, cái mặt gian ơi là gian nhìn tôi không chớp mắt.
-Hay để anh tắm cho nhé, bảo đảm em sẽ thích.
-Anh biến thái quá, ra ngoài cho em tắm.
Tôi đẩy anh ra ngoài, người gì đâu mà biến thái thấy sợ luôn.
Đang mệt mỏi mà được tắm dưới vòi nước mát này thì còn gì bằng, tinh thần cũng sáng khoái hẳn ra. Tôi mặc cái váy màu hồng anh mua vô cùng vừa vặn, công nhận người yêu mình cũng có mắt thẫm mỹ phết đấy chứ. Anh nhìn tôi đơ trong vài giây, rồi không nói không rằng vác tôi ngồi lên bàn, mắt cứ nhìn mãi như thể sinh vật lạ.
-Trời, khiêng em lên đây chỉ để ngắm thôi hả?
Tôi lấy tay bịt mắt anh lại, anh nhẹ nhàng đặt nó lên hông mình rồi lấy hai tay bẹo má tôi âu yếm.
-Ai biểu người yêu anh hôm nay dễ thương quá làm gì.
-Khai mau, hôm nay anh ăn trúng gì mà nịnh nọt vậy hả?
-Vậy là em đầu độc anh à? Sáng giờ anh chỉ có ăn thịt em chứ có ăn gì khác đâu.
-Đồ đáng ghét nhà anh.
Tôi xấu hổ gục đầu vào ngực anh, vẫn biết hai đứa đã rất thân với nhau nhưng mỗi lần nhìn thấy cái mặt gian tà của anh là ngại không chịu được, người ta là con gái mới lớn mà hở xíu là nói chuyện kiểu này, phải tìm cách trừng trị anh mới được.
-Yên nào.
Nhật Nam kéo tôi dậy, tay lấy máy sấy tóc sấy cho tôi, trời ạ, hình ảnh này chỉ thường thấy trông phim thôi mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây cơ chứ, hạnh phúc chết mất thôi.
-Lúc nãy tranh thủ em ngủ anh lén xuống nhà coi phim Hàn Quốc đúng không?
Tôi giả bộ nghiêm giọng, anh trợn mắt nhìn tôi khó hiểu, cái mặt ngây thơ đáng yêu của anh làm tôi bật cười.
-Anh xem phim thấy anh đẹp trai sấy tóc cho bạn gái nên mới bắt chước đúng không?
-Bắt chước cái đầu cô đấy.
Nhật Nam gõ đầu tôi một cái tội ăn nói linh tinh, ghét anh dễ sợ.
-Xong rồi, đêm nay hai đứa mình đi chơi tẹt ga luôn nha.
Anh phấn khích kéo tôi đi, đúng như anh nói, hai đứa đi ăn, đi dạo, rồi chơi mấy trò giải trí nữa. Không biết hết bao nhiêu tiền, chơi bao nhiêu trò mà tôi ôm được một đống gấu bông, người yêu đúng là vừa đẹp trai lại tài giỏi.
Đường phố về đêm cũng không còn đông đúc nữa, không khí bắt đầu se lạnh dần, Nhật Nam nắm tay tôi lang thang ngắm cảnh. Bất chợt tôi khựng lại trước một quán ăn Hàn Quốc đông đúc khói bay nghi ngút, trông nó cứ hấp dẫn làm sao đó.
-Anh, mình vào đây đi, em nghe giang hồ đồn rượu Soju ngon lắm mà chưa được uống lần nào.
Nhật Nam nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi kéo đi.
-Thôi khỏi, em uống rượu vô rồi chạy ra đường chận xe nữa là tiêu.
-Rượu này nhẹ lắm, với lại tửu lượng em khá lắm, chỉ uống có một chút xíu sao mà say được.
Tôi năn nỉ ỉ ôi, dùng ánh mắt ngây thơ hiền lành cho anh cảm động, thế mà vẫn không xi nhê. Tôi giận ngồi luôn dưới đất không chịu đi, thế là anh bực mình vác tôi đi luôn. Đáng ghét, có một xíu việc cũng không chiều người ta, sau này lấy về chắc bỏ bê mình luôn quá. Tôi xụ mặt một đống, không thèm nói chuyện, anh hỏi gì cũng không trả lời, thế là anh bỏ tôi xuống nhìn với ánh mắt trìu mến.
-Giận hả?
-Không rảnh, anh có yêu em đâu mà.
Tôi giận dỗi bỏ đi trước, thế là anh chạy theo kéo tay lại.
-Nhớ chỉ uống một xíu thôi đó nha.
Khỏi phải nói tôi vui thế nào, anh đúng là dễ thương, tôi nhón người lên hôn cằm anh một cái.
-Thương anh nhất.
Anh chỉ cười không nói gì rồi kẹp cổ tôi đi vào quán. Mùi thức ăn nướng lên thơm ơi là thơm không cưỡng lại được, tôi phấn khích chọn một chỗ ngồi mát mẻ yên tĩnh.
-Anh, bây giờ hai đứa mình thi xem ai uống nhiều hơn không? Ai thua phải cõng người kia về.
Chưa kịp khoái chí với ý tưởng thông minh của mình đã bị Nhật Nam bác bỏ ngay lập tức, anh thật là biết cách làm người ta mất hứng.
-Tôi biết cô là thần men rồi, cô nặng thế tôi cõng không nổi đâu.
-Chơi với anh không thích gì hết, ăn đồ nướng sướng hơn.
Thế là tôi cặm cụi ăn còn Nhật Nam chỉ ngồi nhìn, y chang trông chừng một đứa con nít vậy. Cái cảm giác người khác nhìn mình chằm chằm ăn chẳng ngon lành xíu nào, tôi hăm dọa.
-Cấm nhìn em nữa, không thôi em sẽ bịt mắt anh lại đó.
Hù cho vui vậy thôi chứ anh có tỏ vẻ gì là sợ đâu, cứ nhìn người ta hoài, không biết làm sao tôi cầm chai rượu nhỏ nhắn xinh xắn lên.
-100% nha, kỷ niệm ngày hai đứa mình yêu nhau.
-Em cứ như là thần men chính hiệu vậy, uống một xíu thôi đó nha chưa.
Nhật Nam cứ dặn dò như ông già, uống nhiều xíu cũng có sao đâu, hôm nay vui mà, với lại đi với anh chứ có phải đi với người khác đâu mà sợ, thế là anh nói mặc anh, tôi cầm lên tu một hơi hết trơn, phải công nhận trời lạnh lạnh mà uống cái này thích thật.
Thấy chai của Nhật Nam vẫn còn nguyên, tôi với qua lấy, chắc rượu này nhẹ quá nên anh không uống được thôi thì tôi tốt bụng uống giùm vậy.
-Em mà uống là anh không tha cho đâu đó.
Nhật Nam đưa tay qua lấy lại, tâm trạng đang vui vẻ muốn chọc anh một xíu thế là tôi cầm chai rượu bỏ chạy ra khỏi quán không quên quay lại thè lưỡi chọc anh.
-Gia Ân.
Đợi anh trả tiền xong thì tôi cũng uống hết chai thứ hai rồi, cơ thể bắt đầu nóng rần lên, chắc là do tác dụng của rượu.
-Em đúng là nghịch ngợm, để xem tối nay về anh trị em thế nào.
Nhật Nam hù dọa, cảm thấy mình hôm nay cũng lỳ lợm thật, tôi quay sang nắm chặt tay anh, đầu dựa vào người anh.
-Người yêu của em hôm nay đẹp trai thật đấy.
-Khỏi nịnh, tôi giận cô rồi.
-Ơ, người ta có làm gì đâu mà giận, người gì đâu mà nhỏ nhen thấy sợ.
-Kệ, nhỏ nhen vậy mà có con nhỏ ngốc yêu say đắm đó chứ.
Tác giả :
sauluoi