Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 86

Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 86

Người ướt đẫm mồ hôi, tử cung co thắt mạnh kéo theo những cơn đau đến lạnh người, nhưng nỗi đau cơ thể làm sao so với nỗi đau trong lòng khi bị Nhật Nam khinh thường chứ, tôi phải giải thích như thế nào anh mới tin tôi đây? Hình ảnh, tin nhắn gửi đi vẫn còn đó, ai có thể làm điều này ngoài tôi cơ chứ.

Không từ bỏ hi vọng, tôi cố gắng lê bước vô phòng của Nhật Nam, cho dù anh không tin nhưng tôi vẫn phải nói cho rõ ràng rồi sau đó sẽ trở về với cuộc sống như trước đây, không liên quan gì đến tòa nhà này nữa.

-Có vấn đề gì sao?

Nhật Nam vẫn lạnh lùng không thèm nhìn lên tôi một lần, thái độ dửng dưng của anh làm tôi đau nhói.

-Nhật Nam, tôi không biết những tấm hình này từ đâu ra hết, anh đừng hiểu lầm có được không?

-Tôi không có thời gian để quan tâm đến mấy việc này, cô viết đơn nghỉ việc đi, công ty này không chấp nhận việc phát tán những hình ảnh như vậy.

Tôi muốn nói thật nhiều, thật nhiều cho anh hiểu nhưng nhìn gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt vô cảm của anh tôi buông xuôi tất cả. Những giọt nước mắt của tôi không đủ làm anh bớt nóng giận để lắng nghe lời nói của tôi, chắc chắn có ai đó ghép những bức ảnh gợi tình kia, rồi còn lấy nick tôi để gửi những tấm ảnh đó. Nhưng mọi người thì không nghĩ vậy, họ nghĩ tôi chỉ là gái kiếm tiền bằng cơ thể của mình, quá mệt mỏi với những ý nghĩ của người khác, tốt nhất là tôi nên rời khỏi đây thì hơn.

Vừa mở cửa định bước ra khỏi phòng, thì cơn đau lại ập đến, người tôi mềm nhũn khụy xuống, tôi có cảm giác tử cung đang co thắt dữ dội trong cơ thể, đây là lần đầu tiên tôi đau đớn như vậy trong chu kỳ.

-Gia Ân, cô sao thế?

Nhật Nam vội chạy tới đỡ tôi lên, vừa lúc đó Phong cũng bước vào và bắt gặp, bốn mắt nhìn nhau, hình như Nhật Nam không thích sự xuất hiện của Phong thì phải.

Đỡ tôi nằm xuống sofa, Phong quan sát một hồi rồi đưa ra kết luận, y chang một người từng trải: “Cô ấy đến tháng nên bị đau thôi".

Nhật Nam nhìn qua gương mặt xanh mét của tôi có chút lo lắng, nhưng rất nhanh lấy lại thái độ lạnh lùng của mình.

-Cậu đến có việc gì?

-Tôi đến chỉ muốn trấn an Gia Ân thôi, tôi biết những tấm hình kia chỉ là ảnh ghép.

Nghe Phong nói tinh thần tôi có chút dễ chịu, nhưng bây giờ tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, mềm nhũn không muốn cử động. Nhật Nam cũng rất bất ngờ, anh nhìn Phong chờ đợi, cứ như chậm mất 1s sẽ bị anh bóp chết vậy.

-Mấy cái hình này là do dân chuyên nghiệp làm rất tinh xảo nhưng người làm thiết kế nhiều năm như tôi nếu nghiên cứu kỹ sẽ phát hiện ra thôi.

Phong nói rất tự tin nhưng hình như vẫn chưa đủ sức thuyết phục Nhật Nam, anh nghi ngờ.

-Sao cậu chắc chắn như vậy?

-Tôi nhìn những dấu ghép là biết ngay. Còn nữa, anh xem trên tay phải cô gái này cái nốt ruồi chỗ này nhưng Gia Ân đâu có. Nói tóm lại là tuy mới tiếp xúc có vài lần nhưng tôi không nghĩ cô ấy là người như vậy, có ai dại dột phát tán hình ảnh đồi trụy của mình đi khắp nơi không?

-Vậy thì ai làm?

-Cái đó nằm ngoài khả năng của tôi, chỉ cần tốn ít tiền thuê người cắt ghép ảnh, rồi nhờ hacker lấy cái Password là muốn gửi đi đâu mà chẳng được. Tôi chỉ thắc mắc cô ấy mới vào công ty làm sao gây thù chuốc oán với người khác nhanh như vậy được.

Nhật Nam vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ, không biết anh có tin những lời nói vừa rồi của Phong không nữa.

-Anh về phòng đây, nếu cần thì gọi anh đưa về nhé.

Phong chào tôi và Nhật Nam rồi đi ra ngoài.

Tôi nhìn Nhật Nam chờ đợi, gương mặt anh cũng giãn dần ra. Thấy tôi nằm co quắp người trên ghế, anh bước tới lấy áo khoác mình đắp lên người tôi.

- Những tấm hình đó là giả đúng không?

Nhật Nam nhìn tôi chờ đợi, nước mắt như chỉ chờ đợi có thế là tuôn tràn ra, tôi trả lời bằng giọng yếu ớt.

-Tin em được không?

Rồi anh bất chợt cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt trên mặt, tôi cũng bất ngờ trước hành động kỳ lạ của anh. Anh nhìn tôi với ánh mắt khổ sở, như thể đã đấu tranh trong lòng rất dữ dội để đi đến một quyết định quan trọng.

-Tôi tức giận không phải vì những tấm ảnh đó bị phát tán, nhưng tức giận vì không thể chấp nhận việc em thân mật vơi một người đàn ông khác. Tôi đã từng nghĩ mình đã từng yêu Hạnh thì cố gắng cũng sẽ giống như trước đây, nhưng lại không thể. Tôi nhận ra tôi chỉ có thể là chính mình khi ở bên cạnh em, em khiến tôi vui vẻ, khiến tôi có cảm giác muốn chở che. Tôi không biết đó có thể gọi là yêu hay không nhưng tôi luôn nghĩ về em, em mang đến cho tôi hơi ấm quen thuộc mà không tìm được ở một người phụ nữ nào khác. Hình như kiếp trước chúng ta từng thuộc về nhau rồi đúng không?

Những điều Nhật Nam nói vượt quá trí hiểu của tôi, có phải tôi đang nằm mơ không? Nhật Nam sao lại có cảm giác như thế với tôi chứ. Làm ơn đừng đùa giỡn với tôi như thế, anh có biết nếu đó không phải là những điều xuất phát từ con tim thì sẽ làm tổn thương tôi như thế nào không.

-Anh không thể kiềm chế bản thân mình nữa rồi, cho dù có cố gắng cách mấy vẫn không làm vơi đi cảm giác muốn được bên cạnh em. Anh chấp nhận làm người xấu xa trong mắt người khác để có được em, em có thể nào chấp nhận anh được không? Có thể anh không sánh bằng người yêu cũ của em nhưng anh chắc rằng tình yêu của anh dành cho em cũng sẽ không thua kém anh ấy.

Nói xong Nhật Nam cúi xuống hôn bờ môi thiếu sức sống của tôi, đến bây giờ tôi vẫn còn đang lơ lửng trên cung trăng, mọi chuyện bất ngờ đến nỗi khiến tôi nghi ngờ về tính chân thật của nó. Có phải chúng tôi có thể quay lại từ nơi bắt đầu hay không?

Anh chính là ước mơ tôi vươn tới, là động lực giúp tôi tồn tại, chỉ cần ở bên cạnh anh thì tất cả mọi gánh nặng trên người đều có thể buông bỏ. Nhưng liệu thứ tình cảm anh nói chỉ đơn thuần là sự cảm động nhất thời, hay chỉ vì nó mới lạ? Tôi có thể yêu anh một lần nữa được không?

Tôi cảm nhận được nụ hôn của anh lan tỏa khắp cơ thể, cảm giác mà rất lâu rồi mới quay trở lại. Mặc kệ đó có phải tình yêu hay không, mặc kệ anh không còn chút ký ức nào, tôi vẫn sẽ lắng nghe theo con tim mình, tôi đã mất anh một lần nhất định sẽ không để nó xảy ra một lần nữa.

Choàng tay ôm lấy cổ anh, tôi đáp lại anh bằng nụ hôn ngọt ngào sau bao ngày xa cách, tôi yêu anh và chờ đợi cái khoảnh khắc này lâu lắm rồi, cuối cùng mình cũng trở về bên nhau đúng không anh?

-Nhất định anh làm sáng tỏ vụ này.

Nhật Nam thì thầm vào tai làm gương mặt tôi ửng đỏ, mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.

-Nhưng còn chị ấy?

-Anh sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, em chỉ cần yêu anh là đủ rồi.

Nghe những lời ngọt lịm của Nhật Nam, tôi cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, sau tất cả anh lại trở về bên tôi như ngày nào.

....

Sau tất cả mình lại trở về với nhau

Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen

Sau tất cả long chẳng hề đổi thay

Từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi

Và ta lại gần nhau hơn nữa

Có những lúc đôi ta giận hờn

Thầm trách nhau không một ai nói điều gì

Thời gian cứ chậm lại, từng giây phút sao quá dài

Để khiến em nhận ra mình cần anh hơn

Tình yêu cứ thế đong đầy trong em từng ngày

Vì quá yêu anh nên không thể làm gì khác

Chỉ cần ta mãi luôn dành cho nhau những chân thành

Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách

Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau

.....
Tác giả : sauluoi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại