Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 51
Vừa về tới nhà đã thấy Khánh đứng đợi ở cửa, cậu ta hơi ngạc nhiên vì bộ dạng yêu đời của tôi.
-Ê, làm gì mà vui thế?
-Nhiều chuyện, ông đến lâu chưa?
Tôi vỗ vai Khánh một cái rồi leo lên yên xe ngồi chung tâm sự, hễ gặp cậu ta là bao nhiêu nữ tính trong người tụt đi đâu mất tiêu.
-Mới đến có 2 tiếng à.
Cái kiểu nói chuyện cũng thấy ghét nữa chứ, ngồi đong đưa hai chân, vừa nói chuyện với Khánh tôi vừa tủm tỉm cười như mắc bệnh vậy.
-Tìm tôi có chuyện gì thế?
-Chuyện của mẹ tôi….bà đừng để bụng nhé.
Khánh nói với giọng buồn buồn, xưa giờ cậu ấy vẫn yêu quý tôi như vậy nên chuyện hôm trước khiến Khánh buồn và áy náy lắm.
-Tui quên rồi, ông cũng nên quên đi.
-Thật không?
-Thật.
Tôi nói dối để Khánh không còn ray rứt vì chuyện đã qua nữa, chẳng hiểu sao những lời nói ấy, khuôn mặt bà ấy lâu lâu lại xuất hiện trong tâm trí tôi, mặc dù đã dùng mọi cách để xóa sạch nó nhưng không được.
-Bi, tôi xin lỗi.
-Ê ông kia, sao ông lỳ quá vậy? Đã nói là quên rồi mà cứ nhắc đi nhắc lại, muốn chết hả?
Hai tay tôi quay qua cù lét Khánh làm cậu giãy giụa dữ dội, rồi cậu ta cũng không vừa, thế là hai đứa cứ cù lét nhau loạn xạ trên xe cho đến khi chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, người cũng té nằm chỏng chơ luôn. Cũng may hai đứa không sao, phủi sạch mớ đất trên người rồi leo lên xe ngồi tiếp.
-Bà có thể nào thùy mị giùm tôi một cái được không, người gì mà nghịch ngợm thấy sợ luôn.
-Dạ vâng, như vậy đã được chưa bạn Khánh?
Tôi ngồi khép nép, mắt chớp loạn xạ, giọng yểu điệu nổi cả da gà, Khánh hoảng quá xua tay.
-Thôi khỏi, hiện nguyên hình giùm tôi cái, gớm chết được.
Tôi cũng thấy gớm nữa chứ đừng nói Khánh, thôi sống thật với chính mình vậy mà thoải mái hơn nhiều.
-À, sao tên hôm trước lại kéo bà đi thế? Hai người có quan hệ mờ ám gì à?
-Mờ ám cái đầu ông, tui nói ông đừng nói ai nghe nhen.
Khánh là bạn thân nhất của tôi nên cũng nên tâm sự cho Khánh biết một xíu chứ nhỉ. Tôi bí mật làm Khánh hồi hộp.
-Nói đi.
-Anh ấy…anh ấy là người yêu tui đó.
Nhắc đến người yêu tôi tủm tỉm cười, còn Khánh thì đơ như cây cơ một chặp lâu, nhìn cậu ấy không được thoải mái cho lắm, sắc mặt cũng hơi khó coi. Sợ Khánh bị trúng gió, tôi lay lay.
-Nè, ông sao vậy, sao tái mét thế?
-Bà nói sao? Hai người đang yêu nhau?
-Ừm, ông cảm thấy ngạc nhiên lắm đúng không? Anh ấy hơi già xíu nhưng tính cách vẫn còn teen lắm.
Tôi cứ vô tư kể mà không biết rằng điều đó làm Khánh buồn biết chừng nào, ánh mắt bỗng nhiên hụt hẫng, đỏ hoe làm tôi lo kinh khủng.
-Khánh, ông có sao không?
-Không có gì, tôi hơi mệt nên về đây.
Nói xong Khánh nhanh chóng lái xe đi, tôi ngu ngốc chả biết gì cứ nghĩ Khánh mệt nên mới như vậy thôi.
….
Mấy ngày sau không thấy Khánh đi học, điện thoại cũng không liên lạc được tự nhiên thấy lo lo, có khi nào cậu ấy xảy ra chuyện gì không biết. Đang thất thểu đi về thì gặp Khánh đi tới, tôi mừng ơi là mừng khi thấy Khánh bình an vô sự.
-Ông làm gì mất tích mấy ngày nay thế?
-Đi theo tôi.
Khánh kéo tôi đi đến công viên, vừa định gân cổ lên chửi hành động vừa rồi của cậu ta thì môi cậu ta đã ở trên môi tôi rồi. Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao Khánh lại hôn tôi cơ chứ? Dùng hết sức tôi đẩy mạnh Khánh ra, mặt đỏ bừng nhìn cậu ta tức giận.
-Ông làm cái trò gì vậy hả?
Nhìn những giọt nước mắt uất ức trên mặt tôi Khánh hối hận, đây là lần đầu tiên thấy Khánh đau khổ như vậy.
-Tôi điên rồi.
Khánh gục xuống hai tay ôm đầu đau khổ, tôi chẳng hiểu cậu ấy có chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ Khánh tôi biết cậu ấy đang rất cần người an ủi lúc này.
-Ông có chuyện gì nói tui nghe được không Khánh?
-……
-Khánh, ông nói đi, tôi đã làm gì sai sao?
-Tại sao lại đối xử như vậy với tôi chứ, bà biết tôi thương bà như thế nào mà.
-…..
-Tôi yêu bà nhưng chưa một lần thổ lộ, tôi đã từng xua đuổi những vệ tinh xung quanh bà để bà mãi mãi thuộc về tôi, tôi nghĩ sẽ không ai có thể xen vào tình cảm của hai đứa mình được. Nhưng tôi đã sai rồi phải không?
Lần này thì tôi đơ toàn tập, ý Khánh là sao, có phải là cậu ấy thương tôi trên mức tình bạn không? Từng ký ức của hai đứa hiện về trong đầu tôi, từ trước đến giờ vẫn là cậu ấy bảo vệ và giúp đỡ tôi, cậu ấy làm cho tôi nhiều việc đến nỗi tôi không có cách nào nhớ hết, nhưng cái đầu ngu ngốc này chẳng bao giờ hiểu. Thảo nào khi nghe tôi nhắc đến Nhật Nam cậu ấy lại buồn như thế, tôi sai rồi, tôi sai khi vô tư nhận sự quan tâm của Khánh, nhận quá nhiều niềm vui từ cậu mang lại để rồi chỉ mang đến cho cậu nỗi đau. Tôi cứ ngỡ hai đứa thân thiết đến mức những việc làm thân mật đó là điều bình thường, nhưng không biết đó lại là hi vọng nuôi lớn dần lên trong cậu.
-Khánh, ông bình tĩnh lại có được không? Ông cứ như vậy tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
-Nói đi, tại sao là anh ta mà không phải là tôi?
Tôi nghẹn giọng, thì ra Khánh lại đau khổ thế này, nhưng tôi vốn chỉ coi Khánh là một người bạn thân, chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái này. Vả lại, trái tim tôi vẫn chỉ hướng về Nhật Nam thì làm gì có chỗ cho một người khác nữa cơ chứ.
-Khánh, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Tôi chỉ xem ông là người bạn tốt nhất của tôi thôi, ông đừng buồn như vậy nữa được không?
-Tôi không muốn bà yêu bất cứ người nào khác bà hiểu không?
Mắt Khánh đỏ hoe, tôi đúng là một người tồi tệ khi khiến Khánh ra nông nỗi này, ước gì mọi chuyện chưa hề xảy ra thì tốt biết mấy.
-Khánh, tôi xin lỗi, sau này nhất định ông sẽ tìm được người con gái tốt hơn tôi cả ngàn lần, chúng mình mãi mãi là bạn được không?
Khánh khóc, tôi cũng khóc. Tôi rất sợ đánh mất tình bạn quý báu này, trước giờ tôi đã quen với việc có cậu ấy bên cạnh sẻ chia, nếu như bây giờ không còn nữa tôi chẳng biết phải làm gì đây. Hai đứa không nói gì, cứ im lặng một lúc cho đến khi lấy được bình tĩnh, Khánh mới nói một câu làm tôi nhẹ lòng hơn.
-Tôi sẽ cố.
Nói xong cậu ấy lảo đảo bước đi, tôi biết lúc này Khánh cần thời gian để hồi phục những vết thương do tôi gây ra, làm ơn hãy bước ra khỏi đau khổ để trở về với Khánh vui vẻ và ngông cuồng như ngày xưa được không? Tôi lang thang lết bộ về nhà, đầu óc tràn ngập hình ảnh của Khánh, nếu cậu ấy buồn như vậy chắc tôi cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi. Cố lên nhé Khánh, trong tim tôi cậu vẫn là người bạn tốt nhất mà tôi từng có.
…..
-Ê, làm gì mà vui thế?
-Nhiều chuyện, ông đến lâu chưa?
Tôi vỗ vai Khánh một cái rồi leo lên yên xe ngồi chung tâm sự, hễ gặp cậu ta là bao nhiêu nữ tính trong người tụt đi đâu mất tiêu.
-Mới đến có 2 tiếng à.
Cái kiểu nói chuyện cũng thấy ghét nữa chứ, ngồi đong đưa hai chân, vừa nói chuyện với Khánh tôi vừa tủm tỉm cười như mắc bệnh vậy.
-Tìm tôi có chuyện gì thế?
-Chuyện của mẹ tôi….bà đừng để bụng nhé.
Khánh nói với giọng buồn buồn, xưa giờ cậu ấy vẫn yêu quý tôi như vậy nên chuyện hôm trước khiến Khánh buồn và áy náy lắm.
-Tui quên rồi, ông cũng nên quên đi.
-Thật không?
-Thật.
Tôi nói dối để Khánh không còn ray rứt vì chuyện đã qua nữa, chẳng hiểu sao những lời nói ấy, khuôn mặt bà ấy lâu lâu lại xuất hiện trong tâm trí tôi, mặc dù đã dùng mọi cách để xóa sạch nó nhưng không được.
-Bi, tôi xin lỗi.
-Ê ông kia, sao ông lỳ quá vậy? Đã nói là quên rồi mà cứ nhắc đi nhắc lại, muốn chết hả?
Hai tay tôi quay qua cù lét Khánh làm cậu giãy giụa dữ dội, rồi cậu ta cũng không vừa, thế là hai đứa cứ cù lét nhau loạn xạ trên xe cho đến khi chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, người cũng té nằm chỏng chơ luôn. Cũng may hai đứa không sao, phủi sạch mớ đất trên người rồi leo lên xe ngồi tiếp.
-Bà có thể nào thùy mị giùm tôi một cái được không, người gì mà nghịch ngợm thấy sợ luôn.
-Dạ vâng, như vậy đã được chưa bạn Khánh?
Tôi ngồi khép nép, mắt chớp loạn xạ, giọng yểu điệu nổi cả da gà, Khánh hoảng quá xua tay.
-Thôi khỏi, hiện nguyên hình giùm tôi cái, gớm chết được.
Tôi cũng thấy gớm nữa chứ đừng nói Khánh, thôi sống thật với chính mình vậy mà thoải mái hơn nhiều.
-À, sao tên hôm trước lại kéo bà đi thế? Hai người có quan hệ mờ ám gì à?
-Mờ ám cái đầu ông, tui nói ông đừng nói ai nghe nhen.
Khánh là bạn thân nhất của tôi nên cũng nên tâm sự cho Khánh biết một xíu chứ nhỉ. Tôi bí mật làm Khánh hồi hộp.
-Nói đi.
-Anh ấy…anh ấy là người yêu tui đó.
Nhắc đến người yêu tôi tủm tỉm cười, còn Khánh thì đơ như cây cơ một chặp lâu, nhìn cậu ấy không được thoải mái cho lắm, sắc mặt cũng hơi khó coi. Sợ Khánh bị trúng gió, tôi lay lay.
-Nè, ông sao vậy, sao tái mét thế?
-Bà nói sao? Hai người đang yêu nhau?
-Ừm, ông cảm thấy ngạc nhiên lắm đúng không? Anh ấy hơi già xíu nhưng tính cách vẫn còn teen lắm.
Tôi cứ vô tư kể mà không biết rằng điều đó làm Khánh buồn biết chừng nào, ánh mắt bỗng nhiên hụt hẫng, đỏ hoe làm tôi lo kinh khủng.
-Khánh, ông có sao không?
-Không có gì, tôi hơi mệt nên về đây.
Nói xong Khánh nhanh chóng lái xe đi, tôi ngu ngốc chả biết gì cứ nghĩ Khánh mệt nên mới như vậy thôi.
….
Mấy ngày sau không thấy Khánh đi học, điện thoại cũng không liên lạc được tự nhiên thấy lo lo, có khi nào cậu ấy xảy ra chuyện gì không biết. Đang thất thểu đi về thì gặp Khánh đi tới, tôi mừng ơi là mừng khi thấy Khánh bình an vô sự.
-Ông làm gì mất tích mấy ngày nay thế?
-Đi theo tôi.
Khánh kéo tôi đi đến công viên, vừa định gân cổ lên chửi hành động vừa rồi của cậu ta thì môi cậu ta đã ở trên môi tôi rồi. Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao Khánh lại hôn tôi cơ chứ? Dùng hết sức tôi đẩy mạnh Khánh ra, mặt đỏ bừng nhìn cậu ta tức giận.
-Ông làm cái trò gì vậy hả?
Nhìn những giọt nước mắt uất ức trên mặt tôi Khánh hối hận, đây là lần đầu tiên thấy Khánh đau khổ như vậy.
-Tôi điên rồi.
Khánh gục xuống hai tay ôm đầu đau khổ, tôi chẳng hiểu cậu ấy có chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ Khánh tôi biết cậu ấy đang rất cần người an ủi lúc này.
-Ông có chuyện gì nói tui nghe được không Khánh?
-……
-Khánh, ông nói đi, tôi đã làm gì sai sao?
-Tại sao lại đối xử như vậy với tôi chứ, bà biết tôi thương bà như thế nào mà.
-…..
-Tôi yêu bà nhưng chưa một lần thổ lộ, tôi đã từng xua đuổi những vệ tinh xung quanh bà để bà mãi mãi thuộc về tôi, tôi nghĩ sẽ không ai có thể xen vào tình cảm của hai đứa mình được. Nhưng tôi đã sai rồi phải không?
Lần này thì tôi đơ toàn tập, ý Khánh là sao, có phải là cậu ấy thương tôi trên mức tình bạn không? Từng ký ức của hai đứa hiện về trong đầu tôi, từ trước đến giờ vẫn là cậu ấy bảo vệ và giúp đỡ tôi, cậu ấy làm cho tôi nhiều việc đến nỗi tôi không có cách nào nhớ hết, nhưng cái đầu ngu ngốc này chẳng bao giờ hiểu. Thảo nào khi nghe tôi nhắc đến Nhật Nam cậu ấy lại buồn như thế, tôi sai rồi, tôi sai khi vô tư nhận sự quan tâm của Khánh, nhận quá nhiều niềm vui từ cậu mang lại để rồi chỉ mang đến cho cậu nỗi đau. Tôi cứ ngỡ hai đứa thân thiết đến mức những việc làm thân mật đó là điều bình thường, nhưng không biết đó lại là hi vọng nuôi lớn dần lên trong cậu.
-Khánh, ông bình tĩnh lại có được không? Ông cứ như vậy tôi cũng không biết phải làm sao nữa.
-Nói đi, tại sao là anh ta mà không phải là tôi?
Tôi nghẹn giọng, thì ra Khánh lại đau khổ thế này, nhưng tôi vốn chỉ coi Khánh là một người bạn thân, chưa hề nghĩ đến chuyện yêu đương trai gái này. Vả lại, trái tim tôi vẫn chỉ hướng về Nhật Nam thì làm gì có chỗ cho một người khác nữa cơ chứ.
-Khánh, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Tôi chỉ xem ông là người bạn tốt nhất của tôi thôi, ông đừng buồn như vậy nữa được không?
-Tôi không muốn bà yêu bất cứ người nào khác bà hiểu không?
Mắt Khánh đỏ hoe, tôi đúng là một người tồi tệ khi khiến Khánh ra nông nỗi này, ước gì mọi chuyện chưa hề xảy ra thì tốt biết mấy.
-Khánh, tôi xin lỗi, sau này nhất định ông sẽ tìm được người con gái tốt hơn tôi cả ngàn lần, chúng mình mãi mãi là bạn được không?
Khánh khóc, tôi cũng khóc. Tôi rất sợ đánh mất tình bạn quý báu này, trước giờ tôi đã quen với việc có cậu ấy bên cạnh sẻ chia, nếu như bây giờ không còn nữa tôi chẳng biết phải làm gì đây. Hai đứa không nói gì, cứ im lặng một lúc cho đến khi lấy được bình tĩnh, Khánh mới nói một câu làm tôi nhẹ lòng hơn.
-Tôi sẽ cố.
Nói xong cậu ấy lảo đảo bước đi, tôi biết lúc này Khánh cần thời gian để hồi phục những vết thương do tôi gây ra, làm ơn hãy bước ra khỏi đau khổ để trở về với Khánh vui vẻ và ngông cuồng như ngày xưa được không? Tôi lang thang lết bộ về nhà, đầu óc tràn ngập hình ảnh của Khánh, nếu cậu ấy buồn như vậy chắc tôi cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi. Cố lên nhé Khánh, trong tim tôi cậu vẫn là người bạn tốt nhất mà tôi từng có.
…..
Tác giả :
sauluoi