Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 50
Tôi ngồi kể chi tiết chuyện đã qua cho Nhật Nam nghe, anh chỉ nhéo mũi trách yêu chứ không còn giận dỗi nữa.
-Lần sau phải nói anh trước biết không hả? Người yêu hư quá.
-Nói trước anh cho em đi chắc, ai chứ anh là trùm ghen mà.
-Như vậy mà em có sợ đâu.
Cảm giác lúc này rất tuyệt, qua thử thách hình như tôi càng cảm thấy yêu anh hơn, có lẽ tình yêu đôi lúc cũng cần một chút sóng gió để nhận ra đối phương quan trọng như thế nào với mình.
-Tay anh sao thế?-À, hôm trước anh đi đấu quyền anh mà chủ quan không thèm đeo bao tay nên mới thế.
-Nổ. Còn đau không?
-Gặp em là hết đau ngay đó mà.
Vẫn biết là câu nói đùa nhưng tôi lại cảm thấy rất vui, người yêu lúc nào cũng ngọt như mía lùi thế này thì ai mà chịu nổi chứ. Hai đứa bên cạnh nhau như thế này thật sự rất ngọt ngào, tôi sẽ tạm gác lại chuyện của hai anh em nhà họ để tận hưởng niềm hạnh phúc này, có thể có một câu chuyện nào đó đằng sau mà tôi chưa biết, thôi thì cứ chọn cách tin tưởng vào người yêu vậy.
-Người yêu à, tụi mình như thế này thật tốt.
Mân mê mấy ngón tay người yêu, tôi vừa gối đầu trên đùi anh vừa nói, không hiểu sao dạo này có sở thích quái đản vậy không biết, cứ ở bên cạnh người yêu là lại dở dở ương ương thế nào đấy.
-Mai mốt mà còn bày ra mấy cái trò vớ vẩn này là tôi không tha cho cô đâu.
-Chưa gì hết đã giở thói vũ phu ra rồi, sau này lấy về chắc đánh người ta như cái chum quá.
-Làm người ai làm thế, cứ một lần lỳ là một đêm không được ngủ, đơn giản vậy thôi.
-Trời, cái này còn dã man hơn nữa, cả đêm mà bị anh hành hạ như vậy chắc chết.
-Em đang nghĩ gì vậy hả? Anh nói không được ngủ chứ chưa nói đến chuyện đó nha, người yêu anh ghê thật.
-Anh đúng là đáng ghét.
Hai đứa nói đủ thứ chuyện, mà người yêu bậy bạ lắm, chuyện gì cũng lái qua chuyện giường chiếu được. Cũng may mình còn not nớt nên không sao, chứ gặp người có kinh nghiệm mà kết hợp với người yêu chắc đến sáng cũng chưa hết chuyện quá.
-Người yêu anh càng ngày càng gầy nhỉ.
-Tại anh cứ gây rối làm người ta ăn ngủ không được đó.
Tôi nhõng nhẽo, mấy ngón tay cứ giật giật mấy sợi râu mới ló ra trên cằm của người yêu. Mới có mấy ngày mà râu ria tùm lum, đúng là không biết tự chăm sóc cho bản thân gì hết trơn.
-Lỗi tại tôi được chưa cô nương? Anh dẫn đi ăn bù nha.
-Ăn gì?
-Bánh tráng trộn.
-Hả???
Người yêu hôm nay bị gì thế không biết, khi không lại đòi ăn món này cơ chứ.
-Muốn nằm viện lần hai à?
-Ừm, ở bệnh viện ăn chung, ngủ chung vui ơi là vui, với lại chỉ có lúc ốm là em ngoan ngoãn cho anh làm việc thôi.
Mặt người yêu nói chuyện gian tè làm tôi đề phòng, gì mà ngoan ngoãn cho anh làm việc? Đúng là nói năng nhặng xị cả lên không hiểu gì hết trơn à.
-Nói yêu người ta vậy mà muốn người ta ốm, người yêu cũng tốt dữ.
-Đùa thôi, chứ người yêu mà ốm anh xót lắm cơ.
Tay đặt lên cằm tôi, người yêu nói chuyện chốc chốc lại cúi xuống hôn một cái, người gì đâu mà lợi dụng dễ sợ, làm như chưa từng được hôn con gái vậy đó.-Người yêu nè, anh có ý tưởng này hay lắm.
Tôi đưa tay lên bịt miệng người yêu lại, cái nụ cười đểu đểu kia thế nào cũng không bình thường.
-Ý tưởng của anh chả có gì tốt lành, không nghe.
-Không nghe cũng phải nghe.
Người yêu kéo tay tôi xuống, ánh mắt lướt trên người làm tôi xấu hổ lấy hai tay che đằng trước lại.
-Tự nhiên anh muốn có baby quá, hay là hai đứa mình về nhà…..
Biết ngay mà, tên này đúng là biến thái chê luôn, nghĩ sao người ta mới có 19 tuổi mà con cái gì ở đây chứ.
-Trời ạ, hết cái muốn rồi hay sao anh lại muốn có thai chứ, cái này chắc phải nhờ sự can thiệp của y học rồi, để em đưa anh vô bệnh viện cho người ta cấy.
-Cô giỏi lắm.
Người yêu cúi xuống cắn vào tai tôi, tên này càng ngày càng có những hành động không được bình thường, phải đề phòng mới được. Chợt nhớ đến những tấm ảnh hôm nọ trong bệnh viện, tôi lại nổi máu ghen lên.
-Người yêu nè, anh thấy cái cô Anna gì đó có đẹp không?
-Tất nhiên là đẹp rồi.
-Có quyến rũ không?
-Có.
-Có sexy không?
-Có.
-Đàn ông bọn anh rất thích kiểu phụ nữ vậy phải không?
-Đương nhiên rồi, còn phải hỏi.
Tên người yêu này đúng là chẳng tâm lý xíu nào, ít ra người ta hỏi vậy phải chê một xíu chứ, đằng này nói cứ như là thích ả ta lắm vậy. Tôi xụ mặt xuống giận luôn, chắc vẫn còn lưu luyến với ả đây mà. Người yêu cười hì hì, tay cứ vuốt mấy sợi tóc ngố của tôi.
-Cho dù cô ta có đẹp cỡ nào nhưng anh chỉ thích cục mỡ này thôi.
-Anh mỡ thì có, người ta thon thả như Hồ Ngọc Hà vậy mà kêu mỡ.
Tôi chu môi giận dỗi, gì chứ mấy cái khoản này người yêu chiều tôi ghê lắm.
-Vâng, tôi mỡ, còn cô đẹp như hoa hậu được chưa?
-Chính xác, xem ra người yêu có mắt tốt đó.
Nằm không tay chân táy máy, tôi hết đụng chỗ này lại chạm chỗ kia ngoại trừ những chỗ nhạy cảm thôi. Mà người yêu cũng biến thái ghê gớm, cứ nhìn tôi cười mỉm mỉm gian tè.
-Em mà cứ làm vậy chắc anh xử lý em tại chỗ quá.
-Á, đừng có làm liều nha.
Tôi ngồi bật dậy, đúng ngay lúc người yêu cúi đầu xuống thế là hai cái trán chạm nhau thật mạnh. Xoa xoa cái trán sưng một cục, tôi nhõng nhẽo.
-Lần nào đi với anh cũng sứt đầu mẻ trán hết, hic… ăn cái gì mà đầu cứng như đá vậy.
-Xin lỗi người yêu, giờ mình đi ăn nhen.
Người yêu quàng vai tôi kéo đi, làm vậy chi cho người ta cảm thấy mình lùn vậy không biết, mà thôi vậy cũng được, càng nhỏ bé thì càng có cảm giác được che chở mà. Yêu anh quá đi mất.
….
-Lần sau phải nói anh trước biết không hả? Người yêu hư quá.
-Nói trước anh cho em đi chắc, ai chứ anh là trùm ghen mà.
-Như vậy mà em có sợ đâu.
Cảm giác lúc này rất tuyệt, qua thử thách hình như tôi càng cảm thấy yêu anh hơn, có lẽ tình yêu đôi lúc cũng cần một chút sóng gió để nhận ra đối phương quan trọng như thế nào với mình.
-Tay anh sao thế?-À, hôm trước anh đi đấu quyền anh mà chủ quan không thèm đeo bao tay nên mới thế.
-Nổ. Còn đau không?
-Gặp em là hết đau ngay đó mà.
Vẫn biết là câu nói đùa nhưng tôi lại cảm thấy rất vui, người yêu lúc nào cũng ngọt như mía lùi thế này thì ai mà chịu nổi chứ. Hai đứa bên cạnh nhau như thế này thật sự rất ngọt ngào, tôi sẽ tạm gác lại chuyện của hai anh em nhà họ để tận hưởng niềm hạnh phúc này, có thể có một câu chuyện nào đó đằng sau mà tôi chưa biết, thôi thì cứ chọn cách tin tưởng vào người yêu vậy.
-Người yêu à, tụi mình như thế này thật tốt.
Mân mê mấy ngón tay người yêu, tôi vừa gối đầu trên đùi anh vừa nói, không hiểu sao dạo này có sở thích quái đản vậy không biết, cứ ở bên cạnh người yêu là lại dở dở ương ương thế nào đấy.
-Mai mốt mà còn bày ra mấy cái trò vớ vẩn này là tôi không tha cho cô đâu.
-Chưa gì hết đã giở thói vũ phu ra rồi, sau này lấy về chắc đánh người ta như cái chum quá.
-Làm người ai làm thế, cứ một lần lỳ là một đêm không được ngủ, đơn giản vậy thôi.
-Trời, cái này còn dã man hơn nữa, cả đêm mà bị anh hành hạ như vậy chắc chết.
-Em đang nghĩ gì vậy hả? Anh nói không được ngủ chứ chưa nói đến chuyện đó nha, người yêu anh ghê thật.
-Anh đúng là đáng ghét.
Hai đứa nói đủ thứ chuyện, mà người yêu bậy bạ lắm, chuyện gì cũng lái qua chuyện giường chiếu được. Cũng may mình còn not nớt nên không sao, chứ gặp người có kinh nghiệm mà kết hợp với người yêu chắc đến sáng cũng chưa hết chuyện quá.
-Người yêu anh càng ngày càng gầy nhỉ.
-Tại anh cứ gây rối làm người ta ăn ngủ không được đó.
Tôi nhõng nhẽo, mấy ngón tay cứ giật giật mấy sợi râu mới ló ra trên cằm của người yêu. Mới có mấy ngày mà râu ria tùm lum, đúng là không biết tự chăm sóc cho bản thân gì hết trơn.
-Lỗi tại tôi được chưa cô nương? Anh dẫn đi ăn bù nha.
-Ăn gì?
-Bánh tráng trộn.
-Hả???
Người yêu hôm nay bị gì thế không biết, khi không lại đòi ăn món này cơ chứ.
-Muốn nằm viện lần hai à?
-Ừm, ở bệnh viện ăn chung, ngủ chung vui ơi là vui, với lại chỉ có lúc ốm là em ngoan ngoãn cho anh làm việc thôi.
Mặt người yêu nói chuyện gian tè làm tôi đề phòng, gì mà ngoan ngoãn cho anh làm việc? Đúng là nói năng nhặng xị cả lên không hiểu gì hết trơn à.
-Nói yêu người ta vậy mà muốn người ta ốm, người yêu cũng tốt dữ.
-Đùa thôi, chứ người yêu mà ốm anh xót lắm cơ.
Tay đặt lên cằm tôi, người yêu nói chuyện chốc chốc lại cúi xuống hôn một cái, người gì đâu mà lợi dụng dễ sợ, làm như chưa từng được hôn con gái vậy đó.-Người yêu nè, anh có ý tưởng này hay lắm.
Tôi đưa tay lên bịt miệng người yêu lại, cái nụ cười đểu đểu kia thế nào cũng không bình thường.
-Ý tưởng của anh chả có gì tốt lành, không nghe.
-Không nghe cũng phải nghe.
Người yêu kéo tay tôi xuống, ánh mắt lướt trên người làm tôi xấu hổ lấy hai tay che đằng trước lại.
-Tự nhiên anh muốn có baby quá, hay là hai đứa mình về nhà…..
Biết ngay mà, tên này đúng là biến thái chê luôn, nghĩ sao người ta mới có 19 tuổi mà con cái gì ở đây chứ.
-Trời ạ, hết cái muốn rồi hay sao anh lại muốn có thai chứ, cái này chắc phải nhờ sự can thiệp của y học rồi, để em đưa anh vô bệnh viện cho người ta cấy.
-Cô giỏi lắm.
Người yêu cúi xuống cắn vào tai tôi, tên này càng ngày càng có những hành động không được bình thường, phải đề phòng mới được. Chợt nhớ đến những tấm ảnh hôm nọ trong bệnh viện, tôi lại nổi máu ghen lên.
-Người yêu nè, anh thấy cái cô Anna gì đó có đẹp không?
-Tất nhiên là đẹp rồi.
-Có quyến rũ không?
-Có.
-Có sexy không?
-Có.
-Đàn ông bọn anh rất thích kiểu phụ nữ vậy phải không?
-Đương nhiên rồi, còn phải hỏi.
Tên người yêu này đúng là chẳng tâm lý xíu nào, ít ra người ta hỏi vậy phải chê một xíu chứ, đằng này nói cứ như là thích ả ta lắm vậy. Tôi xụ mặt xuống giận luôn, chắc vẫn còn lưu luyến với ả đây mà. Người yêu cười hì hì, tay cứ vuốt mấy sợi tóc ngố của tôi.
-Cho dù cô ta có đẹp cỡ nào nhưng anh chỉ thích cục mỡ này thôi.
-Anh mỡ thì có, người ta thon thả như Hồ Ngọc Hà vậy mà kêu mỡ.
Tôi chu môi giận dỗi, gì chứ mấy cái khoản này người yêu chiều tôi ghê lắm.
-Vâng, tôi mỡ, còn cô đẹp như hoa hậu được chưa?
-Chính xác, xem ra người yêu có mắt tốt đó.
Nằm không tay chân táy máy, tôi hết đụng chỗ này lại chạm chỗ kia ngoại trừ những chỗ nhạy cảm thôi. Mà người yêu cũng biến thái ghê gớm, cứ nhìn tôi cười mỉm mỉm gian tè.
-Em mà cứ làm vậy chắc anh xử lý em tại chỗ quá.
-Á, đừng có làm liều nha.
Tôi ngồi bật dậy, đúng ngay lúc người yêu cúi đầu xuống thế là hai cái trán chạm nhau thật mạnh. Xoa xoa cái trán sưng một cục, tôi nhõng nhẽo.
-Lần nào đi với anh cũng sứt đầu mẻ trán hết, hic… ăn cái gì mà đầu cứng như đá vậy.
-Xin lỗi người yêu, giờ mình đi ăn nhen.
Người yêu quàng vai tôi kéo đi, làm vậy chi cho người ta cảm thấy mình lùn vậy không biết, mà thôi vậy cũng được, càng nhỏ bé thì càng có cảm giác được che chở mà. Yêu anh quá đi mất.
….
Tác giả :
sauluoi