Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
Chương 23
Mấy ngày nay ngày nào cũng vừa học vừa qua chăm tên Nhật Nam làm tôi đuối ơi đuối, Khánh cũng thắc mắc sao tôi lúc nào cũng vội vội vàng vàng, lại không cho cậu ta đưa đón nữa, vì vậy thấy tôi dắt xe ra cổng Khánh đã kéo xe lại.
-Bi, bà có gì mờ ám mà vội vàng vậy hả?
-Mờ ám cái đầu ông, tôi phải vội đi làm.
Tôi tranh thủ leo lên xe chạy, nhưng bị Khánh kéo lại không cho đi.
-Sao làm nhiều vậy hả? Nói rõ ràng tôi cho đi.
Tình hình này phải chịu khó nói thật rồi, chứ không thì ngày nào Khánh cũng càm ràm bên tai sao chịu nổi chứ.
-Hôm bữa tôi làm tên chủ té gãy chân, nên phải giúp hắn lo cơm nước cả ngày, được cái là có lương. Tôi giải thích ngắn, gọn, súc tích cho Khánh hiểu.
-Trời, bà làm gì mà người ta gãy chân hả?
-Nói chung là tai nạn ngoài ý muốn. Giờ tôi đi được chưa?
-Chưa, phải làm trong bao lâu?
-Chắc vài hôm nữa, đến khi chân hắn lành là nghỉ.
Thấy Khánh đang suy nghĩ chuyện gì đó, tôi nhanh chân đạp xe chạy mất. Sao hôm nay cậu ta hỏi nhiều thế nhỉ? Cũng vẫn là giúp việc nhưng nhiều thời gian hơn xíu thôi mà.
Còn Khánh thì nhìn theo lo lắng, Khánh sợ nhỏ bạn thân này tiếp xúc nhiều với chủ nhà sẽ nảy sinh tình cảm, lúc đó cậu cũng không biết làm sao để đối diện với sự thật này đây.
....
Làm việc xong xuôi đâu đấy, tận dụng thời gian rảnh tôi ôm sách vở ra xích đu học.
-Xem gì mà say sưa vậy bé?
Tôi giật mình khi nghe tiếng của Nhật Huy, anh về lúc nào mà chẳng hay biết gì cả.
-Em đang học bài đó mà.
-Chăm chỉ thế, để anh xem bé học gì nào.
Huy rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, tôi luôn xem anh như một người anh trai nên chẳng có gì ngại ngùng cả.
-Em không có nhiều thời gian nên tranh thủ được phút nào hay phút đó.
-Để anh giúp bé học cho nhanh, mấy môn này anh cũng học qua với lại đi làm cũng có kinh nghiệm nên sẽ rất dễ hiểu.
-Thật sao? Em cảm ơn anh Huy.
Khỏi phải nói tôi vui như thế nào, mấy môn về truyền thông này đọc sách đúng là rất khó hiểu, lại không có nhiều thời gian để nghiên cứu, bây giờ có anh Huy giúp thì còn gì bằng.
-Không có gì, chuyện nhỏ đó mà.
Huy xoa đầu tôi, còn tôi ngước lên nhìn anh cười thật tươi. Hai đứa vừa học vừa nói cười vui vẻ, Huy rất dễ gần lại giảng dễ hiểu nên tôi rất có hứng thú.
-Anh Huy đúng là cái gì cũng biết, thích thật.
-Thôi đừng có nịnh nữa cô nương.
-Em nói thật mà.
Hai đứa tôi ngoài này chụm đầu vô trao đổi làm tên Nhật Nam từ trong nhìn ra cảm thấy bực bội. Đã cố tình bắt Nhật Huy đi làm cả ngày rồi mà vẫn về giờ này, bọn họ làm gì mà vui vẻ vậy không biết.
Anh ta chống nạng đi ra rồi tự nhiên ngồi xuống giữa hai đứa tôi, tưởng tượng nổi không cái xích đu bé tẹo mà ngồi ba người ai chịu được, thế là tôi vội đứng lên liền bị anh ta kéo xuống lại. Người gì đâu mà vừa vô duyên vừa trẻ con dễ sợ.
- Thiếu gì chỗ ngồi mà anh chen vào đây hả?
- Ở đây đông vui, tôi thích.
Tên này đúng là điên hết thuốc chữa, tật nguyền rồi mà không chịu yên phận một chỗ chạy nhảy lung tung làm gì chứ.
-Tâm thần.
-Ừ đó, rồi sao?
Tôi tức điên với cái kiểu nói chuyện ngang như cua của anh ta, còn Nhật Huy chỉ cười không nói gì, anh thừa biết anh trai của mình đang nghĩ gì. Trước giờ Nhật Nam vốn là người kiêu ngạo, ích kỷ, không bao giờ nói chuyện nhiều với người khác, những người anh tìm đến đều là vì mục đích kinh doanh của mình, chỉ duy nhất cô bé này mới làm anh ấy trở nên trẻ con như vậy.
-Mấy cái này dễ ợt, để đó tôi chỉ cho.
Nhật Nam nhìn vào quyển sách của tôi lên tiếng, học với anh ta chắc có ngày xù đầu điên theo quá.
-Không thèm.
-Không phải ai cũng được tôi dạy đâu, cô phải hân hạnh lắm đó.
-Thôi khỏi, anh Huy dạy tôi là được rồi.
Nghe thế anh ta càng tức tối, hai anh em sinh đôi y chang nhau vậy mà mở miệng ra là anh Huy anh Huy ngọt xớt, còn anh ta thì cứ anh anh tôi tôi chửi nhau loạn xạ.
-Chú Huy bận lắm không có thời gian đâu, cô mà không học tôi là mai mốt đừng có mơ được ngồi đây học bài.
-Anh từ đâu chui ra mà quá đáng vậy hả?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Huy đứng lên tìm cách giảng hòa.
-Dạo này anh cũng nhiều việc nên để anh chỉ bé nha, có thời gian anh dẫn bé đi chơi nha.
Huy nháy mắt với tôi rồi đi vào nhà, hai anh em sinh cùng trứng sao tính cách lại chẳng giống nhau tẹo nào. Huy dễ thương bao nhiêu thì cái tên này lại đáng ghét bấy nhiêu, thật muốn đánh nhau với anh ta ghê vậy đó.
…..
-Bi, bà có gì mờ ám mà vội vàng vậy hả?
-Mờ ám cái đầu ông, tôi phải vội đi làm.
Tôi tranh thủ leo lên xe chạy, nhưng bị Khánh kéo lại không cho đi.
-Sao làm nhiều vậy hả? Nói rõ ràng tôi cho đi.
Tình hình này phải chịu khó nói thật rồi, chứ không thì ngày nào Khánh cũng càm ràm bên tai sao chịu nổi chứ.
-Hôm bữa tôi làm tên chủ té gãy chân, nên phải giúp hắn lo cơm nước cả ngày, được cái là có lương. Tôi giải thích ngắn, gọn, súc tích cho Khánh hiểu.
-Trời, bà làm gì mà người ta gãy chân hả?
-Nói chung là tai nạn ngoài ý muốn. Giờ tôi đi được chưa?
-Chưa, phải làm trong bao lâu?
-Chắc vài hôm nữa, đến khi chân hắn lành là nghỉ.
Thấy Khánh đang suy nghĩ chuyện gì đó, tôi nhanh chân đạp xe chạy mất. Sao hôm nay cậu ta hỏi nhiều thế nhỉ? Cũng vẫn là giúp việc nhưng nhiều thời gian hơn xíu thôi mà.
Còn Khánh thì nhìn theo lo lắng, Khánh sợ nhỏ bạn thân này tiếp xúc nhiều với chủ nhà sẽ nảy sinh tình cảm, lúc đó cậu cũng không biết làm sao để đối diện với sự thật này đây.
....
Làm việc xong xuôi đâu đấy, tận dụng thời gian rảnh tôi ôm sách vở ra xích đu học.
-Xem gì mà say sưa vậy bé?
Tôi giật mình khi nghe tiếng của Nhật Huy, anh về lúc nào mà chẳng hay biết gì cả.
-Em đang học bài đó mà.
-Chăm chỉ thế, để anh xem bé học gì nào.
Huy rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, tôi luôn xem anh như một người anh trai nên chẳng có gì ngại ngùng cả.
-Em không có nhiều thời gian nên tranh thủ được phút nào hay phút đó.
-Để anh giúp bé học cho nhanh, mấy môn này anh cũng học qua với lại đi làm cũng có kinh nghiệm nên sẽ rất dễ hiểu.
-Thật sao? Em cảm ơn anh Huy.
Khỏi phải nói tôi vui như thế nào, mấy môn về truyền thông này đọc sách đúng là rất khó hiểu, lại không có nhiều thời gian để nghiên cứu, bây giờ có anh Huy giúp thì còn gì bằng.
-Không có gì, chuyện nhỏ đó mà.
Huy xoa đầu tôi, còn tôi ngước lên nhìn anh cười thật tươi. Hai đứa vừa học vừa nói cười vui vẻ, Huy rất dễ gần lại giảng dễ hiểu nên tôi rất có hứng thú.
-Anh Huy đúng là cái gì cũng biết, thích thật.
-Thôi đừng có nịnh nữa cô nương.
-Em nói thật mà.
Hai đứa tôi ngoài này chụm đầu vô trao đổi làm tên Nhật Nam từ trong nhìn ra cảm thấy bực bội. Đã cố tình bắt Nhật Huy đi làm cả ngày rồi mà vẫn về giờ này, bọn họ làm gì mà vui vẻ vậy không biết.
Anh ta chống nạng đi ra rồi tự nhiên ngồi xuống giữa hai đứa tôi, tưởng tượng nổi không cái xích đu bé tẹo mà ngồi ba người ai chịu được, thế là tôi vội đứng lên liền bị anh ta kéo xuống lại. Người gì đâu mà vừa vô duyên vừa trẻ con dễ sợ.
- Thiếu gì chỗ ngồi mà anh chen vào đây hả?
- Ở đây đông vui, tôi thích.
Tên này đúng là điên hết thuốc chữa, tật nguyền rồi mà không chịu yên phận một chỗ chạy nhảy lung tung làm gì chứ.
-Tâm thần.
-Ừ đó, rồi sao?
Tôi tức điên với cái kiểu nói chuyện ngang như cua của anh ta, còn Nhật Huy chỉ cười không nói gì, anh thừa biết anh trai của mình đang nghĩ gì. Trước giờ Nhật Nam vốn là người kiêu ngạo, ích kỷ, không bao giờ nói chuyện nhiều với người khác, những người anh tìm đến đều là vì mục đích kinh doanh của mình, chỉ duy nhất cô bé này mới làm anh ấy trở nên trẻ con như vậy.
-Mấy cái này dễ ợt, để đó tôi chỉ cho.
Nhật Nam nhìn vào quyển sách của tôi lên tiếng, học với anh ta chắc có ngày xù đầu điên theo quá.
-Không thèm.
-Không phải ai cũng được tôi dạy đâu, cô phải hân hạnh lắm đó.
-Thôi khỏi, anh Huy dạy tôi là được rồi.
Nghe thế anh ta càng tức tối, hai anh em sinh đôi y chang nhau vậy mà mở miệng ra là anh Huy anh Huy ngọt xớt, còn anh ta thì cứ anh anh tôi tôi chửi nhau loạn xạ.
-Chú Huy bận lắm không có thời gian đâu, cô mà không học tôi là mai mốt đừng có mơ được ngồi đây học bài.
-Anh từ đâu chui ra mà quá đáng vậy hả?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Huy đứng lên tìm cách giảng hòa.
-Dạo này anh cũng nhiều việc nên để anh chỉ bé nha, có thời gian anh dẫn bé đi chơi nha.
Huy nháy mắt với tôi rồi đi vào nhà, hai anh em sinh cùng trứng sao tính cách lại chẳng giống nhau tẹo nào. Huy dễ thương bao nhiêu thì cái tên này lại đáng ghét bấy nhiêu, thật muốn đánh nhau với anh ta ghê vậy đó.
…..
Tác giả :
sauluoi