Đó Là, Yêu
Chương 1: Những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời
** Action 1: Tỏ tình
13/6/2003, tôi nhớ rất rõ bởi vì hôm đó là sinh nhật tôi.
Bệnh SARS đã kéo dài được hai tháng và ngày tốt nghiệp sắp đến, dường như làm cho cả vườn trường chìm đắm trong bầu không khí biệt ly. Tôi bị chèn ép đến cực hạn, chỉ cần xúc động một chút thôi là lại hẹn Phiền Nhân đi bar uống rượu, khi ngà ngà say thì những tình tiết tiểu thuyết trong tôi lại được dịp phát tác. Tôi nói với Phiền Nhân:
- Trong năm này, em luôn nghĩ đến anh...giờ sắp phải chia ly rồi, em muốn nghe anh nói rõ ràng với em một câu: anh không thích em, chưa từng thích... như vậy em có thể chết tâm, có thể hoàn toàn quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới của em...
Sau một lát trầm mặc, Phàm Nhân nói:
- Nếu anh nói... thích thì sao?
- Hả...
- Anh thích em, rất lâu rồi.
- Anh, tại sao anh không sớm nói cho em biết?
- Anh cho rằng những việc anh làm đã đủ rõ ràng rồi.
Tôi đau đầu, rượu uống đủ rồi, đầu óc có chút hỗn loạn. Tôi không thể hiểu nổi, hắn thích một người thì tại sao chỉ làm mà không nói.
Mười năm sau, khi tôi đã hiểu rõ hắn đến tận xương tủy, tôi mới hiểu có một loại tình yêu gọi là hành động----Anh chưa từng nói yêu em, nhưng bất luận việc gì, chỉ cần em nói ra thì anh sẽ làm được.
** Action 2: Cầu hôn
Vào một kỳ nghỉ hè, vào một buổi sớm hoàn toàn không nhớ rõ ngày tháng, tôi đang ôm chăn mơ một giấc mộng đẹp, mẹ lại bắt đầu lải nhải bên tai tôi:
- Con đã 26 rồi, khi nào mới kết hôn, con xem XX bằng tuổi con, đã có con lớn tướng rồi, còn cả XX, bé hơn con 3 tuổi, hai ngày nữa là lấy chồng, con có thể lớn chút được không?
Tôi cảm thấy mẹ nói vô cùng chuẩn, thò tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Phàm Nhân.
Nghe giọng còn ngái ngủ của Phiền Nhân, tôi đoán anh vừa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cho nên lời ít ý nhiều:
- Có chuyện gì?
Tôi cũng vẫn còn buồn ngủ, cho nên chạy thẳng vào vấn đề:
- Anh tính khi nào thì lấy em?
- ...chưa nghĩ qua.
- Giờ nghĩ đi!
- ....
Rất lâu không có động tĩnh, tôi nghĩ rằng anh đã lại ngủ rồi, đang định ngắt điện thoại ngủ tiếp thì anh đột ngột lên tiếng, giọng vô cùng thanh tỉnh:
- Đợi sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
- Được.
Ngắt điện thoại, tôi nói với mẹ là sau khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ kết hôn.
Mẹ lập tức gọi điện cho tất cả người quen để thông báo, tôi chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Hoa tươi, nến, cơm tây, nhẫn trong truyền thuyết, còn có quỳ xuống đâu ra?
Quả nhiên chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.
Action 3: Kết hôn
Tỏ tình là tôi, cầu hôn là tôi, khi tôi nghĩ rằng kết hôn cũng nhất định là do tôi nói ra thì một việc bất ngờ xảy ra, bất ngờ đến nỗi tôi không kịp đánh răng rửa mặt.
Hoàn toàn không nhớ rõ ngày tháng, sáng vừa tỉnh dậy, tôi ngáp dài ngáp ngắn vào phòng vệ sinh.
Phiền Nhân vừa chọc thông cái đường ống dẫn nước, vừa khinh bỉ cái việc tóc của tôi rụng quá nhiều, cảnh cáo tôi từ nay trở đi không được viết đến thâu đêm suốt sáng, trước 12h phải đi ngủ, vì hắn mà chăm sóc thân thể, hầu hạ hắn đến già, đến cả lúc chết.
Nhằm hóa giải cục diện căng thẳng, tôi diễn một tình tiết trong ngôn tình, đau đớn chỉ vào hắn:
- Anh chán ghét em rồi đúng không? Anh không muốn em rồi đúng không?
Phiền Nhân vĩnh viễn không có được sự dịu dàng của những nam chính trong tiểu thuyết, lạnh lùng liếc tôi một cái:
- Đi lấy thùng rác đến đây.
Tôi tiếp tục cố gắng:
- Anh đây là không muốn em rồi, không muốn lấy em rồi! Anh không muốn thì phải nói sớm với em, phía sau còn một hàng dài đang đợi em kia kìa, trong đó có mấy người em vô cùng hợp ý, em đang buồn không có cơ hội xem xét thực tế...
Phiền Nhân trực tiếp ngắt lời tôi:
- Đi thay quần áo, chúng ta đi văn phòng nước ngoài của trường
- Đi làm gì?
- Lấy hộ khẩu, đi Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận...
- Hả ...
Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
- Nghe nói hôm nay là ngày tốt, thuận lợi lấy vợ gả chồng, không thuận để làm việc khác.
Anh nói.
- Thật sao? Không cần thay quần áo đâu, chúng ta đi.
Vừa đến văn phòng nước ngoài, thì lại vướng vào một ông chú cảnh sát nhiệt tình:
- Định đi làm gì?
Tôi hớn hở nói:
- Rút hộ khẩu.
- Hai người đổi việc rồi sao.
- Không phải, chúng cháu muốn đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
13/6/2003, tôi nhớ rất rõ bởi vì hôm đó là sinh nhật tôi.
Bệnh SARS đã kéo dài được hai tháng và ngày tốt nghiệp sắp đến, dường như làm cho cả vườn trường chìm đắm trong bầu không khí biệt ly. Tôi bị chèn ép đến cực hạn, chỉ cần xúc động một chút thôi là lại hẹn Phiền Nhân đi bar uống rượu, khi ngà ngà say thì những tình tiết tiểu thuyết trong tôi lại được dịp phát tác. Tôi nói với Phiền Nhân:
- Trong năm này, em luôn nghĩ đến anh...giờ sắp phải chia ly rồi, em muốn nghe anh nói rõ ràng với em một câu: anh không thích em, chưa từng thích... như vậy em có thể chết tâm, có thể hoàn toàn quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới của em...
Sau một lát trầm mặc, Phàm Nhân nói:
- Nếu anh nói... thích thì sao?
- Hả...
- Anh thích em, rất lâu rồi.
- Anh, tại sao anh không sớm nói cho em biết?
- Anh cho rằng những việc anh làm đã đủ rõ ràng rồi.
Tôi đau đầu, rượu uống đủ rồi, đầu óc có chút hỗn loạn. Tôi không thể hiểu nổi, hắn thích một người thì tại sao chỉ làm mà không nói.
Mười năm sau, khi tôi đã hiểu rõ hắn đến tận xương tủy, tôi mới hiểu có một loại tình yêu gọi là hành động----Anh chưa từng nói yêu em, nhưng bất luận việc gì, chỉ cần em nói ra thì anh sẽ làm được.
** Action 2: Cầu hôn
Vào một kỳ nghỉ hè, vào một buổi sớm hoàn toàn không nhớ rõ ngày tháng, tôi đang ôm chăn mơ một giấc mộng đẹp, mẹ lại bắt đầu lải nhải bên tai tôi:
- Con đã 26 rồi, khi nào mới kết hôn, con xem XX bằng tuổi con, đã có con lớn tướng rồi, còn cả XX, bé hơn con 3 tuổi, hai ngày nữa là lấy chồng, con có thể lớn chút được không?
Tôi cảm thấy mẹ nói vô cùng chuẩn, thò tay lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Phàm Nhân.
Nghe giọng còn ngái ngủ của Phiền Nhân, tôi đoán anh vừa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cho nên lời ít ý nhiều:
- Có chuyện gì?
Tôi cũng vẫn còn buồn ngủ, cho nên chạy thẳng vào vấn đề:
- Anh tính khi nào thì lấy em?
- ...chưa nghĩ qua.
- Giờ nghĩ đi!
- ....
Rất lâu không có động tĩnh, tôi nghĩ rằng anh đã lại ngủ rồi, đang định ngắt điện thoại ngủ tiếp thì anh đột ngột lên tiếng, giọng vô cùng thanh tỉnh:
- Đợi sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
- Được.
Ngắt điện thoại, tôi nói với mẹ là sau khi tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ kết hôn.
Mẹ lập tức gọi điện cho tất cả người quen để thông báo, tôi chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Hoa tươi, nến, cơm tây, nhẫn trong truyền thuyết, còn có quỳ xuống đâu ra?
Quả nhiên chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình.
Action 3: Kết hôn
Tỏ tình là tôi, cầu hôn là tôi, khi tôi nghĩ rằng kết hôn cũng nhất định là do tôi nói ra thì một việc bất ngờ xảy ra, bất ngờ đến nỗi tôi không kịp đánh răng rửa mặt.
Hoàn toàn không nhớ rõ ngày tháng, sáng vừa tỉnh dậy, tôi ngáp dài ngáp ngắn vào phòng vệ sinh.
Phiền Nhân vừa chọc thông cái đường ống dẫn nước, vừa khinh bỉ cái việc tóc của tôi rụng quá nhiều, cảnh cáo tôi từ nay trở đi không được viết đến thâu đêm suốt sáng, trước 12h phải đi ngủ, vì hắn mà chăm sóc thân thể, hầu hạ hắn đến già, đến cả lúc chết.
Nhằm hóa giải cục diện căng thẳng, tôi diễn một tình tiết trong ngôn tình, đau đớn chỉ vào hắn:
- Anh chán ghét em rồi đúng không? Anh không muốn em rồi đúng không?
Phiền Nhân vĩnh viễn không có được sự dịu dàng của những nam chính trong tiểu thuyết, lạnh lùng liếc tôi một cái:
- Đi lấy thùng rác đến đây.
Tôi tiếp tục cố gắng:
- Anh đây là không muốn em rồi, không muốn lấy em rồi! Anh không muốn thì phải nói sớm với em, phía sau còn một hàng dài đang đợi em kia kìa, trong đó có mấy người em vô cùng hợp ý, em đang buồn không có cơ hội xem xét thực tế...
Phiền Nhân trực tiếp ngắt lời tôi:
- Đi thay quần áo, chúng ta đi văn phòng nước ngoài của trường
- Đi làm gì?
- Lấy hộ khẩu, đi Cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận...
- Hả ...
Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?
- Nghe nói hôm nay là ngày tốt, thuận lợi lấy vợ gả chồng, không thuận để làm việc khác.
Anh nói.
- Thật sao? Không cần thay quần áo đâu, chúng ta đi.
Vừa đến văn phòng nước ngoài, thì lại vướng vào một ông chú cảnh sát nhiệt tình:
- Định đi làm gì?
Tôi hớn hở nói:
- Rút hộ khẩu.
- Hai người đổi việc rồi sao.
- Không phải, chúng cháu muốn đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm