Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 72: Dục giảo
Giọng hát của nữ nhân rất nhẹ, biến ảo khôn lường dường như con thoi đung đưa trong gió.
Bóng đêm mang tiếng hát của nàng từ xa xăm truyền đến, Sư Thanh Y nghe được rất rõ ràng, nữ nhân kia cư nhiên đang hát: "Ánh trăng trêи cao, bóng dài đổ xuống. Rèm cửa buông, in lên chưởng ấn, chỉ nghe tiếng vang. Trẻ con nhà ai, khép hờ mắt, sớm đi ngủ, đừng ra ngoài nhìn lén."
Ca từ này nghe vô cùng quen tai, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra.
Ở cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, Lạc Thần đã từng đề cập đến bài cổ dao Thanh Đầu Quỷ, lúc đó nàng chỉ tẻ nhạt mà đọc ra. Còn lúc này bài cổ dao được hát ngân lên, tạo nên một loại cảm giác đặc biệt mãnh liệt, mà lại do một nữ nhân mặc giá y* nửa đêm trong núi hát lên, cộng thêm âm điệu cổ quái, quả thực là quỷ dị đến cực hạn.
Tiếng hát cuối cùng xa dần, chìm vào đêm tối.
Sư Thanh Y xoay người lại, đôi mắt màu hổ phách bất động, lẳng lặng mà nhìn Lạc Thần, nói: "Là bài cổ dao về Thanh Đầu Quỷ."
"Phải." Lạc Thần gật đầu: "Rất lâu rồi chưa nghe người nào hát qua bài đồng dao này, không ngờ ở đây lại có người hát."
"Khi đó cũng là giai điệu này sao? Không hề thay đổi sao?" Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Lạc Thần nói: "Cơ bản là không có thay đổi, nhưng có một số chi tiết bất đồng."
Vũ Lâm Hanh ở một bên nghe Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đối thoại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ , nhưng cụ thể lạ ở điểm nào nàng lại không nói rõ được.
Bất quá đề tài Thanh Đầu Quỷ này rất có lực hấp dẫn, thu hút được sự chú ý của Vũ Lâm Hanh, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới nói: "Sư Sư, tớ nhớ trước đây cậu có nói qua, Tào Duệ đối với Thanh Đầu Quỷ phi thường sợ hãi, không chừng là bị ám ảnh lúc còn bé, hơn nữa hắn cho rằng mẹ hắn là bị Thanh Đầu Quỷ ăn tươi. Vừa rồi nghe nữ nhân này hát, lẽ nào Quý Thọ Thôn này thực sự có Thanh Đầu Quỷ?"
"Chuyện ma quái trong thôn thì tớ không dám khẳng định, trước mắt đều là lời nói vô căn cứ." Sư Thanh Y chậm rãi nhấp một ngụm nước suối, nói: "Bất quá người trong làng này trong đầu có quỷ là sự thật. Đêm đã khuya, tớ thấy chúng ta hiện tại nghỉ ngơi dưỡng sức trước, ngày mai bắt đầu điều tra cũng không muộn."
Vũ Lâm Hanh cảm thấy có lý, cũng không dự định ở lại phòng Sư Thanh Y tiếp tục quấy rầy, xua tay nói: "Vậy được rồi, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp." Sư Thanh Y cười.
Vũ Lâm Hanh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Lạc Thần vẫn ngồi ngay ngắn bất động, nên không khỏi nhiều lời nói: "Chị họ cậu, cậu không về phòng ngủ sao?"
Lạc Thần hời hợt mà đáp lại: "Tớ ngủ ở đây, Thanh Y thuở nhỏ sợ tối sợ quỷ, vừa rồi trong viện phát sinh việc như vậy, em ấy nhất định rất sợ."
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Vũ Lâm Hanh lại khinh bỉ cười ha hả: "Từ nhỏ sợ tối sợ quỷ? Kỳ thực tớ nhìn thấy nữ nhân mặc giá ý kia, trong lòng cũng thấy sợ, đáng tiếc là không có một chị họ đến ngủ cùng tớ. Không có chị họ, có một em họ cũng tốt a, aiz."
Sư Thanh Y trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu thư cậu còn không đi, chờ tớ thực sự làm cho cậu sợ sao."
Vũ Lâm Hanh cười lui ra ngoài: "Được, được, tớ đi."
Vũ Lâm Hanh đi rồi, Sư Thanh Y đem cửa phòng đóng lại, quay người lại chăm chú nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần đóng cửa sổ lại, dập tắt nhan muỗi, nói: "Nhìn chị làm gì?"
"Em lúc nào sợ hãi." Sư Thanh Y thấp giọng lẩm bẩm: "Lại nói bậy."
Lạc Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lại mang theo chút bất mãn của nàng, mỉm cười, đưa tay ôm nàng, kéo nàng đến phía sau bình phong bên cạnh giường.
Phòng khách thiết kế rất khác biệt, phòng rất thoáng đãng, trung tâm có một tấm bính phong bằng trúc, ngăn phòng khách ra thành hai gian trong ngoài.
Lạc Thần ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nói: "Thật không sợ ? Nếu không sợ, vậy chị đi đây."
Ý cười của nàng rất đạm nhạt, khóe miệng câu ra một đường cong, ánh mắt sâu thẳm đen kịt như mặc ngọc.
"Sợ." Sư Thanh Y chìm đắm trong loại mỹ sắc thanh nhã nhưng mị hoặc này, giọng nói trở nên mềm mại: "Em sợ chị sẽ không cùng em."
Lạc Thần yên lặng nhìn Sư Thanh Y, ôm lấy thắt lưng nàng.
Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác thắt lưng nóng bỏng, cúi đầu, muốn hôn môi Lạc Thần.
Trong khoảnh khác môi dán lên môi kia, dưới chân đột nhiên có sức nặng đè lên dọa Sư Thanh Y nhảy dựng, nàng gần như phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước, đồng thời cảm giác nóng cháy trong cơ thể cũng bị dập xuống mười tám tầng địa ngục.
Nguyệt Đồng trước đó ngủ ở dưới sàn sau bình phong, hiện tại từ dưới sàng lăn ra đây, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng mà đem thân thể đè lên chân Sư Thanh Y. Theo Sư Thanh Y lâu như vậy, mỗi ngày gần như được phục vụ mỹ thực, nên nó còn béo hơn ban đầu mấy phần.
Lạc Thần lui người lại, đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi chưa được hôn của mình, hời hợt nhìn Nguyệt Đồng: "Chị đi ngủ."
Sư Thanh Y: "…"
Mắt thấy Lạc Thần cởi quần áo, thay áo ngủ nghiêng người nằm ở trêи giường, trong lòng Sư Thanh Y càng phát ra phiền muộn. Nàng đưa tay đem Nguyệt Đồng xách lên, thấp giọng hù dọa nói: "Đều tại mày con mèo phiền toái, ngày mai đổi chỗ ngủ cho tao. Có nghe không?"
Nguyệt Đồng hai ngày chưa được ăn thịt, kỳ thực cũng mất hứng giống như Sư Thanh Y, móng vuốt đang cào trong không trung, liên tục kêu meo meo meo, biểu thị kháng nghị.
Phòng được xây dựng bằng gỗ tuy rằng có rất nhiều điểm tốt, thế nhưng có một khuyết điểm rất lớn đó chính là cách âm không tốt, giọng nói chỉ cần hơi lớn một chút thì sát vách sẽ dễ dàng nghe được.
Vũ Lâm Hanh ở sát vách, Sư Thanh Y rất sợ bị vị tiểu thư sợ mèo này nghe thấy được, vội vã ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, nét mặt trầm xuống: "Hư, yên lặng một chút, nếu không ngày mai không cho ăn thịt."
Nguyệt Đồng thấy sắc mặt Sư Thanh Y không tốt, nên cũng không dám la lối nhảy nhót nữa, trái lại một lần nữa trở về nằm sấp ở cuối giường.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Mèo nằm sấp ở dưới giường, Lạc Thần cũng lẳng lặng mà nằm, hô hấp đều đặn, hình như là thực sự ngủ say, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là cởi quần áo nằm trêи giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Lạc Thần, hôn tóc dài của nàng.
Sớm biết như vậy nàng sẽ không mang con mèo này theo, thế nào cũng là bi kịch.
Sư Thanh Y nghĩ như vậy, hít lấy hương thơm của nữ nhân trong lòng nàng, có chút buồn bực mà nhắm mắt lại.
Một lát sau, Lạc Thần tay khẽ cử động, sờ đến cánh tay đang ôm nàng của Sư Thanh Y, khẽ mở ra một cái khe, khóe miệng câu ra một tia ý cười bất đắt dĩ.
Sáng hôm sau, Thạch Lan sai người gọi nhóm người Sư Thanh Y đến ăn sáng.
Lúc trêи bàn cơm, Sư Thanh Y thử hỏi Thạch Lan: "Chị Lan, các người tối qua có nghe tiếng hát rất kỳ quái hay không?"
"Tiếng hát kỳ quái?" Thạch Lan lắc đầu: "Buổi tối tôi ngủ rất sâu, cái gì cũng chưa từng nghe thấy."
Sư Thanh Y nhìn thấy vẻ mặt Thạch Lan không có gì khác thường, biết rõ cố hỏi cũng không hỏi được gì, nếu đối phương cố tình muốn giấu dếm, bản thân nếu như hỏi quá nhiều, trái lại sẽ để lộ sơ hở, vì vậy việc này chỉ nói đến đây thôi.
Ăn xong bữa sáng, Phong Sanh cùng Tô Diệc ở lại, còn Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh ba người lại mượn cớ đi du ngoạn, tạm thời rời khỏi nhà của Thạch Lan.
Dựa theo lời nói trước đó của Trần Húc Đông, ba người tìm được nhà của Tào Duệ trong Quý Thọ Thôn.
Nhà sàn của Tào Duệ có vẻ đã cũ kĩ rách nát, vừa giẫm chân lên bậc thang thì nó liền phát ra tiếng cọt kẹt.
Sư Thanh Y gõ cửa, đợi thật lâu nhưng không có ai ra mở cửa.
"Chuyện gì xảy ra, hắn ra ngoài sao?" Mặt trời hiện tại đã lên rất cao, Vũ Lâm Hanh bị phơi nắng cả người đổ mồ hôi, cầm khăn tay lau mồ hôi trêи trán.
Sư Thanh Y nói: "Theo lý sẽ không ra ngoài mới đúng, hắn nói còn phải quét dọn trong nhà, hơn nữa hắn hẳn là biết chúng ta sẽ tìm đến hắn."
Nàng nói xong, lấy điện thoại gọi cho Trần Húc Đông, nhưng máy lại trong tình trạng tắt.
Nhà Tào Duệ vị trí tương đối thuận tiện, trong lúc đứng chờ, rất nhiều thôn dân mang nông cụ không ngừng đi ngang qua, biểu tình của mỗi một người đều rất cổ quái, nhìn ba nữ nhân trước cửa giống như nhìn kẻ trộm.
Vũ Lâm Hanh bị bọn họ vây xem như vậy trong lòng phát hỏa, Sư Thanh Y cũng cảm thấy không thoải mái. Cái gọi là cường long không áp được rắn độc, hiện tại là ở trêи địa bàn của người khác, thôn dân nếu như liên hợp lại, bất lợi chính là bản thân.
Lạc Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã."
Tìm không được Trần Húc Đông, ba người không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nhà của Tào Duệ, đi đến một nơi hẻo lánh. Cứ như vậy đi về hướng tây, cũng không nhìn thấy bóng dáng thôn dân đâu nữa, cảm giác không thoải mái cuối cùng mới biến mất.
Trước mặt xuất hiện một khe suối nhỏ, hai bên mọc đầy cây cỏ rậm rạp, ánh nắng xuyên qua lá cây tinh tế chiếu xuống mặt nước.
Các con suối ở đây đều do nước trêи núi hội tụ mà thành, róc rách chảy từ trêи xuống dưới, trong suốt vô cùng. Đáy suối phủ kín một lớp đá cuội nhẵn mịn, rong rêu bên bờ lăn tăn lay đọng, còn có một số thực vật thủy sinh bồng bềnh nổi, trôi theo dòng nước trong suốt. Con suối này thoạt nhìn rất cạn, nhưng thực tế vẫn rất sâu, sâu sắp đến đùi nàng.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy nơi này có không khí của một chỗ nghỉ mát, tâm tình tốt lên, liền cởi giày và tất, trực tiếp đi xuống khe suối.
Sư Thanh Y nhìn nàng xuống nước, nói: "Cẩn thận một chút, đừng tham hưởng lạc. Khe suối như thế này cẩn thận có rắn."
Vũ Lâm Hanh vươn tay vẩy nước trước mặt, cười hì hì nói: "Có rắn cũng là rắn nước, cũng không có độc. Sợ tối sợ quỷ lại sợ rắn, em họ xem ra cậu thực sự sợ rất nhiều thứ a."
Sư Thanh Y bị Vũ Lâm Hanh vẩy nước cả người thấm ướt, lại nghe Vũ Lâm Hanh đem chuyện tối qua đến trêu ghẹo nàng, nên cũng lập tức cởi giày xuống nước, vén tay áo lên, thuận tay hớt một búng nước, không chút khách khí mà hướng Vũ Lâm Hanh điên cuồng oanh tạc.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đùa đến điên rồi, không hề chú ý đến hình tượng mà vẫy nước, thản nhiên nở nụ cười, một mình ngồi ngâm chân vào trong nước, cánh hai nữ nhân tính trẻ con này xa một chút.
Nước suối mát mẻ, ngâm nước suối trong lúc trời nóng quả thực là một sự hưởng thụ cao cấp, Lạc Thần ngồi trêи một tảng đá bên bờ suối, hài lòng mà nhắm mắt lại.
Ánh nắng bị cây cối che khuất, ôn nhu mà chiếu vào trêи tóc cùng khuôn mặt nàng, mỗi một tấc da thịt đều phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Để xem ai sợ ai. Ân?" Bên kia Sư Thanh Y kết thúc đại chiến, sờ soạng lau đi nước trêи mặt, nhìn Vũ Lâm Hanh đang thở hổn hển trước mặt, ngữ điệu ung dung nói.
Vũ Lâm Hanh một bên quần áo ướt sũng, một bên nói thầm: "Không ngờ em họ cậu xuống nước cũng rất đáng sợ, xem như tớ sợ cậu, đình chiến."
Nói xong tìm một tảng đá ngồi xuống, chăm chú nhìn đáy nước, xem ra là muốn nhìn thấy một con cá nào đó.
Sư Thanh Y đem quần bảy phân xắn khỏi ống quyển, lộ ra da thịt trong suốt, chuyển động giữa dòng nước, càng phát ra quyến rũ.
Nàng giẫm lên đá cuội dưới đáy nước, đi đến chỗ Lạc Thần, quần áo ướt trêи người dán vào da thịt, đường cong khêu gợi của thân thể như ẩn như hiện.
Đi đến trước mặt Lạc Thần nàng dừng lại, Sư Thanh Y xoa nhẹ tóc dài ướt sũng, tạm thời không định gọi nữ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần này, ngực thoáng phập phồng, chẳng qua là muốn yên tĩnh quan sát nàng.
Quần dài của Lạc Thần xắn lên vài vòng, chỉ lộ ra bắp chân nhỏ nhắn tinh xảo, như vậy nửa kín nửa hở, trái lại rất có hương vị của cấm ɖu͙ƈ.
Hai bàn chân nàng ngâm trong nước suối, nhìn giống như dưới đáy nước in xuống hai vầng trăng khuyết.
Mỹ cảnh này so với đêm trăng tròn còn say lòng người hơn, Sư Thanh Y ánh mắt không chuyển mà chăm chú nhìn đôi chân trong nước của Lạc Thần, tinh tế quan sát, phát hiện trêи mắt cá chân trái cư nhiên có một hình xăm nhỏ.
Đó là hình xăm một con cá chép, con cá cứ như vậy Mà trốn ở Mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp của nữ nhân, dòng nước khẽ lướt qua mắt cá chân, cá chép hồng dường như theo đó sống lại, dưới dòng nước bơi qua bơi lại.
Sư Thanh Y cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác như mất hồn.
Ngoại trừ cảm thán loại mỹ lệ này, còn có một loại cảm xúc u buồn cùng hoài niệm khó lý giải.
Nàng hơi cúi thấp người, mò lấy chân trái đang đặt dưới nước của Lạc Thần, giữ ở trong tay chậm rãi mà ôn nhu vuốt ve.
Lạc Thần cuối cùng mở mắt, nhìn Sư Thanh Y vuốt ve mắt cá chân của mình. Lòng bàn tay Sư Thanh Y ở trong nước càn thêm mềm mại nhu hòa, Lạc Thần tùy ý nàng vỗ về chơi đùa, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trêи mặt lại tinh tế hiện ra một tầng hồng sắc khó nhận ra.
"Làm gì?" Lạc Thần đưa tay bắt lấy tay của Sư Thanh Y, ngữ điệu mơ hồ để lộ ra yêu thương cùng thư thả.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, cuối cùng buông lỏng tay, có chút ngượng ngùng Mà thấp giọng nói: "Hình xăm trêи mắt cá chân của chị, em cảm thấy nhìn rất quen mắt."
Lạc Thần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Thế nào nhìn quen mắt?"
Sư Thanh Y Suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em có một khối ngọc bội, cũng là hình dạng cá chép giống như thế này, đó là thượng hạn chiến quốc cổ ngọc, tuy rằng kϊƈɦ cỡ không giống, nhưng em cảm thấy cùng hình xăm cá chép của chị tạo hình thật sự rất giống, cho nên cảm thấy nhìn quen mắt."
Thấy Lạc Thần không nói lời nào, Sư Thanh Y cười bổ sung nói: "Trêи khối ngọc bội kia có khắc tên em, là vật em rất quý trọng. Lúc đầu em nhìn thấy trêи đó có khắc tên em, cảm thấy đồ cổ bị khắc tên như vậy thật sự quá đáng tiếc, bất quá chị của em… Sư Dạ Nhiên nói đó là ngọc bội của em, có khắc tên của em cũng là chuyện bình thường, nên em cũng không để tâm nữa."
Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, nắm chặt ngón tay, chậm rãi nói rằng: "Hồng ngọc bội là chị em đưa cho em sao?"
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu: "Làm sao vậy? Hình như đột nhiên sắc mặt chị không tốt."
Nàng nói, muốn đưa tay đến sờ khuôn mặt Lạc Thần, Lạc Thần nâng tay chuẩn xác mà bắt lấy tay nàng.
"Lúc nào đó có thể cho chị xem khối ngọc bội kia không?" Lạc Thần đem tay nàng dán trêи gương mặt, nhẹ giọng nỉ non.
Lạc Thần đột nhiên hành động vô cùng thân thiết như vậy khiến cho tâm tình của Sư Thanh Y có chút kϊƈɦ động, miễn cưỡng áp chế loại kϊƈɦ động này, nói rằng: "Dĩ nhiên có thể."
Dòng nước mềm mại chảy đến, chảy qua da thịt của nàng, Sư Thanh Y đang muốn ngồi vào bên cạnh Lạc Thần, giẫm lên đá cuội đi vài bước, đột nhiên bắp đùi đang ngâm trong nước truyền đến cảm giác đau đớn.
Sư Thanh Y đầu tiên là nghĩ mình bị rắn cắn, sắc mặt nàng trắng bệch, nhanh chóng đi lên chỗ tảng đá lớn, đối với Lạc Thần vội la lên: "Nơi này có rắn, chị mau đi lên."
Lạc Thần thấy Sư Thanh Y hoảng sợ khác thường, cấp tốc rời khỏi suối nước, đem Sư Thanh Y đỡ ngồi xuống tảng đá.
Tay của Sư Thanh Y vẫn gắt gao đè lấy chỗ bị cắn, Lạc Thần khẩn trương đẩy tay nàng ra, nhưng chỉ thấy trêи đùi da thịt non mềm trắng nõn, ngay cả nửa điểm vết tích khác thường cũng không có.
Sư Thanh Y cho rằng nhất định sẽ lưu lại vết rắn cắn, cho dù không phải rắn, thì bị sinh vật dưới nước cắn cũng sẽ lưu lại dấu vết, không ngờ lúc này ngoại trừ cảm nhận được một trân đau đớn, cái gì cũng không có.
Lạc Thần nhíu mày, nhìn lại đáy nước, đáy nước chỉ có dày đặt đá cuội, còn có một ít thực vật thủy sinh.
"Lâm Hanh, đến bên này, đừng ngâm trong nước, trong nước có cái gì đó." Lạc Thần đối với Vũ Lâm Hanh đang ở xa xa hô một tiếng, sau đó lại đem ánh mắt trở lại trêи đùi Sư Thanh Y.
Nàng đưa tay xoa nhẹ chỗ vừa rồi Sư Thanh Y che lấy, thấp giọng hỏi: "Hiện tại có cảm giác gì? Rất đau sao?"
Đùi vốn là nơi vô cùng mềm mại cùng mẫn cảm, Sư Thanh Y bị ngón tay Lạc Thần sờ như vậy, trong lòng càng thêm khác thường, trêи mặt quỷ dị ửng lên một tầng hồng nhuận, đáy mắt dịu dàng như nước.
Nàng có chút xấu hổ mà thấp giọng đáp: "Cảm giác…. Cảm giác rất kỳ lạ."
p/s: tên chương lần này thật là khiến ta bất lực a, ɖu͙ƈ của ham muốn, giảo là cắn T__T edit thế nào cũng thấy kỳ quái nga~
*Giá y: y phục tân nương mặc khi xuất giá
Bóng đêm mang tiếng hát của nàng từ xa xăm truyền đến, Sư Thanh Y nghe được rất rõ ràng, nữ nhân kia cư nhiên đang hát: "Ánh trăng trêи cao, bóng dài đổ xuống. Rèm cửa buông, in lên chưởng ấn, chỉ nghe tiếng vang. Trẻ con nhà ai, khép hờ mắt, sớm đi ngủ, đừng ra ngoài nhìn lén."
Ca từ này nghe vô cùng quen tai, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra.
Ở cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, Lạc Thần đã từng đề cập đến bài cổ dao Thanh Đầu Quỷ, lúc đó nàng chỉ tẻ nhạt mà đọc ra. Còn lúc này bài cổ dao được hát ngân lên, tạo nên một loại cảm giác đặc biệt mãnh liệt, mà lại do một nữ nhân mặc giá y* nửa đêm trong núi hát lên, cộng thêm âm điệu cổ quái, quả thực là quỷ dị đến cực hạn.
Tiếng hát cuối cùng xa dần, chìm vào đêm tối.
Sư Thanh Y xoay người lại, đôi mắt màu hổ phách bất động, lẳng lặng mà nhìn Lạc Thần, nói: "Là bài cổ dao về Thanh Đầu Quỷ."
"Phải." Lạc Thần gật đầu: "Rất lâu rồi chưa nghe người nào hát qua bài đồng dao này, không ngờ ở đây lại có người hát."
"Khi đó cũng là giai điệu này sao? Không hề thay đổi sao?" Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.
Lạc Thần nói: "Cơ bản là không có thay đổi, nhưng có một số chi tiết bất đồng."
Vũ Lâm Hanh ở một bên nghe Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đối thoại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ , nhưng cụ thể lạ ở điểm nào nàng lại không nói rõ được.
Bất quá đề tài Thanh Đầu Quỷ này rất có lực hấp dẫn, thu hút được sự chú ý của Vũ Lâm Hanh, nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới nói: "Sư Sư, tớ nhớ trước đây cậu có nói qua, Tào Duệ đối với Thanh Đầu Quỷ phi thường sợ hãi, không chừng là bị ám ảnh lúc còn bé, hơn nữa hắn cho rằng mẹ hắn là bị Thanh Đầu Quỷ ăn tươi. Vừa rồi nghe nữ nhân này hát, lẽ nào Quý Thọ Thôn này thực sự có Thanh Đầu Quỷ?"
"Chuyện ma quái trong thôn thì tớ không dám khẳng định, trước mắt đều là lời nói vô căn cứ." Sư Thanh Y chậm rãi nhấp một ngụm nước suối, nói: "Bất quá người trong làng này trong đầu có quỷ là sự thật. Đêm đã khuya, tớ thấy chúng ta hiện tại nghỉ ngơi dưỡng sức trước, ngày mai bắt đầu điều tra cũng không muộn."
Vũ Lâm Hanh cảm thấy có lý, cũng không dự định ở lại phòng Sư Thanh Y tiếp tục quấy rầy, xua tay nói: "Vậy được rồi, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp." Sư Thanh Y cười.
Vũ Lâm Hanh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Lạc Thần vẫn ngồi ngay ngắn bất động, nên không khỏi nhiều lời nói: "Chị họ cậu, cậu không về phòng ngủ sao?"
Lạc Thần hời hợt mà đáp lại: "Tớ ngủ ở đây, Thanh Y thuở nhỏ sợ tối sợ quỷ, vừa rồi trong viện phát sinh việc như vậy, em ấy nhất định rất sợ."
Sư Thanh Y: ". . . . . ."
Vũ Lâm Hanh lại khinh bỉ cười ha hả: "Từ nhỏ sợ tối sợ quỷ? Kỳ thực tớ nhìn thấy nữ nhân mặc giá ý kia, trong lòng cũng thấy sợ, đáng tiếc là không có một chị họ đến ngủ cùng tớ. Không có chị họ, có một em họ cũng tốt a, aiz."
Sư Thanh Y trừng mắt nhìn nàng: "Tiểu thư cậu còn không đi, chờ tớ thực sự làm cho cậu sợ sao."
Vũ Lâm Hanh cười lui ra ngoài: "Được, được, tớ đi."
Vũ Lâm Hanh đi rồi, Sư Thanh Y đem cửa phòng đóng lại, quay người lại chăm chú nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần đóng cửa sổ lại, dập tắt nhan muỗi, nói: "Nhìn chị làm gì?"
"Em lúc nào sợ hãi." Sư Thanh Y thấp giọng lẩm bẩm: "Lại nói bậy."
Lạc Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lại mang theo chút bất mãn của nàng, mỉm cười, đưa tay ôm nàng, kéo nàng đến phía sau bình phong bên cạnh giường.
Phòng khách thiết kế rất khác biệt, phòng rất thoáng đãng, trung tâm có một tấm bính phong bằng trúc, ngăn phòng khách ra thành hai gian trong ngoài.
Lạc Thần ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nói: "Thật không sợ ? Nếu không sợ, vậy chị đi đây."
Ý cười của nàng rất đạm nhạt, khóe miệng câu ra một đường cong, ánh mắt sâu thẳm đen kịt như mặc ngọc.
"Sợ." Sư Thanh Y chìm đắm trong loại mỹ sắc thanh nhã nhưng mị hoặc này, giọng nói trở nên mềm mại: "Em sợ chị sẽ không cùng em."
Lạc Thần yên lặng nhìn Sư Thanh Y, ôm lấy thắt lưng nàng.
Sư Thanh Y đột nhiên có cảm giác thắt lưng nóng bỏng, cúi đầu, muốn hôn môi Lạc Thần.
Trong khoảnh khác môi dán lên môi kia, dưới chân đột nhiên có sức nặng đè lên dọa Sư Thanh Y nhảy dựng, nàng gần như phản xạ có điều kiện mà lùi về sau một bước, đồng thời cảm giác nóng cháy trong cơ thể cũng bị dập xuống mười tám tầng địa ngục.
Nguyệt Đồng trước đó ngủ ở dưới sàn sau bình phong, hiện tại từ dưới sàng lăn ra đây, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng mà đem thân thể đè lên chân Sư Thanh Y. Theo Sư Thanh Y lâu như vậy, mỗi ngày gần như được phục vụ mỹ thực, nên nó còn béo hơn ban đầu mấy phần.
Lạc Thần lui người lại, đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi chưa được hôn của mình, hời hợt nhìn Nguyệt Đồng: "Chị đi ngủ."
Sư Thanh Y: "…"
Mắt thấy Lạc Thần cởi quần áo, thay áo ngủ nghiêng người nằm ở trêи giường, trong lòng Sư Thanh Y càng phát ra phiền muộn. Nàng đưa tay đem Nguyệt Đồng xách lên, thấp giọng hù dọa nói: "Đều tại mày con mèo phiền toái, ngày mai đổi chỗ ngủ cho tao. Có nghe không?"
Nguyệt Đồng hai ngày chưa được ăn thịt, kỳ thực cũng mất hứng giống như Sư Thanh Y, móng vuốt đang cào trong không trung, liên tục kêu meo meo meo, biểu thị kháng nghị.
Phòng được xây dựng bằng gỗ tuy rằng có rất nhiều điểm tốt, thế nhưng có một khuyết điểm rất lớn đó chính là cách âm không tốt, giọng nói chỉ cần hơi lớn một chút thì sát vách sẽ dễ dàng nghe được.
Vũ Lâm Hanh ở sát vách, Sư Thanh Y rất sợ bị vị tiểu thư sợ mèo này nghe thấy được, vội vã ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, nét mặt trầm xuống: "Hư, yên lặng một chút, nếu không ngày mai không cho ăn thịt."
Nguyệt Đồng thấy sắc mặt Sư Thanh Y không tốt, nên cũng không dám la lối nhảy nhót nữa, trái lại một lần nữa trở về nằm sấp ở cuối giường.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Mèo nằm sấp ở dưới giường, Lạc Thần cũng lẳng lặng mà nằm, hô hấp đều đặn, hình như là thực sự ngủ say, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là cởi quần áo nằm trêи giường, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Lạc Thần, hôn tóc dài của nàng.
Sớm biết như vậy nàng sẽ không mang con mèo này theo, thế nào cũng là bi kịch.
Sư Thanh Y nghĩ như vậy, hít lấy hương thơm của nữ nhân trong lòng nàng, có chút buồn bực mà nhắm mắt lại.
Một lát sau, Lạc Thần tay khẽ cử động, sờ đến cánh tay đang ôm nàng của Sư Thanh Y, khẽ mở ra một cái khe, khóe miệng câu ra một tia ý cười bất đắt dĩ.
Sáng hôm sau, Thạch Lan sai người gọi nhóm người Sư Thanh Y đến ăn sáng.
Lúc trêи bàn cơm, Sư Thanh Y thử hỏi Thạch Lan: "Chị Lan, các người tối qua có nghe tiếng hát rất kỳ quái hay không?"
"Tiếng hát kỳ quái?" Thạch Lan lắc đầu: "Buổi tối tôi ngủ rất sâu, cái gì cũng chưa từng nghe thấy."
Sư Thanh Y nhìn thấy vẻ mặt Thạch Lan không có gì khác thường, biết rõ cố hỏi cũng không hỏi được gì, nếu đối phương cố tình muốn giấu dếm, bản thân nếu như hỏi quá nhiều, trái lại sẽ để lộ sơ hở, vì vậy việc này chỉ nói đến đây thôi.
Ăn xong bữa sáng, Phong Sanh cùng Tô Diệc ở lại, còn Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh ba người lại mượn cớ đi du ngoạn, tạm thời rời khỏi nhà của Thạch Lan.
Dựa theo lời nói trước đó của Trần Húc Đông, ba người tìm được nhà của Tào Duệ trong Quý Thọ Thôn.
Nhà sàn của Tào Duệ có vẻ đã cũ kĩ rách nát, vừa giẫm chân lên bậc thang thì nó liền phát ra tiếng cọt kẹt.
Sư Thanh Y gõ cửa, đợi thật lâu nhưng không có ai ra mở cửa.
"Chuyện gì xảy ra, hắn ra ngoài sao?" Mặt trời hiện tại đã lên rất cao, Vũ Lâm Hanh bị phơi nắng cả người đổ mồ hôi, cầm khăn tay lau mồ hôi trêи trán.
Sư Thanh Y nói: "Theo lý sẽ không ra ngoài mới đúng, hắn nói còn phải quét dọn trong nhà, hơn nữa hắn hẳn là biết chúng ta sẽ tìm đến hắn."
Nàng nói xong, lấy điện thoại gọi cho Trần Húc Đông, nhưng máy lại trong tình trạng tắt.
Nhà Tào Duệ vị trí tương đối thuận tiện, trong lúc đứng chờ, rất nhiều thôn dân mang nông cụ không ngừng đi ngang qua, biểu tình của mỗi một người đều rất cổ quái, nhìn ba nữ nhân trước cửa giống như nhìn kẻ trộm.
Vũ Lâm Hanh bị bọn họ vây xem như vậy trong lòng phát hỏa, Sư Thanh Y cũng cảm thấy không thoải mái. Cái gọi là cường long không áp được rắn độc, hiện tại là ở trêи địa bàn của người khác, thôn dân nếu như liên hợp lại, bất lợi chính là bản thân.
Lạc Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã."
Tìm không được Trần Húc Đông, ba người không thể làm gì khác hơn là rời khỏi nhà của Tào Duệ, đi đến một nơi hẻo lánh. Cứ như vậy đi về hướng tây, cũng không nhìn thấy bóng dáng thôn dân đâu nữa, cảm giác không thoải mái cuối cùng mới biến mất.
Trước mặt xuất hiện một khe suối nhỏ, hai bên mọc đầy cây cỏ rậm rạp, ánh nắng xuyên qua lá cây tinh tế chiếu xuống mặt nước.
Các con suối ở đây đều do nước trêи núi hội tụ mà thành, róc rách chảy từ trêи xuống dưới, trong suốt vô cùng. Đáy suối phủ kín một lớp đá cuội nhẵn mịn, rong rêu bên bờ lăn tăn lay đọng, còn có một số thực vật thủy sinh bồng bềnh nổi, trôi theo dòng nước trong suốt. Con suối này thoạt nhìn rất cạn, nhưng thực tế vẫn rất sâu, sâu sắp đến đùi nàng.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy nơi này có không khí của một chỗ nghỉ mát, tâm tình tốt lên, liền cởi giày và tất, trực tiếp đi xuống khe suối.
Sư Thanh Y nhìn nàng xuống nước, nói: "Cẩn thận một chút, đừng tham hưởng lạc. Khe suối như thế này cẩn thận có rắn."
Vũ Lâm Hanh vươn tay vẩy nước trước mặt, cười hì hì nói: "Có rắn cũng là rắn nước, cũng không có độc. Sợ tối sợ quỷ lại sợ rắn, em họ xem ra cậu thực sự sợ rất nhiều thứ a."
Sư Thanh Y bị Vũ Lâm Hanh vẩy nước cả người thấm ướt, lại nghe Vũ Lâm Hanh đem chuyện tối qua đến trêu ghẹo nàng, nên cũng lập tức cởi giày xuống nước, vén tay áo lên, thuận tay hớt một búng nước, không chút khách khí mà hướng Vũ Lâm Hanh điên cuồng oanh tạc.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đùa đến điên rồi, không hề chú ý đến hình tượng mà vẫy nước, thản nhiên nở nụ cười, một mình ngồi ngâm chân vào trong nước, cánh hai nữ nhân tính trẻ con này xa một chút.
Nước suối mát mẻ, ngâm nước suối trong lúc trời nóng quả thực là một sự hưởng thụ cao cấp, Lạc Thần ngồi trêи một tảng đá bên bờ suối, hài lòng mà nhắm mắt lại.
Ánh nắng bị cây cối che khuất, ôn nhu mà chiếu vào trêи tóc cùng khuôn mặt nàng, mỗi một tấc da thịt đều phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Để xem ai sợ ai. Ân?" Bên kia Sư Thanh Y kết thúc đại chiến, sờ soạng lau đi nước trêи mặt, nhìn Vũ Lâm Hanh đang thở hổn hển trước mặt, ngữ điệu ung dung nói.
Vũ Lâm Hanh một bên quần áo ướt sũng, một bên nói thầm: "Không ngờ em họ cậu xuống nước cũng rất đáng sợ, xem như tớ sợ cậu, đình chiến."
Nói xong tìm một tảng đá ngồi xuống, chăm chú nhìn đáy nước, xem ra là muốn nhìn thấy một con cá nào đó.
Sư Thanh Y đem quần bảy phân xắn khỏi ống quyển, lộ ra da thịt trong suốt, chuyển động giữa dòng nước, càng phát ra quyến rũ.
Nàng giẫm lên đá cuội dưới đáy nước, đi đến chỗ Lạc Thần, quần áo ướt trêи người dán vào da thịt, đường cong khêu gợi của thân thể như ẩn như hiện.
Đi đến trước mặt Lạc Thần nàng dừng lại, Sư Thanh Y xoa nhẹ tóc dài ướt sũng, tạm thời không định gọi nữ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần này, ngực thoáng phập phồng, chẳng qua là muốn yên tĩnh quan sát nàng.
Quần dài của Lạc Thần xắn lên vài vòng, chỉ lộ ra bắp chân nhỏ nhắn tinh xảo, như vậy nửa kín nửa hở, trái lại rất có hương vị của cấm ɖu͙ƈ.
Hai bàn chân nàng ngâm trong nước suối, nhìn giống như dưới đáy nước in xuống hai vầng trăng khuyết.
Mỹ cảnh này so với đêm trăng tròn còn say lòng người hơn, Sư Thanh Y ánh mắt không chuyển mà chăm chú nhìn đôi chân trong nước của Lạc Thần, tinh tế quan sát, phát hiện trêи mắt cá chân trái cư nhiên có một hình xăm nhỏ.
Đó là hình xăm một con cá chép, con cá cứ như vậy Mà trốn ở Mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp của nữ nhân, dòng nước khẽ lướt qua mắt cá chân, cá chép hồng dường như theo đó sống lại, dưới dòng nước bơi qua bơi lại.
Sư Thanh Y cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác như mất hồn.
Ngoại trừ cảm thán loại mỹ lệ này, còn có một loại cảm xúc u buồn cùng hoài niệm khó lý giải.
Nàng hơi cúi thấp người, mò lấy chân trái đang đặt dưới nước của Lạc Thần, giữ ở trong tay chậm rãi mà ôn nhu vuốt ve.
Lạc Thần cuối cùng mở mắt, nhìn Sư Thanh Y vuốt ve mắt cá chân của mình. Lòng bàn tay Sư Thanh Y ở trong nước càn thêm mềm mại nhu hòa, Lạc Thần tùy ý nàng vỗ về chơi đùa, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trêи mặt lại tinh tế hiện ra một tầng hồng sắc khó nhận ra.
"Làm gì?" Lạc Thần đưa tay bắt lấy tay của Sư Thanh Y, ngữ điệu mơ hồ để lộ ra yêu thương cùng thư thả.
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, cuối cùng buông lỏng tay, có chút ngượng ngùng Mà thấp giọng nói: "Hình xăm trêи mắt cá chân của chị, em cảm thấy nhìn rất quen mắt."
Lạc Thần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Thế nào nhìn quen mắt?"
Sư Thanh Y Suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em có một khối ngọc bội, cũng là hình dạng cá chép giống như thế này, đó là thượng hạn chiến quốc cổ ngọc, tuy rằng kϊƈɦ cỡ không giống, nhưng em cảm thấy cùng hình xăm cá chép của chị tạo hình thật sự rất giống, cho nên cảm thấy nhìn quen mắt."
Thấy Lạc Thần không nói lời nào, Sư Thanh Y cười bổ sung nói: "Trêи khối ngọc bội kia có khắc tên em, là vật em rất quý trọng. Lúc đầu em nhìn thấy trêи đó có khắc tên em, cảm thấy đồ cổ bị khắc tên như vậy thật sự quá đáng tiếc, bất quá chị của em… Sư Dạ Nhiên nói đó là ngọc bội của em, có khắc tên của em cũng là chuyện bình thường, nên em cũng không để tâm nữa."
Đôi mắt Lạc Thần sâu thẳm, nắm chặt ngón tay, chậm rãi nói rằng: "Hồng ngọc bội là chị em đưa cho em sao?"
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu: "Làm sao vậy? Hình như đột nhiên sắc mặt chị không tốt."
Nàng nói, muốn đưa tay đến sờ khuôn mặt Lạc Thần, Lạc Thần nâng tay chuẩn xác mà bắt lấy tay nàng.
"Lúc nào đó có thể cho chị xem khối ngọc bội kia không?" Lạc Thần đem tay nàng dán trêи gương mặt, nhẹ giọng nỉ non.
Lạc Thần đột nhiên hành động vô cùng thân thiết như vậy khiến cho tâm tình của Sư Thanh Y có chút kϊƈɦ động, miễn cưỡng áp chế loại kϊƈɦ động này, nói rằng: "Dĩ nhiên có thể."
Dòng nước mềm mại chảy đến, chảy qua da thịt của nàng, Sư Thanh Y đang muốn ngồi vào bên cạnh Lạc Thần, giẫm lên đá cuội đi vài bước, đột nhiên bắp đùi đang ngâm trong nước truyền đến cảm giác đau đớn.
Sư Thanh Y đầu tiên là nghĩ mình bị rắn cắn, sắc mặt nàng trắng bệch, nhanh chóng đi lên chỗ tảng đá lớn, đối với Lạc Thần vội la lên: "Nơi này có rắn, chị mau đi lên."
Lạc Thần thấy Sư Thanh Y hoảng sợ khác thường, cấp tốc rời khỏi suối nước, đem Sư Thanh Y đỡ ngồi xuống tảng đá.
Tay của Sư Thanh Y vẫn gắt gao đè lấy chỗ bị cắn, Lạc Thần khẩn trương đẩy tay nàng ra, nhưng chỉ thấy trêи đùi da thịt non mềm trắng nõn, ngay cả nửa điểm vết tích khác thường cũng không có.
Sư Thanh Y cho rằng nhất định sẽ lưu lại vết rắn cắn, cho dù không phải rắn, thì bị sinh vật dưới nước cắn cũng sẽ lưu lại dấu vết, không ngờ lúc này ngoại trừ cảm nhận được một trân đau đớn, cái gì cũng không có.
Lạc Thần nhíu mày, nhìn lại đáy nước, đáy nước chỉ có dày đặt đá cuội, còn có một ít thực vật thủy sinh.
"Lâm Hanh, đến bên này, đừng ngâm trong nước, trong nước có cái gì đó." Lạc Thần đối với Vũ Lâm Hanh đang ở xa xa hô một tiếng, sau đó lại đem ánh mắt trở lại trêи đùi Sư Thanh Y.
Nàng đưa tay xoa nhẹ chỗ vừa rồi Sư Thanh Y che lấy, thấp giọng hỏi: "Hiện tại có cảm giác gì? Rất đau sao?"
Đùi vốn là nơi vô cùng mềm mại cùng mẫn cảm, Sư Thanh Y bị ngón tay Lạc Thần sờ như vậy, trong lòng càng thêm khác thường, trêи mặt quỷ dị ửng lên một tầng hồng nhuận, đáy mắt dịu dàng như nước.
Nàng có chút xấu hổ mà thấp giọng đáp: "Cảm giác…. Cảm giác rất kỳ lạ."
p/s: tên chương lần này thật là khiến ta bất lực a, ɖu͙ƈ của ham muốn, giảo là cắn T__T edit thế nào cũng thấy kỳ quái nga~
*Giá y: y phục tân nương mặc khi xuất giá
Tác giả :
Quân Sola