Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 332-333
Chương 332 : Khó khăn khác
Sư Thanh Y một tay bưng bộ tửu cụ, : "Một tay thoáng lục tìm trong vạt áo mặc sắc, giày giẫm lên hành lang gấp khúc làm từ gỗ, nhanh như một cơn gió.
Phải đi lấy rượu chỉ mất chút thời gian, lại là trong nhà nàng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.
Sợ…… không nhìn thấy nữa.
Cách hơi xa một chút, nhìn thấy hành lang ngồi một bóng trắng tĩnh mịch, trái tim nàng vẫn còn nhảy loạn trong ngực mới yên lặng xuống, bước nhanh đi đến trước mặt nữ nhân, hơi có chút khẽ suyễn cười nói: "Chờ lâu rồi?"
Tuyết đã ngừng, gió thổi qua cành lá thổi đến trêи hành lang, xào xạc rung động.
Hỏa diễm trong tiểu lô đang thịnh, cao điểm trong đĩa tự tay Sư Thanh Y làm không hề động đến, ngay cả bàn cờ cũng thủy chung duy trì thế cục lúc Sư Thanh Y rời đi. Màn đêm trầm nặng, bạch ảnh thanh lãnh, Lạc Thần tóc đen bạch y , hắc bạch phân minh một cách đạm mạc, tựa như hư vô.
Lạc Thần trong phiến hắc bạch ngẩng đầu lên: "Sao vậy, bất quá ngươi chỉ rời khỏi chốc lát, thế nào lại gấp đến độ đổ mồ hôi."
Có lẽ tiếu ý điềm tĩnh nên càng trấn an Sư Thanh Y, nàng đem bầu rượu đặt lên hỏa lô hâm nóng, cười híp mắt: "Đúng là hai kẻ kia đấu đá, nhưng ta luyến tiếc trì hoãn, tất nhiên là phải gấp rút, lấy rượu liền thẳng đến đây."
Nhịp tim hòa hoãn.
Mồ hôi trêи cổ cũng bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến trong xương.
Lạc Thần chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta đợi cũng chưa lâu." Tay nàng lướt qua bàn cờ, cầm tay Sư Thanh Y, ngữ khí ôn nhu: "Trái lại là ta khiến ngươi phải chờ đợi rất lâu."
Tim Sư Thanh Y lại bắt đầu đập nhanh, đong đong như sấm.
Gió thổi đến mặt nàng phát đau.
Hốt hoảng, Sư Thanh Y bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Không lâu, ta tuyệt không cảm thấy lâu, một năm, mười năm, trăm năm, chỉ cần để ta có thể tìm được ngươi, đợi được ngươi. Không sao cả, không sao."
Tí tách.
Âm thanh chất lỏng rơi xuống đánh vào bàn cờ.
Cổ tay trắng nõn của Lạc Thần đã biến thành màu đỏ.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xiết chặt, cúi đầu vừa nhìn, không biết khi nào thì trêи tay Lạc Thần đã tràn đầy máu tươi, hồng sắc chói mắt từ trêи người nàng chảy ra, ngực càng nhiễm đỏ một tảng lớn, dưới sự phụ trợ của bạch y càng thêm gai mắt.
"Không phải sự thật, đây không phải sự thật." Sư Thanh Y nhìn nàng cả người đẫm máu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta băng bó cho ngươi, lập tức băng bó cho ngươi, Cô Cô, ta đi tìm Cô Cô, Cô Cô là đại phu giỏi nhất, năm đó ngay cả chú ấn đều có thể giải, nàng nhất định sẽ cứu ngươi!"
"Đồ ngốc, ngươi quả nhiên đang nằm mơ, hồ đồ rồi." Bên môi Lạc Thần chảy ra máu đỏ: "Cô Cô, nàng qua đời từ lâu rồi."
Sư Thanh Y sửng sốt, phân không rõ hiện thực hay là ảo mộng cấp thiết nói: "Còn có Thiên Thiên, không cần sợ, chúng ta còn có Thiên Thiên ở đây…."
"Thiên Thiên, Thiên Thiên!" Cả người nàng run lên, bắt đầu hô to như thần kinh.
Ngay lúc này quang ảnh hỗn độn, trong hư huyễn tất cả đều thoát không được.
Kêu gào đến lạc giọng nhưng trong biệt viện vốn thanh tĩnh này không ai đáp lại, chỉ có nàng ôm Lạc Thần máu tươi nhễ nhại. Sư Thanh Y giống như rơi xuống bùn lầy, làm thế nào cũng không thoát ra được, hơn nữa không cách nào đi cứu vớt Lạc Thần trong lòng nàng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Lạc Thần càng lúc càng trở nên suy yếu, Sư Thanh Y cuồng nộ, một tay hất tung bàn cờ.
Bàn cờ bị nàng hất vào trong tuyết, hóa thành sương mù không có hình dạng.
Gió lạnh gào thét, ngọn lửa trong hỏa lô bị gió thổi ngã trái ngã phải, nổi lên khói đặc.
Ống tay áo bị nữ nhân nhẹ nhàng kéo một cái, Sư Thanh Y cúi đầu, Lạc Thần nâng tay phải áp lấy gương mặt nàng, mỉm cười: "Những lời ta nói, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Trước đây ta cũng đã nói với ngươi, hiện nay ta rất sợ chết, ta sợ ta chết rồi, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, không thể cùng ngươi đi tiếp, ta hy vọng có thể sống tốt, bầu bạn bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi, chỉ có sống, mới có tư cách."
"Ngươi đã nói, ta nhớ kỹ….." Sư Thanh Y khóc không thành tiếng gật đầu lặp lại.
"Cho nên không cần khổ sở, lại càng không cần sợ." Giọng nói của Lạc Thần thấp đi, mái tóc che khuất gương mặt nàng, che lấp tất cả sinh khí của nàng: "Tin tưởng ta, ta sẽ không chết. Đi về phía trước, đến bên cạnh ta."
Nàng trở nên yên tĩnh như vậy, giống như một khối băng được ngưng kết.
– Đi về phía trước.
Băng phiến treo trêи mái hiên rơi xuống.
Bộp.
Rơi xuống trêи mặt đất mang theo ánh sáng lưu chuyển, phát sinh âm thanh trống rỗng, băng hóa thành nước.
– Đến bên cạnh ta.
Sư Thanh Y lau mặt, khuôn mặt ướt sũng, đều là nước mắt lạnh đến tận xương. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt vô thần ngưng trệ xoay chuyển, thấy mặt trêи một mảnh nham bích hôn ám thô ráp, quang vựng của đèn pha khuếch tán trêи đó.
Trêи nham bích mọc đầy măng đá, thỉnh thoảng có một giọt nước rơi xuống.
Xung quanh đầy rẫy tiếng rêи rỉ đau đớn, tiếng trò chuyện, nơi nơi đều là nhân ảnh ngã trái ngã phải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong sơn động chen chúc, ngoài động bạch quang lay động.
Ánh sáng?
"A Cẩn!" Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y rốt cục tỉnh lại, lúc hô lên một câu giọng nói cũng có chút tắc nghẽn. Chương Thai Liễu không biết dùng thủ đoạn gì, dĩ nhiên có thể khiến A Cẩn hôn mê lâu như vậy, trước đó lúc nàng trông chừng, A Cẩn còn gặp ác mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nàng vẫn chờ đợi lo lắng đến bây giờ.
Trường Sinh?
Sư Thanh Y đầu đau muốn nứt ra, trong lỗ tai ong ong, gần như nghe không thấy những người xung quanh đang nói cái gì, nàng trước tiên nâng tay nhìn đồng hồ, ác mộng đêm dài đã kết thúc, bình minh đã lên rồi, chờ thấy kim đồng hồ nàng cả kinh nhảy dựng lên, đỡ lấy nham bích ướt sũng nhìn quét toàn bộ sơn động.
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đang xử lý người bị thương, có lẽ là sợ Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn, cùng Chúc Cẩm Vân những người này có khả năng lần nữa xuất hiện hành vi không thể khống chế, hiện tại đã vào trạng thái mê man, những người của nhà họ Sư đều đang ở đây, Ngư Thiển ôm hai cổ thi thể không nói một lời mà lui trong một góc khuất, Tiêu Ngôn đi theo Duẫn Thanh lảm nhảm, nam nhân mặt quỷ thì canh gác ở gần đó.
Tất cả mọi người đều có mặt.
…. Chỉ có……
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên quay đầu lại, vẻ mặt tiều tụy, biểu tình phá lệ phức tạp.
Đôi môi khô cằn của Sư Thanh Y khẽ động, ngực nghẹn lấy gì đó khiến nàng hít thở không thông, nàng kiệt lực khắc chế tâm trạng của bản thân, khớp hàm run lên, hỏi ra câu đầu tiên: "Nói cho ta biết vị trí cùng phương hướng hiện tại, cách chỗ đó bao xa?"
Trường Sinh liền rơi lệ, luống cuống tay chân lấy ra một mảnh giấy nhăn nhúm: "Đây là ghi chép dọc theo đường đi, chỉ là phi tẩu trêи không sương mù rất dày, lại có đại tuyết, cũng không thể nhận định chính xác."
Phút cuối cùng nàng lập tức thêm một câu: "Ta muốn đi theo ngươi tìm A Lạc. Lúc trước ngươi hôn mê, ta sợ ngươi có chuyện, không dám đi quá xa, bây giờ ngươi đừng bỏ lại ta."
"…. Trường Sinh ngoan." Sư Thanh Y vỗ vỗ vai Trường Sinh, nặn ra một nụ cười: "Mang theo cung tiễn."
Vũ Lâm Hanh vành mắt đỏ bừng, lập tức gọi Sư Thanh Y: "Sư Sư."
Sư Thanh Y rất nhanh lấy súng ống cùng đao, còn có một ít công cụ cần thiết, không quay đầu lại mà đi ra ngoài: "Ngươi là người bạn tốt nhất của ta, ta tin tưởng ngươi sẽ hiểu và ủng hộ ta. Ở lại đây, chỗ này giao cho ngươi cùng Thiên Thiên, có thể thì mau chóng trở về nội thành, không cần chờ bọn ta, ta cam đoan bản thân sẽ an toàn."
"Vạn sự cẩn thận." Vũ Lâm Hanh cười khổ: "Đến nơi có tín hiệu thì liên hệ ta, nhất định phải đến tìm bọn ta hội hợp."
"Được."
Sư Thanh Y cùng Trường Sinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bên ngoài sơn động có ba con dã thú đang canh giữ, Sư Thanh Y ra hiệu, phân phó Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đi theo, Nguyệt Đồng ở lại bảo vệ nơi này. Tuyết đã diễn biến thành bạo tuyết, tầm nhìn vô cùng thấp, gió lạnh như dao nhọn cắt vào da thịt, Sư Thanh Y ngồi trêи lưng Ngạo Nguyệt, toàn bộ hành trình không ngừng ám chỉ bản thân phải bình tĩnh, nếu không sợ rằng sẽ chỉ làm người mê thất phương hướng, khiến tình huống trở nên càng tệ mà thôi.
Nàng vừa suy nghĩ lại vừa tận khả năng bắt đầu thu thập tin tức: "Trường Sinh lộ trình ngươi ghi lại rõ ràng vô cùng xa, hiện tại đại tuyết khó phân biệt phương vị, cho dù chúng ta dùng Ngạo Nguyệt mà đi thì cũng rất khó đến nơi, ta hỏi ngươi Chương Thai Liễu rời khỏi lúc nào? Hắn có nói gì không?"
Chương Thai Liễu cùng Âm Ca đều biến mất, chắc là Chương Thai Liễu dẫn Âm Ca đi rồi.
Mà trước đó lúc chất vấn, Chương Thai Liễu đã nói qua đây là lựa chọn của Lạc Thần, như vậy có lẽ là hắn cùng Lạc Thần từng có trao đổi, cụ thể là lúc nào ? Lúc ở thần phúc, lẽ nào Chương Thai Liễu nấp ở gần đó, mà sau khi Lạc Thần nhìn thấu phương vị của hắn liền lợi dụng phương thức nào đó cùng hắn đạt được liên hệ, đồng thời đạt thành hợp tác? Bằng không sẽ không thể nào giải thích hành động khi đó của Lạc Thần, Chương Thai Liễu thì lại trùng hợp đúng lúc phối hợp mà xuất hiện, quả thực thiên y vô phùng.
Trước đó hắn cứu phần lớn người trong đội, Lạc Thần lại từng trao đổi với hắn, trêи cơ bản có thể là giao phó sự an toàn của nàng và Trường Sinh cùng những người khác, như vậy có phải đồng nghĩa với hắn đáng tín nhiệm hay không?
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y lại nhíu mày, không, không thể tin, hiện tại nàng đã rất khó đi tin tưởng người khác, nhưng rất nhiều chuyện nếu cân nhắc một chút, vẫn có thể lợi dụng.
Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi tiếp đất, nhóm người chúng ta bắt đầu tìm kiếm nơi lẫn tránh, vốn tưởng rằng hắn cùng Âm Ca cô nương kia cũng sẽ đến nhưng ai ngờ vẫn chưa thấy, có lẽ hắn chỉ đi lấy thứ thật dài kia rồi đi. Về phần hắn đã nói gì, vì lúc đó ta một mực bên cạnh ngươi, hắn liền cùng ta nói một câu, là nói lúc vừa tiếp đất. Hắn nói, hắn đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi."
Lễ vật?
Trầm ngâm chốc lát, Sư Thanh Y lập tức mệnh lệnh Ngạo Nguyệt: "Đi tìm đầu nguốn nước."
Ngạo Nguyệt mang theo các nàng chạy vội, rất nhanh thì đến gần, xa xa nhìn thấy một trường ảnh to lớn không gì so sánh được ngay tại một nơi trống trãi, thực sự quá lớn, một phần trường ảnh cuộn mình đặt ở trêи cây, thân cây bị nó đè nghiêng ngã.
Lặng lẽ đến gần, Sư Thanh Y thăm dò đi về phía trước, phát hiện thứ này cả người hôi thối, trước khi hôn mê quá rối loạn, ý thức cũng hỗn độn nàng cũng không nhìn kỹ thứ này, hiện tại quan sát cẩn thận, phát hiện trêи người nó không có chỗ nào là hoàn hảo, nước bùn cùng huyết nhục trêи phiến vảy phập phồng, tanh tưởi khiến kẻ khác buồn nôn.
Có lẽ là bị chôn trong đất đá quá lâu, thọ mệnh ngắn ngủi của nó đang đi đến hồi kết.
Trường ảnh nhận thấy Sư Thanh Y đến, không có bất luận biểu thị rõ ràng nào, chỉ nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt vàng đục nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt này giống như một mặt gương đồng đầy bụi, như ẩn như hiện trong đại tuyết.
Đường nét của nó có chút giống như khối long ngọc của Âm Ca, nhất là càng giống với hình rồng khắc trêи hộp chứa long ngọc, thân thể thật dài, nhưng không giống như loài rồng trong nhận thức của mọi người.
Trường Sinh nói: "Thứ này….."
Sư Thanh Y thấy nàng chỉ là xưng hô thứ này, quay đầu nhìn nàng: "Cảm thấy nó là rồng sao?"
Trường Sinh lắc đầu: "Không phải. Nhưng ta cũng không biết nó là cái gì."
Sư Thanh Y không nói nữa, bản thân bước qua, phát hiện thứ này không có phản ứng gì, hiển nhiên là cũng không chống cự, Sư Thanh Y càng thêm xác định đây là Chương Thai Liễu lúc gần đi đã sắp xếp, vì vậy bảo Trường Sinh cùng Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ đến gần, sau khi ngồi ổn, chỉ nghe một tiếng gào rít xé trời, khí thể thôn thiên tế nhật cuồn cuộn xoáy lên khoảng không, tiếng gió gào thét, thoáng chốc đã rẽ xuống hố sâu loạn thạch Thần Chi Hải.
Qua một đoạn thời gian, trường ảnh rơi xuống, Sư Thanh Y vươn người ra quan sát, phát hiện sơn thể nơi này sớm đã sụp đổ, cự thạch khắp nơi trêи đất, biển sâu bên dưới bởi vì địa mạch biến động mà không ngừng trướng nước, đã ngập sâu một đoạn. Trường ảnh chìm vào trong nước, Sư Thanh Y cùng Trường Sinh bơi trong dòng nước lạnh đến tận xương, chờ lúc bám lên một khối cực thạch leo lên bờ nàng phát hiện thần phúc tạm thời còn không còn bị che lấp nữa, bất quá thời gian gấp rút, hai người hai thú trong loạn thạch chồng chất leo lên, bị mùi máu tanh huân đến không thở nổi.
Nơi nơi điều là tứ chi bị cắn nát, rất nhiều thi thể thậm chí bị nghiền thành thịt vụn, mấy thứ này bị đại tuyết chồng chất bao trùm, chân giẫm lên không chú ý sẽ bị trượt, thậm chí có thể thấy ruột cùng cơ quan nội tạng ở bên dưới, bị đóng trong băng tuyết.
Sư Thanh Y đã bị cảnh tượng địa ngục trước mắt dằn vặt, trong đầu đã ép buộc bản thân trở nên chết lặng, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ dùng khứu giác linh mẫn tiến hành tìm kiếm, nàng cùng Trường Sinh thì theo ở phía sau tìm kiếm hòn đá cùng thi thể, tay chân đông lạnh đến không còn tri giác, dán trêи cự thạch đã kết băng có đôi khi đã nghĩ tay có thể dính lên trêи đó, nếu như không phải nàng vẫn thở ra bạch khí chứng tỏ nàng còn có hơi thở thì nàng thực sự giống như một cái xác không hồn.
Tìm kiếm hồi lâu, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đột nhiên đồng thời gầm lên, chúng hướng một khối cự thạch, phản ứng cổ quái, tựa hồ vô cùng hoang mang.
Trong lòng Sư Thanh Y lộp bộp, bước nhanh đến, thấy bên dưới đè một nữ nhân mặc trang phục cổ đại hắc sắc, trang phục này cũng không phải của Lạc Thần, nhưng tư thái của nàng thật sự là rất giống Lạc Thần.
Cắn răng một cái, nàng đưa tay túm lấy nữ nhân kia, nữ nhân sớm đã đình chỉ hô hấp. Vừa nhìn đến khuôn mặt đầy hắc sắc bướu thịt rồi lại quá giống Lạc Thần, Sư Thanh Y giống như thấy quỷ lui lại vài bước, thần sắc thoáng chốc tan rã: "Không phải, không phải!"
Mặc dù tương tự, nhưng nữ nhân này nhìn qua thậm chí kém xa Vô Danh, đó chỉ là một trong số đại quân mặt quỷ mà Khương Cừu cùng Quỷ Chủ đã nuôi.
"A Cẩn." Trường Sinh hiển nhiên cũng bị hù dọa, vội vàng ngăn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y khẽ cắn môi, đứng lên ổn định tâm tình, rất nhanh biểu tình của nàng bình tĩnh lại, ngón tay xiết chặc đến kêu răng rắc, Trường Sinh ở bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy dưới hoa tuyết toán loạn này nàng càng không thể nhìn thấu.
"Tiếp tục tìm." Sư Thanh Y nhàn nhạt phân phó.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ thất vọng cúi đầu, tiếp tục vừa ngửi vừa tiến về phía trước, lăn qua lăn lại hồi lâu rốt cục dừng lại bên cạnh ba khôi cự thạch xếp lên nhau.
Lúc mấy khối cự thạch này rơi xuống đã bị ngoại lực tác động, vì vậy vị trí lúc rơi xuống tiếp xúc cùng điểm phát ra sức mạnh phát sinh biến hóa, một bãi máu lớn dưới tảng đá đã kết băng vết máu một đường từ bên trong lan tràn đến ba thước bên ngoài, có một số chỗ không bị đá che lấp, vết máu đã bị tuyết trắng bao trùm đến kín kẽ.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ trở nên dị thường hưng phấn, Cửu Vĩ thậm chí bắt đầu xoay quanh, cái đuôi hoa của nói lắc qua lắc lại, giống như cây dù hoa xoay tròn giữa ngày tuyết.
Đây là…… Máu của Lạc Thần,
"Là A Lạc." Trường Sinh run rẩy nói: "Nhưng chỉ có máu, chưa từng nhìn thấy……"
Khuôn mặt Sư Thanh Y bình tĩnh, không nói gì, dọc theo vết máu chậm rãi đi về phía trước, Trường Sinh không dám quấy rầy ý nghĩ của nàng, lo lắng theo sát bên cạnh nàng nhắm mắt theo đuôi, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng nhấc chân theo bên cạnh.
Vị trí này nàng không nhớ lầm, là khu vực của tàn trận thạch nhũ, nếu như lúc trước nơi này là pháp trận Lạc Thần chuẩn bị trước, phía dưới cự thạch ở nơi này lại chảy một lượng máu lớn, vết máu kéo dài chứng tỏ Lạc Thần là từng chút từng chút bò ra, thẳng bò đến cự ly ba thước mới dừng lại.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trái tim quặn đau, che miệng lại, đôi mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống vị trí Lạc Thần đã từng ở.
Nàng đem tuyết trêи mặt đất gạt sang một bên, phát hiện ngoại trừ Lạc Thần, còn có một nhóm vết máu khác, vết máu này là từ bên kia đến, không phải bò đến, mà là đi đến, trạng thái nhiễu xuống, nói cách khác cũng có một người đã từng đến đây, đồng thời người này thương thế không nghiêm trọng như Lạc Thần, chí ít có thể đi lại.
Lạc Thần cùng người này gặp nhau tại vị trí này?
Từ vị trí vết máu, người kia đi đến đây, đột nhiên lại té ngã, té ngã bên cạnh Lạc Thần, vết máu có biểu hiện trạng thái trượt, sau đó vết máu hỗn hợp không thể phân biệt nữa. Lúc đó Lạc Thần là mất đi ý thức hay là còn duy trì thanh tỉnh, cũng không biết.
Trường Sinh nhỏ giọng nói: "Đây là người phương nào? Manh mối về A Lạc đứt rồi."
Sư Thanh Y chà nhẹ vết máu bên kia, thấy vết máu biến nhạt, chia làm hai dấu rơi .Một dấu vết máu ít, bị thương nhẹ, một dấu máu rất nhiều, bị thương nặng, hơn nữa hai dấu rất gần nhau, có đôi khi thậm chí chồng lên nhau.
Giọng nói của nàng trầm nặng: "Là người đó…. cõng Lạc Thần đi rồi."
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ tỉ mỉ ngửi vết máu, điều này sẽ mang đến cho chúng nhận thức rõ ràng về mùi hương. Sư Thanh Y quan sát biểu hiện của chúng, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần: "Là của người đã từng gặp qua?"
Ngạo Nguyệt lắc lắc đuôi.
"Là Vu Mị?" Không phân rõ được sự việc, vì vậy Sư Thanh Y bắt đầu sử dụng phương pháp loại trừ.
Không phản ứng.
Sư Thanh Y đồng thời phủ nhận là Vô Danh, Vô Danh cùng Lạc Thần có nhiều điểm quá tương tự, nếu như đúng vậy, biểu hiện của Ngạo Nguyệt tất nhiên sẽ kịch liệt giống như trước đó.
"Tang Cát?" Cũng chính là Khương Cừu, lúc đó Khương Cừu gần như chỉ dùng thân phận của Tang Cát xuất hiện, nếu như tên gọi sẽ cho Ngạo Nguyệt một loại ám chỉ thì nhất định phải sử dụng cách xưng hô thường dùng.
Vẫn như cũ không phản ứng.
Sư Thanh Y đem những người có khẳ năng nói qua một lần, cũng không đúng.
Trường Sinh nắm cung tiễn, nhìn Sư Thanh Y từng bước từng bước xác nhận, hiển nhiên đặc biệt khẩn trương.
Sư Thanh Y rơi vào đường cùng, cuối cùng nói một cái tên.
Ngạo Nguyệt cư nhiên có phản ứng.
Trường Sinh ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy? Vậy A Lạc chẳng phải có thể sẽ…."
Hàng mi của Sư Thanh Y buông xuống, biểu tình càng phát ra phức tạp.
Nàng hít sâu một ngụm lãnh khí, một bên đẩy tuyết một bên theo sau vết máu đi về phía trước, tận lực che giấu sự run rẩy trong giọng nói: "Trước hết truy tìm về phía trước, tìm xung quanh. Nhìn độ dày của tuyết, có lẽ đã rời khỏi hồi lâu, thời tiết giá rét, rất có khả năng sẽ bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống, nếu như xác nhận không có, chúng ta thử đi đến nơi có tín hiệu tìm thử một lần. Trước đó ta đã âm thầm chuẩn bị một số thứ, hy vọng có thể phát huy công dụng."
~o0o~
Chương 333
Hai người hai thú tiếp tục đi trong loạn thạch băng tuyết bao trùm.
Ban đầu còn đó vật che chắn, tuyết tích không tính quá dày, đẩy ra tìm thì có thể thấy được vết máu đã ngưng tụ. Sau đó phong tuyết cuồng loạn thổi đến, mượn vết máu xác định phương hướng quả thực trở nên càng lúc càng trắc trở, chỉ đành hoàn toàn dựa vào khứu giác của Ngạo Nguyệt.
Lướt qua đống cự thạch, băng qua nước, lại leo đến trêи bờ, dọc đường cũng không có cây cối nào tương đối cao, đa số thực vật điều bị đại tuyết bao phủ, nhìn về nơi xa trêи mặt tuyết cũng không có bất luận vết tích nào của sự sống, trắng đến tuyệt vọng. Đã sắp đến bốn tiếng đồng hồ tìm kiếm khiến Sư Thanh Y trở nên cứng nhắc, trêи mặt của nàng đã không nhìn thấy bất luận biểu tình gì nữa, cũng chỉ có lúc Trường Sinh bị tuyết lún xuống tận đầu gối nàng mới lo lắng đến đỡ, mới nhìn ra mặt nàng rốt cục hiện ra vài phần gợn sóng.
Sau khi ổn định, Sư Thanh Y đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người Trường Sinh, đồng thời chia phần lớn trang bị cùng thực phẩm cho nàng: "Ra khỏi nơi này, bên kia là phương hướng thông đến thị trấn, tín hiệu sẽ dần dần khôi phục, ta sẽ đuổi theo sau. Bên này còn có một số chỗ chưa tìm qua, để tránh vạn nhất, ngươi tìm kiếm ở gần đây một lát nữa xem."
" Ngươi nhất định phải đi một mình sao?" Trường Sinh thu người dưới áo khoác của nàng.
"Ân." Sư Thanh Y trầm giọng căn dặn: "Tách ra hành động có thể tận dụng được thời gian không gian, tăng tỷ lệ thành công, ta dẫn Cửu Vĩ qua bên kia, Ngạo Nguyệt lưu lại cõng ngươi. Các ngươi tìm kiếm ở quanh đây tối đa một giờ, phụ cận hẳn là có thôn làng, mặc kệ tìm được hay không đều phải tìm một nơi có thể sưởi ấm để dừng chân, nghỉ ngơi một chút. Nếu như ngươi cũng đến chỗ có tín hiệu, đến lúc đó có thể thử dùng điện thoại liên lạc với ta, hoặc là Vũ Lâm Hanh các nàng."
"Điện thoại di động đã dùng quen rồi đi?" Nói đến đây, nàng rốt cục nở nụ cười, ngay cả mặc dù có chút cứng nhắc: "Lạc Thần đã nói với ta, trước đây trêи đường ngươi đến Sắc Đạt rất thích chơi điện thoại di động, hẳn là thích ứng được rồi?"
Trường Sinh nhìn nàng, trầm mặc, Sư Thanh Y cũng yên lặng.
"Một mình, sợ sao?" Sư Thanh Y nâng tay sờ đầu Trường Sinh.
Cho dù nữ nhân trước mắt cũng đã đủ thành thục,nhưng nàng nhìn nàng ấy, không biết vì sao vẫn luôn hốt hoảng, thấy được nàng ấy lúc nàng ấy vẫn còn ngây ngô trẻ con.
"A Cẩn ngươi cũng một mình. Ngươi không sợ, ta cũng sẽ không sợ." Trong đôi mắt đen láy của Trường Sinh như có thần thái sáng lạng.
Sư Thanh Y đến gần hai bước, đột nhiên ôm lấy nàng. Giọng nói lạnh lẽo mang theo nghẹn ngào, rồi lại ôn nhu tựa như hoa tuyết đang rơi xung quanh: "Ta nhất định sẽ tìm được nàng. Đến lúc đó chúng ta…. Một nhà, không bao giờ xa nhau nữa."
Trường Sinh ngẩn người, nước mắt chợt lăn xuống, chưa nói gì khác, chỉ hàm hồ đáp lời: "Hảo, hảo."
Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y buông nàng ra, cười nói: "Ta đi đây."
Trước mặt không rõ, Trường Sinh lau lau đôi mắt, đứng tại chỗ nhìn Sư Thanh Y đi xa.
Thiên địa một mảnh mênh ʍôиɠ, bóng lưng của nàng trong cuồng phong đại tuyết tựa như lá rụng phiêu hốt tiêu điều, không quay đầu lại, cuối cùng biến mất.
Một ngày sau đó, đại sảnh một bệnh viện trong thành phố.
Hiện tại là buổi chiều, đúng là giời cao điểm người thân của bệnh nhân trêи dưới đi mua cơm, hơn nữa bác sĩ y tá giao ban, dòng người lui tới rất nhiều.
Y tá phụ trách ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang bịt mặt, nữ nhân này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài, thuộc về đứng trong đám người thì sẽ vô cùng chói mắt, nhìn qua lại dị thường uể oải, giống như bôn ba mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, tay nàng khoát lên trêи bàn làm việc, không biết là bởi vì lạnh hay là bởi vì khẩn trương, mà đang nhẹ nhàng run rẩy.
"Xin chào." Giọng nói của nữ nhân cũng lộ ra một cổ khẩn trương áp lực: "Ta muốn tìm một bệnh nhân tên Lạc Thần, nàng nằm viện ở đây, nhưng hiện tại ta không liên lạc được với nàng, xin hỏi nàng ở phòng nào."
Y tá tra xét, trả lời: "Xấu hổ, tiểu thư, không có bệnh nhân này. Có phải ngươi nhớ sai địa chỉ bệnh viện rồi không?"
Nữ nhân dừng một chút, cầm lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn một cái, nói như đinh đóng cột: "Địa chỉ không sai, nàng thật sự được đưa đến đây, chính là trước đó chuyển từ bệnh viện huyện Sắc Đạt, Cam Tư đến đây, bị thương rất nghiêm trọng. Cùng nàng đồng hành còn có một nữ nhân, cũng bị thương, bất quá tình huống hẳn là nhẹ hơn nàng, ngươi có thể tra tên của người kia không?"
Y tá chỉ đành chiếu theo đó tra xét, lúc này gật đầu nói: "Nga, người này trái lại có ghi chép, quả thật là từ bệnh viện huyện Sắc Đạt chuyển đến, nàng ở tầng mười lăm, phòng bệnh 1508."
Nữ nhân rốt cục lộ ra một chút vui mừng: "Bạn của ta chính là nằm viện chung với nàng, thời gian nhập viện của hai người hẳn là xấp xỉ, ngươi giúp ta nhìn ghi chép một lần nữa, được không?"
Y tá lúc này vô cùng xác định: "Trước sau khoảng thời gian đó cũng chỉ có ghi chép của một mình nàng, phòng 1508 chỉ có một mình nàng, không còn người khác. Không tin ngươi có thể lên tầng mười lăm xem thử, trêи bản thông tin của mỗi tầng đều có hiển thị thông tin cụ thể của bệnh nhân nằm viện trêи tầng đó."
Nữ nhân nhíu mày, thoáng cắn răng, một vị y tá bên cạnh lại bỗng dưng chen vào nói: "Là 1508? Di, không phải trước đó Tiểu Mãn còn hỏi về nàng sao, nói rằng thời gian đã sớm qua nhưng trong phòng lại tìm không ra người, gọi vào số điện thoại nàng đã đăng ký lại gọi không được, lại không có người thân đi theo, không biết xảy ra chuyện gì."
Nữ nhân nét mặt chợt đông cứng, cúi đầu nhìn điện thoại di động nắm chặt một hồi lâu, đột nhiên lại xoay người bước nhanh ra ngoài, lưu lại hai y tá bốn mắt nhìn nhau.
Đi thang máy lên lầu, nữ nhân đi vào phòng bệnh 1508, hai chiếc giường bên trong đều không có một bóng người, trêи một chiếc giường tấm chăn hỗn loạn, cái còn lại thì rất chỉnh tề. Tìm kiếm xung quanh, nữ nhân cuối cùng lấy ra một vật nhỏ từ trong thùng rác, nàng hướng đèn huỳnh quang tái nhợt chiếu chiếu quan sát thứ này, mặt không biểu tình xoay người rời khỏi.
Hai tiếng đồng hồ sau, sân bay quốc tế thành phố.
Cũng sắp đến thời gian đăng ký của một chuyến bay nào đó, hành khách xếp thành hàng dài, trong đó một vị nữ nhân tóc ngắn ngang vai, vác một chiếc ba lô thủng một số chỗ, có thể một số chỗ trêи ba lô của nàng còn được chắp vá, trêи người nồng nặc mùi thuốc.
Có một nam hành khách theo sau nàng thấy nàng dáng vẻ này còn muốn đi máy bay, không khỏi có chút lo lắng, vỗ vỗ vai của nàng đang chuẩn bị nói vài câu, hỏi có cần giúp đỡ hay không, kết quả nữ nhân kia vừa quay đầu lại liền tàn bạo nhìn hắn: "Ông nội ngươi."
Nam hành khách: "……"
Nữ nhân tóc ngắn cúi đầu nhìn đồng hồ, hiển nhiên là rất nóng lòng, qua một lúc thình lình phía sau lại có người chụp vai nàng, lúc này nàng đương nhiên là càng thêm không nhịn được, mạnh bạo hất người tránh ra, mắng: "Ngươi không nghe ta nói sao, ông nội ngươi?"
Kết quả cái vẫy vai này dĩ nhiên không vứt bàn tay ra được, ngược lại bị người đó xảo diệu chế trụ, đồng thời xương cốt một trận tê dại, cảm giác người phía sau dùng lực rất ác, nhất thời một cổ đau nhức gần như vỡ xương xông đến.
Người phía sau cũng cười híp mắt, nương theo đó là một mạt nữ nhân hương khí: "Trữ tỷ tỷ, đúng là ngươi? Sách, lúc ta xếp hàng phía sau, còn tưởng rằng ta hoa mắt nhìn lầm rồi."
Nghe xong giọng nói nhìn như ôn nhu hòa khí, cả người Trữ Ngưng bắt đầu run rẩy, tựa hồ thoáng chốc ngã vào trong luyện ngục, lắp bắp nói: "Sư…. Sư…. Sư….."
Ba chữ Sư Thanh Y, ngây ngốc chưa nói xong.
"Cái gì Sư Sư Sư?" Sư Thanh Y ôm vai của nàng, dường như không có việc gì mà kéo nàng sang một bên.: "Ta là Sư Sư. Có lẽ là "đã lâu không gặp" , Trữ tỷ tỷ ngươi xem, nhìn thấy ta rất cao hứng đến nói lắp rồi?"
Trữ Ngưng vừa sợ hãi, vừa tức giận đến quả thực muốn bạo phát. Sư Thanh Y, tỷ tỷ ông nội ngươi!
"Cách thời gian làm thủ tục còn một khoảng, đến đây, không nóng nảy, chúng ta đến bên này ôn chuyện." Sư Thanh Y tiếu ý dịu dàng tiếp tục kéo Trữ Ngưng đi đến chỗ hẻo lánh, hai chân Trữ Ngưng giống như đeo chì, không có khí lực, nhưng nếu như không cất bước nàng lại cảm giác xương cốt của bản thân bị xiết chặt trong tay Sư Thanh Y, đang kêu lên răng rắc, có thể giây tiếp theo sẽ chặt đứt, nàng chỉ có thể kiên trì nhắm mắt theo đuôi Sư Thanh Y qua bên kia.
Sư Thanh Y cười nói nhỏ: "Có phải cảm thấy ném máy định vị của ta rồi, ta sẽ tìm không được ngươi nữa? Thứ đó đã ở trêи người ngươi một thời gian, mùi hương chưa phai, ta đưa cho Cửu Vĩ ngửi, bất quá còn có mùi hôi của thùng rác, ta nghĩ Cửu Vĩ hiện tại đối với ngươi hẳn là rất có ý kiến."
Trữ Ngưng bị nàng nắm chặt lấy, biết lúc này trốn không thoát nữa, chỉ đành mắng: "Nghĩ không ra ngươi gắn máy nghe trộm trêи người kẻ khác còn chưa đủ, còn nhét thiết bị định vị trêи người ta, đê tiện vô sỉ!"
Sư Thanh Y không chút phật lòng: "Trữ Tỷ, ta đây là quan tâm nhất cử nhất động của ngươi. Bởi vì ta cảm thấy ngươi có một số điểm rất thú vị…." Nàng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn một cái, dừng lại không nói, chuyển sang tiếp lời: "Hơn nữa ngươi cùng Khương Cừu trước đây là người trêи cùng một sợ dây, ta ngoại trừ "quan tâm" hắn, dĩ nhiên cũng phải đồng thời "quan tâm" ngươi, đối xử bình đẳng, đúng hay không?"
Hàng mi của nàng khẽ buông xuống, ánh mắt ẩn dưới cái bóng của hàng mi đang rũ xuống: "Sự thật chứng minh, ta "quan tâm" ngươi là 'quan tâm' đúng rồi."
Trữ Ngưng bị biểu tình này của nàng làm chấn động lông tơ dựng thẳng.
"Lạc Thần nàng ở nơi nào?" Ánh mắt của nhãn thần một mảnh băng lãnh.
Trữ Ngưng nói: "Thì trong bệnh viện, không phải ngươi tìm được thiết bị định vị ở đó sao?"
"Nói dối." Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bất di bất dịch.
"Không có…. Ta không nói dối, nàng ở đó, từ Sắc Đạt đến Thành Đô, còn là ta một đường đưa nàng đến." Trữ Ngưng nhận thấy sát khí của nàng, run lên: "Ta cứu nàng, ngươi nợ nhân tình của ta, còn là loạn nhân tình lớn nhất, không được, ngươi…. Ngươi không thể thương tổn ta, bằng không ngươi chính là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Ngươi đã nói ta đê tiện vô sỉ." Sư Thanh Y cười: "Còn sợ vong ân phụ nghĩa?"
Trữ Ngưng: "…..".
Sư Thanh Y nói: "Ngươi ở Thần Chi Hải, quả thật là cứu nàng, ta thừa nhận sự thật này, cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi cũng không phải tự nguyện, ta thấy vết máu của các ngươi, vết máu cho thấy ngươi đến vị trí của nàng đột nhiên ngã sấp xuống, loại vết tích này biểu hiện ngã sấp xuống không phải là do ngươi vô ý té ngã mà là chịu ngoại lực tác động, nói cách khác, lúc đó là Lạc Thần kéo ngươi trở lại. Ta không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng ta dám khẳng định, sau khi ngươi đứng lên nguyện ý cõng nàng rời khỏi nhất định cũng không phải là xuất phát từ ý nguyện của ngươi. Có phải hay không?"
Trữ Ngưng: "……."
Nàng có chút đỏ mặt tía tai: "Được rồi, cho dù là ta bị nàng uy hϊế͙p͙, vậy cũng là ta cứu nàng." Sau đó lại bắt đầu oán giận: "Chết tiệt, nàng là một người có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ta cư nhiên còn bị nàng uy hϊế͙p͙, lúc nàng kéo ta ngã xuống dĩ nhiên nhét cổ trùng vào trong miệng ta, ta không cõng nàng không được, ác ma, nàng quả thực chính là ác ma!"
"Ngươi bây giời không phải vẫn êm đẹp sao? Loại cổ Thiên Thiên cho nàng, sẽ không lấy mạng của ngươi, sẽ chỉ làm ngươi khó chịu một chút."
Trữ Ngưng tức giận đến bạo tác: "Đúng vậy, nàng sắp chết còn gạt ta, ma quỷ, nàng quả thực chính là ma quỷ! Hai người các ngươi quả nhiên chính là một loại."
Sư Thanh Y không muốn cùng nàng nói nhảm, phun ra từng chữ: "Lạc Thần nàng rốt cuộc ở nơi nào? Hiện tại thì thanh thanh sở sở, rõ ràng mà nói cho ta biết, không nên giở bất cứ thủ đoạn gì, Bằng không -"
Lời nói ngừng lại, Trữ Ngưng nhất thời cảm giác xương cốt lại răng rắc răng rắc kêu lên.
Nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, rồi lại không dám lớn tiếng, sợ chọc người chú ý: "Thực sự, nàng thực sự ở trong bệnh viện, chúng ta cùng nhau làm thủ tục nhập viện,đã đến nước này rồi ta lừa ngươi làm gì? Ta xin thề, ta thề! Chúng ta đăng ký đều là 1508, nàng ở giường bên cạnh giường của ta, nhưng lúc đó nàng vừa vào lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó không quay về phòng 1508 mà được chuyển vào ICU, tái cũng không gặp qua nàng nữa, nhưng ghi chép nhất định vẫn còn!"
Sư Thanh Y buông xuống ánh mắt, yên lặng nhìn nàng một lúc.
Quả thật không giống nói dối.
Trữ Ngưng cho dù phát hiện thiết bị theo dõi, nàng rất có thể đem thiết bị hoàn toàn hủy diệt, cắt đứt tất cả đầu mối mà không cần đặt ở trong phòng. Vẫn là nàng ta đoán được thiết bị theo dõi hơn phân nửa là nàng đặt, liền đem thứ đó ném lại, đến lúc này truy tìm được thiết bị sẽ phát hiện tung tích của Lạc Thần, tìm được Lạc Thần mới là mục đích khẩn cấp của nàng, như vậy nàng tất nhiên sẽ không phí thời gian truy đuổi nàng ta nữa, nàng ta sẽ có đống lớn thời gian có thể chạy trốn.
Chẳng lẽ Lạc Thần quả thật là không ở đó?
Nhưng giường bên sát vách tường nàng cũng xem qua, không có bất luận vết tích gì của Lạc Thần.
Xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề
Sư Thanh Y trầm mặc một lúc, nói: "Ta tra không được bất luận ghi chép gì về nàng, chỉ có một mình ngươi. Nàng không ở 1508, cũng không ở ICU, cũng không có khí tức của nàng."
Trữ Ngưng tức giận: "Điều này sao có thể! Dù sao thì ta cũng đưa nàng đến bệnh viện rồi, ta quả thực là tận tình tận nghĩa, cảm động Trung Hoa ! Sau đó nàng sống hay chết, không liên quan ta! Nàng đã như vậy rồi, có lẽ là nàng vào ICU không cẩn thận thì chết, ngươi thế nào không đi nhà xác tìm xem!"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái, Trữ Ngưng hít sâu một ngụm lương khí, Sư Thanh Y không nói nữa lạnh lùng nắm chặt lấy nàng đi ra ngoài: "Hiện tại cùng ta quay về bệnh viện. Trái lại nghe lời, làm theo lời ta nói, bằng không ngươi sẽ nằm nhà xác."
Trữ Ngưng: "……."
~o0o~
Sư Thanh Y một tay bưng bộ tửu cụ, : "Một tay thoáng lục tìm trong vạt áo mặc sắc, giày giẫm lên hành lang gấp khúc làm từ gỗ, nhanh như một cơn gió.
Phải đi lấy rượu chỉ mất chút thời gian, lại là trong nhà nàng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy hoảng sợ.
Sợ…… không nhìn thấy nữa.
Cách hơi xa một chút, nhìn thấy hành lang ngồi một bóng trắng tĩnh mịch, trái tim nàng vẫn còn nhảy loạn trong ngực mới yên lặng xuống, bước nhanh đi đến trước mặt nữ nhân, hơi có chút khẽ suyễn cười nói: "Chờ lâu rồi?"
Tuyết đã ngừng, gió thổi qua cành lá thổi đến trêи hành lang, xào xạc rung động.
Hỏa diễm trong tiểu lô đang thịnh, cao điểm trong đĩa tự tay Sư Thanh Y làm không hề động đến, ngay cả bàn cờ cũng thủy chung duy trì thế cục lúc Sư Thanh Y rời đi. Màn đêm trầm nặng, bạch ảnh thanh lãnh, Lạc Thần tóc đen bạch y , hắc bạch phân minh một cách đạm mạc, tựa như hư vô.
Lạc Thần trong phiến hắc bạch ngẩng đầu lên: "Sao vậy, bất quá ngươi chỉ rời khỏi chốc lát, thế nào lại gấp đến độ đổ mồ hôi."
Có lẽ tiếu ý điềm tĩnh nên càng trấn an Sư Thanh Y, nàng đem bầu rượu đặt lên hỏa lô hâm nóng, cười híp mắt: "Đúng là hai kẻ kia đấu đá, nhưng ta luyến tiếc trì hoãn, tất nhiên là phải gấp rút, lấy rượu liền thẳng đến đây."
Nhịp tim hòa hoãn.
Mồ hôi trêи cổ cũng bị gió lạnh thổi khô, lạnh đến trong xương.
Lạc Thần chỉ là lẳng lặng nhìn nàng.
"Ta đợi cũng chưa lâu." Tay nàng lướt qua bàn cờ, cầm tay Sư Thanh Y, ngữ khí ôn nhu: "Trái lại là ta khiến ngươi phải chờ đợi rất lâu."
Tim Sư Thanh Y lại bắt đầu đập nhanh, đong đong như sấm.
Gió thổi đến mặt nàng phát đau.
Hốt hoảng, Sư Thanh Y bắt đầu có chút nghẹn ngào: "Không lâu, ta tuyệt không cảm thấy lâu, một năm, mười năm, trăm năm, chỉ cần để ta có thể tìm được ngươi, đợi được ngươi. Không sao cả, không sao."
Tí tách.
Âm thanh chất lỏng rơi xuống đánh vào bàn cờ.
Cổ tay trắng nõn của Lạc Thần đã biến thành màu đỏ.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xiết chặt, cúi đầu vừa nhìn, không biết khi nào thì trêи tay Lạc Thần đã tràn đầy máu tươi, hồng sắc chói mắt từ trêи người nàng chảy ra, ngực càng nhiễm đỏ một tảng lớn, dưới sự phụ trợ của bạch y càng thêm gai mắt.
"Không phải sự thật, đây không phải sự thật." Sư Thanh Y nhìn nàng cả người đẫm máu, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta băng bó cho ngươi, lập tức băng bó cho ngươi, Cô Cô, ta đi tìm Cô Cô, Cô Cô là đại phu giỏi nhất, năm đó ngay cả chú ấn đều có thể giải, nàng nhất định sẽ cứu ngươi!"
"Đồ ngốc, ngươi quả nhiên đang nằm mơ, hồ đồ rồi." Bên môi Lạc Thần chảy ra máu đỏ: "Cô Cô, nàng qua đời từ lâu rồi."
Sư Thanh Y sửng sốt, phân không rõ hiện thực hay là ảo mộng cấp thiết nói: "Còn có Thiên Thiên, không cần sợ, chúng ta còn có Thiên Thiên ở đây…."
"Thiên Thiên, Thiên Thiên!" Cả người nàng run lên, bắt đầu hô to như thần kinh.
Ngay lúc này quang ảnh hỗn độn, trong hư huyễn tất cả đều thoát không được.
Kêu gào đến lạc giọng nhưng trong biệt viện vốn thanh tĩnh này không ai đáp lại, chỉ có nàng ôm Lạc Thần máu tươi nhễ nhại. Sư Thanh Y giống như rơi xuống bùn lầy, làm thế nào cũng không thoát ra được, hơn nữa không cách nào đi cứu vớt Lạc Thần trong lòng nàng, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn Lạc Thần càng lúc càng trở nên suy yếu, Sư Thanh Y cuồng nộ, một tay hất tung bàn cờ.
Bàn cờ bị nàng hất vào trong tuyết, hóa thành sương mù không có hình dạng.
Gió lạnh gào thét, ngọn lửa trong hỏa lô bị gió thổi ngã trái ngã phải, nổi lên khói đặc.
Ống tay áo bị nữ nhân nhẹ nhàng kéo một cái, Sư Thanh Y cúi đầu, Lạc Thần nâng tay phải áp lấy gương mặt nàng, mỉm cười: "Những lời ta nói, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Trước đây ta cũng đã nói với ngươi, hiện nay ta rất sợ chết, ta sợ ta chết rồi, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, không thể cùng ngươi đi tiếp, ta hy vọng có thể sống tốt, bầu bạn bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi, chỉ có sống, mới có tư cách."
"Ngươi đã nói, ta nhớ kỹ….." Sư Thanh Y khóc không thành tiếng gật đầu lặp lại.
"Cho nên không cần khổ sở, lại càng không cần sợ." Giọng nói của Lạc Thần thấp đi, mái tóc che khuất gương mặt nàng, che lấp tất cả sinh khí của nàng: "Tin tưởng ta, ta sẽ không chết. Đi về phía trước, đến bên cạnh ta."
Nàng trở nên yên tĩnh như vậy, giống như một khối băng được ngưng kết.
– Đi về phía trước.
Băng phiến treo trêи mái hiên rơi xuống.
Bộp.
Rơi xuống trêи mặt đất mang theo ánh sáng lưu chuyển, phát sinh âm thanh trống rỗng, băng hóa thành nước.
– Đến bên cạnh ta.
Sư Thanh Y lau mặt, khuôn mặt ướt sũng, đều là nước mắt lạnh đến tận xương. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt vô thần ngưng trệ xoay chuyển, thấy mặt trêи một mảnh nham bích hôn ám thô ráp, quang vựng của đèn pha khuếch tán trêи đó.
Trêи nham bích mọc đầy măng đá, thỉnh thoảng có một giọt nước rơi xuống.
Xung quanh đầy rẫy tiếng rêи rỉ đau đớn, tiếng trò chuyện, nơi nơi đều là nhân ảnh ngã trái ngã phải, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong sơn động chen chúc, ngoài động bạch quang lay động.
Ánh sáng?
"A Cẩn!" Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y rốt cục tỉnh lại, lúc hô lên một câu giọng nói cũng có chút tắc nghẽn. Chương Thai Liễu không biết dùng thủ đoạn gì, dĩ nhiên có thể khiến A Cẩn hôn mê lâu như vậy, trước đó lúc nàng trông chừng, A Cẩn còn gặp ác mộng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nàng vẫn chờ đợi lo lắng đến bây giờ.
Trường Sinh?
Sư Thanh Y đầu đau muốn nứt ra, trong lỗ tai ong ong, gần như nghe không thấy những người xung quanh đang nói cái gì, nàng trước tiên nâng tay nhìn đồng hồ, ác mộng đêm dài đã kết thúc, bình minh đã lên rồi, chờ thấy kim đồng hồ nàng cả kinh nhảy dựng lên, đỡ lấy nham bích ướt sũng nhìn quét toàn bộ sơn động.
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên đang xử lý người bị thương, có lẽ là sợ Sư Dạ Nhiên, Sư Khinh Hàn, cùng Chúc Cẩm Vân những người này có khả năng lần nữa xuất hiện hành vi không thể khống chế, hiện tại đã vào trạng thái mê man, những người của nhà họ Sư đều đang ở đây, Ngư Thiển ôm hai cổ thi thể không nói một lời mà lui trong một góc khuất, Tiêu Ngôn đi theo Duẫn Thanh lảm nhảm, nam nhân mặt quỷ thì canh gác ở gần đó.
Tất cả mọi người đều có mặt.
…. Chỉ có……
Vũ Lâm Hanh cùng Thiên Thiên quay đầu lại, vẻ mặt tiều tụy, biểu tình phá lệ phức tạp.
Đôi môi khô cằn của Sư Thanh Y khẽ động, ngực nghẹn lấy gì đó khiến nàng hít thở không thông, nàng kiệt lực khắc chế tâm trạng của bản thân, khớp hàm run lên, hỏi ra câu đầu tiên: "Nói cho ta biết vị trí cùng phương hướng hiện tại, cách chỗ đó bao xa?"
Trường Sinh liền rơi lệ, luống cuống tay chân lấy ra một mảnh giấy nhăn nhúm: "Đây là ghi chép dọc theo đường đi, chỉ là phi tẩu trêи không sương mù rất dày, lại có đại tuyết, cũng không thể nhận định chính xác."
Phút cuối cùng nàng lập tức thêm một câu: "Ta muốn đi theo ngươi tìm A Lạc. Lúc trước ngươi hôn mê, ta sợ ngươi có chuyện, không dám đi quá xa, bây giờ ngươi đừng bỏ lại ta."
"…. Trường Sinh ngoan." Sư Thanh Y vỗ vỗ vai Trường Sinh, nặn ra một nụ cười: "Mang theo cung tiễn."
Vũ Lâm Hanh vành mắt đỏ bừng, lập tức gọi Sư Thanh Y: "Sư Sư."
Sư Thanh Y rất nhanh lấy súng ống cùng đao, còn có một ít công cụ cần thiết, không quay đầu lại mà đi ra ngoài: "Ngươi là người bạn tốt nhất của ta, ta tin tưởng ngươi sẽ hiểu và ủng hộ ta. Ở lại đây, chỗ này giao cho ngươi cùng Thiên Thiên, có thể thì mau chóng trở về nội thành, không cần chờ bọn ta, ta cam đoan bản thân sẽ an toàn."
"Vạn sự cẩn thận." Vũ Lâm Hanh cười khổ: "Đến nơi có tín hiệu thì liên hệ ta, nhất định phải đến tìm bọn ta hội hợp."
"Được."
Sư Thanh Y cùng Trường Sinh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bên ngoài sơn động có ba con dã thú đang canh giữ, Sư Thanh Y ra hiệu, phân phó Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đi theo, Nguyệt Đồng ở lại bảo vệ nơi này. Tuyết đã diễn biến thành bạo tuyết, tầm nhìn vô cùng thấp, gió lạnh như dao nhọn cắt vào da thịt, Sư Thanh Y ngồi trêи lưng Ngạo Nguyệt, toàn bộ hành trình không ngừng ám chỉ bản thân phải bình tĩnh, nếu không sợ rằng sẽ chỉ làm người mê thất phương hướng, khiến tình huống trở nên càng tệ mà thôi.
Nàng vừa suy nghĩ lại vừa tận khả năng bắt đầu thu thập tin tức: "Trường Sinh lộ trình ngươi ghi lại rõ ràng vô cùng xa, hiện tại đại tuyết khó phân biệt phương vị, cho dù chúng ta dùng Ngạo Nguyệt mà đi thì cũng rất khó đến nơi, ta hỏi ngươi Chương Thai Liễu rời khỏi lúc nào? Hắn có nói gì không?"
Chương Thai Liễu cùng Âm Ca đều biến mất, chắc là Chương Thai Liễu dẫn Âm Ca đi rồi.
Mà trước đó lúc chất vấn, Chương Thai Liễu đã nói qua đây là lựa chọn của Lạc Thần, như vậy có lẽ là hắn cùng Lạc Thần từng có trao đổi, cụ thể là lúc nào ? Lúc ở thần phúc, lẽ nào Chương Thai Liễu nấp ở gần đó, mà sau khi Lạc Thần nhìn thấu phương vị của hắn liền lợi dụng phương thức nào đó cùng hắn đạt được liên hệ, đồng thời đạt thành hợp tác? Bằng không sẽ không thể nào giải thích hành động khi đó của Lạc Thần, Chương Thai Liễu thì lại trùng hợp đúng lúc phối hợp mà xuất hiện, quả thực thiên y vô phùng.
Trước đó hắn cứu phần lớn người trong đội, Lạc Thần lại từng trao đổi với hắn, trêи cơ bản có thể là giao phó sự an toàn của nàng và Trường Sinh cùng những người khác, như vậy có phải đồng nghĩa với hắn đáng tín nhiệm hay không?
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y lại nhíu mày, không, không thể tin, hiện tại nàng đã rất khó đi tin tưởng người khác, nhưng rất nhiều chuyện nếu cân nhắc một chút, vẫn có thể lợi dụng.
Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Sau khi tiếp đất, nhóm người chúng ta bắt đầu tìm kiếm nơi lẫn tránh, vốn tưởng rằng hắn cùng Âm Ca cô nương kia cũng sẽ đến nhưng ai ngờ vẫn chưa thấy, có lẽ hắn chỉ đi lấy thứ thật dài kia rồi đi. Về phần hắn đã nói gì, vì lúc đó ta một mực bên cạnh ngươi, hắn liền cùng ta nói một câu, là nói lúc vừa tiếp đất. Hắn nói, hắn đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi."
Lễ vật?
Trầm ngâm chốc lát, Sư Thanh Y lập tức mệnh lệnh Ngạo Nguyệt: "Đi tìm đầu nguốn nước."
Ngạo Nguyệt mang theo các nàng chạy vội, rất nhanh thì đến gần, xa xa nhìn thấy một trường ảnh to lớn không gì so sánh được ngay tại một nơi trống trãi, thực sự quá lớn, một phần trường ảnh cuộn mình đặt ở trêи cây, thân cây bị nó đè nghiêng ngã.
Lặng lẽ đến gần, Sư Thanh Y thăm dò đi về phía trước, phát hiện thứ này cả người hôi thối, trước khi hôn mê quá rối loạn, ý thức cũng hỗn độn nàng cũng không nhìn kỹ thứ này, hiện tại quan sát cẩn thận, phát hiện trêи người nó không có chỗ nào là hoàn hảo, nước bùn cùng huyết nhục trêи phiến vảy phập phồng, tanh tưởi khiến kẻ khác buồn nôn.
Có lẽ là bị chôn trong đất đá quá lâu, thọ mệnh ngắn ngủi của nó đang đi đến hồi kết.
Trường ảnh nhận thấy Sư Thanh Y đến, không có bất luận biểu thị rõ ràng nào, chỉ nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt vàng đục nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt này giống như một mặt gương đồng đầy bụi, như ẩn như hiện trong đại tuyết.
Đường nét của nó có chút giống như khối long ngọc của Âm Ca, nhất là càng giống với hình rồng khắc trêи hộp chứa long ngọc, thân thể thật dài, nhưng không giống như loài rồng trong nhận thức của mọi người.
Trường Sinh nói: "Thứ này….."
Sư Thanh Y thấy nàng chỉ là xưng hô thứ này, quay đầu nhìn nàng: "Cảm thấy nó là rồng sao?"
Trường Sinh lắc đầu: "Không phải. Nhưng ta cũng không biết nó là cái gì."
Sư Thanh Y không nói nữa, bản thân bước qua, phát hiện thứ này không có phản ứng gì, hiển nhiên là cũng không chống cự, Sư Thanh Y càng thêm xác định đây là Chương Thai Liễu lúc gần đi đã sắp xếp, vì vậy bảo Trường Sinh cùng Ngạo Nguyệt, Cửu Vĩ đến gần, sau khi ngồi ổn, chỉ nghe một tiếng gào rít xé trời, khí thể thôn thiên tế nhật cuồn cuộn xoáy lên khoảng không, tiếng gió gào thét, thoáng chốc đã rẽ xuống hố sâu loạn thạch Thần Chi Hải.
Qua một đoạn thời gian, trường ảnh rơi xuống, Sư Thanh Y vươn người ra quan sát, phát hiện sơn thể nơi này sớm đã sụp đổ, cự thạch khắp nơi trêи đất, biển sâu bên dưới bởi vì địa mạch biến động mà không ngừng trướng nước, đã ngập sâu một đoạn. Trường ảnh chìm vào trong nước, Sư Thanh Y cùng Trường Sinh bơi trong dòng nước lạnh đến tận xương, chờ lúc bám lên một khối cực thạch leo lên bờ nàng phát hiện thần phúc tạm thời còn không còn bị che lấp nữa, bất quá thời gian gấp rút, hai người hai thú trong loạn thạch chồng chất leo lên, bị mùi máu tanh huân đến không thở nổi.
Nơi nơi điều là tứ chi bị cắn nát, rất nhiều thi thể thậm chí bị nghiền thành thịt vụn, mấy thứ này bị đại tuyết chồng chất bao trùm, chân giẫm lên không chú ý sẽ bị trượt, thậm chí có thể thấy ruột cùng cơ quan nội tạng ở bên dưới, bị đóng trong băng tuyết.
Sư Thanh Y đã bị cảnh tượng địa ngục trước mắt dằn vặt, trong đầu đã ép buộc bản thân trở nên chết lặng, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ dùng khứu giác linh mẫn tiến hành tìm kiếm, nàng cùng Trường Sinh thì theo ở phía sau tìm kiếm hòn đá cùng thi thể, tay chân đông lạnh đến không còn tri giác, dán trêи cự thạch đã kết băng có đôi khi đã nghĩ tay có thể dính lên trêи đó, nếu như không phải nàng vẫn thở ra bạch khí chứng tỏ nàng còn có hơi thở thì nàng thực sự giống như một cái xác không hồn.
Tìm kiếm hồi lâu, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ đột nhiên đồng thời gầm lên, chúng hướng một khối cự thạch, phản ứng cổ quái, tựa hồ vô cùng hoang mang.
Trong lòng Sư Thanh Y lộp bộp, bước nhanh đến, thấy bên dưới đè một nữ nhân mặc trang phục cổ đại hắc sắc, trang phục này cũng không phải của Lạc Thần, nhưng tư thái của nàng thật sự là rất giống Lạc Thần.
Cắn răng một cái, nàng đưa tay túm lấy nữ nhân kia, nữ nhân sớm đã đình chỉ hô hấp. Vừa nhìn đến khuôn mặt đầy hắc sắc bướu thịt rồi lại quá giống Lạc Thần, Sư Thanh Y giống như thấy quỷ lui lại vài bước, thần sắc thoáng chốc tan rã: "Không phải, không phải!"
Mặc dù tương tự, nhưng nữ nhân này nhìn qua thậm chí kém xa Vô Danh, đó chỉ là một trong số đại quân mặt quỷ mà Khương Cừu cùng Quỷ Chủ đã nuôi.
"A Cẩn." Trường Sinh hiển nhiên cũng bị hù dọa, vội vàng ngăn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y khẽ cắn môi, đứng lên ổn định tâm tình, rất nhanh biểu tình của nàng bình tĩnh lại, ngón tay xiết chặc đến kêu răng rắc, Trường Sinh ở bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy dưới hoa tuyết toán loạn này nàng càng không thể nhìn thấu.
"Tiếp tục tìm." Sư Thanh Y nhàn nhạt phân phó.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ thất vọng cúi đầu, tiếp tục vừa ngửi vừa tiến về phía trước, lăn qua lăn lại hồi lâu rốt cục dừng lại bên cạnh ba khôi cự thạch xếp lên nhau.
Lúc mấy khối cự thạch này rơi xuống đã bị ngoại lực tác động, vì vậy vị trí lúc rơi xuống tiếp xúc cùng điểm phát ra sức mạnh phát sinh biến hóa, một bãi máu lớn dưới tảng đá đã kết băng vết máu một đường từ bên trong lan tràn đến ba thước bên ngoài, có một số chỗ không bị đá che lấp, vết máu đã bị tuyết trắng bao trùm đến kín kẽ.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ trở nên dị thường hưng phấn, Cửu Vĩ thậm chí bắt đầu xoay quanh, cái đuôi hoa của nói lắc qua lắc lại, giống như cây dù hoa xoay tròn giữa ngày tuyết.
Đây là…… Máu của Lạc Thần,
"Là A Lạc." Trường Sinh run rẩy nói: "Nhưng chỉ có máu, chưa từng nhìn thấy……"
Khuôn mặt Sư Thanh Y bình tĩnh, không nói gì, dọc theo vết máu chậm rãi đi về phía trước, Trường Sinh không dám quấy rầy ý nghĩ của nàng, lo lắng theo sát bên cạnh nàng nhắm mắt theo đuôi, Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng nhấc chân theo bên cạnh.
Vị trí này nàng không nhớ lầm, là khu vực của tàn trận thạch nhũ, nếu như lúc trước nơi này là pháp trận Lạc Thần chuẩn bị trước, phía dưới cự thạch ở nơi này lại chảy một lượng máu lớn, vết máu kéo dài chứng tỏ Lạc Thần là từng chút từng chút bò ra, thẳng bò đến cự ly ba thước mới dừng lại.
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trái tim quặn đau, che miệng lại, đôi mắt đỏ bừng, ngồi xổm xuống vị trí Lạc Thần đã từng ở.
Nàng đem tuyết trêи mặt đất gạt sang một bên, phát hiện ngoại trừ Lạc Thần, còn có một nhóm vết máu khác, vết máu này là từ bên kia đến, không phải bò đến, mà là đi đến, trạng thái nhiễu xuống, nói cách khác cũng có một người đã từng đến đây, đồng thời người này thương thế không nghiêm trọng như Lạc Thần, chí ít có thể đi lại.
Lạc Thần cùng người này gặp nhau tại vị trí này?
Từ vị trí vết máu, người kia đi đến đây, đột nhiên lại té ngã, té ngã bên cạnh Lạc Thần, vết máu có biểu hiện trạng thái trượt, sau đó vết máu hỗn hợp không thể phân biệt nữa. Lúc đó Lạc Thần là mất đi ý thức hay là còn duy trì thanh tỉnh, cũng không biết.
Trường Sinh nhỏ giọng nói: "Đây là người phương nào? Manh mối về A Lạc đứt rồi."
Sư Thanh Y chà nhẹ vết máu bên kia, thấy vết máu biến nhạt, chia làm hai dấu rơi .Một dấu vết máu ít, bị thương nhẹ, một dấu máu rất nhiều, bị thương nặng, hơn nữa hai dấu rất gần nhau, có đôi khi thậm chí chồng lên nhau.
Giọng nói của nàng trầm nặng: "Là người đó…. cõng Lạc Thần đi rồi."
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ tỉ mỉ ngửi vết máu, điều này sẽ mang đến cho chúng nhận thức rõ ràng về mùi hương. Sư Thanh Y quan sát biểu hiện của chúng, trong lòng cũng đoán được bảy tám phần: "Là của người đã từng gặp qua?"
Ngạo Nguyệt lắc lắc đuôi.
"Là Vu Mị?" Không phân rõ được sự việc, vì vậy Sư Thanh Y bắt đầu sử dụng phương pháp loại trừ.
Không phản ứng.
Sư Thanh Y đồng thời phủ nhận là Vô Danh, Vô Danh cùng Lạc Thần có nhiều điểm quá tương tự, nếu như đúng vậy, biểu hiện của Ngạo Nguyệt tất nhiên sẽ kịch liệt giống như trước đó.
"Tang Cát?" Cũng chính là Khương Cừu, lúc đó Khương Cừu gần như chỉ dùng thân phận của Tang Cát xuất hiện, nếu như tên gọi sẽ cho Ngạo Nguyệt một loại ám chỉ thì nhất định phải sử dụng cách xưng hô thường dùng.
Vẫn như cũ không phản ứng.
Sư Thanh Y đem những người có khẳ năng nói qua một lần, cũng không đúng.
Trường Sinh nắm cung tiễn, nhìn Sư Thanh Y từng bước từng bước xác nhận, hiển nhiên đặc biệt khẩn trương.
Sư Thanh Y rơi vào đường cùng, cuối cùng nói một cái tên.
Ngạo Nguyệt cư nhiên có phản ứng.
Trường Sinh ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy? Vậy A Lạc chẳng phải có thể sẽ…."
Hàng mi của Sư Thanh Y buông xuống, biểu tình càng phát ra phức tạp.
Nàng hít sâu một ngụm lãnh khí, một bên đẩy tuyết một bên theo sau vết máu đi về phía trước, tận lực che giấu sự run rẩy trong giọng nói: "Trước hết truy tìm về phía trước, tìm xung quanh. Nhìn độ dày của tuyết, có lẽ đã rời khỏi hồi lâu, thời tiết giá rét, rất có khả năng sẽ bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống, nếu như xác nhận không có, chúng ta thử đi đến nơi có tín hiệu tìm thử một lần. Trước đó ta đã âm thầm chuẩn bị một số thứ, hy vọng có thể phát huy công dụng."
~o0o~
Chương 333
Hai người hai thú tiếp tục đi trong loạn thạch băng tuyết bao trùm.
Ban đầu còn đó vật che chắn, tuyết tích không tính quá dày, đẩy ra tìm thì có thể thấy được vết máu đã ngưng tụ. Sau đó phong tuyết cuồng loạn thổi đến, mượn vết máu xác định phương hướng quả thực trở nên càng lúc càng trắc trở, chỉ đành hoàn toàn dựa vào khứu giác của Ngạo Nguyệt.
Lướt qua đống cự thạch, băng qua nước, lại leo đến trêи bờ, dọc đường cũng không có cây cối nào tương đối cao, đa số thực vật điều bị đại tuyết bao phủ, nhìn về nơi xa trêи mặt tuyết cũng không có bất luận vết tích nào của sự sống, trắng đến tuyệt vọng. Đã sắp đến bốn tiếng đồng hồ tìm kiếm khiến Sư Thanh Y trở nên cứng nhắc, trêи mặt của nàng đã không nhìn thấy bất luận biểu tình gì nữa, cũng chỉ có lúc Trường Sinh bị tuyết lún xuống tận đầu gối nàng mới lo lắng đến đỡ, mới nhìn ra mặt nàng rốt cục hiện ra vài phần gợn sóng.
Sau khi ổn định, Sư Thanh Y đem áo khoác của mình cởi ra, khoác lên người Trường Sinh, đồng thời chia phần lớn trang bị cùng thực phẩm cho nàng: "Ra khỏi nơi này, bên kia là phương hướng thông đến thị trấn, tín hiệu sẽ dần dần khôi phục, ta sẽ đuổi theo sau. Bên này còn có một số chỗ chưa tìm qua, để tránh vạn nhất, ngươi tìm kiếm ở gần đây một lát nữa xem."
" Ngươi nhất định phải đi một mình sao?" Trường Sinh thu người dưới áo khoác của nàng.
"Ân." Sư Thanh Y trầm giọng căn dặn: "Tách ra hành động có thể tận dụng được thời gian không gian, tăng tỷ lệ thành công, ta dẫn Cửu Vĩ qua bên kia, Ngạo Nguyệt lưu lại cõng ngươi. Các ngươi tìm kiếm ở quanh đây tối đa một giờ, phụ cận hẳn là có thôn làng, mặc kệ tìm được hay không đều phải tìm một nơi có thể sưởi ấm để dừng chân, nghỉ ngơi một chút. Nếu như ngươi cũng đến chỗ có tín hiệu, đến lúc đó có thể thử dùng điện thoại liên lạc với ta, hoặc là Vũ Lâm Hanh các nàng."
"Điện thoại di động đã dùng quen rồi đi?" Nói đến đây, nàng rốt cục nở nụ cười, ngay cả mặc dù có chút cứng nhắc: "Lạc Thần đã nói với ta, trước đây trêи đường ngươi đến Sắc Đạt rất thích chơi điện thoại di động, hẳn là thích ứng được rồi?"
Trường Sinh nhìn nàng, trầm mặc, Sư Thanh Y cũng yên lặng.
"Một mình, sợ sao?" Sư Thanh Y nâng tay sờ đầu Trường Sinh.
Cho dù nữ nhân trước mắt cũng đã đủ thành thục,nhưng nàng nhìn nàng ấy, không biết vì sao vẫn luôn hốt hoảng, thấy được nàng ấy lúc nàng ấy vẫn còn ngây ngô trẻ con.
"A Cẩn ngươi cũng một mình. Ngươi không sợ, ta cũng sẽ không sợ." Trong đôi mắt đen láy của Trường Sinh như có thần thái sáng lạng.
Sư Thanh Y đến gần hai bước, đột nhiên ôm lấy nàng. Giọng nói lạnh lẽo mang theo nghẹn ngào, rồi lại ôn nhu tựa như hoa tuyết đang rơi xung quanh: "Ta nhất định sẽ tìm được nàng. Đến lúc đó chúng ta…. Một nhà, không bao giờ xa nhau nữa."
Trường Sinh ngẩn người, nước mắt chợt lăn xuống, chưa nói gì khác, chỉ hàm hồ đáp lời: "Hảo, hảo."
Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y buông nàng ra, cười nói: "Ta đi đây."
Trước mặt không rõ, Trường Sinh lau lau đôi mắt, đứng tại chỗ nhìn Sư Thanh Y đi xa.
Thiên địa một mảnh mênh ʍôиɠ, bóng lưng của nàng trong cuồng phong đại tuyết tựa như lá rụng phiêu hốt tiêu điều, không quay đầu lại, cuối cùng biến mất.
Một ngày sau đó, đại sảnh một bệnh viện trong thành phố.
Hiện tại là buổi chiều, đúng là giời cao điểm người thân của bệnh nhân trêи dưới đi mua cơm, hơn nữa bác sĩ y tá giao ban, dòng người lui tới rất nhiều.
Y tá phụ trách ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang bịt mặt, nữ nhân này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài, thuộc về đứng trong đám người thì sẽ vô cùng chói mắt, nhìn qua lại dị thường uể oải, giống như bôn ba mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, tay nàng khoát lên trêи bàn làm việc, không biết là bởi vì lạnh hay là bởi vì khẩn trương, mà đang nhẹ nhàng run rẩy.
"Xin chào." Giọng nói của nữ nhân cũng lộ ra một cổ khẩn trương áp lực: "Ta muốn tìm một bệnh nhân tên Lạc Thần, nàng nằm viện ở đây, nhưng hiện tại ta không liên lạc được với nàng, xin hỏi nàng ở phòng nào."
Y tá tra xét, trả lời: "Xấu hổ, tiểu thư, không có bệnh nhân này. Có phải ngươi nhớ sai địa chỉ bệnh viện rồi không?"
Nữ nhân dừng một chút, cầm lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn một cái, nói như đinh đóng cột: "Địa chỉ không sai, nàng thật sự được đưa đến đây, chính là trước đó chuyển từ bệnh viện huyện Sắc Đạt, Cam Tư đến đây, bị thương rất nghiêm trọng. Cùng nàng đồng hành còn có một nữ nhân, cũng bị thương, bất quá tình huống hẳn là nhẹ hơn nàng, ngươi có thể tra tên của người kia không?"
Y tá chỉ đành chiếu theo đó tra xét, lúc này gật đầu nói: "Nga, người này trái lại có ghi chép, quả thật là từ bệnh viện huyện Sắc Đạt chuyển đến, nàng ở tầng mười lăm, phòng bệnh 1508."
Nữ nhân rốt cục lộ ra một chút vui mừng: "Bạn của ta chính là nằm viện chung với nàng, thời gian nhập viện của hai người hẳn là xấp xỉ, ngươi giúp ta nhìn ghi chép một lần nữa, được không?"
Y tá lúc này vô cùng xác định: "Trước sau khoảng thời gian đó cũng chỉ có ghi chép của một mình nàng, phòng 1508 chỉ có một mình nàng, không còn người khác. Không tin ngươi có thể lên tầng mười lăm xem thử, trêи bản thông tin của mỗi tầng đều có hiển thị thông tin cụ thể của bệnh nhân nằm viện trêи tầng đó."
Nữ nhân nhíu mày, thoáng cắn răng, một vị y tá bên cạnh lại bỗng dưng chen vào nói: "Là 1508? Di, không phải trước đó Tiểu Mãn còn hỏi về nàng sao, nói rằng thời gian đã sớm qua nhưng trong phòng lại tìm không ra người, gọi vào số điện thoại nàng đã đăng ký lại gọi không được, lại không có người thân đi theo, không biết xảy ra chuyện gì."
Nữ nhân nét mặt chợt đông cứng, cúi đầu nhìn điện thoại di động nắm chặt một hồi lâu, đột nhiên lại xoay người bước nhanh ra ngoài, lưu lại hai y tá bốn mắt nhìn nhau.
Đi thang máy lên lầu, nữ nhân đi vào phòng bệnh 1508, hai chiếc giường bên trong đều không có một bóng người, trêи một chiếc giường tấm chăn hỗn loạn, cái còn lại thì rất chỉnh tề. Tìm kiếm xung quanh, nữ nhân cuối cùng lấy ra một vật nhỏ từ trong thùng rác, nàng hướng đèn huỳnh quang tái nhợt chiếu chiếu quan sát thứ này, mặt không biểu tình xoay người rời khỏi.
Hai tiếng đồng hồ sau, sân bay quốc tế thành phố.
Cũng sắp đến thời gian đăng ký của một chuyến bay nào đó, hành khách xếp thành hàng dài, trong đó một vị nữ nhân tóc ngắn ngang vai, vác một chiếc ba lô thủng một số chỗ, có thể một số chỗ trêи ba lô của nàng còn được chắp vá, trêи người nồng nặc mùi thuốc.
Có một nam hành khách theo sau nàng thấy nàng dáng vẻ này còn muốn đi máy bay, không khỏi có chút lo lắng, vỗ vỗ vai của nàng đang chuẩn bị nói vài câu, hỏi có cần giúp đỡ hay không, kết quả nữ nhân kia vừa quay đầu lại liền tàn bạo nhìn hắn: "Ông nội ngươi."
Nam hành khách: "……"
Nữ nhân tóc ngắn cúi đầu nhìn đồng hồ, hiển nhiên là rất nóng lòng, qua một lúc thình lình phía sau lại có người chụp vai nàng, lúc này nàng đương nhiên là càng thêm không nhịn được, mạnh bạo hất người tránh ra, mắng: "Ngươi không nghe ta nói sao, ông nội ngươi?"
Kết quả cái vẫy vai này dĩ nhiên không vứt bàn tay ra được, ngược lại bị người đó xảo diệu chế trụ, đồng thời xương cốt một trận tê dại, cảm giác người phía sau dùng lực rất ác, nhất thời một cổ đau nhức gần như vỡ xương xông đến.
Người phía sau cũng cười híp mắt, nương theo đó là một mạt nữ nhân hương khí: "Trữ tỷ tỷ, đúng là ngươi? Sách, lúc ta xếp hàng phía sau, còn tưởng rằng ta hoa mắt nhìn lầm rồi."
Nghe xong giọng nói nhìn như ôn nhu hòa khí, cả người Trữ Ngưng bắt đầu run rẩy, tựa hồ thoáng chốc ngã vào trong luyện ngục, lắp bắp nói: "Sư…. Sư…. Sư….."
Ba chữ Sư Thanh Y, ngây ngốc chưa nói xong.
"Cái gì Sư Sư Sư?" Sư Thanh Y ôm vai của nàng, dường như không có việc gì mà kéo nàng sang một bên.: "Ta là Sư Sư. Có lẽ là "đã lâu không gặp" , Trữ tỷ tỷ ngươi xem, nhìn thấy ta rất cao hứng đến nói lắp rồi?"
Trữ Ngưng vừa sợ hãi, vừa tức giận đến quả thực muốn bạo phát. Sư Thanh Y, tỷ tỷ ông nội ngươi!
"Cách thời gian làm thủ tục còn một khoảng, đến đây, không nóng nảy, chúng ta đến bên này ôn chuyện." Sư Thanh Y tiếu ý dịu dàng tiếp tục kéo Trữ Ngưng đi đến chỗ hẻo lánh, hai chân Trữ Ngưng giống như đeo chì, không có khí lực, nhưng nếu như không cất bước nàng lại cảm giác xương cốt của bản thân bị xiết chặt trong tay Sư Thanh Y, đang kêu lên răng rắc, có thể giây tiếp theo sẽ chặt đứt, nàng chỉ có thể kiên trì nhắm mắt theo đuôi Sư Thanh Y qua bên kia.
Sư Thanh Y cười nói nhỏ: "Có phải cảm thấy ném máy định vị của ta rồi, ta sẽ tìm không được ngươi nữa? Thứ đó đã ở trêи người ngươi một thời gian, mùi hương chưa phai, ta đưa cho Cửu Vĩ ngửi, bất quá còn có mùi hôi của thùng rác, ta nghĩ Cửu Vĩ hiện tại đối với ngươi hẳn là rất có ý kiến."
Trữ Ngưng bị nàng nắm chặt lấy, biết lúc này trốn không thoát nữa, chỉ đành mắng: "Nghĩ không ra ngươi gắn máy nghe trộm trêи người kẻ khác còn chưa đủ, còn nhét thiết bị định vị trêи người ta, đê tiện vô sỉ!"
Sư Thanh Y không chút phật lòng: "Trữ Tỷ, ta đây là quan tâm nhất cử nhất động của ngươi. Bởi vì ta cảm thấy ngươi có một số điểm rất thú vị…." Nàng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn một cái, dừng lại không nói, chuyển sang tiếp lời: "Hơn nữa ngươi cùng Khương Cừu trước đây là người trêи cùng một sợ dây, ta ngoại trừ "quan tâm" hắn, dĩ nhiên cũng phải đồng thời "quan tâm" ngươi, đối xử bình đẳng, đúng hay không?"
Hàng mi của nàng khẽ buông xuống, ánh mắt ẩn dưới cái bóng của hàng mi đang rũ xuống: "Sự thật chứng minh, ta "quan tâm" ngươi là 'quan tâm' đúng rồi."
Trữ Ngưng bị biểu tình này của nàng làm chấn động lông tơ dựng thẳng.
"Lạc Thần nàng ở nơi nào?" Ánh mắt của nhãn thần một mảnh băng lãnh.
Trữ Ngưng nói: "Thì trong bệnh viện, không phải ngươi tìm được thiết bị định vị ở đó sao?"
"Nói dối." Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bất di bất dịch.
"Không có…. Ta không nói dối, nàng ở đó, từ Sắc Đạt đến Thành Đô, còn là ta một đường đưa nàng đến." Trữ Ngưng nhận thấy sát khí của nàng, run lên: "Ta cứu nàng, ngươi nợ nhân tình của ta, còn là loạn nhân tình lớn nhất, không được, ngươi…. Ngươi không thể thương tổn ta, bằng không ngươi chính là kẻ vong ân phụ nghĩa!"
"Ngươi đã nói ta đê tiện vô sỉ." Sư Thanh Y cười: "Còn sợ vong ân phụ nghĩa?"
Trữ Ngưng: "…..".
Sư Thanh Y nói: "Ngươi ở Thần Chi Hải, quả thật là cứu nàng, ta thừa nhận sự thật này, cảm ơn ngươi. Nhưng ngươi cũng không phải tự nguyện, ta thấy vết máu của các ngươi, vết máu cho thấy ngươi đến vị trí của nàng đột nhiên ngã sấp xuống, loại vết tích này biểu hiện ngã sấp xuống không phải là do ngươi vô ý té ngã mà là chịu ngoại lực tác động, nói cách khác, lúc đó là Lạc Thần kéo ngươi trở lại. Ta không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng ta dám khẳng định, sau khi ngươi đứng lên nguyện ý cõng nàng rời khỏi nhất định cũng không phải là xuất phát từ ý nguyện của ngươi. Có phải hay không?"
Trữ Ngưng: "……."
Nàng có chút đỏ mặt tía tai: "Được rồi, cho dù là ta bị nàng uy hϊế͙p͙, vậy cũng là ta cứu nàng." Sau đó lại bắt đầu oán giận: "Chết tiệt, nàng là một người có thể tắt thở bất cứ lúc nào, ta cư nhiên còn bị nàng uy hϊế͙p͙, lúc nàng kéo ta ngã xuống dĩ nhiên nhét cổ trùng vào trong miệng ta, ta không cõng nàng không được, ác ma, nàng quả thực chính là ác ma!"
"Ngươi bây giời không phải vẫn êm đẹp sao? Loại cổ Thiên Thiên cho nàng, sẽ không lấy mạng của ngươi, sẽ chỉ làm ngươi khó chịu một chút."
Trữ Ngưng tức giận đến bạo tác: "Đúng vậy, nàng sắp chết còn gạt ta, ma quỷ, nàng quả thực chính là ma quỷ! Hai người các ngươi quả nhiên chính là một loại."
Sư Thanh Y không muốn cùng nàng nói nhảm, phun ra từng chữ: "Lạc Thần nàng rốt cuộc ở nơi nào? Hiện tại thì thanh thanh sở sở, rõ ràng mà nói cho ta biết, không nên giở bất cứ thủ đoạn gì, Bằng không -"
Lời nói ngừng lại, Trữ Ngưng nhất thời cảm giác xương cốt lại răng rắc răng rắc kêu lên.
Nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, rồi lại không dám lớn tiếng, sợ chọc người chú ý: "Thực sự, nàng thực sự ở trong bệnh viện, chúng ta cùng nhau làm thủ tục nhập viện,đã đến nước này rồi ta lừa ngươi làm gì? Ta xin thề, ta thề! Chúng ta đăng ký đều là 1508, nàng ở giường bên cạnh giường của ta, nhưng lúc đó nàng vừa vào lập tức bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó không quay về phòng 1508 mà được chuyển vào ICU, tái cũng không gặp qua nàng nữa, nhưng ghi chép nhất định vẫn còn!"
Sư Thanh Y buông xuống ánh mắt, yên lặng nhìn nàng một lúc.
Quả thật không giống nói dối.
Trữ Ngưng cho dù phát hiện thiết bị theo dõi, nàng rất có thể đem thiết bị hoàn toàn hủy diệt, cắt đứt tất cả đầu mối mà không cần đặt ở trong phòng. Vẫn là nàng ta đoán được thiết bị theo dõi hơn phân nửa là nàng đặt, liền đem thứ đó ném lại, đến lúc này truy tìm được thiết bị sẽ phát hiện tung tích của Lạc Thần, tìm được Lạc Thần mới là mục đích khẩn cấp của nàng, như vậy nàng tất nhiên sẽ không phí thời gian truy đuổi nàng ta nữa, nàng ta sẽ có đống lớn thời gian có thể chạy trốn.
Chẳng lẽ Lạc Thần quả thật là không ở đó?
Nhưng giường bên sát vách tường nàng cũng xem qua, không có bất luận vết tích gì của Lạc Thần.
Xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề
Sư Thanh Y trầm mặc một lúc, nói: "Ta tra không được bất luận ghi chép gì về nàng, chỉ có một mình ngươi. Nàng không ở 1508, cũng không ở ICU, cũng không có khí tức của nàng."
Trữ Ngưng tức giận: "Điều này sao có thể! Dù sao thì ta cũng đưa nàng đến bệnh viện rồi, ta quả thực là tận tình tận nghĩa, cảm động Trung Hoa ! Sau đó nàng sống hay chết, không liên quan ta! Nàng đã như vậy rồi, có lẽ là nàng vào ICU không cẩn thận thì chết, ngươi thế nào không đi nhà xác tìm xem!"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái, Trữ Ngưng hít sâu một ngụm lương khí, Sư Thanh Y không nói nữa lạnh lùng nắm chặt lấy nàng đi ra ngoài: "Hiện tại cùng ta quay về bệnh viện. Trái lại nghe lời, làm theo lời ta nói, bằng không ngươi sẽ nằm nhà xác."
Trữ Ngưng: "……."
~o0o~
Tác giả :
Quân Sola