Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 297: Du tung
Bóng trắng bơi đi với tốc độ cực nhanh, dòng nước tựa hồ đối với nó không có bất luận trở ngại gì.
Đó không phải là tốc độ con người có thể có.
Một điểm nhỏ u bạch nổi bật trong đầm nước hắc sắc, giống như đèn lồng theo gió nhẹ nhàng lay động bên bờ tam xuyên, có đôi khi nhanh đến kinh người, bất kỳ là ai cũng đuổi không kịp, nhưng có đôi khi sẽ chậm lại giống như đang chờ cái gì.
Lạc Thần lần nữa nắm dây leo, đồng thời bắt đầu đổi phương hướng, nàng nói: "Theo sau bóng trắng!"
Con thuyền lập tức dùng hết tốc lực lướt theo cái bóng trắng kia.
Đàn rắn cuồn cuộn trong nước, bọt nước bắn lên gần như che phủ phần lớn thủy đạo. Con thuyền trong sương mù lao về bên phải, tiếng súng tự động cũng liên tục vang lên, Sư Thanh Y tuy rằng nhìn không rõ động tĩnh trêи thuyền, nhưng nàng biết nhất định là Vũ Lâm Hanh đang nổ súng.
Theo tiếng súng, phía sau thuyền vẫy ra một mảng huyết vụ (sương máu)
Một số rắn trúng đạn chìm xuống, thì rất nhanh lại có một nhóm khác thế vào, lớp sau tiếp lớp trước.
Sư Thanh Y được Lạc Thần ôm lấy dưới mái vòm xà cốt, thân thể tương dán, có thể cảm giác được Lạc Thần cả người băng lãnh, tóc dài dán trêи cổ, ướt sũng, phân không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay là nước.
Điều này khiến cho Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy bất an: "… Lạc Thần."
"Đừng sợ." Lạc Thần nắm lấy dây leo, quấn vào trong tay: "Ôm chặt chị."
Treo không trung ôm thêm một người hiển nhiên là một việc vô cùng gian nan, huống hồ còn phải không ngừng nhảy động. Nhận thấy đàn rắn đuổi theo thúc ép con thuyền lao về trước, trong hỗn loạn cũng không thấy bóng dáng Ngạo Nguyệt, khiến hai người các nàng không cách nào tiếp đất, thời gian dài nhất định không chịu nổi.
Xà cốt nơi nơi là dây leo, trong nháy mắt Lạc Thần đổi tay nắm dây leo, Sư Thanh Y đột nhiên đưa tay chế trụ một sợi dây leo gần nhất, cùng lúc đó nàng buông Lạc Thần ra, một mình treo dưới dây leo.
Lạc Thần lập tức ngừng động tác.
Mỗi người đều nắm lấy một sợi dây leo, treo trêи không trung nhưng lại gần trong gang tấc.
Lạc Thần khẽ nhíu mày.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Rắn này phần lớn đều ở bên dưới, tạm thời không có vấn đề. Chị không cần ôm lấy em, quá mệt mỏi, em di chuyển ở trêи này, cũng như nhau thôi."
Nói xong nàng liền lay động dây leo, di chuyền đến cái xương sườn gần đó của mái vòm xà cốt.
Thân thể nàng mềm mại linh hoạt, nhất là lực chân cùng thắt lưng rất tốt, lúc đu qua hai chân liền kẹp lấy một sợi dây leo khác trêи mái vòm, buông dây leo trong tay ra sau đó treo ngược rồi trở người, nhanh chóng leo đến trêи cái xương sườn gần nhất.
Giữa xà cốt là cột sống liên kết chống đỡ toàn bộ thân thể, hai bên đối xứng phân bố vô số xương sườn, một cái một cái, so với cột sống, xương sườn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng đối với bộ xà cốt này, tất cả đều phải phóng đại vô số lần, vì vậy ngay cả xương sườn đều có thể xem là một bàn đạp, cột sống ở giữa càng không cần phải nói, hoàn toàn có thể xem như một đường băng dài vô tận.
Chỉ là hiện tại mặt trêи đều bao trùm cành lá rậm rạp, xương cốt cũng không nhìn thấy nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy màu xám trắng lại phiếm màu ố vàng của thời gian.
Bên trêи gió lạnh thổi đến, xà cốt bại lộ dưới màn trời, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng cọ rửa.
Hai bên đều là vách đá, phía sau là ánh sáng, chính là thủy động lúc đầu Sư Thanh Y các nàng đã đi qua, xà cốt quái vật này giống như ngọa long nằm giữa hai vách đá, giống như cây cầu cao vót nối liền hai ngọn núi.
Sư Thanh Y đứng trêи xà cốt nguy nga, vô thức ngẩng đầu trông về phía xa, thị lực của nàng rất tốt, chỉ thấy hoang trạch mênh ʍôиɠ, xung quanh ao đầm trải rộng cỏ nước rạp rạp, màn trời đen kịt kéo dài không thấy cuối, chỉ ở xa vời mơ hồ một đường dài nhợt nhạt.
Phía sau có động tĩnh rất khẽ , Lạc Thần cũng đã lên trêи.
Trêи đỉnh gió lạnh thổi tung tóc dài của nàng, đôi mắt nàng ẩn dưới mái tóc tán loạn, thoạt nhìn có vài phần ảm đạm.
Hai người đứng đón gió nhìn nhau, bộ xà cốt cao ngất, dường như ngẩng đầu là có thể hái đám mây phiêu đãng trêи bầu trời.
"Chị xem bầu trời, cũng không biết lúc nào mới đến bình minh." Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt của nàng, khóe môi nở ra cực đạm ý cười. Dường như trong mười giây ngắn ngủi dừng lại này nàng phát giác ra vị ngọt trong đáng.
"Nhanh."
Lạc Thần cũng cười, một tay kéo lấy nàng, nắm tay nàng ngự khởi khinh công dọc theo xà cốt, bắt đầu điên cuồng lao đi.
Hai người chạy ở phía trêи xà cốt , Vũ Lâm Hanh các nàng ngồi trêи thuyền xông qua đàn rắn trong đầm nước, bên trêи đạp gió, bên dưới lướt nước.
Sư Thanh Y đeo một bên tai nghe vào, trong bộ đàm truyền đến tiếng súng nặng nề cùng tiếng nước gào rít điên cuồng .
"Sư Sư, chị họ cậu, hai tiểu đồng chí các người đang chơi nhà chòi ở đâu! Người đâu!" Vũ Lâm Hanh một súng bắn vỡ đầu một con rắn, trong bộ đàm lớn tiếng nói: "Đây là bộ chỉ huy tối cao, nghe được lập tức trả lời!"
"Báo cáo tổng tư lệnh, tín hiệu không tốt tớ nghe không rõ!" Gió bên tai Sư Thanh Y từng trần gào rít, nàng nói.
"Bản tư lệnh cho cậu một súng thì cậu sẽ nghe được thôi!" Lại nghe Vũ Lâm Hanh hô: "Tô Diệc, hướng ba giờ, khai hỏa tiêu diệt cho tôi!"
Trước đó còn ôm bụng nửa chết nửa sống ở đuôi thuyền, ai cũng không phản ứng, hiện tại lại khí thế mười phần khiến người ta thiếu chút nữa cho rằng nàng là xác chết sống lại, hoặc là hồi quang phản chiếu.
"Tớ cùng Lạc Thần đang ở trêи xà cốt! Các người tiếp tục theo sau bóng trắng, vị trí cụ thể hiện tại, sắp vào núi rồi sao?" Sư Thanh Y nhìn thấy một ngón núi khác liền với xà cốt càng lúc càng gần.
Vũ Lâm Hanh nói: "Nào có núi gì! Bên này đều là nước cùng cỏ! Còn có rắn…. Nuôi Rắn, rắn của cậu có thể không bò đến trêи người tớ sao! Xà tinh bệnh a!"
Trong bộ đàm Thiên Thiên nói: "Xin lỗi, hai tiểu bảo bối của tớ thấy đột nhiên chui ra nhiều đại ca đại tỷ như vậy, nhất định là sợ hãi rồi!"
"Nuôi Rắn cậu có thể đừng ghê tởm như vậy được không!"
Sư Thanh Y vô cùng đau lòng nói: "Tổng tư lệnh, cách mạng chưa thành công, cậu đừng làm khó dễ các tiểu đồng chí khác nữa, phải đoàn kết. Phía trước có núi, cậu bên kia nhất định có thể thấy thủy động, cùng loại thủy động trước đó, hai núi đối xứng, ở giữa chính là bộ xà cốt này nối liền."
Một lát sau, giọng nói của Vũ Lâm Hanh mới có chút vui mừng: "Thật sự có sơn động, tớ thấy rồi! Bóng trắng kia cùng tiến vào, A Sanh lập tức cắt đuôi đám rắn kia, tạm thời không nên theo vào, ở trước cửa động lách vài vòng đi!"
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở phía trêи xà cốt, nhìn thấy toàn cảnh, hình dáng của xà cốt tương tự bàn long thời viễn cổ, thân ảnh của hai người trêи xà cốt gần như thu thành hai điểm nhỏ, rất có cảm giác cưởi ngự long bay trong gió.
Hình dạng to lớn, tầm nhìn so với Vũ Lâm Hanh bên dưới dĩ nhiên bất đồng, đến lúc Vũ Lâm Hanh nhìn thấy cửa động, thì Sư Thanh Y chỉ còn cách cửa động một khoảng ngắn.
Biết Vũ Lâm Hanh đặc biệt ở cửa động lượn vài vòng chờ các nàng, Lạc Thần tăng tốc, một lát sau, Sư Thanh Y bắt đầu chiếu đèn pin nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới cuộn sóng, thậm chí giống như thủy lôi loại nhỏ phát nổ, một mảng máu đỏ lan rộng, căn bản không nhìn thấy thuyền đâu nữa.
Lạc Thần đẩy dây leo dưới chân ra, Sư Thanh Y lập tức cầm đèn mắt sói chiếu xuyên qua chỗ trống trêи xà cốt, ra chỉ thị: "Vũ Lâm Hanh, cậu nhìn thấy ánh đèn pin của tớ không? Tớ cùng Lạc Thần ở ngay phía trêи ánh đèn này!"
Thuyền từ trong huyết vụ vọt ra.
Phong Sanh điều khiển thuyền lách một vòng, tránh được đàn rắn đang lao đến, Vũ Lâm Hanh hô to: "Chính là lúc này! Nhảy đi! Thể nghiệm cảm giác kϊƈɦ thích như bay lượn!"
Lạc Thần nhìn chuẩn thời cơ ôm Sư Thanh Y nhảy xuống, từ trêи khe hở giữa các xương sườn lăng không nhảy xuống, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào mặt, quần áo của hai người bị thổi phần phật, trong lòng Sư Thanh Y bang bang nhảy động, gắt gao rút vào lòng Lạc Thần.
Phong Sanh lái thuyền hay lái xe đều rất tốt, bởi vì Vũ Lâm Hanh thậm chí còn tiếp nhận huấn luyện lái trực thăng cá nhân loại nhỏ, Sư Thanh Y chiếu đèn pin là dấu hiệu, Phong Sanh lái thuyền linh hoạt lướt về trước, sau đó lập tức chuyển hướng như thần long vẫy đuôi, còn thuyền vẽ ra một đừng cong.
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y nhảy xuống thuyền.
Hai lực tác dụng cùng lúc khiến thân thể Lạc Thần hơi mất thăng bằng, lúc nàng rơi xuống đất hơi cong thắt lưng, mượn đó giảm bớt lực tác dụng, nhưng có lẽ vì có chút mệt mỏi nên lúc rơi xuống thân thể liền nghiêng về trước.
Tất cả những người trêи thuyền đều thối lui, hai người ngã trêи thuyền, trong lúc cấp bách, Sư Thanh Y ôm Lạc Thần lập tức xoay người, bản thân nằm phía dưới, để Lạc Thần đè lên nàng, lúc tiếp xúc mặt thuyền vai trái của Sư Thanh Y nhất thời bị trọng lực tác động.
Sư Thanh Y nhắm mắt lại, đè nén tiếng rêи sắp bật ra, hai tay bảo vệ đầu của Lạc Thần.
Thuyền rời khỏi phạm vi của xà cốt, chạy vào thủy động.
Bóng trắng kia cư nhiên vẫn đang ở xa xa chờ bọn họ, đến lúc thuyền chạy đến gần, bóng trắng kia lập tức lẫn sang bên phải.
Bóng trắng biến mất.
Bên phải chính là vách đá ẩm ướt, phía trước hôn ám không rõ, bóng trắng kia tựa như xuyên tường mà qua.
Lạc Thần đỡ Sư Thanh Y dậy, đáy mắt hoảng động, ôm nàng nói: "Vào trong."
Đàn rắn điên cuồng vũ động, lại lao đến, Phong Sanh cắn răng lách qua, thuyền hướng nơi bóng trắng biến mất vọt đến.
Nơi đó thật ra là một thủy đạo chật hẹp, khảm trong vách động bên phải, chiều rộng không lớn hơn con thuyền bao nhiêu, cũng may Phong Sanh kỹ thuật điều khiển thành thạo, nên mới dễ dàng tiến vào.
Hai bên đều là vách đá cao ngút, căn bản nhìn không thấy đỉnh, con thuyền kẹp ở bên trong, nhất thời có chút áp lực.
"Dường như chúng không đuổi theo." Thiên Thiên ngồi ở đuôi thuyền nói.
Cửa động chen chúc một đám rắn, chúng ở nơi đó thăm dò vào trong, tựa hồ do dự, dần dần, một con tiếp một con lui ra ngoài.
Đàn rắn trở ra, cửa động nhất thời trở nên thanh tịnh.
"Có vẻ chúng không dám tiến vào." Trong tay Vũ Lâm Hanh bưng súng, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nơi này không ngại." Lạc Thần nhìn bóng trắng biến mất, trầm thấp nói, nàng cúi đầu nhìn Sư Thanh Y, lại xem xét chung quanh, mềm nhẹ nói: "Có va vào đâu nữa không?"
Sư Thanh Y mỉm cười lắc đầu.
Trường Sinh vẻ mặt khẩn trương, kéo Sư Thanh Y kiểm tra, rất sợ nàng xảy ra chuyện gì.
"Trường Sinh không có việc gì, chỉ là vừa rồi thật nguy hiểm." Sư Thanh Y mỉm cười, hướng Lạc Thần nói: "Chị vì sao muốn chúng ta theo sau bóng trắng? Nhìn phản ứng vừa rồi của đàn rắn, chúng không dám tiến đến, có thể nơi này có vấn đề gì đó?"
"Tạm thời không có vấn đề." Lạc Thần nói: "Nơi này rất sạch sẽ."
"Chị họ cậu, tại sao cậu tin tưởng cái bóng trắng kia như vậy?" Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh, phát hiện không tìm thấy bóng trắng kia nữa.
Lạc Thần chỉ là đạm nhạt nói: "Chỉ cần nơi này an toàn thì tốt rồi."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.
Con thuyền thả chậm tốc độ, chạy một đoạn thời gian, xa xa bên trái xuất hiện một tảng đá lớn.
Nước ở đây rõ ràng so với trước đó càng sâu, qua hồi lâu Sư Thanh Y mới nhìn thấy mặt nước phía sau chùm bạch mao ướt đẫm.
Bạch mao kia lộ ra diện tích càng lúc càng lớn, sau đó rốt cục lộ ra nửa cái đầu trắng.
Nước đã lên đến thân thể to lớn của Ngạo Nguyệt, đôi mắt đỏ của nó rầu rĩ bơi trong nước.
Sư Thanh Y đoán được đại khái là vì nó phải bơi chó, bình thường nó tâm tính cao ngạo, đương nhiên sẽ không bơi chó, hôm nay chật vật dùng đến, nhất thời bộc phát tính tình không nhỏ.
Sư Thanh Y muốn cười lại không thể cười trước mặt nó, để tránh tổn thương tâm can tự phụ của nó, Lạc Thần nhìn ánh mắt rầu rĩ của Ngạo Nguyệt, nói: "Cặp bờ đi."
Đó không phải là tốc độ con người có thể có.
Một điểm nhỏ u bạch nổi bật trong đầm nước hắc sắc, giống như đèn lồng theo gió nhẹ nhàng lay động bên bờ tam xuyên, có đôi khi nhanh đến kinh người, bất kỳ là ai cũng đuổi không kịp, nhưng có đôi khi sẽ chậm lại giống như đang chờ cái gì.
Lạc Thần lần nữa nắm dây leo, đồng thời bắt đầu đổi phương hướng, nàng nói: "Theo sau bóng trắng!"
Con thuyền lập tức dùng hết tốc lực lướt theo cái bóng trắng kia.
Đàn rắn cuồn cuộn trong nước, bọt nước bắn lên gần như che phủ phần lớn thủy đạo. Con thuyền trong sương mù lao về bên phải, tiếng súng tự động cũng liên tục vang lên, Sư Thanh Y tuy rằng nhìn không rõ động tĩnh trêи thuyền, nhưng nàng biết nhất định là Vũ Lâm Hanh đang nổ súng.
Theo tiếng súng, phía sau thuyền vẫy ra một mảng huyết vụ (sương máu)
Một số rắn trúng đạn chìm xuống, thì rất nhanh lại có một nhóm khác thế vào, lớp sau tiếp lớp trước.
Sư Thanh Y được Lạc Thần ôm lấy dưới mái vòm xà cốt, thân thể tương dán, có thể cảm giác được Lạc Thần cả người băng lãnh, tóc dài dán trêи cổ, ướt sũng, phân không rõ rốt cuộc là mồ hôi hay là nước.
Điều này khiến cho Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy bất an: "… Lạc Thần."
"Đừng sợ." Lạc Thần nắm lấy dây leo, quấn vào trong tay: "Ôm chặt chị."
Treo không trung ôm thêm một người hiển nhiên là một việc vô cùng gian nan, huống hồ còn phải không ngừng nhảy động. Nhận thấy đàn rắn đuổi theo thúc ép con thuyền lao về trước, trong hỗn loạn cũng không thấy bóng dáng Ngạo Nguyệt, khiến hai người các nàng không cách nào tiếp đất, thời gian dài nhất định không chịu nổi.
Xà cốt nơi nơi là dây leo, trong nháy mắt Lạc Thần đổi tay nắm dây leo, Sư Thanh Y đột nhiên đưa tay chế trụ một sợi dây leo gần nhất, cùng lúc đó nàng buông Lạc Thần ra, một mình treo dưới dây leo.
Lạc Thần lập tức ngừng động tác.
Mỗi người đều nắm lấy một sợi dây leo, treo trêи không trung nhưng lại gần trong gang tấc.
Lạc Thần khẽ nhíu mày.
Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Rắn này phần lớn đều ở bên dưới, tạm thời không có vấn đề. Chị không cần ôm lấy em, quá mệt mỏi, em di chuyển ở trêи này, cũng như nhau thôi."
Nói xong nàng liền lay động dây leo, di chuyền đến cái xương sườn gần đó của mái vòm xà cốt.
Thân thể nàng mềm mại linh hoạt, nhất là lực chân cùng thắt lưng rất tốt, lúc đu qua hai chân liền kẹp lấy một sợi dây leo khác trêи mái vòm, buông dây leo trong tay ra sau đó treo ngược rồi trở người, nhanh chóng leo đến trêи cái xương sườn gần nhất.
Giữa xà cốt là cột sống liên kết chống đỡ toàn bộ thân thể, hai bên đối xứng phân bố vô số xương sườn, một cái một cái, so với cột sống, xương sườn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng đối với bộ xà cốt này, tất cả đều phải phóng đại vô số lần, vì vậy ngay cả xương sườn đều có thể xem là một bàn đạp, cột sống ở giữa càng không cần phải nói, hoàn toàn có thể xem như một đường băng dài vô tận.
Chỉ là hiện tại mặt trêи đều bao trùm cành lá rậm rạp, xương cốt cũng không nhìn thấy nữa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy màu xám trắng lại phiếm màu ố vàng của thời gian.
Bên trêи gió lạnh thổi đến, xà cốt bại lộ dưới màn trời, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng cọ rửa.
Hai bên đều là vách đá, phía sau là ánh sáng, chính là thủy động lúc đầu Sư Thanh Y các nàng đã đi qua, xà cốt quái vật này giống như ngọa long nằm giữa hai vách đá, giống như cây cầu cao vót nối liền hai ngọn núi.
Sư Thanh Y đứng trêи xà cốt nguy nga, vô thức ngẩng đầu trông về phía xa, thị lực của nàng rất tốt, chỉ thấy hoang trạch mênh ʍôиɠ, xung quanh ao đầm trải rộng cỏ nước rạp rạp, màn trời đen kịt kéo dài không thấy cuối, chỉ ở xa vời mơ hồ một đường dài nhợt nhạt.
Phía sau có động tĩnh rất khẽ , Lạc Thần cũng đã lên trêи.
Trêи đỉnh gió lạnh thổi tung tóc dài của nàng, đôi mắt nàng ẩn dưới mái tóc tán loạn, thoạt nhìn có vài phần ảm đạm.
Hai người đứng đón gió nhìn nhau, bộ xà cốt cao ngất, dường như ngẩng đầu là có thể hái đám mây phiêu đãng trêи bầu trời.
"Chị xem bầu trời, cũng không biết lúc nào mới đến bình minh." Sư Thanh Y nhìn khuôn mặt của nàng, khóe môi nở ra cực đạm ý cười. Dường như trong mười giây ngắn ngủi dừng lại này nàng phát giác ra vị ngọt trong đáng.
"Nhanh."
Lạc Thần cũng cười, một tay kéo lấy nàng, nắm tay nàng ngự khởi khinh công dọc theo xà cốt, bắt đầu điên cuồng lao đi.
Hai người chạy ở phía trêи xà cốt , Vũ Lâm Hanh các nàng ngồi trêи thuyền xông qua đàn rắn trong đầm nước, bên trêи đạp gió, bên dưới lướt nước.
Sư Thanh Y đeo một bên tai nghe vào, trong bộ đàm truyền đến tiếng súng nặng nề cùng tiếng nước gào rít điên cuồng .
"Sư Sư, chị họ cậu, hai tiểu đồng chí các người đang chơi nhà chòi ở đâu! Người đâu!" Vũ Lâm Hanh một súng bắn vỡ đầu một con rắn, trong bộ đàm lớn tiếng nói: "Đây là bộ chỉ huy tối cao, nghe được lập tức trả lời!"
"Báo cáo tổng tư lệnh, tín hiệu không tốt tớ nghe không rõ!" Gió bên tai Sư Thanh Y từng trần gào rít, nàng nói.
"Bản tư lệnh cho cậu một súng thì cậu sẽ nghe được thôi!" Lại nghe Vũ Lâm Hanh hô: "Tô Diệc, hướng ba giờ, khai hỏa tiêu diệt cho tôi!"
Trước đó còn ôm bụng nửa chết nửa sống ở đuôi thuyền, ai cũng không phản ứng, hiện tại lại khí thế mười phần khiến người ta thiếu chút nữa cho rằng nàng là xác chết sống lại, hoặc là hồi quang phản chiếu.
"Tớ cùng Lạc Thần đang ở trêи xà cốt! Các người tiếp tục theo sau bóng trắng, vị trí cụ thể hiện tại, sắp vào núi rồi sao?" Sư Thanh Y nhìn thấy một ngón núi khác liền với xà cốt càng lúc càng gần.
Vũ Lâm Hanh nói: "Nào có núi gì! Bên này đều là nước cùng cỏ! Còn có rắn…. Nuôi Rắn, rắn của cậu có thể không bò đến trêи người tớ sao! Xà tinh bệnh a!"
Trong bộ đàm Thiên Thiên nói: "Xin lỗi, hai tiểu bảo bối của tớ thấy đột nhiên chui ra nhiều đại ca đại tỷ như vậy, nhất định là sợ hãi rồi!"
"Nuôi Rắn cậu có thể đừng ghê tởm như vậy được không!"
Sư Thanh Y vô cùng đau lòng nói: "Tổng tư lệnh, cách mạng chưa thành công, cậu đừng làm khó dễ các tiểu đồng chí khác nữa, phải đoàn kết. Phía trước có núi, cậu bên kia nhất định có thể thấy thủy động, cùng loại thủy động trước đó, hai núi đối xứng, ở giữa chính là bộ xà cốt này nối liền."
Một lát sau, giọng nói của Vũ Lâm Hanh mới có chút vui mừng: "Thật sự có sơn động, tớ thấy rồi! Bóng trắng kia cùng tiến vào, A Sanh lập tức cắt đuôi đám rắn kia, tạm thời không nên theo vào, ở trước cửa động lách vài vòng đi!"
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở phía trêи xà cốt, nhìn thấy toàn cảnh, hình dáng của xà cốt tương tự bàn long thời viễn cổ, thân ảnh của hai người trêи xà cốt gần như thu thành hai điểm nhỏ, rất có cảm giác cưởi ngự long bay trong gió.
Hình dạng to lớn, tầm nhìn so với Vũ Lâm Hanh bên dưới dĩ nhiên bất đồng, đến lúc Vũ Lâm Hanh nhìn thấy cửa động, thì Sư Thanh Y chỉ còn cách cửa động một khoảng ngắn.
Biết Vũ Lâm Hanh đặc biệt ở cửa động lượn vài vòng chờ các nàng, Lạc Thần tăng tốc, một lát sau, Sư Thanh Y bắt đầu chiếu đèn pin nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới cuộn sóng, thậm chí giống như thủy lôi loại nhỏ phát nổ, một mảng máu đỏ lan rộng, căn bản không nhìn thấy thuyền đâu nữa.
Lạc Thần đẩy dây leo dưới chân ra, Sư Thanh Y lập tức cầm đèn mắt sói chiếu xuyên qua chỗ trống trêи xà cốt, ra chỉ thị: "Vũ Lâm Hanh, cậu nhìn thấy ánh đèn pin của tớ không? Tớ cùng Lạc Thần ở ngay phía trêи ánh đèn này!"
Thuyền từ trong huyết vụ vọt ra.
Phong Sanh điều khiển thuyền lách một vòng, tránh được đàn rắn đang lao đến, Vũ Lâm Hanh hô to: "Chính là lúc này! Nhảy đi! Thể nghiệm cảm giác kϊƈɦ thích như bay lượn!"
Lạc Thần nhìn chuẩn thời cơ ôm Sư Thanh Y nhảy xuống, từ trêи khe hở giữa các xương sườn lăng không nhảy xuống, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào mặt, quần áo của hai người bị thổi phần phật, trong lòng Sư Thanh Y bang bang nhảy động, gắt gao rút vào lòng Lạc Thần.
Phong Sanh lái thuyền hay lái xe đều rất tốt, bởi vì Vũ Lâm Hanh thậm chí còn tiếp nhận huấn luyện lái trực thăng cá nhân loại nhỏ, Sư Thanh Y chiếu đèn pin là dấu hiệu, Phong Sanh lái thuyền linh hoạt lướt về trước, sau đó lập tức chuyển hướng như thần long vẫy đuôi, còn thuyền vẽ ra một đừng cong.
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y nhảy xuống thuyền.
Hai lực tác dụng cùng lúc khiến thân thể Lạc Thần hơi mất thăng bằng, lúc nàng rơi xuống đất hơi cong thắt lưng, mượn đó giảm bớt lực tác dụng, nhưng có lẽ vì có chút mệt mỏi nên lúc rơi xuống thân thể liền nghiêng về trước.
Tất cả những người trêи thuyền đều thối lui, hai người ngã trêи thuyền, trong lúc cấp bách, Sư Thanh Y ôm Lạc Thần lập tức xoay người, bản thân nằm phía dưới, để Lạc Thần đè lên nàng, lúc tiếp xúc mặt thuyền vai trái của Sư Thanh Y nhất thời bị trọng lực tác động.
Sư Thanh Y nhắm mắt lại, đè nén tiếng rêи sắp bật ra, hai tay bảo vệ đầu của Lạc Thần.
Thuyền rời khỏi phạm vi của xà cốt, chạy vào thủy động.
Bóng trắng kia cư nhiên vẫn đang ở xa xa chờ bọn họ, đến lúc thuyền chạy đến gần, bóng trắng kia lập tức lẫn sang bên phải.
Bóng trắng biến mất.
Bên phải chính là vách đá ẩm ướt, phía trước hôn ám không rõ, bóng trắng kia tựa như xuyên tường mà qua.
Lạc Thần đỡ Sư Thanh Y dậy, đáy mắt hoảng động, ôm nàng nói: "Vào trong."
Đàn rắn điên cuồng vũ động, lại lao đến, Phong Sanh cắn răng lách qua, thuyền hướng nơi bóng trắng biến mất vọt đến.
Nơi đó thật ra là một thủy đạo chật hẹp, khảm trong vách động bên phải, chiều rộng không lớn hơn con thuyền bao nhiêu, cũng may Phong Sanh kỹ thuật điều khiển thành thạo, nên mới dễ dàng tiến vào.
Hai bên đều là vách đá cao ngút, căn bản nhìn không thấy đỉnh, con thuyền kẹp ở bên trong, nhất thời có chút áp lực.
"Dường như chúng không đuổi theo." Thiên Thiên ngồi ở đuôi thuyền nói.
Cửa động chen chúc một đám rắn, chúng ở nơi đó thăm dò vào trong, tựa hồ do dự, dần dần, một con tiếp một con lui ra ngoài.
Đàn rắn trở ra, cửa động nhất thời trở nên thanh tịnh.
"Có vẻ chúng không dám tiến vào." Trong tay Vũ Lâm Hanh bưng súng, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nơi này không ngại." Lạc Thần nhìn bóng trắng biến mất, trầm thấp nói, nàng cúi đầu nhìn Sư Thanh Y, lại xem xét chung quanh, mềm nhẹ nói: "Có va vào đâu nữa không?"
Sư Thanh Y mỉm cười lắc đầu.
Trường Sinh vẻ mặt khẩn trương, kéo Sư Thanh Y kiểm tra, rất sợ nàng xảy ra chuyện gì.
"Trường Sinh không có việc gì, chỉ là vừa rồi thật nguy hiểm." Sư Thanh Y mỉm cười, hướng Lạc Thần nói: "Chị vì sao muốn chúng ta theo sau bóng trắng? Nhìn phản ứng vừa rồi của đàn rắn, chúng không dám tiến đến, có thể nơi này có vấn đề gì đó?"
"Tạm thời không có vấn đề." Lạc Thần nói: "Nơi này rất sạch sẽ."
"Chị họ cậu, tại sao cậu tin tưởng cái bóng trắng kia như vậy?" Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh, phát hiện không tìm thấy bóng trắng kia nữa.
Lạc Thần chỉ là đạm nhạt nói: "Chỉ cần nơi này an toàn thì tốt rồi."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.
Con thuyền thả chậm tốc độ, chạy một đoạn thời gian, xa xa bên trái xuất hiện một tảng đá lớn.
Nước ở đây rõ ràng so với trước đó càng sâu, qua hồi lâu Sư Thanh Y mới nhìn thấy mặt nước phía sau chùm bạch mao ướt đẫm.
Bạch mao kia lộ ra diện tích càng lúc càng lớn, sau đó rốt cục lộ ra nửa cái đầu trắng.
Nước đã lên đến thân thể to lớn của Ngạo Nguyệt, đôi mắt đỏ của nó rầu rĩ bơi trong nước.
Sư Thanh Y đoán được đại khái là vì nó phải bơi chó, bình thường nó tâm tính cao ngạo, đương nhiên sẽ không bơi chó, hôm nay chật vật dùng đến, nhất thời bộc phát tính tình không nhỏ.
Sư Thanh Y muốn cười lại không thể cười trước mặt nó, để tránh tổn thương tâm can tự phụ của nó, Lạc Thần nhìn ánh mắt rầu rĩ của Ngạo Nguyệt, nói: "Cặp bờ đi."
Tác giả :
Quân Sola