Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)
Chương 203: Bộ bộ kinh hồn
Thấy Lạc Thần cong khóe môi, Diệp Trăn không biết thế nào, sợ đến hiền bay phách lạc.
"Việc này….việc này….."
Hắn gần như không chính diện nhìn thấy Lạc Thần cười qua, vốn dĩ nữ nhân dáng vẻ điên đảo như vậy cười lên thật sự là một mỹ cảnh khó có được, đáng tiếc Diệp Trăn lúc này vô tâm thưởng thức, cũng không dám thưởng thức, hắn chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy hoảng hốt.
Nụ cười kia có chút sát khí.
Vẻ mặt Lạc Thần lại nhạt nhẽo, chỉ nhìn Diệp Trăn không lên tiếng.
Diệp Trăn nói quanh co một lát, lại nhìn thoáng qua lén lút liếc nhìn bộ xương trắng, lạnh đến cái cổ cũng rụt lại, vội vàng nói: "Bọn tôi hoàn toàn không biết chuyển quỷ quái gì đang xảy ra, tôi….. Tôi sản sinh ảo giác."
"Tôi biết anh sản sinh ảo giác." Lạc Thần như trước liếc nhìn hắn: "Trong ảo giác, anh dám khoác vai nàng, vậy nếu đó không phải ảo giác -."
Nàng nói, mặt không chút thay đổi đi đến chỗ Diệp Trăn.
Diệp Trăn một ngụm một ngụm lãnh khí, Lạc Thần lại trực tiếp lướt qua hắn, hơi cúi người cầm Cự Khuyết lên.
Làm như tùy ý nhẹ nhàng rút Cự Khuyết từ xương sọ ra, hàn quang lóe lên, hai bộ xương bị xiên cùng một chỗ rời ra.
Diệp Trăn lại sản sinh ảo giác, lần này hắn cảm thấy xương cốt của mình cũng nhanh muốn rời ra từng mảnh.
"Rốt cục chuyện gì xảy ra?" Sư Thanh Y vừa bực mình vừa buồn cười, đến gần Diệp Trăn hỏi hắn: "Anh vừa rồi trong ảo giác đã thấy gì?"
Vì sao vừa rồi hắn đột nhiên cười đến cao hứng như vậy, cư nhiên còn dám ôm nàng.
Không đúng, bộ xương đó…..không phải là nàng.
Sư Thanh Y làm bầu không khí dịu đi rất nhiều, Diệp Trăn gãi đầu, cười hắc hắc: "Tôi thấy Sư Sư tiểu thư cô, a không, là Sư Sư tiểu thư kia, trêи vai nàng có một con sâu, tôi phủi xuống cho nàng thôi. Kỳ thực không phải ôm, các người nhìn lầm rồi."
"Nói thật đi." Sư Thanh Y nói.
Tiếu ý trêи mặt Diệp Trăn càng lúc càng gượng ép.
Qua một hồi lâu, hắn biết lừa gạt không được, chỉ đành thành thật trả lời: "Vừa rồi đội ngũ đi phía trước, khó tránh khỏi sẽ nói chuyện với nhau, tôi cùng Sư Sư tiểu thư….. Sư Sư tiểu thư giả đi cùng một chỗ, tôi sợ buồn chán nên kể vài câu chuyện cười đùa nàng, sau đó "Sư Sư tiểu thư" Ngẩng đầu nhìn tôi, vô cùng ngượng ngùng cười….."
Lạc Thần ánh mắt băng lãnh nhìn Diệp Trăn.
Sư Thanh Y: "…….."
Ngượng ngùng….. Tôi ngượng ngùng cái đầu anh.
Ai cũng biết bộ xương chỉ là ảo giác có thể dựa vào vật thực làm thế thân, cũng giống như thuật Ngự Chỉ, trước phải làm ra một người giấy, sau đó mượn người giấy ngưng đông thành ảo giác, bộ xương này cũng có tác dụng tương tự.
Thế thân chỉ là cơ sở, chân chính bị ảnh hưởng vẫn là ảo giác của người bị rơi vào ảo cảnh.
Người đang đang nghĩ cái gì, ảo giác dĩ nhiên sẽ theo suy nghĩ của ngươi mà thay đổi, nói thô tục một chút thì chính là tà niệm.
Diệp Trăn lúc đó sở dĩ thấy "Sư Thanh Y "Hướng hắn ngượng ngùng cười, tiến tới tâm viên ý mã nhịn không được ôm nàng, nguyên nhân dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Sư Thanh Y trong lòng thông thấu, ho nhẹ một tiếng, quyết định kết thúc đề tài này: "Được rồi, tôi hiện tại đã biết rõ, dừng lại tại đây thôi. Nói chung bộ xương này không phải tôi, Diệp Trăn tất cả anh đã thấy cũng không phải tôi."
"Phải, phải." Diệp Trăn liên tục gật đầu.
Nói xong, Sư Thanh Y lại mặt băng bó cường điệu: "Tôi cũng không có khả năng ngượng ngùng ngượng ngùng, tôi là người dễ ngượng ngùng như vậy sao?"
"Không phải, không phải." Diệp Trăn liên tục lắc đầu như trống bỏi.
Lạc Thần nghe xong lời này, trái lại khẽ liếc mắt nhìn nàng.
Không biết vì sao, cảm giác được ánh mắt của Lạc Thần nhìn nàng, bên tai Sư Thanh Y đột nhiên đỏ lên: "…….."
Vũ Lâm Hanh cẩn thận kiểm tra xong năm bộ xương, thấy chúng rời rạc trêи mặt đất giống như vật chết, có lẽ chỉ là bộ xương bình thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng yên tâm, nàng liền nói với Phong Sanh: "A Sanh, kể lại những chuyện xảy ra trước đó một chút."
Trải qua một đoạn thời gian giảm xóc, đội ngũ rốt cục cũng xem như bình tĩnh trở lại.
Phong Sanh bắt đầu trả lời: "Sự tình là như thế này."
Thì ra Phong Sanh sau khi dẫn đám nam nhân vào sau cửa nhỏ thay quần áo, lúc thay xong có hai người trước đó uống một lượng lớn bia, không nín được nên phải đi giải quyết, Phong Sanh đành phải để cho bọn họ đến lối rẽ bên phải đạo động đi giải quyết.
Phong Sanh và những người còn lại tại chỗ chờ một lúc vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Phong Sanh liền đến gần một chút, mở miệng hỏi bọn họ.
Nghe đến đó, Lạc Thần nói: "Cậu lúc đó hỏi câu đầu tiên có phải là "Các người xong chưa"?" "Đúng vậy." Phong Sanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Lạc tiểu thư, cô nói một chữ cũng không sai."
Mà Phong Sanh mới vừa cho ra đáp án, Sư Thanh Y cũng mở được gút mắt trong lòng.
Lạc Thần nói tiếp: "Câu thứ hai, đó là hỏi bọn hắn "bây giờ xong chưa?"
"Phải." Phong Sanh nói: "Tôi đợi một hồi lâu mới hỏi tiếp."
"Kế tiếp, cậu nói 'thế nào còn chưa"?"
Phong Sanh gật đầu: "Ân, bọn họ kéo dài phải rất lâu, tôi có không nhịn được, cho nên lúc đó còn quát khá lớn."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Lạc tiểu thư, các người lúc đó lẽ nào nghe tôi nói chuyện sao?"
"Không có, mới vừa rồi chỉ là suy đoán thôi." Lạc Thần lúc này mới nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Lâm Hanh, hiện nay đã rõ vì sao trước đó đáp lại cậu là giọng nói của Phong Sanh sao?"
Vũ Lâm Hanh đại khái hiểu rõ, những vẫn có điểm không được rõ ràng lắm.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Việc này thật trùng hợp, cậu cùng Phong Sanh đúng lúc hỏi như nhau, tình huống lúc đó cũng xem như cùng loại, câu hỏi các người quen dùng khẩu ngữ cũng trùng hợp, nhưng Anh Ảo lại không biết."
"Hiện tại có thể xác nhận đó là Anh Ảo tác quái sao?" Sư Thanh Y chen vào một câu.
Lạc Thần nói: "Cơ bản có thể nhận định. Nghe nói Anh Ảo tuy rằng đa trí thông tuệ, am hiểu mô phỏng theo, lúc đầu lặp lại cũng khó tránh có chút hỗn độn không rõ, phạm phải sai lầm. Tỷ như mới vừa rồi, Phong Sanh trước đó nói ba câu, bị Anh Ảo học vài chữ cuối cùng, cho đến sau đó Lâm Hanh vừa vặn cũng hỏi ba câu tương tự, năng lực phân tích của Anh Ảo liền hỗn loạn, nên nó sử dụng giọng nói của Phong Sanh đáp lời Lâm Hanh."
Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói thầm: "Khó trách cậu nói cậu nghĩ đến một nguyên nhân, đến lúc đó phải hỏi A Sanh, thì ra là như vậy."
Thiên Thiên cười nói: "Vũ tiểu thư lúc này có thể yên tâm rồi. Thứ đó cũng không phải cố ý nói cô ngu ngốc, chỉ là tự bản thân nó hỗn loạn mà thôi."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh lăng trì Thiên Thiên một chút.
Vì sao nuôi rắn này mỗi khi cười đều là cười trêи tai họa của người khác.
"Vậy kế tiếp thì sao?" Sư Thanh Y tương đối quan tâm đến việc tiếp theo, nhịn không được hỏi.
Phong Sanh trả lời: "Bên trong có người trả lời "chưa", kỳ thực giọng nói đó tôi nghe quả thật có chút giống giọng của mình, nhưng bởi vì cách khá xa lại có chút trầm, tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Sau đó trực tiếp không hỏi, đi qua xem tình huống, sau đó tôi thấy hai người kia hướng tôi đi đến."
Sư Thanh Y ngắn lời hắn: "Chờ một chút, anh nói anh thấy hai nam nhân kia trở lại?"
"Phải."
"Bọn họ thoạt nhìn bình thường sao?"
"Dĩ nhiên rồi, rất bình thường."
"Không đúng." Sư Thanh Y rõ ràng mạch lạc phân tích: "Anh xem, lúc đó cậu hỏi bọn họ, có người một mực trả lời cậu là "chưa", đó rõ ràng là Anh Ảo đang quấy phá. Nếu như Anh Ảo vẫn trốn ở nơi nào đó đáp lời anh, anh lúc đó không phát hiện hai nam nhân kia, nghe được có người tiếp lời anh cho rằng đó là một trong hai nam nhân trả lời, điều này có thể hiểu được, nhưng hai nam nhân kia lại không ngốc, nếu như bọn họ nghe được giọng nói của anh vì sao không lập tức trả lời anh? Mà anh có thể nghe giọng nói của Anh Ảo, bọn họ nhất định cũng có thể, nếu bọn họ nghe được có cái gì trực tiếp thay bọn họ trả lời, vì sao lại không có nửa điểm phản ứng?"
Sắc mặt Phong Sanh khẽ biến.
Sư Thanh Y rất nhanh quét mắt nhìn qua đội ngũ, đồng thời giương súng, nhãn thần băng lãnh: "Cho nên, hai nam nhân lúc đó trở về, cũng tuyệt đối không phải là hàng thật."
"Hai vị huynh đệ kia hiện tại không có ở đây!" Diệp Trăn đột nhiên hô lên.
Phong Sanh ra một thân mồ hôi lạnh, nói: "Trước đó vẫn nhìn thấy bọn họ đang ở đây!"
Sư Thanh Y chỉ vào năm bộ xương trêи mặt đất: "Vẫn còn ở đây lúc bọn tôi chưa nổ súng phá tan ảo giác sao?"
Phong Sanh nói: "Phải, hai người bọn họ vốn dĩ một mực ở trong đội ngũ. Ban đầu tôi thấy bọn họ đã giải quyết xong trở về, chuẩn bị cùng bọn họ trở ra, sau đó vừa quay đầu lại đã thấy những người khác đều có mặt, kể cả kẻ giả mạo năm vị tiểu thư, không thiếu một người."
Có lẽ cũng chính là từ khi đó, đôi ngũ bọn họ bắt đầu rơi vào trong ảo giác âm trầm đáng sợ, cũng không bật đèn, không hề đề phòng tiến sâu vào đạo động
Thảo nào lúc đó không lưu lại vết tích gì, bời vì bọn họ hoàn tương đương với toàn tự nguyện đi vào trong.
Diệp Trăn phụ họa Phong Sanh: "Là bởi vì lúc đó Sư tiểu thư các người vào tìm bọn tôi, nói chuẩn bị hoàn tất, chúng tôi sẽ cùng vào trong tìm Sanh ca bọn họ. Lúc đó toàn bộ mọi người dĩ nhiên bắt đầu tiến vào, ai biết được Sư tiểu thư các người đều là giả a!"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, để hắn chú ý dùng từ.
Hắn nhanh chóng đổi giọng: "Aiz, không ngờ năm người các nàng đều là giả a!"
Lạc Thần ngưng thần suy nghĩ chốc lát mới nói: "Cũng là nói trong ảo giác các người thấy bảy kẻ giả mạo — Phong Sanh anh lúc đó nhìn thấy hai nam nhân kia, còn có năm người bọn tôi. Năm người thế thân của bọn tôi đều bộ xương ở đây, nhưng bộ xương là vật chết, trừ phi chịu ngoại lực điều khiển bằng không không thể hoạt động, còn hai nam nhân kia sợ rằng không phải đơn giản như vậy."
Sư Thanh Y chiếu đèn pin đến cuối vách đá, hạ giọng: "Lạc Thần chị nói…… nơi này có thể có hai Anh Ảo hay không?"
Anh Ảo rốt cục có dáng vẻ như thế nào đây?
Từ nhưng đầu mối hiện nay đang nắm giữ, thứ đó ngoại trừ học theo tựa hồ còn nắm giữ năng lực tạo ảo giác.
Lúc chúng xuất hiện trước mặt mọi người, có thể ngụy trang thành hình người hay không?
Đội ngũ đột nhiên trầm lặng xuống.
Không biết gió từ đâu tới, quyện vào hơi nước thổi qua.
Lạc Thần không trực tiếp tỏ thái độ, mà chỉ nói: "Chúng ta hiện nay chỉ có thể tiếp tục đi phía trước. Nếu hai nam nhân đó là giả mạo, như vậy hai người thật kia sợ rằng đã gặp bất trắc."
Mọi người nhất thời trầm mặc, cước bộ lại không nhàn rỗi, đều bắt đầu bước nhanh vào bên trong .
Nơi này mỗi một bước đi đều giống như bước vào cạm bẩy, nguy cơ trùng trùng, không chỗ nào không có gió lạnh.
Tất cả mọi người cảm thấy ở chỗ này lâu sẽ dễ xảy ra chuyện quỷ dị, nhưng nếu tiếp tục đi lại không biết có thứ gì đang chờ đợi phía trước, nhưng đường lui cũng đã bị ngăn chặn.
Loại cảm giác này giống như sau lưng đang có một đôi tay vô hình xô đẩy bọn họ, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
Tiếp tục đi, Sư Thanh Y vẫn sẽ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Chờ lúc nàng nhìn thấy xuất hiện một đống rơm rạ hình chữ nhật gì đó, nàng lại vô thức cúi đầu xem đồng hồ thì liền phát hiện đã sắp đến mười giờ tối.
Nơi này cùng thông đạo trước đó bất đồng, vô cùng rỗng rãi, chỉ là bên trong cũng ẩm thấp tương tự.
Khắp nơi đều là những đống cỏ khô gì đó, cao khoảng nữa người, chờ Sư Thanh Y chiếu đèn quan sát một đống cỏ mới phát hiện cũng không phải đống cỏ khô, mà là thứ gì đó giống như da thuộc. Ở giữa đống da còn có thứ gì đó màu đen, nhìn gần như vậy cực kỳ giống một cái bánh nhiều tầng có nhân.
Không biết đây là cái gì da loài động vật gì, thoạt nhìn dị thường thô dày, bề mặt còn có lông.
Nhìn khá lâu năm, lông thú sớm đã khô quắt, trong vàng phiếm đen, xa xa thoạt nhìn quả thật còn tưởng rằng đây là một đống rơm rạ oai mục.
"Awu aw!" Có một nam nhân đột nhiên kinh hãi hét to.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía nơi phát ra tiếng hét.
Nam nhân kia đứng xoay lưng về phía đống da thú, không dám động, nhưng hai đùi lại run rẩy như cái sàng.
"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh hướng hắn giương súng lên.
"Tiểu….. Tiểu thư." Nam nhân kia nói lắp bắp: "Có cái gì đó sờ ʍôиɠ tôi, là…. hình như là tay."
Tất cả mọi người không nói, mỗi người đều giương vũ khí.
"Đừng….. đừng đứng đó nhìn." Nam nhân kia quả thực sắp khóc, bộ dạng giống như sẽ đánh mất trinh tiết: "Anh em tốt nào đến giúp tôi nhìn xem, cảm thấy cảm thấy…… Con mẹ nó tôi cảm thấy nó muốn….. muốn cởi quần tôi a!"
Sư Thanh Y vốn định đến bên đó, lúc này cũng không động nữa: "………"
Nàng cũng cảm thấy được phía sau có bàn tay đang sờ ʍôиɠ của nàng.
~o0o~
"Việc này….việc này….."
Hắn gần như không chính diện nhìn thấy Lạc Thần cười qua, vốn dĩ nữ nhân dáng vẻ điên đảo như vậy cười lên thật sự là một mỹ cảnh khó có được, đáng tiếc Diệp Trăn lúc này vô tâm thưởng thức, cũng không dám thưởng thức, hắn chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy hoảng hốt.
Nụ cười kia có chút sát khí.
Vẻ mặt Lạc Thần lại nhạt nhẽo, chỉ nhìn Diệp Trăn không lên tiếng.
Diệp Trăn nói quanh co một lát, lại nhìn thoáng qua lén lút liếc nhìn bộ xương trắng, lạnh đến cái cổ cũng rụt lại, vội vàng nói: "Bọn tôi hoàn toàn không biết chuyển quỷ quái gì đang xảy ra, tôi….. Tôi sản sinh ảo giác."
"Tôi biết anh sản sinh ảo giác." Lạc Thần như trước liếc nhìn hắn: "Trong ảo giác, anh dám khoác vai nàng, vậy nếu đó không phải ảo giác -."
Nàng nói, mặt không chút thay đổi đi đến chỗ Diệp Trăn.
Diệp Trăn một ngụm một ngụm lãnh khí, Lạc Thần lại trực tiếp lướt qua hắn, hơi cúi người cầm Cự Khuyết lên.
Làm như tùy ý nhẹ nhàng rút Cự Khuyết từ xương sọ ra, hàn quang lóe lên, hai bộ xương bị xiên cùng một chỗ rời ra.
Diệp Trăn lại sản sinh ảo giác, lần này hắn cảm thấy xương cốt của mình cũng nhanh muốn rời ra từng mảnh.
"Rốt cục chuyện gì xảy ra?" Sư Thanh Y vừa bực mình vừa buồn cười, đến gần Diệp Trăn hỏi hắn: "Anh vừa rồi trong ảo giác đã thấy gì?"
Vì sao vừa rồi hắn đột nhiên cười đến cao hứng như vậy, cư nhiên còn dám ôm nàng.
Không đúng, bộ xương đó…..không phải là nàng.
Sư Thanh Y làm bầu không khí dịu đi rất nhiều, Diệp Trăn gãi đầu, cười hắc hắc: "Tôi thấy Sư Sư tiểu thư cô, a không, là Sư Sư tiểu thư kia, trêи vai nàng có một con sâu, tôi phủi xuống cho nàng thôi. Kỳ thực không phải ôm, các người nhìn lầm rồi."
"Nói thật đi." Sư Thanh Y nói.
Tiếu ý trêи mặt Diệp Trăn càng lúc càng gượng ép.
Qua một hồi lâu, hắn biết lừa gạt không được, chỉ đành thành thật trả lời: "Vừa rồi đội ngũ đi phía trước, khó tránh khỏi sẽ nói chuyện với nhau, tôi cùng Sư Sư tiểu thư….. Sư Sư tiểu thư giả đi cùng một chỗ, tôi sợ buồn chán nên kể vài câu chuyện cười đùa nàng, sau đó "Sư Sư tiểu thư" Ngẩng đầu nhìn tôi, vô cùng ngượng ngùng cười….."
Lạc Thần ánh mắt băng lãnh nhìn Diệp Trăn.
Sư Thanh Y: "…….."
Ngượng ngùng….. Tôi ngượng ngùng cái đầu anh.
Ai cũng biết bộ xương chỉ là ảo giác có thể dựa vào vật thực làm thế thân, cũng giống như thuật Ngự Chỉ, trước phải làm ra một người giấy, sau đó mượn người giấy ngưng đông thành ảo giác, bộ xương này cũng có tác dụng tương tự.
Thế thân chỉ là cơ sở, chân chính bị ảnh hưởng vẫn là ảo giác của người bị rơi vào ảo cảnh.
Người đang đang nghĩ cái gì, ảo giác dĩ nhiên sẽ theo suy nghĩ của ngươi mà thay đổi, nói thô tục một chút thì chính là tà niệm.
Diệp Trăn lúc đó sở dĩ thấy "Sư Thanh Y "Hướng hắn ngượng ngùng cười, tiến tới tâm viên ý mã nhịn không được ôm nàng, nguyên nhân dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Sư Thanh Y trong lòng thông thấu, ho nhẹ một tiếng, quyết định kết thúc đề tài này: "Được rồi, tôi hiện tại đã biết rõ, dừng lại tại đây thôi. Nói chung bộ xương này không phải tôi, Diệp Trăn tất cả anh đã thấy cũng không phải tôi."
"Phải, phải." Diệp Trăn liên tục gật đầu.
Nói xong, Sư Thanh Y lại mặt băng bó cường điệu: "Tôi cũng không có khả năng ngượng ngùng ngượng ngùng, tôi là người dễ ngượng ngùng như vậy sao?"
"Không phải, không phải." Diệp Trăn liên tục lắc đầu như trống bỏi.
Lạc Thần nghe xong lời này, trái lại khẽ liếc mắt nhìn nàng.
Không biết vì sao, cảm giác được ánh mắt của Lạc Thần nhìn nàng, bên tai Sư Thanh Y đột nhiên đỏ lên: "…….."
Vũ Lâm Hanh cẩn thận kiểm tra xong năm bộ xương, thấy chúng rời rạc trêи mặt đất giống như vật chết, có lẽ chỉ là bộ xương bình thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng yên tâm, nàng liền nói với Phong Sanh: "A Sanh, kể lại những chuyện xảy ra trước đó một chút."
Trải qua một đoạn thời gian giảm xóc, đội ngũ rốt cục cũng xem như bình tĩnh trở lại.
Phong Sanh bắt đầu trả lời: "Sự tình là như thế này."
Thì ra Phong Sanh sau khi dẫn đám nam nhân vào sau cửa nhỏ thay quần áo, lúc thay xong có hai người trước đó uống một lượng lớn bia, không nín được nên phải đi giải quyết, Phong Sanh đành phải để cho bọn họ đến lối rẽ bên phải đạo động đi giải quyết.
Phong Sanh và những người còn lại tại chỗ chờ một lúc vẫn chưa thấy bọn họ trở lại, Phong Sanh liền đến gần một chút, mở miệng hỏi bọn họ.
Nghe đến đó, Lạc Thần nói: "Cậu lúc đó hỏi câu đầu tiên có phải là "Các người xong chưa"?" "Đúng vậy." Phong Sanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Lạc tiểu thư, cô nói một chữ cũng không sai."
Mà Phong Sanh mới vừa cho ra đáp án, Sư Thanh Y cũng mở được gút mắt trong lòng.
Lạc Thần nói tiếp: "Câu thứ hai, đó là hỏi bọn hắn "bây giờ xong chưa?"
"Phải." Phong Sanh nói: "Tôi đợi một hồi lâu mới hỏi tiếp."
"Kế tiếp, cậu nói 'thế nào còn chưa"?"
Phong Sanh gật đầu: "Ân, bọn họ kéo dài phải rất lâu, tôi có không nhịn được, cho nên lúc đó còn quát khá lớn."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Lạc tiểu thư, các người lúc đó lẽ nào nghe tôi nói chuyện sao?"
"Không có, mới vừa rồi chỉ là suy đoán thôi." Lạc Thần lúc này mới nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Lâm Hanh, hiện nay đã rõ vì sao trước đó đáp lại cậu là giọng nói của Phong Sanh sao?"
Vũ Lâm Hanh đại khái hiểu rõ, những vẫn có điểm không được rõ ràng lắm.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Việc này thật trùng hợp, cậu cùng Phong Sanh đúng lúc hỏi như nhau, tình huống lúc đó cũng xem như cùng loại, câu hỏi các người quen dùng khẩu ngữ cũng trùng hợp, nhưng Anh Ảo lại không biết."
"Hiện tại có thể xác nhận đó là Anh Ảo tác quái sao?" Sư Thanh Y chen vào một câu.
Lạc Thần nói: "Cơ bản có thể nhận định. Nghe nói Anh Ảo tuy rằng đa trí thông tuệ, am hiểu mô phỏng theo, lúc đầu lặp lại cũng khó tránh có chút hỗn độn không rõ, phạm phải sai lầm. Tỷ như mới vừa rồi, Phong Sanh trước đó nói ba câu, bị Anh Ảo học vài chữ cuối cùng, cho đến sau đó Lâm Hanh vừa vặn cũng hỏi ba câu tương tự, năng lực phân tích của Anh Ảo liền hỗn loạn, nên nó sử dụng giọng nói của Phong Sanh đáp lời Lâm Hanh."
Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói thầm: "Khó trách cậu nói cậu nghĩ đến một nguyên nhân, đến lúc đó phải hỏi A Sanh, thì ra là như vậy."
Thiên Thiên cười nói: "Vũ tiểu thư lúc này có thể yên tâm rồi. Thứ đó cũng không phải cố ý nói cô ngu ngốc, chỉ là tự bản thân nó hỗn loạn mà thôi."
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh lăng trì Thiên Thiên một chút.
Vì sao nuôi rắn này mỗi khi cười đều là cười trêи tai họa của người khác.
"Vậy kế tiếp thì sao?" Sư Thanh Y tương đối quan tâm đến việc tiếp theo, nhịn không được hỏi.
Phong Sanh trả lời: "Bên trong có người trả lời "chưa", kỳ thực giọng nói đó tôi nghe quả thật có chút giống giọng của mình, nhưng bởi vì cách khá xa lại có chút trầm, tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều. Sau đó trực tiếp không hỏi, đi qua xem tình huống, sau đó tôi thấy hai người kia hướng tôi đi đến."
Sư Thanh Y ngắn lời hắn: "Chờ một chút, anh nói anh thấy hai nam nhân kia trở lại?"
"Phải."
"Bọn họ thoạt nhìn bình thường sao?"
"Dĩ nhiên rồi, rất bình thường."
"Không đúng." Sư Thanh Y rõ ràng mạch lạc phân tích: "Anh xem, lúc đó cậu hỏi bọn họ, có người một mực trả lời cậu là "chưa", đó rõ ràng là Anh Ảo đang quấy phá. Nếu như Anh Ảo vẫn trốn ở nơi nào đó đáp lời anh, anh lúc đó không phát hiện hai nam nhân kia, nghe được có người tiếp lời anh cho rằng đó là một trong hai nam nhân trả lời, điều này có thể hiểu được, nhưng hai nam nhân kia lại không ngốc, nếu như bọn họ nghe được giọng nói của anh vì sao không lập tức trả lời anh? Mà anh có thể nghe giọng nói của Anh Ảo, bọn họ nhất định cũng có thể, nếu bọn họ nghe được có cái gì trực tiếp thay bọn họ trả lời, vì sao lại không có nửa điểm phản ứng?"
Sắc mặt Phong Sanh khẽ biến.
Sư Thanh Y rất nhanh quét mắt nhìn qua đội ngũ, đồng thời giương súng, nhãn thần băng lãnh: "Cho nên, hai nam nhân lúc đó trở về, cũng tuyệt đối không phải là hàng thật."
"Hai vị huynh đệ kia hiện tại không có ở đây!" Diệp Trăn đột nhiên hô lên.
Phong Sanh ra một thân mồ hôi lạnh, nói: "Trước đó vẫn nhìn thấy bọn họ đang ở đây!"
Sư Thanh Y chỉ vào năm bộ xương trêи mặt đất: "Vẫn còn ở đây lúc bọn tôi chưa nổ súng phá tan ảo giác sao?"
Phong Sanh nói: "Phải, hai người bọn họ vốn dĩ một mực ở trong đội ngũ. Ban đầu tôi thấy bọn họ đã giải quyết xong trở về, chuẩn bị cùng bọn họ trở ra, sau đó vừa quay đầu lại đã thấy những người khác đều có mặt, kể cả kẻ giả mạo năm vị tiểu thư, không thiếu một người."
Có lẽ cũng chính là từ khi đó, đôi ngũ bọn họ bắt đầu rơi vào trong ảo giác âm trầm đáng sợ, cũng không bật đèn, không hề đề phòng tiến sâu vào đạo động
Thảo nào lúc đó không lưu lại vết tích gì, bời vì bọn họ hoàn tương đương với toàn tự nguyện đi vào trong.
Diệp Trăn phụ họa Phong Sanh: "Là bởi vì lúc đó Sư tiểu thư các người vào tìm bọn tôi, nói chuẩn bị hoàn tất, chúng tôi sẽ cùng vào trong tìm Sanh ca bọn họ. Lúc đó toàn bộ mọi người dĩ nhiên bắt đầu tiến vào, ai biết được Sư tiểu thư các người đều là giả a!"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn hắn, để hắn chú ý dùng từ.
Hắn nhanh chóng đổi giọng: "Aiz, không ngờ năm người các nàng đều là giả a!"
Lạc Thần ngưng thần suy nghĩ chốc lát mới nói: "Cũng là nói trong ảo giác các người thấy bảy kẻ giả mạo — Phong Sanh anh lúc đó nhìn thấy hai nam nhân kia, còn có năm người bọn tôi. Năm người thế thân của bọn tôi đều bộ xương ở đây, nhưng bộ xương là vật chết, trừ phi chịu ngoại lực điều khiển bằng không không thể hoạt động, còn hai nam nhân kia sợ rằng không phải đơn giản như vậy."
Sư Thanh Y chiếu đèn pin đến cuối vách đá, hạ giọng: "Lạc Thần chị nói…… nơi này có thể có hai Anh Ảo hay không?"
Anh Ảo rốt cục có dáng vẻ như thế nào đây?
Từ nhưng đầu mối hiện nay đang nắm giữ, thứ đó ngoại trừ học theo tựa hồ còn nắm giữ năng lực tạo ảo giác.
Lúc chúng xuất hiện trước mặt mọi người, có thể ngụy trang thành hình người hay không?
Đội ngũ đột nhiên trầm lặng xuống.
Không biết gió từ đâu tới, quyện vào hơi nước thổi qua.
Lạc Thần không trực tiếp tỏ thái độ, mà chỉ nói: "Chúng ta hiện nay chỉ có thể tiếp tục đi phía trước. Nếu hai nam nhân đó là giả mạo, như vậy hai người thật kia sợ rằng đã gặp bất trắc."
Mọi người nhất thời trầm mặc, cước bộ lại không nhàn rỗi, đều bắt đầu bước nhanh vào bên trong .
Nơi này mỗi một bước đi đều giống như bước vào cạm bẩy, nguy cơ trùng trùng, không chỗ nào không có gió lạnh.
Tất cả mọi người cảm thấy ở chỗ này lâu sẽ dễ xảy ra chuyện quỷ dị, nhưng nếu tiếp tục đi lại không biết có thứ gì đang chờ đợi phía trước, nhưng đường lui cũng đã bị ngăn chặn.
Loại cảm giác này giống như sau lưng đang có một đôi tay vô hình xô đẩy bọn họ, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.
Tiếp tục đi, Sư Thanh Y vẫn sẽ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Chờ lúc nàng nhìn thấy xuất hiện một đống rơm rạ hình chữ nhật gì đó, nàng lại vô thức cúi đầu xem đồng hồ thì liền phát hiện đã sắp đến mười giờ tối.
Nơi này cùng thông đạo trước đó bất đồng, vô cùng rỗng rãi, chỉ là bên trong cũng ẩm thấp tương tự.
Khắp nơi đều là những đống cỏ khô gì đó, cao khoảng nữa người, chờ Sư Thanh Y chiếu đèn quan sát một đống cỏ mới phát hiện cũng không phải đống cỏ khô, mà là thứ gì đó giống như da thuộc. Ở giữa đống da còn có thứ gì đó màu đen, nhìn gần như vậy cực kỳ giống một cái bánh nhiều tầng có nhân.
Không biết đây là cái gì da loài động vật gì, thoạt nhìn dị thường thô dày, bề mặt còn có lông.
Nhìn khá lâu năm, lông thú sớm đã khô quắt, trong vàng phiếm đen, xa xa thoạt nhìn quả thật còn tưởng rằng đây là một đống rơm rạ oai mục.
"Awu aw!" Có một nam nhân đột nhiên kinh hãi hét to.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía nơi phát ra tiếng hét.
Nam nhân kia đứng xoay lưng về phía đống da thú, không dám động, nhưng hai đùi lại run rẩy như cái sàng.
"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Lâm Hanh hướng hắn giương súng lên.
"Tiểu….. Tiểu thư." Nam nhân kia nói lắp bắp: "Có cái gì đó sờ ʍôиɠ tôi, là…. hình như là tay."
Tất cả mọi người không nói, mỗi người đều giương vũ khí.
"Đừng….. đừng đứng đó nhìn." Nam nhân kia quả thực sắp khóc, bộ dạng giống như sẽ đánh mất trinh tiết: "Anh em tốt nào đến giúp tôi nhìn xem, cảm thấy cảm thấy…… Con mẹ nó tôi cảm thấy nó muốn….. muốn cởi quần tôi a!"
Sư Thanh Y vốn định đến bên đó, lúc này cũng không động nữa: "………"
Nàng cũng cảm thấy được phía sau có bàn tay đang sờ ʍôиɠ của nàng.
~o0o~
Tác giả :
Quân Sola