Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 81: Chuông
Như này bảo ta có thể không lo lắng như thế nào, đôi mắt nàng thâm trầm như nước, gặp chuyện gì sợ hãi cùng chưa từng gợn sóng. Cho nên ta cơ hồ rất khó tưởng tượng ra sự việc gì lại khiến cho nàng lo sợ như vậy.
Trốn không thoát, trốn không được? Kia rốt cuộc là thứ gì?
Trong lòng càng phát ra nôn nóng , theo bản năng xiết chặt cổ tay nàng, phát hiện nơi đó lạnh lẽo đến tận xương.
Nguyên bản quá khứ của ta đều trống rỗng, không biết cha mẹ mình là ai, không biết mình đến từ đâu, hỉ nộ ái ố đều biến mất thành cát bụi. Giống như một vở kịch trêи sân khấu tùy ý ngắt đầu bỏ đuôi, ta là được người ta gọi lên diễn, nhưng chính mình cũng không hiểu rốt cuộc đang diễn cái gì.
Mà nay, ta tìm được người quan trọng nhất đối với mình. Mà quá khứ của nàng, ta cũng như vậy không biết chút gì.
Nghĩ vậy, đột nhiên có loại bi ai không hiểu từ đâu dâng lên trong lòng.
Lạc Thần tuy là trêи mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mạch nàng đang đập thập phần hỗn loạn. Nàng nhìn ta một cái thật sâu, dường như nhìn được tâm tư của ta , âm thanh có chút an ủi nói: “ mặt nạ Tu La này là thủ hạ dấu hiệu của một người ta có quen biết, âm thịnh dương suy, hiện tại nhất định hắn đã tìm ra được nơi này. Chính là ta đối với người nọ thiếu nợ rất lớn, cừu hận rất sâu, nếu không trả mạng ước chừng không thể trả hết nợ. Nếu gặp gỡ, ta cũng không phải đối thủ của hắn, nên có chút hoảng sợ thôi".
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng bâng quơ, đối với người nghe cảm thấy nàng có chút mơ hồ, nửa thật nửa giả. Giống như chỉ đơn giản kể lại chuyện xưa trả thù cùng chúng ta, bảo chúng ta không cần quá mức lo lắng.
Vũ lâm Hanh sắc mặt nghiêm trọng, nghe vậy liền đột nhiên vỗ vai Lạc Thần vui cười nói : “Hóa ra không phải chỉ là việc trả thù bình thường sao? Đừng sợ, có ta và Sư Sư ở đây, ngươi nếu chịu không nổi, đánh không lại, cùng lắm ngươi đẩy hắn bỏ chạy. Chúng ta tống tử còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người? Nàng dừng lại, đôi mắt hoa đáo ý vị thâm trường nói: “ Chính là vì gì lại gây thù? Hay là nợ tình? Nhìn chung mà nói, bộ dạng ma quỷ ngươi trời sinh đào hoa, có nợ cũng là phải đạo, haha!"
Vũ Lâm Hanh ở một bên ba hoa chích chòe , một mình ngồi đoán chân tướng này nọ. Lạc Thần ở một bên nhíu mày, sắc mặt thập phần khó coi, giống như tảng băng lạnh giá đã qua mấy trăm năm.
Ta tất nhiên bị lời nói của yêu nữ làm cho tức giận sắp hộc máu, nợ tình? Nợ đào hoa? Toàn là nói hưu nói vượn!! Nghĩ vậy vung tay nhéo một cái lên lưng Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh vội vàng xoa thắt lưng, thối lui thân, đau đến kêu to:“Ôi, Sư Sư sao ngươi nhéo ta?!"
Ta buông tay ra, cười lạnh nói:“Yêu nữ, ta nhìn ngươi mới là đào hoa, sau này nhất định sẽ gây họa, liền cho ngươi điểm trí nhớ, nhắc ngươi chớ đi tùy tiện trêu chọc câu dẫn người khác thôi."
Lạc Thần nghiêng đầu đi, quay tai qua, che lấp xuống khóe môi là hơi hơi gợi lên độ cong, mặt mày nhu hòa, thế nhưng vẫn nhìn ra bộ dáng ý cười.
Không biết vì sao, thấy nàng cười, dù chỉ là một điểm dấu vết như vậy, tâm của ta nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Vũ Lâm Hanh mở lớn miệng, kinh ngạc nói:“Kì lạ ! Thật kì lạ ! Khối băng cũng có thể cười!" Rồi lại nói:“Bất quá nở nụ cười là tốt rồi, ai, bổn cô nương chịu điểm ủy khuất, hy sinh hạ một thân kiều nhuyễn, để cho Sư Sư chà đạp, làm cho khối băng giải buồn ."
Chịu ủy khuất? Kiều nhuyễn?! Ta giận dữ:“Yêu nữ ngươi còn nói, xem ta không bóp chết ngươi!"
“Uy! Sư Sư ngươi làm chuyện gì cũng luôn hung dữ với ta nha! Ngươi như thế nào không đi hung dữ với ma quỷ đi!"
“Ta thích!"
“……"
“Oa nha! Đau quá! Ngươi đối ta như vậy hung, đối nàng như vậy ôn nhu, thật là đả thương tâm người ta, ngươi nói, các ngươi có phải hay không có….."
“…… Phi! Câm miệng!"
“……"
Bị Vũ Lâm Hanh này nháo, không khí tốt xấu dịu đi rất nhiều. Ta đem Lạc Thần đỡ đứng lên rồi quay lại lục soát xác chết của hắc y nam tử một phen, trừ bỏ tìm được một khối thăt lưng bài có khắc hoa văn kỳ dị phức tạp, không có thêm sự việc gì khác.
Trước mắt thứ duy nhất hữu dụng tim được là một cái hỏa chiết tử.
Nhờ có cái hỏa chiết tử này, chuyện chiếu sáng coi như cũng tạm thời giải quyết. Chúng ta liền đưa hỏa chiết tử soi xung quanh bốn phía, phát hiện nơi đang đứng là một khoảng không lớn, xung quanh là đá mài nhẵn mà thành. Trêи mặt đá hiện ra hàng loạt vệt nước nhỏ, kéo dài trong bóng đêm, ta chỉ vào chỗ vết nước kia nói: “Lúc trước ta cùng Mị Vực kia rơi xuống, kết quả không biết nó chạy đi đâu, chúng ta đi theo những vết nước này xem thử tột cùng là gì"
Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần gật đầu, lập tức ba người theo phướng hướng vết nước cẩn thận hành tẩu, tránh va quẹt vào cơ quan nào.
Vũ lâm Hanh một mình giơ hỏa chiết tử đi phía trước. Lòng ta cất giấu tâm sự , tâm thần không yên, ta lo lắng chuyến này sẽ phát sinh chuyện, nhất là đối với Lạc Thần, vì vậy nên cố gắng thả chậm cước bộ. Đang lúc ta nghĩ ngợi, một thanh âm mềm mại hô hấp đột nhiên phả và bên tai ta. Sau đó ta nghe thấy Lạc Thần nói cực kì nhỏ nhẹ: “Thanh Y, có một số việc vốn không nên buồn rầu, cũng không nên thấp thỏm, họ có lẽ sẽ làm hại ngươi. Ta chỉ mong ngươi được sống vui vẻ".
Vũ lâm Hanh đã cách chúng ta một khoảng, hỏa chiết tử không tỏa sáng đến nơi này, chung quanh là một mảnh tối u ám, ta cũng không thể trông thấy biểu tình của nàng.
Nàng đột nhiên tiến sát lại gần khiến ta nhất thời sửng sốt, cánh tay vòng qua người, đem ta ôm thật chặt, nói giọng khàn khàn: “Nhớ rõ, nếu là ngày sau ta bảo ngươi chạy, ngươi nhất định phải chạy thật nhanh, trăm ngàn nhất định không được quay đầu lại."
Lúc này, ta bị nàng ôm lấy, một tiếng nghẹn ngào cũng không thể phát ra.
Quả nhiên.
Nàng vẫn là sợ hãi.
Rồi nàng buông tay ra, rất nhanh, giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra, vạt áo chà sát nhẹ, xoay người hướng về phía trước. Ta vội vàng giữ chặt nàng, chua chát nói : “Ta sẽ không chạy, ngươi muốn ta chạy là ta phải chạy sao?"
“……"
Ta kìm nén run rẩy trong lòng, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh: “Nếu thật sự đến lúc đó, ta sẽ cầm lấy tay ngươi cùng nhau chạy. Lạc Thần, ngươi nghe đây, ngươi nhất định phải luôn ở trong tầm mắt ta cho dù ta không kéo ngươi chạy đi, không với tới tay ngươi đi nữa".
Nàng đột nhiên không nói.
Thật lâu sau, ta nghe thấy nàng cúi đầu một tiếng, cũng là nhẹ nhàng bật cười, nói:“ Được, ta sẽ không ở quá xa ngươi"
Ta thấy lời nói của nàng trịnh trọng, trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc này chợt nghe Vũ Lâm Hanh ở xa kêu to: “Ta nói hai ngươi ở phía sau làm chuyện gì! Mau tới đây nhìn xem, nơi này có một cái thông đạo." Vũ Lâm Hanh đứng cách chúng ta quá xa, chỉ nhìn thấy ánh lửa từ hỏa chiết tử lập lòe.
Chúng ta chạy nhanh theo , trước mắt hiện ra một mặt tường đá. Phía giữa đào một cái cửa khá thô, không, chính xác ra là một cái hình chữ nhật , bốn phía gồ ghề , có rất nhiều vật liệu đá hỗn độn chồng chất , ra vẻ nơi này thi công còn chưa hoàn thiện, hoặc chính là để cho thợ thủ công xây dựng dùng.
Lách mình vào động, liền bước vào một cái hành lang khác thường tinh xảo. Hai mặt trêи vách tường là điêu khắc rồng phượng bằng đồng, so với cái cửa đá thô ráp là một trời cách biệt.
Hành lang lạnh lẽo, quanh co ngoằn nghoèo, phía trước che dấu một màn đêm như mực nước. Ta không phải lần đầu tiên đến loại mộ đạo thế này, nhưng bây giờ trừ bỏ tiếng hít thở cùng cọ xát của quần áo chỉ là một mảnh tĩnh mịch cực rợn người. Nơi này khác với lăng mộ Sở Vương Phi, cất giấu điều gì đó, trực giác nói cho ta biết đáng sợ hơn rất nhiều. Ta liếc nhìn qua Lạc Thần, trêи mặt nàng thần sắc cũng nghiêm trọng.
Ba người đang từ từ sờ soạng , đột nhiên, ta nghe thấy phía trước đột ngột vang lên một tiếng:“Đinh linh."
Trong lòng ta ngập tràn căng thẳng.
“Đinh linh." Lại là một tiếng nữa phát ra, hơn nữa thanh âm còn có vài phần quen tai.
Tiếng chuông kì ảo vang lên đứt quãng trong bóng đêm, giống như tơ nhện đứt không đứt, một tiếng rồi một tiếng, vang vang gọi hồn, tồn tại ở ta trong lòng, lạnh hết cả sống lưng.
Ánh lửa bị thổi tắt, Vũ Lâm Hanh mặt biến sắc, chửi một tiếng nhỏ : “Chết tiệt! Có vẻ sắp đến đây!"
Tay nàng vung lên, ném cái hỏa chiết tử xuống đất, hồng ảnh vũ động, hướng tới nơi kia chạy đi. Ta lâu nay chưa từng thấy nàng nổi giận như vậy, gọi to với theo: “Yêu nữ, ngươi đợi đã!".
Hỏa chiết tử chỉ có một cái, quý giá như thế nào, nàng là gặp con quỷ gì mà ngay cả hỏa chiết tử cũng không cần.
Nhưng là Vũ Lâm Hanh làm sao nghe thấy, chợt nghe tiếng bước chân nàng chạy theo tiếng chuông quỷ dị càng lúc càng xa. Ta hô cũng không được, cuống quýt nhặt lên hỏa chiết tử, cùng Lạc Thần theo sát đuổi theo.
Chạy nhanh lửa sẽ bị gió thổi tắt, nên ta không có thổi hỏa chiết tử lên. Trước mắt chỉ có một đoàn hỗn độn hắc ám, mà loại này cũng là một cái hành lang lắt léo.
Không có tiếng bước chân của Vũ Lâm Hanh, cũng không có tiếng chuông.
Càng đáng sợ là ban đầu Lạc Thần còn ở bên cạnh ta, nhưng bây giờ cũng không thấy bóng dáng.
“Lạc Thần!"
“Lạc Thần!"
Ta từng ngụm từng ngụm thở, hít vào từng luồng không khí ẩm mốc, vừa rồi lại kịch liệt chạy đi, không tránh khỏi ho khan thở dốc.
Như thế nào, Lạc Thần đã rẽ hướng nào?
Ta nhanh chóng thổi hỏa chiết tử, quay lại liền thấy mặt sau hiện ra một cái hành lang sâu thẳm, hai bên hai hàng chân đèn bằng đồng.
Bốn phía im lặng không tiếng động, không bóng người.
Ta trấn an tâm thần, lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự an ủi nói:“Không cần gấp, không cần gấp, trước kia cũng phát sinh loại sự tình này, Lạc Thần nhất định là chạy đến cái thông đạo kia, nàng ở ngay gần đây thôi, nàng ở ngay gần đây thôi, rất nhanh có thể tìm được nàng ." Vừa đi được vài bước, đột nhiên dưới chân răng rắc một tiếng, hình như là dẫm lên một cái gì đó, ta nhanh chóng khựng lại.
Căn cứ từ cảm giác đoản giày truyền lại, ta thầm nghĩ phía dưới là một cái vật nhỏ thật dài.
Tinh tế thật dài….
Ta không khỏi nhớ tới mảnh xương tại cái vạn cốt hố lúc trước. Chẳng lẽ nào nơi này cũng có?
Ta hít sâu một hơi, nhấc chân lên, chỉ thấy phía dưới không phải là xương đùi xương tay gì đó mà là một cây gậy gỗ dài nhỏ. Hơn nữa này gậy gỗ thập phần kỳ quái, được mài rất mượt mà, hai đầu rộng, ở giữa lại nhỏ, hình dạng rất giống xương người, chỉ khác là nó làm bằng gỗ.
Ta chăm chú thấy cách đó không xa còn có một cây gậy gỗ chiều dài đồng dạng, hai bên còn có hai cái nút cũng bằng gỗ.
Kỳ quái.
Ta một bụng đầy hồ nghi cầm lấy hai cây gậy cùng hai cái nút gỗ, này như thế nào lại… Là cái loại thợ thủ công tay nghề lại đi làm món đồ chơi bằng gỗ? Loại đồ chơi bằng gỗ này xuất hiện tại nơi quỷ dị này, giống như ngươi ở cổ mộ thấy một khối quan tài, nhưng mở nắp quan tài ra lại thấy bên trong là một chén cơm nóng hổi, không hợp với lẽ thường.
Ta chính là đang cân nhắc , đột nhiên, phía trước cách đó không xa một bóng người đột nhiên lung lay đi qua.
“Lạc Thần?!" Ta vui vẻ, thấp giọng kêu.
Kêu xong ta liền cảm thấy có gì đó không ổn, người kia không thể là Lạc Thần. Bóng người này thật sự là rất gầy, gầy đến đáng sợ, nói như thế nào, gầy giống như một thân cây trúc.
Mà cùng lúc đó, không biết từ nơi này thổi qua một trận gió, đem hỏa chiết tử của ta nháy mắt thổi tắt .
Mồ hôi lạnh thoáng chốc liền theo lưng nhỏ từng giọt xuống dưới. Tục ngữ nói “người thắp nến, quỷ thổi đèn", chẳng lẽ là cái thân gầy như gậy trúc giở trò quỷ?
Ta còn chưa lấy của ngươi nửa phần tiền tài, ngươi như thế nào đã đem hỏa chiết tử của ta thổi tắt?
===========
Ta nói Lạc Lạc là trùm tự ngược a~ Toàn là giấu diếm rồi âm thầm chịu khổ
Ta nhận thấy Thanh Y cũng ko “hiền" lắm, ko có ngại “ngược tâm, ngược thân" tiểu Vũ trong khi, nếu bị Lạc Thần chọc thì nàng cùng lắm chỉ “Ta …ta, ngươi…ngươi". Em có lý giải gì về hiện tượng trên?
Trốn không thoát, trốn không được? Kia rốt cuộc là thứ gì?
Trong lòng càng phát ra nôn nóng , theo bản năng xiết chặt cổ tay nàng, phát hiện nơi đó lạnh lẽo đến tận xương.
Nguyên bản quá khứ của ta đều trống rỗng, không biết cha mẹ mình là ai, không biết mình đến từ đâu, hỉ nộ ái ố đều biến mất thành cát bụi. Giống như một vở kịch trêи sân khấu tùy ý ngắt đầu bỏ đuôi, ta là được người ta gọi lên diễn, nhưng chính mình cũng không hiểu rốt cuộc đang diễn cái gì.
Mà nay, ta tìm được người quan trọng nhất đối với mình. Mà quá khứ của nàng, ta cũng như vậy không biết chút gì.
Nghĩ vậy, đột nhiên có loại bi ai không hiểu từ đâu dâng lên trong lòng.
Lạc Thần tuy là trêи mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mạch nàng đang đập thập phần hỗn loạn. Nàng nhìn ta một cái thật sâu, dường như nhìn được tâm tư của ta , âm thanh có chút an ủi nói: “ mặt nạ Tu La này là thủ hạ dấu hiệu của một người ta có quen biết, âm thịnh dương suy, hiện tại nhất định hắn đã tìm ra được nơi này. Chính là ta đối với người nọ thiếu nợ rất lớn, cừu hận rất sâu, nếu không trả mạng ước chừng không thể trả hết nợ. Nếu gặp gỡ, ta cũng không phải đối thủ của hắn, nên có chút hoảng sợ thôi".
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng bâng quơ, đối với người nghe cảm thấy nàng có chút mơ hồ, nửa thật nửa giả. Giống như chỉ đơn giản kể lại chuyện xưa trả thù cùng chúng ta, bảo chúng ta không cần quá mức lo lắng.
Vũ lâm Hanh sắc mặt nghiêm trọng, nghe vậy liền đột nhiên vỗ vai Lạc Thần vui cười nói : “Hóa ra không phải chỉ là việc trả thù bình thường sao? Đừng sợ, có ta và Sư Sư ở đây, ngươi nếu chịu không nổi, đánh không lại, cùng lắm ngươi đẩy hắn bỏ chạy. Chúng ta tống tử còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người? Nàng dừng lại, đôi mắt hoa đáo ý vị thâm trường nói: “ Chính là vì gì lại gây thù? Hay là nợ tình? Nhìn chung mà nói, bộ dạng ma quỷ ngươi trời sinh đào hoa, có nợ cũng là phải đạo, haha!"
Vũ Lâm Hanh ở một bên ba hoa chích chòe , một mình ngồi đoán chân tướng này nọ. Lạc Thần ở một bên nhíu mày, sắc mặt thập phần khó coi, giống như tảng băng lạnh giá đã qua mấy trăm năm.
Ta tất nhiên bị lời nói của yêu nữ làm cho tức giận sắp hộc máu, nợ tình? Nợ đào hoa? Toàn là nói hưu nói vượn!! Nghĩ vậy vung tay nhéo một cái lên lưng Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh vội vàng xoa thắt lưng, thối lui thân, đau đến kêu to:“Ôi, Sư Sư sao ngươi nhéo ta?!"
Ta buông tay ra, cười lạnh nói:“Yêu nữ, ta nhìn ngươi mới là đào hoa, sau này nhất định sẽ gây họa, liền cho ngươi điểm trí nhớ, nhắc ngươi chớ đi tùy tiện trêu chọc câu dẫn người khác thôi."
Lạc Thần nghiêng đầu đi, quay tai qua, che lấp xuống khóe môi là hơi hơi gợi lên độ cong, mặt mày nhu hòa, thế nhưng vẫn nhìn ra bộ dáng ý cười.
Không biết vì sao, thấy nàng cười, dù chỉ là một điểm dấu vết như vậy, tâm của ta nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Vũ Lâm Hanh mở lớn miệng, kinh ngạc nói:“Kì lạ ! Thật kì lạ ! Khối băng cũng có thể cười!" Rồi lại nói:“Bất quá nở nụ cười là tốt rồi, ai, bổn cô nương chịu điểm ủy khuất, hy sinh hạ một thân kiều nhuyễn, để cho Sư Sư chà đạp, làm cho khối băng giải buồn ."
Chịu ủy khuất? Kiều nhuyễn?! Ta giận dữ:“Yêu nữ ngươi còn nói, xem ta không bóp chết ngươi!"
“Uy! Sư Sư ngươi làm chuyện gì cũng luôn hung dữ với ta nha! Ngươi như thế nào không đi hung dữ với ma quỷ đi!"
“Ta thích!"
“……"
“Oa nha! Đau quá! Ngươi đối ta như vậy hung, đối nàng như vậy ôn nhu, thật là đả thương tâm người ta, ngươi nói, các ngươi có phải hay không có….."
“…… Phi! Câm miệng!"
“……"
Bị Vũ Lâm Hanh này nháo, không khí tốt xấu dịu đi rất nhiều. Ta đem Lạc Thần đỡ đứng lên rồi quay lại lục soát xác chết của hắc y nam tử một phen, trừ bỏ tìm được một khối thăt lưng bài có khắc hoa văn kỳ dị phức tạp, không có thêm sự việc gì khác.
Trước mắt thứ duy nhất hữu dụng tim được là một cái hỏa chiết tử.
Nhờ có cái hỏa chiết tử này, chuyện chiếu sáng coi như cũng tạm thời giải quyết. Chúng ta liền đưa hỏa chiết tử soi xung quanh bốn phía, phát hiện nơi đang đứng là một khoảng không lớn, xung quanh là đá mài nhẵn mà thành. Trêи mặt đá hiện ra hàng loạt vệt nước nhỏ, kéo dài trong bóng đêm, ta chỉ vào chỗ vết nước kia nói: “Lúc trước ta cùng Mị Vực kia rơi xuống, kết quả không biết nó chạy đi đâu, chúng ta đi theo những vết nước này xem thử tột cùng là gì"
Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần gật đầu, lập tức ba người theo phướng hướng vết nước cẩn thận hành tẩu, tránh va quẹt vào cơ quan nào.
Vũ lâm Hanh một mình giơ hỏa chiết tử đi phía trước. Lòng ta cất giấu tâm sự , tâm thần không yên, ta lo lắng chuyến này sẽ phát sinh chuyện, nhất là đối với Lạc Thần, vì vậy nên cố gắng thả chậm cước bộ. Đang lúc ta nghĩ ngợi, một thanh âm mềm mại hô hấp đột nhiên phả và bên tai ta. Sau đó ta nghe thấy Lạc Thần nói cực kì nhỏ nhẹ: “Thanh Y, có một số việc vốn không nên buồn rầu, cũng không nên thấp thỏm, họ có lẽ sẽ làm hại ngươi. Ta chỉ mong ngươi được sống vui vẻ".
Vũ lâm Hanh đã cách chúng ta một khoảng, hỏa chiết tử không tỏa sáng đến nơi này, chung quanh là một mảnh tối u ám, ta cũng không thể trông thấy biểu tình của nàng.
Nàng đột nhiên tiến sát lại gần khiến ta nhất thời sửng sốt, cánh tay vòng qua người, đem ta ôm thật chặt, nói giọng khàn khàn: “Nhớ rõ, nếu là ngày sau ta bảo ngươi chạy, ngươi nhất định phải chạy thật nhanh, trăm ngàn nhất định không được quay đầu lại."
Lúc này, ta bị nàng ôm lấy, một tiếng nghẹn ngào cũng không thể phát ra.
Quả nhiên.
Nàng vẫn là sợ hãi.
Rồi nàng buông tay ra, rất nhanh, giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra, vạt áo chà sát nhẹ, xoay người hướng về phía trước. Ta vội vàng giữ chặt nàng, chua chát nói : “Ta sẽ không chạy, ngươi muốn ta chạy là ta phải chạy sao?"
“……"
Ta kìm nén run rẩy trong lòng, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh: “Nếu thật sự đến lúc đó, ta sẽ cầm lấy tay ngươi cùng nhau chạy. Lạc Thần, ngươi nghe đây, ngươi nhất định phải luôn ở trong tầm mắt ta cho dù ta không kéo ngươi chạy đi, không với tới tay ngươi đi nữa".
Nàng đột nhiên không nói.
Thật lâu sau, ta nghe thấy nàng cúi đầu một tiếng, cũng là nhẹ nhàng bật cười, nói:“ Được, ta sẽ không ở quá xa ngươi"
Ta thấy lời nói của nàng trịnh trọng, trong lòng cảm thấy ấm áp, lúc này chợt nghe Vũ Lâm Hanh ở xa kêu to: “Ta nói hai ngươi ở phía sau làm chuyện gì! Mau tới đây nhìn xem, nơi này có một cái thông đạo." Vũ Lâm Hanh đứng cách chúng ta quá xa, chỉ nhìn thấy ánh lửa từ hỏa chiết tử lập lòe.
Chúng ta chạy nhanh theo , trước mắt hiện ra một mặt tường đá. Phía giữa đào một cái cửa khá thô, không, chính xác ra là một cái hình chữ nhật , bốn phía gồ ghề , có rất nhiều vật liệu đá hỗn độn chồng chất , ra vẻ nơi này thi công còn chưa hoàn thiện, hoặc chính là để cho thợ thủ công xây dựng dùng.
Lách mình vào động, liền bước vào một cái hành lang khác thường tinh xảo. Hai mặt trêи vách tường là điêu khắc rồng phượng bằng đồng, so với cái cửa đá thô ráp là một trời cách biệt.
Hành lang lạnh lẽo, quanh co ngoằn nghoèo, phía trước che dấu một màn đêm như mực nước. Ta không phải lần đầu tiên đến loại mộ đạo thế này, nhưng bây giờ trừ bỏ tiếng hít thở cùng cọ xát của quần áo chỉ là một mảnh tĩnh mịch cực rợn người. Nơi này khác với lăng mộ Sở Vương Phi, cất giấu điều gì đó, trực giác nói cho ta biết đáng sợ hơn rất nhiều. Ta liếc nhìn qua Lạc Thần, trêи mặt nàng thần sắc cũng nghiêm trọng.
Ba người đang từ từ sờ soạng , đột nhiên, ta nghe thấy phía trước đột ngột vang lên một tiếng:“Đinh linh."
Trong lòng ta ngập tràn căng thẳng.
“Đinh linh." Lại là một tiếng nữa phát ra, hơn nữa thanh âm còn có vài phần quen tai.
Tiếng chuông kì ảo vang lên đứt quãng trong bóng đêm, giống như tơ nhện đứt không đứt, một tiếng rồi một tiếng, vang vang gọi hồn, tồn tại ở ta trong lòng, lạnh hết cả sống lưng.
Ánh lửa bị thổi tắt, Vũ Lâm Hanh mặt biến sắc, chửi một tiếng nhỏ : “Chết tiệt! Có vẻ sắp đến đây!"
Tay nàng vung lên, ném cái hỏa chiết tử xuống đất, hồng ảnh vũ động, hướng tới nơi kia chạy đi. Ta lâu nay chưa từng thấy nàng nổi giận như vậy, gọi to với theo: “Yêu nữ, ngươi đợi đã!".
Hỏa chiết tử chỉ có một cái, quý giá như thế nào, nàng là gặp con quỷ gì mà ngay cả hỏa chiết tử cũng không cần.
Nhưng là Vũ Lâm Hanh làm sao nghe thấy, chợt nghe tiếng bước chân nàng chạy theo tiếng chuông quỷ dị càng lúc càng xa. Ta hô cũng không được, cuống quýt nhặt lên hỏa chiết tử, cùng Lạc Thần theo sát đuổi theo.
Chạy nhanh lửa sẽ bị gió thổi tắt, nên ta không có thổi hỏa chiết tử lên. Trước mắt chỉ có một đoàn hỗn độn hắc ám, mà loại này cũng là một cái hành lang lắt léo.
Không có tiếng bước chân của Vũ Lâm Hanh, cũng không có tiếng chuông.
Càng đáng sợ là ban đầu Lạc Thần còn ở bên cạnh ta, nhưng bây giờ cũng không thấy bóng dáng.
“Lạc Thần!"
“Lạc Thần!"
Ta từng ngụm từng ngụm thở, hít vào từng luồng không khí ẩm mốc, vừa rồi lại kịch liệt chạy đi, không tránh khỏi ho khan thở dốc.
Như thế nào, Lạc Thần đã rẽ hướng nào?
Ta nhanh chóng thổi hỏa chiết tử, quay lại liền thấy mặt sau hiện ra một cái hành lang sâu thẳm, hai bên hai hàng chân đèn bằng đồng.
Bốn phía im lặng không tiếng động, không bóng người.
Ta trấn an tâm thần, lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự an ủi nói:“Không cần gấp, không cần gấp, trước kia cũng phát sinh loại sự tình này, Lạc Thần nhất định là chạy đến cái thông đạo kia, nàng ở ngay gần đây thôi, nàng ở ngay gần đây thôi, rất nhanh có thể tìm được nàng ." Vừa đi được vài bước, đột nhiên dưới chân răng rắc một tiếng, hình như là dẫm lên một cái gì đó, ta nhanh chóng khựng lại.
Căn cứ từ cảm giác đoản giày truyền lại, ta thầm nghĩ phía dưới là một cái vật nhỏ thật dài.
Tinh tế thật dài….
Ta không khỏi nhớ tới mảnh xương tại cái vạn cốt hố lúc trước. Chẳng lẽ nào nơi này cũng có?
Ta hít sâu một hơi, nhấc chân lên, chỉ thấy phía dưới không phải là xương đùi xương tay gì đó mà là một cây gậy gỗ dài nhỏ. Hơn nữa này gậy gỗ thập phần kỳ quái, được mài rất mượt mà, hai đầu rộng, ở giữa lại nhỏ, hình dạng rất giống xương người, chỉ khác là nó làm bằng gỗ.
Ta chăm chú thấy cách đó không xa còn có một cây gậy gỗ chiều dài đồng dạng, hai bên còn có hai cái nút cũng bằng gỗ.
Kỳ quái.
Ta một bụng đầy hồ nghi cầm lấy hai cây gậy cùng hai cái nút gỗ, này như thế nào lại… Là cái loại thợ thủ công tay nghề lại đi làm món đồ chơi bằng gỗ? Loại đồ chơi bằng gỗ này xuất hiện tại nơi quỷ dị này, giống như ngươi ở cổ mộ thấy một khối quan tài, nhưng mở nắp quan tài ra lại thấy bên trong là một chén cơm nóng hổi, không hợp với lẽ thường.
Ta chính là đang cân nhắc , đột nhiên, phía trước cách đó không xa một bóng người đột nhiên lung lay đi qua.
“Lạc Thần?!" Ta vui vẻ, thấp giọng kêu.
Kêu xong ta liền cảm thấy có gì đó không ổn, người kia không thể là Lạc Thần. Bóng người này thật sự là rất gầy, gầy đến đáng sợ, nói như thế nào, gầy giống như một thân cây trúc.
Mà cùng lúc đó, không biết từ nơi này thổi qua một trận gió, đem hỏa chiết tử của ta nháy mắt thổi tắt .
Mồ hôi lạnh thoáng chốc liền theo lưng nhỏ từng giọt xuống dưới. Tục ngữ nói “người thắp nến, quỷ thổi đèn", chẳng lẽ là cái thân gầy như gậy trúc giở trò quỷ?
Ta còn chưa lấy của ngươi nửa phần tiền tài, ngươi như thế nào đã đem hỏa chiết tử của ta thổi tắt?
===========
Ta nói Lạc Lạc là trùm tự ngược a~ Toàn là giấu diếm rồi âm thầm chịu khổ
Ta nhận thấy Thanh Y cũng ko “hiền" lắm, ko có ngại “ngược tâm, ngược thân" tiểu Vũ trong khi, nếu bị Lạc Thần chọc thì nàng cùng lắm chỉ “Ta …ta, ngươi…ngươi". Em có lý giải gì về hiện tượng trên?
Tác giả :
Quân Sola