Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 196: Rửa tay xuống bếp
“Ta giống như… Thật sự thấy ngươi, ngày mưa đó, ngươi cầm cây dù". Ta thấy Lạc Thần cúi đầu, không đáp lại, liền lại lập lại một lần.
Ta cảm thấy trong ảo giác vừa rồi, có thể nhìn nàng, thật sự có chút không thể tưởng tượng. Ở bên ngoài, ta thấy rằng không hợp lý, dù sao ta là một năm trước mới kết bạn với nàng mà ảo giác kia thật cổ xưa, như đã từ rất rất lâu rồi.
Lạc Thần im lặng một hồi, cũng không đáp lại, mà chỉ nói: “Vừa rồi nhớ lại khó chịu sao?"
Ta gật gật đầu: “Đầu rất đau, trong lòng tĩnh mịch, rất sợ."
Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Hiện tại tạm dừng, không cần nghĩ nữa, về sau chậm rãi sẽ nhớ. Ngươi có thể nhớ tới nam nhân châm cứu kia, như vậy là đủ rồi." Nói xong, ánh mắt nàng trầm tư không hiểu nàng suy nghĩ gì.
Ta nhịn không được nói: “"Đang suy nghĩ gì?"
“Đang nghĩ về nam nhân kia." Nàng nhíu mày nói: “Ta nghĩ, ta phải tìm ra hắn. Nếu tìm được hắn, rất nhiều nghi vấn có lẽ có đáp án, quan trọng hơn là chuyện của ngươi có thể giải quyết."
“Làm sao tìm? Ngay cả mặt của nam nhân kia ta còn chưa thấy rõ, căn bản không biết hắn là ai." Khi nói chuyện, ta thử hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, trong đầu lại một mảnh hỗn độn, chỉ có đáy lạnh buốt tỏa hàn khí.
“Sẽ tìm được." Lạc Thần nhẹ giọng nói, không hiểu tại sao nàng lại tự tin như vậy, ngữ khí cực kỳ chắc chắn: “Hết thảy đều giao cho ta."
Ta đưa tay kề sát cổ nàng, từ từ luồn vào tiết y của nàng, sờ soạng: “Ngươi ra nhiều mồ hôi, lấy khăn ấm lau một ít đi, bằng không sẽ cảm lạnh."
“Ân." Lạc Thần thản nhiên gật đầu, đứng dậy: “Ta hiện tại đi mời Tích Nhan cô nương lại đây kiểm tra cho ngươi. Ngươi như vậy, ta lo lắng."
Ta do dự một chút, cuối cùng nói:"Cẩn thận một chút, mang theo dù. Trước khi xuất môn, nhớ lấy nước ấm trêи bếp than lau người."
Nàng khom người hôn trêи mặt ta: “Được, ngươi ngủ một lát, khi nào Tích Nhan cô nương đến ta gọi ngươi."
Lúc sau Hoa Tích Nhan tới, ta ngủ đến hôn mê, cả người giống như tan chảy, hết sức mệt mỏi, nghe Lạc Thần gọi khẽ tên ta, ta mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Chống tay dựa người vào đầu giường, Lạc Thần giúp ta đắp chăn, Hoa Tích Nhan ngồi cành, mày cong hơi nhíu lại: “Sư Sư, chuyện vừa rồi Lạc cô nương đều đã kể lại cho ta. Ngân châm cắm vào huyệt vị trêи lưng ngươi vừa nhổ ra có lẽ là Trung “Phong Châm", ta đã kiểm tra cho ngươi, bình thường mà nói “Phong Châm" không phải chỉ có một cây."
Ta nói: “Phong châm là cái gì?"
Hoa Tích Nhan nói: “Phong Châm chính là phong huyệt chi châm, trêи giang hồ hiện nay lưu truyền Phong Châm Thuật đơn giản, Trung Phong Châm căn cứ vào phong huyệt khác nhau sẽ lộ ra bệnh trạng khác nhau, có lẽ là khóa chân khí ở đan điền, hoặc là mất hết võ công, không có chính xác một cái. Còn có một loại cực kỳ phức tạp, liên lụy tới bí thuật, ta kiến thức nông cạn không rõ lắm. Nhưng nghe Lạc cô nương nới châm vừa khớp nhổ ra từ phong huyệt, ta liền đoán ngươi bị trúng trung phong châm."
Ta sợ run cả người: “Ngươi là nói huyệt vị trêи lưng ta còn có rất nhiều ngân châm sao?"
Hoa Tích Nhan gật đầu: “Ân, có lẽ ta phải xem qua một chút." Nói xong, quay đầu nhìn Lạc Thần: “Lạc cô nương, ngươi không để tâm chứ?"
Lạc Thần cười ảm đạm với Hoa Tích Nhan, đi tới vỗ nhẹ bả vai ta:" Xoay lưng qua, cởi quần áo."
Mặt ta đỏ lên nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác, cởi tiết y ra, lộ ra tấm lưng.
Rất nhanh, đầu ngón tay thon dài chạm vào lưng, tiếp theo đè mạnh vào chỗ đó, đầu ngón tay nóng cháy, ta biết không phải là ngón tay của Lạc Thần.
Hoa Tích Nhan ấn mỗi huyệt vị một cái, liền hỏi ta: “Đau sao?"
Ta lắc đầu, tỏ vẻ không đau.
Cứ vậy hồi lâu, Hoa Tích Nhan thu tay về: “Tốt lắm."
Ta vội mặc tiết y, lui vào chăn, trời lạnh như băng, ở ngoài lâu như vậy, ta dĩ nhiên nổi da gà.
Lạc Thần thần sắc thoáng chút khẩn trương: “Tích Nhan cô nương, sao rồi?"
Hoa Tích Nhan nhìn buồn rầu, lắc lắc đầu:"Ta đoán không ra."
Ta do dự nói: “Ý ngươi là trêи lưng ta không có châm tồn tại sao?"
Hoa Tích Nhan nói: “Đương nhiên không phải. Ta không dám chắc kim có đâm sâu vào không, căn bản không thể kiểm tra."
Dừng một chút, nàng giống như đang nghĩ chuyện đại sự, mím môi, nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ mang Sư Sư gặp một người, ta mặc dù không được nhưng người nọ y thuật cao hơn ta gấp trăm lần, nhất định có biện pháp. Hiện tại có lẽ là đúng lúc."
Trong lòng ta hồi hộp một chút. Trước kia Hoa Tích Nhan nói qua nàng quan tâm ta đều do người kia nhắc nhở. Người kia chẳng lẽ là người nàng muốn dẫn ta đi gặp sao?
Hoa Tích Nhan thấy ta và Lạc Thần câu đều trầm mặc không nói, cười nói: “Người kia là sư tôn ta gặp sẽ hiểu. Sư Sư, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cùng Lạc Thần nhìn nhau hồi lâu, ta gật đầu nói: “Bằng lòng. Ta vẫn muốn gặp… sư tôn của ngươi một chút. Y thuật của Tích Nhan ngươi đương nhiên rất tốt, nói vậy sư tôn của ngươi cũng là Hoa Đà tái thế, ta nghĩ nhờ hắn một chuyện, không biết có mạo muội không?"
“Ta hiểu được, ngươi không phải thật tâm muốn gặp sư tôn của ta, mà là muốn sư tôn chữa bệnh cho Lạc cô nương đúng không?" Hoa Tích Nhan nói xong, đứng dậy.
Ta bị nàng nhìn thấu, thực ngượng ngùng, Lạc Thần đặt tay lên vai ta, cực kỳ im lặng.
Hoa Tích Nhan nói:" Yên tâm. Chỉ cần là ngươi mở lời, sư tôn đều đáp ứng ngươi."
“A?" Ta sửng sốt.
Hoa Tích Nhan nhoẻn cười:" Nói chung là như vậy, ta đây đi trước. Trêи lưng ngân châm,trước mắt không cần lo lắng, nếu đã ở trong người ngươi lâu như vậy, thêm một chút thời gian cũng không phải chuyện lớn. Cứ để tâm thoải mái, còn phải uống thuốc đúng giờ , không được phát giận, ban đêm cố gắng an ổn ngủ."
Hoa Tích Nhan chậm rãi đưa thuốc cho Lạc Thần rồi nói:" Ta tặng ngươi."
Nói xong, hai người đi ra khỏi phòng.
Ta thở ra một hơi, nhìn thấy trước mắt như màn sương trắng, đầu có điểm chóng mặt.
Một hồi lâu, Lạc Thần mới từ bên ngoài tiến vào, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, nửa thân lấp dưới chăn.
Ta oai đầu hỏi nàng:" Cùng Tích Nhan nói cái gì? Lâu như vậy."
" Ngươi sao hiểu được?"
Ta hừ một cái:" Đi riêng với nàng, nhất định là có chuyện muốn nói."
" Thật ra là cùng nàng nói nhuyện." Nàng cong cong khóe miệng:" Nhưng mà ta không muốn nói cho ngươi."
“……" Rõ ràng chính là cố ý.
Ta mặt không chút thay đổi nằm xuống , lui vào trong chăn.
" Như thế nào?"
Ta đưa lưng về nhau nàng:" Ngươi không muốn nói ,ta không thèm để ý ngươi."
Vừa dứt lời, vành tai đã bị phía sau đã bị người cắn trụ.
Ta khống chế không được, cả người run run, thấp thấp rêи rỉ một tiếng, nâng tay ôm lấy gương mặt thanh khiết của nàng. Lạc Thần dựa lưng vào, lãnh hương ngào ngạt, đồng thời đem bàn tay đặt ở cổ ta, làm cho ta gối trêи cánh tay nàng.
Ta mặt đỏ bừng:" Ngươi đừng có hư."
Lạc Thần cắn của ta vành tai, nhẹ nhàng kéo kéo, hàm hồ nói:" Thích hư như vậy thì làm?"
" Thật…… không đứng đắn."
Lạc Thần khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nói:" Cơm chiều, muốn ăn cái gì?"
" Không có gì đặc biệt muốn ăn , cứ như bình thường là được. Nhung mà lời này ta nên hỏi ngươi, ngươi muốn ăn cái gì? Ta ngủ một hồi, thức dậy sẽ nấu cơm. Nếu không buổi tối làm cái kim hoàn tử mà Trường Sinh thích ăn."
" Ân, vậy kim hoàn tử. Còn ngươi, cũng phải chọn một món."
" Không nói không được sao?"
" Không được, phải nói để biết đường."
" Vậy…… thịt tiềm măng." Ta nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghi hoặc nói:" Từ từ, ngươi chọn cái gì, để chừng xuống bếp, ta sẽ tự làm đồ ăn ta thích."
" Không có gì, ta tự suy nghĩ, cũng đoán ra khẩu vị của người." Nói xong, nàng thối lui thân, để ta nằm nghỉ:" Ngươi trước nghỉ ngơi hạ, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi."
Ta nói:" Vậy còn ngươi?"
" Ta xem sách, ở cùng ngươi." Nói xong, nàng tiến tới bàn, cầm một cuốn sách cũ rồi liếc ta:" Ngủ đi."
Ta lay người, đem ổ chăn nhấc lên một chút, im lặng lén nhìn nàng.
Hàng mi đen thanh tú, gương mặt trầm tĩnh, ngay cả khi ngồi, cả thân đều là thẳng tắp, làm cho người ta liên tưởng đến thanh trúc trong mưa. Ta mải miết ngằm nhìn nàng, nhìn mãi vẫn không chán.
Nàng xem một hồi thư, lật trang sách, tầm mắt cũng thoát ly, đột nhiên nói:" Nhìn ta đẹp hay không đẹp?"
Ta không kịp nghĩ, bật ra một câu:" Đẹp."
Nàng thần giác hướng lên trêи nhíu nhíu, lộ ra một nụ cười ý vị.
Hai má ta liền đỏ, liền nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa.
Như thế, ta dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng thấy có người đang vuốt ve khuôn mặt:" Thanh Y."
Ta xoay người, lề mề ở trong chăn, thanh tỉnh rồi mới nhận ra ở trong phòng đang đốt nến.
Ta đúng là con sâu ngủ, vội cả kinh nói:" Hiện tại canh giờ gì?"
Lạc Thần nói:" Giờ Dậu."
Ta vỗ trán:" Không xong ròi, ta còn chưa làm cơm chiều." Một mặt vội vàng khoác áo xuống giường, một mặt nói:" Ngươi chắc là đói rồi. Ta thật không tốt, lại ngủ quên."
" Không cần gấp." Lạc Thần giữ chặt ta:" Cơm chiều đã nấu rồi."
Ta sửng sốt, giật mình nói:"Ngươi nhờ gia nhân phòng bếp trong cốc nấu cơm chiều?"
" Không."
Ta mặc quần áo, trong lòng hồ nghi:" Vậy cơm ở đâu ra?". Ta đi đến bên cạnh bàn nhìn , một phần kim hoàn tử vàng óng, xốp dòn, một phần thịt phiến nấu măng, một chén canh nóng, một phần củ cải xào.. Măng và củ cải cách cắt dày mỏng khác nhau, không giống cùng một người làm.Phân lượng đồ ăn mỗi món thiếu đi một ít, giống như đã có người động qua.
" Đây là……?" Ta chỉ vào mặt bàn.
Lạc Thần ngồi xuống, bới một bát cơm:" Ta cùng Tích Nhan cô nương cùng nhau làm."
“Ngươi…" Tưởng tượng bộ dáng của nàng thật đáng yêu, nhìn đồ ăn trêи bàn ta bất ngờ không ít.
Lạc Thần ho khan một tiếng, trêи mặt nổi hồng hồng :"Phần lớn là Tích Nhan cô nương làm, ta chỉ đứng bên làm trợ thụ phân cắt đồ ăn cho nàng".
Ta nhất thời hiểu được, trong lòng mềm nhũn, cười nói: “Hóa ra ngươi tìm Tích Nhan nói chuyện riêng là vì việc này".
“Cũng không hẳn. Nhưng mà ta trước kia đã định xuống bếp học nấu ăn. Mà tài nấu ăn của Tích Nhan cô nương tốt lắm, nên ta phiền nàng, nhờ nàng dạy cho cơ bản. Mới vừa rồi quan sát hồi lâu, đại khái là hiểu được. Tích Nhan dạy ta cắt thái, ta hiểu rất nhiều".
Nghĩ đến bộ dáng xuống bếp ám đầy khói lửa, ta cảm thấy thật ủy khuất cho nàng. Ngón tay xinh đẹp của nàng, luyến tiếc phải đi xuống nhóm lửa nấu đồ ăn. Việc xuống bếp, cho đến bây giờ ta đều kêu nàng đừng làm.
Cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng một hồi, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi bảo ta dạy ngươi cũng được, không cần phiền Tích Nhan."
Nàng thoáng cúi đầu xuống: “Ta tay chân vụng về, sợ ngươi nhìn thấy".
Ta dở khóc dở cười, tình yêu dành cho nàng trong lòng lại càng sâu, nhất thời không biết nói gì.
Ta cảm thấy trong ảo giác vừa rồi, có thể nhìn nàng, thật sự có chút không thể tưởng tượng. Ở bên ngoài, ta thấy rằng không hợp lý, dù sao ta là một năm trước mới kết bạn với nàng mà ảo giác kia thật cổ xưa, như đã từ rất rất lâu rồi.
Lạc Thần im lặng một hồi, cũng không đáp lại, mà chỉ nói: “Vừa rồi nhớ lại khó chịu sao?"
Ta gật gật đầu: “Đầu rất đau, trong lòng tĩnh mịch, rất sợ."
Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Hiện tại tạm dừng, không cần nghĩ nữa, về sau chậm rãi sẽ nhớ. Ngươi có thể nhớ tới nam nhân châm cứu kia, như vậy là đủ rồi." Nói xong, ánh mắt nàng trầm tư không hiểu nàng suy nghĩ gì.
Ta nhịn không được nói: “"Đang suy nghĩ gì?"
“Đang nghĩ về nam nhân kia." Nàng nhíu mày nói: “Ta nghĩ, ta phải tìm ra hắn. Nếu tìm được hắn, rất nhiều nghi vấn có lẽ có đáp án, quan trọng hơn là chuyện của ngươi có thể giải quyết."
“Làm sao tìm? Ngay cả mặt của nam nhân kia ta còn chưa thấy rõ, căn bản không biết hắn là ai." Khi nói chuyện, ta thử hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, trong đầu lại một mảnh hỗn độn, chỉ có đáy lạnh buốt tỏa hàn khí.
“Sẽ tìm được." Lạc Thần nhẹ giọng nói, không hiểu tại sao nàng lại tự tin như vậy, ngữ khí cực kỳ chắc chắn: “Hết thảy đều giao cho ta."
Ta đưa tay kề sát cổ nàng, từ từ luồn vào tiết y của nàng, sờ soạng: “Ngươi ra nhiều mồ hôi, lấy khăn ấm lau một ít đi, bằng không sẽ cảm lạnh."
“Ân." Lạc Thần thản nhiên gật đầu, đứng dậy: “Ta hiện tại đi mời Tích Nhan cô nương lại đây kiểm tra cho ngươi. Ngươi như vậy, ta lo lắng."
Ta do dự một chút, cuối cùng nói:"Cẩn thận một chút, mang theo dù. Trước khi xuất môn, nhớ lấy nước ấm trêи bếp than lau người."
Nàng khom người hôn trêи mặt ta: “Được, ngươi ngủ một lát, khi nào Tích Nhan cô nương đến ta gọi ngươi."
Lúc sau Hoa Tích Nhan tới, ta ngủ đến hôn mê, cả người giống như tan chảy, hết sức mệt mỏi, nghe Lạc Thần gọi khẽ tên ta, ta mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Chống tay dựa người vào đầu giường, Lạc Thần giúp ta đắp chăn, Hoa Tích Nhan ngồi cành, mày cong hơi nhíu lại: “Sư Sư, chuyện vừa rồi Lạc cô nương đều đã kể lại cho ta. Ngân châm cắm vào huyệt vị trêи lưng ngươi vừa nhổ ra có lẽ là Trung “Phong Châm", ta đã kiểm tra cho ngươi, bình thường mà nói “Phong Châm" không phải chỉ có một cây."
Ta nói: “Phong châm là cái gì?"
Hoa Tích Nhan nói: “Phong Châm chính là phong huyệt chi châm, trêи giang hồ hiện nay lưu truyền Phong Châm Thuật đơn giản, Trung Phong Châm căn cứ vào phong huyệt khác nhau sẽ lộ ra bệnh trạng khác nhau, có lẽ là khóa chân khí ở đan điền, hoặc là mất hết võ công, không có chính xác một cái. Còn có một loại cực kỳ phức tạp, liên lụy tới bí thuật, ta kiến thức nông cạn không rõ lắm. Nhưng nghe Lạc cô nương nới châm vừa khớp nhổ ra từ phong huyệt, ta liền đoán ngươi bị trúng trung phong châm."
Ta sợ run cả người: “Ngươi là nói huyệt vị trêи lưng ta còn có rất nhiều ngân châm sao?"
Hoa Tích Nhan gật đầu: “Ân, có lẽ ta phải xem qua một chút." Nói xong, quay đầu nhìn Lạc Thần: “Lạc cô nương, ngươi không để tâm chứ?"
Lạc Thần cười ảm đạm với Hoa Tích Nhan, đi tới vỗ nhẹ bả vai ta:" Xoay lưng qua, cởi quần áo."
Mặt ta đỏ lên nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác, cởi tiết y ra, lộ ra tấm lưng.
Rất nhanh, đầu ngón tay thon dài chạm vào lưng, tiếp theo đè mạnh vào chỗ đó, đầu ngón tay nóng cháy, ta biết không phải là ngón tay của Lạc Thần.
Hoa Tích Nhan ấn mỗi huyệt vị một cái, liền hỏi ta: “Đau sao?"
Ta lắc đầu, tỏ vẻ không đau.
Cứ vậy hồi lâu, Hoa Tích Nhan thu tay về: “Tốt lắm."
Ta vội mặc tiết y, lui vào chăn, trời lạnh như băng, ở ngoài lâu như vậy, ta dĩ nhiên nổi da gà.
Lạc Thần thần sắc thoáng chút khẩn trương: “Tích Nhan cô nương, sao rồi?"
Hoa Tích Nhan nhìn buồn rầu, lắc lắc đầu:"Ta đoán không ra."
Ta do dự nói: “Ý ngươi là trêи lưng ta không có châm tồn tại sao?"
Hoa Tích Nhan nói: “Đương nhiên không phải. Ta không dám chắc kim có đâm sâu vào không, căn bản không thể kiểm tra."
Dừng một chút, nàng giống như đang nghĩ chuyện đại sự, mím môi, nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ mang Sư Sư gặp một người, ta mặc dù không được nhưng người nọ y thuật cao hơn ta gấp trăm lần, nhất định có biện pháp. Hiện tại có lẽ là đúng lúc."
Trong lòng ta hồi hộp một chút. Trước kia Hoa Tích Nhan nói qua nàng quan tâm ta đều do người kia nhắc nhở. Người kia chẳng lẽ là người nàng muốn dẫn ta đi gặp sao?
Hoa Tích Nhan thấy ta và Lạc Thần câu đều trầm mặc không nói, cười nói: “Người kia là sư tôn ta gặp sẽ hiểu. Sư Sư, ngươi có bằng lòng hay không?"
Cùng Lạc Thần nhìn nhau hồi lâu, ta gật đầu nói: “Bằng lòng. Ta vẫn muốn gặp… sư tôn của ngươi một chút. Y thuật của Tích Nhan ngươi đương nhiên rất tốt, nói vậy sư tôn của ngươi cũng là Hoa Đà tái thế, ta nghĩ nhờ hắn một chuyện, không biết có mạo muội không?"
“Ta hiểu được, ngươi không phải thật tâm muốn gặp sư tôn của ta, mà là muốn sư tôn chữa bệnh cho Lạc cô nương đúng không?" Hoa Tích Nhan nói xong, đứng dậy.
Ta bị nàng nhìn thấu, thực ngượng ngùng, Lạc Thần đặt tay lên vai ta, cực kỳ im lặng.
Hoa Tích Nhan nói:" Yên tâm. Chỉ cần là ngươi mở lời, sư tôn đều đáp ứng ngươi."
“A?" Ta sửng sốt.
Hoa Tích Nhan nhoẻn cười:" Nói chung là như vậy, ta đây đi trước. Trêи lưng ngân châm,trước mắt không cần lo lắng, nếu đã ở trong người ngươi lâu như vậy, thêm một chút thời gian cũng không phải chuyện lớn. Cứ để tâm thoải mái, còn phải uống thuốc đúng giờ , không được phát giận, ban đêm cố gắng an ổn ngủ."
Hoa Tích Nhan chậm rãi đưa thuốc cho Lạc Thần rồi nói:" Ta tặng ngươi."
Nói xong, hai người đi ra khỏi phòng.
Ta thở ra một hơi, nhìn thấy trước mắt như màn sương trắng, đầu có điểm chóng mặt.
Một hồi lâu, Lạc Thần mới từ bên ngoài tiến vào, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, nửa thân lấp dưới chăn.
Ta oai đầu hỏi nàng:" Cùng Tích Nhan nói cái gì? Lâu như vậy."
" Ngươi sao hiểu được?"
Ta hừ một cái:" Đi riêng với nàng, nhất định là có chuyện muốn nói."
" Thật ra là cùng nàng nói nhuyện." Nàng cong cong khóe miệng:" Nhưng mà ta không muốn nói cho ngươi."
“……" Rõ ràng chính là cố ý.
Ta mặt không chút thay đổi nằm xuống , lui vào trong chăn.
" Như thế nào?"
Ta đưa lưng về nhau nàng:" Ngươi không muốn nói ,ta không thèm để ý ngươi."
Vừa dứt lời, vành tai đã bị phía sau đã bị người cắn trụ.
Ta khống chế không được, cả người run run, thấp thấp rêи rỉ một tiếng, nâng tay ôm lấy gương mặt thanh khiết của nàng. Lạc Thần dựa lưng vào, lãnh hương ngào ngạt, đồng thời đem bàn tay đặt ở cổ ta, làm cho ta gối trêи cánh tay nàng.
Ta mặt đỏ bừng:" Ngươi đừng có hư."
Lạc Thần cắn của ta vành tai, nhẹ nhàng kéo kéo, hàm hồ nói:" Thích hư như vậy thì làm?"
" Thật…… không đứng đắn."
Lạc Thần khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nói:" Cơm chiều, muốn ăn cái gì?"
" Không có gì đặc biệt muốn ăn , cứ như bình thường là được. Nhung mà lời này ta nên hỏi ngươi, ngươi muốn ăn cái gì? Ta ngủ một hồi, thức dậy sẽ nấu cơm. Nếu không buổi tối làm cái kim hoàn tử mà Trường Sinh thích ăn."
" Ân, vậy kim hoàn tử. Còn ngươi, cũng phải chọn một món."
" Không nói không được sao?"
" Không được, phải nói để biết đường."
" Vậy…… thịt tiềm măng." Ta nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghi hoặc nói:" Từ từ, ngươi chọn cái gì, để chừng xuống bếp, ta sẽ tự làm đồ ăn ta thích."
" Không có gì, ta tự suy nghĩ, cũng đoán ra khẩu vị của người." Nói xong, nàng thối lui thân, để ta nằm nghỉ:" Ngươi trước nghỉ ngơi hạ, đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi."
Ta nói:" Vậy còn ngươi?"
" Ta xem sách, ở cùng ngươi." Nói xong, nàng tiến tới bàn, cầm một cuốn sách cũ rồi liếc ta:" Ngủ đi."
Ta lay người, đem ổ chăn nhấc lên một chút, im lặng lén nhìn nàng.
Hàng mi đen thanh tú, gương mặt trầm tĩnh, ngay cả khi ngồi, cả thân đều là thẳng tắp, làm cho người ta liên tưởng đến thanh trúc trong mưa. Ta mải miết ngằm nhìn nàng, nhìn mãi vẫn không chán.
Nàng xem một hồi thư, lật trang sách, tầm mắt cũng thoát ly, đột nhiên nói:" Nhìn ta đẹp hay không đẹp?"
Ta không kịp nghĩ, bật ra một câu:" Đẹp."
Nàng thần giác hướng lên trêи nhíu nhíu, lộ ra một nụ cười ý vị.
Hai má ta liền đỏ, liền nhắm mắt lại, không nhìn nàng nữa.
Như thế, ta dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng thấy có người đang vuốt ve khuôn mặt:" Thanh Y."
Ta xoay người, lề mề ở trong chăn, thanh tỉnh rồi mới nhận ra ở trong phòng đang đốt nến.
Ta đúng là con sâu ngủ, vội cả kinh nói:" Hiện tại canh giờ gì?"
Lạc Thần nói:" Giờ Dậu."
Ta vỗ trán:" Không xong ròi, ta còn chưa làm cơm chiều." Một mặt vội vàng khoác áo xuống giường, một mặt nói:" Ngươi chắc là đói rồi. Ta thật không tốt, lại ngủ quên."
" Không cần gấp." Lạc Thần giữ chặt ta:" Cơm chiều đã nấu rồi."
Ta sửng sốt, giật mình nói:"Ngươi nhờ gia nhân phòng bếp trong cốc nấu cơm chiều?"
" Không."
Ta mặc quần áo, trong lòng hồ nghi:" Vậy cơm ở đâu ra?". Ta đi đến bên cạnh bàn nhìn , một phần kim hoàn tử vàng óng, xốp dòn, một phần thịt phiến nấu măng, một chén canh nóng, một phần củ cải xào.. Măng và củ cải cách cắt dày mỏng khác nhau, không giống cùng một người làm.Phân lượng đồ ăn mỗi món thiếu đi một ít, giống như đã có người động qua.
" Đây là……?" Ta chỉ vào mặt bàn.
Lạc Thần ngồi xuống, bới một bát cơm:" Ta cùng Tích Nhan cô nương cùng nhau làm."
“Ngươi…" Tưởng tượng bộ dáng của nàng thật đáng yêu, nhìn đồ ăn trêи bàn ta bất ngờ không ít.
Lạc Thần ho khan một tiếng, trêи mặt nổi hồng hồng :"Phần lớn là Tích Nhan cô nương làm, ta chỉ đứng bên làm trợ thụ phân cắt đồ ăn cho nàng".
Ta nhất thời hiểu được, trong lòng mềm nhũn, cười nói: “Hóa ra ngươi tìm Tích Nhan nói chuyện riêng là vì việc này".
“Cũng không hẳn. Nhưng mà ta trước kia đã định xuống bếp học nấu ăn. Mà tài nấu ăn của Tích Nhan cô nương tốt lắm, nên ta phiền nàng, nhờ nàng dạy cho cơ bản. Mới vừa rồi quan sát hồi lâu, đại khái là hiểu được. Tích Nhan dạy ta cắt thái, ta hiểu rất nhiều".
Nghĩ đến bộ dáng xuống bếp ám đầy khói lửa, ta cảm thấy thật ủy khuất cho nàng. Ngón tay xinh đẹp của nàng, luyến tiếc phải đi xuống nhóm lửa nấu đồ ăn. Việc xuống bếp, cho đến bây giờ ta đều kêu nàng đừng làm.
Cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng một hồi, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi bảo ta dạy ngươi cũng được, không cần phiền Tích Nhan."
Nàng thoáng cúi đầu xuống: “Ta tay chân vụng về, sợ ngươi nhìn thấy".
Ta dở khóc dở cười, tình yêu dành cho nàng trong lòng lại càng sâu, nhất thời không biết nói gì.
Tác giả :
Quân Sola