Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 14: Hồng liên hỏa
Phong Tuấn che ngực, gật đầu nói: “Đúng… là…"
“Vậy thì không có gì đáng nói, nộp mạng đi!" Thanh Tùng Tử thấp giọng quát một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra, mang theo oán giận thật lớn, uy lực mạnh mẽ như là hận không thể đem Phong Tuấn thiên đao vạn quả (1).
Ngay lúc này, Lạc Thần xoay người, giống như hạc trắng bay trêи mây nghiêng người xẹt qua trường kiếm; lúc nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất đã sớm đem trường kiếm của Thanh Tùng Tử đoạt lấy, tiện tay ném xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
“Mạng của hắn là ta cứu trở về, đạo trưởng muốn giết hắn, có từng hỏi qua ta?" Lạc Thần liếc nhìn lão, hơi lạnh quanh người không ngừng lan ra.
Ta thấy vậy vội vàng tiến lên khuyên bảo: “Ân oán trong này tại sao đạo trưởng không nói rõ với chúng ta trước đó, chớ có biến thành giương cung bạt kiếm, chúng ta tạm thời còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến mọi người rõ ràng rồi lại giải quyết cũng chưa muộn, miễn cho giết lầm người tốt."
Thanh Tùng Tử chán nản đứng đó, một cỗ tình cảm đau khổ trút xuống, dưới ánh lửa, trêи mặt lão đầy vẻ tang thương bi ai, ngừng một lúc lâu mới run run nói: “Thanh Hư môn, Thanh Hư môn hết thảy hơn bốn trăm người, đều chết, đều chết a… Đều là vì các ngươi!"
Lão lại trở nên tức giận, chỉ vào Phong Tuấn, quát: “Đều là bởi vì Mặc Ngân cốc các ngươi huyết tẩy, ta bị hủy cả môn phái nhà cửa, cả đời lưu lạc khắp nơi, bất đắc dĩ mới đổi nghề làm hoạt động sờ thi thể người chết thế này! Mặc Ngân cốc các ngươi ở trêи giang hồ tiếng xấu rõ ràng, độc hại sinh linh; Thanh Tùng Tử ta từng thề nếu là gặp gỡ người Mặc Ngân cốc, nhất định phải đem kẻ đó thiên đao vạn quả, để an ủi linh hồn của hơn bốn trăm người Thanh Hư môn ta ở trêи trời!"
Ta nghe được mà kinh hãi, hóa ra Mặc Ngân cốc có thêu dấu hiệu hồng liên này lại là tổ chức tà ác trêи giang hồ sao?! Chẳng qua ta đối với các thế lực trong giang hồ không hiểu biết nhiều lắm, ta thấp giọng hỏi Tiêu Tiển bên cạnh: “Tiêu Tiển, ngươi có biết Mặc Ngân cốc? Đó là một tổ chức dạng gì?"
Tiêu Tiển nhún vai nói: “Mặc Ngân cốc từ mười mấy năm trước đã dương oai giang hồ, tiền tài cùng quyền thế rất lớn, hành tung quỷ dị, nhất là con đường võ công cực kỳ âm tà, tuy nhiên nghe nói lão cốc chủ đã qua đời sớm vì bệnh, hiện tại từ nữ nhi hắn kế vị cầm quyền. Nghe nói cốc chủ mới gọi là Vũ Lâm Hanh (2), dung mạo đẹp đẽ đến mức người khác cho là tiên nữ, dẫn tới nam tử khắp thiên hạ ái mộ, một ít hiệp sĩ trong danh môn chính phái thậm chí si mê nàng đến độ điên cuồng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị yêu nữ này tra tấn đùa bỡn đến chết. Sư Sư hàng năm ở Thục, không biết cũng không có gì lạ."
“Phi!" Tiêu Tiển vừa dứt lời, Phong Tuấn lập tức nhổ nước bọt về phía hắn, nói: “Ân nhân… ngươi chớ có nghe tiểu tử này… nói bậy, tiểu tử… ngươi có thể vũ nhục ta, không thể vũ nhục… tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà của ta… khi nào giống như các ngươi nghe đồn. Lại nói chúng ta cũng không có tiêu diệt cái gì Thanh Hư môn, loại môn phái nhỏ này Mặc Ngân cốc chúng ta mới khinh thường ra tay!" Về sau có thể là hắn nói quá mức vội vàng, ảnh hưởng miệng vết thương, nên lại phun ra một búng máu đến.
Ta nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy Phong Tuấn, vội la lên: “Đạo trưởng, ngươi xem hắn bị thương thành như vậy, nếu ngươi giết hắn chẳng phải là bị chính đạo khinh thường? Tạm thời bình tĩnh một chút." Kỳ thật người đổ đấu như đám người Tiêu Tiển Thành Vân đều là những người rãnh rỗi trong chốn giang hồ, nên không có phân chia chính tà gì, chỉ là Thanh Tùng Tử xuất thân Đạo môn, cho dù chuyển vào nghề đổ đấu này, cũng còn tự xưng giang hồ chính đạo như cũ. Ta cố ý cường điệu giang hồ chính đạo, là hy vọng Thanh Tùng Tử có thể tạm thời bình tĩnh một lúc.
Ai ngờ Thanh Tùng Tử bị cừu hận làm mê muội đầu óc, lão hung hăng nói: “Bần đạo từng lập lời thề, hiện tại vẫn không quên; tà ma cuối cùng là tà ma, hôm nay ta buông tha hắn, chẳng lẽ là lưu lại hắn tiếp tục làm ác ở giang hồ sau này sao?"
Đúng là một lão đầu ương ngạnh.
Ta bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Thần, nàng đứng ở tại chỗ nhưng hình như có hơi ngẩn ra, không chú ý tới việc trước mắt, ngược lại có vẻ như đang lắng nghe cái gì.
Thính giác của nàng so với ta nhạy bén hơn, lúc này chẳng lẽ là nghe được nguy hiểm gì sao?
Ta đang suy nghĩ, không ngờ có mấy tiếng cười duyên mị cốt tô nhân (3) chợt vang lên bên tai, tiếp theo một giọng nói quyến rũ từ trong bóng tối truyền đến: “Lão đạo sĩ, ngươi không phải muốn giết sạch người của Mặc Ngân cốc sao? Như thế nào còn chưa ra tay đâu?"
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một cái bóng màu hồng tựa như gió mát thổi vào mộ thất, nhanh như chớp xẹt qua trước mắt ta, đợi đến khi nhìn kỹ, Phong Tuấn bị trọng thương bên người đã sớm không thấy bóng dáng.
Trước mắt là một nữ tử áo hồng không biết đã đứng đó từ khi nào, eo thon mảnh thướt tha, tóc đen dài, lông mày đen như vẽ, môi đỏ như son, gương mặt xinh đẹp quyến rũ nổi bật dưới ánh lửa chiếu sáng nhiễm lên nụ cười mềm nhẹ; nàng giống như tiên nữ hạ phàm, lại càng giống đóa sen màu lửa đỏ đi ra từ Địa ngục thiêu đốt, nữ tử này rực rỡ như Mạn Châu Sa Hoa (4), đừng nói nam nhân ở đây, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút ngây ngẩn.
Cái gì là phong hoa tuyệt đại (5).
Cái gì là vẻ đẹp rực rỡ.
Hết thảy ngôn ngữ đều là dư thừa.
Nữ tử xinh đẹp kia ôm lấy Phong Tuấn, ánh mắt thương tiếc, đau lòng nói: “A Tuấn, người nơi này thật là xấu a, ngươi xem ngươi đã thành như vậy, lão đạo sĩ nọ còn muốn giết ngươi."
Trong mắt nàng âm thầm thoáng qua sát khí, nhướng mày liễu, nói với Thanh Tùng Tử: “Ngươi không phải muốn giết A Tuấn sao? Ngươi nếu tổn thương hắn một phần, ta liền đánh gãy một chân ngươi, ngươi nếu làm hại hắn hai phần, ta liền đánh gãy hai chân ngươi, nhất định để ngươi sống không bằng chết, lão đạo sĩ, ngươi nói được không?" Lời nói tàn nhẫn như vậy, từ trong đôi môi hồng của nàng phát ra, giống như là trò đùa, khiến người ta không rét mà run.
Nữ tử áo hồng nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trêи người Lạc Thần, Lạc Thần cũng nhìn nàng, một người thì khóe miệng nâng lên nụ cười khẽ, một người khác thì che giấu khuôn mặt, không nhìn thấy biểu tình, khí tràng giữa hai người vô cùng quỷ dị, một đỏ một trắng, một lửa một băng, một người như chu sa dưới đáy nước, một người như tượng đá trêи núi tuyết, quả thực là hai cực đoan.
Chỉ nghe nữ tử áo hồng cười khanh khách, hướng Lạc Thần ném mị nhãn, nói: “Ta nói nơi này như thế nào lạnh chết người, hóa ra là tên chết tiệt nhà ngươi ở đây, bất quá nếu là ngươi trước phát hiện đồ cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, cướp của ngươi!"
Xem ra nàng và Lạc Thần đúng là có quen biết, mà Lạc Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Vũ…. Vũ Lâm Hanh!" Tiêu Tiển bên kia há hốc miệng, phỏng chừng có thể nhét vào một cái bánh bao, bộ dáng rất là giật mình.
“Ai nha, vị công tử tuấn tú này thế nhưng biết Lâm Hanh sao? Lâm Hanh sợ hãi." Sóng mắt Vũ Lâm Hanh lưu chuyển, xoay mặt nhìn về phía Tiêu Tiển.
Tiêu Tiển vẻ mặt ngu ngơ, cười gượng một tiếng, nói: “Ta… Ta có bức vẽ về ngươi, cất chứa đã lâu… Ta dùng giá tiền cao mới mua về được." Xem bộ dáng này, hắn ở trong ánh mắt xâm lược của Vũ Lâm Hanh đã biến thành kẻ ngốc.
Ta oán thầm nói, người này thật sự là dọa người, mất hết mặt mũi.
Vũ Lâm Hanh không hề để ý Tiêu Tiển, ngược lại nhìn sang ta, thâm thúy trong ánh mắt là ta xem không hiểu, ta đứng yên một lúc lâu, nghe nàng “xì" một tiếng bật cười, mắt nhìn ta cười nói: “Yêu, ra là ngươi a, không nghĩ tới ngươi còn có thể tìm được cửa đi ra cơ quan, cũng có chút ý tứ đâu."
Ta xem màu áo đỏ như lửa kia, chợt nhớ tới hồng ảnh thần bí gặp được trong lối đi, lúc ấy còn tưởng là quỷ, hóa ra là nàng.
“Yêu nữ, xem chiêu!" Thanh Tùng Tử bên kia cực kỳ tức giận, rút kiếm muốn đâm tới, Vũ Lâm Hanh “chậc" một tiếng, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, giống như linh xà bay qua, lại thêm bước chân quỷ dị; chỉ trong vòng vài chiêu Thanh Tùng Tử liền bại trận, cánh tay cầm kiếm của lão máu tươi đầm đìa, hiển nhiên là bị cố ý rạch mấy vết.
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh chìm xuống, cười lạnh nói: “Công phu mèo ba chân bực này, còn dám múa rìu qua mắt thợ (6)?"
Chú thích:
1. Thiên đao vạn quả: chém ngàn nhát đao, róc thịt vạn lần.
2. Vũ Lâm Hanh: tên gốc là 雨霖婞, về chữ cuối ta không chắc có phải là Hanh hay không nhưng tìm mãi không được từ nào đúng hơn nên phải chấp nhận, nếu ai có từ chính xác hơn thì vui lòng commt.
3. Mị cốt tô nhân: ở đây là nói tiếng cười của Vũ quá là mị hoặc, khiến người nghe được xương cốt mềm nhũn.
4. Mạn Châu Sa Hoa: hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, còn có tên là Manjusaka.
5. Phong hoa tuyệt đại: phong cách tuyệt diệu có một không hai.
6. Nguyên văn là Ban môn lộng phủ – múa búa trước cửa Lỗ Ban.
“Vậy thì không có gì đáng nói, nộp mạng đi!" Thanh Tùng Tử thấp giọng quát một tiếng, trường kiếm trong tay chém ra, mang theo oán giận thật lớn, uy lực mạnh mẽ như là hận không thể đem Phong Tuấn thiên đao vạn quả (1).
Ngay lúc này, Lạc Thần xoay người, giống như hạc trắng bay trêи mây nghiêng người xẹt qua trường kiếm; lúc nàng nhẹ nhàng rơi xuống đất đã sớm đem trường kiếm của Thanh Tùng Tử đoạt lấy, tiện tay ném xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
“Mạng của hắn là ta cứu trở về, đạo trưởng muốn giết hắn, có từng hỏi qua ta?" Lạc Thần liếc nhìn lão, hơi lạnh quanh người không ngừng lan ra.
Ta thấy vậy vội vàng tiến lên khuyên bảo: “Ân oán trong này tại sao đạo trưởng không nói rõ với chúng ta trước đó, chớ có biến thành giương cung bạt kiếm, chúng ta tạm thời còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến mọi người rõ ràng rồi lại giải quyết cũng chưa muộn, miễn cho giết lầm người tốt."
Thanh Tùng Tử chán nản đứng đó, một cỗ tình cảm đau khổ trút xuống, dưới ánh lửa, trêи mặt lão đầy vẻ tang thương bi ai, ngừng một lúc lâu mới run run nói: “Thanh Hư môn, Thanh Hư môn hết thảy hơn bốn trăm người, đều chết, đều chết a… Đều là vì các ngươi!"
Lão lại trở nên tức giận, chỉ vào Phong Tuấn, quát: “Đều là bởi vì Mặc Ngân cốc các ngươi huyết tẩy, ta bị hủy cả môn phái nhà cửa, cả đời lưu lạc khắp nơi, bất đắc dĩ mới đổi nghề làm hoạt động sờ thi thể người chết thế này! Mặc Ngân cốc các ngươi ở trêи giang hồ tiếng xấu rõ ràng, độc hại sinh linh; Thanh Tùng Tử ta từng thề nếu là gặp gỡ người Mặc Ngân cốc, nhất định phải đem kẻ đó thiên đao vạn quả, để an ủi linh hồn của hơn bốn trăm người Thanh Hư môn ta ở trêи trời!"
Ta nghe được mà kinh hãi, hóa ra Mặc Ngân cốc có thêu dấu hiệu hồng liên này lại là tổ chức tà ác trêи giang hồ sao?! Chẳng qua ta đối với các thế lực trong giang hồ không hiểu biết nhiều lắm, ta thấp giọng hỏi Tiêu Tiển bên cạnh: “Tiêu Tiển, ngươi có biết Mặc Ngân cốc? Đó là một tổ chức dạng gì?"
Tiêu Tiển nhún vai nói: “Mặc Ngân cốc từ mười mấy năm trước đã dương oai giang hồ, tiền tài cùng quyền thế rất lớn, hành tung quỷ dị, nhất là con đường võ công cực kỳ âm tà, tuy nhiên nghe nói lão cốc chủ đã qua đời sớm vì bệnh, hiện tại từ nữ nhi hắn kế vị cầm quyền. Nghe nói cốc chủ mới gọi là Vũ Lâm Hanh (2), dung mạo đẹp đẽ đến mức người khác cho là tiên nữ, dẫn tới nam tử khắp thiên hạ ái mộ, một ít hiệp sĩ trong danh môn chính phái thậm chí si mê nàng đến độ điên cuồng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị yêu nữ này tra tấn đùa bỡn đến chết. Sư Sư hàng năm ở Thục, không biết cũng không có gì lạ."
“Phi!" Tiêu Tiển vừa dứt lời, Phong Tuấn lập tức nhổ nước bọt về phía hắn, nói: “Ân nhân… ngươi chớ có nghe tiểu tử này… nói bậy, tiểu tử… ngươi có thể vũ nhục ta, không thể vũ nhục… tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà của ta… khi nào giống như các ngươi nghe đồn. Lại nói chúng ta cũng không có tiêu diệt cái gì Thanh Hư môn, loại môn phái nhỏ này Mặc Ngân cốc chúng ta mới khinh thường ra tay!" Về sau có thể là hắn nói quá mức vội vàng, ảnh hưởng miệng vết thương, nên lại phun ra một búng máu đến.
Ta nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy Phong Tuấn, vội la lên: “Đạo trưởng, ngươi xem hắn bị thương thành như vậy, nếu ngươi giết hắn chẳng phải là bị chính đạo khinh thường? Tạm thời bình tĩnh một chút." Kỳ thật người đổ đấu như đám người Tiêu Tiển Thành Vân đều là những người rãnh rỗi trong chốn giang hồ, nên không có phân chia chính tà gì, chỉ là Thanh Tùng Tử xuất thân Đạo môn, cho dù chuyển vào nghề đổ đấu này, cũng còn tự xưng giang hồ chính đạo như cũ. Ta cố ý cường điệu giang hồ chính đạo, là hy vọng Thanh Tùng Tử có thể tạm thời bình tĩnh một lúc.
Ai ngờ Thanh Tùng Tử bị cừu hận làm mê muội đầu óc, lão hung hăng nói: “Bần đạo từng lập lời thề, hiện tại vẫn không quên; tà ma cuối cùng là tà ma, hôm nay ta buông tha hắn, chẳng lẽ là lưu lại hắn tiếp tục làm ác ở giang hồ sau này sao?"
Đúng là một lão đầu ương ngạnh.
Ta bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Thần, nàng đứng ở tại chỗ nhưng hình như có hơi ngẩn ra, không chú ý tới việc trước mắt, ngược lại có vẻ như đang lắng nghe cái gì.
Thính giác của nàng so với ta nhạy bén hơn, lúc này chẳng lẽ là nghe được nguy hiểm gì sao?
Ta đang suy nghĩ, không ngờ có mấy tiếng cười duyên mị cốt tô nhân (3) chợt vang lên bên tai, tiếp theo một giọng nói quyến rũ từ trong bóng tối truyền đến: “Lão đạo sĩ, ngươi không phải muốn giết sạch người của Mặc Ngân cốc sao? Như thế nào còn chưa ra tay đâu?"
Ta còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một cái bóng màu hồng tựa như gió mát thổi vào mộ thất, nhanh như chớp xẹt qua trước mắt ta, đợi đến khi nhìn kỹ, Phong Tuấn bị trọng thương bên người đã sớm không thấy bóng dáng.
Trước mắt là một nữ tử áo hồng không biết đã đứng đó từ khi nào, eo thon mảnh thướt tha, tóc đen dài, lông mày đen như vẽ, môi đỏ như son, gương mặt xinh đẹp quyến rũ nổi bật dưới ánh lửa chiếu sáng nhiễm lên nụ cười mềm nhẹ; nàng giống như tiên nữ hạ phàm, lại càng giống đóa sen màu lửa đỏ đi ra từ Địa ngục thiêu đốt, nữ tử này rực rỡ như Mạn Châu Sa Hoa (4), đừng nói nam nhân ở đây, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút ngây ngẩn.
Cái gì là phong hoa tuyệt đại (5).
Cái gì là vẻ đẹp rực rỡ.
Hết thảy ngôn ngữ đều là dư thừa.
Nữ tử xinh đẹp kia ôm lấy Phong Tuấn, ánh mắt thương tiếc, đau lòng nói: “A Tuấn, người nơi này thật là xấu a, ngươi xem ngươi đã thành như vậy, lão đạo sĩ nọ còn muốn giết ngươi."
Trong mắt nàng âm thầm thoáng qua sát khí, nhướng mày liễu, nói với Thanh Tùng Tử: “Ngươi không phải muốn giết A Tuấn sao? Ngươi nếu tổn thương hắn một phần, ta liền đánh gãy một chân ngươi, ngươi nếu làm hại hắn hai phần, ta liền đánh gãy hai chân ngươi, nhất định để ngươi sống không bằng chết, lão đạo sĩ, ngươi nói được không?" Lời nói tàn nhẫn như vậy, từ trong đôi môi hồng của nàng phát ra, giống như là trò đùa, khiến người ta không rét mà run.
Nữ tử áo hồng nhìn chung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trêи người Lạc Thần, Lạc Thần cũng nhìn nàng, một người thì khóe miệng nâng lên nụ cười khẽ, một người khác thì che giấu khuôn mặt, không nhìn thấy biểu tình, khí tràng giữa hai người vô cùng quỷ dị, một đỏ một trắng, một lửa một băng, một người như chu sa dưới đáy nước, một người như tượng đá trêи núi tuyết, quả thực là hai cực đoan.
Chỉ nghe nữ tử áo hồng cười khanh khách, hướng Lạc Thần ném mị nhãn, nói: “Ta nói nơi này như thế nào lạnh chết người, hóa ra là tên chết tiệt nhà ngươi ở đây, bất quá nếu là ngươi trước phát hiện đồ cũng đừng trách ta trở mặt vô tình, cướp của ngươi!"
Xem ra nàng và Lạc Thần đúng là có quen biết, mà Lạc Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Vũ…. Vũ Lâm Hanh!" Tiêu Tiển bên kia há hốc miệng, phỏng chừng có thể nhét vào một cái bánh bao, bộ dáng rất là giật mình.
“Ai nha, vị công tử tuấn tú này thế nhưng biết Lâm Hanh sao? Lâm Hanh sợ hãi." Sóng mắt Vũ Lâm Hanh lưu chuyển, xoay mặt nhìn về phía Tiêu Tiển.
Tiêu Tiển vẻ mặt ngu ngơ, cười gượng một tiếng, nói: “Ta… Ta có bức vẽ về ngươi, cất chứa đã lâu… Ta dùng giá tiền cao mới mua về được." Xem bộ dáng này, hắn ở trong ánh mắt xâm lược của Vũ Lâm Hanh đã biến thành kẻ ngốc.
Ta oán thầm nói, người này thật sự là dọa người, mất hết mặt mũi.
Vũ Lâm Hanh không hề để ý Tiêu Tiển, ngược lại nhìn sang ta, thâm thúy trong ánh mắt là ta xem không hiểu, ta đứng yên một lúc lâu, nghe nàng “xì" một tiếng bật cười, mắt nhìn ta cười nói: “Yêu, ra là ngươi a, không nghĩ tới ngươi còn có thể tìm được cửa đi ra cơ quan, cũng có chút ý tứ đâu."
Ta xem màu áo đỏ như lửa kia, chợt nhớ tới hồng ảnh thần bí gặp được trong lối đi, lúc ấy còn tưởng là quỷ, hóa ra là nàng.
“Yêu nữ, xem chiêu!" Thanh Tùng Tử bên kia cực kỳ tức giận, rút kiếm muốn đâm tới, Vũ Lâm Hanh “chậc" một tiếng, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, giống như linh xà bay qua, lại thêm bước chân quỷ dị; chỉ trong vòng vài chiêu Thanh Tùng Tử liền bại trận, cánh tay cầm kiếm của lão máu tươi đầm đìa, hiển nhiên là bị cố ý rạch mấy vết.
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh chìm xuống, cười lạnh nói: “Công phu mèo ba chân bực này, còn dám múa rìu qua mắt thợ (6)?"
Chú thích:
1. Thiên đao vạn quả: chém ngàn nhát đao, róc thịt vạn lần.
2. Vũ Lâm Hanh: tên gốc là 雨霖婞, về chữ cuối ta không chắc có phải là Hanh hay không nhưng tìm mãi không được từ nào đúng hơn nên phải chấp nhận, nếu ai có từ chính xác hơn thì vui lòng commt.
3. Mị cốt tô nhân: ở đây là nói tiếng cười của Vũ quá là mị hoặc, khiến người nghe được xương cốt mềm nhũn.
4. Mạn Châu Sa Hoa: hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, còn có tên là Manjusaka.
5. Phong hoa tuyệt đại: phong cách tuyệt diệu có một không hai.
6. Nguyên văn là Ban môn lộng phủ – múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Tác giả :
Quân Sola