Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Chương 128: Mặc Ngân Cốc (hạ)
Ta càng nghe càng cảm thấy việc này kì quái, trong lòng còn có chút bất an. Vũ Lâm Hanh sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhẹ giọng đối ta thì thầm nói:"Sư Sư, không hiểu sao ta cảm thấy Trần Linh cô nương này, căn bản là giống người bình thường?"
Ta liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, không nói tiếp, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu.
Quả nhiên, dựa theo Trần Phục nói, không cần uống nước, cũng không có nhu cầu ăn cơm, căn bản không thể gọi là người, chẳng qua chỉ là một cái xác trống rỗng không có linh hồn.Người như vậy, cho dù bên ngoài mang dáng vẻ Trần Linh thì cũng không phải là Trần Linh chân chính.
Ta ngưng mi suy ngẫm, mà Trần Phục bên kia nghe Lạc Thần nói có chút nghi hoặc, lại hỏi:"Vị cô nương này, tại sao lại hỏi những chuyện như A Linh móng tay có dài ra, môi có tím đi không? Ta vẫn chưa hiểu được ý tứ của cô nương".
Lạc Thần nói:"Ta chỉ là muốn biết mấy vấn đề này để xác nhận nữ nhi của ngươi có dấu hiệu thi biến hay không. Chiếu theo những gì ngươi miêu tả, nữ nhi của ngươi vừa không lây dính tà khí, vừa không phát sinh thi biến, cho nên……" Nàng nói đến này, đột nhiên dừng một chút, trầm ngâm một lát, mới chung quy trầm giọng nói:" Cho nên máu chó mực đối với nàng không có hiệu quả".
“Máu chó mực đối với A Linh là vô dụng?!" Trần Phục nghe vậy, quá mức sợ hãi.
Lạc Thần không nói gì, nhìn Trần Phục, trong mắt lắng đọng lại vài tia phức tạp thần sắc.
Ta đành giải thích cho nam nhân đáng thương này: " Trần thúc, nếu nữ nhi Trần Linh vẫn chưa mất, mà là bị dính thi khí dơ bẩn mới biến thành như vậy, móng tay cô nương ấy sẽ tiếp tục mọc dài, làn da biến đổi màu linh tinh các loại. Lúc này dùng máu chó mực có thể loại trừ tà khí trêи người nàng. Nhưng nếu nữ nhi của người… nàng thực sự đã mất, thì lần nảy tỉnh lại là bởi vì thi biến, máu chó mực sẽ có tác dụng ngăn cản thi biến, khiến nàng ngủ yên… Nhưng nữ nhi của ngươi rõ ràng cũng không phải tình trạng này, chứng tỏ nàng…."
Ta nói đến đây, không hề muốn nói tiếp. Trần Phục có vẻ cũng hiểu được ý tứ của ta, mờ mịt thẫn thờ nhìn mảng máu chó mực trêи tuyết, lại ngẩng đầu lên, trong mắt tuyệt vọng nhìn Lạc Thần:"Cô nương, ngươi nói … A Linh nhà ta rốt cuộc không còn cách nào để cứu sao?"
Lạc Thần nhíu mi, giống như có chút hao tổn tinh thần. Ta hiếm khi thấy nàng lộ ra biểu tình phiền não như vậy. Trong quá khứ có rất nhiều việc nàng vẫn bình tĩnh tìm ra đối sách, nhưng hiện tại cái việc quỷ dị chết đi sống lại này, cũng là không có biện pháp.
Thấy Lạc Thần không đáp lời, Trần Phục càng nóng lòng, một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Thần, sắc mặt trắng bệch nức nở nói:"Cô nương…… Ta biết các ngươi đều là nhân vật lợi hại nên mới nói cho các ngươi chuyện này. Ta chỉ là một hán tử nông thôn……trước đó cái gì cũng chưa nghe qua, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại ta thật sự là không có cách nào khác , xin cô nương thương xót cho A Linh của ta, cứu nàng một lần!"
Lạc Thần thấy Trần Phục đột nhiên quỳ xuống , nói năng lắp bắp kinh hãi trước mặt nàng, liền cúi thắt lưng, nâng hắn dậy, nào ngờ Trần Phục một mực quỳ , căn bản là không muốn đứng dậy.
Lạc Thần nhấp mím môi, đối với Trần Phục thản nhiên nói:"Ngươi là trưởng bối, ta là vãn bối. Ngươi quỳ trước mặt ta, chẳng phải là làm tổn hại ta sao."
Trần Phục sửng sốt, lúc này mới để Lạc Thần đỡ dậy, run rẩy đứng lên.
Trần Phục lộ vẻ sầu thảm hướng Lạc Thần nói:"Cô nương, xin lỗi…… Ta cũng không muốn như vậy , nhưng là ta thật sự chống đỡ không được . A Linh nhà ta, nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối. Vợ ta sau khi sinh hạ nàng, liền không bao giờ có thể sinh thêm đứa nữa, nàng là hài tử duy nhất của chúng ta. Nàng từ nhỏ đến lớn đều được ta và vợ mọi cách che chở, ngóng trông nàng có thể khỏe mạnh lớn lên, tương lai được gả vào một gia đình tốt. Nào ngờ…… Nào ngờ giờ đây nàng biến thành như vậy…… Nàng người không phải người, quỷ không phải quỷ .Ta thật không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt."
Trần Phục nói xong, trong mắt lại rơi lệ. Ta thấy tóc mai hắn phong sương, dáng vẻ tiều tụy, một bộ dạng đau xót nữ nhi, trong lòng cũng cảm thấy xót xa, vội vàng vụng trộm kéo kéo ống tay áo Lạc Thần , ý bảo nàng có thể xuống tay được không.
Lạc Thần quay đầu lại, ngước nhìn ta, nhẹ giọng nói:"Thanh Y, nếu là ta có thể làm được, ta sẽ không chút do dự đáp ứng ngay, nhưng lần này ta thật sự……"
Ta cắn môi. Trêи mặt nàng hiện ra vài phần bất đắc dĩ, nói:"Ta lần này giúp hắn, nhưng nếu giúp không được sẽ càng khiến hắn thương tâm mất mát."
Trần Phục ở bên nghe thấy được lời của nàng, vội la lên:"Sẽ không! Sẽ không ! Tốt xấu thỉnh cô nương tùy ý xem thử, cho dù là…… Cho dù là không thể cứu được sinh mệnh A Linh nhà ta…… Ta cũng chấp nhận ……"
Lạc Thần nghe vậy, lông mày dần dần dãn ra, thần sắc chậm rãi, cuối cùng gật gật đầu, liền xem như đồng ý .
Trần Phục mừng rỡ, liên tục kϊƈɦ động nói cảm tạ, rồi lập tức dẫn chúng ta hướng nhà hắn đi đến. Dọc theo đường đi ,gió lạnh thấu xương, Trần Phục bất chấp trơn trượt, ở phía trước đi nhanh dẫn đường, có thể nhìn ra được trong lòng hắn có bao nhiêu khẩn trương nôn nóng.
Chúng ta đi phía sau hắn, xung quanh những ngôi nhà dần trở nên thưa vắng hơn, con đường hẹp dưới chân đã đông cứng thành băng, phủ kín bởi cỏ và tuyết. Phỏng chừng là đến vùng ngoại thành, người ở rất thưa thớt, tuyết trắng xóa một vùng, có vẻ an bình yên tĩnh.
Việc của Trần Linh là quá mức kỳ quái quỷ dị, ta cũng không có lòng mà thưởng thức cảnh tuyết an tĩnh, trong lòng áp lực muốn đi ngay. Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Phong Tuấn bọn họ phỏng chừng cũng đều là như thế. Dọc theo đường đi mọi người cũng không ai nói chuyện, Trường Sinh có vẻ cũng cảm nhận được sự việc nghiêm trọng, ngoan ngoãn để ta ôm vào trong ngực, nhu thuận không rêи một tiếng.
Cuối cùng chúng ta tới trước một cái sân cũ nát, cửa chỗ hàng rào cũng không đóng lại, trêи mái cửa tuyết đọng lại một tảng, hé ra một lối đi nhỏ.
Trần Phục quay đầu lại, nói với chúng ta:"Chư vị, đã đến.". Rồi lại hô tên một nữ nhân ở bên trong, dẫn chúng ta đẩy cửa bước vào. Vào sân đi được vài bước, liền thấy đón trước mặt là một nữ nhân trung niên tiều tụy. Nghe Trần Phục giới thiệu, nữ nhân trung niên ấy là thê tử của hắn, gọi là Vương thị.
Vương thị sắc mặt so với Trần Phục càng thêm khó coi, tóc rối tung không chải, bởi vậy có thể thấy được việc của Trần Linh lần này, đã khiến nàng đau khổ nhiều như thế nào. Nàng vừa nhìn thấy chúng ta, giống như có chút khẩn trương, kéo Trần Phục qua một bên, cẩn thận nhìn chúng ta. Trần Phục cúi đầu nói nói với nàng mấy câu, dường như những lời của Trần Phục có hiệu quả, khuôn mặt nàng hồ hởi nhìn chúng ta , liền nghe lời Trần Phục vội vàng pha trà đãi khách.
Chúng ta theo Trần Phục đi vào phòng, xốc lên rèm cửa màu xanh thêu hoa trắng, bước vào một căn phòng, căn phòng này là rất sạch sẽ và đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ và một cái rổ bên trong đựng vài mảnh vải cùng kim chỉ.
Ta giương mắt nhìn, chỉ thấy một cô gái gầy yếu ngồi bên cạnh giường không chút nhúc nhích như một pho tượng.
Chúng ta nhiều người đi vào phòng như vậy, theo lý phải có phản ứng, nhưng cô gái kia vẫn như trước ngồi ngay ngắn bên mép giường, động tác cứng ngắc, nhìn chăm chăm về hướng cửa sổ, chẳng hề tính quay đầu nhìn bọn ta một cái.
Trần Phục nhìn cô gái, vụng trộm lấy ống tay áo lau nước mắt, sau đi qua xoa xoa đầu cô gái, nhẹ nhàng nói:"A Linh, ngươi xem, phụ thân hôm nay dẫn những người tốt hơn lại đây xem ngươi. Đừng lo lắng, ngươi rất nhanh sẽ khỏe lên."
Trần Phục nói xong, Trần Linh vẫn cứng ngắc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý đến hắn. Trần Phục lông mày khóa chặt, sắc mặt đau khổ, đối với một cơ thể đã không bao giờ mở miệng, hắn cũng không kì vọng được đáp lại.
Cho lúc chúng ta tới gần Trần Linh hơn, mới có thể thấy rõ dung mạo của cô gái này.
Sắc mặt của nàng dị thường trắng bệch, giống như phủ một tầng bột mì thật dày, môi cũng trắng bạch dọa người. Ta xem mà trong lòng phát lạnh, Trường Sinh ở trong lòng ta cũng có chút bất an chấn động. Ta cảm thấy thân mình nho nhỏ của nàng hơi hơi phát run, liến vuốt ve hai gò má nàng, nhẹ giọng trấn an:"Trường Sinh đừng sợ, một hồi sẽ tốt."
Trường Sinh gật gật đầu, đem mặt chôn vào ngực ta, không dám nhìn lại.
Lạc Thần ngưng mi nhìn Trần Linh một lúc lâu, mới cùng Trần Phục nói:"Ta có thể nhìn cánh tay nàng một cái không?"
Trần Phục gật đầu đáp ứng, lập tức đem ống tay áo Trần Linh xắn lên, lộ ra một cánh tay tái nhợt vô lực.
Da thịt trêи cánh tay trắng đến nỗi có chút thông thấu, làm cho người ta có cảm giác được làn da rất mỏng, thậm chí có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh. Mà trêи cánh tay Trần Linh, ta còn phát hiện một nơi bất thường, có vài vết ấn ký màu nâu phân tán.
Loại ấn ký này quả thực bất quy tắc, giống như lúc hạ bút viết chữ, không cẩn thận để mực nhỏ xuống khuếch tán trêи giấy Tuyên Thành trắng.
Ta nhìn một hồi, đột nhiên trêи lưng chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ấn ký màu nâu này, chính là dấu vết thi ban!
Thi ban chính là dấu vết hoại tử của thi thể. Người bình thường sau khi chết, nếu là gặp phải thời tiết nóng bức nhanh chóng sau một ngày sẽ xuất hiện thi ban, thậm chí thoát ra mùi tử thi hôi thối, nếu thời tiết rét lạnh, thi thể có thể bảo tồn lâu dài chút, thi ban sẽ xuất hiện muộn hơn.
Nhưng là…… Như thế nào…… Như thế nào trêи người Trần Linh lại có loại thi ban này?
Như thế này căn bản không hợp với lẽ thường.
Nếu Trần Linh thật đã chết, biến thành một cái thi thể thì không thể cử động được, nhưng điểm lạ là vẫn xuất hiện thi ban. Nàng hiện tại vẫn giữ nguyên tư thế, trợn tròn mắt, tuy rằng không nói lời nào nhưng tốt xấu vẫn coi như người còn sống. Ta hiện tại chưa thấy nàng di chuyển nhưng Trần Phục nói mấy ngày qua vẫn thấy nàng có thể cử động, tuy rằng thời gian cũng không nhiều.
Ta nhìn chằm chằm Trần Linh, trong đầu hiện lên một đống nghi vấn, cảm thấy cực kì không thoải mái, thậm chí có chút sợ hãi. Ta định thần nhìn kĩ nàng, phát hiện trong cổ A Linh có gì đó run rẩy một chút.
Loại run rẩy này cực kì đột ngột, giống như rối gỗ bị giật dây, làm cử động đứng lên.
Ta hiện tại bị dọa muốn chết khϊế͙p͙, chỉ thấy Trần Linh quay đầu đến, sắc mặt trắng bệch, mở to một đôi mắt đen thui vô hồn, hư vô nhìn chằm chằm ta.
Ánh mắt của nàng cực kì trống rỗng, giống như một cái động đen bình thường, ta nhìn mà cả người muốn run run. Mà Trần Phục ban đầu lắp bắp kinh hãi, rồi sắc mặt có chút tươi tỉnh đi qua khoát vai nàng nói : “A Linh, ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì…… Nói cho phụ thân, phụ thân giúp ngươi."
Trần Linh không để ý Trần Phục, liền vẫn duy trì nhìn chúng ta, cũng không nhúc nhích, cả người không khí trầm lặng.
Ta không dám nhìn khuôn mặt nàng , chính là khi hạ tầm mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm mấy vết thi ban trêи tay nàng, một hồi toát ra ý nghĩ dị thường đáng sợ.
Ý nghĩ đó là… Trần Linh trước mắt chính là một khối thi thể đã chết từ lâu?
Chỉ có người chết mới xuất hiện thi ban, căn cứ chính xác như vậy, tuyệt đối sẽ không đánh lừa ta. Nhưng nếu Trần Linh như vậy…. đã chết, vậy sao lại có thể cử động quỷ dị dấu hiệu như vậy. Quả thật mâu thuẫn.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ta nghĩ đến điều này, liền đem Trường Sinh ôm vào lòng, cũng kéo Lạc Thần và Vũ lâm Hanh đi đến một bên, đối với các nàng thì thầm vài câu trao đổi nghi vấn vừa rồi.
Ta thanh âm cực thấp, sợ bị Trần Phục nghe thấy, Vũ Lâm Hanh trêи mặt lộ ra kinh ngạc biểu tình, liếc liếc mắt một cái nhìn Trần Linh đang ngồi bên mép giường, nói nhỏ:"Không phải đâu…… Nếu…nếu chết rồi thì làm sao có thể cử động? Ta vừa nhìn thấy nàng còn cúi đầu."
Ta lắc đầu, đồng dạng tỏ vẻ khó hiểu. Lạc Thần đôi mắt thâm thúy nhìn ta, chậm rãi nói:"Ta cũng nhìn thấy. Dựa theo trước mắt, xác thực chỉ là một cái xác chết…… Nàng đã xuất hiện thi ban, xem như hoàn toàn chết rồi ."
Ta thấy Lạc Thần khẳng định ý nghĩ của ta, trong lòng sợ hãi càng sâu, không khỏi quay đầu nhìn Trần Phục. Trần Phục đứng ở đầu giường, đôi mắt không chớp âu yếm nhìn nữ nhi của hắn, toát ra vô vàn yêu thương.
Cái sự tình này thật khó giải quyết . Trước mắt cô gái này căn bản là không phải Trần Linh, chẳng qua là một khối thi thể đã chết lâu ngày, tuy rằng hiện tại khối quỷ dị thi thể còn không có biểu hiện hành vi khác thường, nhưng cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ không gây nguy hiểm.
Mà quan trọng nhất là nếu Trần Phục biết sự thật ái nữ của hắn đã chết, vì một nguyên nhân nào đó miễn cưỡng hoạt động, không biết hắn sẽ biến thành cái bộ dạng gì.
Chúng ta làm sao để nói cho hắn biết chân tướng đây?
Vũ Lâm Hanh nhíu mi nói:"Này như gì là tốt, nói như vậy, nữ nhi của đại thúc này là quái vật? Chính là trêи người nàng nửa phần thi biến dấu hiệu cũng không có, rõ ràng sẽ không phải tống tử. Nếu không phải tống tử Như thế nào còn có thể động?"
Vũ lâm Hanh vừa dứt lời, Trường Sinh ở trong lòng ta đột nhiên run rẩy, thân thủ nhanh chóng ôm lấy cổ ta, thấp giọng ngập ngừng nói:"Tỷ tỷ……"
Ta nhẹ giọng hỏi nàng:"Làm sao vậy?"
Trường Sinh miệng run run, co rúm lại nói:"Ta…… Ta vừa mới thấy, tỷ tỷ ngồi ở kia, trêи tay có con đại trùng……"
Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh sắc mặt lập tức biến đổi.
Xem bộ dáng Trường Sinh, nàng có vẻ rất e ngại Trần Linh. Ánh mắt tiểu hài tử không lây dính dơ bẩn thế gian, thanh thấu trong vắt, có thể so với ngọc lưu ly, nhìn thấu rõ ràng nhiều việc người lớn không thấy, cái Trường Sinh nhìn thấy là một con đại trùng….
Ta liền dùng Huyễn Đồng nhìn kĩ, hướng ánh mắt quét tới tay Trần Linh, liền thấy dưới làn da trắng bệch mỏng manh rõ ràng có một cái bóng đen dài hơn hai tấc, nhúc nhích bên trong.
Hình dạng thứ này cực kì kì quái, đầu to, thân mình nhỏ, có vài phần giống trùng, lại có vài phần giống xà. Nếu không phải ta thi triển Huyễn Đồng, thị lực tốt gấp mười lần bình thường, lại thêm da thịt Trần Linh mỏng manh, sẽ khó mà có thể nhìn thấy.
Ta hít một ngụm lãnh khí, đem cảnh tượng nhìn thấy nói cho Lạc Thần và Vũ lâm Hanh. Lạc Thần sắc mặt phi thường hàn lãnh, đột nhiên nói: “Mọi người nhanh chóng rời khỏi gian phòng này!"
Trần Phục kinh hãi, run run hỏi:"Cô nương, sao…… Làm sao vậy?!"
Lạc Thần đi qua, giống như né ác quỷ , đem Trần Phục kéo khỏi Trần Linh, đối Trần Phục nghiêm túc nói:" Nữ nhi của ngươi, nàng… Nàng nay đã không phải nữ nhi của ngươi, còn không đi ngay, nàng sẽ hại chết ngươi cùng thê tử."
Trần Phục tất nhiên là không hiểu. Lạc Thần dừng sau một lúc lâu, giống như cân nhắc như thế nào để giải thích choTrần Phục rõ ràng, nàng nói tiếp:"Nữ nhi ngươi kì thật sớm đã chết, các ngươi đem nàng đặt trong quan tài thì nhất định nàng không sống được. Nàng hiện tại trong cơ thể có một thứ gì đó, có lẽ là một loại cổ, mà thân mình nàng chính là thức ăn cung cấp dinh dưỡng cho thứ đó."
Trong mắt nàng hàm chứa mất mạt chua xót, cuối cùng thở dài:"Tuy rằng ta nói những lời này, rất khó để ngươi tiếp nhận. Nhưng nếu ngươi không biết, tính mạng sẽ khó giữ được. Mấy ngày nay , e rằng thứ nọ đã đem nội tạng nàng vét sạch, đợi nó lớn lên, sẽ phá thi thể mà xuất ra…."
Trần Phục rốt cục cũng hiểu được, cả người sợ hãi phát run, nói chuyện cũng không lưu loát :"Cô nương, ngươi là nói…… Có thứ gì làm tổ ở trong cơ thể A Linh ?"
Lạc Thần gật đầu, nói:"Chính là ý này."
Trần Phục khóc lớn, nắm lấy áo choàng lông cáo của Lạc Thần, gần như điên cuồng nói: " A Linh nhà ta sao lại biến thành cái dạng này được! Nàng từ nhỏ đã rất ngoan, thực nghe lời. Nay nàng đã chết, sao lại còn tiếp tục tra tấn nàng…. Cái thứ gì đó trong cơ thể nàng đâu tới đây, vì cái gì còn muốn tra tấn nàng!"
Lạc Thần tùy ý để Trần Phục níu kéo, nàng cắn chặt môi, cũng không nói nên lời để trấn an Trần Phục. Ta nhìn theo mà mắt cũng cay lại, đem Trường Sinh để Vũ Lâm Hanh ôm, đi qua nói với Trần Phục: “Đại thúc…. Ngươi nhanh chạy ra ngoài với chúng ta. Nữ nhi ngươi hiện tại cực kì nguy hiểm. …. Ta biết ngươi luyến tiếc, như nếu cứ như vậy, thứ kia trong người nàng đi ra sẽ gây đại họa. Chỉ có biện pháp duy nhất đem thân thể nàng thiêu hủy, thứ kia mất vật chủ sẽ không còn làm hại ai được nữa".
“Thiêu…… Thiêu hủy……?" Trần Phục nỉ non một tiếng, chịu không nổi đả kϊƈɦ, thân mình không đỡ nổi, ngã ra trêи mặt đất . Ta đành bước lên trước đỡ hắn.
Mà đúng lúc này, ta nghe thấy một trận cực kỳ nhỏ thanh âm ở phòng ở bên ngoài vang lên, theo bản năng nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong mảnh tuyết trắng xoá , một bóng người bay nhanh đi qua.
Người này tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta sợ hãi, chỉ nhìn thấy mơ hồ một cái bóng dáng, ngay cả hắn mặc đồ màu gì cũng không nhìn thấy rõ.
Ta lớn như vậy, cũng chưa từng thấy ai có khinh công tuyệt kĩ như vậy. Tốc độ của loại này, nếu so với Di Hoa Bộ, ta chạy đến gãy chân cũng không đuổi kịp.
Bóng người thoảng qua, trong phòng mọi người nhất thời một trận rối loạn. Mà Lạc Thần đã sớm nhấc mũi chân nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo.
Ta liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, không nói tiếp, chính là nhẹ nhàng gật gật đầu.
Quả nhiên, dựa theo Trần Phục nói, không cần uống nước, cũng không có nhu cầu ăn cơm, căn bản không thể gọi là người, chẳng qua chỉ là một cái xác trống rỗng không có linh hồn.Người như vậy, cho dù bên ngoài mang dáng vẻ Trần Linh thì cũng không phải là Trần Linh chân chính.
Ta ngưng mi suy ngẫm, mà Trần Phục bên kia nghe Lạc Thần nói có chút nghi hoặc, lại hỏi:"Vị cô nương này, tại sao lại hỏi những chuyện như A Linh móng tay có dài ra, môi có tím đi không? Ta vẫn chưa hiểu được ý tứ của cô nương".
Lạc Thần nói:"Ta chỉ là muốn biết mấy vấn đề này để xác nhận nữ nhi của ngươi có dấu hiệu thi biến hay không. Chiếu theo những gì ngươi miêu tả, nữ nhi của ngươi vừa không lây dính tà khí, vừa không phát sinh thi biến, cho nên……" Nàng nói đến này, đột nhiên dừng một chút, trầm ngâm một lát, mới chung quy trầm giọng nói:" Cho nên máu chó mực đối với nàng không có hiệu quả".
“Máu chó mực đối với A Linh là vô dụng?!" Trần Phục nghe vậy, quá mức sợ hãi.
Lạc Thần không nói gì, nhìn Trần Phục, trong mắt lắng đọng lại vài tia phức tạp thần sắc.
Ta đành giải thích cho nam nhân đáng thương này: " Trần thúc, nếu nữ nhi Trần Linh vẫn chưa mất, mà là bị dính thi khí dơ bẩn mới biến thành như vậy, móng tay cô nương ấy sẽ tiếp tục mọc dài, làn da biến đổi màu linh tinh các loại. Lúc này dùng máu chó mực có thể loại trừ tà khí trêи người nàng. Nhưng nếu nữ nhi của người… nàng thực sự đã mất, thì lần nảy tỉnh lại là bởi vì thi biến, máu chó mực sẽ có tác dụng ngăn cản thi biến, khiến nàng ngủ yên… Nhưng nữ nhi của ngươi rõ ràng cũng không phải tình trạng này, chứng tỏ nàng…."
Ta nói đến đây, không hề muốn nói tiếp. Trần Phục có vẻ cũng hiểu được ý tứ của ta, mờ mịt thẫn thờ nhìn mảng máu chó mực trêи tuyết, lại ngẩng đầu lên, trong mắt tuyệt vọng nhìn Lạc Thần:"Cô nương, ngươi nói … A Linh nhà ta rốt cuộc không còn cách nào để cứu sao?"
Lạc Thần nhíu mi, giống như có chút hao tổn tinh thần. Ta hiếm khi thấy nàng lộ ra biểu tình phiền não như vậy. Trong quá khứ có rất nhiều việc nàng vẫn bình tĩnh tìm ra đối sách, nhưng hiện tại cái việc quỷ dị chết đi sống lại này, cũng là không có biện pháp.
Thấy Lạc Thần không đáp lời, Trần Phục càng nóng lòng, một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Thần, sắc mặt trắng bệch nức nở nói:"Cô nương…… Ta biết các ngươi đều là nhân vật lợi hại nên mới nói cho các ngươi chuyện này. Ta chỉ là một hán tử nông thôn……trước đó cái gì cũng chưa nghe qua, cái gì cũng không hiểu. Hiện tại ta thật sự là không có cách nào khác , xin cô nương thương xót cho A Linh của ta, cứu nàng một lần!"
Lạc Thần thấy Trần Phục đột nhiên quỳ xuống , nói năng lắp bắp kinh hãi trước mặt nàng, liền cúi thắt lưng, nâng hắn dậy, nào ngờ Trần Phục một mực quỳ , căn bản là không muốn đứng dậy.
Lạc Thần nhấp mím môi, đối với Trần Phục thản nhiên nói:"Ngươi là trưởng bối, ta là vãn bối. Ngươi quỳ trước mặt ta, chẳng phải là làm tổn hại ta sao."
Trần Phục sửng sốt, lúc này mới để Lạc Thần đỡ dậy, run rẩy đứng lên.
Trần Phục lộ vẻ sầu thảm hướng Lạc Thần nói:"Cô nương, xin lỗi…… Ta cũng không muốn như vậy , nhưng là ta thật sự chống đỡ không được . A Linh nhà ta, nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối. Vợ ta sau khi sinh hạ nàng, liền không bao giờ có thể sinh thêm đứa nữa, nàng là hài tử duy nhất của chúng ta. Nàng từ nhỏ đến lớn đều được ta và vợ mọi cách che chở, ngóng trông nàng có thể khỏe mạnh lớn lên, tương lai được gả vào một gia đình tốt. Nào ngờ…… Nào ngờ giờ đây nàng biến thành như vậy…… Nàng người không phải người, quỷ không phải quỷ .Ta thật không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt."
Trần Phục nói xong, trong mắt lại rơi lệ. Ta thấy tóc mai hắn phong sương, dáng vẻ tiều tụy, một bộ dạng đau xót nữ nhi, trong lòng cũng cảm thấy xót xa, vội vàng vụng trộm kéo kéo ống tay áo Lạc Thần , ý bảo nàng có thể xuống tay được không.
Lạc Thần quay đầu lại, ngước nhìn ta, nhẹ giọng nói:"Thanh Y, nếu là ta có thể làm được, ta sẽ không chút do dự đáp ứng ngay, nhưng lần này ta thật sự……"
Ta cắn môi. Trêи mặt nàng hiện ra vài phần bất đắc dĩ, nói:"Ta lần này giúp hắn, nhưng nếu giúp không được sẽ càng khiến hắn thương tâm mất mát."
Trần Phục ở bên nghe thấy được lời của nàng, vội la lên:"Sẽ không! Sẽ không ! Tốt xấu thỉnh cô nương tùy ý xem thử, cho dù là…… Cho dù là không thể cứu được sinh mệnh A Linh nhà ta…… Ta cũng chấp nhận ……"
Lạc Thần nghe vậy, lông mày dần dần dãn ra, thần sắc chậm rãi, cuối cùng gật gật đầu, liền xem như đồng ý .
Trần Phục mừng rỡ, liên tục kϊƈɦ động nói cảm tạ, rồi lập tức dẫn chúng ta hướng nhà hắn đi đến. Dọc theo đường đi ,gió lạnh thấu xương, Trần Phục bất chấp trơn trượt, ở phía trước đi nhanh dẫn đường, có thể nhìn ra được trong lòng hắn có bao nhiêu khẩn trương nôn nóng.
Chúng ta đi phía sau hắn, xung quanh những ngôi nhà dần trở nên thưa vắng hơn, con đường hẹp dưới chân đã đông cứng thành băng, phủ kín bởi cỏ và tuyết. Phỏng chừng là đến vùng ngoại thành, người ở rất thưa thớt, tuyết trắng xóa một vùng, có vẻ an bình yên tĩnh.
Việc của Trần Linh là quá mức kỳ quái quỷ dị, ta cũng không có lòng mà thưởng thức cảnh tuyết an tĩnh, trong lòng áp lực muốn đi ngay. Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh cùng Phong Tuấn bọn họ phỏng chừng cũng đều là như thế. Dọc theo đường đi mọi người cũng không ai nói chuyện, Trường Sinh có vẻ cũng cảm nhận được sự việc nghiêm trọng, ngoan ngoãn để ta ôm vào trong ngực, nhu thuận không rêи một tiếng.
Cuối cùng chúng ta tới trước một cái sân cũ nát, cửa chỗ hàng rào cũng không đóng lại, trêи mái cửa tuyết đọng lại một tảng, hé ra một lối đi nhỏ.
Trần Phục quay đầu lại, nói với chúng ta:"Chư vị, đã đến.". Rồi lại hô tên một nữ nhân ở bên trong, dẫn chúng ta đẩy cửa bước vào. Vào sân đi được vài bước, liền thấy đón trước mặt là một nữ nhân trung niên tiều tụy. Nghe Trần Phục giới thiệu, nữ nhân trung niên ấy là thê tử của hắn, gọi là Vương thị.
Vương thị sắc mặt so với Trần Phục càng thêm khó coi, tóc rối tung không chải, bởi vậy có thể thấy được việc của Trần Linh lần này, đã khiến nàng đau khổ nhiều như thế nào. Nàng vừa nhìn thấy chúng ta, giống như có chút khẩn trương, kéo Trần Phục qua một bên, cẩn thận nhìn chúng ta. Trần Phục cúi đầu nói nói với nàng mấy câu, dường như những lời của Trần Phục có hiệu quả, khuôn mặt nàng hồ hởi nhìn chúng ta , liền nghe lời Trần Phục vội vàng pha trà đãi khách.
Chúng ta theo Trần Phục đi vào phòng, xốc lên rèm cửa màu xanh thêu hoa trắng, bước vào một căn phòng, căn phòng này là rất sạch sẽ và đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ và một cái rổ bên trong đựng vài mảnh vải cùng kim chỉ.
Ta giương mắt nhìn, chỉ thấy một cô gái gầy yếu ngồi bên cạnh giường không chút nhúc nhích như một pho tượng.
Chúng ta nhiều người đi vào phòng như vậy, theo lý phải có phản ứng, nhưng cô gái kia vẫn như trước ngồi ngay ngắn bên mép giường, động tác cứng ngắc, nhìn chăm chăm về hướng cửa sổ, chẳng hề tính quay đầu nhìn bọn ta một cái.
Trần Phục nhìn cô gái, vụng trộm lấy ống tay áo lau nước mắt, sau đi qua xoa xoa đầu cô gái, nhẹ nhàng nói:"A Linh, ngươi xem, phụ thân hôm nay dẫn những người tốt hơn lại đây xem ngươi. Đừng lo lắng, ngươi rất nhanh sẽ khỏe lên."
Trần Phục nói xong, Trần Linh vẫn cứng ngắc nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý đến hắn. Trần Phục lông mày khóa chặt, sắc mặt đau khổ, đối với một cơ thể đã không bao giờ mở miệng, hắn cũng không kì vọng được đáp lại.
Cho lúc chúng ta tới gần Trần Linh hơn, mới có thể thấy rõ dung mạo của cô gái này.
Sắc mặt của nàng dị thường trắng bệch, giống như phủ một tầng bột mì thật dày, môi cũng trắng bạch dọa người. Ta xem mà trong lòng phát lạnh, Trường Sinh ở trong lòng ta cũng có chút bất an chấn động. Ta cảm thấy thân mình nho nhỏ của nàng hơi hơi phát run, liến vuốt ve hai gò má nàng, nhẹ giọng trấn an:"Trường Sinh đừng sợ, một hồi sẽ tốt."
Trường Sinh gật gật đầu, đem mặt chôn vào ngực ta, không dám nhìn lại.
Lạc Thần ngưng mi nhìn Trần Linh một lúc lâu, mới cùng Trần Phục nói:"Ta có thể nhìn cánh tay nàng một cái không?"
Trần Phục gật đầu đáp ứng, lập tức đem ống tay áo Trần Linh xắn lên, lộ ra một cánh tay tái nhợt vô lực.
Da thịt trêи cánh tay trắng đến nỗi có chút thông thấu, làm cho người ta có cảm giác được làn da rất mỏng, thậm chí có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh. Mà trêи cánh tay Trần Linh, ta còn phát hiện một nơi bất thường, có vài vết ấn ký màu nâu phân tán.
Loại ấn ký này quả thực bất quy tắc, giống như lúc hạ bút viết chữ, không cẩn thận để mực nhỏ xuống khuếch tán trêи giấy Tuyên Thành trắng.
Ta nhìn một hồi, đột nhiên trêи lưng chợt toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ấn ký màu nâu này, chính là dấu vết thi ban!
Thi ban chính là dấu vết hoại tử của thi thể. Người bình thường sau khi chết, nếu là gặp phải thời tiết nóng bức nhanh chóng sau một ngày sẽ xuất hiện thi ban, thậm chí thoát ra mùi tử thi hôi thối, nếu thời tiết rét lạnh, thi thể có thể bảo tồn lâu dài chút, thi ban sẽ xuất hiện muộn hơn.
Nhưng là…… Như thế nào…… Như thế nào trêи người Trần Linh lại có loại thi ban này?
Như thế này căn bản không hợp với lẽ thường.
Nếu Trần Linh thật đã chết, biến thành một cái thi thể thì không thể cử động được, nhưng điểm lạ là vẫn xuất hiện thi ban. Nàng hiện tại vẫn giữ nguyên tư thế, trợn tròn mắt, tuy rằng không nói lời nào nhưng tốt xấu vẫn coi như người còn sống. Ta hiện tại chưa thấy nàng di chuyển nhưng Trần Phục nói mấy ngày qua vẫn thấy nàng có thể cử động, tuy rằng thời gian cũng không nhiều.
Ta nhìn chằm chằm Trần Linh, trong đầu hiện lên một đống nghi vấn, cảm thấy cực kì không thoải mái, thậm chí có chút sợ hãi. Ta định thần nhìn kĩ nàng, phát hiện trong cổ A Linh có gì đó run rẩy một chút.
Loại run rẩy này cực kì đột ngột, giống như rối gỗ bị giật dây, làm cử động đứng lên.
Ta hiện tại bị dọa muốn chết khϊế͙p͙, chỉ thấy Trần Linh quay đầu đến, sắc mặt trắng bệch, mở to một đôi mắt đen thui vô hồn, hư vô nhìn chằm chằm ta.
Ánh mắt của nàng cực kì trống rỗng, giống như một cái động đen bình thường, ta nhìn mà cả người muốn run run. Mà Trần Phục ban đầu lắp bắp kinh hãi, rồi sắc mặt có chút tươi tỉnh đi qua khoát vai nàng nói : “A Linh, ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì…… Nói cho phụ thân, phụ thân giúp ngươi."
Trần Linh không để ý Trần Phục, liền vẫn duy trì nhìn chúng ta, cũng không nhúc nhích, cả người không khí trầm lặng.
Ta không dám nhìn khuôn mặt nàng , chính là khi hạ tầm mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm mấy vết thi ban trêи tay nàng, một hồi toát ra ý nghĩ dị thường đáng sợ.
Ý nghĩ đó là… Trần Linh trước mắt chính là một khối thi thể đã chết từ lâu?
Chỉ có người chết mới xuất hiện thi ban, căn cứ chính xác như vậy, tuyệt đối sẽ không đánh lừa ta. Nhưng nếu Trần Linh như vậy…. đã chết, vậy sao lại có thể cử động quỷ dị dấu hiệu như vậy. Quả thật mâu thuẫn.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ta nghĩ đến điều này, liền đem Trường Sinh ôm vào lòng, cũng kéo Lạc Thần và Vũ lâm Hanh đi đến một bên, đối với các nàng thì thầm vài câu trao đổi nghi vấn vừa rồi.
Ta thanh âm cực thấp, sợ bị Trần Phục nghe thấy, Vũ Lâm Hanh trêи mặt lộ ra kinh ngạc biểu tình, liếc liếc mắt một cái nhìn Trần Linh đang ngồi bên mép giường, nói nhỏ:"Không phải đâu…… Nếu…nếu chết rồi thì làm sao có thể cử động? Ta vừa nhìn thấy nàng còn cúi đầu."
Ta lắc đầu, đồng dạng tỏ vẻ khó hiểu. Lạc Thần đôi mắt thâm thúy nhìn ta, chậm rãi nói:"Ta cũng nhìn thấy. Dựa theo trước mắt, xác thực chỉ là một cái xác chết…… Nàng đã xuất hiện thi ban, xem như hoàn toàn chết rồi ."
Ta thấy Lạc Thần khẳng định ý nghĩ của ta, trong lòng sợ hãi càng sâu, không khỏi quay đầu nhìn Trần Phục. Trần Phục đứng ở đầu giường, đôi mắt không chớp âu yếm nhìn nữ nhi của hắn, toát ra vô vàn yêu thương.
Cái sự tình này thật khó giải quyết . Trước mắt cô gái này căn bản là không phải Trần Linh, chẳng qua là một khối thi thể đã chết lâu ngày, tuy rằng hiện tại khối quỷ dị thi thể còn không có biểu hiện hành vi khác thường, nhưng cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ không gây nguy hiểm.
Mà quan trọng nhất là nếu Trần Phục biết sự thật ái nữ của hắn đã chết, vì một nguyên nhân nào đó miễn cưỡng hoạt động, không biết hắn sẽ biến thành cái bộ dạng gì.
Chúng ta làm sao để nói cho hắn biết chân tướng đây?
Vũ Lâm Hanh nhíu mi nói:"Này như gì là tốt, nói như vậy, nữ nhi của đại thúc này là quái vật? Chính là trêи người nàng nửa phần thi biến dấu hiệu cũng không có, rõ ràng sẽ không phải tống tử. Nếu không phải tống tử Như thế nào còn có thể động?"
Vũ lâm Hanh vừa dứt lời, Trường Sinh ở trong lòng ta đột nhiên run rẩy, thân thủ nhanh chóng ôm lấy cổ ta, thấp giọng ngập ngừng nói:"Tỷ tỷ……"
Ta nhẹ giọng hỏi nàng:"Làm sao vậy?"
Trường Sinh miệng run run, co rúm lại nói:"Ta…… Ta vừa mới thấy, tỷ tỷ ngồi ở kia, trêи tay có con đại trùng……"
Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh sắc mặt lập tức biến đổi.
Xem bộ dáng Trường Sinh, nàng có vẻ rất e ngại Trần Linh. Ánh mắt tiểu hài tử không lây dính dơ bẩn thế gian, thanh thấu trong vắt, có thể so với ngọc lưu ly, nhìn thấu rõ ràng nhiều việc người lớn không thấy, cái Trường Sinh nhìn thấy là một con đại trùng….
Ta liền dùng Huyễn Đồng nhìn kĩ, hướng ánh mắt quét tới tay Trần Linh, liền thấy dưới làn da trắng bệch mỏng manh rõ ràng có một cái bóng đen dài hơn hai tấc, nhúc nhích bên trong.
Hình dạng thứ này cực kì kì quái, đầu to, thân mình nhỏ, có vài phần giống trùng, lại có vài phần giống xà. Nếu không phải ta thi triển Huyễn Đồng, thị lực tốt gấp mười lần bình thường, lại thêm da thịt Trần Linh mỏng manh, sẽ khó mà có thể nhìn thấy.
Ta hít một ngụm lãnh khí, đem cảnh tượng nhìn thấy nói cho Lạc Thần và Vũ lâm Hanh. Lạc Thần sắc mặt phi thường hàn lãnh, đột nhiên nói: “Mọi người nhanh chóng rời khỏi gian phòng này!"
Trần Phục kinh hãi, run run hỏi:"Cô nương, sao…… Làm sao vậy?!"
Lạc Thần đi qua, giống như né ác quỷ , đem Trần Phục kéo khỏi Trần Linh, đối Trần Phục nghiêm túc nói:" Nữ nhi của ngươi, nàng… Nàng nay đã không phải nữ nhi của ngươi, còn không đi ngay, nàng sẽ hại chết ngươi cùng thê tử."
Trần Phục tất nhiên là không hiểu. Lạc Thần dừng sau một lúc lâu, giống như cân nhắc như thế nào để giải thích choTrần Phục rõ ràng, nàng nói tiếp:"Nữ nhi ngươi kì thật sớm đã chết, các ngươi đem nàng đặt trong quan tài thì nhất định nàng không sống được. Nàng hiện tại trong cơ thể có một thứ gì đó, có lẽ là một loại cổ, mà thân mình nàng chính là thức ăn cung cấp dinh dưỡng cho thứ đó."
Trong mắt nàng hàm chứa mất mạt chua xót, cuối cùng thở dài:"Tuy rằng ta nói những lời này, rất khó để ngươi tiếp nhận. Nhưng nếu ngươi không biết, tính mạng sẽ khó giữ được. Mấy ngày nay , e rằng thứ nọ đã đem nội tạng nàng vét sạch, đợi nó lớn lên, sẽ phá thi thể mà xuất ra…."
Trần Phục rốt cục cũng hiểu được, cả người sợ hãi phát run, nói chuyện cũng không lưu loát :"Cô nương, ngươi là nói…… Có thứ gì làm tổ ở trong cơ thể A Linh ?"
Lạc Thần gật đầu, nói:"Chính là ý này."
Trần Phục khóc lớn, nắm lấy áo choàng lông cáo của Lạc Thần, gần như điên cuồng nói: " A Linh nhà ta sao lại biến thành cái dạng này được! Nàng từ nhỏ đã rất ngoan, thực nghe lời. Nay nàng đã chết, sao lại còn tiếp tục tra tấn nàng…. Cái thứ gì đó trong cơ thể nàng đâu tới đây, vì cái gì còn muốn tra tấn nàng!"
Lạc Thần tùy ý để Trần Phục níu kéo, nàng cắn chặt môi, cũng không nói nên lời để trấn an Trần Phục. Ta nhìn theo mà mắt cũng cay lại, đem Trường Sinh để Vũ Lâm Hanh ôm, đi qua nói với Trần Phục: “Đại thúc…. Ngươi nhanh chạy ra ngoài với chúng ta. Nữ nhi ngươi hiện tại cực kì nguy hiểm. …. Ta biết ngươi luyến tiếc, như nếu cứ như vậy, thứ kia trong người nàng đi ra sẽ gây đại họa. Chỉ có biện pháp duy nhất đem thân thể nàng thiêu hủy, thứ kia mất vật chủ sẽ không còn làm hại ai được nữa".
“Thiêu…… Thiêu hủy……?" Trần Phục nỉ non một tiếng, chịu không nổi đả kϊƈɦ, thân mình không đỡ nổi, ngã ra trêи mặt đất . Ta đành bước lên trước đỡ hắn.
Mà đúng lúc này, ta nghe thấy một trận cực kỳ nhỏ thanh âm ở phòng ở bên ngoài vang lên, theo bản năng nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong mảnh tuyết trắng xoá , một bóng người bay nhanh đi qua.
Người này tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta sợ hãi, chỉ nhìn thấy mơ hồ một cái bóng dáng, ngay cả hắn mặc đồ màu gì cũng không nhìn thấy rõ.
Ta lớn như vậy, cũng chưa từng thấy ai có khinh công tuyệt kĩ như vậy. Tốc độ của loại này, nếu so với Di Hoa Bộ, ta chạy đến gãy chân cũng không đuổi kịp.
Bóng người thoảng qua, trong phòng mọi người nhất thời một trận rối loạn. Mà Lạc Thần đã sớm nhấc mũi chân nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi theo.
Tác giả :
Quân Sola