Đồ Đệ Nhà Ta Lại Treo Rồi (Đồ Đệ Của Ta Lại Chết)
Chương 48: Tu hành khó hơn thi
Lúc nàng đi ra thì Ngọc Ngôn đã đợi sẵn rồi.
Hắn ở trên bãi đất trống bên cạnh cái ao bày ra mấy cái trận pháp giúp nàng chống đỡ kiếp lôi. Chúc Diêu ngồi vào mắt trận pháp theo như lời Ngọc Ngôn nói. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi chờ Thiên Lôi phủ xuống nữa mà thôi.
Chúc Diêu hít sâu một hơi, nhìn bầu trời ban ngày trong xanh, sau đó…
Mặt trời liền xuống núi.
Mẹ kiếp, khi nào thì kiếp lôi mới tới vậy!
Sau khi Chúc Diêu đợi hết một ngày liền quay đầu sang nhờ trợ giúp,
“Sư phụ…"
Tại sao nàng lại không có kiếp lôi chứ? Rõ ràng nàng đã kết đan rồi mà! Lúc cần đánh thì không tới mà đánh. Lúc không cần đánh thì lại càn rỡ tới đánh! Thế giới này tuyệt đối là có vấn đề!
Ngọc Ngôn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Theo lý thuyết, khi đồ đệ kết đan thành công bước vào tu vi Kim Đan. Hơn nữa với cái hình dạng đan kia của nàng, thì uy lực kiếp lôi lần này phủ xuống sẽ rất là mạnh. Cho nên hắn mới tốn công phu chuẩn bị kỹ lưỡng tới như vậy. Thế nhưng trôi qua một ngày rồi, bầu trời cũng không có chút động tĩnh gì.
“Người về trước đi!"
Cũng đành chịu thôi, trên người đồ đệ của hắn có quá nhiều chuyện lạ xảy ra. Đối với chuyện này hắn cũng không có quá nhiều bất ngờ.
Chúc Diêu gật đầu, đứng dậy. Mặc dù không bị sét đánh đối với người tu hành mà nói là một chuyện tốt. Bởi vì họ không bị hành hạ, đau đớn. Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu trong người giống như nàng bị người khác cho ăn quả lừa vậy?
“Chờ đã!"
Đột nhiên, Ngọc Ngôn liền giơ tay ra ngăn cản nàng lại. Hắn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
“Có hơi thở của kiếp vân."
Chúc Diêu nghe thấy vậy cũng khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Hiện tại trời đã chạng vạng tối. Hơn phân nửa bầu trời đã tối lại rồi, chỉ còn lại một chút ánh sáng. Nàng nhìn chòng chọc một lúc thì thấy có một đám mây đen nhẹ nhàng bay sang chỗ nàng.
Thế nhưng…
Mẹ cha nó chứ! Vì sao nó nhỏ như vậy?
Chúc Diêu trợn mắt hốc mồm nhìn mảnh kiếp vân to bằng cái chậu rửa mặt kia. Nó giống như đang vội vã chạy tới. Nó bay vô cùng tức cười. Nó vừa bay, vừa bay hơi…
Giống như ô tô thải ra khí thải vậy. "Phốc phốc phốc" phun ra phía ngoài. Mỗi một lần phun ra, đám mây liền nhỏ đi một chút. Khi đến đỉnh đầu của nàng thì nó chỉ to bằng cái chén mà thôi.
Mà quan trọng nhất chính là đám mây kia còn bị bệnh mù đường. Không ngờ nó bay qua đầu nàng luôn. Sau khi bay qua đầu nàng một lúc liền dừng lại, rồi quay ngược trở lại về trên đỉnh đầu của nàng.
Rốt cuộc thì Kiếp vân cũng chịu đứng im bất động trên đỉnh đầu của nàng. Sau đó trên đám mây hình như có nổi lên một thứ gì đó. Nó ngừng lại rất là lâu. Một lúc sau liền nghe thấy âm thanh " Két Chi" vang lên. Trong tầng mây liền phóng ra một tia chớp mỏng như sợi tơ vội vàng bay về phía nàng.
Sau đó…
Dừng lại!
Đúng vậy nó Dừng lại! Nó đứng ở trước mặt nàng tầm 2 bước, rồi uốn éo quấn quýt vặn vẹo. Sau đó nó bay sát vào mặt nàng, bá chít chít! (Shit!)
Chúc Diêu: “…………"
Ngọc Ngôn: “………"
Bá chít chít, bá chít chít cái em gái nhà ngươi mà bá chít chít!! Đừng bảo với ta ngươi là kiếp lôi nha!
Đáng tiếc, tia chớp kia đã biến mất, sau đó… Kiếp vân cũng bay đi luôn!
Mây bay đi… bay đi… đi!
Mẹ kiếp! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi được lão thiên phái tới lừa đảo ta sao?
Hai thầy trò sửng sốt tròn nửa khắc đồng hồ không có tỉnh lại.
“Ngọc vượng?"
“A?"
“Không có việc gì."
“Ừm."
“……."
“…….."
Một lúc sau, Ngọc Ngôn liền yên lặng thu hồi trận pháp trên đất lại. Rồi sau đó hắn sờ sờ đầu đồ đệ đã triệt để bị ngu. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao đồ đệ của mình lại ngu xuẩn như thế này, thì ra là do hoàn cảnh tạo thành.
“Người về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai ta sẽ dạy pháp thuật cho ngươi!"
“Ừ!"
Hồi lâu…
“Ngọc Vượng em gái ngươi!"
——————-
Chúc Diêu bị đả kích, sâu đậm đả kích. Nàng so sánh với cái kiếp lôi mà thằng Tiêu Dật mở ra hào quang nhân vật chính. Hắn trải qua kiếp lôi, mà kiếp lôi của hắn thì bao phủ toàn bộ Khâu Cổ Phái. Khí thế của nó phô trương cái địa. Đặc biệt là khí thế trước sân kia. Phần sau nó còn xuất hiện cả Cự Long nữa. Nó mà đi so sánh với cái của nàng thì đúng là nàng chỉ gãi đít cho nó mà thôi!
Coi như không so sánh được với hào quang nhân vật chính đi. Ngay đến cả Lôi kiếp của tiểu hài tử Vương Từ Chi kia. Tốt xấu gì thì Lôi kiếp của hắn cũng bao phủ toàn bộ Kiếm Phong. Từng đạo từng đạo Kiếp Lôi đánh xuống vang tận trời xanh.
Thế mà tại sao đến phiên nàng, liền biến thành cái chậu rửa mặt…
Mà chậu rửa mặt đánh xong còn tỏ vẻ ưu thương.
——————-
Nàng cũng không muốn sống một cuộc sống quá rập khuôn. Sư phụ đã đồng ý cho nàng đi bí cảnh "Thức Vân Khải". Tuy không biết nguyên nhân vì sao mà hắn thỏa hiệp. Nhưng đối với nàng mà nói thì đây là một chuyện đáng vui mừng.
Nàng cần phải tìm được "Mộc linh" trước một bước so với Tiêu Dật. Tiêu Dật là Kim Mộc song linh căn. Hắn đã chiếm được "Kim Linh". Tu vi của hắn đã tăng nhanh đến như vậy rồi. Thế nếu như bây giờ hắn mà chiếm được "Mộc Linh" nữa thì sao đây. Nàng chắc chắn một chuyện, đó chính là đến lúc đó nhân loại không có cách nào ngăn cản hắn thăng cấp được.
Cho nên nàng nhất định không thể để cho hắn bắt được "Mộc Linh."
Nhưng tu vi của nàng không thể nào đánh nhau trực diện với hắn được. Vì vậy, Chúc Diêu từ xưa đến nay luôn lười nhác tu luyện. Liền mở ra hình thức ôn luyện thi vào trường cao đẳng ngày trước. Nàng bắt đầu ngày đêm tu luyện không ngừng. Hơn nữa nàng còn phát hiện thế giới này có rất nhiều phép thuật giống như trong trò chơi. Nàng là một nhân viên kỹ thuật trò chơi, cho nên đối với những kỹ năng trong trò chơi, nàng tiếp thu tương đối là dễ dàng.
Nhưng cho dù như vậy, muốn đem những thứ này học hết được thì nàng cũng phải tiêu tốn mất 3 năm.
Thình thịch!
Chúc Diêu lần thứ 3,569 bị Ngọc Ngôn sư phụ một chiêu đánh bại. Nàng phun ra mấy cọng cỏ trên mồm ra, lại đứng dậy. Trường kiếm trong tay vung lên:
“Đấu lại!"
Nàng phi thân liền nhào tới. Nàng vẫn luôn cho rằng phương pháp tốt nhất để tăng cao kỹ xảo chiến đấu chính là thực chiến. Cho nên 3 năm qua, điều nàng làm được nhiều nhất, chính là tìm đánh.
Ạch… Không phải, là tìm sư phụ bồi luyện.
Nhưng cấp bậc của nàng so với Ngọc Ngôn không phải chỉ cách nhau bằng cái móng tay. Cho dù nàng có tinh thông kiếm thuật đi chăng nữa thì số phận của nàng vẫn như cũ, 1 chiêu liền đo sàn.
Nỗ lực 3 năm qua, nàng vẫn như cũ bị sư phụ 1 chiêu đánh bại.
Quá chua…
Bịch một tiếng!
Lần thứ 3,570!
“Đấu lại!"
Chúc Diêu tiếp tục xông tới. Thế nhưng lần này Ngọc Ngôn không có đánh. Hắn vung tay lên, trường kiếm trong tay đồ đệ tự động bay vào trong tay hắn.
“Hôm nay không cần luyện nữa!"
“A?"
Không phải bình thường đều luyện đến lúc bầu trời tối đen sao? Chúc Diêu có chút sững sờ. Sư phụ đối với mình quả thật quá tốt, tốt đến nỗi không thể nào tin được.
Ngọc Ngôn bước lại, đưa tay sờ sờ lên đầu của nàng. Chân mày hắn khẽ nhíu lại,
“Ngươi vẫn khăng khăng muốn đi ‘Thức vân khải’?"
Chúc Diêu gật đầu,
“Ta phải đi!"
Chuyện cứu vớt thế giới, nàng không dám khai ra. Nhưng một khi nàng đã tới cái thế giới này, thì nàng sẽ tận lực để giúp đỡ nó.
Ngọc Ngôn khẽ thở dài một hơi. Hắn càng thêm lo lắng. Tên đồ đệ này của hắn tại sao không ngu xuẩn nữa vậy?
“Ngày mai là ngày bí cảnh mở ra. Ngươi nên sớm chuẩn bị đi một chút."
“Cảm ơn sư phụ!"
Thì ra vì vậy mà không luyện tập thêm nữa.
“Ngươi đi theo ta!"
Ngọc Ngôn xoay người đi về phía nhà tranh.
Chúc Diêu liền vui vẻ đuổi theo. Sau đó nàng liền thấy hắn đặt cây kiếm của mình lên bàn. Hắn bỏ ra ấn ký nàng lưu lại trên thân kiếm ra. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra một cây chuông ngọc màu trắng. Đem hai cái đó sắp xếp ở chung một chỗ. Hắn vuốt nhẹ trên thân kiếm rồi trả lại cho nàng.
“Ngươi thúc dục linh lực, thử nhìn một chút."
Chúc Diêu nghi hoặc cầm lấy. Linh lực phóng thích ra. Chỉ thấy trên thanh kiếm đột nhiên có ánh sáng màu tím bao trùm. Đây là một thanh Lôi kiếm.
" Kiếm này có chứa ấn ký của ta. Nó có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ. Mà cái chuông kia ta phong ấn một đạo Cửu Trọng Thiên Lôi. Chỉ cần người thúc dục linh lực, nó sẽ bám lên thân kiếm. Mỗi một lần người sử dụng kiếm thì giống như người dùng một lần Lôi Điện thuật vậy."
Hắn ở trên bãi đất trống bên cạnh cái ao bày ra mấy cái trận pháp giúp nàng chống đỡ kiếp lôi. Chúc Diêu ngồi vào mắt trận pháp theo như lời Ngọc Ngôn nói. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi chờ Thiên Lôi phủ xuống nữa mà thôi.
Chúc Diêu hít sâu một hơi, nhìn bầu trời ban ngày trong xanh, sau đó…
Mặt trời liền xuống núi.
Mẹ kiếp, khi nào thì kiếp lôi mới tới vậy!
Sau khi Chúc Diêu đợi hết một ngày liền quay đầu sang nhờ trợ giúp,
“Sư phụ…"
Tại sao nàng lại không có kiếp lôi chứ? Rõ ràng nàng đã kết đan rồi mà! Lúc cần đánh thì không tới mà đánh. Lúc không cần đánh thì lại càn rỡ tới đánh! Thế giới này tuyệt đối là có vấn đề!
Ngọc Ngôn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Theo lý thuyết, khi đồ đệ kết đan thành công bước vào tu vi Kim Đan. Hơn nữa với cái hình dạng đan kia của nàng, thì uy lực kiếp lôi lần này phủ xuống sẽ rất là mạnh. Cho nên hắn mới tốn công phu chuẩn bị kỹ lưỡng tới như vậy. Thế nhưng trôi qua một ngày rồi, bầu trời cũng không có chút động tĩnh gì.
“Người về trước đi!"
Cũng đành chịu thôi, trên người đồ đệ của hắn có quá nhiều chuyện lạ xảy ra. Đối với chuyện này hắn cũng không có quá nhiều bất ngờ.
Chúc Diêu gật đầu, đứng dậy. Mặc dù không bị sét đánh đối với người tu hành mà nói là một chuyện tốt. Bởi vì họ không bị hành hạ, đau đớn. Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu trong người giống như nàng bị người khác cho ăn quả lừa vậy?
“Chờ đã!"
Đột nhiên, Ngọc Ngôn liền giơ tay ra ngăn cản nàng lại. Hắn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời,
“Có hơi thở của kiếp vân."
Chúc Diêu nghe thấy vậy cũng khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Hiện tại trời đã chạng vạng tối. Hơn phân nửa bầu trời đã tối lại rồi, chỉ còn lại một chút ánh sáng. Nàng nhìn chòng chọc một lúc thì thấy có một đám mây đen nhẹ nhàng bay sang chỗ nàng.
Thế nhưng…
Mẹ cha nó chứ! Vì sao nó nhỏ như vậy?
Chúc Diêu trợn mắt hốc mồm nhìn mảnh kiếp vân to bằng cái chậu rửa mặt kia. Nó giống như đang vội vã chạy tới. Nó bay vô cùng tức cười. Nó vừa bay, vừa bay hơi…
Giống như ô tô thải ra khí thải vậy. "Phốc phốc phốc" phun ra phía ngoài. Mỗi một lần phun ra, đám mây liền nhỏ đi một chút. Khi đến đỉnh đầu của nàng thì nó chỉ to bằng cái chén mà thôi.
Mà quan trọng nhất chính là đám mây kia còn bị bệnh mù đường. Không ngờ nó bay qua đầu nàng luôn. Sau khi bay qua đầu nàng một lúc liền dừng lại, rồi quay ngược trở lại về trên đỉnh đầu của nàng.
Rốt cuộc thì Kiếp vân cũng chịu đứng im bất động trên đỉnh đầu của nàng. Sau đó trên đám mây hình như có nổi lên một thứ gì đó. Nó ngừng lại rất là lâu. Một lúc sau liền nghe thấy âm thanh " Két Chi" vang lên. Trong tầng mây liền phóng ra một tia chớp mỏng như sợi tơ vội vàng bay về phía nàng.
Sau đó…
Dừng lại!
Đúng vậy nó Dừng lại! Nó đứng ở trước mặt nàng tầm 2 bước, rồi uốn éo quấn quýt vặn vẹo. Sau đó nó bay sát vào mặt nàng, bá chít chít! (Shit!)
Chúc Diêu: “…………"
Ngọc Ngôn: “………"
Bá chít chít, bá chít chít cái em gái nhà ngươi mà bá chít chít!! Đừng bảo với ta ngươi là kiếp lôi nha!
Đáng tiếc, tia chớp kia đã biến mất, sau đó… Kiếp vân cũng bay đi luôn!
Mây bay đi… bay đi… đi!
Mẹ kiếp! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi được lão thiên phái tới lừa đảo ta sao?
Hai thầy trò sửng sốt tròn nửa khắc đồng hồ không có tỉnh lại.
“Ngọc vượng?"
“A?"
“Không có việc gì."
“Ừm."
“……."
“…….."
Một lúc sau, Ngọc Ngôn liền yên lặng thu hồi trận pháp trên đất lại. Rồi sau đó hắn sờ sờ đầu đồ đệ đã triệt để bị ngu. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao đồ đệ của mình lại ngu xuẩn như thế này, thì ra là do hoàn cảnh tạo thành.
“Người về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai ta sẽ dạy pháp thuật cho ngươi!"
“Ừ!"
Hồi lâu…
“Ngọc Vượng em gái ngươi!"
——————-
Chúc Diêu bị đả kích, sâu đậm đả kích. Nàng so sánh với cái kiếp lôi mà thằng Tiêu Dật mở ra hào quang nhân vật chính. Hắn trải qua kiếp lôi, mà kiếp lôi của hắn thì bao phủ toàn bộ Khâu Cổ Phái. Khí thế của nó phô trương cái địa. Đặc biệt là khí thế trước sân kia. Phần sau nó còn xuất hiện cả Cự Long nữa. Nó mà đi so sánh với cái của nàng thì đúng là nàng chỉ gãi đít cho nó mà thôi!
Coi như không so sánh được với hào quang nhân vật chính đi. Ngay đến cả Lôi kiếp của tiểu hài tử Vương Từ Chi kia. Tốt xấu gì thì Lôi kiếp của hắn cũng bao phủ toàn bộ Kiếm Phong. Từng đạo từng đạo Kiếp Lôi đánh xuống vang tận trời xanh.
Thế mà tại sao đến phiên nàng, liền biến thành cái chậu rửa mặt…
Mà chậu rửa mặt đánh xong còn tỏ vẻ ưu thương.
——————-
Nàng cũng không muốn sống một cuộc sống quá rập khuôn. Sư phụ đã đồng ý cho nàng đi bí cảnh "Thức Vân Khải". Tuy không biết nguyên nhân vì sao mà hắn thỏa hiệp. Nhưng đối với nàng mà nói thì đây là một chuyện đáng vui mừng.
Nàng cần phải tìm được "Mộc linh" trước một bước so với Tiêu Dật. Tiêu Dật là Kim Mộc song linh căn. Hắn đã chiếm được "Kim Linh". Tu vi của hắn đã tăng nhanh đến như vậy rồi. Thế nếu như bây giờ hắn mà chiếm được "Mộc Linh" nữa thì sao đây. Nàng chắc chắn một chuyện, đó chính là đến lúc đó nhân loại không có cách nào ngăn cản hắn thăng cấp được.
Cho nên nàng nhất định không thể để cho hắn bắt được "Mộc Linh."
Nhưng tu vi của nàng không thể nào đánh nhau trực diện với hắn được. Vì vậy, Chúc Diêu từ xưa đến nay luôn lười nhác tu luyện. Liền mở ra hình thức ôn luyện thi vào trường cao đẳng ngày trước. Nàng bắt đầu ngày đêm tu luyện không ngừng. Hơn nữa nàng còn phát hiện thế giới này có rất nhiều phép thuật giống như trong trò chơi. Nàng là một nhân viên kỹ thuật trò chơi, cho nên đối với những kỹ năng trong trò chơi, nàng tiếp thu tương đối là dễ dàng.
Nhưng cho dù như vậy, muốn đem những thứ này học hết được thì nàng cũng phải tiêu tốn mất 3 năm.
Thình thịch!
Chúc Diêu lần thứ 3,569 bị Ngọc Ngôn sư phụ một chiêu đánh bại. Nàng phun ra mấy cọng cỏ trên mồm ra, lại đứng dậy. Trường kiếm trong tay vung lên:
“Đấu lại!"
Nàng phi thân liền nhào tới. Nàng vẫn luôn cho rằng phương pháp tốt nhất để tăng cao kỹ xảo chiến đấu chính là thực chiến. Cho nên 3 năm qua, điều nàng làm được nhiều nhất, chính là tìm đánh.
Ạch… Không phải, là tìm sư phụ bồi luyện.
Nhưng cấp bậc của nàng so với Ngọc Ngôn không phải chỉ cách nhau bằng cái móng tay. Cho dù nàng có tinh thông kiếm thuật đi chăng nữa thì số phận của nàng vẫn như cũ, 1 chiêu liền đo sàn.
Nỗ lực 3 năm qua, nàng vẫn như cũ bị sư phụ 1 chiêu đánh bại.
Quá chua…
Bịch một tiếng!
Lần thứ 3,570!
“Đấu lại!"
Chúc Diêu tiếp tục xông tới. Thế nhưng lần này Ngọc Ngôn không có đánh. Hắn vung tay lên, trường kiếm trong tay đồ đệ tự động bay vào trong tay hắn.
“Hôm nay không cần luyện nữa!"
“A?"
Không phải bình thường đều luyện đến lúc bầu trời tối đen sao? Chúc Diêu có chút sững sờ. Sư phụ đối với mình quả thật quá tốt, tốt đến nỗi không thể nào tin được.
Ngọc Ngôn bước lại, đưa tay sờ sờ lên đầu của nàng. Chân mày hắn khẽ nhíu lại,
“Ngươi vẫn khăng khăng muốn đi ‘Thức vân khải’?"
Chúc Diêu gật đầu,
“Ta phải đi!"
Chuyện cứu vớt thế giới, nàng không dám khai ra. Nhưng một khi nàng đã tới cái thế giới này, thì nàng sẽ tận lực để giúp đỡ nó.
Ngọc Ngôn khẽ thở dài một hơi. Hắn càng thêm lo lắng. Tên đồ đệ này của hắn tại sao không ngu xuẩn nữa vậy?
“Ngày mai là ngày bí cảnh mở ra. Ngươi nên sớm chuẩn bị đi một chút."
“Cảm ơn sư phụ!"
Thì ra vì vậy mà không luyện tập thêm nữa.
“Ngươi đi theo ta!"
Ngọc Ngôn xoay người đi về phía nhà tranh.
Chúc Diêu liền vui vẻ đuổi theo. Sau đó nàng liền thấy hắn đặt cây kiếm của mình lên bàn. Hắn bỏ ra ấn ký nàng lưu lại trên thân kiếm ra. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra một cây chuông ngọc màu trắng. Đem hai cái đó sắp xếp ở chung một chỗ. Hắn vuốt nhẹ trên thân kiếm rồi trả lại cho nàng.
“Ngươi thúc dục linh lực, thử nhìn một chút."
Chúc Diêu nghi hoặc cầm lấy. Linh lực phóng thích ra. Chỉ thấy trên thanh kiếm đột nhiên có ánh sáng màu tím bao trùm. Đây là một thanh Lôi kiếm.
" Kiếm này có chứa ấn ký của ta. Nó có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ. Mà cái chuông kia ta phong ấn một đạo Cửu Trọng Thiên Lôi. Chỉ cần người thúc dục linh lực, nó sẽ bám lên thân kiếm. Mỗi một lần người sử dụng kiếm thì giống như người dùng một lần Lôi Điện thuật vậy."
Tác giả :
Vưu Tiền