Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
Chương 49: Tiến vào Thức Vân Hải
Hai mắt Chúc Diêu mở to ra đầy phấn khích. Đây chính là Cửu Trọng Thiên Lôi. Nếu như nàng có gặp phải một con yêu thú cao hơn nàng một cấp thì nàng cũng không cần phải sợ nó nữa.
“Sư phụ ngươi thật tốt!"
Nàng cảm động rưng rưng nước mũi.
Ngọc Ngôn im lặng, tay xoa loạn trên đầu nàng. Hắn nhìn đồ đệ ngây ngô ngu xuẩn đang cười như được mùa càng thêm phần lo lắng. Đồ đệ đã ngu xuẩn rồi, thế mà hết lần này tới lần khác còn thích xông vào nơi nguy hiểm. Lần trước cũng đã mất mạng một lần rồi. Khiến cho lúc này hắn càng thêm lo lắng hơn. Không được, hắn phải cho nàng thêm một số đồ phòng thân nữa.
" Thức Vân Khải" nguy cơ tứ bề. Sư phụ không thể ở bên cạnh ngươi được. Ngươi phải chú ý cẩn thận. Kiếm này, chỉ dùng để tấn công. Còn về phòng thủ người vẫn chưa có gì phòng thân!"
Ngọc Ngôn suy nghĩ một chút, lại móc ra một món đồ phòng ngự. Đó là áo cà sa.
" Mặc cái này vào".
Chúc Diêu nhìn áo cà sa vàng chói lọi đến nỗi sắp mù mắt, yếu ớt nói,
“Sư phụ cái này có vẻ không hợp với ta?"
“Không thích?"
Ngọc Ngôn nhíu nhíu mày, lại móc ra một món khác,
“Thế thì cái này vậy. Phía trên nó khắc một trận pháp phòng ngự. Nó có thể trong vòng 1 khắc đỡ được tất cả phép thuật công kích. "
“Ây…"
Cái này không vàng chói lọi, nhưng màu đỏ tía. Trên đó thêu hoa lộng lẫy như kiểu chúc mừng năm mới vậy. Nàng thật sự không dám mặc nó.
" Cũng không thích? "
Ngọc Ngôn nhíu mày càng sâu, tiếp tục móc,
“Vậy thì món này."
“……."
Tới lượt cái này thì nó cũng không vàng chói lọi, cũng không đỏ tía. Thế nhưng vì sao trên nó lại thêu nhiều bảo thạch tới như vậy chứ sư phụ? Nàng có phải là một tiểu thương ra ngoài buôn bán đâu!
Chúc Diêu im lặng nhìn sư phụ mở ra hình thức Đại Phú Hào. Rồi nhìn lại ba bộ quần áo trên bàn. Nàng mơ hồ có thể thấy trên ba bộ quần áo có khắc chữ. Bộ thứ nhất có khắc chữ “Người ngu". Bộ thứ hai thì khắc chữ "Lắm tiền". Còn bộ thứ 3 khắc chữ "Cướp nhanh!"
Rõ ràng là nàng đi ra ngoài để cướp đồ. Chứ có phải đi ra ngoài để người ta cướp mình đâu!
Cuối cùng trước thái độ kiên quyết cự tuyệt của nàng, sư phụ đành làm ra vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ thu mấy món kia lại. Hắn quay sang nhìn nàng với một ánh mắt phức tạp. Đồ đệ ngu xuẩn như thế này, chắc chắn khi đi ra ngoài sẽ bị người khác khi dễ. Nhất định là như vậy. Tuyệt đối là như vậy.
Chúc Diêu đành bất đắc dĩ lấy ra lý do muốn nghỉ ngơi chuẩn bị rồi chuồn đi mất.
Có sư phụ quan tâm yêu thương như thế này, khiến cho nàng cảm thấy rất là áp lực.
————————————
Cuối cùng thì cũng tới ngày bí cảnh “Thức vân khải" mở ra. Chúc Diêu kiểm tra lại một số đồ dùng sinh hoạt trọng yếu của mình lại. Trước khi đi tới sảnh chính ở Chủ Phong tập hợp chuẩn bị vào phó bản. Vừa bước chân ra khỏi cửa, đột nhiên sư phụ lại xuất hiện trước mặt. Trái tim nhỏ của Chúc Diêu run lên. Nàng chỉ sợ hắn lại móc ra một món gì vàng chói lọi bắt nàng mặc lên người nữa thì khổ.
May mắn lúc này sư phụ đáng tin chỉ lấy ra một cái dây chuyền bằng ngọc bắt nàng phải đeo bên mình.
"Ngươi phải nhớ kỹ luôn đeo cái này trên người, không được nó rời khỏi người, nhớ chưa?"
Ngọc Ngôn nói xong rồi nhìn chằm chằm vào nàng. Hắn hoàn toàn không có sự tin tưởng nào đối với nàng. Nhất thời khiến cho Chúc Diêu cảm thấy đây có lẽ là một món pháp khí cực kỳ lợi hại. Thấy vậy nàng liền đeo vào cổ gần vị trí ngực của mình. Sau đó đấy nàng vỗ tay.
“Sư phụ yên tâm, Dây chuyền đang ở trên người."
Thế nhưng sắc mặt Ngọc Ngôn lại có chút quái dị, nhìn chằm chằm vào dây chuyền nàng đang đeo trên cổ một lúc lâu, sau đó không nói tiếng nào rời đi.
Chúc Diêu cũng không hiểu vì sao liền bĩu môi. Ngự kiếm bay khỏi Ngọc Lâm Phong.
Chúc Diêu không rõ bĩu môi, ngự kiếm bay khỏi Ngọc Lâm ngọn núi.
Trải qua mấy năm huấn luyện ma quỷ, cuối cùng thì căn bệnh sợ độ cao của nàng cũng khỏi. Rốt cuộc thì nàng cũng có thể bay trên trời như chim được rồi.
Một khắc sau khi nàng rời khỏi Ngọc Lâm Phong, Ngọc Ngôn cũng cảm ứng được. Hắn quay đầu nhìn lại phương hướng đồ đệ vừa rời đi. Rồi thở dài thật sau. Quả nhiên không an tâm một chút nào. Đột nhiên hắn lại nhớ tới hình ảnh nàng đeo dây chuyền lên cổ ở trước ngực, không hiểu sao khuôn mặt của hắn có chút nóng lên. Chắc là do thời tiết nắng nóng nên vậy sao?
————————-
Sau khi Chúc Diêu đến Chủ Phong, thì phía dưới đã tụ tập không ít đệ tử. Nàng nhẩm đếm đơn giản một cái, thì đã có hơn 50 người rồi. Xem ra đệ tử Kim Đan trong môn phái là tương đối nhiều. Bọn họ tụm lại thành một nhóm 5-6 người. Nhìn kỹ lại thì đệ tử núi nào thì về một nhóm đó. Chỉ có nhóm ở trước mặt là khác biệt so với nhóm còn lại.
Một nhóm người gồm có mười mấy người, thật ra thì có 4-5 người đệ tử nữ. Ánh mắt lấp lóe lên tinh quang hâm mộ nhìn vào một nam tử đang nói chuyện ở giữa. Nam nhân kia trên mặt có chữ "BUG". Chữ đậm nét to khiến cho nàng không thể nào nhận ra được đây chính là Tiêu Dật.
Quả nhiên là hòa quang của nhân vật chính, nữ nhân mà không ở bên hắn trong nháy mắt thì bọn họ cảm thấy khó chịu.
“Bánh bao nhỏ!"
Vai Chúc Diêu bị vỗ một cái. Chúc Diêu liền quay đầu lại đúng lúc thấy Vương Từ Chi. Chúc Diêu sững sờ, nhớ lại hắn cũng đã kết đan tất nhiên là hắn cũng sẽ đi.
“Ngươi Kết Đan rồi?"
Vương Từ Chi rất đỗi là kinh ngạc. Mới có mấy năm không gặp mà nàng đã Kết Đan rồi.
" Ta vừa mới ra ngoài rèn luyện trở về. Ở bên ngoài ta đã Kết Đan."
Chúc Diêu liền nghĩ ra một cái cớ, chứ nếu nói thật ra với cái kiếp lôi bằng cái chậu rửa mặt kia thì xấu hổ lắm.
Thì ra là thế, Vương Từ Chi gật đầu, tiếp theo kinh ngạc hỏi:
“Ngươi cũng muốn đi “Thức Vân Khải"?"
“Đúng vậy! Bí cảnh này 500 năm mới mở ra 1 lần. Đương nhiên ta không thể nào bỏ qua rồi."
“Thế nhưng ngươi mới vừa kết đan."
Vương Từ Chi cảm thấy như thế là không được.
“"Thức Vân Khải" thập phần hung hiểm. Theo truyền thuyết kể lại thì dải đất trung tâm coi như là Hóa Thần kỳ đại năng, cũng có thể còn gặp nguy hiểm, không bằng ngươi…."
“Sư phụ ta đã đồng ý!"
Chúc Diêu cắt đứt lời của hắn.
Vương Từ Chi cũng không dám phản đối. Hắn lo lắng nhìn nàng một chút, không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở,
" Tí nữa mở ra, nhớ kỹ người phải đi theo sát ta. Ở ngoại vi là được rồi. Đừng có xâm nhập vào giải đất trung tâm, hiểu chưa?"
Đây là tiểu hài tử xấu xa quan tâm tới nàng à? Chúc Diêu có cảm giác vui sướng. Nàng nhịn không được thò tay xoa xoa đầu của hắn tuy rằng hắn cao hơn nàng rất nhiều,
“Đã hiểu! Vương, sư, huynh!"
Vương Từ Chi sững sờ. Đờ đẫn nhìn nàng một khắc. Một lúc lâu phục hồi tinh thần lại liền thở dài. Hắn giả bộ tức giận dạy dỗ một câu,
“Hồ đồ!"
Một khắc kia, tự nhiên hắn cho rằng nàng chính là Chúc Diêu tỷ. Quả nhiên là do hắn vẫn còn chấp niệm quá sâu đối với Chúc Diêu tỷ.
“Vị tiểu sư muội này, chúng ta lại gặp nhau."
Tiêu Dật không biết từ đâu xông ra. Hắn nhìn thấy nàng liền phơi phới cười tươi. Trong nháy mắt hòa quang nhân vật chính bắt đầu khai hỏa. Hắn quan sát Chúc Diêu một cái, ngạc nhiên nói,
“Tiểu sư muội đã kết đan?"
Vương Từ Chi thấy hắn sang bên đây, sắc mặt liền thay đổi. Tuy rằng khúc mắc của hắn đã được giải. Nhưng người này hắn vẫn thấy đáng ghét như cũ. Trong lúc Chúc Diêu còn chưa kịp phản ứng lại, hắn liền nhanh chóng chen lên chặn giữa hai người. Nhanh chóng kéo Chúc Diêu về phía đằng sau mình.
" Lời này của Tiểu Sư Thúc nói là sai rồi. Ngài là đệ tử thân truyền của tôn giả Phương Dịch. Dựa theo bối phận, chúng ta đều phải gọi là một tiếng sư thúc. Làm sao nàng có thể là Tiểu sư muội của ngươi được cơ chứ!"
“Bối phận cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, ta không thèm để ý."
Đối với chuyện Vương Từ Chi phá hoại, khiến cho Tiêu Dật hắn có chút không vui.
“Sư thúc không thèm để ý nhưng tiểu bối lại chú ý."
Đừng có nghĩ lấy danh sư huynh mà lôi kéo làm quen với sư muội. Bánh bao nhỏ sư muội của Chúc Diêu tỷ, hắn phải che chở,
" Nếu những người khác biết được, lại cho rằng chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa."
Quả nhiên những lời này khiến cho mặt Tiêu Dật đen lại. Tuy rằng hắn biết Vương Từ Chi luôn luôn bất mãn với hắn. Nhưng hắn không ngờ tới chuyện Vương Từ Chi lại dám đứng dậy khiêu khích hắn. Quả nhiên những nội môn đệ tử này đều không biết sống chết. Tiêu Dật đè cục tức trong lòng xuống. Hắn quay lại nhìn một chút tiểu sư mặt có khuôn mặt khả ái, hai con mắt đang còn mở to kia khiến cho hắn không khỏi hạ xuống khẩu khí nói,
" Tiểu sư… điệt, Không biết vị này là đệ tử của ngọn núi nào?"
Nói xong, hắn cười lạnh nhìn về phía Vương Từ Chi. Ngươi không phải nói không được bỏ qua lễ nghĩa sao. Chẳng lẽ ngươi lại dám ngăn cản câu hỏi của trưởng bối?