Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
Chương 1: Nông phụ trên núi có chút ruộng
Chúc Diêu cảm thấy hình như mình xuyên không, hơn nữa là xuyên không không điềm báo trước, một giây trước nàng còn ngồi trước máy tính chat với bạn, thảo luận vài sơ sót của game online công ty mới ra mắt. Ngay sau đó nàng đã ngồi trong căn phòng cỏ tranh này, trong tay vẫn còn cầm con chuột màu trắng.
Nàng ngồi vẻn vẹn mười phút không chút phản ứng, nhìn chăm chú con chuột trong tay, theo bản năng tìm kiếm màn hình cùng CPU đột nhiên biến mất. Lại chỉ nhìn thấy một cái bàn cũ nát phía trước, từ đầu đến chân không có màn hình và CPU, chết tiệt ngay cả bàn phím cũng không tìm thấy.
“Nha đầu thối, còn ngốc trong này làm gì?"
Có người đẩy cửa vào, giơ tay định đánh nàng. Theo bản năng nàng né tránh, con chuột trong tay bị đánh bay ra ngoài, lăn lông lốc mất hút.
Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đây là một nữ nhân thật gầy, nếp nhăn khắc sâu trên trán, quần áo màu đậm điểm vài vệt xám trắng, có vẻ đã giặt rất nhiều lần nên phai sắc. Cả người tỏa ra khí chất ‘Ta là phụ nữ nông thôn’. Quan trọng nhất là bà ấy mặc trang phục cổ.
“Bà là ai?"
Nữ nhân kia phát hỏa,
“Ta là ai, ngủ ngơ người luôn rồi à, ta là lão nương ngươi chứ ai! Nhanh đi nấu nước, nắng chiếu đến mông rồi còn ngồi trong phòng, muốn bị đánh hả?"
Nữ nhân đánh phát đầu không trúng, không hỏi han lập tức xách Chúc Diêu ra cửa.
Chúc Diêu nghĩ mình cần phải giải thích rõ ràng, đáng tiếc không có cơ hội, khi lấy lại tinh thần nàng đã bị ném vào bếp.
Xem xét gian phòng chất đầy củi cùng bếp lò, Chúc Diêu cảm thấy nhất định phương pháp xuyên không của mình có vấn đề. Trên người rõ ràng mặc áo ngủ, chẳng thay đổi cái gì, chứng minh thân thể nàng xuyên không, thế thì bà mẹ kia từ đâu bay ra? Rõ ràng thân xuyên mà lại dùng bối cảnh như hồn xuyên, như vậy được sao? Quan trọng nhất là, ngay cả nhóm lửa nàng cũng không biết, đun nước cái rắm!
Tuy biết gần đây xuyên không nhiều như cải trắng ngoài chợ, đang rất lưu hành, nhưng nghĩ thế nào cũng không đến lượt nàng mới phải. Nàng từ trong ra ngoài là chuẩn trạch nữ mà.
Bởi vì từ nhỏ có đam mê với máy tính, sau khi tốt nghiệp nàng nhận công việc khám phá game online. Đi theo một đống bạn bè FA chăm chỉ cày game. Cũng theo chân game online “Tiên Ngự" đang hot nhất toàn quốc, càng chơi càng giỏi, công việc chủ yếu của nàng ở công ty tiến thành bảo trì.
Truy tìm bug trong game đồng thời ra tay sửa chữa. Chính là GM trong truyền thuyết. Con người như vậy, xuyên không đến, một chút ưu thế cũng không có sao? Rốt cuộc là đứa chết tiệt nào làm bà xuyên không, mi ra đây, bà cam đoan không đánh chết mi bà không là người!
—
Ba tháng sau. Chớp mắt một cái Chúc Diêu đã xuyên không đến thế giới này được ba tháng, tình huống xung quanh đã biết đại khái, nơi nàng ở là một thôn nhỏ trên núi, bởi vì phần lớn người trong thôn họ Chúc, cho nên gọi Chúc gia thôn, mà tên nàng cũng là Chúc Diêu, phụ nữ trung niên hôm đó chính là mẹ nàng, một quả phụ trong thôn này, nghe nói hai mẹ con nàng sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm nay rồi.
Nàng từng có ý đồ giải thích thân thế của mình với bà mẹ trên danh nghĩa này, đáng tiếc bà không tin, còn mạnh tay vác nàng đến Vương đại phu ở cửa thôn, nói phải đi châm cứu. Đại phu trung niên vẻ mặt hiền lành, vừa vuốt râu vừa lấy ra hơn mười ngân châm to bằng ngón tay.
Trong nháy mắt Chúc Diêu quên luôn tiết tháo là cái gì, ôm cổ bà mẹ nhặt được, khóc lóc nức nở:
“Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột con rồi!"
“Cuối cùng cũng tỉnh táo? Không còn nói mê sảng nữa."
Mẹ nhặt được vẻ mặt đau lòng lau nước mắt Chúc Diêu, vừa không quên quay đầu khen Vương đại phu:
“Vương đại phu đúng là thần y, chỉ mới lấy châm ra nữ nhi ta đã khỏi luôn rồi."
“Nào có nào có!"
Vương đại phu cười rất đắc ý, lắc lắc ngân châm trong tay nói:
“Chúc gia nương tử khách khí rồi, để chắc chắn hay là ta vẫn đâm mấy châm cho Diêu nhi đi, tránh tái phát."
“…"
Tái phát cái beep.
Tóm lại, chuyện cũ nghĩ lại thấy sợ, từ đó về sau, Chúc Diêu không dám nói đến chuyện mình xuyên không nữa, an tâm ở lại Chúc gia thôn làm gái lỡ thì! Không sai, nàng là gái lỡ thì, khi xuyên không đến nàng đã 28 tuổi, 28 tuổi còn chưa lập gia đình, là cô nương già không thể già hơn được nữa.
Về phần nguyên nhân không lập gia đình, mẹ nhặt được chưa từng đề cập qua, nàng thấy thế cũng được. Nàng chỉ sợ một ngày nào đó có phu quân từ đâu bật ra, thì cho dù Vương đại phu có lấy chày gỗ đâm, nàng cũng mặc kệ.
“Diêu nhi đi giặt quần áo à?"
Đang định ra bờ sông lại gặp Vương đại phu giữa đường, ông ấy nhìn nàng cười tươi như hoa hướng dương, mà có mùi hoa cúc.
“Vương… Vương thúc!"
Theo bản năng Chúc Diêu lùi lại một bước, chỉ sợ ông ta từ chỗ nào lấy ngân châm ra.
Nâng chậu gỗ đựng quần áo lên chắn.
“Mẹ nói hôm nay nắng đẹp, bảo cháu đi giặt đệm chăn."
“Vậy à!"
Vương đại phu cười ha ha, cảm thán:
“Đúng là cô nương chăm chỉ, nếu không vì…"
Nói một nửa thì dừng lại, hình như nhắc tới chuyện gì không nên nói, ánh mắt có lỗi nhìn nàng.
“Vương thúc có việc gì tìm cháu sao?"
Thấy dáng vẻ ông muốn nói lại thôi Chúc Diêu đành chủ động hỏi.
Vương đại phu cười xin lỗi, đẩy tiểu nam hài bên người:
“Là thế này, nghe nói hôm nay trên trấn có tiên nhân chọn đệ tử, tất cả mọi người đi thử xem, ta muốn cho tiểu tử nhà ta đi thử thời vận, nhưng vừa lúc thím con bị bệnh, ta không đi được, vậy nên…"
Lúc này Chúc Diêu mới nhìn đến tiểu nam hài nắm tay ông, tầm 7, 8 tuổi, rất thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính đang phùng má, tức giận nhìn nàng, làm người khác chỉ muốn bẹo mấy cái.
Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn Vương đại phu, không rõ cho lắm.
“Vương thúc muốn cháu dẫn nó đi?"
Vương đại phu gật đầu, càng thấy ngượng ngùng:
“Ta cũng biết có khả năng làm lỡ việc của con, nhưng tiên nhân mười năm mới đến chỗ chúng ta chọn người một lần, tuy số người được tuyển chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng tốt xấu cũng là cơ hội, nếu được chọn sẽ trở thành tiên."
Thành tiên? Chúc Diêu không tin tưởng mấy vụ không khoa học này. Mờ ẩn ngửi thấy có mùi lừa đảo.
Nhưng Vương đại phu lại cùng thôn với nàng, trong thời gian ngắn chắc không có khả năng xuyên không về, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, giúp chút việc nhỏ cũng là chuyện nên làm. Vì thế không nói thêm gì nữa, lập tức đáp ứng.
Vương đại phu ngàn ân vạn tạ một lượt, nhận chậu gỗ trong tay nàng, tỏ vẻ sẽ giúp nàng đem về nhà, lại đẩy tiểu hài tử rõ ràng đang tức giận kia ra chỗ nàng. Phơi phới quay lưng rời đi.
Đợi đến khi ông ấy đi xa, tiểu nam hài vung tay nàng ra, hừ lạnh một tiếng, bĩu môi ghét bỏ,
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có chăm sóc ta, ta cũng sẽ không lấy ngươi."
Chúc Diêu ngạc nhiên, thấy buồn cười, duỗi tay bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng hào,
“Trẻ con chưa đủ lông đủ cánh, nói vớ vẩn gì thế hả?"
“Ta không nói bừa!"
Nam hài né tránh tay nàng, xoa xoa hai má bị bẹo đau:
“Ta nghe người ta nói, trong thôn không ai dám cưới ngươi cho nên 28 tuổi vẫn không gả ra ngoài. Nam nhân đều muốn cách xa, bằng không bị ngươi dính lấy sẽ hủy cả đời."
Nàng có bụng đói ăn quàng cũng không thể xuống tay với một thằng nhóc con.
“Nói rõ ràng, ta làm sao mà hủy cả đời người ta?"
Nhóc con càng nói đúng lý hợp tình:
“Ngươi không sinh được con, cưới ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn, đương nhiên hủy cả đời."
Vô sinh! Chúc Diêu bị sét đánh ngây người, không có khả năng, tuy nàng là trạch nữ nhưng tốt xấu gì hằng năm đều đi kiểm tra sức khỏe, sao nàng không biết mình bị vô sinh? Ông trời cho dù muốn tìm lý do hợp lý hóa chuyện nữ thanh niên xuyên không 28 tuổi vẫn chưa thành hôn cũng không cần phải bôi đen nàng thế chứ.
“Nhà ta chỉ có mình ta là con trai, ta sẽ không lấy ngươi, ngươi chết tâm đi!"
Nhóc con hai tay vòng ra sau lưng, nghiêm trang nhấn mạnh.
“A A A! Tức chết ta!"
Quả nhiên là oắt con, ba ngày không đánh sẽ leo tường dỡ ngói, đáng đánh đòn! Xắn tay áo, xếch ngang nhóc con, mạnh tay đánh thẳng vào mông,
“Ai bảo ngươi không biết lễ phép, còn dám nói bậy, dám nói ta vô sinh, ngươi mới vô sinh, cả nhà ngươi mới vô sinh!"
Nhóc con biết sợ, sống chết giãy dụa, mà tiểu hài tử bảy tám tuổi sao so được với người trưởng thành đã 28 tuổi (chưa kết hôn), đánh mấy chục phát xong, mông tuyết trắng của nhóc con đã nở hoa đỏ au.
Nhóc con ban đầu còn giãy dụa sau đó gào khóc, cuối cùng bỏ cuộc không chống cự nữa. Ngươi kêu đi, kêu nữa đi, dù sao Vương đại phu đã sớm đi xa, ngươi có kêu rát cổ họng cũng không ai tới cứu, moaz ha ha ha ha ha ha ha ha… Hửm… lời này hình như có chỗ nào không đúng?
Nửa nén hương sau, Chúc Diêu buông nam hài đã khóc thành mặt hề kia ra, nhìn nó vừa lau nước mắt vừa kéo quần. Dạy dỗ đứa nhỏ quả thật không nên chiều chuộng.
“Lần này bỏ qua, lần sau còn không lễ phép như vậy, ta sẽ…"
Chúc Diêu kéo dài giọng cảnh cáo, vừa lòng thấy nhóc con cả người run lên, nàng cười ha hả càng thêm sung sướng:
“Ta sẽ khiến ngươi không xuống giường được, biết chưa?"
Gì, những lời này có chỗ nào là lạ? Thôi mặc kệ đi!
“Đi thôi, chúng ta lên trấn, nhớ theo sát!"
Chúc Diêu dẫn đầu bước lên đường lớn, khoảng năm bước sau nhóc con mới tập tễnh đi theo, cái môi nhỏ nhắn kia dẩu lên có thể cắt được cả đĩa.