Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 77

Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 77

Đỗ Thiên Trạch nhàn nhã thì Hạ Cảnh Điềm có vẻ có tâm sự nặng nề, nói thật ra, nàng có chút hối hận tối hôm qua đã đi vào quán bar uống rượu, càng làm nàng khó xử chính là vì cái gì ngày hôm sau thức dậy lại gặp phải Đỗ Thiên Trạch? Chẳng lẽ trên thế giới thực sự nhiều trùng hợp như vậy? Sáng sớm gió lạnh thổi, suy nghĩ của nàng cũng sáng tỏ hơn nhiều, nếu như nàng không có nhớ lầm, tối hôm qua rõ ràng là một người khác đưa nàng về nhà , hơn nữa, nàng còn nhớ rõ từng xem qua chứng minh thư của hắn, chỉ là, đầu óc quá hỗn loạn, không quá nhớ rõ tên người kia. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước một hồi lâu, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được bước nhanh theo, nghiêng đầu hướng Đỗ Thiên Trạch tìm hỏi!"Uy , tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người thanh niên kia đâu?"

Đỗ Thiên Trạch đang đi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, giọng điệu không vui nói!"Cô muốn nghe cái gì? Là biểu hiện của cô tối hôm qua là biểu hiện của tôi?"

“Anh. . . Tôi đang nói nghiêm túc ." Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt đau khổ, nhíu mày lên! Nàng thề không có việc gì tuyệt đối không đi quán bar một lần nào nữa, thật sự là hại người a.

Đỗ Thiên Trạch vừa nghĩ tới tối hôm qua xuất hiện người thanh niên kia thì ngực đã khó chịu, tên nhóc kia thoạt nhìn chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, hơn nữa cũng rất đẹp trai, cái đứa ngốc này tất nhiên sẽ so sánh, chẳng lẽ hai người bọn họ trong lúc đó có quan hệ gì? Đỗ Thiên Trạch tư tưởng phong phú suy nghĩ, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm liếc, mím môi môi nói!"Tôi không biết."

Hạ Cảnh Điềm có chút ủy khuất cắn cắn môi, người này biết rất rõ ràng chuyện gì xảy ra, vì cái gì không nói ? Nhưng Hạ Cảnh Điềm có thể khẳng định, tối hôm qua tuyệt đối không có phát sinh chuyện như Đỗ Thiên Trạch nói, lời của hắn không thể tin hoàn toàn.

Đi đến một nhà hàng bán điểm tâm sáng thoạt nhìn tương đối tốt, Đỗ Thiên Trạch dẫn đầu đi vào, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải đi theo vào, đương ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến thực đơn trên bàn thì trong lòng không khỏi âm thầm kinh ngạc, ở đây một phần điểm tâm sáng còn mắc hơn một bữa ăn chính, nàng giương mắt quét về phía Đỗ Thiên Trạch, chỉ thấy hắn đang chọn lựa.

Nói thật ra , Hạ Cảnh Điềm cũng không tán thành Đỗ Thiên Trạch tiêu phí thế này, càng không muốn đi ăn những thứ không quá để trả cao như vậy, tuy nhiên, cuối cùng người trả tiền cũng chính là Đỗ Thiên Trạch, nên biết rằng, so với Đỗ Thiên Trạch nàng Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn là một kẻ nghèo, cha cần tiền mà nàng lại không thể đi làm, cho nên nàng càng tiết kiệm hơn.

Đỗ Thiên Trạch gọi hai phần bữa sang giống nhau, Hạ Cảnh Điềm vốn chỉ cần một cái bánh bao là được, nhưng Đỗ Thiên Trạch không cho, Hạ Cảnh Điềm cũng chỉ có thể ăn cùng hắn mà thôi.

“Cô còn ở đó không?" Trên bàn cơm Đỗ Thiên Trạch ngẩng đầu hỏi một câu.

Hạ Cảnh Điềm vừa đưa thức ăn vào trong miệng thì dừng lại, ánh mắt hiện lên một vẻ bối rối, nói!"Ưm. . ."

Đỗ Thiên Trạch hếch lên môi, dùng một giọng điệu khinh thị nói, “Không phải tôi nói cô, nhưng phòng ở thật sự quá kém, tôi lo lắng, trước khi tìm được phòng khác tốt hơn, cứ ở chỗ tôi! Dù sao trống vẫn vậy, có người ở sẽ còn có thể quét dọn." Đỗ Thiên Trạch mặc dù nói như không đếm xỉa tới, nhưng sau khi nói xong, ánh mắt lại chú ý thần sắc Hạ Cảnh Điềm, tối hôm qua người kia đã gây một áp lực vô hình cho hắn, nếu để con mồi chạy thoát với hắn mà nói là một việc rất không thú vị.

Hạ Cảnh Điềm thần sắc chấn động, bàn tay run rẩy, đang gấp thức ăn thiếu chút nữa rơi xuống, một giây sau, nàng dồn dập lắc đầu, khoát tay cự tuyệt, “Không cần. . Không cần .. . Thực sự không cần, tôi sao có thể ở nhà anh?"

Đỗ Thiên Trạch không chỉ có nghi hoặc nhìn nàng, cự tuyệt dứt khoát được như vậy, cũng không giống như tính cách của nàng a! Hắn lông mày nhếch lên, cường điệu , “Này , tôi miễn phí cho cô ở, cô mỗi ngày chỉ cần quét dọn là tốt rồi, lại không cần cô phục vụ những thứ khác, cô không ở sẽ hối hận a!"

Hạ Cảnh Điềm cố ý bỏ qua một bên lời đề nghị của hắn, cắn răng nói!"Muốn dọn vệ sinh, anh sao không tìm người thuê?"

“Cô thực sự không cần? Không quan tâm tôi có thể đưa cho người khác ở." Đỗ Thiên Trạch nghĩ mãi không thông, nàng đầu óc nước vào rồi? Như vậy ưu đãi nàng cũng cự tuyệt? Thật sự là buồn cười, hắn cho phòng ở mà còn muốn cầu người ở cũng không thành?

Hạ Cảnh Điềm gặp Đỗ Thiên Trạch sắc mặt chú ý không có rời đi, chỉ phải chân thành nói, “Thực sự không cần, cám ơn."

Đỗ Thiên Trạch cũng không vui, hắn tức giận vỗ mạnh một cái cái bàn, hét lớn!"Uy , rốt cuộc tôi có điểm gì không tốt để cho cô chán ghét như vậy? Vì cái gì người khác đều đơn giản có thể tới gần cô, còn tôi thì như người xa lạ?"

Đỗ Thiên Trạch nói xong lập tức quay mặt ra ngoài đường, Hạ Cảnh Điềm cũng giật mình ngây người, nàng không thể tưởng được Đỗ Thiên Trạch lại sẽ nói những lời này, nàng kinh ngạc nhíu mày, nhỏ giọng!"Uy ? Anh nhỏ tiếng một chút."

Đỗ Thiên Trạch thật sự là quá tức giận, vì cái gì hắn trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng một cô gái lại khó như vậy? Nếu như đổi lại người khác, thì đã nịnh nọt hùa theo hắn ! Một ánh mắt một ngón tay cho dù là ngôi sao cũng sẽ ngoan ngoãn nhảy vào lòng hắn, còn cô gái này đầu óc rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Hạ Cảnh Điềm đối với Đỗ Thiên Trạch xác thực không có biện pháp, hắn như vậy có tiền, tiền nhiều lại đẹp trai, hắn muốn thân với nàng làm nàng có áp lực, đôi khi chỉ muốn Hạ Cảnh Điềm vui chỉ là hắn xuất hiện không đúng lúc, Hạ Cảnh Điềm đã bị hủy rồi, không cách nào đối với hắn sinh ra tình cảm ngoại trừ tình bạn hữu.

Nếu như Hạ Cảnh Điềm cùng bạn đồng giới đi trên đường, khi thấy Đỗ Thiên Trạch lái xe qua, nhất định sẽ khen một câu, rất đẹp trai, hơn nữa lại là xe cao cấp, nhất định trong lòng sẽ nghĩ, nếu có thể làm bạn gái của hắn thì cỡ nào hạnh phúc, có thể Đỗ Thiên Trạch hết lần này tới lần khác muốn dính dáng đến nàng, nhưng đôi khi quá mức trực tiếp, cũng không cách nào làm cho người ta sinh ra ý nghĩ gì a!

Bữa sáng, Đỗ Thiên Trạch ăn một bụng tức, mà Hạ Cảnh Điềm cũng không ăn nhiều, khi ra cửa tiệm Hạ Cảnh Điềm nhìn Đỗ Thiên Trạch nói, “Anh còn cần tôi đi cùng anh nữa không?"

“Như thế nào? Phiền à?" Đỗ Thiên Trạch khẽ nói một tiếng, trong lòng không khỏi căm tức không thôi, hắn rất tự tin, hơn nữa biết rõ sự hấp dẫn của mình, vì cái gì cô gái đáng chết này nhất định phải đưa hắn cách xa ngàn dậm như vậy? Bất quá, nàng càng như vậy, hắn càng không cho nàng lùi bước, được, nàng muốn cự tuyệt hắn, hắn sẽ khiến cho nàng cự tuyệt không được.
Tác giả : Ngấn Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại