Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 144
Hôm nay sáng sớm, một lá thư từ chức thư lẳng lặng đặt ở trên bàn Kỷ Vĩ Thần, hắn đến giữa trưa mới trở lại văn phòng , khi thấy trên bàn nằm lá thư, hắn lông mày nhướng lên, vô thức cầm lên nhìn thoáng qua, khi thấy cái tên xinh đẹp, Kỷ Vĩ Thần trong lòng chấn động, hắn lập tức đi ra văn phòng, hướng cách đến văn phòng bên cạnh, Lâm Đào đang gọi điện thoại, nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần đi vào, thì giật mình, tranh thủ thời gian cúp điện thoại đứng người lên, “Kỷ tổng?"
Kỷ Vĩ Thần cầm trong tay lá thư từ chức, lo lắng lên tiếng nói, “Cái này đưa tới từ lúc nào?"
“A! Hạ tiểu thư sáng sớm đã đưa tới." Lâm Đào chi tiết kể, buổi sáng hôm nay Hạ Cảnh Điềm còn cố ý tới cùng hắn bắt chuyện !
“Người đâu?" Kỷ Vĩ Thần lông mày chau lên, bật thốt lên hỏi.
Lâm Đào nhíu mày, có chút không hiểu nói, “Kỷ tổng, Hạ tiểu thư cũng không nói cho tôi biết cô ấy muốn đi đâu."
Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, xoay người đi ra khỏi văn phòng, trong lòng không khỏi khó chịu, không kịp hiểu vì sao mình bực bội, hắn cứ trở lại văn phòng, đem thư trong tay quăng xuống bàn, cầm lấy điện thoại liền bấm số Hạ Cảnh Điềm, chết tiệt, vì cái gì vừa nghe đến nàng muốn đi, lòng của hắn lại hoảng loạn như vậy ? Loại cảm giác này rốt cuộc là vì sao?
“Thực xin lỗi, điện thoại đã tắt máy. . . . . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tự động, Kỷ Vĩ Thần đôi mắt nhíu lại, biểu lộ phút chốc trở nên khó nhìn, trầm ổn đã không còn, vặn lông mày lo lắng, chết tiệt, dám một câu cũng không lưu lại đã đi.
Ánh mắt nghiêng nhìn đến bức thư nằm trên bàn, Kỷ Vĩ Thần không khỏi tức giận hất lên, cầm lấy trên bàn chìa khóa bước nhanh vào thang máy.
Tối hôm qua từ trong phòng nàng đi ra, Kỷ Vĩ Thần suy nghĩ rất nhiều, một đêm kia mọi suy nghĩ đều bị nàng chiếm cứ, mỗi khi nhắm mắt lại, không tự chủ được sẽ nghĩ đến ánh mắt bị thương của nàng, một lần một lần khắc vào trong lòng, làm hắn nhiễu loạn khó có thể tĩnh tâm, mất ngủ, Kỷ Vĩ Thần trên thương trường nổi tiếng tỉnh táo lý trí cho dù có xảy ra chuyện gì, nhưng tối hôm qua không như thế. Hắn mất hết lý trí, mọi tỉnh táo bị hủy hết, thẳng đến khi lẳng lặng đứng ở trong biệt thự, hắn mới trở về chính mình, trong không khí yên tĩnh, hắn hồi tưởng lời nói của mình đối với nàng, mới đột nhiên phát giác mình quá đáng, tỉnh táo suy nghĩ lại, hắn mới ý thức được, Hạ Cảnh Điềm ngay lúc đó rõ ràng đang giận, nếu như ngay cả điểm này đều nhìn không ra, Kỷ Vĩ Thần cũng không phải là Kỷ Vĩ Thần .
Nếu như Hạ Cảnh Điềm thật là vì tiền của hắn mà tiếp cận hắn, loại tham lam đó có thể nào tránh thoát ánh mắt của hắn đâu? Nếu như nàng là vì tiền của hắn, nàng sẽ ở ngay đêm kia đưa ra yêu cầu, vì sao phải đợi cho tối hôm qua? Cho nên, hết thảy nguyên nhân đều là do lời nói của mình tổn thương nàng…, là hắn sai rồi, là hắn nhất thời nóng giận, cho rằng tất cả phụ nữ đều có thể vì tiền mà làm tất cả, mà hắn lại tàn nhẫn xem nàng là loại người như thế.
Trải qua thời gian sống chung, Hạ Cảnh Điềm đã sớm thể hiện nàng không giống họ, tuy nhiên nàng đã từng cùng Đỗ Thiên Trạch thân mật gặp nhau,cũng hay đi cùng nhiều người đàn ông khác, nhưng nàng là người đầu tiên từ chối hắn, cũng bởi vì điểm này, hắn đối với nàng đã động tâm, cho dù nàng đã từng thế nào phóng đãng, nhưng chỉ đối với nàng hắn mới sinh ra cảm giác mà chính hắn cũng khó chấp nhận, hắn cần nàng.
Sau tối hôm qua nghĩ thông suốt, hắn vốn định đi tìm nàng nói rõ ràng, có lẽ sẽ xin lỗi, nhưng cao ngạo như hắn phải như thế nào cầu xin một phụ nữ tha thứ? Hắn làm không được, hắn nguyên lai tưởng rằng nàng tức giận lập sẽ mau tiêu tan, lại không ngờ được, đối mặt hắn chỉ có lá đơn từ chức, cái này bảo hắn như thế nào không vội?
Nàng ở trước mắt, hắn lạnh nhạt, nàng không còn đó nữa, hắn mới ý thức được nàng muốn vĩnh viễn biến mất, hắn bắt đầu nóng nảy, từ đáy lòng luồn lên xúc động vội vàng lan tràn toàn thân.
Hạ Cảnh Điềm cầm chi phiếu của Kỷ Vĩ Thần cho ở trong nhà Tiểu Ngữ, hôm nay sáng sớm khi hai người biết nàng từ chức rồi, đều kinh ngạc mở to mắt, so về công tác của họ, Hạ Cảnh Điềm có vị trí rất tốt, hai người cũng không khỏi mắng nàng ngốc, bảo nàng nhanh lấy lại thư từ chức.
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nằm ở trên giường Tiểu Ngữ không chịu đi, bởi vì nàng quá mệt mỏi, mới phát hiện cái gì gọi là giải thoát, cũng không phải giải thoát, mà là ngã vào một thâm cốc khác, nhìn Hạ Cảnh Điềm um tùm khó chịu, tâm sự nặng nề, Tiểu Ngữ cùng A Nhã mới thật sự nghiêm túc quan tâm nói, “Hạ Cảnh Điềm, có phải là có chuyện gì xảy ra không!"
“Chẳng lẽ cậu mới chuyển sang chi nhánh mới đã xảy ra chuyện gì à?"
Tiểu Ngữ linh hoạt nhớ lại thời gian gần đây, hơn nữa tư tưởng lại phong phú, lập tức nghĩ tới các chuyện hay xảy ra ở văn phòng, cả kinh kêu lên, “Chẳng lẽ là quấy nhiễu tình dục nơi công sở?"
Những lời này vừa nói ra, đã làm A Nhã nhìn chằm chằm, nàng nhướng mi tức giận kêu lên, “Cậu có biết suy luận không vậy, Hạ Cảnh Điềm là trợ lý của Kỷ tổng, cậu cho rằng Kỷ tổng sẽ đối với Hạ Cảnh Điềm làm chuyện như vậy sao? Hẳn là Hạ Cảnh Điềm đối với Kỷ tổng. . . . . ." A Nhã nói ra một nửa, mới phát hiện mình nói quá lời, tranh thủ thời gian bĩu bĩu môi ngừng lại, hướng Hạ Cảnh Điềm nói, “Hạ Cảnh Điềm, cậu nói đi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Nằm ở trên giường, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc, thậm chí có chút ít tái nhợt, nàng nhướng nhướng mày, đôi mắt chăm chú nhìn vào hai cặp ánh mắt đang mong chờ, thấp giọng nói, “Các cậu thực sự muốn biết sao?"
“Muốn a! Nói mau đi! Cậu không biết chúng tôi rất lo lắng cho cậu sao?" Tiểu Ngữ kêu lên, A Nhã cũng đi theo gật đầu.
Hạ Cảnh Điềm lần này tới tìm hai vị bạn tốt, chính là muốn nói tình huống của mình cùng họ, dù sao loại chuyện này chôn ở trong lòng quá nặng, làm cho nàng cơ hồ thừa nhận không được, mà họ, nàng tin tưởng vững chắc hai người sẽ giúp nàng , Hạ Cảnh Điềm trầm ngâm một chút, mới nói ra một tin giựt gân, “Mình, mang thai. . . . . ."
“A. . . . . ." Hai câu thét lên trong phòng, Tiểu Ngữ cùng A Nhã không dám tin mở to mắt, trăm miệng một lời kêu lên tiếng, “Cái gì?"
Hai người chấn kinh rồi, Tiểu Ngữ lấy lại tinh thần trước, hướng Hạ Cảnh Điềm nói, “Hạ Cảnh Điềm, cậu không phải là gạt chúng tôi a! Nói đùa phải không!"
“Mình sao lừa các cậu?" Hạ Cảnh Điềm đã không có ý khôi hài, nàng lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường cùng ánh mắt phức tạp.
“Chẳng lẽ là thật? Chuyện khi nào?" A Nhã lấy một cái ghế ngồi xuống, hỏi.
“Hôm trước mới biết." Hạ Cảnh Điềm nói thật nhỏ, hồi tưởng lại tâm tình khi mới biết được tin tức này, đến bây giờ còn kinh hồn chưa định.
Tiểu Ngữ phản ứng cùng đầu óc nhanh hơn A Nhã, nàng trừng tròng mắt, nhỏ giọng mà dồn dập hỏi, “Này , Cảnh Điềm, đứa bé là của ai?" Nói xong, hai người tại trong đầu dùng sức nghĩ, gần đây Hạ Cảnh Điềm cùng người nào qua lại.
Hạ Cảnh Điềm trầm mặc chưa nói, bởi vì nàng không biết nên như thế nào mở miệng, càng không biết hai người bạn có thể tin tưởng hay không, ngay lúc Hạ Cảnh Điềm còn đang trầm mặc, Tiểu Ngữ tuôn ra thanh âm, “Không phải là. . . . . . Không phải là Đỗ Thiên Trạch chứ!"
A Nhã hít sâu một hơi, thầm kêu một tiếng trời ạ! Sau đó, đồng thời hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm, muốn đáp án, đã thấy Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, biểu lộ khó xử nói, “Không phải."
“Không phải của anh ta? Này sẽ là ai ?" Tiểu Ngữ rốt cuộc nghĩ không ra người thứ hai cùng Hạ Cảnh Điềm có quan hệ thân mật.
“Mình nói, các cậu có tin hay không?" Hạ Cảnh Điềm nhìn trần nhà, giận dữ nói.
“Chúng tôi đương nhiên tin, nói nhanh một chút a! Mình thực sự rất muốn biết rõ." Tiểu Ngữ vội vàng lên tiếng, trong lòng đoán rằng , ai sẽ may mắn như vậy.
Lại nghe Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, giọng điệu giống như hời hợt, lại như là trầm trọng, nói…, " Kỷ Vĩ Thần ."
“A. . . . . ." Lại một lần nữa hai tiếng thét vang lên, hai người thiếu chút nữa bị té xỉu tạo chỗ, cái gì? Hai người các nàng như thế nào cũng không ngờ được lại là Kỷ tổng? Nếu như là trước đây, họ nhất định sẽ cười to, sau đó, rất xác định tự nói với mình, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng lần này, họ cười không được. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm trên mặt đau xót, bởi vì trên mặt rõ ràng nản lòng thoái chí, cau mày không giống như người hay nói giỡn.
“Thật là anh ta?" Tiểu Ngữ ức chế tâm không kích động, vang lên câu hỏi.
“Còn sau đó? Kỷ tổng biết cậu mang thai chưa?"
“Mình không có nói cho anh ta biết." Hạ Cảnh Điềm thở dài, có vẻ không vui đổi một tư thế nằm, nhưng trong đôi mắt thanh tịnh lại hiện lên một tia hơi nước.
Quay mắt về phía Hạ Cảnh Điềm, hai người hoàn toàn đã không có tâm tình nói đùa, nhìn Hạ Cảnh Điềm ủ rũ, bộ dạng u sầu, họ ở đâu còn cười được? Lẳng lặng nhìn Hạ Cảnh Điềm thật lâu , Tiểu Ngữ mới nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng Hạ Cảnh Điềm, an ủi lên tiếng nói, “Cảnh Điềm. . . . . . Đừng lo lắng, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết mà."
“Nếu không, chúng mình nói cho Kỷ tổng biết, bảo anh ta cưới cậu." A Nhã ở một bên nói.
Lập tức, Hạ Cảnh Điềm nguyên gốc mặt không phấn chấn tranh thủ thời gian xoay người rời giường, ánh mắt vội vàng nhìn A Nhã, biểu lộ kích động không thôi, lắc đầu nói, “Không được, không được nói cho anh ta biết, không cần phải cho anh ta biết."
“Hạ Cảnh Điềm, cậu đừng kích động, chuyện này cần phải giải quyết mà!" Tiểu Ngữ bất đắc dĩ lên tiếng nói, tuy bình thường họ đều hoạt bát lanh lợi, nhưng chân chính đối mặt vấn đề nan giải, họ cũng cảm giác thúc thủ vô sách, hôm nay, họ thầm nghĩ thay Hạ Cảnh Điềm tìm biện pháp tốt nhất giải quyết.
Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, biểu lộ hết sức thống khổ, đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay, nàng thì thào lên tiếng nói, “Mình không biết, mình không biết nên làm sao bây giờ?"
“Trời ạ! Tại sao là Kỷ tổng ? Kỷ tổng căn bản chính là loại người không thể tiếp cận! Nếu để cho anh ta biết rõ Hạ Cảnh Điềm mang thai, nhất định sẽ không chút do dự bắt nàng bỏ đi, phải biết rằng bỏ đi một đứa bé là chuyện tàn nhẫn cỡ nào." Tiểu Ngữ lý trí lên tiếng.
“Đúng a! Muốn Kỷ tổng lấy Cảnh Điềm là một việc so với lên trời còn khó hơn, có thể làm sao bây giờ? Đứa bé vô tội ." A Nhã cũng thở dài, một tay chống bên trán, mặt mũi tràn đầy buồn rầu.
Lập tức, yên tĩnh trong phòng, ba người đều không có nói chuyện, mà ngồi ở bờ giường, Hạ Cảnh Điềm càng tâm loạn như ma, bị họ nói như vậy, rất nhiều chuyện thật không ngờ bừng lên, đúng a! Kỷ Vĩ Thần nhất định sẽ không cần đứa bé này. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ không lấy nàng, hôm nay, Kỷ Vĩ Thần đối với nàng nói những lời đó, quả thực chính là cơn ác mộng, tuy nhiên lại cứ nhớ nhung hắn, nhưng muốn đối mặt chuyện này nàng xác thực e sợ.
“Nếu không, trước hết để cho Cảnh Điềm cùng ở với chúng ta! Chờ nghĩ xong biện pháp giải quyết rồi nói sau." Tiểu Ngữ lên tiếng nói.
“Còn có cái gì biện pháp, hôm nay ở trước mặt cũng chỉ có hai con đường, một là bỏ đưa bé, quên chuyện này, hai là làm một bà mẹ đơn than, tự tay nuôi dưỡng con cái, Kỷ tổng thì cứ gạt ra đi!" A Nhã phân tích, nhưng vô luận là con đường nào, đối với hiện tại Hạ Cảnh Điềm mà nói, đều là vạn phần gian nan.
“Cũng chỉ có thể như vậy." Tiểu Ngữ đồng ý nói, ánh mắt nhìn về phía Hạ Cảnh Điềm, thật sự là phân không ra hâm mộ hay là đồng tình, chợt nhớ đến Hạ Cảnh Điềm chưa từng nói gì về hâm mộ Kỷ Tổng, nhưng hôm nay chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bộ dáng thống khổ, nàng không khỏi có chút đồng tình cùng bạn, so sánh đàn ông, bị thương tổn vĩnh viễn là phụ nữ.
Nói đến chuyện này, hai người đều lười mà xin nghỉ một ngày, ở nhà làm bạn với Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm tạ hai người bạn tốt nhiệt tình trợ giúp, có được họ bên cạnh nàng có vẻ kiên cường nhiều hơn.
Mà lúc này đây, Kỷ Vĩ Thần đã đi tới chỗ ở củaHạ Cảnh Điềm, chỉ thấy phòng trống không một mảnh, mọi đồ vật của Hạ Cảnh Điềm cũng không trông thấy, hắn tìm lần cả tòa nhà, cũng không có tìm được dấu vết nào lưu lại của Hạ Cảnh Điềm, hắn lập tức trong lòng cứng lại, thì ra nàng đi thật, đi không có một chút tin tức, không có một chút lưu luyến, Kỷ Vĩ Thần không khỏi buồn bực hơi nhếch môi, trên ghế sô phan ngồi xuống, nhìn qua cửa phòng hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, hắn không khỏi có chút hối hận, là mình quá đáng, vũ nhục tự ái của nàng, nếu như tối hôm qua hắn có chừng mực, có lẽ không phải như thế này, sự tình tựu cũng không diễn biến thành như vậy, trời biết, trên người nàng có lực hấp dẫn đặc biệt làm cho hắn luôn muốn gần gũi, đó là điều mà những phụ nữ nhân khác không có.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, điện báo chính là Lâm Đào, sắp có hội nghị, hắn không khỏi nói một tiếng hủy bỏ, không chút do dự, hắn hôm nay ở đâu còn có tâm tư tham gia hội nghị?
Cho rằng Hạ Cảnh Điềm đi quá dứt khoát, ngay nơi có thể lưu luyến cũng không có mới khiến cho Kỷ Vĩ Thần cảm nhận được trống rỗng, đã không có tin tức của nàng, liền chính hắn cảm thấy mỗi tấc vuông trong người đều rối loạn, lúc này làm chuyện gì mới thích hợp đây.
Lẳng lặng ở ngồi ở trong phòng một hồi lâu, gian phòng tựa hồ còn lưu lại hơi thở của nàng, trước mắt như còn xuất hiện bóng dáng xinh đẹp, gương mặt thanh thuần và ánh mắt chân thật, còn có chút vẻ e sợ xấu hổ, ngẫu nhiên lại cười, ngẫu nhiên giọng điệu trêu ghẹo, gần đây mỗi khi mỏi mệt hắn đều không tự chủ được nhớ tới nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng, trong lòng lại tràn đầy một cảm giác thoải mái, cái gì mỏi mệt đều biến mất.
Hạ Cảnh Điềm rời đi, tựa hồ không có mang đi cái gì, nhưng lại làm cho một người như hắn minh bạch lòng mình, đó là tình cảm mà hắn khinh thường không thừa nhận, tâm hồn trống rỗng đã lâu cuối cùng cũng chạy không khỏi số mệnh đã định.
Kỷ Vĩ Thần cầm trong tay lá thư từ chức, lo lắng lên tiếng nói, “Cái này đưa tới từ lúc nào?"
“A! Hạ tiểu thư sáng sớm đã đưa tới." Lâm Đào chi tiết kể, buổi sáng hôm nay Hạ Cảnh Điềm còn cố ý tới cùng hắn bắt chuyện !
“Người đâu?" Kỷ Vĩ Thần lông mày chau lên, bật thốt lên hỏi.
Lâm Đào nhíu mày, có chút không hiểu nói, “Kỷ tổng, Hạ tiểu thư cũng không nói cho tôi biết cô ấy muốn đi đâu."
Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, xoay người đi ra khỏi văn phòng, trong lòng không khỏi khó chịu, không kịp hiểu vì sao mình bực bội, hắn cứ trở lại văn phòng, đem thư trong tay quăng xuống bàn, cầm lấy điện thoại liền bấm số Hạ Cảnh Điềm, chết tiệt, vì cái gì vừa nghe đến nàng muốn đi, lòng của hắn lại hoảng loạn như vậy ? Loại cảm giác này rốt cuộc là vì sao?
“Thực xin lỗi, điện thoại đã tắt máy. . . . . ." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tự động, Kỷ Vĩ Thần đôi mắt nhíu lại, biểu lộ phút chốc trở nên khó nhìn, trầm ổn đã không còn, vặn lông mày lo lắng, chết tiệt, dám một câu cũng không lưu lại đã đi.
Ánh mắt nghiêng nhìn đến bức thư nằm trên bàn, Kỷ Vĩ Thần không khỏi tức giận hất lên, cầm lấy trên bàn chìa khóa bước nhanh vào thang máy.
Tối hôm qua từ trong phòng nàng đi ra, Kỷ Vĩ Thần suy nghĩ rất nhiều, một đêm kia mọi suy nghĩ đều bị nàng chiếm cứ, mỗi khi nhắm mắt lại, không tự chủ được sẽ nghĩ đến ánh mắt bị thương của nàng, một lần một lần khắc vào trong lòng, làm hắn nhiễu loạn khó có thể tĩnh tâm, mất ngủ, Kỷ Vĩ Thần trên thương trường nổi tiếng tỉnh táo lý trí cho dù có xảy ra chuyện gì, nhưng tối hôm qua không như thế. Hắn mất hết lý trí, mọi tỉnh táo bị hủy hết, thẳng đến khi lẳng lặng đứng ở trong biệt thự, hắn mới trở về chính mình, trong không khí yên tĩnh, hắn hồi tưởng lời nói của mình đối với nàng, mới đột nhiên phát giác mình quá đáng, tỉnh táo suy nghĩ lại, hắn mới ý thức được, Hạ Cảnh Điềm ngay lúc đó rõ ràng đang giận, nếu như ngay cả điểm này đều nhìn không ra, Kỷ Vĩ Thần cũng không phải là Kỷ Vĩ Thần .
Nếu như Hạ Cảnh Điềm thật là vì tiền của hắn mà tiếp cận hắn, loại tham lam đó có thể nào tránh thoát ánh mắt của hắn đâu? Nếu như nàng là vì tiền của hắn, nàng sẽ ở ngay đêm kia đưa ra yêu cầu, vì sao phải đợi cho tối hôm qua? Cho nên, hết thảy nguyên nhân đều là do lời nói của mình tổn thương nàng…, là hắn sai rồi, là hắn nhất thời nóng giận, cho rằng tất cả phụ nữ đều có thể vì tiền mà làm tất cả, mà hắn lại tàn nhẫn xem nàng là loại người như thế.
Trải qua thời gian sống chung, Hạ Cảnh Điềm đã sớm thể hiện nàng không giống họ, tuy nhiên nàng đã từng cùng Đỗ Thiên Trạch thân mật gặp nhau,cũng hay đi cùng nhiều người đàn ông khác, nhưng nàng là người đầu tiên từ chối hắn, cũng bởi vì điểm này, hắn đối với nàng đã động tâm, cho dù nàng đã từng thế nào phóng đãng, nhưng chỉ đối với nàng hắn mới sinh ra cảm giác mà chính hắn cũng khó chấp nhận, hắn cần nàng.
Sau tối hôm qua nghĩ thông suốt, hắn vốn định đi tìm nàng nói rõ ràng, có lẽ sẽ xin lỗi, nhưng cao ngạo như hắn phải như thế nào cầu xin một phụ nữ tha thứ? Hắn làm không được, hắn nguyên lai tưởng rằng nàng tức giận lập sẽ mau tiêu tan, lại không ngờ được, đối mặt hắn chỉ có lá đơn từ chức, cái này bảo hắn như thế nào không vội?
Nàng ở trước mắt, hắn lạnh nhạt, nàng không còn đó nữa, hắn mới ý thức được nàng muốn vĩnh viễn biến mất, hắn bắt đầu nóng nảy, từ đáy lòng luồn lên xúc động vội vàng lan tràn toàn thân.
Hạ Cảnh Điềm cầm chi phiếu của Kỷ Vĩ Thần cho ở trong nhà Tiểu Ngữ, hôm nay sáng sớm khi hai người biết nàng từ chức rồi, đều kinh ngạc mở to mắt, so về công tác của họ, Hạ Cảnh Điềm có vị trí rất tốt, hai người cũng không khỏi mắng nàng ngốc, bảo nàng nhanh lấy lại thư từ chức.
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nằm ở trên giường Tiểu Ngữ không chịu đi, bởi vì nàng quá mệt mỏi, mới phát hiện cái gì gọi là giải thoát, cũng không phải giải thoát, mà là ngã vào một thâm cốc khác, nhìn Hạ Cảnh Điềm um tùm khó chịu, tâm sự nặng nề, Tiểu Ngữ cùng A Nhã mới thật sự nghiêm túc quan tâm nói, “Hạ Cảnh Điềm, có phải là có chuyện gì xảy ra không!"
“Chẳng lẽ cậu mới chuyển sang chi nhánh mới đã xảy ra chuyện gì à?"
Tiểu Ngữ linh hoạt nhớ lại thời gian gần đây, hơn nữa tư tưởng lại phong phú, lập tức nghĩ tới các chuyện hay xảy ra ở văn phòng, cả kinh kêu lên, “Chẳng lẽ là quấy nhiễu tình dục nơi công sở?"
Những lời này vừa nói ra, đã làm A Nhã nhìn chằm chằm, nàng nhướng mi tức giận kêu lên, “Cậu có biết suy luận không vậy, Hạ Cảnh Điềm là trợ lý của Kỷ tổng, cậu cho rằng Kỷ tổng sẽ đối với Hạ Cảnh Điềm làm chuyện như vậy sao? Hẳn là Hạ Cảnh Điềm đối với Kỷ tổng. . . . . ." A Nhã nói ra một nửa, mới phát hiện mình nói quá lời, tranh thủ thời gian bĩu bĩu môi ngừng lại, hướng Hạ Cảnh Điềm nói, “Hạ Cảnh Điềm, cậu nói đi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Nằm ở trên giường, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc, thậm chí có chút ít tái nhợt, nàng nhướng nhướng mày, đôi mắt chăm chú nhìn vào hai cặp ánh mắt đang mong chờ, thấp giọng nói, “Các cậu thực sự muốn biết sao?"
“Muốn a! Nói mau đi! Cậu không biết chúng tôi rất lo lắng cho cậu sao?" Tiểu Ngữ kêu lên, A Nhã cũng đi theo gật đầu.
Hạ Cảnh Điềm lần này tới tìm hai vị bạn tốt, chính là muốn nói tình huống của mình cùng họ, dù sao loại chuyện này chôn ở trong lòng quá nặng, làm cho nàng cơ hồ thừa nhận không được, mà họ, nàng tin tưởng vững chắc hai người sẽ giúp nàng , Hạ Cảnh Điềm trầm ngâm một chút, mới nói ra một tin giựt gân, “Mình, mang thai. . . . . ."
“A. . . . . ." Hai câu thét lên trong phòng, Tiểu Ngữ cùng A Nhã không dám tin mở to mắt, trăm miệng một lời kêu lên tiếng, “Cái gì?"
Hai người chấn kinh rồi, Tiểu Ngữ lấy lại tinh thần trước, hướng Hạ Cảnh Điềm nói, “Hạ Cảnh Điềm, cậu không phải là gạt chúng tôi a! Nói đùa phải không!"
“Mình sao lừa các cậu?" Hạ Cảnh Điềm đã không có ý khôi hài, nàng lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường cùng ánh mắt phức tạp.
“Chẳng lẽ là thật? Chuyện khi nào?" A Nhã lấy một cái ghế ngồi xuống, hỏi.
“Hôm trước mới biết." Hạ Cảnh Điềm nói thật nhỏ, hồi tưởng lại tâm tình khi mới biết được tin tức này, đến bây giờ còn kinh hồn chưa định.
Tiểu Ngữ phản ứng cùng đầu óc nhanh hơn A Nhã, nàng trừng tròng mắt, nhỏ giọng mà dồn dập hỏi, “Này , Cảnh Điềm, đứa bé là của ai?" Nói xong, hai người tại trong đầu dùng sức nghĩ, gần đây Hạ Cảnh Điềm cùng người nào qua lại.
Hạ Cảnh Điềm trầm mặc chưa nói, bởi vì nàng không biết nên như thế nào mở miệng, càng không biết hai người bạn có thể tin tưởng hay không, ngay lúc Hạ Cảnh Điềm còn đang trầm mặc, Tiểu Ngữ tuôn ra thanh âm, “Không phải là. . . . . . Không phải là Đỗ Thiên Trạch chứ!"
A Nhã hít sâu một hơi, thầm kêu một tiếng trời ạ! Sau đó, đồng thời hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm, muốn đáp án, đã thấy Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, biểu lộ khó xử nói, “Không phải."
“Không phải của anh ta? Này sẽ là ai ?" Tiểu Ngữ rốt cuộc nghĩ không ra người thứ hai cùng Hạ Cảnh Điềm có quan hệ thân mật.
“Mình nói, các cậu có tin hay không?" Hạ Cảnh Điềm nhìn trần nhà, giận dữ nói.
“Chúng tôi đương nhiên tin, nói nhanh một chút a! Mình thực sự rất muốn biết rõ." Tiểu Ngữ vội vàng lên tiếng, trong lòng đoán rằng , ai sẽ may mắn như vậy.
Lại nghe Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, giọng điệu giống như hời hợt, lại như là trầm trọng, nói…, " Kỷ Vĩ Thần ."
“A. . . . . ." Lại một lần nữa hai tiếng thét vang lên, hai người thiếu chút nữa bị té xỉu tạo chỗ, cái gì? Hai người các nàng như thế nào cũng không ngờ được lại là Kỷ tổng? Nếu như là trước đây, họ nhất định sẽ cười to, sau đó, rất xác định tự nói với mình, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng lần này, họ cười không được. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm trên mặt đau xót, bởi vì trên mặt rõ ràng nản lòng thoái chí, cau mày không giống như người hay nói giỡn.
“Thật là anh ta?" Tiểu Ngữ ức chế tâm không kích động, vang lên câu hỏi.
“Còn sau đó? Kỷ tổng biết cậu mang thai chưa?"
“Mình không có nói cho anh ta biết." Hạ Cảnh Điềm thở dài, có vẻ không vui đổi một tư thế nằm, nhưng trong đôi mắt thanh tịnh lại hiện lên một tia hơi nước.
Quay mắt về phía Hạ Cảnh Điềm, hai người hoàn toàn đã không có tâm tình nói đùa, nhìn Hạ Cảnh Điềm ủ rũ, bộ dạng u sầu, họ ở đâu còn cười được? Lẳng lặng nhìn Hạ Cảnh Điềm thật lâu , Tiểu Ngữ mới nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng Hạ Cảnh Điềm, an ủi lên tiếng nói, “Cảnh Điềm. . . . . . Đừng lo lắng, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết mà."
“Nếu không, chúng mình nói cho Kỷ tổng biết, bảo anh ta cưới cậu." A Nhã ở một bên nói.
Lập tức, Hạ Cảnh Điềm nguyên gốc mặt không phấn chấn tranh thủ thời gian xoay người rời giường, ánh mắt vội vàng nhìn A Nhã, biểu lộ kích động không thôi, lắc đầu nói, “Không được, không được nói cho anh ta biết, không cần phải cho anh ta biết."
“Hạ Cảnh Điềm, cậu đừng kích động, chuyện này cần phải giải quyết mà!" Tiểu Ngữ bất đắc dĩ lên tiếng nói, tuy bình thường họ đều hoạt bát lanh lợi, nhưng chân chính đối mặt vấn đề nan giải, họ cũng cảm giác thúc thủ vô sách, hôm nay, họ thầm nghĩ thay Hạ Cảnh Điềm tìm biện pháp tốt nhất giải quyết.
Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, biểu lộ hết sức thống khổ, đầu vùi sâu vào trong khuỷu tay, nàng thì thào lên tiếng nói, “Mình không biết, mình không biết nên làm sao bây giờ?"
“Trời ạ! Tại sao là Kỷ tổng ? Kỷ tổng căn bản chính là loại người không thể tiếp cận! Nếu để cho anh ta biết rõ Hạ Cảnh Điềm mang thai, nhất định sẽ không chút do dự bắt nàng bỏ đi, phải biết rằng bỏ đi một đứa bé là chuyện tàn nhẫn cỡ nào." Tiểu Ngữ lý trí lên tiếng.
“Đúng a! Muốn Kỷ tổng lấy Cảnh Điềm là một việc so với lên trời còn khó hơn, có thể làm sao bây giờ? Đứa bé vô tội ." A Nhã cũng thở dài, một tay chống bên trán, mặt mũi tràn đầy buồn rầu.
Lập tức, yên tĩnh trong phòng, ba người đều không có nói chuyện, mà ngồi ở bờ giường, Hạ Cảnh Điềm càng tâm loạn như ma, bị họ nói như vậy, rất nhiều chuyện thật không ngờ bừng lên, đúng a! Kỷ Vĩ Thần nhất định sẽ không cần đứa bé này. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ không lấy nàng, hôm nay, Kỷ Vĩ Thần đối với nàng nói những lời đó, quả thực chính là cơn ác mộng, tuy nhiên lại cứ nhớ nhung hắn, nhưng muốn đối mặt chuyện này nàng xác thực e sợ.
“Nếu không, trước hết để cho Cảnh Điềm cùng ở với chúng ta! Chờ nghĩ xong biện pháp giải quyết rồi nói sau." Tiểu Ngữ lên tiếng nói.
“Còn có cái gì biện pháp, hôm nay ở trước mặt cũng chỉ có hai con đường, một là bỏ đưa bé, quên chuyện này, hai là làm một bà mẹ đơn than, tự tay nuôi dưỡng con cái, Kỷ tổng thì cứ gạt ra đi!" A Nhã phân tích, nhưng vô luận là con đường nào, đối với hiện tại Hạ Cảnh Điềm mà nói, đều là vạn phần gian nan.
“Cũng chỉ có thể như vậy." Tiểu Ngữ đồng ý nói, ánh mắt nhìn về phía Hạ Cảnh Điềm, thật sự là phân không ra hâm mộ hay là đồng tình, chợt nhớ đến Hạ Cảnh Điềm chưa từng nói gì về hâm mộ Kỷ Tổng, nhưng hôm nay chứng kiến Hạ Cảnh Điềm bộ dáng thống khổ, nàng không khỏi có chút đồng tình cùng bạn, so sánh đàn ông, bị thương tổn vĩnh viễn là phụ nữ.
Nói đến chuyện này, hai người đều lười mà xin nghỉ một ngày, ở nhà làm bạn với Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm tạ hai người bạn tốt nhiệt tình trợ giúp, có được họ bên cạnh nàng có vẻ kiên cường nhiều hơn.
Mà lúc này đây, Kỷ Vĩ Thần đã đi tới chỗ ở củaHạ Cảnh Điềm, chỉ thấy phòng trống không một mảnh, mọi đồ vật của Hạ Cảnh Điềm cũng không trông thấy, hắn tìm lần cả tòa nhà, cũng không có tìm được dấu vết nào lưu lại của Hạ Cảnh Điềm, hắn lập tức trong lòng cứng lại, thì ra nàng đi thật, đi không có một chút tin tức, không có một chút lưu luyến, Kỷ Vĩ Thần không khỏi buồn bực hơi nhếch môi, trên ghế sô phan ngồi xuống, nhìn qua cửa phòng hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, hắn không khỏi có chút hối hận, là mình quá đáng, vũ nhục tự ái của nàng, nếu như tối hôm qua hắn có chừng mực, có lẽ không phải như thế này, sự tình tựu cũng không diễn biến thành như vậy, trời biết, trên người nàng có lực hấp dẫn đặc biệt làm cho hắn luôn muốn gần gũi, đó là điều mà những phụ nữ nhân khác không có.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, điện báo chính là Lâm Đào, sắp có hội nghị, hắn không khỏi nói một tiếng hủy bỏ, không chút do dự, hắn hôm nay ở đâu còn có tâm tư tham gia hội nghị?
Cho rằng Hạ Cảnh Điềm đi quá dứt khoát, ngay nơi có thể lưu luyến cũng không có mới khiến cho Kỷ Vĩ Thần cảm nhận được trống rỗng, đã không có tin tức của nàng, liền chính hắn cảm thấy mỗi tấc vuông trong người đều rối loạn, lúc này làm chuyện gì mới thích hợp đây.
Lẳng lặng ở ngồi ở trong phòng một hồi lâu, gian phòng tựa hồ còn lưu lại hơi thở của nàng, trước mắt như còn xuất hiện bóng dáng xinh đẹp, gương mặt thanh thuần và ánh mắt chân thật, còn có chút vẻ e sợ xấu hổ, ngẫu nhiên lại cười, ngẫu nhiên giọng điệu trêu ghẹo, gần đây mỗi khi mỏi mệt hắn đều không tự chủ được nhớ tới nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng, trong lòng lại tràn đầy một cảm giác thoải mái, cái gì mỏi mệt đều biến mất.
Hạ Cảnh Điềm rời đi, tựa hồ không có mang đi cái gì, nhưng lại làm cho một người như hắn minh bạch lòng mình, đó là tình cảm mà hắn khinh thường không thừa nhận, tâm hồn trống rỗng đã lâu cuối cùng cũng chạy không khỏi số mệnh đã định.
Tác giả :
Ngấn Nhi