Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 135
Làm cho Hạ Cảnh Điềm đáng ăn mừng chính là, Ngô Viễn Khang cũng không có đi cùng một khoang, khoang hạng nhất chỉ có vài người, liếc mắt có thể nhìn thấy hết, lúc này đây, Hạ Cảnh Điềm ngồi ở bên cạnh Kỷ Vĩ Thần, lại có vẻ như người mất hồn. Vừa rồi nhìn thấy Ngô Viễn Khang làm cho Hạ Cảnh Điềm thấy hắn sống rất tốt, hơn nữa tựa hồ bề bộn nhiều việc, hắn tựa hồ không có thay đổi gì, vẫn đẹp trai phong độ, chỉ là, làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc là, vì cái gì hắn không nói một tiếng liền bước đi? Chẳng lẽ hắn sẽ không có gì nói với nàng sao?
Chính là, trái nghĩ phải nghĩ, không nói lời nào đối với ai đều tốt, nhưng, theo đạo lý, theo như tính cách Ngô Viễn Khang, phải không nên như vậy rời đi.
Hạ Cảnh Điềm không yên lòng, đã nhìn rõ trong mắt Kỷ Vĩ Thần đang một bên xem tạp chí, nàng vặn lông mày cắn môi, nhẹ thở dài, còn có lẳng lặng ngẩn người, mọi nét mặt của nàng đều biểu hiện nàng giờ này khắc này đang suy nghĩ đến người nào đó, mà không cần đoán, nhất định là Ngô Viễn Khang! Bởi vì, Kỷ Vĩ Thần biết rõ, Ngô Viễn Khang cùng Hạ Cảnh Điềm đã từng có quan hệ người yêu.
Vốn chuyện này căn bản không liên quan đến hắn, nhưng nói không ra, vì cái gì lại chán ghét loại cảm giác này, cầm trong tay tờ báo như là trang trí, tâm phiền ý loạn hắn căn bản xem không vào, mà ngay cả tin thể thao hắn hay đọc cũng không khơi nổi hứng thú, hắn biết rõ loại cảm giác bực bội không hiểu này cùng cô gái này có quan hệ trực tiếp.
Cảm giác một mực trong lòng hơn một giờ, từ khi lên phi cơ, thẳng đến xuống phi cơ, Hạ Cảnh Điềm cũng không có cùng Kỷ Vĩ Thần nói qua một câu, mà lúc máy bay đáp xuống trong nháy mắt, Hạ Cảnh Điềm mới thu hồi suy nghĩ, giương mắt nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần sắc mặt khó coi, nàng ngẩn người, máy bay vững vàng đáp xuống, Kỷ Vĩ Thần đã trực tiếp đi về hướng cửa.
Hạ Cảnh Điềm đi theo hắn ra sân bay, đi thẳng tới cửa ra vào, xe Kỷ Vĩ Thần đã được lái đến, Hạ Cảnh Điềm đứng ở bên cạnh hắn, vốn là muốn ngồi lên đi, đã thấy Kỷ Vĩ Thần kéo xuống cửa sổ xe, hướng nàng thản nhiên nói: “Cô đi sau đi."
Hạ Cảnh Điềm ngạc một chút, còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy xe Kỷ Vĩ Thần chói mắt chạy ra khỏi ngoài trăm thuớc, Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, về sau lại nghĩ mình là cấp dưới, có cái gì có thể phàn nàn ? Nàng đơn giản ngăn một chiếc taxi bay thẳng đến công ty, trên đường đi, gió mát thổi làm chuyện hôm nay gặp Ngô Viễn Khang chậm rãi bị che dấu xuống, người không thể đắm chìm trong quá khứ, suy nghĩ một chút coi như xong, nhìn xem ven đường cảnh sắc, Hạ Cảnh Điềm mới nhớ tới gọi điện thoại về nhà, bấm dãy số, Hạ mẹ nghe điện thoại, nghe được Hạ Cảnh Điềm bình an trở lại T thị, đáy lòng cũng rất yên tâm, nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên, chỉ thấy phía trước tắc nghẽn giao thông, nghe thấy lái xe khẽ nguyền rủa một câu, Hạ Cảnh Điềm ló mặt ra, nhìn thấy ven đường vây xem rất nhiều người, đương khi Hạ Cảnh Điềm chạm đến trên mặt đất hai chiếc xe máy vỡ vụn thì cả người đều hoảng sợ, chỉ thấy trên mặt đất chảy rất nhiều máu, không có người, có thể là đã đưa đi bệnh viện, Hạ Cảnh Điềm thấy tâm tình thất lạc, mà lúc này, lái xe dồn sức đánh xe nghiên sang một bên, Hạ Cảnh Điềm mất thăng bằng, trọng tâm nghiêng một bên, điện thoại trong tay thuận thế rớt xuống ghế, mà Hạ Cảnh Điềm còn đang đắm chìm trong vụ tai nạn xe cộ, trong khoảng thời gian ngắn, lại không có phát hiện.
Rất nhanh một giờ đã trôi qua, Hạ Cảnh Điềm đã nhìn thấy công ty ở xa xa, xuống xe Hạ Cảnh Điềm trả tiền, nghiễm nhiên không có phát hiện điện thoại đã rớt lại trên xe, rất nhanh đi vào công ty.
Trở lại văn phòng, chỉ thấy hết thảy mọi vận tác bình thường, kỳ thật Hạ Cảnh Điềm làm chức vị này có chút dư thừa, bởi vì nàng đi vào văn phòng cảm giác không có chuyện gì có thể làm, nhàm chán hết sức, lên mạng tra tư liệu để giết thời gian.
Paris, một thành phố hết sức phồn hoa xinh đẹp, trong mảnh vườn của một căn biệt thự, Đỗ Thiên Trạch cởi trần lười biếng nằm ở trên ghế dài, hưởng thụ lấy ánh mặt trời ấm áp, mà sau lưng, Lâm Tiểu Dạ một thân áo tắm gợi cảm chậm rãi bước tới, tóc xoăn vén qua một bên, gương mặt trắng nõn chất đầy vui vẻ.
“Anh Thiên Trạch, chúng ta bơi đi!" Lâm Tiểu Dạ cười lên tiếng, chuyện tình của cô đã được cơ hội này thúc đẩy, bây giờ, bọn họ chỉ cần ở đây vượt qua một tháng ngọt ngào, đối với cô mà nói là không biết có bao nhiêu hạnh phúc, bởi vì cả biệt thự, chỉ có hai người bọn họ.
“Không muốn." Đỗ Thiên Trạch từ chối dứt khoát, đem kính mát kéo xuống che mặt.
Lâm Tiểu Dạ khuôn mặt có chút mất hứng, nhưng vẫn ý cười đầy mặt lên tiếng nói: “Anh Thiên trạch, anh đừng có không để ý tới người ta như vậy! Thật vất vả đến đây chơi, anh nên cùng em chơi nha!"
“Em cũng đừng có làm phiền anh được không?" Đỗ Thiên Trạch giọng điệu có chút không vui, nhắm mắt lại, không hề phản ứng, Đỗ Thiên Trạch mới phát hiện có loại cảm giác lên thuyền giặc, Lâm Tiểu Dạ hai ngày này làm cho hắn rất phiền, hơn nữa, thỉnh thoảng trình diễn tiết mục hấp dẫn quyến rũ, đều nhanh làm cho hắn phiền chết, hôm nay, thật vất vả mới rảnh rỗi, còn bị theo sát lấy, nếu như không phải là vì điều tiết tâm tình, hắn thật muốn ngày mai sẽ về nước.
“Nha." Lâm Tiểu Dạ mấp máy môi, có chút ủy khuất lên tiếng, bưng một ly nước trái cây đến chiếc ghế bên cạnh nằm xuống, ánh mắt lại khao khát lướt qua Đỗ Thiên Trạch cơ ngực rắn chắc, là cô gái cô cũng cần có bạn trai an ủi âu yếm!
Không biết vì cái gì, chỉ cần nơi nào có Lâm Tiểu Dạ, Đỗ Thiên Trạch cũng cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hắn lấy áo choàng tắm bên cạnh mặc lên liền đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Dạ tranh thủ thời gian đứng người lên, đã nghĩ muốn theo sau, lại bị Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại một câu rống trở về, “Ngàn vạn lần chớ đi theo anh, nếu không đừng nghĩ anh sẽ để ý đến em."
“Anh Thiên Trạch, tại sao phải đối với em như vậy?" Sau lưng, Lâm Tiểu Dạ tức giận dậm chân, hoàn toàn như cô bé, không còn khí chất ưu nhã như ban đầu?
Đỗ Thiên Trạch không để ý đến cô, trực tiếp ra cửa chính lấy xe, sau đó, không chút nào lưu luyến liền xông ra ngoài.
Hắn tình nguyện đi tản bộ, tình nguyện đi quán bar, tình nguyện đi cưỡi ngựa, cũng tốt hơn phải đối mặt cô gái này, vì cái gì trên thế giới có nhiều chuyện không như ý muốn như vậy ? Nếu như Hạ Cảnh Điềm như Lâm Tiểu Dạ, hắn cũng sẽ không lưu tình chút nào bỏ rơi nàng, nhưng, Hạ Cảnh Điềm hết lần này tới lần khác không như vậy, cũng chính bởi vì Hạ Cảnh Điềm không như vậy cho nên, hắn mới để ý.
Vừa lái xe, vừa mở ra điện thoại, nhìn số của Hạ Cảnh Điềm, khóe môi hắn nhấc lên một vòng cười mỉm, chỉ cần không cố đè nén, là hắn có thể nghe được tiếng của nàng, nhưng hắn không muốn, hắn nghĩ cố gắng trãi qua một tháng này, hắn nghĩ đến ngày nào đó, đột nhiên hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, cho nàng kinh ngạc, cho nàng vui sướng, cũng bởi vậy, những ngày này ở trên đường hắn gặp quà gì đẹp mắt mà không đắt lắm đều mua về để làm quà cho nàng.
Hạ Cảnh Điềm từ lần trước cùng Kỷ Vĩ Thần sau khi tách ra, thì không có gặp lại hắn, rất nhiều lần bởi vì công việc mà gọi điện qua đều là trợ lý tiếp, Kỷ Vĩ Thần người này hoàn toàn như là biến mất, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút quái lạ nhưng chỉ là cấp dưới, nàng không có hỏi nhiều, lần trước chuyện bị mất điện thoại làm cho nàng buồn bực rồi, cuối cùng, đành phải một lần nữa mua một cái khác, cũng may điện thoại nàng không nhiều số lắm, nên có thể nhớ được, hôm nay, nàng nhàm chán ngồi ở trong phòng làm việc không sợ người khác làm phiền, từng bước từng bước gởi tin nhắn đổi số, khi tới số của Đỗ Thiên Trạch thì nàng có chút do dự có nên gửi đi không, bởi vì Đỗ Thiên Trạch tựa hồ cũng không muốn để ý nàng, nghĩ xong, nàng đã bỏ qua, đến số của Doãn Lê Hàn, đối với người này, nàng không nghĩ quá nhiều, nên lịch sự gửi tới.
Chỉ chốc lát sau, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại Doãn Lê Hàn, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, nhưng cũng trả lời.
“Anh là Doãn Lê Hàn, em có bận gì không?" Đối phương Doãn Lê Hàn rất lịch sự lên tiếng.
"Em biết là anh, điện thoại của em bị mất, đang nhắn tin thông báo số mới cho bạn bè !" Hạ Cảnh Điềm ha ha cười ra tiếng.
“Chuyện lần trước, thật sự là anh không cố ý." Doãn Lê Hàn còn đang cảm thấy có lỗi, phải biết rằng, đối với một người bạn nữ chưa quá quen thuộc, chuyện lần trước có chút đường đột.
“Không có việc gì." Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, nàng cũng không có để trong lòng.
“Tối nay em có rãnh không?" Doãn Lê Hàn mời.
Hạ Cảnh Điềm khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì sao?"
“Anh nghĩ nên mời em bữa cơm."
“Không có gì đâu, em thật sự không nghĩ tới việc đó." Hạ Cảnh Điềm thoái thác, bởi vì đối với nam giới quanh mình nàng rất có chừng mực, lần trước chuyện phát sinh ở buổi sinh nhật, Doãn Lê Hàn cùng nàng trong lúc đó quan hệ vẫn còn có chút xa lạ.
Doãn Lê Hàn vốn chỉ là muốn dùng việc lần trước để lấy cớ mời nàng ăn cơm, lại không nghĩ nàng nhanh như vậy đã cự tuyệt, nhưng từ lần trước đến nay, hắn đối với nàng lại nhớ sâu sắc, Hạ Cảnh Điềm tuy không phải người đẹp nhất trong những người hắn quen biết, nhưng trên người nàng lại tản ra khí chất làm hắn cảm giác rất gần gũi, lần trước bởi vì lý do chuyện không tốt kia hắn sợ quấy rầy nàng, không dám gọi điện thoại cho nàng, lần này gặp nàng gởi tín nhắn tới, làm cho hắn tìm được một chút dũng khí, không thể tưởng được cứ như vậy đã bị cự tuyệt rồi, nói thật ra, vẫn còn có chút làm cho hắn thất vọng .
“Vậy cũng được, cuối tuần này em có đi cưỡi ngựa không?" Doãn Lê Hàn cười hỏi.
“Em phải xem lại, nếu có thời gian sẽ đi." Hạ Cảnh Điềm cũng không nên cự tuyệt quá rõ ràng. Chỉ phải nhàn nhạt cười.
“Được, đến lúc đó gặp lại."
“Được."
Xong điện thoại, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người trong chốc lát, đối với Doãn Lê Hàn, nàng cũng không nói lên được là có chút hảo cảm, nàng thích nụ cười như ánh mặt trời của hắn, thích phong thái trong sáng thật thà của hắn, nhưng Hạ Cảnh Điềm thật sự không dám gặp hắn, bởi vì trong lòng nàng còn ẩn ẩn cảm thấy chính mình không xứng với hắn, có chút tự ti!
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, một tháng đã nhanh qua, Hạ Cảnh Điềm không có việc làm đơn giản là cùng Lâm Đào nói chuyện với nhau, Hạ Cảnh Điềm trên danh nghĩa là trợ lý của Kỷ Vĩ Thần, nhưng từ lần trước ở phi trường tách ra, bọn họ không còn gặp mặt, tuy nhiên trong lòng có một chút nho nhỏ kỳ vọng, Hạ Cảnh Điềm rất vui vẻ trải qua mỗi một ngày, trong công ty, có rất nhiều nhân viên là cùng khóa trong trường với Hạ Cảnh Điềm, nên thường xuyên tìm nàng nói chuyện phiếm, như vậy, cũng không thấy nhàm chán.
Hôm nay, giữa trưa trên đường lớn những dòng xe cộ như dệt vải có một chiếc xe màu đỏ chói mắt nhất, chỉ cần nó đi ngang qua, trên cơ bản đều hấp dẫn ánh mắt chủ xe, cũng không khỏi hiếu kỳ, người trong xe trông như thế nào.
Vừa về nước, Đỗ Thiên Trạch tâm tình rất tốt, lên xe, mục đích đầu tiên là thẳng đến công ty Kỷ thị, những ngày này hắn một mực nghĩ, lần trước, có phải là chính mình quá manh động rồi? Chẳng phân biệt được đúng sai đã ép hỏi Hạ Cảnh Điềm, hơn nữa, phải biết rằng bạn bè luôn thích nói ngược, có phải là hắn đã sai? Hơn nữa, cẩn thận ngẫm lại, Hạ Cảnh Điềm thời điểm phản bác luôn luôn giống như nói không rõ lời, có phải là sự tình không giống hắn tưởng tượng? Hơn nữa, hắn càng tin tưởng Hạ Cảnh Điềm không phải loại người như vậy, trừ phi có bất đắc dĩ, trừ phi là bị bắt buộc.
Ngay khi Đỗ Thiên Trạch thẳng đến văn phòng Hạ Cảnh Điềm thì thấy một cô gái lạ lẫm ngồi ở vị trí của nàng, hắn cả trái tim lạnh ngắt, không khỏi cau mày nói, “Xin hỏi Hạ Cảnh Điềm có ở đây không?"
Trợ lý mới tới nhìn Đỗ Thiên Trạch đẹp trai tuấn tú, mím môi cười, thái độ tương đối tốt, “Tiên sinh tìm Hạ Cảnh Điềm có chuyện gì sao?"
“Tôi là bạn của cô ấy, phiền cô giúp tôi gọi cô ấy xuống." Đỗ Thiên Trạch vừa nghe, đáy lòng thầm kêu một tiếng khá tốt.
Đã thấy nữ trợ lý cười lắc đầu, dùng giọng điệu xin lỗi lên tiếng nói, “Thực xin lỗi tiên sinh, Hạ Cảnh Điềm tiểu thư một tháng trước đã từ chức rồi, công tác của cô ấy do tôi tiếp nhận."
“Cái gì? Từ chức?" Đỗ Thiên Trạch lông mày nhăn lại, tin tức này với hắn mà nói, có thể nói là kinh ngạc, cái gì? Nàng lại từ chức rồi? Vì cái gì không nói cho hắn?
“Tiên sinh còn có câu hỏi gì không?" Nữ trợ lý nhiệt tình hỏi.
Đỗ Thiên Trạch lập tức móc ra điện thoại, vừa bấm số Hạ Cảnh Điềm vừa đi ra ngoài, nhưng đầu kia lại nghe tiếng thông báo không liên lạc được.
Đỗ Thiên Trạch trên mặt anh tuấn sớm đã không có vui vẻ, hắn trầm mặt, trực tiếp ra khỏi Kỷ thị, sau đó thẳng đến nhà Hạ Cảnh Điềm, nhưng kết quả lại là trong dự liệu, nàng sớm đã trả phòng chuyển chỗ, Đỗ Thiên Trạch đứng ở dưới lầu, nhìn qua nơi đã từng quen thuộc, thậm chí có chút hoảng hốt, vì cái gì? Vì cái gì nàng đi được một chút tin tức cũng không có? Chẳng lẽ thực sự là mình tổn thương nàng quá sâu? Nhưng nàng đã từ chức rồi, tiền vi ước là ai trả?
Từng câu hỏi làm hắn phức tạp, Đỗ Thiên Trạch đã không có sự vui vẻ khi vừa về nước nữa, với hắn mà nói, nơi tích lũy tất cả vui vẻ đều đã biến thành thất vọng, hắn mới phát hiện, ngoại trừ những chỗ này, hắn đối với nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đáy lòng lại có tiềm thức sợ hãi, nàng đi nơi nào? Vì cái gì ngay cả điện thoại đều đổi? Chẳng lẽ là vì tránh né mình? Người đang lo lắng thường sẽ suy nghĩ một chút chuyện xấu, Đỗ Thiên Trạch cũng tránh không được.
Đỗ Thiên Trạch thất vọng không hề che dấu , hắn không thể tưởng được, chờ hắn hảo hảo sửa sang lại suy nghĩ trở về, phải đối mặt lại là tìm không được nàng nữa, kết quả này làm hắn sao có thể thừa nhận?
Đỗ Thiên Trạch lập tức gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự của Kỷ thị, hắn thầm nghĩ điều tra rõ ràng tiền vi ước của Hạ Cảnh Điềm rốt cuộc là ai trả, nhưng mà, bộ phận nhân sự lại có đáp án ra ngoài ý định, Hạ Cảnh Điềm từ chức là được đồng ý, cũng không cần giao bất luận tiền vi ước gì, Đỗ Thiên Trạch nghe thế trong ngực đau xót, chẳng lẽ là Hạ Cảnh Điềm lại bán thân mình cho Kỷ Vĩ Thần? để xóa khoản nợ đó?
Có ý nghĩ này, Đỗ Thiên Trạch tức giận đến cơ hồ phát điên, tất cả tin tưởng cơ hồ bị tan biến,hắn lái xe như điên qua các con đường, mỗi nơi đều nhìn kỹ từng người để tìm nàng, nhưng mỗi lần đều thất vọng, làm cho hắn cơ hồ tuyệt vọng.
Có chút buồn cười, một tháng đè nén mong đợi, đến khi về nước lại biến thành tuyệt vọng chỉ trong một ngày.
Chính là, trái nghĩ phải nghĩ, không nói lời nào đối với ai đều tốt, nhưng, theo đạo lý, theo như tính cách Ngô Viễn Khang, phải không nên như vậy rời đi.
Hạ Cảnh Điềm không yên lòng, đã nhìn rõ trong mắt Kỷ Vĩ Thần đang một bên xem tạp chí, nàng vặn lông mày cắn môi, nhẹ thở dài, còn có lẳng lặng ngẩn người, mọi nét mặt của nàng đều biểu hiện nàng giờ này khắc này đang suy nghĩ đến người nào đó, mà không cần đoán, nhất định là Ngô Viễn Khang! Bởi vì, Kỷ Vĩ Thần biết rõ, Ngô Viễn Khang cùng Hạ Cảnh Điềm đã từng có quan hệ người yêu.
Vốn chuyện này căn bản không liên quan đến hắn, nhưng nói không ra, vì cái gì lại chán ghét loại cảm giác này, cầm trong tay tờ báo như là trang trí, tâm phiền ý loạn hắn căn bản xem không vào, mà ngay cả tin thể thao hắn hay đọc cũng không khơi nổi hứng thú, hắn biết rõ loại cảm giác bực bội không hiểu này cùng cô gái này có quan hệ trực tiếp.
Cảm giác một mực trong lòng hơn một giờ, từ khi lên phi cơ, thẳng đến xuống phi cơ, Hạ Cảnh Điềm cũng không có cùng Kỷ Vĩ Thần nói qua một câu, mà lúc máy bay đáp xuống trong nháy mắt, Hạ Cảnh Điềm mới thu hồi suy nghĩ, giương mắt nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần sắc mặt khó coi, nàng ngẩn người, máy bay vững vàng đáp xuống, Kỷ Vĩ Thần đã trực tiếp đi về hướng cửa.
Hạ Cảnh Điềm đi theo hắn ra sân bay, đi thẳng tới cửa ra vào, xe Kỷ Vĩ Thần đã được lái đến, Hạ Cảnh Điềm đứng ở bên cạnh hắn, vốn là muốn ngồi lên đi, đã thấy Kỷ Vĩ Thần kéo xuống cửa sổ xe, hướng nàng thản nhiên nói: “Cô đi sau đi."
Hạ Cảnh Điềm ngạc một chút, còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy xe Kỷ Vĩ Thần chói mắt chạy ra khỏi ngoài trăm thuớc, Hạ Cảnh Điềm trừng mắt nhìn, về sau lại nghĩ mình là cấp dưới, có cái gì có thể phàn nàn ? Nàng đơn giản ngăn một chiếc taxi bay thẳng đến công ty, trên đường đi, gió mát thổi làm chuyện hôm nay gặp Ngô Viễn Khang chậm rãi bị che dấu xuống, người không thể đắm chìm trong quá khứ, suy nghĩ một chút coi như xong, nhìn xem ven đường cảnh sắc, Hạ Cảnh Điềm mới nhớ tới gọi điện thoại về nhà, bấm dãy số, Hạ mẹ nghe điện thoại, nghe được Hạ Cảnh Điềm bình an trở lại T thị, đáy lòng cũng rất yên tâm, nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên, chỉ thấy phía trước tắc nghẽn giao thông, nghe thấy lái xe khẽ nguyền rủa một câu, Hạ Cảnh Điềm ló mặt ra, nhìn thấy ven đường vây xem rất nhiều người, đương khi Hạ Cảnh Điềm chạm đến trên mặt đất hai chiếc xe máy vỡ vụn thì cả người đều hoảng sợ, chỉ thấy trên mặt đất chảy rất nhiều máu, không có người, có thể là đã đưa đi bệnh viện, Hạ Cảnh Điềm thấy tâm tình thất lạc, mà lúc này, lái xe dồn sức đánh xe nghiên sang một bên, Hạ Cảnh Điềm mất thăng bằng, trọng tâm nghiêng một bên, điện thoại trong tay thuận thế rớt xuống ghế, mà Hạ Cảnh Điềm còn đang đắm chìm trong vụ tai nạn xe cộ, trong khoảng thời gian ngắn, lại không có phát hiện.
Rất nhanh một giờ đã trôi qua, Hạ Cảnh Điềm đã nhìn thấy công ty ở xa xa, xuống xe Hạ Cảnh Điềm trả tiền, nghiễm nhiên không có phát hiện điện thoại đã rớt lại trên xe, rất nhanh đi vào công ty.
Trở lại văn phòng, chỉ thấy hết thảy mọi vận tác bình thường, kỳ thật Hạ Cảnh Điềm làm chức vị này có chút dư thừa, bởi vì nàng đi vào văn phòng cảm giác không có chuyện gì có thể làm, nhàm chán hết sức, lên mạng tra tư liệu để giết thời gian.
Paris, một thành phố hết sức phồn hoa xinh đẹp, trong mảnh vườn của một căn biệt thự, Đỗ Thiên Trạch cởi trần lười biếng nằm ở trên ghế dài, hưởng thụ lấy ánh mặt trời ấm áp, mà sau lưng, Lâm Tiểu Dạ một thân áo tắm gợi cảm chậm rãi bước tới, tóc xoăn vén qua một bên, gương mặt trắng nõn chất đầy vui vẻ.
“Anh Thiên Trạch, chúng ta bơi đi!" Lâm Tiểu Dạ cười lên tiếng, chuyện tình của cô đã được cơ hội này thúc đẩy, bây giờ, bọn họ chỉ cần ở đây vượt qua một tháng ngọt ngào, đối với cô mà nói là không biết có bao nhiêu hạnh phúc, bởi vì cả biệt thự, chỉ có hai người bọn họ.
“Không muốn." Đỗ Thiên Trạch từ chối dứt khoát, đem kính mát kéo xuống che mặt.
Lâm Tiểu Dạ khuôn mặt có chút mất hứng, nhưng vẫn ý cười đầy mặt lên tiếng nói: “Anh Thiên trạch, anh đừng có không để ý tới người ta như vậy! Thật vất vả đến đây chơi, anh nên cùng em chơi nha!"
“Em cũng đừng có làm phiền anh được không?" Đỗ Thiên Trạch giọng điệu có chút không vui, nhắm mắt lại, không hề phản ứng, Đỗ Thiên Trạch mới phát hiện có loại cảm giác lên thuyền giặc, Lâm Tiểu Dạ hai ngày này làm cho hắn rất phiền, hơn nữa, thỉnh thoảng trình diễn tiết mục hấp dẫn quyến rũ, đều nhanh làm cho hắn phiền chết, hôm nay, thật vất vả mới rảnh rỗi, còn bị theo sát lấy, nếu như không phải là vì điều tiết tâm tình, hắn thật muốn ngày mai sẽ về nước.
“Nha." Lâm Tiểu Dạ mấp máy môi, có chút ủy khuất lên tiếng, bưng một ly nước trái cây đến chiếc ghế bên cạnh nằm xuống, ánh mắt lại khao khát lướt qua Đỗ Thiên Trạch cơ ngực rắn chắc, là cô gái cô cũng cần có bạn trai an ủi âu yếm!
Không biết vì cái gì, chỉ cần nơi nào có Lâm Tiểu Dạ, Đỗ Thiên Trạch cũng cảm giác toàn thân không được tự nhiên, hắn lấy áo choàng tắm bên cạnh mặc lên liền đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Dạ tranh thủ thời gian đứng người lên, đã nghĩ muốn theo sau, lại bị Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại một câu rống trở về, “Ngàn vạn lần chớ đi theo anh, nếu không đừng nghĩ anh sẽ để ý đến em."
“Anh Thiên Trạch, tại sao phải đối với em như vậy?" Sau lưng, Lâm Tiểu Dạ tức giận dậm chân, hoàn toàn như cô bé, không còn khí chất ưu nhã như ban đầu?
Đỗ Thiên Trạch không để ý đến cô, trực tiếp ra cửa chính lấy xe, sau đó, không chút nào lưu luyến liền xông ra ngoài.
Hắn tình nguyện đi tản bộ, tình nguyện đi quán bar, tình nguyện đi cưỡi ngựa, cũng tốt hơn phải đối mặt cô gái này, vì cái gì trên thế giới có nhiều chuyện không như ý muốn như vậy ? Nếu như Hạ Cảnh Điềm như Lâm Tiểu Dạ, hắn cũng sẽ không lưu tình chút nào bỏ rơi nàng, nhưng, Hạ Cảnh Điềm hết lần này tới lần khác không như vậy, cũng chính bởi vì Hạ Cảnh Điềm không như vậy cho nên, hắn mới để ý.
Vừa lái xe, vừa mở ra điện thoại, nhìn số của Hạ Cảnh Điềm, khóe môi hắn nhấc lên một vòng cười mỉm, chỉ cần không cố đè nén, là hắn có thể nghe được tiếng của nàng, nhưng hắn không muốn, hắn nghĩ cố gắng trãi qua một tháng này, hắn nghĩ đến ngày nào đó, đột nhiên hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, cho nàng kinh ngạc, cho nàng vui sướng, cũng bởi vậy, những ngày này ở trên đường hắn gặp quà gì đẹp mắt mà không đắt lắm đều mua về để làm quà cho nàng.
Hạ Cảnh Điềm từ lần trước cùng Kỷ Vĩ Thần sau khi tách ra, thì không có gặp lại hắn, rất nhiều lần bởi vì công việc mà gọi điện qua đều là trợ lý tiếp, Kỷ Vĩ Thần người này hoàn toàn như là biến mất, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút quái lạ nhưng chỉ là cấp dưới, nàng không có hỏi nhiều, lần trước chuyện bị mất điện thoại làm cho nàng buồn bực rồi, cuối cùng, đành phải một lần nữa mua một cái khác, cũng may điện thoại nàng không nhiều số lắm, nên có thể nhớ được, hôm nay, nàng nhàm chán ngồi ở trong phòng làm việc không sợ người khác làm phiền, từng bước từng bước gởi tin nhắn đổi số, khi tới số của Đỗ Thiên Trạch thì nàng có chút do dự có nên gửi đi không, bởi vì Đỗ Thiên Trạch tựa hồ cũng không muốn để ý nàng, nghĩ xong, nàng đã bỏ qua, đến số của Doãn Lê Hàn, đối với người này, nàng không nghĩ quá nhiều, nên lịch sự gửi tới.
Chỉ chốc lát sau, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại Doãn Lê Hàn, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, nhưng cũng trả lời.
“Anh là Doãn Lê Hàn, em có bận gì không?" Đối phương Doãn Lê Hàn rất lịch sự lên tiếng.
"Em biết là anh, điện thoại của em bị mất, đang nhắn tin thông báo số mới cho bạn bè !" Hạ Cảnh Điềm ha ha cười ra tiếng.
“Chuyện lần trước, thật sự là anh không cố ý." Doãn Lê Hàn còn đang cảm thấy có lỗi, phải biết rằng, đối với một người bạn nữ chưa quá quen thuộc, chuyện lần trước có chút đường đột.
“Không có việc gì." Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, nàng cũng không có để trong lòng.
“Tối nay em có rãnh không?" Doãn Lê Hàn mời.
Hạ Cảnh Điềm khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì sao?"
“Anh nghĩ nên mời em bữa cơm."
“Không có gì đâu, em thật sự không nghĩ tới việc đó." Hạ Cảnh Điềm thoái thác, bởi vì đối với nam giới quanh mình nàng rất có chừng mực, lần trước chuyện phát sinh ở buổi sinh nhật, Doãn Lê Hàn cùng nàng trong lúc đó quan hệ vẫn còn có chút xa lạ.
Doãn Lê Hàn vốn chỉ là muốn dùng việc lần trước để lấy cớ mời nàng ăn cơm, lại không nghĩ nàng nhanh như vậy đã cự tuyệt, nhưng từ lần trước đến nay, hắn đối với nàng lại nhớ sâu sắc, Hạ Cảnh Điềm tuy không phải người đẹp nhất trong những người hắn quen biết, nhưng trên người nàng lại tản ra khí chất làm hắn cảm giác rất gần gũi, lần trước bởi vì lý do chuyện không tốt kia hắn sợ quấy rầy nàng, không dám gọi điện thoại cho nàng, lần này gặp nàng gởi tín nhắn tới, làm cho hắn tìm được một chút dũng khí, không thể tưởng được cứ như vậy đã bị cự tuyệt rồi, nói thật ra, vẫn còn có chút làm cho hắn thất vọng .
“Vậy cũng được, cuối tuần này em có đi cưỡi ngựa không?" Doãn Lê Hàn cười hỏi.
“Em phải xem lại, nếu có thời gian sẽ đi." Hạ Cảnh Điềm cũng không nên cự tuyệt quá rõ ràng. Chỉ phải nhàn nhạt cười.
“Được, đến lúc đó gặp lại."
“Được."
Xong điện thoại, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người trong chốc lát, đối với Doãn Lê Hàn, nàng cũng không nói lên được là có chút hảo cảm, nàng thích nụ cười như ánh mặt trời của hắn, thích phong thái trong sáng thật thà của hắn, nhưng Hạ Cảnh Điềm thật sự không dám gặp hắn, bởi vì trong lòng nàng còn ẩn ẩn cảm thấy chính mình không xứng với hắn, có chút tự ti!
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, một tháng đã nhanh qua, Hạ Cảnh Điềm không có việc làm đơn giản là cùng Lâm Đào nói chuyện với nhau, Hạ Cảnh Điềm trên danh nghĩa là trợ lý của Kỷ Vĩ Thần, nhưng từ lần trước ở phi trường tách ra, bọn họ không còn gặp mặt, tuy nhiên trong lòng có một chút nho nhỏ kỳ vọng, Hạ Cảnh Điềm rất vui vẻ trải qua mỗi một ngày, trong công ty, có rất nhiều nhân viên là cùng khóa trong trường với Hạ Cảnh Điềm, nên thường xuyên tìm nàng nói chuyện phiếm, như vậy, cũng không thấy nhàm chán.
Hôm nay, giữa trưa trên đường lớn những dòng xe cộ như dệt vải có một chiếc xe màu đỏ chói mắt nhất, chỉ cần nó đi ngang qua, trên cơ bản đều hấp dẫn ánh mắt chủ xe, cũng không khỏi hiếu kỳ, người trong xe trông như thế nào.
Vừa về nước, Đỗ Thiên Trạch tâm tình rất tốt, lên xe, mục đích đầu tiên là thẳng đến công ty Kỷ thị, những ngày này hắn một mực nghĩ, lần trước, có phải là chính mình quá manh động rồi? Chẳng phân biệt được đúng sai đã ép hỏi Hạ Cảnh Điềm, hơn nữa, phải biết rằng bạn bè luôn thích nói ngược, có phải là hắn đã sai? Hơn nữa, cẩn thận ngẫm lại, Hạ Cảnh Điềm thời điểm phản bác luôn luôn giống như nói không rõ lời, có phải là sự tình không giống hắn tưởng tượng? Hơn nữa, hắn càng tin tưởng Hạ Cảnh Điềm không phải loại người như vậy, trừ phi có bất đắc dĩ, trừ phi là bị bắt buộc.
Ngay khi Đỗ Thiên Trạch thẳng đến văn phòng Hạ Cảnh Điềm thì thấy một cô gái lạ lẫm ngồi ở vị trí của nàng, hắn cả trái tim lạnh ngắt, không khỏi cau mày nói, “Xin hỏi Hạ Cảnh Điềm có ở đây không?"
Trợ lý mới tới nhìn Đỗ Thiên Trạch đẹp trai tuấn tú, mím môi cười, thái độ tương đối tốt, “Tiên sinh tìm Hạ Cảnh Điềm có chuyện gì sao?"
“Tôi là bạn của cô ấy, phiền cô giúp tôi gọi cô ấy xuống." Đỗ Thiên Trạch vừa nghe, đáy lòng thầm kêu một tiếng khá tốt.
Đã thấy nữ trợ lý cười lắc đầu, dùng giọng điệu xin lỗi lên tiếng nói, “Thực xin lỗi tiên sinh, Hạ Cảnh Điềm tiểu thư một tháng trước đã từ chức rồi, công tác của cô ấy do tôi tiếp nhận."
“Cái gì? Từ chức?" Đỗ Thiên Trạch lông mày nhăn lại, tin tức này với hắn mà nói, có thể nói là kinh ngạc, cái gì? Nàng lại từ chức rồi? Vì cái gì không nói cho hắn?
“Tiên sinh còn có câu hỏi gì không?" Nữ trợ lý nhiệt tình hỏi.
Đỗ Thiên Trạch lập tức móc ra điện thoại, vừa bấm số Hạ Cảnh Điềm vừa đi ra ngoài, nhưng đầu kia lại nghe tiếng thông báo không liên lạc được.
Đỗ Thiên Trạch trên mặt anh tuấn sớm đã không có vui vẻ, hắn trầm mặt, trực tiếp ra khỏi Kỷ thị, sau đó thẳng đến nhà Hạ Cảnh Điềm, nhưng kết quả lại là trong dự liệu, nàng sớm đã trả phòng chuyển chỗ, Đỗ Thiên Trạch đứng ở dưới lầu, nhìn qua nơi đã từng quen thuộc, thậm chí có chút hoảng hốt, vì cái gì? Vì cái gì nàng đi được một chút tin tức cũng không có? Chẳng lẽ thực sự là mình tổn thương nàng quá sâu? Nhưng nàng đã từ chức rồi, tiền vi ước là ai trả?
Từng câu hỏi làm hắn phức tạp, Đỗ Thiên Trạch đã không có sự vui vẻ khi vừa về nước nữa, với hắn mà nói, nơi tích lũy tất cả vui vẻ đều đã biến thành thất vọng, hắn mới phát hiện, ngoại trừ những chỗ này, hắn đối với nàng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đáy lòng lại có tiềm thức sợ hãi, nàng đi nơi nào? Vì cái gì ngay cả điện thoại đều đổi? Chẳng lẽ là vì tránh né mình? Người đang lo lắng thường sẽ suy nghĩ một chút chuyện xấu, Đỗ Thiên Trạch cũng tránh không được.
Đỗ Thiên Trạch thất vọng không hề che dấu , hắn không thể tưởng được, chờ hắn hảo hảo sửa sang lại suy nghĩ trở về, phải đối mặt lại là tìm không được nàng nữa, kết quả này làm hắn sao có thể thừa nhận?
Đỗ Thiên Trạch lập tức gọi điện thoại đến bộ phận nhân sự của Kỷ thị, hắn thầm nghĩ điều tra rõ ràng tiền vi ước của Hạ Cảnh Điềm rốt cuộc là ai trả, nhưng mà, bộ phận nhân sự lại có đáp án ra ngoài ý định, Hạ Cảnh Điềm từ chức là được đồng ý, cũng không cần giao bất luận tiền vi ước gì, Đỗ Thiên Trạch nghe thế trong ngực đau xót, chẳng lẽ là Hạ Cảnh Điềm lại bán thân mình cho Kỷ Vĩ Thần? để xóa khoản nợ đó?
Có ý nghĩ này, Đỗ Thiên Trạch tức giận đến cơ hồ phát điên, tất cả tin tưởng cơ hồ bị tan biến,hắn lái xe như điên qua các con đường, mỗi nơi đều nhìn kỹ từng người để tìm nàng, nhưng mỗi lần đều thất vọng, làm cho hắn cơ hồ tuyệt vọng.
Có chút buồn cười, một tháng đè nén mong đợi, đến khi về nước lại biến thành tuyệt vọng chỉ trong một ngày.
Tác giả :
Ngấn Nhi