Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 116

Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 116

Từng ngón tay một bị kéo ra, Đỗ Thiên Trạch rời đi không có nửa bước do dự, cô đơn lưu lại sau lưng ánh mắt kia oán hận, Lâm Tiểu Dạ không vui dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất cùng khó hiểu, vì cái gì cô đã làm đến bước này, hắn vẫn không tiếp nhận cô ?

Có chút tức giận ngồi vào sô pha, cầm lấy trên bàn chai rượu đỏ bắt đầu rót, lúc này cô thật muốn đem mình say đi, cố gắng an ủi chính mình, đừng lo, đừng lo, anh Thiên Trạch chỉ là còn chưa đủ hiểu cô, cô cũng không tin, bằng tư sắc của mình cùng điều kiện hiện tại, tuyệt đối sẽ không thua bất kỳ một cô gái nào khác.

Phút chốc, tay đang rót rượu dừng lại, Lâm Tiểu Dạ ánh mắt chuyển tới tờ báo trên bàn, trên báo, Đỗ Thiên Trạch cùng một cô gái xinh đẹp ôm nhau khiêu vũ, biểu lộ say mê, cô gái được hắn ôm vào trong ngực bộ dáng thẹn thùng động lòng người, mà càng đánh nặng vào tim Lâm Tiểu Dạ chính là tiêu đề, tình nhân thần bí của tổng giám đốc tập đoàn Đỗ thị, Lâm Tiểu Dạ mở lớn mắt, chụp lấy tờ báo, kinh ngạc lại một lần nữa đem ảnh chụp nhìn kỹ hơn, trong lòng cũng đang hò hét, cô gái này là ai. . . cô gái này là ai. . .

Cô gái này đúng là Hạ Cảnh Điềm, bởi vì Đỗ Thiên Trạch buồn chán mới lấy ra tờ báo xem lần nữa, lại không nghĩ làm cho Lâm Tiểu Dạ thấy được.

Lâm Tiểu Dạ ánh mắt gắt gao chằm chằm vào mặt Hạ Cảnh Điềm, dường như muốn khắc vào trong đầu gương mặt này, mà Hạ Cảnh Điềm nụ cười thẹn thùng càng làm cho cô nổi giận, Lâm Tiểu Dạ dưới sự giận dữ, cơ hồ muốn xé tờ báo, nhưng là, vừa định làm lại đột nhiên dừng lại, không được, cô nhất định phải trước biết rõ ràng cô gái này là ai, cô ta trong lòng anh Thiên Trạch rốt cuộc chiếm vị trí gì, Lâm Tiểu Dạ bắt đầu hoài nghi, anh Thiên Trạch đối với chính mình cứ cự tuyệt mãi, có phải là bởi vì cô gái trên báo này?

Sáng sớm mặt trời miễn cưỡng bắn vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, rơi trên giường cô gái đang ngủ say, tóc đen kịt mềm mại phát tán trên gối , đem nàng gương mặt trắng nõn ánh lên sự trầm tĩnh ôn nhu, một bộ áo ngủ xanh nhạt tôn lên da thịt trong suốt, mảnh khảnh cánh tay ôm chặc lấy một con thú bông, chăn mỏng, thân thể mềm mại như liễu ẩn hiện. Đây cơ hồ có thể xem như ngày Hạ Cảnh Điềm ngủ được thoải mái nhất trong hơn nữa năm qua, mà ngay cả đồng hồ sinh học cũng mất đi hiệu lực.

Đợi nàng mở mắt ra đem hai mắt còn mơ hồ nhìn vào đồng hồ, thì số giờ đang chỉ làm cho nàng cơ hồ bật lên, trời ạ. . . Cách thời giờ đi làm chỉ có 20 phút thôi! Hạ Cảnh Điềm vội vàng bò xuống giường, rất nhanh vọt tới toillet vệ sinh cá nhân. Đi vào tủ quần áo tùy ý chọn một bộ công sở liền mặc vào, tóc tai chỉ là tùy ý buộc lên, mười phút sau, Hạ Cảnh Điềm cầm lấy túi xách hừng hực chạy xuống lầu, đi đến dưới lầu, tranh thủ thời gian gọi taxi hướng công ty chạy đi.

Rất không may đã trong dự liệu, nàng đến muộn mười lăm phút, cũng may nàng không cần phải báo cáo mà đi thẳng vào văn phòng, nhưng là, đi muộn cũng không phải chuyện hay ho, đi tới văn phòng, trông thấy Ngô Kiệt ánh mắt nghênh đón, Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt tiếu hồng bối rối, Ngô Kiệt hướng nàng mỉm cười lên tiếng, “Dậy trễ?"

“Đúng ạ!" Hạ Cảnh Điềm cười đáp, vừa mở máy tính, vừa xem xét tư liệu chồng chất trên bàn.

Trên hành lang, Hạ Cảnh Điềm vừa đi vừa cúi đầu chăm chú nhìn tư liệu, nên không có chú ý tình huống phía trước, cả người đụng phải một cái gì đó cứng rắn, Hạ Cảnh Điềm nhẹ a một tiếng, ngẩng đầu liền chạm được cặp mắt kia lạnh nhạt sâu thẳm, Hạ Cảnh Điềm thần sắc cả kinh, dĩ nhiên là Kỷ Vĩ Thần, nàng tranh thủ lui ba bước, thật có lỗi lên tiếng nói!"Thực xin lỗi, Kỷ tổng."

“Cô đi đều không nhìn đường vậy sao?" Kỷ Vĩ Thần híp mắt nói, trước đó mười mét, hắn vẫn luôn nhìn nàng, chẳng lẽ nàng phía trước có người tới cũng không biết?

“Tôi. . ." Hạ Cảnh Điềm khẻ mấp máy môi muốn nói cái gì lại không biết trả lời như thế nào, chỉ phải lui qua một bên, lên tiếng nói!"Kỷ tổng đi thong thả." Nói xong, nàng cầm tư liệu rất nhanh chạy đến cửa thang máy, ấn nút đi vào, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng lại không động đậy, chằm chằm vào bóng lưng trong thang máy, đôi mắt đen kịt như có điều suy nghĩ.

Đi vào trong thang máy Hạ Cảnh Điềm ảo não, không khỏi trong lòng thầm mắng, thật là đáng chết, đi đường như vậy mà cũng đụng vào người, hơn nữa, đụng ai không đụng, lại đụng phải hắn, thật sự là mất mặt chết, Hạ Cảnh Điềm mang tâm lý lo lắng trở lại văn phòng, còn chưa có ngồi xuống, liền nghe thấy điện thoại vang lên, cầm lên xem xét, họ Đỗ, Hạ Cảnh Điềm hôm nay tâm tình tốt, không chút nghĩ ngợi liền tiếp nghe, “Này."

“Nghe tiếng cô, xem ra tâm tình không tệ lắm!" Đối diện Đỗ Thiên Trạch nhạy cảm phát giác ra được.

“Đúng a!" Khôi phục được tự do bản thân, Hạ Cảnh Điềm đương nhiên cao hứng, nếu như không phải trở ngại tài chính, nàng thật đúng là muốn tìm một chỗ chúc mừng một phen.

“Tôi đang ở gần chỗ cô làm việc, làm xong việc cùng cô ăn cơm trưa." Đỗ Thiên Trạch lên tiếng nói.

Hạ Cảnh Điềm hoài nghi nâng lông mày, trêu ghẹo nói, “Anh trừ ăn uống vui đùa ra, còn có chuyện gì làm không?"

Đỗ Thiên Trạch giọng điệu giả bộ vô tội nói, “Ai, vẫn bị cô xem thấu, tôi chính là đến chờ cô cùng nhau ăn cơm, như thế nào? Có đủ thành ý không!"

“Được, chờ tôi tan việc rồi nói sau, chút nữa liên lạc." Hạ Cảnh Điềm cười tắt điện thoại, bởi vì, có người vào văn phòng.

Cách Kỷ thị không xa trong một tòa nhà, Đỗ Thiên Trạch đang tiếp đãi một vị tổng giám bất động sản, nói về các hạng mục công trình, cúp điện thoại, ánh mắt của hắn lơ đãng liếc về phía tòa cao ốc cách đó không xa, tưởng tượng cùng Hạ Cảnh Điềm đã hẹn, tâm tình của hắn thật tốt.

Giữa trưa 12 giờ, xe Đỗ Thiên Trạch đúng giờ đứng ở cửa Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm mang theo túi xách từ trong đám người đi tới, ngồi vào xe của hắn, có thể là trước kia từng có tật giật mình nên nàng có chút không yên lòng nhìn quanh bốn phía, nhưng bây giờ, nàng lại phát giác mình là cỡ nào buồn cười, hôm nay chính mình muốn ngồi xe của ai thì ngồi, cần gì hướng ai giải thích?

“Làm sao vậy?" Đỗ Thiên Trạch nhướng mày hỏi, nhưng là, đáy lòng lại sáng tỏ, sau đó, kéo môi cười, “Như thế nào? Sợ tình nhân cô phát hiện cô cùng tôi hẹn nhau?"

Hạ Cảnh Điềm nghĩ nghĩ, cảm thấy hay là nói cho Đỗ Thiên Trạch biết, mím môi nói, “Không phải, quan hệ của tôi cùng anh ta đã chấm dứt."

Tin tức này làm cho Đỗ Thiên Trạch đang định cho xe chạy một bước dẫm lại phanh, quay đầu, hắn không xác định hỏi, “Cái gì?"

Đỗ Thiên Trạch xe đứng ở giữa lộ, vài giây đồng hồ sau lưng xe đã xếp hàng dài một loạt xe, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được thúc giục, “Đi mau a! Anh làm nghẽn giao thông."

Đỗ Thiên Trạch vừa lái xe, vừa suy nghĩ lời nói của Hạ Cảnh Điềm, hắn nghe rất rõ ràng chỉ là không thể tin được mà thôi, nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một vòng cười sung sướng, “Chuyện khi nào?"

“Ngày hôm qua." Hạ Cảnh Điềm đáp, trong đầu cũng không chú ý hiện lên khuôn mặt đẹp mà lạnh nhạt kia, nhớ tới hắn ngày hôm qua lời nói vô tình…, Hạ Cảnh Điềm trong lòng nhịn không được dâng lên buồn bực, nàng nghĩ mãi mà không rõ, một người đàn ông vì cái gì có thể vô tình đến tình trạng này? Trước đừng nói bọn họ từng có thời gian thân mật, dù chỉ là quen biết cũng nên lịch sự một chút a!

“Nói như vậy, cô bây giờ là tự do rồi?" Đỗ Thiên Trạch khóe miệng vui vẻ gia tăng một chút, cặp mắt hồ ly càng rạng rỡ sáng lên.

“Đúng a!" Hạ Cảnh Điềm thở dài, trước kia, cỡ nào khát vọng tự do, đến khi chính thức tự do, lại phát hiện nàng cũng không có mừng vui lắm.

Hạ Cảnh Điềm khẩu khí này, nghe vào tai Đỗ Thiên Trạch làm sao lại không phải là vui mừng lắm! Hắn không vui nhướng mi, giọng điệu giễu cợt nói, “Như thế nào? Không nỡ rời xa anh ta?"

Hạ Cảnh Điềm nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, người này nghĩ đi đâu rồi? Nàng làm sao có thể không nỡ? Nàng ước gì nhanh lên rời đi hắn, chỉ là sau khi rời khỏi thật sự, kết quả nhưng lại không có thật sự tốt đẹp như chính mình mong muốn mà thôi.

Đỗ Thiên Trạch có chút rầu rĩ mở miệng, “Kỷ Vĩ Thần thật là một tình nhân có điều kiện nhất, nhưng là, cô cũng không thể vì vậy mà bỏ qua quanh mình còn nhiều người khác chứ a! Điều kiện tốt hơn anh ta cũng có khối người." Đỗ Thiên Trạch chỉ kém chưa có nói ra, mình chính là một trong số đó.

Cho dù hắn không nói, Hạ Cảnh Điềm cũng kéo môi trào phúng đi ra, “Anh có phải hay không muốn nói, anh so với anh ta tốt hơn? Hừ! Anh đem tôi là người nào, anh cho rằng ai cũng thích những người như mấy anh à!"

“Này uy, cô đối với anh ta bất mãn, đừng liên lụy đến trên người của tôi, tôi chưa từng có làm thương tổn cô cái gì nha!" Đỗ Thiên Trạch ủy khuất kêu oan, cái này mắc mớ gì tới hắn?

Hạ Cảnh Điềm bị hắn chọc cho bật cười lên tiếng, một giây sau, biểu lộ không khỏi rơi vào trầm tư, “Đỗ Thiên Trạch, anh thành thật trả lời xem, các anh những người có tiền đối đãi với tấm lòng của các cô gái như thế nào?"

“Như thế nào có hứng thú hỏi cái này?" Đỗ Thiên Trạch hoang mang nhìn nàng, không phải là phụ nữ này đã thực sự bị Kỷ Vĩ Thần thương tổn?

“Không muốn trả lời coi như xong." Hạ Cảnh Điềm hếch lên môi, nàng lại hỏi như vậy, đơn giản là muốn giải thích, như Kỷ Vĩ Thần rốt cuộc đem phụ nữ đặc ở địa vị nào? Như Kỷ Vĩ Thần loại đàn ông thâm trầm tâm tư phức tạp khó hiểu, cùng hắn cùng chung nửa năm, Hạ Cảnh Điềm đối với hắn cũng không hiểu được gì, cơ hồ là không biết.

Vấn đề này làm sao Đỗ Thiên Trạch trả lời? Nếu để cho hắn nói, kỳ thật rất đơn giản, phụ nữ với hắn mà nói, chính là đồ chơi giải quyết nhàm chán. Không thể nói quan trọng, cũng không có thể không thiếu, nhưng là, nếu như trả lời như thế với Hạ Cảnh Điềm, không chừng, nàng sẽ lập tức xuống xe, mắng hắn không tôn trọng phụ nữ, cho nên, hắn tình nguyện không nói.

Đỗ Thiên Trạch cho xe quẹo vào một đường tắt, cuối cùng, dừng ở một nhà hàng nổi tiếng, có thể đi vào chỗ này tiêu phí không phú cũng quý, xem như là chỗ cho kẻ có tiền tiêu pha.

Đi theo Đỗ Thiên Trạch vào nhà hàng, chọn một chỗ tốt ngồi xuống, chọn cơm Hạ Cảnh Điềm cẩn thận dặn dò phòng bếp không nên để hành, bởi vì nàng biết rõ Đỗ Thiên Trạch bị dị ứng, khi Hạ Cảnh Điềm cùng phục vụ nói chuyện, bên cạnh Đỗ Thiên Trạch dịu dàng nhìn nàng chăm chú, khi Hạ Cảnh Điềm ánh mắt quét qua, hắn không để lại dấu vết quăng mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, không biết vì cái gì, hắn chính là không muốn làm cho nàng phát hiện tâm tư của mình.

Lúc này đang giờ trưa dùng cơm, trong nhà ăn lui tới đều là nam thanh nữ tú quần áo là lượt, Hạ Cảnh Điềm vô cùng có hứng thú đánh giá cô gái đi ngang qua, thưởng thức cách ăn mặc của họ, điều này cô gái nào cũng thích.

Đỗ Thiên Trạch đột nhiên nghĩ đến cái gì, hí mắt hỏi, “Quan hệ hai người đã xong, vậy cô vì cái gì còn muốn ở chỗ của anh ta đi làm?"

“Tôi ký một hợp đồng hai năm." Hạ Cảnh Điềm nói rõ, đáy lòng cũng đang âm thầm khó hiểu, Kỷ Vĩ Thần rốt cuộc là có ý tứ gì? Chính mình không phải là nhân tài, lại cùng hắn không có quan hệ, hắn tùy tiện có thể đổi người khác, nghĩ tới giọng điệu kiên quyết đó, Hạ Cảnh Điềm cũng không rõ nguyên nhân trong đó, nàng một lần nữa đọc lại hợp đồng, trên hợp đồng nói, là sợ công nhân viên sẽ tiết lộ cơ mật công ty, nếu như là lý do này, không khỏi quá gượng ép một chút chứ, Hạ Cảnh Điềm công việc rất đơn giản, hơn nữa, trong đó căn bản rất ít liên quan đến các hạng mục buôn bán.

Đỗ Thiên Trạch nhướng mi khẽ nói, “Vậy cô không phải muốn ở lại hai năm nữa chứ?"

“Theo đạo lý mà nói, là như vậy." Hạ Cảnh Điềm gật gật đầu, nói thật ra, nàng cũng buồn bực a!

Đã thấy Đỗ Thiên Trạch nheo lại mắt, trong ánh mắt lóe ra trầm tư, chỉ chốc lát sau, đã thấy hắn kéo môi cười, “Cô không nghĩ rời đi Kỷ thị sao?"

Hạ Cảnh Điềm, khó hiểu nhìn hắn, “Anh có ý gì?"

“Tôi có biện pháp có thể giải trừ hợp đồng của cô. " Đỗ Thiên Trạch cười nói.

Thấy Đỗ Thiên Trạch trên mặt tự tin, Hạ Cảnh Điềm không khỏi hứng thú, cau mày nói, “Anh có biện pháp nào?"

“Nếu như cô bị cưỡng chế rời đi, anh ta cũng không có biện pháp nha!"

Hạ Cảnh Điềm lại càng lo lắng, cau mày nói, “Anh nói rõ đi, vậy tiền bồi thường làm sao bây giờ?" Dựa theo trên hợp đồng nói, nếu vị trí nàng, tiền bồi thường ít nhất không dưới hai mươi vạn, nàng công tác hai năm cũng không đủ bồi.

Đã thấy Đỗ Thiên Trạch sắc mặt chăm chú một chút, hắn nhướng mày nói."Sợ cái gì, chỉ cần cô nguyện ý rời đi, tiền vi phạm tôi sẽ trả."

Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Trạch, người này nói cái gì? Hắn trả? Hạ Cảnh Điềm không chút nghĩ ngợi khoát tay cự tuyệt, “Không cần, nếu như tôi thật muốn rời đi, tiền đó cũng không cần anh trả." Hắn nói thật hay đùa mặc kệ, nàng đời này sợ nhất chính là thiếu tiền người khác.

Hạ Cảnh Điềm cự tuyệt, lập tức đưa tới đỗ Thiên Trạch không vui, nhướng mày, “Này, cô còn nghĩ tôi là bạn không? Tôi sẽ không như anh ta hèn hạ như vậy, muốn cô lấy thân báo đáp cái gì, cô cứ việc yên tâm, số tiền này tôi không cần cô trả lại."

Hạ Cảnh Điềm thật là có chút dở khóc dở cười, người này đang nói cái gì a! Nàng chỉ là không nghĩ nợ nhân tình mà thôi, nàng nhướng mi nói, “Không cần, dù sao tôi ở đâu cũng không tìm được việc làm, ở Kỷ thị đi làm cũng rất tốt."

Đỗ Thiên Trạch chỉ biết Hạ Cảnh Điềm sẽ không đáp ứng, nhưng là, hắn thực sự rất muốn giúp nàng đi khỏi Kỷ thị, chỉ cần vừa nghĩ tới, nàng làm nhân viên của Kỷ Vĩ Thần, hắn cũng có chút lo lắng.

Ăn cơm xong, Đỗ Thiên Trạch đưa Hạ Cảnh Điềm về công ty, trên đường trở về hai người đều rất ít nói chuyện, bởi vì chủ đề vừa rồi có chút trầm trọng, Đỗ Thiên Trạch bị cự tuyệt cực kỳ buồn bực, Hạ Cảnh Điềm cũng cảm giác được Đỗ Thiên Trạch có tâm tư đối với nàng, trong xe hào khí có chút bị đè nén, Đỗ Thiên Trạch mở nhạc, lặng lẽ hóa giải buồn bực giữa hai người.

Ngay lúc Hạ Cảnh Điềm từ trong xe Đỗ Thiên Trạch đi ra, sau lưng Lâm Đào tay mang theo tư liệu, hết sức kinh ngạc vượt qua Hạ Cảnh Điềm, lên tiếng nói, “Hạ trợ lý, vừa rồi đưa cô trở về chính là Đỗ tổng?"

Hạ Cảnh Điềm bị thanh âm sau lưng làm giật mình, sau khi thấy Lâm Đào, chắc hẳn là thấy được mới có thể hỏi như vậy, nghĩ trả lời!"Đúng a!"

“Quan hệ của hai người thoạt nhìn rất tốt a!" Lâm Đào cười nói.

“Còn có thể." Hạ Cảnh Điềm nói xong, chỉ chỉ trước đại sảnh, “Tôiđi trước." Nàng kỳ thật chỉ là muốn tránh đi Lâm Đào, bởi vì Lâm Đào cùng Kỷ Vĩ Thần rất gần gũi, nàng không muốn nói quá nhiều chuyện với Đỗ Thiên Trạch. Nhưng là, Hạ Cảnh Điềm không biết, lần trước trong văn phòng xảy ra chuyện kia, người đẩy cửa vào chính là Lâm Đào, trong lúc bối rối Hạ Cảnh Điềm căn bản không có nhận ra là anh ta.
Tác giả : Ngấn Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại