Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)
Chương 109

Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 109

Trong nhà ăn, Hạ Cảnh Điềm híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú chói mắt, ngồi ngần người một hồi lâu, nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân Đỗ Thiên Trạch xuất hiện ở Kỷ thị, chẳng lẽ đơn thuần chỉ là vì tìm mình ăn một bữa cơm?

“Vì cái gì nhìn tôi như vậy?" Đỗ Thiên Trạch cười nhẹ lên tiếng, đắc ý nhấc lên lông mày, hắn đối với dung mạo chính mình là tuyệt đối tự tin.

“Anh tới công ty họp?" Hạ Cảnh Điềm khó hiểu hỏi, tổng cảm giác ở đâu không ổn.

“Họp loại chuyện nhỏ nhặt này cần tôi tự thân tới sao?" Đỗ Thiên Trạch khinh thường bĩu môi, đáy lòng cũng đang thầm nghĩ như thế nào làm cho Hạ Cảnh Điềm tự động rời đi Kỷ thị.

Hạ Cảnh Điềm thè lưỡi, đã quen hắn tự cho là đúng, ngược lại thấy nhưng không thể trách nổi, nuốt mấy ngụm cơm, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nghĩ đến Ngô Kiệt đột nhiên về công ty, có phải là bởi vì có hội nghị quan trọng gì không. Mà nàng cái này trợ lý cũng đang giờ làm việc bị Đỗ Thiên Trạch gọi đi ra, liền xin phép cũng chưa, nghĩ xong, nàng nhướng mi nói: “Tôi muốn đi trước, anh từ từ ăn."

Đỗ Thiên Trạch trừng mắt, khó hiểu nhìn nàng, không vui nói, “Làm gì vội vã đi như vậy? Tôi thật vất vả mới tới một chuyến, cô không cùng tôi ăn hết bữa cơm sao?"

“Là anh tự mình tới, cũng không phải tôi mời anh tới, nói gì thì anh là người rảnh rỗi, tôi là phải đi làm." Hạ Cảnh Điềm thập phần có lý phản bác .

“Công việc này, không cần phải làm nữa." Đỗ Thiên Trạch nhân cơ hội kêu lên, nhớ tới Kỷ Vĩ Thần ở phương diện này kiên trì, hắn cũng không có biện pháp.

“Một công việc đối với anh mà nói là không có cái gì, nhưng là, tôi mất đi công việc sẽ biến thành tên ăn mày." Hạ Cảnh Điềm không khách khí trả lời, hắn là ông chủ, hắn đương nhiên không cần phải vì một ngày ba bữa cơm mà phát sầu.

“Nếu không, tôi thay cô tìm công việc khác dễ dàng một chút ?" Đỗ Thiên Trạch đánh trúng thương lượng.

Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến còn thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần một tháng thời gian, chỉ phải lắc đầu, “Không cần, phần công việc của tôi đây cũng rất thoải mái."

“Tiền lương trợ lý tổng giám đốc cao lắm sao, cô dứt khoát đến công ty tôi làm phụ tá cho tôi, lương một năm cho cô trăm vạn như thế nào?" Đỗ Thiên Trạch đã không để ý tính chất buôn bán, trực tiếp ra giá.

Hạ Cảnh Điềm bị sợ nhảy dựng, đáy lòng lại thầm nghĩ, trợ lý tổng giám đốc cũng đã đủ làm nàng vất vả rồi, muốn nàng làm trợ lý tổng giám đốc, chắc sẽ sống không thọ vì mệt chết, nàng tranh thủ thời gian khoát khoát tay, “Anh hay là mời người có tài a! Tôi chỉ là một người vô năng, không thể đảm nhiệm."

Hạ Cảnh Điềm lần nữa cự tuyệt, nhìn trong mắt Đỗ Thiên Trạch lại có ý tứ khác, nàng gấp gáp như vậy cự tuyệt, có phải là rất muốn ở bên cạnh Kỷ Vĩ Thần? Nghĩ xong, đen kịt mắt bắt đầu nâng lên một mảnh lo lắng, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên chìm xuống, hắn tức giận lên tiếng nói: “Có phải cô đã yêu mến anh ta?"

Hạ Cảnh Điềm bị hỏi đến không giải thích được, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó lý giải, hơi nhíu lông mày, “Anh nói cái gì?"

“Cô đã trả sạch nợ nần của anh ta rồi, vì sao còn muốn ở bên cạnh hắn chịu tội?" Đỗ Thiên Trạch hỏi vấn đề mà hắn còn chưa minh bạch, nếu quả thật như Kỷ Vĩ Thần nói…, Hạ Cảnh Điềm cơ bản đã trả sạch tiền của hắn, vì cái gì không lập tức giải trừ quan hệ tình nhân?

Đỗ Thiên Trạch trong lời nói lại làm cho Hạ Cảnh Điềm mở lớn mắt, nàng mạnh nhíu mày khẽ gọi, “Anh hôm nay đến Kỷ thị là gặp anh ta? Anh đã nói gì với anh ta?" Trời ạ! Xong rồi, chẳng lẽ lần trước chuyện điện thoại còn chưa đủ sao? Đỗ Thiên Trạch không nên đưa thêm phiền phức.

Đỗ Thiên Trạch mắt trầm xuống, không khỏi cười lạnh lên tiếng, “Em để ý như vậy tôi đối với anh ta nói gì đó, là muốn giữ gìn anh ta sao?"

“Tôi không phải." Hạ Cảnh Điềm cấp cấp phản bác, chính là đáy lòng lại sớm đã hỗn loạn một mảnh, âm thầm khẩn cầu , hi vọng Đỗ Thiên Trạch không có đem sự tình gì nói ra, nếu không, nàng thực sự không biết như thế nào đối mặt Kỷ Vĩ Thần, còn có, buổi sáng hôm nay hắn đối với chính mình làm những chuyện như vậy, ngẫm lại khiến cho nàng toàn thân phát run.

Đỗ Thiên Trạch bắt lấy tay Hạ Cảnh Điềm đặt lên bàn tay mình, nắm thật chặt, giọng điệu giống như khẩn cầu, cũng giống như mệnh lệnh, “Tôi muốn em bây giờ rời khỏi anh ta."

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn qua bàn tay bị nắm giữ, hảo nửa ngày mới mở ra, mắt to nhấp nhoáng một mảnh khổ sáp, dùng giọng điệu càng cầu khẩn lên tiếng nói, “Tôi cầu anh đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi được không?"

“Chính là tôi không thể trơ mắt nhìn em bị ủy khuất." Đỗ Thiên Trạch tức giận khẽ nói, vì cái gì cô gái này lại cứ không rõ lòng của hắn? Hắn chỉ là hảo tâm muốn giúp nàng giải thoát, nhưng giờ hắn thành người chen vào chuyện của người ta.

“Tôi. . . . . ." Hạ Cảnh Điềm há to miệng, lại phát hiện không biết nên nói cái gì rồi, nàng đáy lòng khổ, ai có thể hiểu được? Kỳ thật, không có Đỗ Thiên Trạch tồn tại, nàng sẽ bình an vượt qua nửa năm này, chính là Đỗ Thiên Trạch xuất hiện, hoàn toàn làm rối loạn thế giới của nàng, bởi vì hắn, nàng bị Kỷ Vĩ Thần cho rằng mình đa tình, bởi vì hắn, Kỷ Vĩ Thần đối với nàng hiểu lầm tăng thêm sâu sắc, buổi sáng hôm nay một màn kia cũng bởi vì tối hôm qua trong điện thoại xuất hiện giọng nói của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm xem như đối Kỷ Vĩ Thần triệt để thất vọng rồi, nàng hiểu Đỗ Thiên Trạch muốn giúp nàng, chính là, hắn không rõ hắn càng muốn giúp càng làm mọi thứ rối tung.

“Em chủ động từ chức, tôi tự nhiên sẽ cho em công việc khác thoải mái hơn." Đỗ Thiên Trạch tức giận lên tiếng, nhìn nàng bộ dạng không nói gì, hắn nói không ra chính là rất giận, hắn không hiểu, đầu óc của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Rõ ràng chỉ cần nàng đi ra một bước, là hắn có thể đem nàng cứu ra khổ hải .

Hạ Cảnh Điềm thở dài, chậm rãi lên tiếng nói, “Một tháng sau, tôi tự nhiên sẽ từ chức ."

“Tại sao phải một tháng sau?" Đỗ Thiên Trạch khó hiểu nhíu mày.

“Anh cũng không thể không cần phải hỏi được không?" Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ lên tiếng, có một số việc là không thể giải thích rõ ràng, hơn nữa, nàng là không biết Kỷ Vĩ Thần như thế nào nói cho Đỗ Thiên Trạch chuyện đã trải qua, nhưng là, nàng chuyện nàng đã đáp ứng Kỷ Vĩ Thần thì sẽ không nuốt lời

Nhìn bóng lưng Hạ Cảnh Điềm đi ra nhà hàng, Đỗ Thiên Trạch chỉ cảm thấy ngực đốt một trận hỏa lớn, tâm phiền ý loạn bao phủ trong lòng.

Trở lại công ty, lúc này đúng là thời gian nghỉ ngơi, trong văn phòng im ắng, Hạ Cảnh Điềm nhìn chỗ ngồi của Ngô Kiệt trống trơn, nghĩ thầm nhất định là đi ăn cơm trưa, trở lại bàn làm việc, đột nhiên, cảm giác hôm nay thật mệt chết đi, hôm nay phát sinh sự tình làm cho nàng đầu óc hỗn loạn không thôi, đầu tiên là Kỷ Vĩ Thần trong phòng làm việc đối với mình làm những chuyện như vậy, tiếp đến, lại là Đỗ Thiên Trạch đột nhiên xuất hiện, điều này làm cho nàng thân là người trong cuộc cũng khó hiểu, lại không có cách xử trí, đặc biệt, trải qua buổi sáng hôm nay chuyện kia, nàng có chút sợ hãi đối mặt Kỷ Vĩ Thần, cái này không khỏi làm cho nàng hồi tưởng lại đêm đầu tiên ở trên sôpha, một loại cảm giác khó tả sợ hãi hoảng hốt cơ hồ làm nàng không thở nổi.

Chỉ chốc lát sau, Ngô Kiệt đã trở lại, gặp Hạ Cảnh Điềm tại văn phòng, biểu lộ hơi có chút ngưng trọng, lên tiếng nói: “Tiểu Hạ, tới đây một chút."

Lần đầu nghe được Ngô Kiệt dùng loại này giọng điệu này, Hạ Cảnh Điềm trong lòng động một chút, nhanh chóng đi tới, đã thấy Ngô Kiệt mở ra máy tính, mở ra một phần email lên tiếng nói: “Em lần trước đã gửi mail này và có lỗi ở phần báo giá cho bên khách hàng, em có phát hiện hay không?"

Phần email này là Hạ Cảnh Điềm tính toán và gửi đi, nàng đương nhiên nhớ con số, khi nàng ánh mắt chạm đến phần báo giá, trong đầu không khỏi ầm ầm một tiếng, trời ạ, thiếu một con số 0 đằng sau, nàng khuôn mặt lập tức ửng hồng, nói, “Thực xin lỗi."

“Phần báo giá này đã chuyển đến khách hàng bên Mỹ, anh cũng là vừa mới nhận được điện thoại từ phía họ, như vậy đi! em một lần nữa làm lại bảng báo giá đưa cho anh." Ngô Kiệt nhíu mày, trên mặt lộ ra nghiêm túc.

Điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm có chút ảo não, nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, hồi tưởng đến, nhất định là lần trước bởi vì gặp cơn mưa kia, suy nghĩ trong nàng hỗn loạn mà làm sai chuyện, Hạ Cảnh Điềm đối với Ngô Kiệt thật là có loại buồn bã nói không nên lời, không thể tưởng được chính mình lại sẽ phạm loại sai lầm như thế này, nếu như đổi lại quản lí khác, mình nhất định sẽ bị mắng, nghĩ xong, nàng thực hận không thể đánh mình một cái, nhanh chóng trở lại vị trí, một lần nữa làm lại báo biểu.

Ngô Kiệt ký tên xong, ngẩng đầu lên nói: “Chuyển đến Kỷ tổng ký tên, phải nhanh một chút, khách hàng bên Mỹ họ chờ sốt ruột."

Hạ Cảnh Điềm trong lòng xiết chặt, ngạc nhiên một hồi, mới đem tài liệu đi ra, hôm nay thật sự là nàng gặp xui xẻo, chưa bao giờ cần gặp Kỷ Vĩ Thần, hôm nay lại bất đắc dĩ phải gặp hắn hai lần, buổi sáng hôm nay mình cũng cố giữ vững trấn định mới dám đối mặt, cái này, thật là muốn dày vò nàng mà, hơn nữa, lại là chuyện sai lầm của nàng, Hạ Cảnh Điềm có loại cảm giác mất hết can đảm, chỉ kém không có ý định tự tử trong đầu.

Thở sâu một hơi, biểu lộ một chút thoải mái, Hạ Cảnh Điềm bước chân vào thang máy, cắn chặt răng đếm lấy từng con số, cuối cùng, lại một lần nữa đứng ở trước cửa bị nàng coi là vùng cấm, nghĩ đến báo biểu rất khẩn cấp, nàng không chút suy nghĩ đưa tay lên gõ cửa.

Nhưng là, không trùng hợp chính là, Kỷ Vĩ Thần căn bản không tại trong văn phòng, nhìn xem văn phòng trống trơn không có người, Hạ Cảnh Điềm hơi chút ngẩn người, ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên ghế sôpha, buổi sáng hôm nay từng màn rõ rang hiện lên trong đầu, thậm chí cả loại cảm giác khủng hoảng cũng như hình ảnh tràn lên, nàng toàn thân nhịn không được rùng mình một cái, lần nữa trong đầu dâng lên ý niệm chạy trốn.

Chính là, trong tay văn kiện khẩn cấp lại làm cho nàng không thể lùi bước, công việc không phải trò đùa, huống chi, đây là một báo biểu đến khách hàng, vạn nhất có gì chậm trễ, sẽ làm vấn đề càng nghiêm trọng, chính mình sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng đến trước bàn Kỷ Vĩ Thần, cầm lấy điện thoại, lo sợ bất an bấm mấy cái số, thẳng đến trong điện thoại truyền đến tiếng Kỷ Vĩ Thần trầm thấp, “Alo"

Cái thanh âm này đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, quả thực là ác mộng, nàng dùng dũng khí, mở miệng nói, “Alo, tôi có một phần văn kiện cần ngài kí tên, ngài đang ở đâu ?"

“Tôi ở bên ngoài." Đầu kia truyền đến tiếng Kỷ Vĩ Thần hơi có vẻ lạnh.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy nhức đầu rồi, cái này muốn làm sao bây giờ? Hoang mang lo sợ trong lòng, nàng mở miệng, “Vậy ngài hiện tại ở nơi nào? Tôi sẽ đến đó tìm ngài." Đây là thật vất vả của công nhân viên a, chỉ là một cái ký tên thôi, lại làm cho người ta mệt chết đi.

Chỉ nghe đối diện Kỷ Vĩ Thần trầm ngâm một chút, thanh âm trầm thấp nhàn nhạt trả lời, “Được" Cuối cùng, nói tên một cái quán bar, Hạ Cảnh Điềm vừa nghe quán bar, vô thức có chút kinh ngạc, thời gian làm việc, hắn lại ở quán bar?

Hạ Cảnh Điềm đi ra cửa, gọi một chiếc taxi thẳng đến quán bar tìm Kỷ Vĩ Thần, 20′ sau đến nơi, Hạ Cảnh Điềm biết rõ đây là một quán bar khá sang trọng! Chỉ những người có tiền mới đủ tư cách tiêu khiển ở đây, đương khi đứng ở cửa ravào, nhìn trong phòng ánh đèn mờ ảo bóng dáng Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm cả trái tim ngơ ngác một chút, hắn đang uống rượu, đồng thời, trong tay cũng có điếu thuốc, bởi vì ánh sáng quá yếu, Hạ Cảnh Điềm thấy không rõ nét mặt của hắn, cầm văn kiện, bước nhẹ đi qua.

Hạ Cảnh Điềm chỉ là đem văn kiện đặt ở trước mặt hắn, tự tay cầm bút đưa cho hắn, nàng thầm nghĩ hắn nhanh lên ký xong, nàng liền đi, nếu không, cùng hắn một mình thêm một giây nào nữa, nàng có cảm giác hít thở không thông.

Khi thấy Kỷ Vĩ Thần ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía văn kiện thì Hạ Cảnh Điềm mới bắt đầu có chút cà lăm, trình bày lại việc sai lầm của nàng, nhưng chỉ rước lấy Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhướng mi, Hạ Cảnh Điềm nội tâm có chút khủng hoảng, nhưng nhìn Kỷ Vĩ Thần có biểu lộ như vậy nàng càng lo lắng, Hạ Cảnh Điềm vừa mới nói xong, Kỷ Vĩ Thần nhận lấy bút trong tay nàng, thong thả ký tên vào.

Hạ Cảnh Điềm cảm thấy kinh ngạc, nội tâm nói không ra cảm giác gì, nhưng là, nàng rất rõ ràng, nàng nên rời đi, nàng nhỏ giọng nói một tiếng, “Cám ơn." Sau đó, thu hồi tư liệu, đã nghĩ rời đi lại nghe sau lưng hắn đột nhiên mở miệng, “Ngồi với tôi một chút."

Hạ Cảnh Điềm vốn là không có nghĩ hắn sẽ bảo nàng ở lại, bước chân dừng lại, nàng có chút bối rối, “Tôi còn phải đi làm." Lý do này, căn bản không tính là lý do, hắn là ông chủ của nàng, ngồi cùng hắn, cơ hồ cũng coi như là một loại đi làm a!

“Cô còn nhớ rõ tôi lúc trước đã nói gì không?" Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng trong căn phòng yên tĩnh.

Hạ Cảnh Điềm nói không ra nội tâm loạn nghĩ, nàng còn chưa kịp trả lời, chợt nghe hắn nói tiếp, “Quan hệ của chúng ta, đã bị người thứ 3 biết, cô nên như thế nào tính đây?"

Trong miệng hắn nói người thứ 3, Hạ Cảnh Điềm dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết là Đỗ Thiên Trạch, nàng kinh ngạc mở to mắt, nói thật, nàng ngược lại thực sự quên hắn đã từng đã nói gì, hắn muốn nàng chịu trách nhiệm? Nàng nên bị cái gì trách nhiệm? Hạ Cảnh Điềm hồi tưởng đến, nàng tựa hồ chưa từng có chính diện đối với Đỗ Thiên Trạch đề cập đến quan hệ của nàng và Kỷ Vĩ Thần, về phần Đỗ Thiên Trạch là thế nào biết rõ, liền Hạ Cảnh Điềm cũng nghi hoặc không thôi, chính là, nói ra, Kỷ Vĩ Thần có tin hay không? Sự trầm mặc của nàng đối Kỷ Vĩ Thần mà nói chính là đáp án.

Hạ Cảnh Điềm đầu óc ở trong sương mù, căn bản không cách nào lý trí giải thích cái gì, á khẩu không trả lời được, nàng có chút sợ hãi lên tiếng, “Ngài muốn tôi như thế nào phụ trách?" Sẽ không phải là bắt nàng trả tiền chứ! Hạ Cảnh Điềm lo lắng nhất đúng là điểm này.

“Tại công ty của tôi ký kết hợp đồng hai năm, không cho phép rời đi." Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần giọng điệu hơi nặng, mang theo một loại lực uy hiếp.

Hạ Cảnh Điềm trợn mắt, quay đầu lại không dám tin nhìn hắn, cái gì? Hắn muốn nàng ký hai năm hợp đồng? Đối với sự nóng lòng cầu giải thoát Hạ Cảnh Điềm không thể nghi ngờ là một đả kích lớn, tuy là trong long nàng không thật sự muốn tạm biệt người đàn ông này, có thể là lý trí kiên định, nàng nghĩ nghĩ, lên tiếng nói: “Kỳ thật, tôi căn bản không có cùng Đỗ Thiên Trạch nói qua chuyện giữa chúng ta, anh ta làm sao có thể biết rõ, tôi cũng không rõ ràng lắm."

“Cô muốn tôi như thế nào tin tưởng cô?" Kỷ Vĩ Thần giọng điệu mang cười lạnh, ý trào phúng rõ ràng.

Hạ Cảnh Điềm dưới đáy lòng cũng thầm kêu gặp xui xẻo, sự tình làm sao có thể biến thành cái dạng này? Trong ánh đèn mờ ảo, nàng y nguyên cảm giác hắn ánh mắt lợi hại dừng tại trên người mình, chỉ phải cắn răng nói, “Nếu như tôi không ký kết hai năm hợp đồng?"

“Đã không phải do cô định đoạt." Thanh âm lạnh nhạt có loại chắc chắn nói không nên lời.

“Vì cái gì?" Hạ Cảnh Điềm vội vàng lên tiếng.

“Cô trước sớm đã ký hợp đồng, nếu như cô muốn từ chức, ít nhất phải giao mười vạn tiền bồi thường, cộng với năm mươi vạn của tôi, cô so với tôi chắc tinh tường hậu quả."

“Cái gì?" Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to hai mắt, chính mình khi nào thì? Nhưng là, đầu óc vẫn không khỏi nhớ tới lần trước bộ phận nhân sự đưa cho nàng hợp đồng, nàng khi đó cho rằng chỉ là một hình thức, cũng không chút nào do dự ký, về phần trên hợp đồng có nội dung gì, nàng cũng chỉ là đại khái xem một lần, chẳng lẽ mình sai sót bỏ qua nội dung gì?

“Tôi hi vọng cô suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định." Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần trầm thấp tiếng nói lẳng lặng vang lên.

Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt ngơ ngẩn như mất hồn, toàn thân nổi lên cảm giác sợ hãi không rét mà run.
Tác giả : Ngấn Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại