Đồ Biến Thái!!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ???
Chương 30
- Cậu là con gái đúng không?
Cái từ “ con gái" hình như là một nhược điểm của Lục Nhi vậy.Cứ mỗi lần nói đến từ đó, cô liền chột dạ, lúng túng.Lần này cũng không ngoại lệ:
- Hàn tiểu thư, chị đùa thật không vui tí nào. Sao tôi lại là... là con gái được chứ? Chị gặp trục trặc... trong suy luận rồi...
Hàn Âu Nhã khẽ cười, khóe miệng cong lên:
- Có khi tôi nhầm rồi. Vậy sắp tới tôi và Hàn đám cưới, cậu sẽ đến chứ?
- Đám... đám cưới sao? Sao chị lại lấy cái tên bội bạc thay người yêu như thay áo đấy chứ? Chị là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không thể gả cho tên biến thái đó được. Chị biết hắn biến thái thế nào không? Hắn vào bar, karaoke ôm rồi....
Nói hết 1 tràng dài cô mới sực nhớ ra mình lỡ lời, đành miễn cưỡng sửa lại:
- À, ý tôi là... tôi rất lo cho chị, tôi sợ chị sẽ khổ nếu lấy hắn.
Âu Nhã bật cười, đứng dậy, xoay lại đối diện với Lục Nhi, làm vẻ như tìm ra được một “ bằng chứng" quan trọng:
- Cậu còn dám chối sao? Cậu có biết những câu cậu vừa nói sặc mùi giấm chua không hả? Thú thật đi không là tôi cướp mất Thiên Hàn đấy.
- Chị.... Thì, tôi đúng là con gái, giả trai vào học để tìm anh trai. Còn việc tên biến thái lấy ai tôi không quan tâm.
- Không quan tâm mà lúc tôi bảo Hàn sắp lấy vợ, cậu như sắp rơi tim ra ngoài vậy.
- Cái đó... tôi lo cho chị thôi...
- Được rồi, tôi tạm tin lời cậu vậy. Mà không thể gọi mãi là cậu được. Tên thật của cậu là gì?
- Lâm Lục Nhi. Vậy để tôi gọi là chị xưng em vậy.
- Được được, có thêm đứa em gái. Không tồi, không tồi...
*****????*****
Vậy là bí mật của Lục Nhi lại bị thêm một người nữa phát hiện. Đó chính là tiểu thư xinh đẹp của Hàn Thị - Hàn Âu Nhã. Cùng là con gái nên Âu Nhã biết chỗ nào cần giấu chỗ nào cần hở cho giống con trai. Vì vậy vào một buổi chiều hơn một tuần sau, đi với Âu Nhã mà Lục Nhi cũng không nhận ra nổi mình. Mái tóc của cô được cắt tỉa gọn gàng, không dài quá mà cũng không ngắn quá, bên trên còn có vài sợi màu nâu đỏ. Quần áo Lục Nhi mặc không phải là rộng thùng thình nữa mà được thay thế bởi chiếc quần bò bạc, chiếc áo phông đen trắng hình đầu lâu bên trong và áo khoác ngoài cụt tay. Bên dưới là đôi giày bệt, dây 7 màu nhìn vừa lạ vừa sang.Trông cô bây giờ thật sự rất giống một tomboy, không, phải là một boy chính hiệu mới đúng. Lục Nhi thoải mái bước đi, vừa đi vừa tíu tít khen Âu Nhã cao tay. Xẩm tối, cả hai đều về biệt thự của Đường gia, ăn mừng Đường chủ tịch ra viện. Lục Nhi với cương vị là bạn của Thiên Hàn và là người thường hay ghé thăm Đường chủ tịch nhất nên bà rất quý, yêu cầu Thiên Hàn nhất định phải mời được Lục Nhi đến. Cô cũng vui vẻ đi theo Âu Nhã vào biệt thự. Vừa nhìn thấy cô, tất cả mọi người đều không khỏi thốt lên kinh ngạc:
+ Vạn Thành:“ Nhã, chị dẫn ai về vậy? Lâm Lục Quân sao lại trở thành thế này rồi?"
+ Thám Nhan:“ Quả nhiên vẫn là phong cách khác người của Nhã!"
+ Đường chủ tịch:“ Tiểu Quân, là cháu đấy sao? Làm bà suýt nữa kêu quản gia bắt người lạ mặt lại!"
+ Đường tổng:“ Lục Quân bây giờ mới ra dáng con trai này. Tuy hơi hầm hố nhưng con trai phải thế chứ!!!"
.......
Trong khi mọi người đều rôm rả bàn luận về Lục Nhi thì Thiên Hàn vẫn trầm mặc, sắc mặt không được tốt cho lắm. Âu Nhã trả lời câu hour của mọi người còn Lục Nhi lại rón rén lại gần chỗ hắn ngồi. Cô cúi người hỏi nhỏ:
- Anh thấy sao? Đẹp chứ?
Hắn đứng dậy, đầu cô chưa kịp rút va ngay vào ngực hắn. Hắn rít khẽ, đủ để cô nghe thấy:
- Đẹp cái con khỉ! Mai làm lại y như cũ cho tôi!
Hắn bước về chỗ mọi người, để lại cô ngơ ngác nhìn. Sau khi máu lên đến não, cô chạy về góp vui thì Âu Nhã từ trong bếp đi ra, gọi mọi người vào ăn. Gần một tiếng sau cả nhà mới ăn cơm xong, Đường chủ tịch gọi mọi người ra phòng khách ăn hoa quả. Trông thấy trên TV quảng cáo váy cưới, Đường chủ tịch mới sực nhớ ra có việc nên bảo tất cả mọi người tụ tập đầy đủ tại phòng khách. Chờ đông đủ, Đường chủ tịch cất giọng khàn khàn:
- Hàn Hàn bây giờ đã 18 tuổi rồi, Nhã Nhã cũng hơn 20 tuổi. Hai đứa cũng đã lớn. Ta biết hai đứa cũng để ý đến nhau. Hàn Hàn cũng phải mau mau quản lí công ty. Mà nó còn quá non nớt, rất cần có người bên cạnh. Theo ta thì không ai thích hợp hơn Nhã Nhã. Vì vậy ta quyết định tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn và đầu năm sau làm đám cưới....
< To be continued>
Cái từ “ con gái" hình như là một nhược điểm của Lục Nhi vậy.Cứ mỗi lần nói đến từ đó, cô liền chột dạ, lúng túng.Lần này cũng không ngoại lệ:
- Hàn tiểu thư, chị đùa thật không vui tí nào. Sao tôi lại là... là con gái được chứ? Chị gặp trục trặc... trong suy luận rồi...
Hàn Âu Nhã khẽ cười, khóe miệng cong lên:
- Có khi tôi nhầm rồi. Vậy sắp tới tôi và Hàn đám cưới, cậu sẽ đến chứ?
- Đám... đám cưới sao? Sao chị lại lấy cái tên bội bạc thay người yêu như thay áo đấy chứ? Chị là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không thể gả cho tên biến thái đó được. Chị biết hắn biến thái thế nào không? Hắn vào bar, karaoke ôm rồi....
Nói hết 1 tràng dài cô mới sực nhớ ra mình lỡ lời, đành miễn cưỡng sửa lại:
- À, ý tôi là... tôi rất lo cho chị, tôi sợ chị sẽ khổ nếu lấy hắn.
Âu Nhã bật cười, đứng dậy, xoay lại đối diện với Lục Nhi, làm vẻ như tìm ra được một “ bằng chứng" quan trọng:
- Cậu còn dám chối sao? Cậu có biết những câu cậu vừa nói sặc mùi giấm chua không hả? Thú thật đi không là tôi cướp mất Thiên Hàn đấy.
- Chị.... Thì, tôi đúng là con gái, giả trai vào học để tìm anh trai. Còn việc tên biến thái lấy ai tôi không quan tâm.
- Không quan tâm mà lúc tôi bảo Hàn sắp lấy vợ, cậu như sắp rơi tim ra ngoài vậy.
- Cái đó... tôi lo cho chị thôi...
- Được rồi, tôi tạm tin lời cậu vậy. Mà không thể gọi mãi là cậu được. Tên thật của cậu là gì?
- Lâm Lục Nhi. Vậy để tôi gọi là chị xưng em vậy.
- Được được, có thêm đứa em gái. Không tồi, không tồi...
*****????*****
Vậy là bí mật của Lục Nhi lại bị thêm một người nữa phát hiện. Đó chính là tiểu thư xinh đẹp của Hàn Thị - Hàn Âu Nhã. Cùng là con gái nên Âu Nhã biết chỗ nào cần giấu chỗ nào cần hở cho giống con trai. Vì vậy vào một buổi chiều hơn một tuần sau, đi với Âu Nhã mà Lục Nhi cũng không nhận ra nổi mình. Mái tóc của cô được cắt tỉa gọn gàng, không dài quá mà cũng không ngắn quá, bên trên còn có vài sợi màu nâu đỏ. Quần áo Lục Nhi mặc không phải là rộng thùng thình nữa mà được thay thế bởi chiếc quần bò bạc, chiếc áo phông đen trắng hình đầu lâu bên trong và áo khoác ngoài cụt tay. Bên dưới là đôi giày bệt, dây 7 màu nhìn vừa lạ vừa sang.Trông cô bây giờ thật sự rất giống một tomboy, không, phải là một boy chính hiệu mới đúng. Lục Nhi thoải mái bước đi, vừa đi vừa tíu tít khen Âu Nhã cao tay. Xẩm tối, cả hai đều về biệt thự của Đường gia, ăn mừng Đường chủ tịch ra viện. Lục Nhi với cương vị là bạn của Thiên Hàn và là người thường hay ghé thăm Đường chủ tịch nhất nên bà rất quý, yêu cầu Thiên Hàn nhất định phải mời được Lục Nhi đến. Cô cũng vui vẻ đi theo Âu Nhã vào biệt thự. Vừa nhìn thấy cô, tất cả mọi người đều không khỏi thốt lên kinh ngạc:
+ Vạn Thành:“ Nhã, chị dẫn ai về vậy? Lâm Lục Quân sao lại trở thành thế này rồi?"
+ Thám Nhan:“ Quả nhiên vẫn là phong cách khác người của Nhã!"
+ Đường chủ tịch:“ Tiểu Quân, là cháu đấy sao? Làm bà suýt nữa kêu quản gia bắt người lạ mặt lại!"
+ Đường tổng:“ Lục Quân bây giờ mới ra dáng con trai này. Tuy hơi hầm hố nhưng con trai phải thế chứ!!!"
.......
Trong khi mọi người đều rôm rả bàn luận về Lục Nhi thì Thiên Hàn vẫn trầm mặc, sắc mặt không được tốt cho lắm. Âu Nhã trả lời câu hour của mọi người còn Lục Nhi lại rón rén lại gần chỗ hắn ngồi. Cô cúi người hỏi nhỏ:
- Anh thấy sao? Đẹp chứ?
Hắn đứng dậy, đầu cô chưa kịp rút va ngay vào ngực hắn. Hắn rít khẽ, đủ để cô nghe thấy:
- Đẹp cái con khỉ! Mai làm lại y như cũ cho tôi!
Hắn bước về chỗ mọi người, để lại cô ngơ ngác nhìn. Sau khi máu lên đến não, cô chạy về góp vui thì Âu Nhã từ trong bếp đi ra, gọi mọi người vào ăn. Gần một tiếng sau cả nhà mới ăn cơm xong, Đường chủ tịch gọi mọi người ra phòng khách ăn hoa quả. Trông thấy trên TV quảng cáo váy cưới, Đường chủ tịch mới sực nhớ ra có việc nên bảo tất cả mọi người tụ tập đầy đủ tại phòng khách. Chờ đông đủ, Đường chủ tịch cất giọng khàn khàn:
- Hàn Hàn bây giờ đã 18 tuổi rồi, Nhã Nhã cũng hơn 20 tuổi. Hai đứa cũng đã lớn. Ta biết hai đứa cũng để ý đến nhau. Hàn Hàn cũng phải mau mau quản lí công ty. Mà nó còn quá non nớt, rất cần có người bên cạnh. Theo ta thì không ai thích hợp hơn Nhã Nhã. Vì vậy ta quyết định tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn và đầu năm sau làm đám cưới....
< To be continued>
Tác giả :
Thanh Candee