Đồ Băng Tảng... Em Yêu Anh
Chương 19: Buổi tiệc công khai
Trước cổng nhà hắn
Bảo Ngọc rụt rè trước sự sang trọng ,lộng lẫy của nơi đây .Ngôi biệt thự to và rộng lớn với khu vườn trải dài bông hồng đủ màu sắc ,cùng với lối đi đến cửa chính thẳng tắp ,xa tít như đường chân trời ,khiến nó càng lo lắng hơn bao giờ hết .Với nó ,nơi đây không thuộc về mình ,bởi sự xa hoa của vật chất ,uy quyền của con người nơi đây tách biệt hoàn toàn với một thân phận cỏn con như nó .Đôi tay của Bảo Ngọc run run ,ướt đẫm mô hôi ,đôi chân ngày nào đánh đá nay lại bũn rũn lạ kì .Nó cứ đứng như tượng như thể cơ thể mình đã bị đóng đinh tại ranh giới bước vào thế giới hào quang kia,không hay hắn đến lúc nào lay lay mặt mình
- Heo lai gà ..sao em không vào ?? – hắn khó hiểu hành động này , lay lay vẻ mặt mất hồn của nó.Thoáng nhìn ,hình dáng hôm nay của nó như một thiếu nữ thực thụ .Nó điệu đà với chiếc đầm trắng hở vai toát lên vẻ đẹp thanh tao của nữ nhi .Nó càng đẹp hơn với đôi giày màu kem vừa vặn hắn tặng ,khiến hắn như động lòng phàm trước ải mỹ nhân .
-Hả ? à …ừ….- Bảo Ngọc chưa kịp hoàn hồn ú ớ cho qua ,đến khi tỉnh mộng thì ôi thôi …
Trước mắt nó có phải là hắn hay là chàng hoàng tử hòa hoa nào ? Hắn ,hôm nay ăn viện cực lịch lãm ,ra dáng đàn ông thành đạt với bộ vest đen uy nghiêm ,bên trong thấp thoáng áo sơ mi trắng thư sinh ,cùng đôi giày da bóng loáng ,thoáng nhìn nó cứ ngỡ anh chàng doanh nhân thành đạt nào ấy chứ…Nó với linh tính mách bảo của người con gái ,khi thấy trai đẹp là đôi mắt ấy cứ dán chặt vào khuôn mặt hotboy khả ái ấy .Mọi đường cong ,góc cạnh trên gương mặt ấy càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng mà quyến rủ chết người của hắn ..Cứ 1 phút trôi qua,…hai phút trôi qua…5 phút lại trôi …ánh mắt nó chỉ dừng nơi gương mặt đầy tinh khôi của hắn , đến khi hắn cắt ngang lần 2 :
-Heo ngốc ? – hắn hét lớn như triệu ba hồn bảy vía của nó về nơi đây
-Hả? – Bảo Ngọc giật bắn người nhập hồn gấp rútTình trạng bây giờ của nó như vừa đến ngưỡng cửa diêm la dương ,lại bị tiếng hét thất thanh như thiên loi đánh sét vang lên ,lôi cả hồn lẫn xác gấp rút triệu tập ,hối hả như vắt chân lên cổ mà chạy .Bởi nó đấm chìm trong nhan sắc quá ư là hoàn hảo của hắn, không hay đứng trước cổng cũng tầm vài mươi phút .Kẻ kia như chỉ chờ cơ hội mắng yêu nó :
-Em đúng là …chúng ta đứng đây bao lâu rồi em biết không ?? Định tàn tiệc mới vào hả con heo ngốc ?
-À ..em xin lỗi …tại …- Bảo Ngọc thẹn thùng nhận lỗi ..bởi ngày hôm nay quá hồi hộp với nó ,khi biết bao con người hiện diện nơi đây ,áp lực trong nó ngày càng tăng .
-Nào ta đi thôi ! – Hắn nở nụ cười yêu thương hiếm có trong cuộc đời mình cùng cánh tay đưa về phía nó như chứng minh rằng “ có anh ở bên,em đừng lo"Mọi thứ như ngừng quay với nụ cười của hắn ,tim nó như một luồng ấm áp vừa chạy qa ,bao hồi hộp,lo lắng đều tan biến ,hiện tại chỉ còn sự hạnh phúc tràn ngập nơi tim .Nó nở nụ cười vui vẻ,nắm tay hắn bước vào buổi tiệc ,bước vào cuộc sống của hắn ,bước vào thế giới xa hoa hoàn toàn xa lạ với nóHọ nắm tay nhau bước đi trên con đường hoa nhỏ ,như đang trên lễ đường hạnh phúc ,tuy chông gai ,gian truân ,nhưng đổi lại hạnh phúc viên mãn là điều họ có được.Đôi trai thanh nữ tú ấy sãi bước tự tin và tràn đầy hi vọng về một kết thúc đẹp cho cuộc tình của họ .Hắn và nó tiến bước đến bục sân khấu ,nơi trung tâm của mọi ánh nhìn ,mọi ánh đèn chiếu sáng lấp lánh .Đôi trai gái ấy ,vẫn tay trong tay ,vẫn là sự tin tưởng nhau trong mọi hoàn cảnh . Mọi người xung quanh ,hầu như tất cả hướng mắt về nơi tỏa sáng ấy ,không phải là những ánh đèn xa hoa ,mà là vẻ đẹp lịch lãm của cậu trai trẻ ,cùng vẻ đẹp trong sáng,tinh khiết của cô gái thu hút mọi ánh nhìn nơi đây.
Hắn khàn giọng với vẻ mặt nghiêm nghị ,lạnh lùng của một thiếu gia :
-Chào các vị , tôi - Hoàng Thành Phong,sẽ là người kế thừa tập đoàn Hoàng gia .Nhân buổi tiệc hôm nay tôi xin giới thiệu với các vị một người .Đây - người con gái đứng bên cạnh tôi là vị hôn thê của tôi ,cô ấy là Bảo Ngọc ,là con heo lai gà ngốc của tôi …- Hắn vừa nói với giọng lạnh lùng pha lẫn ấm áp yêu thương ,vừa nhẹ nhàng choàng vai Bảo Ngọc đưa ra lời thông báo với tất cả mọi người …
Bảo Ngọc cứ ngơ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra ,chưa hiểu những lời hắn nói là gì .Tiếng vỗ tay vang dội cả buổi tiệc khiến đầu óc nó trống rỗng,không thể suy nghĩ được gì ,chỉ biết gượng cười giữ thể diện.Đang mông lung trong mớ thông tin rời rạc chưa thể lắp ráp ,bàn tay nó bất chợt lực lạ nào đó nắm lấy dẫn đi .Chủ nhân của lực lạ ấy không ai khác là hắn ,sau mọi thứ ,mọi tuyên bố của hắn với mọi người ,giờ lại là hành động bỏ trốn ,khiến nó không tài nào hiểu được
-Băng tảng ,anh dẫn em đi đâu vậy?
- Đến nơi rồi em sẽ biết ? – Hắn chẳng màng giải thích chỉ kéo nó đến chiếc xe của mình ,phóng đi bỏ lại nơi nhộn nhịp này
Trong sự náo nhiệt của buổi tiệc đâu đó thoắt ẩn sự cô đơn , lạnh lẽo cùng nổi đau tuyệt vọng ,nguời sở hữu nơi đó không ai khác là anh – Trần Thanh Phong…Quanh anh là sự vui vẻ ,nhộn nhịp của buổi tiệc ,duy nơi anh đứng lại bao trùm một bầu không khí lạnh giá tình thương .Vẻ mặt anh đầy tâm trạng lân lê ly rượu trên tay với bao nổi sầu thảm
-Anh chưa từ bỏ sao? – Tiểu Tuệ nhìn anh đã một lúc lâu ,cô cảm nhận được nổi buồn trong anh ,cũng là nổi buồn yêu người ,người không yêu mình,của chính bản thân cô .Cô tiến đến trò chuyện cùng anh
-Hừ… từ lúc bắt đầu lại anh đã không có hi vọng ,huống chi nói đến sự từ bỏ - anh ảm đạm ,nhẹ nhàng trút tâm sự vào lời nói
-Anh ngốc thật!
-Ừ ! anh ngốc ,nhưng nhờ vậy anh mới hiểu rõ giá trị của tình yêu .Không cần bên nhau mới gọi là yêu .Yêu chỉ đúng nghĩa khi người mình yêu hạnh phúc.!
Tình cảm với Bảo Ngọc ,anh luôn cất giữ nhưngkhông thể nối lại tình xưa.Tuy với anh là sự đau khổ ,nhưng với nó là hạnh phúc thì đó cũng là điều anh muốn cho tình yêu thầm lặng của mình.Khi yêu không cần chiếm hữu chỉ cần cảm nhận được người mình yêu hạnh phúc ,đó mới là cảm giác yêu thương..Đừng nên lẫn giữa yêu và chiếm đoạt …
Anh hòa mình với dòng tâm sự trĩu nặng ,nâng ly rượu trên tay uống cạn ,như thể muốn hòa cùng men say quên hết chuyện ưu phiền ……Ánh trăng đêm nay soi sáng cả mọi ngõ ngách phố phường ,soi sáng cả những gương mặt thanh tú .Soi cả gương mặt chất chứa nổi buồn của anh …Duy nơi hắn và nó lại ngập tràn màu hồng hạnh phúc .
Bảo Ngọc rụt rè trước sự sang trọng ,lộng lẫy của nơi đây .Ngôi biệt thự to và rộng lớn với khu vườn trải dài bông hồng đủ màu sắc ,cùng với lối đi đến cửa chính thẳng tắp ,xa tít như đường chân trời ,khiến nó càng lo lắng hơn bao giờ hết .Với nó ,nơi đây không thuộc về mình ,bởi sự xa hoa của vật chất ,uy quyền của con người nơi đây tách biệt hoàn toàn với một thân phận cỏn con như nó .Đôi tay của Bảo Ngọc run run ,ướt đẫm mô hôi ,đôi chân ngày nào đánh đá nay lại bũn rũn lạ kì .Nó cứ đứng như tượng như thể cơ thể mình đã bị đóng đinh tại ranh giới bước vào thế giới hào quang kia,không hay hắn đến lúc nào lay lay mặt mình
- Heo lai gà ..sao em không vào ?? – hắn khó hiểu hành động này , lay lay vẻ mặt mất hồn của nó.Thoáng nhìn ,hình dáng hôm nay của nó như một thiếu nữ thực thụ .Nó điệu đà với chiếc đầm trắng hở vai toát lên vẻ đẹp thanh tao của nữ nhi .Nó càng đẹp hơn với đôi giày màu kem vừa vặn hắn tặng ,khiến hắn như động lòng phàm trước ải mỹ nhân .
-Hả ? à …ừ….- Bảo Ngọc chưa kịp hoàn hồn ú ớ cho qua ,đến khi tỉnh mộng thì ôi thôi …
Trước mắt nó có phải là hắn hay là chàng hoàng tử hòa hoa nào ? Hắn ,hôm nay ăn viện cực lịch lãm ,ra dáng đàn ông thành đạt với bộ vest đen uy nghiêm ,bên trong thấp thoáng áo sơ mi trắng thư sinh ,cùng đôi giày da bóng loáng ,thoáng nhìn nó cứ ngỡ anh chàng doanh nhân thành đạt nào ấy chứ…Nó với linh tính mách bảo của người con gái ,khi thấy trai đẹp là đôi mắt ấy cứ dán chặt vào khuôn mặt hotboy khả ái ấy .Mọi đường cong ,góc cạnh trên gương mặt ấy càng tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng mà quyến rủ chết người của hắn ..Cứ 1 phút trôi qua,…hai phút trôi qua…5 phút lại trôi …ánh mắt nó chỉ dừng nơi gương mặt đầy tinh khôi của hắn , đến khi hắn cắt ngang lần 2 :
-Heo ngốc ? – hắn hét lớn như triệu ba hồn bảy vía của nó về nơi đây
-Hả? – Bảo Ngọc giật bắn người nhập hồn gấp rútTình trạng bây giờ của nó như vừa đến ngưỡng cửa diêm la dương ,lại bị tiếng hét thất thanh như thiên loi đánh sét vang lên ,lôi cả hồn lẫn xác gấp rút triệu tập ,hối hả như vắt chân lên cổ mà chạy .Bởi nó đấm chìm trong nhan sắc quá ư là hoàn hảo của hắn, không hay đứng trước cổng cũng tầm vài mươi phút .Kẻ kia như chỉ chờ cơ hội mắng yêu nó :
-Em đúng là …chúng ta đứng đây bao lâu rồi em biết không ?? Định tàn tiệc mới vào hả con heo ngốc ?
-À ..em xin lỗi …tại …- Bảo Ngọc thẹn thùng nhận lỗi ..bởi ngày hôm nay quá hồi hộp với nó ,khi biết bao con người hiện diện nơi đây ,áp lực trong nó ngày càng tăng .
-Nào ta đi thôi ! – Hắn nở nụ cười yêu thương hiếm có trong cuộc đời mình cùng cánh tay đưa về phía nó như chứng minh rằng “ có anh ở bên,em đừng lo"Mọi thứ như ngừng quay với nụ cười của hắn ,tim nó như một luồng ấm áp vừa chạy qa ,bao hồi hộp,lo lắng đều tan biến ,hiện tại chỉ còn sự hạnh phúc tràn ngập nơi tim .Nó nở nụ cười vui vẻ,nắm tay hắn bước vào buổi tiệc ,bước vào cuộc sống của hắn ,bước vào thế giới xa hoa hoàn toàn xa lạ với nóHọ nắm tay nhau bước đi trên con đường hoa nhỏ ,như đang trên lễ đường hạnh phúc ,tuy chông gai ,gian truân ,nhưng đổi lại hạnh phúc viên mãn là điều họ có được.Đôi trai thanh nữ tú ấy sãi bước tự tin và tràn đầy hi vọng về một kết thúc đẹp cho cuộc tình của họ .Hắn và nó tiến bước đến bục sân khấu ,nơi trung tâm của mọi ánh nhìn ,mọi ánh đèn chiếu sáng lấp lánh .Đôi trai gái ấy ,vẫn tay trong tay ,vẫn là sự tin tưởng nhau trong mọi hoàn cảnh . Mọi người xung quanh ,hầu như tất cả hướng mắt về nơi tỏa sáng ấy ,không phải là những ánh đèn xa hoa ,mà là vẻ đẹp lịch lãm của cậu trai trẻ ,cùng vẻ đẹp trong sáng,tinh khiết của cô gái thu hút mọi ánh nhìn nơi đây.
Hắn khàn giọng với vẻ mặt nghiêm nghị ,lạnh lùng của một thiếu gia :
-Chào các vị , tôi - Hoàng Thành Phong,sẽ là người kế thừa tập đoàn Hoàng gia .Nhân buổi tiệc hôm nay tôi xin giới thiệu với các vị một người .Đây - người con gái đứng bên cạnh tôi là vị hôn thê của tôi ,cô ấy là Bảo Ngọc ,là con heo lai gà ngốc của tôi …- Hắn vừa nói với giọng lạnh lùng pha lẫn ấm áp yêu thương ,vừa nhẹ nhàng choàng vai Bảo Ngọc đưa ra lời thông báo với tất cả mọi người …
Bảo Ngọc cứ ngơ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra ,chưa hiểu những lời hắn nói là gì .Tiếng vỗ tay vang dội cả buổi tiệc khiến đầu óc nó trống rỗng,không thể suy nghĩ được gì ,chỉ biết gượng cười giữ thể diện.Đang mông lung trong mớ thông tin rời rạc chưa thể lắp ráp ,bàn tay nó bất chợt lực lạ nào đó nắm lấy dẫn đi .Chủ nhân của lực lạ ấy không ai khác là hắn ,sau mọi thứ ,mọi tuyên bố của hắn với mọi người ,giờ lại là hành động bỏ trốn ,khiến nó không tài nào hiểu được
-Băng tảng ,anh dẫn em đi đâu vậy?
- Đến nơi rồi em sẽ biết ? – Hắn chẳng màng giải thích chỉ kéo nó đến chiếc xe của mình ,phóng đi bỏ lại nơi nhộn nhịp này
Trong sự náo nhiệt của buổi tiệc đâu đó thoắt ẩn sự cô đơn , lạnh lẽo cùng nổi đau tuyệt vọng ,nguời sở hữu nơi đó không ai khác là anh – Trần Thanh Phong…Quanh anh là sự vui vẻ ,nhộn nhịp của buổi tiệc ,duy nơi anh đứng lại bao trùm một bầu không khí lạnh giá tình thương .Vẻ mặt anh đầy tâm trạng lân lê ly rượu trên tay với bao nổi sầu thảm
-Anh chưa từ bỏ sao? – Tiểu Tuệ nhìn anh đã một lúc lâu ,cô cảm nhận được nổi buồn trong anh ,cũng là nổi buồn yêu người ,người không yêu mình,của chính bản thân cô .Cô tiến đến trò chuyện cùng anh
-Hừ… từ lúc bắt đầu lại anh đã không có hi vọng ,huống chi nói đến sự từ bỏ - anh ảm đạm ,nhẹ nhàng trút tâm sự vào lời nói
-Anh ngốc thật!
-Ừ ! anh ngốc ,nhưng nhờ vậy anh mới hiểu rõ giá trị của tình yêu .Không cần bên nhau mới gọi là yêu .Yêu chỉ đúng nghĩa khi người mình yêu hạnh phúc.!
Tình cảm với Bảo Ngọc ,anh luôn cất giữ nhưngkhông thể nối lại tình xưa.Tuy với anh là sự đau khổ ,nhưng với nó là hạnh phúc thì đó cũng là điều anh muốn cho tình yêu thầm lặng của mình.Khi yêu không cần chiếm hữu chỉ cần cảm nhận được người mình yêu hạnh phúc ,đó mới là cảm giác yêu thương..Đừng nên lẫn giữa yêu và chiếm đoạt …
Anh hòa mình với dòng tâm sự trĩu nặng ,nâng ly rượu trên tay uống cạn ,như thể muốn hòa cùng men say quên hết chuyện ưu phiền ……Ánh trăng đêm nay soi sáng cả mọi ngõ ngách phố phường ,soi sáng cả những gương mặt thanh tú .Soi cả gương mặt chất chứa nổi buồn của anh …Duy nơi hắn và nó lại ngập tràn màu hồng hạnh phúc .
Tác giả :
Pjn