Độ Ách
Chương 17
Chương 17: Sư tôn là đồ ngốc! (ngũ)
Sư nương? Tạ Tầm Vi luống cuống, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh.
"..." Bách Lý Quyết Minh không nói gì, đoạn trả lời, "Dựa vào số tuổi của bổn đại gia, bé gái này còn phải gọi ta một tiếng gia gia nữa kìa. Uổng cho Khương gia các ngươi là thượng phẩm tiên môn, vì lấy lòng bổn đại gia mà không tiếc đẩy cô nương nhà mình vào hố lửa." Y không màng đến lời nói nghe như muốn mắng cả chính mình mà đi vào trong, sau đó nói tiếp, "Cút đi, lão tử còn muốn khai lò luyện đan, không hơi đâu mà bận tâm tới các ngươi."
Người của Khương gia đi rồi, Tạ Tầm Vi cũng mất hứng, bất mãn trở về phòng. Nó nhớ tới nữ lang kia, hóa ra sư tôn không chỉ có thể thu đồ đệ, mà còn có thể thành thân nữa. Một ngày nào đó, vườn thuốc nhỏ trên núi Bão Trần sẽ đón thêm một nữ lang xinh đẹp, đến lúc đó dưới mái hiên sẽ treo đầy lồng đỏ thắm, bình phong ở hành lang được hạ xuống, nữ lang đó cầm một cây quạt lụa tròn che mặt, chầm chậm bước tới, đặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình vào lòng bàn tay của sư tôn. Sư tôn sẽ mỉm cười với nàng ta, trao cho nàng ta một ánh mắt dịu dàng, sau đó bọn họ sẽ sinh ra một em bé dễ thương, thay thế vị trí của Tạ Tầm Vi.
Nó sẽ không còn là tiểu đồ đệ được sư tôn yêu thích nhất nữa, sư tôn sẽ có con của riêng người, y sẽ dành tất cả sự yêu thương cho đứa bé đó.
Tạ Tầm Vi không kìm được mà rơi lệ, tấm gương trang điểm phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của nó, thoạt nhìn như một con thỏ. Nó bưng mặt khóc một hồi, nức nở mở《 Kinh Linh Xu 》ra, trên đó vẽ một bức tranh về sơ đồ huyệt vị của nam và nữ, nam nhân có nhiều hơn nữ nhân một miếng thịt, ở dưới khố. Nó mân mê nét mực trên bức tranh nhỏ kia, không ai biết thân phận thực sự của Tạ Tầm Vi, nó không phải là con gái, mà là một bé trai.
Mẹ nói, ngay từ lúc nó sinh ra tổ tông đã bói cho nó một quẻ, nói rằng đường sinh mệnh của nó nhiều chông gai trắc trở, sinh tử khó lường, nếu nuôi nó như con gái thì quỷ Vô Thường sẽ không nhận ra nó, sẽ không thể câu hồn phách của nó đi được. Bọn họ đã đúng khi làm vậy, nó phải giả làm một bé gái mới có thể sống sót. Nó vẫn còn nhớ rõ lần trước Mục gia đưa đồ đệ tới, sư tôn đã nói "Không thu đồ đệ nam". Thiếu niên Mục gia đó đúng là một bé trai, bị sư tôn từ chối. Sư tôn cho rằng nó là con gái, mới đồng ý cho nó ở lại.
Nếu nó thực sự là con gái, nó không những có thể làm đồ đệ của sư tôn mà còn có thể gả cho sư tôn nữa cơ. Sư tôn không thể cưới kẻ khác được, nếu nhất định phải cưới thì cưới nó là tốt nhất! Nó cẩn thận xem kỹ bức tranh trong kinh thư, nam nữ khác nhau chẳng qua là khối thịt thừa kia thôi. Tạ Tầm Vi lau nước mắt, lặng lẽ mở cửa ra. Trời đã tối rồi, nó sải bước trên con đường lát đá được ánh trăng dịu dàng soi chiếu, đi tới phòng bếp lấy trộm một con dao phay. Nó ngồi trên giường La Hán, kề dao vào thứ dưới khố mình, nhưng không thể xuống tay. Chắc chắn là rất đau, nó lặng lẽ chảy nước mắt.
Nó buông dao xuống, khóc lóc đi tìm sư tôn. Nó lo lau nước mắt nên không hề chú ý tới những dấu chân dính đầy bùn trên nền gạch kéo dài từ cửa ra vào đến cạnh giường. Nó mon men đến mép giường của Bách Lý Quyết Minh, nam nhân đó đã trùm chăn lên đầu ngủ rồi. Nó đẩy đẩy Bách Lý Quyết Minh mấy cái, đoạn hỏi: "Sư tôn, Tầm Vi vĩnh viễn là đồ đệ tâm can bảo bối của người đúng không?"
Bách Lý Quyết Minh buồn nôn tới mức tỉnh dậy, cái danh xưng đáng sợ gì vậy trời?
Nó hỏi tiếp: "Sư tôn, người có thể thích con trai không? Tương lai người có thể lấy một đứa con trai làm vợ được không?"
Bách Lý Quyết Minh không biết nha đầu này mơ thấy gì mà nửa đêm lại khùng điên thế này, nói: "Sao còn chưa ngủ nữa, mau đi ngủ đi."
Tạ Tầm Vi khẽ khịt mũi, "Một người con trai vừa đẹp vừa thơm, người thích không?"
Bách Lý Quyết Minh nheo mắt, càng lúc càng cáu kỉnh, "Không thích! Cút về ngủ ngay!"
Tạ Tầm Vi giật mạnh chăn bông, "Ngay cả người con trai đáng yêu nhất trên đời này người cũng không thích?"
"Ta không thích con trai! Con không ngủ thì thôi đi, nhưng có thể để yên cho ta ngủ một giấc an ổn được không hả?" Bách Lý Quyết Minh tức giận đáp.
Lòng Tạ Tầm Vi lạnh như tro tàn, nước mắt tuôn rơi.
"Sư tôn là đồ đại ngốc, con không bao giờ để ý tới người nữa!"
Nó lại nghĩ đến nữ lang xinh đẹp kia cùng với đứa con của sư tôn, cả một nhà sư tôn hòa thuận vui vẻ, chỉ có nó mặt xám mày tro mà quét rác lau bàn. Rồi con của sư tôn còn bắt nạt nó, giành xích đu với nó, cướp kinh thư của nó. Nó là người ngoài duy nhất ở đây, chỉ có thể nén giận, nhẫn nhục chịu đựng. Nó cực kỳ đau lòng, nhịn không được mà bật khóc. Vừa khóc thì không thể ngừng lại được, hàng mi run rẩy, nước mắt tuôn ra lã chã.
Bách Lý Quyết Minh hoàn toàn tỉnh táo, y ngồi bật dậy, vò đầu bứt tóc tự hỏi chính mình vì sao lại thu đồ đệ làm chi để rước cực khổ vào người, Vô Độ nói tự sát là đang tra tấn chính mình, có cái rắm ấy, thu đồ đệ mới là tra tấn thực sự! Y cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ của y không biết vì sao mà đang đau lòng muốn chết. Đột nhiên ánh mắt y dừng lại, một dấu tay đen như mực trên vai nó đập vào tầm mắt y. Nha đầu ngốc nghếch này, bị quỷ bám theo mà cũng không biết. Sao y lại quên thân thể tiểu nha đầu này thuần âm dễ gọi quỷ nhất chứ.
Thật sự là phiền toái quá đi mất, y than thở trong lòng, xách đồ đệ lên trên giường, hung tợn quát: "Khóc nữa lão tử đánh cho con ngất luôn đấy, ngoan ngoãn đợi trong này, không được đi đâu hết".
Tạ Tầm Vi vẫn còn nức nở, nhìn y kéo lê đôi giày, mặc thêm y phục rồi đi ra khỏi cửa, "Sư tôn?"
"Đừng qua đây". Bách Lý Quyết Minh cảnh cáo nó, sau đó bước ra ngoài.
Tà Tầm Vi khóc xong mệt lả, hai mắt nóng hổi sưng húp lên. Nó ngồi ở đó một lúc thì không kìm lòng được mà xuống giường đi tìm sư tôn. Đẩy cửa ra, trong sân vắng tanh, tiết trời lạnh lẽo, tiếng ve sầu biến mất, ánh trăng như gợn nước buông xuống nhân gian, trời đất như một bể nước lạnh buốt. Nó nghe thấy trong phòng nó có tiếng người, hình như là sư tôn đang nói chuyện với ai đó. Nó rón rén đi qua, chọc một lỗ trên lớp vải thưa rồi nhìn vào bên trong.
Sư tôn tựa vào ghế, vẻ mặt trông rất mất kiên nhẫn. Người lúc nào cũng như vậy, dường như việc hít thở cũng khiến người phiền chán. Có ai đó đang đứng trước mặt người, bình phong hoa điểu[1] chặn tầm mắt nên Tạ Tầm Vi không thấy rõ người nọ. Dưới bình phong lộ ra một đôi chân khô quắt, da thịt co rút lại như vỏ cây khô. Sống lưng Tạ Tầm Vi tê rần, nó sợ hãi run lẩy bẩy, cuối cùng nó cũng nhận ra, trong phòng nó có một cương thi.
[1] Hoa điểu: hoa và chim muông.
"Ta khuyên bà nên đi đầu thai nhanh đi, cứ vương vấn chốn nhân gian này chẳng có gì tốt đâu." Bách Lý Quyết Minh nói.
"Khách khách..."
[2] khách khách: nguyên văn là 咯咯, là một từ tượng thanh chỉ tiếng cười khúc khích.
Tạ Tầm Vi nghe thấy một giọng nói cứng ngắc, nó biết rằng sau khi người chết đi cổ họng sẽ bị cứng lại, không thể nói chuyện được nữa.
Cương thi kia cứ kêu lên không ngừng, trông như đang cố gắng tạo ra âm thanh. Tiếng kêu của nó dần dần giống với tiếng người, tuy rằng vẫn còn kém xa. Nó liên tục lặp đi lặp lại thứ gì đó, hình như là một cái tên, Tạ Tầm Vi dỏng tai nghe, bỗng chốc sửng sốt.
Nó đang nói: "Tầm Vi..."
"Nha đầu kia có ta chăm sóc rồi, bà không cần lo lắng." Bách Lý Quyết Minh nói, "Ta sẽ dạy nó thuật pháp, chỉ nó đọc kinh thư, đảm bảo cho nó có ăn có mặc. Ta quản luôn việc xuất giá của nó, được chưa nào?"
"Tầm Vi..." Nó không dừng lại mà vẫn tiếp tục niệm cái tên này.
Tạ Tầm Vi nhận ra được điều gì đó, lập tức che miệng, mở to mắt rơi lệ.
"Bà còn chưa vừa lòng hả?" Bách Lý Quyết Minh bực bội, "Bà có tin lão tử phong ấn bà luôn không? Bị phong ấn cũng không dễ chịu đâu, mất đi năm giác quan, bị giam trong bóng tối, không thể đi đâu được hết. Bà sẽ bị lạc lối trong tâm trí của mình, vĩnh viễn quanh quẩn bên trong những hồi ức. Ta nể tình bà là phụ nữ, bà tự mà lo liệu cho xong đi."
Cương thi cúi đầu kêu khóc, gian nan thốt ra từng chữ: "Lập thề... bảo hộ..."
Bách Lý Quyết Minh dửng dưng như không, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng nghiêng người ngồi dậy, giơ ba ngón tay lên. Dáng vẻ y không còn lười biếng buồn chán như thường ngày nữa, y thu lại tính cách nóng nảy hung dữ của mình, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, trịnh trọng tuyên bố: "Bách Lý Quyết Minh ta lập lời thề, nếu ngày nào ta còn sống thì ngày đó ta vẫn sẽ bảo vệ Tạ Tầm Vi. Dù ta có tan xương nát thịt cũng sẽ bảo hộ nó bình an. Đừng lo lắng nữa".
Bầu không khí chìm vào im lặng, hồi lâu sau mới vang lên một giọng nữ đứt quãng.
"Cảm ơn...".
Cuối cùng nữ cương thi cũng di chuyển, bà bước từng bước ra ngoài cửa, thong thả tiến sâu vào màn đêm.
Tạ Tầm Vi co người trong góc tường, lệ rơi đầy mặt. Nó biết, nữ thi đó là mẹ của nó, bà đã chết, rồi sống lại, từ trong phần mộ bò ra, lặn lội ngàn dặm đi tới núi Bão Trần xem đứa con bé bỏng của bà thế nào rồi. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó bước tới trước mặt nó. Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống bên cạnh nó, nhẹ nhàng xoa đầu nó, "Chẳng phải đã bảo con đừng đi ra rồi sao? Con đó, sao lại không nghe lời gì hết vậy?"
"Sư tôn" Tạ Tầm Vi tựa vào trong lòng ngực y, "Mẹ con biến thành ác quỷ rồi sao?".
"Con sợ à?" Bách Lý Quyết Minh hỏi nó.
Tạ Tầm Vi lắc đầu.
"Sau khi chết chấp niệm chưa được giải sẽ biến thành quỷ, nếu quỷ nào bám vào thân thể người thì đó là quỷ quái. Trong sách có nói đời người như một giấc mộng dài, mộng tỉnh người tan, nào có dễ dàng như vậy?" Bách Lý Quyết Minh nhìn về nơi xa, ánh trăng sáng rọi vào đôi mắt y, "Tầm Vi, quỷ hồn rất đau khổ, bọn họ không giải được nút thắt trong lòng, vây mình trong cạm bẫy sinh tử, trói buộc trong một cái lưới. Con không cần sợ bọn họ, nếu về sau con gặp họ, cố gắng siêu độ cho họ, cho họ một chút bình an cuối cùng."
"Chấp niệm của mẹ là con, đúng không?" Tạ Tầm Vi hỏi, "Bà biết con đã bình an nên có thể đi đầu thai rồi."
"Ừm". Bách Lý Quyết Minh xoa xoa đầu nó.
"Sau khi mẹ đầu thai rồi thì còn có thể nhận ra con không?"
"Không thể." Bách Lý Quyết Minh thấp giọng nói, "Sau khi bà đầu thai thì sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, không còn những việc đã trải qua ở kiếp này, cũng không còn ký ức của kiếp này nữa. Nhưng chỉ như vậy thì bà mới có thể được giải thoát."
Tạ Tầm Vi trầm mặc thật lâu, Bách Lý Quyết Minh chọt chọt hai má của nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt dưới ánh trăng, nhìn vẻ mặt là biết nó đang rất âu sầu. Sau một lúc lâu, nó nhẹ nhàng hỏi: "Sư tôn, người có thể ở bên con lâu một chút được không, con cũng không tham lam đâu, đến năm tám mươi tuổi là được rồi."
Vậy mà nói không tham lam hả? Bách Lý Quyết Minh sờ sờ đầu nó.
Tiếng gió thổi lặng lẽ, ánh trăng dịu dàng khiến cho hàng lông mày sắc sảo của y cũng mềm mại hơn rất nhiều. Thầy trò bọn họ ngồi sát vào nhau, làn gió mát rượi thổi qua những chiếc mành trúc treo dưới hiên nhà vang lên tiếng lách cách. Bách Lý Quyết Minh nhớ tới cái miệng phụng phịu của Tầm Vi mỗi khi nó bày trò làm nũng, nhớ tới tà váy tung bay cùng với sự hoạt bát của nó. Y chết chắc phải lâu lắm rồi, đã quên mất tư vị của cuộc sống là như thế nào. Giờ đây cuối cùng y cũng cảm nhận được một chút rồi.
Ôi, phiền quá đi!
Còn cách nào nữa đâu? Cũng đã thề rồi. Bách Lý Quyết Minh y, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy[3].
[3] Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: lời nói đã nói ra rồi thì đi theo gió thoảng mây bay, và người nói không thể rút lời mình lại được, ý muốn khuyên chúng ta cẩn trọng trong lời nói của chính mình.
Y nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.
"Đồ nhi, từ nay về sau, sư tôn sẽ sống vì con."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua ngồi chơi trò Sa Hạp tu tiên, mục đích của tui là nơi nơi đều song tu, kết bạn lữ, ngồi nhìn bọn họ tranh giành tình nhân, tự chém gϊếŧ lẫn nhau. Tui cố tình đề cập với chồng tui về một người bạn nào đó, nói bạn đó là một người rất đáng để kết bạn, tui nhìn ảnh nổi máu ghen, mắt đỏ ngầu ấn tui lên tường, ai biết được thế mà ảnh lại tán thành quan điểm của tui, còn nói là sẽ kết bạn với người đó.
Tui: ???
Không chơi nữa, chả vui gì hết.