Dịu Dàng Nói Tiếng Yêu Em
Chương 9: Gọi tao là chị đại!
“Ào… ào…"
Tôi đưa tay vặn chặt vòi nước đang xả cỡ đại lại. Vuốt mặt, hất đi đám nước trên mặt mình.
-Đám bạn chết tiệt, son với siếc… Thật quá rồi mà…
Tôi lầm bầm thầm rủa rồi xốc cặp lên. Dù cái lúc mà Gia Bảo nói thế tôi đã đi rửa rồi nhưng hình như vẫn chưa sạch nên tan học, đám bạn về hết rồi mà tôi vẫn phải chực ở vòi nước mà rửa thế này đây. Chứ nếu không anh Hoàng mà thấy thì cắt cổ tôi đem treo lên xà nhà luôn. Tôi đã phải viện đủ lý do mới trốn được. Nhưng cái giá phải cho nó là tôi phải đi-bộ-về, và tôi không thích thế chút nào hết! Nó quá đau đớn mà!!! Ta thù mày, son!!!
Tôi thở dài rồi xách cặp chạy nhanh ra về. Bỗng nhiên chạy qua tôi nghe thấy tiếng đánh nhau, bước chân tôi phanh kít lại. Từ khi làm bạn với tên Gia Bảo, tôi đã trở nên nhạy cảm với các âm thanh đánh nhau như vậy. Tôi lùi lại, tiếng chân dậm mạnh xuống đất, có cả tiếng cười nhạt, rất cả đều vang từ phía sau dãy nhà vệ sinh. Tôi bước đến gần, cả người lạnh đi. Gia Bảo đứng tựa người vào tường, trên mặt đầy những vết thương. Và đám đàn anh đứng xung quanh thì nhìn Gia Bảo đầy đáng sợ. Một tên đàn anh mặt mũi bặm trợn bước ra nắm lấy tóc Gia Bảo lôi mạnh, nghiến răng cưỡi cợt nhả:
-Gia Bảo, thất vọng quá, từ khi nào mày lại nhu nhược thế? Bình thường mày đã lao vào đánh bọn tao túi bụi rồi mà?
Gia Bảo không trả lời, gườm mắt nhìn chúng, nhìn đi chỗ khác, khàn giọng lên tiếng:
-Nói quá nhiều, nếu đánh thì đánh luôn đi.
-Thật bất ngờ, rốt cuộc thì mày trở nên ẻo lả cam chịu từ khi nào thế? Mày đang khinh thường không thèm đánh bọn tao à?
Tên đó nổi điên lên đạp Gia Bảo xuống quát ầm lên.
-Đánh trả đi tao xem! Mày đang khinh thường bọn tao à??
-Tôi không đánh nhau. - Gia Bảo đứng dậy, đưa tay gạt đi vệt máu bên miệng. –Tôi không đánh nhau, vì có người không muốn tôi dính vào bạo lực nữa. Đó là người bạn duy nhất hiện giờ mà tôi có, tôi không muốn mất đi người bạn đó.
Tôi sững người.
“Gia Bảo…"
Cậu đang nói thật à?
Cậu đang cố gắng không đánh nhau vì tôi à?
Tôi bặm chặt môi, có gì đó xúc động trỗi dậy, tôi biết chứ, hoàn toàn biết Gia Bảo là một học sinh tốt. Cậu ấy không có bạn, và cậu ấy cần tôi. Nhưng Gia Bảo, dù có là thế, nhưng cậu cũng phải đánh trả những lúc như thế này mà bảo vệ chính mình chứ? Tôi bật cười, cười vì vui, vì biết Gia Bảo là một người tốt, là một học sinh tốt.
-Mày tới số rồi ôn con! –Thằng đại ca ngửa đầu lên trời cười vang rồi nắm tay thành một nắm đấm, chuẩn bị đấm vào Gia Bảo. Tôi hoảng hốt liền mở nút áo trên cùng ra, xắn tay áo lên rồi tháo áo ra khỏi quần, đưa tay vò rối mái tóc ngắn của mình rồi lôi cặp ra xách ngược trên tay làm vẻ mặt hờ hững lờ đờ để trông có vẻ giống hình tượng Gia Bảo mà hồi đầu năm tôi từng nhận xét. Tôi bước ra, nghiêng đầu qua một bên, mặt lạnh lùng nhìn chúng, cất giọng nhàn nhạt:
-Đánh hội đồng nhục mặt quá các chú em.
Ngay lập tức, cả đám chuyển hướng nhìn chằm chằm vào tôi. Tên đang nắm đấm cũng khựng lại, hạ tay xuống nhìn tôi. Chân tôi run cầm cập nhưng tôi vẫn cố làm mặt lạnh như tiền. Thực ra, những tên côn đồ thường hay nhát. Tôi hít một hơi sâu, cười khẩy một tiếng rồi đưa tay lên vò lấy mái tóc ngắn của mình. Tôi hé mắt nhìn xuống Gia Bảo. Khỏi phải nói Gia Bảo mặt thộn ra, ngớ người nhìn tôi sửng sốt như khó có thể tin được. Tôi cố nén tiếng rên rỉ vì hoảng sợ, tôi ngoắc tay với Gia Bảo, cao giọng:
-Nhóc, mày lại đây chị xem.
Gia Bảo nhìn tôi, bước lại gần. Vẻ mặt cậu ta có vẻ lo sợ thay cho tôi.
-Này, cô là ai thế oắt con?
Một giọng nói vang lên. Ngay lập tức, cả đám quay mặt lại rồi tản ra, để lộ một tên con trai đang khoanh tay tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn chúng tôi. Lạy chúa, tên này đẹp trai quá. Sao tên nào đẹp trai cũng toàn là côn đồ hoặc biến thái cả vậy? Thì ra chỉ có mỗi anh trai tôi là thiên hạ đệ nhất soái ca thôi à? Tôi dẹp những suy nghĩ đó đi rồi lấy lại vẻ mặt của mình, đoán chừng tên này chính là lũ đứng đầu.
-Oắt con à? -Tôi cười khẩy, rồi hếch mặt lên, tôi nhàn nhạt cao giọng nói to -Gọi tao là CHỊ ĐẠI!
Cả đám trố mắt nhìn tôi. Gia Bảo càng trố mắt nhìn tôi. Bên dưới bắt đầu xôn xao khi nghe tôi nói thế. Tên đẹp trai nhướn nhẹ mày nhìn tôi rồi hé nhẹ mắt xuống, hắn ta bước đến gần tôi, đưa tay vờn nhẹ một lọn tóc ngắn của tôi, lên tiếng nhừa nhựa:
-Chị đại? Thì ra trường này có cả chị đại nữa? Thú vị… Để xem “chị đại" làm được gì nào?
Nói xong cả đám phía sau bắt đầu dồn lên. Tên đẹp trai lùi dần ra sau, khoanh tay nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi run hết mức, chuẩn bị đến bước cuối cùng, nếu bước cuối cùng thất bại thì bị ăn đánh tả tơi vào viện ngay. Tôi cười khẩy hếch mặt lên, lên giọng:
-Gia Bảo, biết bây giờ chúng ta làm gì không?
Tôi xắn tay áo cao lên nhướn mày nhìn Gia Bảo. Gia Bảo vẫn chưa bình thường trước tôi, nhíu mày nhìn tôi thất thần. Tôi tháo chiếc cặp trên người mình ra rồi ném mạnh xuống đất:
-Gia Bảo, khi tôi đếm 1, 2, 3 thì cùng làm nhé?
-Cái….
-1,….2……-Tôi cẩn thận đếm, cả đám đằng kia cũng hóng xem chúng tôi sẽ làm gì. -3!
Chữ “ba" vừa phát ra thì tôi đã túm lấy tay Gia Bảo phóng chạy nhanh ra khỏi dãy nhà vệ sinh với tốc độ siêu thần tốc.
-Cái gì thế này???- Gia Bảo gào lên –Theo tôi nhớ đến số “ba" thì lao vào đánh nhau, thì ra là chạy à???
-Chứ còn gì nữa!!! Đó chỉ là lừa thôi! Chạy nhanh đi!!! –Tôi cũng gào lên rồi vẫn nắm tay Gia Bảo chạy thục mạng.
-Đứng lại!!! –Cả đám kia biết bị lưà tức giận đuổi theo. Chúng vừa đông vừa mạnh. Tôi chạy không kịp.
-Chạy nhanh lên! –Gia Bảo gào lên rồi kéo mạnh tôi chạy về phía trước. Tôi vừa chạy vừa tức ngực, quay lại phía sau thì chân tay bủn rủn cả lên, đám kia đuổi gần đến, mặt mũi đứa nào đứa nấy hừng hực hỏa. Kì này chúng mà bắt được thì teo cho tôi luôn!
Tôi cố co giò chạy theo.
-Bây giờ chạy đi đâu đây??? Chúng sắp đuổi kịp rồi! –Tôi gào lên.
-Chạy ra quán nước trước cổng trường rồi tính tiếp!
Gia Bảo gào lên rồi ngay lập tức cả người tôi bị nâng lên. Tiếp theo đó là tôi bị Gia Bảo vác lên vai phóng như điên. Tôi phải công nhận Gia Bảo chạy vừa nhanh lại vừa khỏe. Nhưng tình thế này thì nghĩ gì đến mấy thứ đó nữa? Tôi thầm gào thét trong đầu rồi quay lại phía sau. Gia Bảo xốc mạnh tôi rồi chạy nhanh về phía cổng trường, đẩy mạnh chiếc cổng một tiếng “rầm" rồi chạy tiếp. Tôi quay lại, đám phía sau gầm lên rồi giật mạnh cổng ra, nhưng nhờ thế đã giảm đi thời gian đuổi.
-Kịp rồi! –Gia Bảo nhếch miệng cười rồi rút chiếc khóa xe bên trong túi của mình ra, người vẫn chạy cật lực. Gia Bảo chạy vào quán nước, chiếc xe phân phối lớn nằm đó đẹp đến chảy dãi. Khoan đã , không lẽ…
Gia Bảo găm mạnh chìa khóa vào chiếc xe đó, đặt tôi xuống rồi cậu ta đội mũ bảo hiểm của mình vào nhanh chóng rồi gào lên:
-Tuấn Hưng! Ném cho tôi cái mũ bảo hiểm, nhanh lên!
Một tên con trai ló mặt ra, thấy Gia Bảo liền gật đầu vội chạy đi tìm.
-Leo lên xe, nhanh lên! –Gia Bảo ra lệnh. Tôi nhanh chóng trèo lên xe, đúng lúc đó, chiếc mũ bảo hiểm từ trong phi ra, Gia Bảo bắt lấy rồi ném cho tôi. Bắt đầu khởi động xe chờ tôi.
-Chúng kìa! Chặn lại!
Đám kia đã đuổi đến tận cổng. Tôi hỏang sợ mất mật vội gài mũ vào.
-Sẵn sàng chưa? –Gia Bảo nói rồi ngay lập tức, tiếng động cơ vang lên rồi cả chiếc xe phi nhanh ra phía cổng khiến tôi hoảng hốt suýt văng ra đằng sau. Cả đám hoảng hốt dạt ra hai bên để chiếc xe phân phối lớn phóng ra điên loạn.
Chiếc xe đi với tốc độ khiếp sợ khiến tôi gào lên:
-Gia Bảo! Đi chậm thôi!!! Tôi không chịu nổi!
Gia Bảo cố tình không nghe thấy tôi nói, vặn tay phóng nhanh hơn khiến tôi phải còng mình lại mà bám chặt lấy cậu ta.
-Gia Bảo!!! Cậu chưa đủ tuổi lái xe, chưa có bằng lái!!! –Tôi hét lên, tiếng gió tát vào làm ù đặc tai tôi.
-Thì kệ chứ??? Chỗ này cảnh sát ít đi tuần mà lo gì!!! –Gia Bảo cũng hét lên để tôi có thể nghe thấy.
-Chúng hết đuổi theo rồi!!!!
-Kệ chúng!!! Hôm nay, tôi sẽ mang cậu đi một vòng quanh thị trấn!!!! –Gia Bảo cười vang.
-Cái gì????
Nhưng tôi chưa kịp hỏi hết thì thêm một lần nữa phải nép mình vào lưng Gia Bảo vì chiếc xe lại phi như điên. Mẹ ơi, con chưa muốn chết! Con chưa muốn chết!!!
***
-Mình còn sống, ơn trời… Mình còn sống,…-Tôi sờ soạng khắp người, rồi run run cởi bỏ mũ bảo hiểm, run cầm cập.
-Ha ha! Đúng thật là… Qúa hài mà… -Gia Bảo cười toáng lên. Cầm lấy cái mũ bảo hiểm vắt lên tay lái xe.
-Cậu… Tại sao một học sinh 17 tuổi như cậu lại có chiếc xe đó thế??? –Tôi chỉ vào cậu ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên gào lên.
-Thì tất nhiên là bố tôi mua cho tôi rồi.
-Trời! Cậu phóng như điên thế không bị công an tóm cổ cũng bị tai nạn đấy, hiểu không??? –Tôi gào lên, nhưng phải thừa nhận là con xe của hắn ta đẹp chết đi được ấy, nhìn mà thèm nhỏ dãi. Lần đầu tiên tôi được ngồi trên nó đấy. Nhưng nhớ lại thì tôi không khỏi run lên cầm cập, xém tí nữa là rụng tim rồi.
-Này. –Một cây kem chìa ra trước mắt tôi. Tôi tròn mắt nhìn lên thì bắt gặp nụ cười lóa mắt của Gia Bảo. Trong khi tôi suy nghĩ linh tinh, Gia Bảo đã mua kem về rồi, vậy đấy. Tôi cầm lấy cây kem bỏ vào miệng ngậm.
-Nói thật chứ lúc nãy tôi còn tưởng cậu là giang hồ thật đấy, ha ha.. –Gia Bảo bật cười lớn, cả người gập lại.
-Lúc ấy tôi run cầm cập luôn ấy… Phù… -Tôi vuốt mồ hôi.
-Thế sao lúc ấy cậu không bỏ về? Như thế nguy hiểm lắm đấy. Lúc thấy cậu xuất hiện tôi suýt gào lên rồi.
-Tôi là bạn cậu mà! Không lẽ lại bỏ mặc bạn mình lại à? Với lại, cậu không muốn đánh nhau cơ mà. –Tôi liếm kem, thở dài. Không nhịn được giơ đấm đấm một cái vào đầu Gia Bảo gào lên –Mà cậu ngu thế??? Dù tôi có nói thế thật nhưng những lúc cần như thế cậu cũng phải đánh chứ? Cậu định để yên cho chúng nó tiễn cậu vào viện à?
Gia Bảo mở to mắt nhìn tôi rồi phì cười. Cậu ta đưa tay lên vò tung mái tóc của tôi, rồi biếng nhác gác cằm lên đầu tôi, mắt nhắm nhẹ, cười nói:
-Nguyễn Thùy Dương, cậu đúng là rắc rối, cậu xoay tôi như một chiếc chong chóng vậy. Nhưng mà,… Tôi thích như thế. Lần đầu tiên tôi có một người bạn kì lạ như cậu đấy, lúc mà cậu nắm tay tôi chạy cũng thế…
Tôi sững người.
Giọng của Gia Bảo nghe thật nhẹ, như một cánh hoa đáp dịu dàng trên mặt nước, thế đấy….Bỗng tiếng từ đâu vọng đến vang lên.
-Xem cái cặp bên kia kìa..
-Oa, dễ thương ghê ta ơi!!!
-Anh ý đẹp trai ghê!!!
-Xem hành động đáng yêu chưa? Chua choa…
Đám nữ sinh bên kia chỉ vào chúng tôi kêu lên. Tôi giật bắn người, vội vàng đưa tay lên đẩy cằm Gia Bảo ra khỏi tóc mình nhưng Gia Bảo đã nắm lấy cổ tay tôi kìm lại. Vẫn tiếp tục tựa cằm xuống tóc tôi, nói nhẹ nhàng:
-Tôi mệt quá, cho tôi tựa chút đi. Có trách thì trách vì sao tôi cao hơn cậu làm gì.
Tình cờ lúc đó, một vết thương trên tay Gia Bảo hiện ra khiến tôi chạnh lòng. Tôi thở dài rồi mở trong cặp ra, tìm băng dính thương. Từ khi làm bạn với Gia Bảo, tôi đã có nhiều băng sinh thương hơn bình thường, và đôi khi có cả oxy già mang theo nữa.
Tôi đẩy cằm Gia Bảo lên, cậu ta thoáng nhíu mày.
-Đợi chút nào. –Tôi đưa tay đẩy nhẹ lên vết thương bên miệng Gia Bảo. Nó đỏ tấy lên và có rỉ một chút máu lên ngón tay tôi. Tôi thở dài nhìn cậu ta, phân vân không biết lau vệt máu này ở đâu.
-Gia Bảo, cậu phải biết tự yêu quý bản thân mình đi chứ?
Gia Bảo nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, không trả lời. Bỗng, những ngón tay mát lạnh của cậu ta vươn đến nắm lấy ngón tay của tôi. Rồi cậu ta kéo lên, rồi khoảnh khắc đó, cậu ta cúi người xuống, làn môi mềm và ấm của cậu ta chạm vào ngón tay tôi. Lưỡi cậu ta hơi vươn ra liếm đi vệt máu trên tay tôi, rồi cất giọng trầm trầm, ấm áp:
-Tôi đã có cậu “bảo vệ" tôi rồi mà…
Có luồng điện chạy xẹt ngang người tôi. Tôi rụt tay lại, tóc gáy dựng ngược cả lên. Gia Bảo nhếch miệng cười rồi phá lên cười ha hả. Tôi mím môi rồi dán băng dính thương lên vết thương một bên miệng cậu ta, sau đó xông đi thẳng. Thêm một nữa, chiếc xe phân phối lớn lao vù vù còn tôi thì suýt rụng tim…
****
-Á…á……..á…….!!!! –Tôi gào lên rồi đập mạnh đầu mình vào tường. Về đến nhà rồi mới phát hiện ra mình quên cái cặp lại đó. Cái lúc mà tôi tỏ ra giang hồ, tôi đã ném bỏ cái cặp lại chỗ đó quên lấy về… Phải làm sao đây??? Đó là cả một gia sản lớn của tôi!!! Tôi ôm đầu gào thét. Nhưng trở lại bây giờ lỡ chúng vẫn còn đó thì tính sao??? Tôi cố trấn an mình, phải bảo toàn mạng sống trước đã. Tôi vuốt mồ hôi, quyết định đợi chập choạng tối, tôi sẽ lại trường lấy, chắc lúc đó sẽ không còn ai nữa đâu.
.
.
.
5 giờ 45 phút chiều…
Trời chập choạng tối.
Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi vội vàng chạy ra phía sau dãy nhà vệ sinh lúc sáng. Lạy trời cái cặp của tôi còn ở đấy! Đó là sinh mạng của tôi đấy.
Tôi nuốt nước bọt bước ra. Nhưng chết đứng tại chỗ, cái cặp của tôi đã không cánh mày bay. Tôi sững sờ, nhìn xung quanh, chạy ra chỗ bụi cây cũng không có. Tôi muốn khóc òa lên quá!!! Cái cặp của tôi!!!! Lúc tôi suýt khóc um lên thì bỗng nhiên cái cặp của tôi xuất hiện rồi đung đưa trước mặt tôi.
-Tìm cái này, đúng không? –Một giọng nói vang lên.
Tôi vội vàng đưa tay chụp lấy nhưng cái cặp của tôi bị giật mạnh nảy lên khỏi tầm tay tôi.
-Đâu có dễ thế.
Chiếc cặp kéo tuột ra sau lưng tôi. Tôi quay phắt người ra đằng sau thì đờ người. Tên hoàng tử hắc ám lúc nãy đang đứng ở trước mặt tôi. Và trên tay hắn ta, cái cặp của tôi nằm ở đấy. Hắn bước đến gần tôi một bước, tôi bất giác bước lùi ra sau một bước, nuốt “ực" một tiếng. Nhớ lại lúc nãy tôi ra vẻ ta đây giang hồ lừa hắn một vố, chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi.
-Tôi biết cô sẽ đến tìm nó mà, nhưng cô không dám đến lúc trưa là vì cô sợ chúng tôi sẽ đứng đó đợi cô nên cô đợi chập choạng tối, lúc đó chúng tôi sẽ về hết, cô mới an tâm đi tìm đúng không, “chị đại"?
Hắn nhếch mép nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ “chị đại" khiến chân tôi run lên, nuốt “ực" một tiếng. Tại sao lúc đó tôi lại khen thằng này đẹp trai thế chứ???
-Sao thế, lúc sáng hùng hổ lắm mà, Nguyễn Thùy Dương 11A2 đúng không nhỉ? –Hắn cầm trên tay bảng tên của tôi nhướn mi đọc từng chữ ra rồi nhìn sang tôi cười đểu –Nói đúng hơn là “chị đại" chứ nhỉ?
Tôi sợ mất mật, nhưng vẫn lườm hắn, giọng lạnh thấu xương:
-Bỏ cặp lại đây.
-Vội vàng gì chứ? –Hắn nhếch mép rồi bước đến gần tôi, những ngón tay trắng muốt mát lạnh của hắn vờn nhẹ lọn tóc của tôi, dừng lại ở mắt tôi, cười đểu nói:
-Này Nguyễn Thùy Dương, tôi thích cô rồi đấy.
Tôi đưa tay vặn chặt vòi nước đang xả cỡ đại lại. Vuốt mặt, hất đi đám nước trên mặt mình.
-Đám bạn chết tiệt, son với siếc… Thật quá rồi mà…
Tôi lầm bầm thầm rủa rồi xốc cặp lên. Dù cái lúc mà Gia Bảo nói thế tôi đã đi rửa rồi nhưng hình như vẫn chưa sạch nên tan học, đám bạn về hết rồi mà tôi vẫn phải chực ở vòi nước mà rửa thế này đây. Chứ nếu không anh Hoàng mà thấy thì cắt cổ tôi đem treo lên xà nhà luôn. Tôi đã phải viện đủ lý do mới trốn được. Nhưng cái giá phải cho nó là tôi phải đi-bộ-về, và tôi không thích thế chút nào hết! Nó quá đau đớn mà!!! Ta thù mày, son!!!
Tôi thở dài rồi xách cặp chạy nhanh ra về. Bỗng nhiên chạy qua tôi nghe thấy tiếng đánh nhau, bước chân tôi phanh kít lại. Từ khi làm bạn với tên Gia Bảo, tôi đã trở nên nhạy cảm với các âm thanh đánh nhau như vậy. Tôi lùi lại, tiếng chân dậm mạnh xuống đất, có cả tiếng cười nhạt, rất cả đều vang từ phía sau dãy nhà vệ sinh. Tôi bước đến gần, cả người lạnh đi. Gia Bảo đứng tựa người vào tường, trên mặt đầy những vết thương. Và đám đàn anh đứng xung quanh thì nhìn Gia Bảo đầy đáng sợ. Một tên đàn anh mặt mũi bặm trợn bước ra nắm lấy tóc Gia Bảo lôi mạnh, nghiến răng cưỡi cợt nhả:
-Gia Bảo, thất vọng quá, từ khi nào mày lại nhu nhược thế? Bình thường mày đã lao vào đánh bọn tao túi bụi rồi mà?
Gia Bảo không trả lời, gườm mắt nhìn chúng, nhìn đi chỗ khác, khàn giọng lên tiếng:
-Nói quá nhiều, nếu đánh thì đánh luôn đi.
-Thật bất ngờ, rốt cuộc thì mày trở nên ẻo lả cam chịu từ khi nào thế? Mày đang khinh thường không thèm đánh bọn tao à?
Tên đó nổi điên lên đạp Gia Bảo xuống quát ầm lên.
-Đánh trả đi tao xem! Mày đang khinh thường bọn tao à??
-Tôi không đánh nhau. - Gia Bảo đứng dậy, đưa tay gạt đi vệt máu bên miệng. –Tôi không đánh nhau, vì có người không muốn tôi dính vào bạo lực nữa. Đó là người bạn duy nhất hiện giờ mà tôi có, tôi không muốn mất đi người bạn đó.
Tôi sững người.
“Gia Bảo…"
Cậu đang nói thật à?
Cậu đang cố gắng không đánh nhau vì tôi à?
Tôi bặm chặt môi, có gì đó xúc động trỗi dậy, tôi biết chứ, hoàn toàn biết Gia Bảo là một học sinh tốt. Cậu ấy không có bạn, và cậu ấy cần tôi. Nhưng Gia Bảo, dù có là thế, nhưng cậu cũng phải đánh trả những lúc như thế này mà bảo vệ chính mình chứ? Tôi bật cười, cười vì vui, vì biết Gia Bảo là một người tốt, là một học sinh tốt.
-Mày tới số rồi ôn con! –Thằng đại ca ngửa đầu lên trời cười vang rồi nắm tay thành một nắm đấm, chuẩn bị đấm vào Gia Bảo. Tôi hoảng hốt liền mở nút áo trên cùng ra, xắn tay áo lên rồi tháo áo ra khỏi quần, đưa tay vò rối mái tóc ngắn của mình rồi lôi cặp ra xách ngược trên tay làm vẻ mặt hờ hững lờ đờ để trông có vẻ giống hình tượng Gia Bảo mà hồi đầu năm tôi từng nhận xét. Tôi bước ra, nghiêng đầu qua một bên, mặt lạnh lùng nhìn chúng, cất giọng nhàn nhạt:
-Đánh hội đồng nhục mặt quá các chú em.
Ngay lập tức, cả đám chuyển hướng nhìn chằm chằm vào tôi. Tên đang nắm đấm cũng khựng lại, hạ tay xuống nhìn tôi. Chân tôi run cầm cập nhưng tôi vẫn cố làm mặt lạnh như tiền. Thực ra, những tên côn đồ thường hay nhát. Tôi hít một hơi sâu, cười khẩy một tiếng rồi đưa tay lên vò lấy mái tóc ngắn của mình. Tôi hé mắt nhìn xuống Gia Bảo. Khỏi phải nói Gia Bảo mặt thộn ra, ngớ người nhìn tôi sửng sốt như khó có thể tin được. Tôi cố nén tiếng rên rỉ vì hoảng sợ, tôi ngoắc tay với Gia Bảo, cao giọng:
-Nhóc, mày lại đây chị xem.
Gia Bảo nhìn tôi, bước lại gần. Vẻ mặt cậu ta có vẻ lo sợ thay cho tôi.
-Này, cô là ai thế oắt con?
Một giọng nói vang lên. Ngay lập tức, cả đám quay mặt lại rồi tản ra, để lộ một tên con trai đang khoanh tay tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn chúng tôi. Lạy chúa, tên này đẹp trai quá. Sao tên nào đẹp trai cũng toàn là côn đồ hoặc biến thái cả vậy? Thì ra chỉ có mỗi anh trai tôi là thiên hạ đệ nhất soái ca thôi à? Tôi dẹp những suy nghĩ đó đi rồi lấy lại vẻ mặt của mình, đoán chừng tên này chính là lũ đứng đầu.
-Oắt con à? -Tôi cười khẩy, rồi hếch mặt lên, tôi nhàn nhạt cao giọng nói to -Gọi tao là CHỊ ĐẠI!
Cả đám trố mắt nhìn tôi. Gia Bảo càng trố mắt nhìn tôi. Bên dưới bắt đầu xôn xao khi nghe tôi nói thế. Tên đẹp trai nhướn nhẹ mày nhìn tôi rồi hé nhẹ mắt xuống, hắn ta bước đến gần tôi, đưa tay vờn nhẹ một lọn tóc ngắn của tôi, lên tiếng nhừa nhựa:
-Chị đại? Thì ra trường này có cả chị đại nữa? Thú vị… Để xem “chị đại" làm được gì nào?
Nói xong cả đám phía sau bắt đầu dồn lên. Tên đẹp trai lùi dần ra sau, khoanh tay nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi run hết mức, chuẩn bị đến bước cuối cùng, nếu bước cuối cùng thất bại thì bị ăn đánh tả tơi vào viện ngay. Tôi cười khẩy hếch mặt lên, lên giọng:
-Gia Bảo, biết bây giờ chúng ta làm gì không?
Tôi xắn tay áo cao lên nhướn mày nhìn Gia Bảo. Gia Bảo vẫn chưa bình thường trước tôi, nhíu mày nhìn tôi thất thần. Tôi tháo chiếc cặp trên người mình ra rồi ném mạnh xuống đất:
-Gia Bảo, khi tôi đếm 1, 2, 3 thì cùng làm nhé?
-Cái….
-1,….2……-Tôi cẩn thận đếm, cả đám đằng kia cũng hóng xem chúng tôi sẽ làm gì. -3!
Chữ “ba" vừa phát ra thì tôi đã túm lấy tay Gia Bảo phóng chạy nhanh ra khỏi dãy nhà vệ sinh với tốc độ siêu thần tốc.
-Cái gì thế này???- Gia Bảo gào lên –Theo tôi nhớ đến số “ba" thì lao vào đánh nhau, thì ra là chạy à???
-Chứ còn gì nữa!!! Đó chỉ là lừa thôi! Chạy nhanh đi!!! –Tôi cũng gào lên rồi vẫn nắm tay Gia Bảo chạy thục mạng.
-Đứng lại!!! –Cả đám kia biết bị lưà tức giận đuổi theo. Chúng vừa đông vừa mạnh. Tôi chạy không kịp.
-Chạy nhanh lên! –Gia Bảo gào lên rồi kéo mạnh tôi chạy về phía trước. Tôi vừa chạy vừa tức ngực, quay lại phía sau thì chân tay bủn rủn cả lên, đám kia đuổi gần đến, mặt mũi đứa nào đứa nấy hừng hực hỏa. Kì này chúng mà bắt được thì teo cho tôi luôn!
Tôi cố co giò chạy theo.
-Bây giờ chạy đi đâu đây??? Chúng sắp đuổi kịp rồi! –Tôi gào lên.
-Chạy ra quán nước trước cổng trường rồi tính tiếp!
Gia Bảo gào lên rồi ngay lập tức cả người tôi bị nâng lên. Tiếp theo đó là tôi bị Gia Bảo vác lên vai phóng như điên. Tôi phải công nhận Gia Bảo chạy vừa nhanh lại vừa khỏe. Nhưng tình thế này thì nghĩ gì đến mấy thứ đó nữa? Tôi thầm gào thét trong đầu rồi quay lại phía sau. Gia Bảo xốc mạnh tôi rồi chạy nhanh về phía cổng trường, đẩy mạnh chiếc cổng một tiếng “rầm" rồi chạy tiếp. Tôi quay lại, đám phía sau gầm lên rồi giật mạnh cổng ra, nhưng nhờ thế đã giảm đi thời gian đuổi.
-Kịp rồi! –Gia Bảo nhếch miệng cười rồi rút chiếc khóa xe bên trong túi của mình ra, người vẫn chạy cật lực. Gia Bảo chạy vào quán nước, chiếc xe phân phối lớn nằm đó đẹp đến chảy dãi. Khoan đã , không lẽ…
Gia Bảo găm mạnh chìa khóa vào chiếc xe đó, đặt tôi xuống rồi cậu ta đội mũ bảo hiểm của mình vào nhanh chóng rồi gào lên:
-Tuấn Hưng! Ném cho tôi cái mũ bảo hiểm, nhanh lên!
Một tên con trai ló mặt ra, thấy Gia Bảo liền gật đầu vội chạy đi tìm.
-Leo lên xe, nhanh lên! –Gia Bảo ra lệnh. Tôi nhanh chóng trèo lên xe, đúng lúc đó, chiếc mũ bảo hiểm từ trong phi ra, Gia Bảo bắt lấy rồi ném cho tôi. Bắt đầu khởi động xe chờ tôi.
-Chúng kìa! Chặn lại!
Đám kia đã đuổi đến tận cổng. Tôi hỏang sợ mất mật vội gài mũ vào.
-Sẵn sàng chưa? –Gia Bảo nói rồi ngay lập tức, tiếng động cơ vang lên rồi cả chiếc xe phi nhanh ra phía cổng khiến tôi hoảng hốt suýt văng ra đằng sau. Cả đám hoảng hốt dạt ra hai bên để chiếc xe phân phối lớn phóng ra điên loạn.
Chiếc xe đi với tốc độ khiếp sợ khiến tôi gào lên:
-Gia Bảo! Đi chậm thôi!!! Tôi không chịu nổi!
Gia Bảo cố tình không nghe thấy tôi nói, vặn tay phóng nhanh hơn khiến tôi phải còng mình lại mà bám chặt lấy cậu ta.
-Gia Bảo!!! Cậu chưa đủ tuổi lái xe, chưa có bằng lái!!! –Tôi hét lên, tiếng gió tát vào làm ù đặc tai tôi.
-Thì kệ chứ??? Chỗ này cảnh sát ít đi tuần mà lo gì!!! –Gia Bảo cũng hét lên để tôi có thể nghe thấy.
-Chúng hết đuổi theo rồi!!!!
-Kệ chúng!!! Hôm nay, tôi sẽ mang cậu đi một vòng quanh thị trấn!!!! –Gia Bảo cười vang.
-Cái gì????
Nhưng tôi chưa kịp hỏi hết thì thêm một lần nữa phải nép mình vào lưng Gia Bảo vì chiếc xe lại phi như điên. Mẹ ơi, con chưa muốn chết! Con chưa muốn chết!!!
***
-Mình còn sống, ơn trời… Mình còn sống,…-Tôi sờ soạng khắp người, rồi run run cởi bỏ mũ bảo hiểm, run cầm cập.
-Ha ha! Đúng thật là… Qúa hài mà… -Gia Bảo cười toáng lên. Cầm lấy cái mũ bảo hiểm vắt lên tay lái xe.
-Cậu… Tại sao một học sinh 17 tuổi như cậu lại có chiếc xe đó thế??? –Tôi chỉ vào cậu ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên gào lên.
-Thì tất nhiên là bố tôi mua cho tôi rồi.
-Trời! Cậu phóng như điên thế không bị công an tóm cổ cũng bị tai nạn đấy, hiểu không??? –Tôi gào lên, nhưng phải thừa nhận là con xe của hắn ta đẹp chết đi được ấy, nhìn mà thèm nhỏ dãi. Lần đầu tiên tôi được ngồi trên nó đấy. Nhưng nhớ lại thì tôi không khỏi run lên cầm cập, xém tí nữa là rụng tim rồi.
-Này. –Một cây kem chìa ra trước mắt tôi. Tôi tròn mắt nhìn lên thì bắt gặp nụ cười lóa mắt của Gia Bảo. Trong khi tôi suy nghĩ linh tinh, Gia Bảo đã mua kem về rồi, vậy đấy. Tôi cầm lấy cây kem bỏ vào miệng ngậm.
-Nói thật chứ lúc nãy tôi còn tưởng cậu là giang hồ thật đấy, ha ha.. –Gia Bảo bật cười lớn, cả người gập lại.
-Lúc ấy tôi run cầm cập luôn ấy… Phù… -Tôi vuốt mồ hôi.
-Thế sao lúc ấy cậu không bỏ về? Như thế nguy hiểm lắm đấy. Lúc thấy cậu xuất hiện tôi suýt gào lên rồi.
-Tôi là bạn cậu mà! Không lẽ lại bỏ mặc bạn mình lại à? Với lại, cậu không muốn đánh nhau cơ mà. –Tôi liếm kem, thở dài. Không nhịn được giơ đấm đấm một cái vào đầu Gia Bảo gào lên –Mà cậu ngu thế??? Dù tôi có nói thế thật nhưng những lúc cần như thế cậu cũng phải đánh chứ? Cậu định để yên cho chúng nó tiễn cậu vào viện à?
Gia Bảo mở to mắt nhìn tôi rồi phì cười. Cậu ta đưa tay lên vò tung mái tóc của tôi, rồi biếng nhác gác cằm lên đầu tôi, mắt nhắm nhẹ, cười nói:
-Nguyễn Thùy Dương, cậu đúng là rắc rối, cậu xoay tôi như một chiếc chong chóng vậy. Nhưng mà,… Tôi thích như thế. Lần đầu tiên tôi có một người bạn kì lạ như cậu đấy, lúc mà cậu nắm tay tôi chạy cũng thế…
Tôi sững người.
Giọng của Gia Bảo nghe thật nhẹ, như một cánh hoa đáp dịu dàng trên mặt nước, thế đấy….Bỗng tiếng từ đâu vọng đến vang lên.
-Xem cái cặp bên kia kìa..
-Oa, dễ thương ghê ta ơi!!!
-Anh ý đẹp trai ghê!!!
-Xem hành động đáng yêu chưa? Chua choa…
Đám nữ sinh bên kia chỉ vào chúng tôi kêu lên. Tôi giật bắn người, vội vàng đưa tay lên đẩy cằm Gia Bảo ra khỏi tóc mình nhưng Gia Bảo đã nắm lấy cổ tay tôi kìm lại. Vẫn tiếp tục tựa cằm xuống tóc tôi, nói nhẹ nhàng:
-Tôi mệt quá, cho tôi tựa chút đi. Có trách thì trách vì sao tôi cao hơn cậu làm gì.
Tình cờ lúc đó, một vết thương trên tay Gia Bảo hiện ra khiến tôi chạnh lòng. Tôi thở dài rồi mở trong cặp ra, tìm băng dính thương. Từ khi làm bạn với Gia Bảo, tôi đã có nhiều băng sinh thương hơn bình thường, và đôi khi có cả oxy già mang theo nữa.
Tôi đẩy cằm Gia Bảo lên, cậu ta thoáng nhíu mày.
-Đợi chút nào. –Tôi đưa tay đẩy nhẹ lên vết thương bên miệng Gia Bảo. Nó đỏ tấy lên và có rỉ một chút máu lên ngón tay tôi. Tôi thở dài nhìn cậu ta, phân vân không biết lau vệt máu này ở đâu.
-Gia Bảo, cậu phải biết tự yêu quý bản thân mình đi chứ?
Gia Bảo nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, không trả lời. Bỗng, những ngón tay mát lạnh của cậu ta vươn đến nắm lấy ngón tay của tôi. Rồi cậu ta kéo lên, rồi khoảnh khắc đó, cậu ta cúi người xuống, làn môi mềm và ấm của cậu ta chạm vào ngón tay tôi. Lưỡi cậu ta hơi vươn ra liếm đi vệt máu trên tay tôi, rồi cất giọng trầm trầm, ấm áp:
-Tôi đã có cậu “bảo vệ" tôi rồi mà…
Có luồng điện chạy xẹt ngang người tôi. Tôi rụt tay lại, tóc gáy dựng ngược cả lên. Gia Bảo nhếch miệng cười rồi phá lên cười ha hả. Tôi mím môi rồi dán băng dính thương lên vết thương một bên miệng cậu ta, sau đó xông đi thẳng. Thêm một nữa, chiếc xe phân phối lớn lao vù vù còn tôi thì suýt rụng tim…
****
-Á…á……..á…….!!!! –Tôi gào lên rồi đập mạnh đầu mình vào tường. Về đến nhà rồi mới phát hiện ra mình quên cái cặp lại đó. Cái lúc mà tôi tỏ ra giang hồ, tôi đã ném bỏ cái cặp lại chỗ đó quên lấy về… Phải làm sao đây??? Đó là cả một gia sản lớn của tôi!!! Tôi ôm đầu gào thét. Nhưng trở lại bây giờ lỡ chúng vẫn còn đó thì tính sao??? Tôi cố trấn an mình, phải bảo toàn mạng sống trước đã. Tôi vuốt mồ hôi, quyết định đợi chập choạng tối, tôi sẽ lại trường lấy, chắc lúc đó sẽ không còn ai nữa đâu.
.
.
.
5 giờ 45 phút chiều…
Trời chập choạng tối.
Tôi ngó nghiêng xung quanh rồi vội vàng chạy ra phía sau dãy nhà vệ sinh lúc sáng. Lạy trời cái cặp của tôi còn ở đấy! Đó là sinh mạng của tôi đấy.
Tôi nuốt nước bọt bước ra. Nhưng chết đứng tại chỗ, cái cặp của tôi đã không cánh mày bay. Tôi sững sờ, nhìn xung quanh, chạy ra chỗ bụi cây cũng không có. Tôi muốn khóc òa lên quá!!! Cái cặp của tôi!!!! Lúc tôi suýt khóc um lên thì bỗng nhiên cái cặp của tôi xuất hiện rồi đung đưa trước mặt tôi.
-Tìm cái này, đúng không? –Một giọng nói vang lên.
Tôi vội vàng đưa tay chụp lấy nhưng cái cặp của tôi bị giật mạnh nảy lên khỏi tầm tay tôi.
-Đâu có dễ thế.
Chiếc cặp kéo tuột ra sau lưng tôi. Tôi quay phắt người ra đằng sau thì đờ người. Tên hoàng tử hắc ám lúc nãy đang đứng ở trước mặt tôi. Và trên tay hắn ta, cái cặp của tôi nằm ở đấy. Hắn bước đến gần tôi một bước, tôi bất giác bước lùi ra sau một bước, nuốt “ực" một tiếng. Nhớ lại lúc nãy tôi ra vẻ ta đây giang hồ lừa hắn một vố, chắc chắn hắn sẽ không tha cho tôi.
-Tôi biết cô sẽ đến tìm nó mà, nhưng cô không dám đến lúc trưa là vì cô sợ chúng tôi sẽ đứng đó đợi cô nên cô đợi chập choạng tối, lúc đó chúng tôi sẽ về hết, cô mới an tâm đi tìm đúng không, “chị đại"?
Hắn nhếch mép nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ “chị đại" khiến chân tôi run lên, nuốt “ực" một tiếng. Tại sao lúc đó tôi lại khen thằng này đẹp trai thế chứ???
-Sao thế, lúc sáng hùng hổ lắm mà, Nguyễn Thùy Dương 11A2 đúng không nhỉ? –Hắn cầm trên tay bảng tên của tôi nhướn mi đọc từng chữ ra rồi nhìn sang tôi cười đểu –Nói đúng hơn là “chị đại" chứ nhỉ?
Tôi sợ mất mật, nhưng vẫn lườm hắn, giọng lạnh thấu xương:
-Bỏ cặp lại đây.
-Vội vàng gì chứ? –Hắn nhếch mép rồi bước đến gần tôi, những ngón tay trắng muốt mát lạnh của hắn vờn nhẹ lọn tóc của tôi, dừng lại ở mắt tôi, cười đểu nói:
-Này Nguyễn Thùy Dương, tôi thích cô rồi đấy.
Tác giả :
Thùy Trinh Trương