Dịu Dàng Im Lặng

Chương 6

Đứng ở bên đường, Tống Kình nhíu mày suy ngẫm.

Tối hôm qua nhận được email Tâm Ngữ gửi đến, nói cha cô muốn gặp anh, muốn anh tìm thời gian chính thức đến nhà thăm hỏi.

Cái này quá đột nhiên, hơn nữa giữa những hàng chữ cô lộ ra bất an, dùng từ cẩn thận từng li từng tí, anh không thể không suy nghĩ, phải chăng xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

Cuối cùng còn hỏi câu: “Anh sẽ không cự tuyệt a?"

Cự tuyệt cái gì? Anh có lý do gì cự tuyệt? Nếu như đã quyết định lâu dài với cô, cùng cha cô gặp mặt một lần là tất nhiên nha, cô vì gì một bộ dạng sợ xúc phạm tới anh?

Xem ra là yến không tốt yến rồi, anh chỉ hi vọng, Hồng Môn Yến này sẽ không quá gian nan.

Anh cười khổ, mua chút ít quà tặng, đang định qua đường, một tên con trai mạnh mẽ đâm tới chạy sát qua người anh.

Tống Kình nhíu nhíu mày, lùi xuống hai bước, xoa xoa vai bị đụng đau, không rõ tình huống. Làm cái quỷ gì nha, đang chạy Ma-ra-tông sao?

Ánh mắt dời đi, phát hiện sau lưng có một người đàn ông trung niên đang thở hổn hển đuổi theo, trong miệng la hét một ít từ chửi bới, Tống Kình lập tức bừng tỉnh đại ngộ, phản ứng nhanh chóng chạy đuổi theo.

Anh xưa nay chuyên cần luyện Taekwondo, thân thủ rất lưu loát, chân dài ưu nhã đá một cái, trên không trung tạo ra một vòng cung xinh đẹp, làm người bị đá thất điên bát đảo, đồng thời vững vàng mà tiếp được bóp da bị văng ra.

“Cái gì không làm, lại đi làm kẻ trộm, thật là tiến bộ a!" Tống Kình châm chọc mà hừ một tiếng. Thấy đối phương chưa từ bỏ ý định mà muốn cướp bóp da trở lại, dĩ nhiên là tránh không được mở ra thân thủ.

Một cái cổ tay chặt bổ tới, lúc này anh không lưu tình, hung hăng giáo huấn đối phương một chút, trước khi một nắm đấm rơi xuống, người nọ đã mặt mũi bầm dập mà chạy trốn.

Tống Kình vốn định đuổi theo, nhưng lưu ý đến người đàn ông phía sau đang thở hồng hộc đuổi tới, anh đành phải buông tha cho, quay người trở về: “Cái bóp da này là của chú à?"

“Ách, đúng!" Doãn Bá An vươn tay tiếp nhận bóp da, bên cạnh điều hoà hô hấp, “Người trẻ tuổi, thân thủ không tệ nha."

“Dùng để đối phó mấy tên sâu gạo của xã hội còn có thể."

“Hiện tại xã hội này, người hăng hái làm việc nghĩa như cậu cũng không còn nhiều."

Tống Kình tươi cười ôn hòa: “Không có gì, tiện tay mà thôi, lần sau cẩn thận một chút."

“Ai, đợi đã nào…!" Doãn Bá An tranh thủ thời gian gọi Tống Kình đang tính đi quay lại.

“Còn có việc?" Tống Kình khó hiểu dừng lại.

“Để tỏ lòng biết ơn, mời cậu uống nước, cậu có nể mặt không?" Dường như đoán trước được anh sẽ nói gì, Doãn Bá An mở miệng trước anh một bước: “Cự tuyệt chính là xem thường tôi! Tôi không thích thiếu nợ người khác, coi như là để cho tôi trả cậu một lần nhân tình a!"

Tống Kình nghĩ nghĩ: “Được rồi, nếu như chú kiên trì."

☆ ☆ ☆

Bọn họ tìm một quán nước, sau khi ngồi xuống, Doãn Bá An bắt đầu dò xét người trẻ tuổi trước mắt.

Ừm! Không tệ, tiểu tử này rất tuấn tú, lời nói và việc làm không kiêu ngạo không siểm nịnh, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, lại không kiêu căng tự mãn, rất hợp ý ông!

Nếu như nói ——

Một đạo ý nghĩ rất nhanh xẹt qua trong óc, ông bắt đầu lựa chọn khả năng này.

Ánh mắt dò xét mãnh liệt như vậy , mặc kệ là ai cũng sẽ không thể không cảm giác được. Tống Kình ngẩng đầu, chống lại ánh mắt đánh giá của ông.

“Có gì mà nhìn kỹ càng như vậy!"

“Thấy thuận mắt, không bài trừ khả năng này." Vẻ mặt Doãn Bá An thành thật.

“Chú? Cho dù thực sự có loại háo sắc này, cháu cũng sẽ chọn một người tuổi gần một chút."

Ồ? Tiểu tử này có chút hài hước a!

Tiểu Ngữ quá mức điềm đạm nho nhã, chính là cần loại con trai trầm ổn bên trong lại mang khôi hài, mới có thể làm cho cuộc sống của Tiểu Ngữ tươi đẹp hơn.

Cái này, Doãn Bá An càng thêm kiên định chính mình tín niệm.

“Nghĩ đi nơi nào? Tôi nói là nói con gái của tôi."

Cái này lại làm cho Tống Kình cảm thấy ngoài ý muốn: “Như thế nào, con gái chú ít người hỏi thăm?"

“Nói cái gì? !" Doãn Bá An không phục, “Đây không phải là tôi đang khoe khoang, con gái của tôi xinh đẹp không chê vào đâu được, khí chất cũng là nhất lưu đấy…"

Tống Kình lắc đầu, ngăn cản ông tiếp tục nói: “Cháu không muốn biết."

“Cậu không tin?"

“Không phải."

“Hay là sợ con gái tôi không xứng với cậu? Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết, con gái của tôi rất được chiều chuộng, cưới nó cậu không cần phấn đấu ba mươi năm đâu!" Bị người ở trước mặt cự tuyệt, mặt mũi không ánh sáng, đương nhiên phải tranh giành một hơi.

Tống Kình không nóng không lạnh nói: “Cháu thà rằng lấy cô gái mình yêu, hai người đồng tâm phấn đấu ba mươi năm."

Thần thái vô cùng dịu dàng, làm cho Doãn Bá An nhìn ra mánh khóe: “Cậu sẽ không phải đã có người trong lòng đi?"

“Đúng vậy a!" Tống Kình cũng thẳng thắn bộc trực.

“Khó trách cậu đối với đề nghị của tôi không động tâm, có thể nói đó là dạng con gái nào không?"

Bất quá là muốn anh và Tiểu Ngữ kết giao bạn bè, nhiều điểm lựa chọn mà thôi, nhưng an lại ngay cả liếc mắt nhìn đều không muốn, đối với bạn gái cực kỳ kiên định tín niệm, làm Doãn Bá An có thể nào không hiếu kỳ?

“Cô ấy rất ——" Tống Kình chống cằm dưới, nghiêm túc suy tư nên dùng từ nào cho thích hợp, “Nên nói như thế nào đây? Tựa như một dòng sông nhỏ, ôn hòa tĩnh lặng, chỉ cần ở cùng với cô ấy, cháu luôn có cảm xúc kỳ lạ, làm cho lòng cháu, bất tri bất giác mà xem cô ấy trở thành trung tâm".

“Cái tốt của cô ấy, rất khó dùng từ ngữ để hình dung, chỉ có chính thức gặp mặt. Cùng cô ở chung mới có thể nhận thức. Không phủ nhận, cô cũng là một thiên kim tiểu thư từ nhỏ được cưng chiều, nhưng không có một tí xa hoa kiêu căng, dịu dàng thiện lương, làm cho người ta muốn không thương yêu cô, không động lòng với cô cũng khó khăn. Trong lúc vô thức, đã yêu cô ấy thật sâu, cũng bởi vì phần tình cảm này, cho dù nhiều khuyết điểm hơn nữa, cháu đều có thể bao dung."

“Khuyết điểm?"

“Không có người nào thập toàn thập mỹ . Cháu cũng có chỗ cần cô ấy bao dung nha, cháu đã từng vì lòng tự trọng mãnh liệt, không chỉ một lần làm cho cô ấy khóc, nhưng cô ấy đã tha thứ. Yêu chính là yêu, sao có thể so đo nhiều như vậy."

“Cô bé này rất may mắn."

Biết được Tống Kình không phải người bị vẻ bề ngoài mê hoặc, thái độ đối với tình cảm kiên trinh chấp nhất, không thể thuyết phục anh quen Tiểu Ngữ, làm ông càng bóp cổ tay, bất quá nói đi cũng nói lại, nếu Tống Kình thật sự đồng ý, chỉ sợ ông sẽ không thèm dòm ngó đến người trẻ tuổi này a!

Nhìn đồng hồ, Tống Kình hai ba miếng giải quyết hết cà phê còn lại trong ly: “Có câu nói —— nếu như chú nghe lọt thì nghe, nghe không vào, coi như cháu nhiều chuyện là được."

“Nói cái gì? Cậu cứ việc nói." Ông ngược lại rất ngạc nhiên, tiểu tử này mới hai mươi mấy tuổi đầu, sẽ “Dạy bảo" ông cái gì.

“Tình cảm, không phải dùng tiền tài mua được. Cháu không có ý nguyền rủa con gái chú, nhưng nếu như chú tiếp tục dùng loại thái độ này đối đãi tình cảm và hôn nhân của cô ấy, như vậy, cô ấy vĩnh viễn không có được tình yêu thực sự."

Sau khi nói xong, Tống Kình thong dong mà đứng lên: “Cảm ơn cà phê của chú. Thời điểm không còn sớm, cháu cũng nên đi, có duyên gặp lại a!"

Doãn Bá An sửng sốt thật lâu, chờ ông lấy lại tinh thần, đã không còn bóng người.

Aiz, thật sự là đáng tiếc, ông khó được lần đầu tiên thưởng thức một người như vậy!

☆ ☆ ☆

Vào cuối tuần, Tống Kình tự mình đến Doãn gia viếng thăm.

ở cửa ra vào, Doãn Tâm Ngữ lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Tống Kình, nếu như… Ba ba của em nói lời gì đó không nên nói , anh ngàn vạn lần chớ để trong lòng.

Tống Kình thú vị nhíu mi: “Ví dụ như cái gì?"

Ách? ! Doãn Tâm Ngữ ngây người, thiếu chút nữa đã không đánh mà khai.

Vẻ mặt này chọc cho Tống Kình cười ra tiếng: “Được rồi, Tâm Ngữ, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Hôm nay không phải con dâu xấu gặp cha mẹ chồng, là chuẩn con rể gặp cha vợ, em thả lỏng chút, anh còn không khẩn trương, em lo lắng cái gì?"

Vậy —— đánh ngoắc ngoắc.

“Muốn anh chọn, anh chỉ có thể như vậy." Tống Kình cúi đầu xuống, nhanh chóng ở môi cô mổ nhẹ xuống, “Cái này có phải so với ngoắc ngoắc càng có sức thuyết phục?"

Doãn Tâm Ngữ bị bức gò má xinh đẹp ửng hồng lên, đầu đều nâng không nổi nữa.

“Tiểu Ngữ, con còn muốn ở bên ngoài lề mề bao lâu? Còn không mau mời khách của chúng ta vào trong ngồi." Trong phòng truyền đến tiếng của Doãn Bá An, tựa hồ có chút không vui.

Con gái toàn tâm bảo vệ một đứa con trai động cơ không rõ, căn bản không hiểu về nhân cách, hoàn toàn không để ý tới ông lo lắng khuyên bảo, cũng khó trách ông không vui.

Bên ngoài Tống Kình vỗ vỗ tay của cô muốn cô an tâm, sau đó mới cùng cô vào nhà.

Doãn Bá An nhìn thấy đầu tiên, chính là hai người tay nắm tay, tư thái tương ỷ tương ôi, ông nhăn lông mày lại, đang muốn nói gì đó, ánh mắt dời lên, chống lại gương mặt cũng không xa lạ gì , miệng ông hơi mở rộng, đã quên trước đó định nói gì.

“Bác trai, bác khỏe chứ, cháu là Tống ——" Hiển nhiên, tình huống của Tống Kình cũng không tốt bao nhiêu, chưa giới thiệu xong, toàn bộ lời định nói đã kẹt ở trong cổ họng.

Không thể nào? ! Cái này, cái này, cái này…là chuyện ô lông gì đây? !

Người này chính là cha của Tâm Ngữ? Vậy, vậy… Gặp quỷ rồi! Anh rốt cuộc đã cùng ông nói cái gì? ! Không có việc gì lại ở trước mặt người ta thuyết giáo, kết quả… Cái này nên tính là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hay là oan gia ngõ hẹp?

Dù sao cũng đã ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, kinh ngạc qua đi, Doãn Bá An rất nhanh khôi phục bình thường.

“Tống tiên sinh đây sao? Chúng ta có phải đã từng gặp mặt rồi không?"

Ông thật sự đã quên, hay là đang diễn trò?

Tống Kình nghi hoặc giương mắt nhìn lên, bắt được trong mắt đối phương lóe lên thú vị rồi biến mất, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Muốn chơi sao? Được, phụng bồi đến cùng, ai sợ ai nha?

“Có lẽ là bác Doãn nhớ lầm a! Nếu như chúng ta thật sự đã gặp mặt, cháu ‘Nhất định’ sẽ không quên bác Doãn đã nói với cháu cái gì."

Trong lòng của anh thế nhưng khó chịu vô cùng. Hai người gặp nhau ngày đó, là Tâm Ngữ nói cho anh biết, cha cô muốn gặp anh —— cái này cho thấy, Doãn Bá An đã sớm biết rõ chuyện của anh và Tâm Ngữ, lại còn muốn ở phố chào hàng bạn gái cho anh? Cái lão già khọm khẹm này thà tin tưởng một người xa lạ bèo nước gặp nhau, cũng không tin ánh mắt của con gái mình?

May mắn ngày đó gặp được chính là anh, bằng không, bạn gái bị bán lúc nào anh còn không biết.

Tiểu tử này đang uy hiếp ông a! Doãn Bá An cảm thấy cực kỳ thú vị.

“Vậy có lẽ thật sự là tôi nhớ lầm rồi." Giả vờ mơ hồ, rất nhanh lại sắm vai một trưởng lão hiền lành, thân thiết mà kêu gọi, “Ngồi a, đừng đứng ngẩn người ra đấy."

“Được, cám ơn." Tống Kình bất động thanh sắc, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Không tệ lắm, tiểu tử này rất bảo trì bình thản, ngày sau… có tương lai.

Doãn Bá An tán thưởng mà giơ lên cười: “Nghe Tiểu Ngữ nói, hai đứa đang kết giao?"

“Đúng vậy. Bác sẽ không phản đối a?" Biết rõ còn cố hỏi lão đầu!

“Tại sao thấy tôi nhất định sẽ phản đối?" Bí quyết nhào nặn chè trôi nước , ông thành thạo nhất, cũng không tin chàng trai tuổi trẻ non nớt này đấu qua được ông.

“A, không phải. Bởi vì mấy ngày hôm trước, đụng phải có người bên đường chào hàng con gái của mình, cháu mới có thể nghĩ như vậy, quyền uy của cha từ xưa đến nay đều không thể nghi ngờ, nhưng bác Doãn xem ra rất dân chủ, có lẽ sẽ tôn trọng ý nguyện của con gái mình."

Tiểu tử này! Lời tốt lời xấu tất cả đều nói ra hết, ông còn có thể nói cái gì?

Dính chắc rồi đúng không! Có thể! Doãn Bá An ông nếu chơi thua một người bất quá mới hai mươi, cái này không phải là uổng công ông hơn nửa đời người lăn lộn trong xã hội?

“Không tôn trọng thì phải làm thế nào đây? Con gái lớn rồi, không phải do tôi quản. Bất quá cậu nói đến đây , cũng làm cho tôi nhớ tới có người từng nói, con gái của tôi đời này vĩnh viễn không chiếm được tình yêu chân thật, người muốn tiếp cận nó, cũng là vì danh lợi, về điểm này, cậu có ý kiến gì không?"

Tống Kình đột nhiên có loại cảm giác bị chính mình lấy đá nện vào chân.

Cha! Con đã nói Tống Kình không phải loại người này rồi, cha còn…

Doãn Tâm Ngữ không rõ nội tình, cho là cha mình đang nghi ngờ dụng tâm của Tống Kình, lập tức vừa sợ vừa vội, sợ Tống Kình không chịu nổi nhục, phẩy tay áo bỏ đi.

Nhưng, tình huống cô lo lắng cũng không có phát sinh.

“Người biết nói loại lời này, nhất định là không rõ về cái tốt của Tâm Ngữ, chỉ cần người gặp qua Tâm Ngữ, đều sẽ minh bạch, cô đáng giá người ta đem tất cả thứ tốt nhất cho cô." Tống Kình không nhanh không chậm, gặp chiêu phá chiêu.

“Cho nên nói người kia là có mắt không tròng, mới có thể đối với Tiểu Ngữ nhà tôi chẳng thèm ngó tới?" A, cảm giác làm khó dễ người ta quả nhiên khoái ý! Ai bảo tên tiểu tử họ Tống này không nể tình như vậy, lúc trước cự tuyệt đến quyết đoán như vậy, hại ông không còn mặt mũi, không trêu chọc một chút, làm sao có thể thở ra một hơi?

“Cháu chỉ biết là, giữ vững chính mình tín niệm là trọng yếu nhất, người khác muốn cô ấy hay không không sao cả, cô ấy có cháu ở đây yêu thương che chở là đủ rồi." Đâu chỉ Doãn Bá An có thể giả vờ mơ hồ chơi xấu? ! Tống Kình anh cũng có thể.

“Vậy sao?" Doãn Bá An cười lạnh, “Nhưng người ngoài cũng không phải nghĩ như vậy, cậu chứng minh như thế nào, cậu đối với Tiểu Ngữ là rất nghiêm túc, mà không phải là có mưu đồ khác?"

Cha! Doãn Tâm Ngữ dọa đến nhảy dựng lên. Cha đừng nói nữa!

Kế tiếp mà nói khẳng định không thể nghe, cô sợ Tống Kình chịu không được.

Thấy Doãn Tâm Ngữ gấp đến độ nước mắt đều sắp đi ra, Tống Kình thay đổi thái độ thanh thản thong dong, vặn nổi lên lông mày: “Đã đủ rồi, đừng nên quá đáng."

Ý anh là, muốn trò đùa này dừng lại, nhưng loại tình huống này, Doãn Tâm Ngữ đương nhiên sẽ giải đọc thành một loại ý tứ khác,

Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không phải cố ý, anh đừng nóng giận, em, em, em… Em không có ý nhục nhã anh, thật sự, thật sự…

Doãn Tâm Ngữ luống cuống tay chân, liều mình xin lỗi.

“Tâm Ngữ, " Tống Kình vội vàng đến gần cô, trấn an tâm linh kinh hoàng bất an của cô, “Chuyện không phải như thế, em hiểu lầm —— “

“Nó có hiểu sai sao? Tôi đích thật là nghi ngờ cậu ——" Doãn Bá An rỗi rãnh quăng ra một câu.

Nghe nói như thế, mặt mũi Doãn Tâm Ngữ trắng bệch.

Cha em không phải cố ý đâu, ông ấy chỉ là chưa hiểu rõ về anh, anh chớ để ở trong lòng…

“Cháu nói đừng đùa nữa, nghe không hiểu sao?" Tống Kình dương cao âm lượng, “Bác nhanh hướng Tâm Ngữ giải thích đi!"

Doãn Bá An đáp lại càng làm người ta thổ huyết: “Tại sao?"

Đáng giận! Cái lão già chết tiệt này! Tống Kình cắn răng thầm mắng.

Thấy quan hệ hai người cơ hồ lạnh xuống cực điểm, Doãn Tâm Ngữ nhất thời không kìm chế được, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

“Ông không thấy Tâm Ngữ đã bị dọa thành như vậy sao? Muốn tôi nhận thua, tôi đầu hàng là được, vì cái gì nhất định phải làm cho cô ấy khóc?"

Tống Kình, đừng để ý lời của cha em, đừng dễ dàng vứt bỏ em, được không? Doãn Tâm Ngữ ngẩng hai mắt đẫm lệ lên, van xin nhìn qua anh.

“Không phải. Tâm Ngữ, em hãy nghe anh nói, chúng ta chỉ là đùa giỡn thôi, em đừng để ý tới loại đấu tranh nhảm nhí này."

Vậy sao? Anh không lừa em?

“Đương nhiên. Anh và lệnh tôn trước đó đã gặp mặt, bác ấy còn nói muốn giới thiệu chúng ta quen nhau, làm sao có thể phản đối chuyện chúng ta cùng một chỗ, em đừng để ý."

Đây mới là nguyên nhân ông gây khó dễ khắp nơi , anh đã sớm từ trong mắt của Doãn Bá An, đọc lên thưởng thức và chấp nhận anh, trước kia làm khó dễ đủ loại, chẳng qua là trên mặt mũi không nhịn được, cho nên Tống Kình mới dám bạo gan cùng ông so chiêu.

“Này, tiểu tử, cậu cứ có tự tin như vậy à?" Doãn Bá An không thế nào cam tâm mà hỏi anh.

“Bác lại có ý đồ gây ra hỗn loạn, cháu sẽ lừa con gái của bác bỏ trốn đi!" Tống Kình uy hiếp.

Có lầm hay không? Lừa con gái của ông, thái độ lại so sánh với ông càng hung hăng càn quấy, thật sự là không có đạo lý!

“Tiểu Ngữ, con sẽ không thật sự cùng tiểu tử này bỏ trốn a?" Doãn Bá An hướng con gái tìm kiếm ủng hộ.

Doãn Tâm Ngữ nghĩ nghĩ, nói ra đáp án mình thấy là công bằng nhất —— trừ phi cha không khi dễ Tống Kình nữa.

Ngụ ý, nếu ông lại không thức thời, con gái thật sự sẽ bỏ trốn cho ông xem, cái này —— Tiểu Ngữ nói rõ cả trái tim đều hướng về Tống Kình.

Doãn Bá An nhụt chí mà phất phất tay: “Được rồi, được rồi, con đã thực vừa ý tiểu tử này, cha còn có thể nói cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn phát sáng lên, Doãn Tâm Ngữ không dám tin hỏi lại: cha, cha nói thật?

“Không phải gần đây con rất tín nhiệm ánh mắt của mình sao? Cha cũng chỉ có thể tin tưởng lựa chọn của con gái ngoan thôi."

Cha, cám ơn cha!

Doãn Tâm Ngữ chạy tiến lên, mừng rỡ mà ôm cha biểu đạt cảm kích.

“Đừng làm nũng nữa, xuống phòng bếp xem cơm tối chuẩn bị thế nào rồi."

Doãn Tâm Ngữ nhìn về phía Tống Kình, đối phương nhẹ nhàng gật đầu, cho cô một cái tươi cười ôn nhu, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

Vừa thấy cô ra khỏi tầm mắt của hai người, Tống Kình lập tức thu lại vui vẻ, thần sắc chuyên chú mà nói: “Bác cố ý ly khai Tâm Ngữ, là có lời gì muốn nói riêng cho cháu biết?"

Doãn Bá An cũng không có quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu thật sự cho rằng, Tiểu Ngữ đáng giá có được tình yêu chân chính?"

“Có đáng giá hay không, mỗi người một ý. Trọng điểm là, cô ấy đã có được. Cháu biết rõ bác băn khoăn cái gì, nhưng là theo như lời trước đây cháu đã nói, người không có thập toàn thập mỹ, mà cháu yêu cô ấy, cho nên cháu có thể bao dung hết thảy. Chúng cháu tính ra đã ở chung được sáu năm, cho nên cháu rất khẳng định. Nếu như cháu còn có một chút chần chờ, như vậy hôm nay cũng không ngồi ở chỗ này."

Nghe anh vừa nói như vậy, Doãn Bá An tựa hồ yên tâm.

“Cậu có biết vì sao nó không nói được không?"

Cái này làm cho Tống Kình cảm thấy ngoài ý muốn: “Không phải bẩm sinh sao?"

Người không thể nói, hơn phân nửa là bởi vì hai tai không nghe được mà mất đi đường ống học tập ngôn ngữ; nhưng Tâm Ngữ nghe được , anh như thế nào chưa từng nghĩ tới, rất có thể là sau nhân tố nào đó?

“Trước khi ba tuổi, Tiểu Ngữ có thể mở miệng nói chuyện, bác đến bây giờ còn nhớ rõ bộ dáng nó bi bô tập nói."

“Vậy về sau?" Tống Kình nóng vội truy vấn.

Đụng đến chuyện Tiểu Ngữ , anh không cách nào duy trì trấn định.

Doãn Bá An phát hiện điểm này. Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khi Tống Kình vừa vào cửa, ông đã khắp nơi làm khó dễ. Cuộc đấu tranh khí phách đàn ông là tiếp theo, quan trọng nhất, vẫn là thăm dò anh.

Tống Kình này thậm chí còn vì Tiểu Ngữ mà lớn tiếng với ông, một chút cũng không sợ đắc tội ông.

“Vào năm nó ba tuổi, bác bởi vì chuyện buôn bán, đắc tội mấy người, mà những người kia lại không từ thủ đoạn thừa dịp lúc mẹ Tiểu Ngữ dẫn Tiểu Ngữ đến công viên chơi, bắt cóc mẹ con hai người đến uy hiếp bác, bác báo cảnh sát, lúc tiến đến nghĩ cách cứu viện, vừa vặn đã gặp một màn kia —— “

“Cái gì?" Tống Kình nín thở chờ đợi.

“Mẹ Tiểu Ngữ ý đồ đào thoát, chọc giận những người kia, trong lúc bối rối, lại từ trên lầu ba trượt chân ngã xuống dưới ——" Thoát dừng lại, Doãn Bá An ngẩng đôi mắt đau thương, “Khi đó, mẹ Tâm Ngữ đang mang thai, không đến hai tháng sẽ sinh, là một xác hai mạng"

Tống Kình ngược lại hít vào một hơi, rốt cuộc không phát ra được âm thanh nào.

“Một màn kia, chính là diễn ra sờ sờ trước mặt Tiểu Ngữ, nó điên cuồng thét lên, như muốn hô hết không khí trong ngực ra, liều mình thét lên đầy sợ hãi cùng bi thương, hô khàn cả giọng… Tránh được trận kiếp số kia về sau, nó bị bệnh suốt một tháng, thân thể khôi phục lại, chính là không thể mở miệng nói qua một câu. Càng về sau, mặc dù muốn mở miệng, cũng không phát ra được âm thanh nào nữa.

“Tuy Tiểu Ngữ không nói, nhưng bác biết rõ nó nhất định đã đem cái chết của mẹ nó đỗ hết lên người mình. Nó cảm thấy nếu không phải mẹ nó vì dẫn nó đi công viên chơi, sẽ không phát sinh việc này, cho nên nó tự trách. Cũng có thể là, trong vô thức muốn dùng ‘Im lặng’ để trừng phạt chính mình; xem qua vô số bác sĩ tâm lý, chỉ lấy được kết luận như vậy."

Tống Kình níu lấy tâm, ngực buồn bực đau đến không cách nào diễn tả.

Khi đó cô, bất quá chỉ là một đứa bé thôi! Cô làm như thế nào để thừa nhận một màn máu chảy đầm đìa kia? Có lẽ cũng bởi vì chuyện này đã đánh sâu vào tâm hồn bé nhỏ của cô, lúc ấy cô không có khả năng chịu đựng được, nên trong tiềm thức đè nén chính mình, trốn tránh mở miệng, trốn vào thế giới im ắng do chính mình tạo ra.

“Như vậy —— nếu như cô ấy gặp chuyện kích thích lớn tương đương với sự kiện năm xưa, cô ấy cũng rất có thể đột phá trắc trở trong tâm linh, lại một lần nữa mở miệng nói chuyện?" Anh suy nghĩ hỏi.

“Là có khả năng, nhưng cũng có thể bức điên nó." Vẻ mặt Doãn Bá An lo lắng nói.

Tống Kình thở dài. Hoàn toàn chính xác, anh không dám mạo hiểm như vậy, không nỡ để cô gặp những chuyện kia.

“Cứ như vậy đi, chuyện sau này ai biết được? Bác chỉ muốn nó bình an ở bên cạnh bác, vậy là đủ rồi."

“Đối với nó thật tốt, trong lòng bác chỉ còn có bảo bối này thôi."

Tống Kình kiên định gật đầu: “Cháu so bất luận kẻ nào đều quý trọng cô ấy, không nỡ làm cô ấy bị tổn thương."

“Vậy là tốt rồi —— “

Nghe được tiếng bước chân, hai người đồng thời có ăn ý mà dừng lời lại, nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.

Hai người đang nói chuyện gì?

Tống Kình cười cười hướng cô mở hai tay ra, chờ cô nhanh chóng đi tới, sau đó ôm lấy cô.

“Bọn anh đang phân cao thấp."

Phân cái gì?

Tống Kình dịu dàng hôn cô: “Đương nhiên là phân cao thấp xem ai yêu thương em nhiều hơn a!"

Doãn Tâm Ngữ nhẹ nhàng cười cười. Cái này, chính là hạnh phúc cô muốn, rất bình thường, rất đơn giản, chỉ cần có thể vĩnh viễn cùng anh gắn bó gần nhau như vậy, cô không còn gì cầu mong.
Tác giả : Lâu Vũ Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại