Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 12: Nơi ở của ảnh đế
Lúc Nghê Hạ thay xong quần áo và đi ra thì Hoắc Thiệu Hàng đã ở bên ngoài rồi.
Giang Thần kéo Nghê Hạ lại rồi nói, "Bốn người bọn mình đi một xe thôi được rồi, đỡ lằng nhằng."
"Đỗ xe ở đâu?", Hoắc Thiệu Hàng hỏi.
"Ở bãi đỗ xe cạnh đoàn phim của hai người đấy, đi thôi."
Vì thế, bốn người cùng ngồi trên xe của Quý Thư Bạch. Giang Thần ngồi ở ghế phó lái, thế nên Nghê Hạ chỉ có thể ngồi ở ghế sau cùng Hoắc Thiệu Hàng.
Ở đằng trước, hai người kia nói cười hi hi ha ha, ở đằng sau thì im lặng như tờ. Nghê Hạ làm như lơ đãng liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, người đó nhắm mắt, tựa vào ghế ngủ. Nghê Hạ có chút xót xa, anh là nam chính, suất diễn nhiều hơn cô rất nhiều, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn luôn bận rộn như vậy.
"Nghê Hạ, nhìn cái gì đấy?", Giang Thần nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt ra vẻ mờ ám.
Nghê Hạ khựng lại, "Em đâu có."
"Nhìn Thiệu Hàng chứ gì, nhìn thì cứ nhìn đi, không phải xấu hổ đâu."
Cho dù bình thường Nghê Hạ luôn rất điềm tĩnh, nhưng sau khi Giang Thần nói vậy, lại thêm việc Hoắc Thiệu Hàng mở mắt nhìn cô chăm chú, thì cô vẫn đỏ mặt, "À... Được rồi, đúng là em đang nhìn anh Hoắc."
Vốn dĩ Giang Thần còn định trêu thêm vài câu nữa, nhưng đột nhiên Nghê Hạ lại thừa nhận thẳng thắn như vậy nên cô hơi bất ngờ.
Nghê Hạ cố bình tĩnh, cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng và nói, "Thật ra tôi là fan của anh Hoắc, từ nhỏ tôi đã bắt đầu xem phim của anh rồi."
"Phụttt!", Quý Thư Bạch bật cười, "Già rồi, già rồi, người ta còn xem từ nhỏ đến lớn đấy."
Nghê Hạ ngơ luôn, "Anh Hoắc vào ngành sớm mà..."
Hoắc Thiệu Hàng lại chẳng để ý, chỉ coi như anh ta đang lắm mồm mà thôi.
"Fan ư? Mấy cô bé các em mà lại thích cái kiểu mặt cấm dục của Hoắc Thiệu Hàng sao?", Giang Thần cười, "Thế thích nhất phim nào của cậu ấy?"
Nghê Hạ nao nao, vấn đề này, có chút quen tai nhé... Hình như lần trước Tống Phỉ Nhi từng hỏi cô, hơn là là trước mặt Hoắc Thiệu Hàng! Cô không hề quên hồi ức đen đủi đó.
Hoắc Thiệu Hàng cũng nhớ đến cái ngày mới biết cô. Lúc ấy nhìn thấy một nữ diễn viên nghiêm túc nói thích nhất vai diễn đó của anh vì anh để lộ cơ bụng sáu múi, anh cũng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn thấy vẻ mặt cố làm như bình tĩnh nhưng ánh mắt thì quẫn bách vô cùng của cô, anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hàng nhìn Nghê Hạ với vẻ nghiền ngẫm. Nghê Hạ bị ánh mắt anh trấn áp đến mức không trốn tránh nổi, "Em, em thích nhất..."
"Này, Nghê Hạ, cô không cần khách sáo đâu, thật ra cô không phải là fan của Hoắc Thiệu Hàng đúng không?", Quý Thư Bạch trêu chọc.
Nghê Hạ nghiêm nét mặt, "Đương nhiên không phải rồi, tôi thề, Hoắc Thiệu Hàng là người đàn ông tôi thích nhất!"
"Ái chà ~"
"Ồ ~"
Giang Thần và Quý Thư Bạch đồng thành cảm thán, Hoắc Thiệu Hàng cũng khựng lại, ánh mắt nhìn Nghê Hạ sâu thêm vài phần.
Còn Nghê Hạ thì chợt kinh hãi, "Ý tôi là! Nghệ sĩ nam mà tôi thích nhất!"
"À ~", vẻ mặt của Giang Thần và Quý Thư Bạch đều như đang nói "tôi hiểu mà cô đừng giải thích".
Nghê Hạ, "..."
Hoắc Thiệu Hàng, "..."
Lộ trình hơn hai mươi phút, nhưng Nghê Hạ toát mồ hôi hột vì những minh tinh mang hình tượng lạnh lùng trước mặt công chúng này. Cô xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố khiến mình không để ý đến vị ảnh đế ngồi bên cạnh, nhưng cảm giác tồn tại của Hoắc Thiệu Hàng quá lớn, cô không tài nào xem nhẹ được.
Cuối cùng cũng đến nhà hàng. Quý Thư Bạch đánh xe đến cửa phụ, sau đó bốn người được quản lý nhà hàng dẫn vào qua lối VIP. Vào tới phòng bao, Giang Thần nhắc vị quản lý đó cho đồ ăn lên.
Mọi thứ hết sức bình thường, cho đến khi Giang Thần nói muốn uống rượu.
"Dù sao thì tối mai tôi mới có lịch quay, tôi muốn uống rượu.", Giang Thần nói với ba người, "Với lại, đây là lần đầu tiên tôi mời Nghê Hạ ăn cơm, không uống sao được."
"Nửa đêm nay tôi còn có lịch quay đấy chị gái à... Tôi uống để có mà nằm ở phim trường à.", Quý Thư Bạch bất đắc dĩ nói.
"Thế thì ông đừng uống nữa, nghỉ đi cho tôi nhờ.", Giang Thần nhìn Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ ở phía đối diện, "Hai người đừng có mà không nể mặt tôi đấy nhé, tôi biết mai hai người được nghỉ rồi."
Hoắc Thiệu Hàng, "Tiếp bà thì được thôi, nhưng mà tửu lượng của bà..."
"Tửu lượng của tôi làm sao? Tôi nói cho ông biết nhé, dạo này tửu lượng của tôi tốt lắm đấy."
Hoắc Thiệu Hàng lắc đầu, lần đó chẳng phải cũng nói thế sao!
Giang Thần mặc kệ người khác có chịu hay không, cô cứ bảo quản lý mang rượu lên, rồi vừa khui rượu vừa nói, "Nghê Hạ à, em đừng lo, uống say thì chị đưa em về khách sạn."
Quý Thư Bạch, "Bà không cần người khác đưa về là được rồi..."
"Ông im mồm đi."
Nghê Hạ cười, "Chị Giang Thần, em uống với chị, nhưng mà, tửu lượng em cũng không tốt đâu, thế nên uống một chút thôi nhé?"
"Được, được, được, vẫn là em dễ nói chuyện nhất."
Vì thế, ngoài Quý Thư Bạch ra, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đều bị Giang Thần chuốc rượu. Nhưng vì Nghê Hạ đã nói trước, hơn nữa vẫn còn là một cô gái nhỏ, thế nên Giang Thần không ép buộc cô uống nhiều. Hoắc Thiệu Hàng thì thảm rồi, đến cuối cùng thì Giang Thần cũng chỉ chuốc mình anh.
Nửa tiếng sau, Giang đại ảnh hậu chuếnh choáng, bắt đầu xả những câu linh tinh...
Quý Thư Bạch buông tay, "Tôi biết ngay sẽ thế này mà."
Nghê Hạ đổ mồ hôi, có thể nhìn thấy một mặt phản nghịch của Giang Thần, đáng giá! Cô mới nghĩ thế thôi thì Giang Thần đã híp mắt tiến lại gần, "Nào cưng, đến đây, đến đây uống một ly nào!"
Nghê Hạ hơi đau đầu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, vì thế cô giơ tay ra định lấy ly rượu. Nhưng không thể ngờ được là, khi tay cô vừa chạm vào đế ly, thì từ mu bàn tay lập tức truyền đến cảm giác ấm áp. Nghê Hạ ngẩn ra, nghiêng đầu dọc theo cánh tay đó nhìn về phía chủ nhân của nó.
Anh hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú rất gần cô, có lẽ vì uống không ít rượu, nên đôi mắt không lãnh đạm như bình thường, mà sáng trong mang theo cảm giác dụ dỗ vô cùng. Tim Nghê Hạ nảy lên thùm thụp, cô lẳng lặng nghe giọng nói khàn khàn của anh, "Để tôi uống."
Hoắc Thiệu Hàng chắn cho cô khỏi Giang Thần, đương nhiên Giang Thần cũng say không biết trời trăng gì nữa rồi. Nghê Hạ cúi đầu ăn, nhưng trên thực tế, tâm tư cô giờ này hoàn toàn đặt trên người Hoắc Thiệu Hàng. Thì ra chỉ một cử chỉ quan tâm đơn giản của anh thôi cũng có thể khiến cô thất thần lâu đến vậy...
Cuối cùng, rốt cuộc Giang Thần cũng gục. Quý Thư Hàng đeo khẩu trang và kính râm cho cô, rồi chuẩn bị cõng cô lên, "Xem ra tối nay mình phải đưa cô ấy về khách sạn rồi."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, anh đứng dậy định giúp Quý Thư Bạch.
Đúng lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng chạy vào.
"Xin lỗi, anh Hoắc, anh Quý, ngoài cửa có chút rắc rối."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ nhíu mày, "Sao vậy?"
"Hình như có phóng viên đang rình."
Quý Thư Bạch nhún vai, "Đúng là bao nhiêu chỗ thì không sao, sao lại biết chúng ta ở đây nhỉ?"
"Chắc là theo đuôi ông với Giang Thần từ lúc rời khỏi đoàn phim rồi.", Hoắc Thiệu Hàng suy đoán, "Tai tiếng của hai người rực rỡ quá, cùng ra cùng vào mà lại còn nghênh ngang hết sức."
Quý Thư Bạch ấm ức, "Tại Giang Thần lôi kéo tôi đấy chứ, còn bảo là nhân thể lăng xê cho phim mới có gì mà không tốt."
"Nhưng mà với tình hình này của cô ấy thì không thể bị chụp cùng ông được."
Quý Thư Bạch gật đầu, "Chuyện này thì tôi biết. Bây giờ chúng ta ra ngoài thế nào đây?"
Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lát, "Ông ra ngoài lái xe đi, phóng viên nhận ra xe ông nên sẽ bám theo ông. Sau đó tôi đưa cô ấy về Đức Nhã là được."
"Ừ, thế cũng được.", Quý Thư Bạch nói, "Thế Nghê Hạ đi với tôi à?"
Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái, "Ông muốn ngày mai cả hai cùng lên báo à?"
Quý Thư Bạch, "..."
"Vừa hay Giang Thần cần người chăm sóc, tôi không tiện.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Nghê Hạ, "Em đi cùng tôi với Giang Thần nhé?"
Nghê Hạ gật đầu, "Được ạ, nhưng Đức Nhã là đâu?"
Hoắc Thiệu Hàng đáp, "Nhà tôi."
Nghê Hạ: "..."
Quý Thư Bạch đi ra ngoài, một lát sau quản lý quay lại nói phóng viên đã đi, rồi sắp xếp xe cho ba người về. Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng một trái một phải đỡ Giang Thần vào ghế sau xe. Sau đó, chiếc xe cực kỳ bình thường chở ba người họ đi.
Nghê Hạ để Giang Thần tựa vào vai mình, trong lòng vẫn thoáng hoảng hốt. Vừa rồi lúc nghe thấy Hoắc Thiệu Hàng nói về nhà anh, Nghê Hạ cực kỳ kinh hãi và... hưng phấn. Không ngờ, trong một tình huống éo le, cô lại được đến nhà Hoắc Thiệu Hàng!
Chuyện này, có thể khiến người ta quá vui sướng hay không?...
Khoảng hơn nửa tiếng sau, xe tiến vào một tiểu khu, rồi dừng lại trước một dãy nhà kiểu Tây. Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ lại cùng nhau đỡ Giang Thần ra ngoài.
Sau khi đưa Giang Thần vào nhà, Nghê Hạ còn chưa kịp đánh giá nơi ở của Hoắc Thiệu Hàng thì đã nghe thấy tiếng nôn khan của con ma men bên cạnh. Nghê Hạ lo lắng nhìn Giang Thần, "Có ổn không?"
Lúc này Giang Thần đang mơ mơ màng màng, căn bản là chẳng nghe thấy câu hỏi của Nghê Hạ. Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đầu ngoảnh sang bên trái như thể muốn nôn ra, nhưng cho dù muốn thì cô vẫn bị biểu cảm "bà mà dám nôn là tôi giết bà" của Hoắc Thiệu Hàng làm cho chùn bước một cách lạ lùng. Vì thế, cô đột nhiên quay sang phải, "Ọe!"
Hoắc Thiệu Hàng:...
Nghê Hạ:!!!!
Vật vã vài giây, Giang Thần nôn xong liền nhìn Nghê Hạ, sau đó nhắm mắt, cả người mềm oặt ngã xuống.
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hàng nhíu lại, "Em...không sao chứ?"
Nghê Hạ hơi sững sờ, lúc này, từ má trái dọc theo cổ của cô nhầy nhụa dịch nôn, trên vai còn vương mấy hạt cơm nguyên hình... Thấy Hoắc Thiệu Hàng có vẻ lo lắng, Nghê Hạ liền lắc đầu, "Đỡ chị ấy vào giường trước đã."
Hoắc Thiệu Hàng mím môi, "Được."
Hai người đỡ Giang Thần đến căn phòng dành cho khách, sau khi buông Giang Thần ra, Hoắc Thiệu Hàng bèn quay sang nhìn Nghê Hạ, "Vào nhà tắm xả qua đi."
Nghê Hạ ngước mắt, ánh mắt trong veo, "Có khăn lông không ạ?"
"Có, để tôi lấy cho em.", nói xong, Hoắc Thiệu Hàng đi ra khỏi phòng, Nghê Hạ cũng đi theo anh.
Hoắc Thiệu Hàng đưa khăn cho Nghê Hạ, vừa định nói gì đó thì thấy Nghê Hạ chạy vào phòng tắm, một lúc sau lại vội vội vàng vàng chạy ra.
Hoắc Thiệu Hàng vốn nghĩ cô muốn xả người cho sạch, vì người bình thường còn chẳng chịu nổi cái thứ bẩn thỉu đó, huống chi là một diễn viên trọng bề ngoài. Thế nhưng, Nghê Hạ lại quay trở vào trong phòng. Hoắc Thiệu Hàng bất giác đi theo. Trong phòng, Nghê Hạ cẩn thận lau bỏ dịch bẩn trên người Giang Thần, vẻ mặt rất chăm chú, gương mặt trắng nõn như có một vầng sáng tỏa dưới ánh đèn mờ, vừa đẹp lại vừa khiến người ta yên lòng.
Giang Thần kéo Nghê Hạ lại rồi nói, "Bốn người bọn mình đi một xe thôi được rồi, đỡ lằng nhằng."
"Đỗ xe ở đâu?", Hoắc Thiệu Hàng hỏi.
"Ở bãi đỗ xe cạnh đoàn phim của hai người đấy, đi thôi."
Vì thế, bốn người cùng ngồi trên xe của Quý Thư Bạch. Giang Thần ngồi ở ghế phó lái, thế nên Nghê Hạ chỉ có thể ngồi ở ghế sau cùng Hoắc Thiệu Hàng.
Ở đằng trước, hai người kia nói cười hi hi ha ha, ở đằng sau thì im lặng như tờ. Nghê Hạ làm như lơ đãng liếc Hoắc Thiệu Hàng một cái, người đó nhắm mắt, tựa vào ghế ngủ. Nghê Hạ có chút xót xa, anh là nam chính, suất diễn nhiều hơn cô rất nhiều, bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn luôn bận rộn như vậy.
"Nghê Hạ, nhìn cái gì đấy?", Giang Thần nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt ra vẻ mờ ám.
Nghê Hạ khựng lại, "Em đâu có."
"Nhìn Thiệu Hàng chứ gì, nhìn thì cứ nhìn đi, không phải xấu hổ đâu."
Cho dù bình thường Nghê Hạ luôn rất điềm tĩnh, nhưng sau khi Giang Thần nói vậy, lại thêm việc Hoắc Thiệu Hàng mở mắt nhìn cô chăm chú, thì cô vẫn đỏ mặt, "À... Được rồi, đúng là em đang nhìn anh Hoắc."
Vốn dĩ Giang Thần còn định trêu thêm vài câu nữa, nhưng đột nhiên Nghê Hạ lại thừa nhận thẳng thắn như vậy nên cô hơi bất ngờ.
Nghê Hạ cố bình tĩnh, cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng và nói, "Thật ra tôi là fan của anh Hoắc, từ nhỏ tôi đã bắt đầu xem phim của anh rồi."
"Phụttt!", Quý Thư Bạch bật cười, "Già rồi, già rồi, người ta còn xem từ nhỏ đến lớn đấy."
Nghê Hạ ngơ luôn, "Anh Hoắc vào ngành sớm mà..."
Hoắc Thiệu Hàng lại chẳng để ý, chỉ coi như anh ta đang lắm mồm mà thôi.
"Fan ư? Mấy cô bé các em mà lại thích cái kiểu mặt cấm dục của Hoắc Thiệu Hàng sao?", Giang Thần cười, "Thế thích nhất phim nào của cậu ấy?"
Nghê Hạ nao nao, vấn đề này, có chút quen tai nhé... Hình như lần trước Tống Phỉ Nhi từng hỏi cô, hơn là là trước mặt Hoắc Thiệu Hàng! Cô không hề quên hồi ức đen đủi đó.
Hoắc Thiệu Hàng cũng nhớ đến cái ngày mới biết cô. Lúc ấy nhìn thấy một nữ diễn viên nghiêm túc nói thích nhất vai diễn đó của anh vì anh để lộ cơ bụng sáu múi, anh cũng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn thấy vẻ mặt cố làm như bình tĩnh nhưng ánh mắt thì quẫn bách vô cùng của cô, anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hàng nhìn Nghê Hạ với vẻ nghiền ngẫm. Nghê Hạ bị ánh mắt anh trấn áp đến mức không trốn tránh nổi, "Em, em thích nhất..."
"Này, Nghê Hạ, cô không cần khách sáo đâu, thật ra cô không phải là fan của Hoắc Thiệu Hàng đúng không?", Quý Thư Bạch trêu chọc.
Nghê Hạ nghiêm nét mặt, "Đương nhiên không phải rồi, tôi thề, Hoắc Thiệu Hàng là người đàn ông tôi thích nhất!"
"Ái chà ~"
"Ồ ~"
Giang Thần và Quý Thư Bạch đồng thành cảm thán, Hoắc Thiệu Hàng cũng khựng lại, ánh mắt nhìn Nghê Hạ sâu thêm vài phần.
Còn Nghê Hạ thì chợt kinh hãi, "Ý tôi là! Nghệ sĩ nam mà tôi thích nhất!"
"À ~", vẻ mặt của Giang Thần và Quý Thư Bạch đều như đang nói "tôi hiểu mà cô đừng giải thích".
Nghê Hạ, "..."
Hoắc Thiệu Hàng, "..."
Lộ trình hơn hai mươi phút, nhưng Nghê Hạ toát mồ hôi hột vì những minh tinh mang hình tượng lạnh lùng trước mặt công chúng này. Cô xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố khiến mình không để ý đến vị ảnh đế ngồi bên cạnh, nhưng cảm giác tồn tại của Hoắc Thiệu Hàng quá lớn, cô không tài nào xem nhẹ được.
Cuối cùng cũng đến nhà hàng. Quý Thư Bạch đánh xe đến cửa phụ, sau đó bốn người được quản lý nhà hàng dẫn vào qua lối VIP. Vào tới phòng bao, Giang Thần nhắc vị quản lý đó cho đồ ăn lên.
Mọi thứ hết sức bình thường, cho đến khi Giang Thần nói muốn uống rượu.
"Dù sao thì tối mai tôi mới có lịch quay, tôi muốn uống rượu.", Giang Thần nói với ba người, "Với lại, đây là lần đầu tiên tôi mời Nghê Hạ ăn cơm, không uống sao được."
"Nửa đêm nay tôi còn có lịch quay đấy chị gái à... Tôi uống để có mà nằm ở phim trường à.", Quý Thư Bạch bất đắc dĩ nói.
"Thế thì ông đừng uống nữa, nghỉ đi cho tôi nhờ.", Giang Thần nhìn Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ ở phía đối diện, "Hai người đừng có mà không nể mặt tôi đấy nhé, tôi biết mai hai người được nghỉ rồi."
Hoắc Thiệu Hàng, "Tiếp bà thì được thôi, nhưng mà tửu lượng của bà..."
"Tửu lượng của tôi làm sao? Tôi nói cho ông biết nhé, dạo này tửu lượng của tôi tốt lắm đấy."
Hoắc Thiệu Hàng lắc đầu, lần đó chẳng phải cũng nói thế sao!
Giang Thần mặc kệ người khác có chịu hay không, cô cứ bảo quản lý mang rượu lên, rồi vừa khui rượu vừa nói, "Nghê Hạ à, em đừng lo, uống say thì chị đưa em về khách sạn."
Quý Thư Bạch, "Bà không cần người khác đưa về là được rồi..."
"Ông im mồm đi."
Nghê Hạ cười, "Chị Giang Thần, em uống với chị, nhưng mà, tửu lượng em cũng không tốt đâu, thế nên uống một chút thôi nhé?"
"Được, được, được, vẫn là em dễ nói chuyện nhất."
Vì thế, ngoài Quý Thư Bạch ra, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đều bị Giang Thần chuốc rượu. Nhưng vì Nghê Hạ đã nói trước, hơn nữa vẫn còn là một cô gái nhỏ, thế nên Giang Thần không ép buộc cô uống nhiều. Hoắc Thiệu Hàng thì thảm rồi, đến cuối cùng thì Giang Thần cũng chỉ chuốc mình anh.
Nửa tiếng sau, Giang đại ảnh hậu chuếnh choáng, bắt đầu xả những câu linh tinh...
Quý Thư Bạch buông tay, "Tôi biết ngay sẽ thế này mà."
Nghê Hạ đổ mồ hôi, có thể nhìn thấy một mặt phản nghịch của Giang Thần, đáng giá! Cô mới nghĩ thế thôi thì Giang Thần đã híp mắt tiến lại gần, "Nào cưng, đến đây, đến đây uống một ly nào!"
Nghê Hạ hơi đau đầu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, vì thế cô giơ tay ra định lấy ly rượu. Nhưng không thể ngờ được là, khi tay cô vừa chạm vào đế ly, thì từ mu bàn tay lập tức truyền đến cảm giác ấm áp. Nghê Hạ ngẩn ra, nghiêng đầu dọc theo cánh tay đó nhìn về phía chủ nhân của nó.
Anh hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú rất gần cô, có lẽ vì uống không ít rượu, nên đôi mắt không lãnh đạm như bình thường, mà sáng trong mang theo cảm giác dụ dỗ vô cùng. Tim Nghê Hạ nảy lên thùm thụp, cô lẳng lặng nghe giọng nói khàn khàn của anh, "Để tôi uống."
Hoắc Thiệu Hàng chắn cho cô khỏi Giang Thần, đương nhiên Giang Thần cũng say không biết trời trăng gì nữa rồi. Nghê Hạ cúi đầu ăn, nhưng trên thực tế, tâm tư cô giờ này hoàn toàn đặt trên người Hoắc Thiệu Hàng. Thì ra chỉ một cử chỉ quan tâm đơn giản của anh thôi cũng có thể khiến cô thất thần lâu đến vậy...
Cuối cùng, rốt cuộc Giang Thần cũng gục. Quý Thư Hàng đeo khẩu trang và kính râm cho cô, rồi chuẩn bị cõng cô lên, "Xem ra tối nay mình phải đưa cô ấy về khách sạn rồi."
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu, anh đứng dậy định giúp Quý Thư Bạch.
Đúng lúc này, quản lý nhà hàng vội vàng chạy vào.
"Xin lỗi, anh Hoắc, anh Quý, ngoài cửa có chút rắc rối."
Hoắc Thiệu Hàng khẽ nhíu mày, "Sao vậy?"
"Hình như có phóng viên đang rình."
Quý Thư Bạch nhún vai, "Đúng là bao nhiêu chỗ thì không sao, sao lại biết chúng ta ở đây nhỉ?"
"Chắc là theo đuôi ông với Giang Thần từ lúc rời khỏi đoàn phim rồi.", Hoắc Thiệu Hàng suy đoán, "Tai tiếng của hai người rực rỡ quá, cùng ra cùng vào mà lại còn nghênh ngang hết sức."
Quý Thư Bạch ấm ức, "Tại Giang Thần lôi kéo tôi đấy chứ, còn bảo là nhân thể lăng xê cho phim mới có gì mà không tốt."
"Nhưng mà với tình hình này của cô ấy thì không thể bị chụp cùng ông được."
Quý Thư Bạch gật đầu, "Chuyện này thì tôi biết. Bây giờ chúng ta ra ngoài thế nào đây?"
Hoắc Thiệu Hàng trầm tư một lát, "Ông ra ngoài lái xe đi, phóng viên nhận ra xe ông nên sẽ bám theo ông. Sau đó tôi đưa cô ấy về Đức Nhã là được."
"Ừ, thế cũng được.", Quý Thư Bạch nói, "Thế Nghê Hạ đi với tôi à?"
Hoắc Thiệu Hàng liếc anh ta một cái, "Ông muốn ngày mai cả hai cùng lên báo à?"
Quý Thư Bạch, "..."
"Vừa hay Giang Thần cần người chăm sóc, tôi không tiện.", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng nhìn về phía Nghê Hạ, "Em đi cùng tôi với Giang Thần nhé?"
Nghê Hạ gật đầu, "Được ạ, nhưng Đức Nhã là đâu?"
Hoắc Thiệu Hàng đáp, "Nhà tôi."
Nghê Hạ: "..."
Quý Thư Bạch đi ra ngoài, một lát sau quản lý quay lại nói phóng viên đã đi, rồi sắp xếp xe cho ba người về. Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng một trái một phải đỡ Giang Thần vào ghế sau xe. Sau đó, chiếc xe cực kỳ bình thường chở ba người họ đi.
Nghê Hạ để Giang Thần tựa vào vai mình, trong lòng vẫn thoáng hoảng hốt. Vừa rồi lúc nghe thấy Hoắc Thiệu Hàng nói về nhà anh, Nghê Hạ cực kỳ kinh hãi và... hưng phấn. Không ngờ, trong một tình huống éo le, cô lại được đến nhà Hoắc Thiệu Hàng!
Chuyện này, có thể khiến người ta quá vui sướng hay không?...
Khoảng hơn nửa tiếng sau, xe tiến vào một tiểu khu, rồi dừng lại trước một dãy nhà kiểu Tây. Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ lại cùng nhau đỡ Giang Thần ra ngoài.
Sau khi đưa Giang Thần vào nhà, Nghê Hạ còn chưa kịp đánh giá nơi ở của Hoắc Thiệu Hàng thì đã nghe thấy tiếng nôn khan của con ma men bên cạnh. Nghê Hạ lo lắng nhìn Giang Thần, "Có ổn không?"
Lúc này Giang Thần đang mơ mơ màng màng, căn bản là chẳng nghe thấy câu hỏi của Nghê Hạ. Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đầu ngoảnh sang bên trái như thể muốn nôn ra, nhưng cho dù muốn thì cô vẫn bị biểu cảm "bà mà dám nôn là tôi giết bà" của Hoắc Thiệu Hàng làm cho chùn bước một cách lạ lùng. Vì thế, cô đột nhiên quay sang phải, "Ọe!"
Hoắc Thiệu Hàng:...
Nghê Hạ:!!!!
Vật vã vài giây, Giang Thần nôn xong liền nhìn Nghê Hạ, sau đó nhắm mắt, cả người mềm oặt ngã xuống.
Khóe mắt Hoắc Thiệu Hàng nhíu lại, "Em...không sao chứ?"
Nghê Hạ hơi sững sờ, lúc này, từ má trái dọc theo cổ của cô nhầy nhụa dịch nôn, trên vai còn vương mấy hạt cơm nguyên hình... Thấy Hoắc Thiệu Hàng có vẻ lo lắng, Nghê Hạ liền lắc đầu, "Đỡ chị ấy vào giường trước đã."
Hoắc Thiệu Hàng mím môi, "Được."
Hai người đỡ Giang Thần đến căn phòng dành cho khách, sau khi buông Giang Thần ra, Hoắc Thiệu Hàng bèn quay sang nhìn Nghê Hạ, "Vào nhà tắm xả qua đi."
Nghê Hạ ngước mắt, ánh mắt trong veo, "Có khăn lông không ạ?"
"Có, để tôi lấy cho em.", nói xong, Hoắc Thiệu Hàng đi ra khỏi phòng, Nghê Hạ cũng đi theo anh.
Hoắc Thiệu Hàng đưa khăn cho Nghê Hạ, vừa định nói gì đó thì thấy Nghê Hạ chạy vào phòng tắm, một lúc sau lại vội vội vàng vàng chạy ra.
Hoắc Thiệu Hàng vốn nghĩ cô muốn xả người cho sạch, vì người bình thường còn chẳng chịu nổi cái thứ bẩn thỉu đó, huống chi là một diễn viên trọng bề ngoài. Thế nhưng, Nghê Hạ lại quay trở vào trong phòng. Hoắc Thiệu Hàng bất giác đi theo. Trong phòng, Nghê Hạ cẩn thận lau bỏ dịch bẩn trên người Giang Thần, vẻ mặt rất chăm chú, gương mặt trắng nõn như có một vầng sáng tỏa dưới ánh đèn mờ, vừa đẹp lại vừa khiến người ta yên lòng.
Tác giả :
Lục Manh Tinh