Dịu Dàng Dành Riêng Em
Chương 1: Tôi là diễn viên
Từ California Mĩ đến Hàn Quốc, máy bay hạ cánh.
Hạ Dĩ Hàm đeo kính râm lên, lao ra khỏi sân bay. Cô không mang bất cứ kiện hành lý nào, mà lần này đến Hàn Quốc chỉ vì một cuộc điện thoại của chị gái.
Hạ Dĩ Hàm lên xe taxi, dùng chút tiếng Hàn ngắc ngứ báo địa chỉ một bệnh viện, sau đó dựa lưng vào ghế, thoáng nhíu mày. Đêm qua đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, cô ấy nói cuộc phẫu thuật thẩm mĩ của cô ấy gặp chút vấn đề, bây giờ gương mặt thảm hại đến nỗi không dám nhìn nữa, cô ấy muốn trước khi cách ly với người đời được gặp em gái một lần. Tuy nhiên, có một điều kiện là, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả bố mẹ cũng không được biết.
Hạ Dĩ Hàm bất giác nhìn vào kính chiếu hậu, thấy gương mặt mình đang đeo chiếc kính râm to bự. Mắt kính gần như che khuất hết cả gương mặt cô, nhưng để lộ ra đường cong vừa vặn ở cằm, trắng nõn nà, hiếm có thế này cơ mà.
Cần thiết phải phẫu thuật thẩm mĩ sao? Hạ Dĩ Hàm sờ mặt mình, gương mặt này đâu có khó coi...
Thôi, Hạ Dĩ San thích làm, giờ lại thành ra hủy dung, xem chị ta còn kiêu hãnh kiểu gì.
Hạ Dĩ San là chị gái song sinh của cô, ngoài ánh mắt ra thì vẻ ngoài của hai người gần như là giống nhau như đúc. Mặt khác, Hạ Dĩ San còn có một thân phận khác, đó là một nghệ sĩ hạng ba mới gia nhập giới giải trí không lâu, Nghê Hạ.
Bốn mươi phút sau, Hạ Dĩ Hàm xuống xe tại cửa một bệnh viện. Cô lấy di động ra gọi vào số của Hạ Dĩ San, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Ở đâu?"
Hạ Dĩ San thều thào ở đầu bên kia điện thoại, "Chị bảo quản lý chờ em ở cửa rồi đấy, mặc áo khoác đen, với cả..."
"Được rồi, em thấy rồi.", không chờ Hạ Dĩ San nói xong, Hạ Dĩ Hàm đã thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa đang đi về phía mình.
Cảnh Tố dừng lại ở khoảng cách năm bước chân với Hạ Dĩ Hàm, chị ngơ ngác nhìn cô một lúc, cho đến khi Hạ Dĩ Hàm mất kiên nhẫn tháo kính ra, Cảnh Tố mới định hồn lại được. Chị vội vàng bảo Hạ Dĩ Hàm đeo kính lên, "Đeo vào, đeo vào! Nếu mà bị người ta thấy Nghê Hạ xuất hiện ở bệnh viện thẩm mĩ thì thảm lắm! Trời ơi... Đúng là giống nhau như đúc."
Sau khi đeo kính vào, Hạ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Dựa vào mức độ nổi tiếng của chị ấy bây giờ thì tỷ lệ bị nhận ra ở nước ngoài gần như bằng không."
Cảnh Tố nghẹn họng, "Ờ... Nói cũng phải. Mình...lên tầng đi."
Hạ Dĩ Hàm hơi gật đầu, "Đi thôi."
Hai người từ cửa bệnh viện đi về phía phòng bệnh VIP. Dọc đường đi, Cảnh Tố nói qua về nguyên nhân Hạ Dĩ San phẫu thuật. Thật ra cũng không phải là phẫu thuật gì lớn, chỉ là Hạ Dĩ San bị đối thủ một mất một còn trong giới giải trí kích thích, cướp đi vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình, thế nên Hạ Dĩ San quyết tâm sửa gương mặt quá thanh thuần của mình cho có chút vẻ yêu mị, nhân thể mở rộng con đường diễn xuất.
"Haiz, tệ thật, ai biết là Nghê Hạ bị dị ứng thuốc đâu, mới phẫu thuật được một nửa... Giờ mặt sưng phù như cái gì ấy. Bác sĩ bảo ít nhất phải một năm mới phục hồi được nguyên trạng.", Cảnh Tố than ngắn thở dài.
Hạ Dĩ Hàm nhìn chị ấy, "Chị là quản lý của chị ấy, sao chị không ngăn chị ấy lại?"
Cảnh Tố bị giọng cảnh cáo đó của Hạ Dĩ Hàm hù dọa, thoáng ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này, nghệ sĩ sửa mặt một chút thật ra cũng bình thường mà."
Hạ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn không theo kịp lại còn đổ tại mặt quá ngây thơ."
Cảnh Tố lại một lần nữa nghẹn họng. Cô em gái này của Nghê Hạ sao nói chuyện thẳng thắn, không chút kiêng nể gì thế...
Rốt cuộc cũng đến phòng bệnh. Hạ Dĩ Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Dĩ San đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy bộ dạng này của chị gái, cơn tức giận trong lòng cô cũng thoáng đổi thành sự đau lòng.
Hồi trước bố mẹ ly hôn, hai chị em cô, một người theo bố về Trung Quốc, một người cùng mẹ ở lại xứ người. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình cảm cốt nhục giữa hai người. Tuy có rất nhiều lúc Hạ Dĩ Hàm cạn lời với kiểu hành động không dùng não của Hạ Dĩ San, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự chăm sóc và giúp đỡ mà Hạ Dĩ San dành cho cô thì không phải bàn nhiều.
"Dĩ Hàm...", Hạ Dĩ San mếu máo giơ tay ra như đòi một cái ôm. Hạ Dĩ Hàm cau mày bước lại gần, "Nghiêm trọng thật à?"
"Thật mà, Dĩ Hàm, chị hối hận chết mất, chị bị hủy dung rồi... Hu hu, Dĩ Hàm, em phải cứu chị..."
Hạ Dĩ Hàm ngồi xuống cạnh cô ấy, giơ tay định sờ vào mặt nhưng lại sợ cô ấy đau, cô cứng miệng trách, "Tự chị làm chuyện ngu ngốc thì tự chịu đi, em cứu chị á, em phải cứu chị thế nào? Giờ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện điều trị đi. À phải rồi, chị bị dị ứng mà bệnh viện cũng không phát hiện ra, bệnh viện kiểu gì không biết, phải kiện!"
"Đừng, đừng, đừng!", Hạ Dĩ San ngăn cô lại, "Đừng làm to chuyện lên, chuyện này mà bị làm ầm lên là toi, chị còn muốn quay về đóng phim mà. Nếu để mọi người biết chị phẫu thuật thẩm mĩ, sau này chị còn làm được gì nữa."
"Chị!"
"Dĩ Hàm, hiện giờ chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay chị gọi em đến đây không phải đơn giản là để em mắng chị."
"Chị muốn nói gì?", Hạ Dĩ Hàm thoáng thấy bồn chồn.
Hạ Dĩ San cắn môi giữ tay Hạ Dĩ Hàm, "Dĩ Hàm, em biết chị muốn được nổi tiếng, muốn trở thành diễn viên, muốn được mọi người tán thưởng thế nào mà. Chị cố gắng thi vào trường điện ảnh, cố gắng tìm đoàn phim, lăn lộn hai năm, vất vả lắm mới được ló mặt trên tivi, làm mọi người nhớ chị. Chị không muốn kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ đâu... Nếu chị ở ẩn dưỡng thương, thế thì sẽ bị hủy diệt luôn. Em cũng biết mà, bây giờ khán giả thay đổi thần tượng nhanh lắm, mọi người sẽ quên chị..."
"Dừng, dừng, dừng!", Hạ Dĩ Hàm chặn lời cô nàng, "Chị nói vào điểm chính đi,"
Hạ Dĩ San nức nở, "Mấy năm nay chị chỉ nhận được mấy kịch bản nhỏ, nhưng hai hôm trước, đạo diễn Hầu Quang Trung đến tìm chị, mời chị làm vai nữ hai trong bộ phim điện ảnh của ông ấy. Hầu Quang Trung là ai? Hầu Quang Trung đấy, đạo diễn nổi tiếng, dành được vô số giải thưởng, phim của ông ấy, diễn viên nào cũng muốn tham gia. Thế mà ông ấy lại đến tìm chị."
"Thế cho nên, Hạ Dĩ San? Bộ dạng này của chị đương nhiên không thể tham gia được rồi, Hầu Quang Trung cái gì, chị quên đi cho em.", Hạ Dĩ Hàm nghiêm túc nói.
"Không, không, không. Chị tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội lần này được, chị không biết khi nào chị mới có cơ hội một lần là nổi tiếng nữa.", Hạ Dĩ San kích động nói.
"Nhưng bộ dạng này của chị..."
"Dĩ Hàm! Em đi thay chị đi. Dù sao thì chị em mình cũng giống nhau như đúc, mọi người cũng không biết thông tin cá nhân của chị, căn bản là không hề biết chị có em gái sinh đôi..."
"Chị nói linh tinh cái gì đấy!", Hạ Dĩ Hàm không đợi cô nàng nói xong liền đứng bật dậy, "Chị bảo em thay chị đóng phim?"
Hạ Dĩ San mím môi, "Dĩ Hàm, chị biết thật ra em cũng thích đóng phim, nếu ngày trước em không theo mẹ, nếu không phải mẹ không đồng ý cho em vào giới giải trí, thì chắc chắn em cũng đăng ký vào trường điện ảnh như chị thôi."
Hạ Dĩ Hàm mở trừng mắt. Chuyện từ cách đây bao lâu rồi, nếu giờ phút này Hạ Dĩ San không nhắc tới, có lẽ cô đã ngày qua ngày ở trong phòng thí nghiệm mà quên đi giấc mơ hão huyền đó.
Phải, cô đã từng, từng muốn làm một diễn viên.
"Dĩ Hàm, em giúp bà chị đáng thương này của em đi. Em cũng dung túng bản thân thử trải nghiệm cuộc sống của một diễn viên xem. Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ biết. Làm ơn, làm ơn mà... Nếu em không giúp chị, chị thật sự, thật sự, muốn chết đấy!", nói xong, Hạ Dĩ San liền làm ra vẻ muốn đâm đầu vào tường.
Cảnh Tố còn phối hợp chạy đến giữ Hạ Dĩ San lại, "Cô Hạ, cô... cô đồng ý đi. Tôi nghe Nghê Hạ nói lúc nhỏ cô rất thích diễn kịch, coi như một lần trải nghiệm đi. Chờ Nghê Hạ hồi phục rồi, hai người có thể lặng lẽ tráo đổi lại, sẽ chẳng ai biết đâu."
Hạ Dĩ Hàm nhìn hai người phụ nữ diễn kịch một cách thiếu nội hàm mà thở dài, "Ở trường bên kia em còn có việc chưa làm xong."
"Dĩ Hàm, chị mà lại không bằng mấy cái nghiên cứu hóa học đấy của em à?...", Hạ Dĩ San nhìn cô bằng vẻ "đau thương gần chết."
"..."
Có lẽ là thật sự hiểu sự chấp nhất của Hạ Dĩ San với giới giải trí, cũng có lẽ là bởi ước mơ muốn làm diễn viên trong lòng lại một lần nữa bị móc ra, cuối cùng, sau khi Hạ Dĩ Hàm bình tĩnh lại được thì cô đã theo Cảnh Tố đến Hoành Điếm - Trung Quốc rồi.
"Ba ngày vừa rồi chị đã phụ đạo khẩn cấp cho em về các nhân vật và sự kiện trong giới giải trí, em đều nhớ cả chứ?", Cảnh Tố lo lắng nhìn Hạ Dĩ Hàm. Không, hiện tại bắt đầu phải gọi cô là Nghê Hạ rồi.
Nghê Hạ khẽ thở dài một hơi, có chút phiền não vì chẳng hiểu sao mình lại nhận lời Hạ Dĩ San mà đến cái chốn Hoành Điếm này, đúng là không còn đường lui.
"Khoảng tám, chín phần."
"Vậy được, chúng ta đến quán cà phê đằng trước xem lại kịch bản Mê Thành, ngày mai em phải gia nhập đoàn phim rồi, đừng căng thẳng."
Nghê Hạ "ừm" một tiếng, "Em không căng thẳng, chị yên tâm."
Biểu hiện của Nghê Hạ quá sức lãnh đạm, điều này làm cho Cảnh Tố có chút không quen khi mà đã quá quen với kiểu hấp tấp vội vàng của Hạ Dĩ San. Chị không khỏi buồn bực, rõ ràng là chị em sinh đôi, thế mà tính tình lại khác nhau quá nhiều.
Nghê Hạ ngồi ở một góc quen trong quán cà phê học lời thoại cho nhân vật của mình. Đây là lần đầu tiên cô học kịch bản, nhưng lại cực kỳ quen thuộc với thứ này. Từ nhỏ đến lớn, từ bố, cô biết được rất nhiều.
Cảnh Tố đặt túi xách xuống rồi đứng dậy đi gọi đồ. Nghê Hạ đang nghiêm túc học lời thoại thì chợt nghe có tiếng reo khẽ của một cô bé nữ sinh. Cô theo bản năng ngước mắt lên thì thấy một đôi nam nữ bước vào quán cà phê.
Người nam khá cường tráng, người nữ cao gầy, cả hai đều đeo kính râm, có điều, cặp kính râm cũng không che nổi hào quang của siêu sao trên họ.
Hoành Điếm là nơi hằng năm đều có đoàn làm phim ở lại, thế nên đến Hoành Điếm mà gặp được ngôi sao cũng không phải chuyện hiếm. Nghê Hạ chỉ liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu đọc kịch bản của mình.
Thế nhưng, cô không ngờ, lúc đôi nam nữ đó đi ngang qua mình thì chợt dừng lại, ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng reo đầy kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là Nghê Hạ sao? Sao cô lại ở đây?"
Nghê Hạ khẽ nhướng mày, việc đầu tiên là nhét tập kịch bản vào túi xách. Nghe nói bộ phim điện ảnh này có tính bảo mật cao, thế nên cô không thể để người khác nhìn thấy cô đang đọc kịch bản Mê Thành được.
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là người đàn ông đang mím môi vì mất kiên nhẫn, còn người phụ nữ thì tháo kính râm ra, gương mặt hết sức xinh đẹp.
Nghê Hạ hơi nhếch môi, "À, là tôi, chào cô."
Hạ Dĩ Hàm đeo kính râm lên, lao ra khỏi sân bay. Cô không mang bất cứ kiện hành lý nào, mà lần này đến Hàn Quốc chỉ vì một cuộc điện thoại của chị gái.
Hạ Dĩ Hàm lên xe taxi, dùng chút tiếng Hàn ngắc ngứ báo địa chỉ một bệnh viện, sau đó dựa lưng vào ghế, thoáng nhíu mày. Đêm qua đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, cô ấy nói cuộc phẫu thuật thẩm mĩ của cô ấy gặp chút vấn đề, bây giờ gương mặt thảm hại đến nỗi không dám nhìn nữa, cô ấy muốn trước khi cách ly với người đời được gặp em gái một lần. Tuy nhiên, có một điều kiện là, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả bố mẹ cũng không được biết.
Hạ Dĩ Hàm bất giác nhìn vào kính chiếu hậu, thấy gương mặt mình đang đeo chiếc kính râm to bự. Mắt kính gần như che khuất hết cả gương mặt cô, nhưng để lộ ra đường cong vừa vặn ở cằm, trắng nõn nà, hiếm có thế này cơ mà.
Cần thiết phải phẫu thuật thẩm mĩ sao? Hạ Dĩ Hàm sờ mặt mình, gương mặt này đâu có khó coi...
Thôi, Hạ Dĩ San thích làm, giờ lại thành ra hủy dung, xem chị ta còn kiêu hãnh kiểu gì.
Hạ Dĩ San là chị gái song sinh của cô, ngoài ánh mắt ra thì vẻ ngoài của hai người gần như là giống nhau như đúc. Mặt khác, Hạ Dĩ San còn có một thân phận khác, đó là một nghệ sĩ hạng ba mới gia nhập giới giải trí không lâu, Nghê Hạ.
Bốn mươi phút sau, Hạ Dĩ Hàm xuống xe tại cửa một bệnh viện. Cô lấy di động ra gọi vào số của Hạ Dĩ San, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Ở đâu?"
Hạ Dĩ San thều thào ở đầu bên kia điện thoại, "Chị bảo quản lý chờ em ở cửa rồi đấy, mặc áo khoác đen, với cả..."
"Được rồi, em thấy rồi.", không chờ Hạ Dĩ San nói xong, Hạ Dĩ Hàm đã thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa đang đi về phía mình.
Cảnh Tố dừng lại ở khoảng cách năm bước chân với Hạ Dĩ Hàm, chị ngơ ngác nhìn cô một lúc, cho đến khi Hạ Dĩ Hàm mất kiên nhẫn tháo kính ra, Cảnh Tố mới định hồn lại được. Chị vội vàng bảo Hạ Dĩ Hàm đeo kính lên, "Đeo vào, đeo vào! Nếu mà bị người ta thấy Nghê Hạ xuất hiện ở bệnh viện thẩm mĩ thì thảm lắm! Trời ơi... Đúng là giống nhau như đúc."
Sau khi đeo kính vào, Hạ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Dựa vào mức độ nổi tiếng của chị ấy bây giờ thì tỷ lệ bị nhận ra ở nước ngoài gần như bằng không."
Cảnh Tố nghẹn họng, "Ờ... Nói cũng phải. Mình...lên tầng đi."
Hạ Dĩ Hàm hơi gật đầu, "Đi thôi."
Hai người từ cửa bệnh viện đi về phía phòng bệnh VIP. Dọc đường đi, Cảnh Tố nói qua về nguyên nhân Hạ Dĩ San phẫu thuật. Thật ra cũng không phải là phẫu thuật gì lớn, chỉ là Hạ Dĩ San bị đối thủ một mất một còn trong giới giải trí kích thích, cướp đi vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình, thế nên Hạ Dĩ San quyết tâm sửa gương mặt quá thanh thuần của mình cho có chút vẻ yêu mị, nhân thể mở rộng con đường diễn xuất.
"Haiz, tệ thật, ai biết là Nghê Hạ bị dị ứng thuốc đâu, mới phẫu thuật được một nửa... Giờ mặt sưng phù như cái gì ấy. Bác sĩ bảo ít nhất phải một năm mới phục hồi được nguyên trạng.", Cảnh Tố than ngắn thở dài.
Hạ Dĩ Hàm nhìn chị ấy, "Chị là quản lý của chị ấy, sao chị không ngăn chị ấy lại?"
Cảnh Tố bị giọng cảnh cáo đó của Hạ Dĩ Hàm hù dọa, thoáng ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này, nghệ sĩ sửa mặt một chút thật ra cũng bình thường mà."
Hạ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn không theo kịp lại còn đổ tại mặt quá ngây thơ."
Cảnh Tố lại một lần nữa nghẹn họng. Cô em gái này của Nghê Hạ sao nói chuyện thẳng thắn, không chút kiêng nể gì thế...
Rốt cuộc cũng đến phòng bệnh. Hạ Dĩ Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Dĩ San đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy bộ dạng này của chị gái, cơn tức giận trong lòng cô cũng thoáng đổi thành sự đau lòng.
Hồi trước bố mẹ ly hôn, hai chị em cô, một người theo bố về Trung Quốc, một người cùng mẹ ở lại xứ người. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình cảm cốt nhục giữa hai người. Tuy có rất nhiều lúc Hạ Dĩ Hàm cạn lời với kiểu hành động không dùng não của Hạ Dĩ San, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự chăm sóc và giúp đỡ mà Hạ Dĩ San dành cho cô thì không phải bàn nhiều.
"Dĩ Hàm...", Hạ Dĩ San mếu máo giơ tay ra như đòi một cái ôm. Hạ Dĩ Hàm cau mày bước lại gần, "Nghiêm trọng thật à?"
"Thật mà, Dĩ Hàm, chị hối hận chết mất, chị bị hủy dung rồi... Hu hu, Dĩ Hàm, em phải cứu chị..."
Hạ Dĩ Hàm ngồi xuống cạnh cô ấy, giơ tay định sờ vào mặt nhưng lại sợ cô ấy đau, cô cứng miệng trách, "Tự chị làm chuyện ngu ngốc thì tự chịu đi, em cứu chị á, em phải cứu chị thế nào? Giờ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện điều trị đi. À phải rồi, chị bị dị ứng mà bệnh viện cũng không phát hiện ra, bệnh viện kiểu gì không biết, phải kiện!"
"Đừng, đừng, đừng!", Hạ Dĩ San ngăn cô lại, "Đừng làm to chuyện lên, chuyện này mà bị làm ầm lên là toi, chị còn muốn quay về đóng phim mà. Nếu để mọi người biết chị phẫu thuật thẩm mĩ, sau này chị còn làm được gì nữa."
"Chị!"
"Dĩ Hàm, hiện giờ chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay chị gọi em đến đây không phải đơn giản là để em mắng chị."
"Chị muốn nói gì?", Hạ Dĩ Hàm thoáng thấy bồn chồn.
Hạ Dĩ San cắn môi giữ tay Hạ Dĩ Hàm, "Dĩ Hàm, em biết chị muốn được nổi tiếng, muốn trở thành diễn viên, muốn được mọi người tán thưởng thế nào mà. Chị cố gắng thi vào trường điện ảnh, cố gắng tìm đoàn phim, lăn lộn hai năm, vất vả lắm mới được ló mặt trên tivi, làm mọi người nhớ chị. Chị không muốn kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ đâu... Nếu chị ở ẩn dưỡng thương, thế thì sẽ bị hủy diệt luôn. Em cũng biết mà, bây giờ khán giả thay đổi thần tượng nhanh lắm, mọi người sẽ quên chị..."
"Dừng, dừng, dừng!", Hạ Dĩ Hàm chặn lời cô nàng, "Chị nói vào điểm chính đi,"
Hạ Dĩ San nức nở, "Mấy năm nay chị chỉ nhận được mấy kịch bản nhỏ, nhưng hai hôm trước, đạo diễn Hầu Quang Trung đến tìm chị, mời chị làm vai nữ hai trong bộ phim điện ảnh của ông ấy. Hầu Quang Trung là ai? Hầu Quang Trung đấy, đạo diễn nổi tiếng, dành được vô số giải thưởng, phim của ông ấy, diễn viên nào cũng muốn tham gia. Thế mà ông ấy lại đến tìm chị."
"Thế cho nên, Hạ Dĩ San? Bộ dạng này của chị đương nhiên không thể tham gia được rồi, Hầu Quang Trung cái gì, chị quên đi cho em.", Hạ Dĩ Hàm nghiêm túc nói.
"Không, không, không. Chị tuyệt đối không thể từ bỏ cơ hội lần này được, chị không biết khi nào chị mới có cơ hội một lần là nổi tiếng nữa.", Hạ Dĩ San kích động nói.
"Nhưng bộ dạng này của chị..."
"Dĩ Hàm! Em đi thay chị đi. Dù sao thì chị em mình cũng giống nhau như đúc, mọi người cũng không biết thông tin cá nhân của chị, căn bản là không hề biết chị có em gái sinh đôi..."
"Chị nói linh tinh cái gì đấy!", Hạ Dĩ Hàm không đợi cô nàng nói xong liền đứng bật dậy, "Chị bảo em thay chị đóng phim?"
Hạ Dĩ San mím môi, "Dĩ Hàm, chị biết thật ra em cũng thích đóng phim, nếu ngày trước em không theo mẹ, nếu không phải mẹ không đồng ý cho em vào giới giải trí, thì chắc chắn em cũng đăng ký vào trường điện ảnh như chị thôi."
Hạ Dĩ Hàm mở trừng mắt. Chuyện từ cách đây bao lâu rồi, nếu giờ phút này Hạ Dĩ San không nhắc tới, có lẽ cô đã ngày qua ngày ở trong phòng thí nghiệm mà quên đi giấc mơ hão huyền đó.
Phải, cô đã từng, từng muốn làm một diễn viên.
"Dĩ Hàm, em giúp bà chị đáng thương này của em đi. Em cũng dung túng bản thân thử trải nghiệm cuộc sống của một diễn viên xem. Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ biết. Làm ơn, làm ơn mà... Nếu em không giúp chị, chị thật sự, thật sự, muốn chết đấy!", nói xong, Hạ Dĩ San liền làm ra vẻ muốn đâm đầu vào tường.
Cảnh Tố còn phối hợp chạy đến giữ Hạ Dĩ San lại, "Cô Hạ, cô... cô đồng ý đi. Tôi nghe Nghê Hạ nói lúc nhỏ cô rất thích diễn kịch, coi như một lần trải nghiệm đi. Chờ Nghê Hạ hồi phục rồi, hai người có thể lặng lẽ tráo đổi lại, sẽ chẳng ai biết đâu."
Hạ Dĩ Hàm nhìn hai người phụ nữ diễn kịch một cách thiếu nội hàm mà thở dài, "Ở trường bên kia em còn có việc chưa làm xong."
"Dĩ Hàm, chị mà lại không bằng mấy cái nghiên cứu hóa học đấy của em à?...", Hạ Dĩ San nhìn cô bằng vẻ "đau thương gần chết."
"..."
Có lẽ là thật sự hiểu sự chấp nhất của Hạ Dĩ San với giới giải trí, cũng có lẽ là bởi ước mơ muốn làm diễn viên trong lòng lại một lần nữa bị móc ra, cuối cùng, sau khi Hạ Dĩ Hàm bình tĩnh lại được thì cô đã theo Cảnh Tố đến Hoành Điếm - Trung Quốc rồi.
"Ba ngày vừa rồi chị đã phụ đạo khẩn cấp cho em về các nhân vật và sự kiện trong giới giải trí, em đều nhớ cả chứ?", Cảnh Tố lo lắng nhìn Hạ Dĩ Hàm. Không, hiện tại bắt đầu phải gọi cô là Nghê Hạ rồi.
Nghê Hạ khẽ thở dài một hơi, có chút phiền não vì chẳng hiểu sao mình lại nhận lời Hạ Dĩ San mà đến cái chốn Hoành Điếm này, đúng là không còn đường lui.
"Khoảng tám, chín phần."
"Vậy được, chúng ta đến quán cà phê đằng trước xem lại kịch bản Mê Thành, ngày mai em phải gia nhập đoàn phim rồi, đừng căng thẳng."
Nghê Hạ "ừm" một tiếng, "Em không căng thẳng, chị yên tâm."
Biểu hiện của Nghê Hạ quá sức lãnh đạm, điều này làm cho Cảnh Tố có chút không quen khi mà đã quá quen với kiểu hấp tấp vội vàng của Hạ Dĩ San. Chị không khỏi buồn bực, rõ ràng là chị em sinh đôi, thế mà tính tình lại khác nhau quá nhiều.
Nghê Hạ ngồi ở một góc quen trong quán cà phê học lời thoại cho nhân vật của mình. Đây là lần đầu tiên cô học kịch bản, nhưng lại cực kỳ quen thuộc với thứ này. Từ nhỏ đến lớn, từ bố, cô biết được rất nhiều.
Cảnh Tố đặt túi xách xuống rồi đứng dậy đi gọi đồ. Nghê Hạ đang nghiêm túc học lời thoại thì chợt nghe có tiếng reo khẽ của một cô bé nữ sinh. Cô theo bản năng ngước mắt lên thì thấy một đôi nam nữ bước vào quán cà phê.
Người nam khá cường tráng, người nữ cao gầy, cả hai đều đeo kính râm, có điều, cặp kính râm cũng không che nổi hào quang của siêu sao trên họ.
Hoành Điếm là nơi hằng năm đều có đoàn làm phim ở lại, thế nên đến Hoành Điếm mà gặp được ngôi sao cũng không phải chuyện hiếm. Nghê Hạ chỉ liếc mắt một cái rồi lại cúi đầu đọc kịch bản của mình.
Thế nhưng, cô không ngờ, lúc đôi nam nữ đó đi ngang qua mình thì chợt dừng lại, ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng reo đầy kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là Nghê Hạ sao? Sao cô lại ở đây?"
Nghê Hạ khẽ nhướng mày, việc đầu tiên là nhét tập kịch bản vào túi xách. Nghe nói bộ phim điện ảnh này có tính bảo mật cao, thế nên cô không thể để người khác nhìn thấy cô đang đọc kịch bản Mê Thành được.
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là người đàn ông đang mím môi vì mất kiên nhẫn, còn người phụ nữ thì tháo kính râm ra, gương mặt hết sức xinh đẹp.
Nghê Hạ hơi nhếch môi, "À, là tôi, chào cô."
Tác giả :
Lục Manh Tinh