Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 93: Bế quan
Lâm Phong trở về động phủ, hắn thấy động phủ vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì của việc bị đánh phá cũng yên tâm, điều này nói lên Mộ Dung Tuyết không có việc gì. Quan sát một hồi, chắc chắn không có người nào quanh đây, Lâm Phong phất tay mở ra phong ấn, hắn dự định ở lại đây một thời gian nên mới phải cẩn thận như vậy, hiện tại nếu di chuyển tới chỗ khác sẽ bị lục soát kỹ hơn ở đây rất nhiều, dù sao không ai ngờ kẻ gây án lại ở gần đó a.
Vừa tiến vào, Lâm Phong đã nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đang thủ thế sẵn ở động phủ, trên tay nàng còn cầm một thanh hạ phẩm linh kiếm, nàng biết hiện tại lực chiến đấu của nàng không có, không gian trong động phủ quá chật hẹp căn bản là tránh né không nổi, nếu có người phát hiện ra mà nàng không chống cự được sẽ tự sát, ít nhất sẽ không bị người khác làm nhục.
Nhìn thấy Lâm Phong, Mộ Dung Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng biết tạo nghệ của Lâm Phong trên phương diện phong ấn rất cao, nhưng dù sao cẩn thận vẫn là tốt nhất a. Không biết có phải do đan ý của Mộ Dung Tuyết bắt nguồn từ Lâm Phong hay không mà nàng khá nhạy cảm trong việc nhận biết cảm xúc của Lâm Phong, nàng cảm nhận được lần này Lâm Phong trở về có chút khác lạ, dường như hắn trầm mặc hơn rất nhiều. Mộ Dung Tuyết hỏi Lâm Phong:
-Huynh thu thập có tốt không, lúc nào chúng ta có thể đi tìm Thanh Ngọc.
Mộ Dung Tuyết rất hiểu Lâm Phong, điều khiến Lâm Phong bộc lộ cảm xúc rõ ràng chỉ có một mình Thanh Ngọc, không biết lần này Lâm Phong gặp chuyện gì nữa. Lâm Phong chỉ cười cười đáp lại, bất quá nụ cười này không mang theo một tia vui vẻ nào, dường như đây chỉ là một thói quen của hắn lúc buồn vậy:
-Lần này ta thu thập được khá nhiều linh thảo, thời gian sắp tới chúng ta sẽ bế quan đột phá tu vi.
Mộ Dung Tuyết cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống tìm hiểu về đan ý. Đan ý của Lâm Phong vô cùng cao thâm, nàng mới chỉ tiếp xúc được một chút da lông mà thôi, vậy nên dù Lâm Phong không có ở đây thì nàng vẫn có thể cảm ngộ được đan ý của hắn nhờ vào lượng đan khí mà nàng hấp thu từ việc hắn luyện đan trước đây.
Mười gốc linh thảo cấp 2 hiện tại vô cùng thích hợp để Lâm Phong tu luyện tại Trúc cơ trung kì, đồng thời linh đan cấp 1 đã không đủ đẳng cấp để Mộ Dung Tuyết đột phá đan ý nên Lâm Phong quyết định mười gốc này sẽ luyện chế 3 lò linh đan cấp 2 – Phi Lôi Đan, Tạo Đài Đan và một khỏa độc đan mà Lâm Phong tự suy diễn được, hắn đặt tên là Tử Đan.
Trước mắt hắn cướp được rất nhiều linh thảo cấp 1 nên cũng không vội luyện linh đan cấp 2, linh đan cấp 1 không có tác dụng với hắn nhiều nhưng có lợi cho Mộ Dung Tuyết a, không biết cần bao nhiêu đan khí mới khiến Mộ Dung Tuyết đột phá nữa, Cửu Chuyển Đan Quyết quả là một loại công pháp đốt tiền a.
Lâm Phong khai lò, linh hỏa bay múa, từng gốc linh thảo bay vào lò luyện đan, trải qua tinh lọc và ngưng kết, phải hơn 1 tháng thì Lâm Phong mới luyện chế xong sạch sẽ. Trong một tháng này Mộ Dung Tuyết luôn tu luyện bên cạnh lúc Lâm Phong luyện đan, đan khí liên tục được nàng hấp thu và trả lại một tia cho Lâm Phong, gần trăm lọ đan dược đủ loại được hoàn thành, tất cả đều có một điểm chung đó là cực phẩm đan dược.
Mấy trăm gốc linh thảo cấp 1 mà chỉ có thể giúp Mộ Dung Tuyết đột phá lên Trúc Cơ tầng 3, nếu chỉ tính thời gian thì đây là một tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhưng mà nếu sau này Lâm Phong không kiếm được nhiều linh thảo hơn thì căn bản là Mộ Dung Tuyết không đột phá được a.
Đồng thời lượng đan khí mà Mộ Dung Tuyết tản ra cũng được Lâm Phong hấp thu một phần, nhờ đó mà một tháng này hắn đã củng cố được tu vi Trúc Cơ tầng bốn, thậm chí khi Mộ Dung Tuyết đột phá trúc cơ trung kỳ cũng là lúc Lâm Phong bước chân vào Trúc Cơ tầng năm. Lâm Phong cũng đã dò hỏi Tang Thụ, có phải do hắn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ mà đạo đài có vẻ khác với người khác không thì đã thu được câu trả lời, người khác 9 đạo đài đều là bạch sắc, còn Lâm Phong thì lại là bạch, ngân và kim sắc do đó đột phá cũng khó hơn người thường rất nhiều.
Vấn đề đan dược để Mộ Dung Tuyết tu luyện cũng khiến Lâm Phong đau đầu, Lâm Phong dò hỏi Tang Thụ xem có cách nào khác để Mộ Dung Tuyết đột phá hay không, Tang Thụ cũng bất đắc dĩ phải nói cho Lâm Phong một bí mật, đó là Mộ Dung Tuyết cũng có thể luyện đan. Bất quá nó không nói Đan Mạch của Mộ Dung Tuyết là Đan Mạch Chủ, chỉ nói là người có Đan Mạch không thể luyện đan là việc nhảm nhí, với kinh nghiệm của nó có thể giúp cho Mộ Dung Tuyết luyện đan.
Nghe vậy Lâm Phong cũng nhẹ nhõm hơn, nếu lúc nào hắn cũng luyện đan để giúp Mộ Dung Tuyết đột phá thì thà rằng hắn tu luyện một mình còn hơn, dù là Mộ Dung Tuyết đột phá cũng giúp hắn đề cao tu vi nhưng hắn không thích như vậy. Bây giờ có phương hướng mới thì hắn chỉ có một việc là cung cấp đan dược cho Mộ Dung Tuyết tự luyện đan rồi đề cao tu vi, còn hắn thì lại dùng đan dược đó để đột phá, một công đôi việc a.
Thế là mấy chục nhánh linh thảo cấp 1 còn lại Lâm Phong đều đưa cho Mộ Dung Tuyết hết, hắn muốn Mộ Dung Tuyết làm quen với việc luyện đan trước:
-Tuyết, nàng dùng đám linh thảo này luyện tập luyện đan xem.
Mộ Dung Tuyết cũng khó hiểu, không phải trong điển tịch nói rằng người mang Đan Mạch không thể luyện đan sao, bất quá Lâm Phong đã nói vậy nàng cũng nghe theo. Lâm Phong bắt đầu giảng giải cho nàng về luyện đan, đan ý Mộ Dung Tuyết đã có sẵn, hơn nữa thân mang Đan Mạch thì nàng đối với đan còn hiểu rõ hơn so với Lâm Phong, nên Lâm Phong chỉ nói lại những điều mà Tang Thụ nói cho hắn mà thôi:
-Trong luyện đan thì việc khống hỏa là vô cùng quan trọng, tuy nhiên người mang Đan Mạch không thể tu luyện khống hỏa chi thuật, bởi vì chắc chắn sẽ bị cắn trả, từ đó dẫn tới linh hỏa phần thân, Đan Mạch bị đốt thành tro bụi thì người mang Đan Mạch cũng sẽ chết. Thế nhưng Cửu Chuyển Đan Quyết thì lại khác, đây là một môn công pháp tu luyện đan khí, luyện đan sẽ có đan khí vậy tại sao có đan khí lại không luyện được đan.
-Nếu suy nghĩ như vậy thì Tuyết luyện đan không cần hỏa, thay thế hỏa bằng đan khí, hãy cảm nhận linh thảo cần đan khí như thế nào khiến nó trở thành tinh hoa, từ đó mà khống chế đan khí biến hóa theo đúng cách. Đây là một số phương pháp biến hóa cơ bản, Tuyết xem qua một chút rồi thực hành là được rồi. Lâm Phong đưa cho Mộ Dung Tuyết một ngọc giản, ngọc giản này hắn đã phục chế tin tức cần thiết cả rồi.
Mộ Dung Tuyết nghe Lâm Phong thao thao bất tuyệt về luyện đan, đây là lần đầu tiên nàng nghe về luyện đan mà không cần hỏa, hơn nữa lại vô cùng ảo diệu, thế nhưng khi nàng nghe được lại rất dễ hiểu, tất cả đã phá vỡ mối nghi ngờ về việc Đan Mạch không thể luyện đan của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cầm lấy ngọc giản, nàng đưa thần thức vào xem xét liền thấy rất nhiều phương pháp chuyển hóa, thế là nàng đã đắm chìm vào trạng thái cảm ngộ, quả nhiên Đan Mạch Chủ có ưu thế hơn người khác trong việc luyện đan vô số lần.
Lâm Phong thấy Mộ Dung Tuyết lâm vào cảm ngộ cũng không làm phiền nàng, Lâm Phong ngồi xuống đả tọa, hắn muốn thôi diễn công pháp cho chính mình rồi, dù sao tu luyện bằng chính bản thân cũng vững chắc hơn tu luyện bằng đan dược rất nhiều, dù là cực phẩm đan dược thì cũng có tác dụng phụ, sử dụng lâu ngày sẽ khiến tu vi của Lâm Phong khó tiến triển được. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có linh thảo để luyện đan dược cao cấp, trừ phi hắn lại đi cướp giống như cướp của Thi Điểu Tông mới có thể kiếm được số lớn linh thảo nhanh như vậy.
Tại một tòa đại điện vô cùng to lớn, lúc này có mấy chục thân ảnh đang ngồi đả tọa, tất cả đều là kết đan kì, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đây là Hội Nghị Điện của Thi Điểu Tông. Một người trung niên khuôn mặt dữ tợn đứng dậy, bên cạnh hắn là hai đầu Thi Điểu, cũng không biết là loại phi cầm nào nhưng rõ ràng tu vi của chúng nó lại là Giả Anh, thậm chí so với Giả Anh còn mạnh hơn.
-Các vị trưởng lão có ý kiến gì về việc lần này cứ nói ra, ta nhất định sẽ truy ra tên nào to gan dám nhảy nhót trên đầu Thi Điểu Tông chúng ta.
Đây là Đoàn Mạc Hồng, tông chủ của Thi Điểu Tông, cũng là anh trai của Đoàn Mạc Quân, kẻ bị Lâm Phong giết chết.
-Khởi bẩm tông chủ, ta suy đoán việc này do một lão quái Giả Anh gây ra, thế nhưng lại không tìm được vết tích pháp thuật của bất kỳ vị Giả Anh nào trong Cự Điểu Quốc, chuyện này có chút kỳ lạ, tông chủ nên suy nghĩ rõ ràng hơn.
Người lên tiếng chính là Tiếu Khanh, một vị khách khanh trưởng lão của Thi Điểu Tông. Thật ra Thi Điểu Tông là một tông phái do Đoàn gia đứng đầu, bất quá bọn chúng muốn học các môn phái tại tu chân quốc cấp 3 nên khai tông lập phái, thu nhận đệ tử khắp nơi cũng như người ngoài gia tộc trở thành khách khanh trưởng lão, đây là một cách để mở rộng thế lực. Những môn phái khác cũng vậy, Ngũ Cầm tông là của Tần gia, Cực Điểu phái là của Thương gia còn Phi Điểu Môn nghe đồn là một nhánh của Minh gia.
Một gia tộc tạo thành môn phái cũng khiến cho thế lực của gia tộc này mạnh mẽ hơn nhưng lại khá phụ thuộc vào những người khách khanh trưởng lão đến từ bên ngoài, đồng thời cũng rất khó để một gia tộc làm phản thống nhất đế quốc, bởi vì không một vị khách khanh nào muốn tham gia vào chiến tranh cả, bọn chúng gia nhập chỉ để có thêm tài nguyên tu luyện mà thôi.
-Hừ, Tiếu trưởng lão quá lo lắng rồi, ta thấy kẻ này bất quá cũng chỉ là Kết Đan kỳ, không biết hắn làm thế nào lẻn vào được Trạm Kiểm soát mà thôi, ta không nghĩ rằng Giả Anh lại ham muốn mấy cây linh thảo kia mà diệt sát người của Thi Điểu Tông.
-Đúng vậy, Đoàn Hiệp trưởng lão nói đúng, ta cảm thấy tu vi người này cũng không cao, chỉ cần nhìn vào hiện trường hắn không muốn chúng ta dò xét ra được lai lịch của hắn cũng đủ để biết điều đó, ta nghĩ chúng ta nên truy nã kẻ này, nếu không sau này Thi Điểu tông ai cũng có thể làm khó dễ được sao.
Không ngờ người lên tiếng lại là Đoàn Quyết, hắn chính là kẻ đẩy Lâm Phong vào tuyệt lộ. Đoàn Mạc Hồng cùng các vị khác đều gật đầu, Đoàn Quyết nói rất đúng, quả không hổ là người thừa kế của Thi Điểu Tông, chỉ 50 tuổi mà đã là Kết Đan Hậu Kỳ, là người duy nhất có cơ hội đột phá Nguyên Anh cao nhất trong Đoàn gia, hơn nữa Đoàn Quyết này suy nghĩ vô cùng thông minh, ra tay lại rất quyết đoán. Đoàn Mạc Hồng lên tiếng:
-Được, Quyết nhi nói rất phải, chúng ta sẽ ban bố lệnh truy nã kẻ này, bất quá vì không có thông tin chính xác nên vẫn cần điều tra, chỉ cần người nào cho chúng ta biết kẻ nào có mặt tại gần Trạm Kiểm soát đều có linh thạch.
Vừa tiến vào, Lâm Phong đã nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đang thủ thế sẵn ở động phủ, trên tay nàng còn cầm một thanh hạ phẩm linh kiếm, nàng biết hiện tại lực chiến đấu của nàng không có, không gian trong động phủ quá chật hẹp căn bản là tránh né không nổi, nếu có người phát hiện ra mà nàng không chống cự được sẽ tự sát, ít nhất sẽ không bị người khác làm nhục.
Nhìn thấy Lâm Phong, Mộ Dung Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng biết tạo nghệ của Lâm Phong trên phương diện phong ấn rất cao, nhưng dù sao cẩn thận vẫn là tốt nhất a. Không biết có phải do đan ý của Mộ Dung Tuyết bắt nguồn từ Lâm Phong hay không mà nàng khá nhạy cảm trong việc nhận biết cảm xúc của Lâm Phong, nàng cảm nhận được lần này Lâm Phong trở về có chút khác lạ, dường như hắn trầm mặc hơn rất nhiều. Mộ Dung Tuyết hỏi Lâm Phong:
-Huynh thu thập có tốt không, lúc nào chúng ta có thể đi tìm Thanh Ngọc.
Mộ Dung Tuyết rất hiểu Lâm Phong, điều khiến Lâm Phong bộc lộ cảm xúc rõ ràng chỉ có một mình Thanh Ngọc, không biết lần này Lâm Phong gặp chuyện gì nữa. Lâm Phong chỉ cười cười đáp lại, bất quá nụ cười này không mang theo một tia vui vẻ nào, dường như đây chỉ là một thói quen của hắn lúc buồn vậy:
-Lần này ta thu thập được khá nhiều linh thảo, thời gian sắp tới chúng ta sẽ bế quan đột phá tu vi.
Mộ Dung Tuyết cũng không hỏi nhiều, khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống tìm hiểu về đan ý. Đan ý của Lâm Phong vô cùng cao thâm, nàng mới chỉ tiếp xúc được một chút da lông mà thôi, vậy nên dù Lâm Phong không có ở đây thì nàng vẫn có thể cảm ngộ được đan ý của hắn nhờ vào lượng đan khí mà nàng hấp thu từ việc hắn luyện đan trước đây.
Mười gốc linh thảo cấp 2 hiện tại vô cùng thích hợp để Lâm Phong tu luyện tại Trúc cơ trung kì, đồng thời linh đan cấp 1 đã không đủ đẳng cấp để Mộ Dung Tuyết đột phá đan ý nên Lâm Phong quyết định mười gốc này sẽ luyện chế 3 lò linh đan cấp 2 – Phi Lôi Đan, Tạo Đài Đan và một khỏa độc đan mà Lâm Phong tự suy diễn được, hắn đặt tên là Tử Đan.
Trước mắt hắn cướp được rất nhiều linh thảo cấp 1 nên cũng không vội luyện linh đan cấp 2, linh đan cấp 1 không có tác dụng với hắn nhiều nhưng có lợi cho Mộ Dung Tuyết a, không biết cần bao nhiêu đan khí mới khiến Mộ Dung Tuyết đột phá nữa, Cửu Chuyển Đan Quyết quả là một loại công pháp đốt tiền a.
Lâm Phong khai lò, linh hỏa bay múa, từng gốc linh thảo bay vào lò luyện đan, trải qua tinh lọc và ngưng kết, phải hơn 1 tháng thì Lâm Phong mới luyện chế xong sạch sẽ. Trong một tháng này Mộ Dung Tuyết luôn tu luyện bên cạnh lúc Lâm Phong luyện đan, đan khí liên tục được nàng hấp thu và trả lại một tia cho Lâm Phong, gần trăm lọ đan dược đủ loại được hoàn thành, tất cả đều có một điểm chung đó là cực phẩm đan dược.
Mấy trăm gốc linh thảo cấp 1 mà chỉ có thể giúp Mộ Dung Tuyết đột phá lên Trúc Cơ tầng 3, nếu chỉ tính thời gian thì đây là một tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhưng mà nếu sau này Lâm Phong không kiếm được nhiều linh thảo hơn thì căn bản là Mộ Dung Tuyết không đột phá được a.
Đồng thời lượng đan khí mà Mộ Dung Tuyết tản ra cũng được Lâm Phong hấp thu một phần, nhờ đó mà một tháng này hắn đã củng cố được tu vi Trúc Cơ tầng bốn, thậm chí khi Mộ Dung Tuyết đột phá trúc cơ trung kỳ cũng là lúc Lâm Phong bước chân vào Trúc Cơ tầng năm. Lâm Phong cũng đã dò hỏi Tang Thụ, có phải do hắn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ mà đạo đài có vẻ khác với người khác không thì đã thu được câu trả lời, người khác 9 đạo đài đều là bạch sắc, còn Lâm Phong thì lại là bạch, ngân và kim sắc do đó đột phá cũng khó hơn người thường rất nhiều.
Vấn đề đan dược để Mộ Dung Tuyết tu luyện cũng khiến Lâm Phong đau đầu, Lâm Phong dò hỏi Tang Thụ xem có cách nào khác để Mộ Dung Tuyết đột phá hay không, Tang Thụ cũng bất đắc dĩ phải nói cho Lâm Phong một bí mật, đó là Mộ Dung Tuyết cũng có thể luyện đan. Bất quá nó không nói Đan Mạch của Mộ Dung Tuyết là Đan Mạch Chủ, chỉ nói là người có Đan Mạch không thể luyện đan là việc nhảm nhí, với kinh nghiệm của nó có thể giúp cho Mộ Dung Tuyết luyện đan.
Nghe vậy Lâm Phong cũng nhẹ nhõm hơn, nếu lúc nào hắn cũng luyện đan để giúp Mộ Dung Tuyết đột phá thì thà rằng hắn tu luyện một mình còn hơn, dù là Mộ Dung Tuyết đột phá cũng giúp hắn đề cao tu vi nhưng hắn không thích như vậy. Bây giờ có phương hướng mới thì hắn chỉ có một việc là cung cấp đan dược cho Mộ Dung Tuyết tự luyện đan rồi đề cao tu vi, còn hắn thì lại dùng đan dược đó để đột phá, một công đôi việc a.
Thế là mấy chục nhánh linh thảo cấp 1 còn lại Lâm Phong đều đưa cho Mộ Dung Tuyết hết, hắn muốn Mộ Dung Tuyết làm quen với việc luyện đan trước:
-Tuyết, nàng dùng đám linh thảo này luyện tập luyện đan xem.
Mộ Dung Tuyết cũng khó hiểu, không phải trong điển tịch nói rằng người mang Đan Mạch không thể luyện đan sao, bất quá Lâm Phong đã nói vậy nàng cũng nghe theo. Lâm Phong bắt đầu giảng giải cho nàng về luyện đan, đan ý Mộ Dung Tuyết đã có sẵn, hơn nữa thân mang Đan Mạch thì nàng đối với đan còn hiểu rõ hơn so với Lâm Phong, nên Lâm Phong chỉ nói lại những điều mà Tang Thụ nói cho hắn mà thôi:
-Trong luyện đan thì việc khống hỏa là vô cùng quan trọng, tuy nhiên người mang Đan Mạch không thể tu luyện khống hỏa chi thuật, bởi vì chắc chắn sẽ bị cắn trả, từ đó dẫn tới linh hỏa phần thân, Đan Mạch bị đốt thành tro bụi thì người mang Đan Mạch cũng sẽ chết. Thế nhưng Cửu Chuyển Đan Quyết thì lại khác, đây là một môn công pháp tu luyện đan khí, luyện đan sẽ có đan khí vậy tại sao có đan khí lại không luyện được đan.
-Nếu suy nghĩ như vậy thì Tuyết luyện đan không cần hỏa, thay thế hỏa bằng đan khí, hãy cảm nhận linh thảo cần đan khí như thế nào khiến nó trở thành tinh hoa, từ đó mà khống chế đan khí biến hóa theo đúng cách. Đây là một số phương pháp biến hóa cơ bản, Tuyết xem qua một chút rồi thực hành là được rồi. Lâm Phong đưa cho Mộ Dung Tuyết một ngọc giản, ngọc giản này hắn đã phục chế tin tức cần thiết cả rồi.
Mộ Dung Tuyết nghe Lâm Phong thao thao bất tuyệt về luyện đan, đây là lần đầu tiên nàng nghe về luyện đan mà không cần hỏa, hơn nữa lại vô cùng ảo diệu, thế nhưng khi nàng nghe được lại rất dễ hiểu, tất cả đã phá vỡ mối nghi ngờ về việc Đan Mạch không thể luyện đan của Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết cầm lấy ngọc giản, nàng đưa thần thức vào xem xét liền thấy rất nhiều phương pháp chuyển hóa, thế là nàng đã đắm chìm vào trạng thái cảm ngộ, quả nhiên Đan Mạch Chủ có ưu thế hơn người khác trong việc luyện đan vô số lần.
Lâm Phong thấy Mộ Dung Tuyết lâm vào cảm ngộ cũng không làm phiền nàng, Lâm Phong ngồi xuống đả tọa, hắn muốn thôi diễn công pháp cho chính mình rồi, dù sao tu luyện bằng chính bản thân cũng vững chắc hơn tu luyện bằng đan dược rất nhiều, dù là cực phẩm đan dược thì cũng có tác dụng phụ, sử dụng lâu ngày sẽ khiến tu vi của Lâm Phong khó tiến triển được. Hơn nữa không phải lúc nào cũng có linh thảo để luyện đan dược cao cấp, trừ phi hắn lại đi cướp giống như cướp của Thi Điểu Tông mới có thể kiếm được số lớn linh thảo nhanh như vậy.
Tại một tòa đại điện vô cùng to lớn, lúc này có mấy chục thân ảnh đang ngồi đả tọa, tất cả đều là kết đan kì, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đây là Hội Nghị Điện của Thi Điểu Tông. Một người trung niên khuôn mặt dữ tợn đứng dậy, bên cạnh hắn là hai đầu Thi Điểu, cũng không biết là loại phi cầm nào nhưng rõ ràng tu vi của chúng nó lại là Giả Anh, thậm chí so với Giả Anh còn mạnh hơn.
-Các vị trưởng lão có ý kiến gì về việc lần này cứ nói ra, ta nhất định sẽ truy ra tên nào to gan dám nhảy nhót trên đầu Thi Điểu Tông chúng ta.
Đây là Đoàn Mạc Hồng, tông chủ của Thi Điểu Tông, cũng là anh trai của Đoàn Mạc Quân, kẻ bị Lâm Phong giết chết.
-Khởi bẩm tông chủ, ta suy đoán việc này do một lão quái Giả Anh gây ra, thế nhưng lại không tìm được vết tích pháp thuật của bất kỳ vị Giả Anh nào trong Cự Điểu Quốc, chuyện này có chút kỳ lạ, tông chủ nên suy nghĩ rõ ràng hơn.
Người lên tiếng chính là Tiếu Khanh, một vị khách khanh trưởng lão của Thi Điểu Tông. Thật ra Thi Điểu Tông là một tông phái do Đoàn gia đứng đầu, bất quá bọn chúng muốn học các môn phái tại tu chân quốc cấp 3 nên khai tông lập phái, thu nhận đệ tử khắp nơi cũng như người ngoài gia tộc trở thành khách khanh trưởng lão, đây là một cách để mở rộng thế lực. Những môn phái khác cũng vậy, Ngũ Cầm tông là của Tần gia, Cực Điểu phái là của Thương gia còn Phi Điểu Môn nghe đồn là một nhánh của Minh gia.
Một gia tộc tạo thành môn phái cũng khiến cho thế lực của gia tộc này mạnh mẽ hơn nhưng lại khá phụ thuộc vào những người khách khanh trưởng lão đến từ bên ngoài, đồng thời cũng rất khó để một gia tộc làm phản thống nhất đế quốc, bởi vì không một vị khách khanh nào muốn tham gia vào chiến tranh cả, bọn chúng gia nhập chỉ để có thêm tài nguyên tu luyện mà thôi.
-Hừ, Tiếu trưởng lão quá lo lắng rồi, ta thấy kẻ này bất quá cũng chỉ là Kết Đan kỳ, không biết hắn làm thế nào lẻn vào được Trạm Kiểm soát mà thôi, ta không nghĩ rằng Giả Anh lại ham muốn mấy cây linh thảo kia mà diệt sát người của Thi Điểu Tông.
-Đúng vậy, Đoàn Hiệp trưởng lão nói đúng, ta cảm thấy tu vi người này cũng không cao, chỉ cần nhìn vào hiện trường hắn không muốn chúng ta dò xét ra được lai lịch của hắn cũng đủ để biết điều đó, ta nghĩ chúng ta nên truy nã kẻ này, nếu không sau này Thi Điểu tông ai cũng có thể làm khó dễ được sao.
Không ngờ người lên tiếng lại là Đoàn Quyết, hắn chính là kẻ đẩy Lâm Phong vào tuyệt lộ. Đoàn Mạc Hồng cùng các vị khác đều gật đầu, Đoàn Quyết nói rất đúng, quả không hổ là người thừa kế của Thi Điểu Tông, chỉ 50 tuổi mà đã là Kết Đan Hậu Kỳ, là người duy nhất có cơ hội đột phá Nguyên Anh cao nhất trong Đoàn gia, hơn nữa Đoàn Quyết này suy nghĩ vô cùng thông minh, ra tay lại rất quyết đoán. Đoàn Mạc Hồng lên tiếng:
-Được, Quyết nhi nói rất phải, chúng ta sẽ ban bố lệnh truy nã kẻ này, bất quá vì không có thông tin chính xác nên vẫn cần điều tra, chỉ cần người nào cho chúng ta biết kẻ nào có mặt tại gần Trạm Kiểm soát đều có linh thạch.
Tác giả :
Tiểu Bảo Trùng Sinh