Đỉnh Phong Chí Tôn
Chương 352: Kẻ đứng sau màn?
Qua một phen sưu hồn Lâm Phong đã moi được kha khá tin tức về Âm Khôi Tông từ thân ảnh đen sì, trong đó hai tin tức quan trọng nhất là Âm Khôi Tông thực có liên quan tới Ma tộc và phương pháp để thoát ra khỏi vùng không gian Hắc Tinh Tông đều có đủ.
Bất quá không biết do Ma tộc hành sự vô cùng kín đáo hay địa vị của thân ảnh đen sì tại Âm Khôi Tông quá thấp mà lượng tin tức liên quan tới Ma tộc không nhiều lắm, ngoài hai từ “dính dáng" ra Lâm Phong không biết được cụ thể thế nào.
Bên cạnh đó cái tin tức gây tò mò nhất là kẻ nào phong bế không gian hay ai thả ra Thiên Ma Phệ Hồn Trận và Nhất Phách Dung Lực Trận cũng không có, đồng nghĩa Lâm Phong không biết ai mới là người hưởng lợi cuối cùng trong việc này.
Điều này khiến Lâm Phong khá bực bội, nhưng cũng không tính là vấn đề quá lớn.
Nói thật dù biết rõ hay không biết gì về Âm Khôi Tông thì kết quả không khác nhau bao nhiêu, Lâm Phong luôn giữ tư thái chuẩn bị sẵn sàng đối phó với bất ngờ, nếu Âm Khôi Tông dám đến gây sự Lâm Phong sẽ để Âm Khôi Tông có đi mà không có về.
Đương nhiên Âm Khôi Tông không đến gây sự mới là tốt nhất, Lâm Phong không sợ Âm Khôi Tông nhưng khá lo lắng Âm Khôi Tông không nói đạo lí đánh thẳng tới Lâm gia hay Mộ Dung gia.
Đến lúc đó có xóa sổ Âm Khôi Tông thì người chết cũng không sống lại được, Lâm Phong không muốn viễn cảnh đó xảy ra.
Ngoài ra còn có một tin tức không quá tốt, đó là trong trận chiến diệt tông ngày trước Tinh Thần Hắc Minh Diễm chính gốc đã được tổng bộ Âm Khôi Tông thu hồi, đóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm ở đây chỉ là một đóa “tử hỏa cao cấp" được Hắc Thần Minh tách ra từ bản gốc.
Nói cách khác đóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm trong tay Lâm Phong không khác gì một món pháp bảo tiêu hao, xài một phần sẽ ít một phần, không có cách nào luyện hóa nó thành một viên hỏa chủng không ngừng sản sinh ra hỏa diễm hay lợi dụng nó gia tăng tu vi được.
Đó cũng là một trong những lí do khiến thân ảnh đen sì không khôi phục quá nhiều sau khi luyện hóa thành công Tinh Thần Hắc Minh Diễm.
Tổng kết lại hết thảy, Lâm Phong phủi phủi tay xóa đi linh hồn của thân ảnh đen sì thở dài:
-Aizzz, rốt cuộc chuyến này chỉ thu được hai cái nhẫn trữ vật của Hợp Thể là có tác dụng cho tu luyện, xem ra không thể đột phá lên được Hợp Thể hậu kì trước ngày đấu với Viêm Cực rồi. Thôi, tới đâu hay tới đó, dù sao kì hạn trăm năm không còn nhiều.
Tạm gác lại phiền muộn, Lâm Phong chuyển sang luyện hóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm một phen, lại thông qua thủ pháp trong kí ức của thân ảnh đen sì sử dụng Tinh Thần Hắc Minh Diễm mò ra một vết nứt không gian được che giấu cực kì tinh diệu, cũng là mấu chốt để phá giải phong bế không gian.
Vết nứt lộ ra, cộng thêm tầm nhìn của thần đồng rất nhanh Lâm Phong đã mở ra được một lối thoát khỏi Hắc Tinh Tông.
Sau đó Lâm Phong bỏ qua hai người Hồng Nghiệp, Hầu Mã Thiên đi ra ngoài luôn, đối với hai người bọn họ Lâm Phong chỉ chướng mắt chứ không nhất thiết phải truy cùng giết tận, hai người kia căn bản không có tư cách để uy hiếp Lâm Phong.
Trước mắt Lâm Phong chỉ muốn tìm một chỗ an bài cho đám người “nhân tuyển truyền thừa" rồi bế quan tu luyện lên Hợp Thể trung kì càng nhanh càng tốt.
…………………….
Một bên khác, đợi Lâm Phong đi được chừng nửa canh giờ hai người Hồng Nghiệp, Hầu Mã Thiên mới dám hiện thân chạy ra khỏi Hắc Tinh Tông, lúc này nếu còn không biết bản thân đã bị Lâm Phong chơi xỏ một vố thì bọn họ chính là kẻ ngu.
Hồng Nghiệp buồn bực chửi thề:
-Chết tiệt, lần này lỗ lớn không bắt được gà còn mất nắm thóc, sớm biết tên kia khốn nạn như vậy ngay từ đầu liền không để hắn ung dung chạy khỏi Thiên Ma Phệ Hồn Trận.
Ở bên cạnh, Hầu Mã Thiên bình tĩnh hơn nói:
-Còn sống là tốt rồi, dù sao nhờ có hắn đánh bại Hắc Long Khôi Lỗi chúng ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi kết cục trở thành huyết thực. Mọi chuyện tới đây chấm dứt đi, ta không làm phiền Hồng đạo hữu nữa, cáo từ.
Nói xong Hầu Mã Thiên không đợi Hồng Nghiệp trả lời đã khẩn trương thuấn di biến mất, có lẽ lão sợ bị Hồng Nghiệp nhân cơ hội đánh lén vì nơi đây được tính là một phần sân nhà của Hồng Nghiệp, một đấu một Hầu Mã Thiên rất bất lợi.
Mà sự thật cũng là như vậy, Hồng Nghiệp mở miệng than vãn nhưng kì thực trong lòng đang tính toán làm thế nào xử lí Hầu Mã Thiên kiếm chút lợi tức, lão không cam lòng với kết quả lỗ lớn.
Bất quá đến cuối cùng thấy Hầu Mã Thiên vội vã bỏ chạy Hồng Nghiệp quyết định không ra tay, nói gì thì nói Hầu Mã Thiên cũng là Hợp Thể trung kì tương đương với lão, có lợi thế sân nhà vẫn rất khó để có thể nhanh chóng kết liễu đối phương.
Hơn nữa việc cần làm nhất bây giờ là phải trị thương chứ không phải cướp đoạt.
Tự nhủ thoáng một câu, Hồng Nghiệp chán chường quay người bay về Hỏa Minh Thành.
Vừa quay người, một giọng nói đầy âm lãnh đột ngột vang lên bên tai Hồng Nghiệp:
-Còn sống thật là tốt a.
Người vừa lên tiếng… là một thanh niên nhân đứng ở bên cạnh Hồng Nghiệp từ lúc nào không hay.
Phát giác được điều này, Hồng Nghiệp cấp tốc nhảy khỏi vị trí, ánh mắt chấn kinh nhìn vào thanh niên nhân, dựa vào khí huyết tràn đầy có thể đoán tuổi tác người này không lớn hơn Lâm Phong bao nhiêu, trên dưới hai trăm tuổi nhưng lại có tu vi Hợp Thể trung kì.
Mà hai trăm tuổi tu luyện tới Hợp Thể trung kì là điều đáng sợ đến cỡ nào? Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Bất quá thứ khiến Hồng Nghiệp chấn kinh không phải tu vi mà là gương mặt của thanh niên nhân, bởi vì nơi hai cái đại trận lão thu được chính là trên xác chết thanh niên nhân trước mắt, lão chắc chắn ngày đó thanh niên nhân đã chết không thể nào chết hơn được nữa.
Thậm chí tự tay lão đã hủy thi diệt tích thanh niên nhân này rồi.
Vậy mà hôm nay thanh niên nhân lại đột ngột xuất hiện trước mặt, tu vi càng không thua kém gì lão, không giật mình sao được.
Hồng Nghiệp lắp bắp nói:
-Ngươi… không phải ngươi chết rồi sao?
Thanh niên nhân cười như không cười nói:
-Phải, ta đã chết một lần, nếu không làm sao ngươi lấy được Thiên Ma Phệ Hồn Trận và Nhất Phách Dung Lực Trận đâu. Nói đi cũng phải nói lại, nhờ ngươi huyết tế rất nhiều người ta mới nhanh chóng khôi phục tới Hợp Thể trung kì, vậy nên ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, thế nào?
Đến lúc này Hồng Nghiệp đã sáng tỏ mọi chuyện, nếu nói trước đó mấy người bọn họ trúng kế của Lâm Phong thì ngay từ đầu toàn thể mọi người đã trúng kế của thanh niên nhân rồi, người này… chắc chắn là một lão quái vật nào đó so với Lâm Phong càng khó chơi hơn.
Không, phải nói là lúc tìm thấy hai tấm lệnh bài về hai cái đại trận gần tám mươi năm trước Hồng Nghiệp đã biết đây là một hồi thiên đại âm mưu, làm sao một người chỉ có tu vi Hóa Thần lại nắm giữ hai cái đại trận vượt qua tầm hiểu biết của Ngũ Hành Tinh đâu.
Chỉ là Hồng Nghiệp không kiềm lòng được trước sức hấp dẫn của Tinh Thần Hắc Minh Diễm mới tự thuyết phục bản thân tin rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.
Biết không chạy được, Hồng Nghiệp lập tức xuống nước cầu xin:
-Đại… đại nhân, cầu đại nhân thả cho ta một con đường sống, ta thề sẽ vì đại nhân hiệu triệu, sẽ vì đại nhân tìm kiếm huyết thực.
Nghe vậy thanh niên xoa xoa cái cằm ngẫm nghĩ:
-Ồ, ý kiến này không tệ. Bất quá ăn thêm ngươi nữa là đủ rồi.
Nghe câu trước Hồng Nghiệp hơi phấn chấn, nhưng câu sau vừa ra Hồng Nghiệp liền không chút do dự thiêu đốt tinh huyết, càng không tiếc tự bạo bản mệnh pháp bảo đánh ra một chiêu đổi lấy một điểm thời gian quay người chạy trốn.
-Đại Hỏa Diệt Thần.
Bằng cách thiêu đốt tinh huyết kết hợp tự bạo bản mệnh pháp bảo Hồng Nghiệp đã đẩy uy lực Đại Hỏa Diệt Thần lên tới Hợp Thể hậu kì, Đại Hỏa Diệt Thần ngưng tụ thành một vầng mặt trời nho nhỏ tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp bay thẳng tới thanh niên nhân.
Đổi lại một Hợp Thể hậu kì khác đối mặt với chiêu này cũng phải tạm lánh mũi nhọn nếu không muốn bị thương.
Không cầu đánh bại, chỉ cầu kéo dài một chút thời gian.
Đáng tiếc, thanh niên nhân không phải người bình thường, đối với Hồng Nghiệp toàn lực ra tay thanh niên nhân chỉ khẽ hé miệng phun ra một đoàn ma khí cực kì lạnh lẽo âm u, cảm giác so với ma khí của thân ảnh đen sì còn đáng sợ hơn vô số lần.
Đến mức… vầng mặt trời kia vừa chạm phải đã bị ăn mòn biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.
Sau đó thanh niên nhân thuấn di một cái đã đứng trước mặt Hồng Nghiệp, hắn giơ tay ra chộp lại cái đầu Hồng Nghiệp ra vẻ tiếc nuối nói:
-Đây là ngươi tự chọn a.
Bị người túm lấy không có sức phản kháng, Hồng Nghiệp run rẩy cầu xin:
-Đại… đại nhân tha mạng.
-Aaaaaaaa….
Lời cầu xin chưa dứt, một loạt âm thanh gào thét thống khổ đã vang lên, chỉ hơn mười giây sau Hồng Nghiệp đã bị thanh niên nhân hút sạch sẽ, từ huyết nhục, tu vi đến linh hồn đều trở thành chất dinh dưỡng cho thanh niên nhân.
Một đời lão tổ, cứ đơn giản như vậy đã bị xóa sổ khỏi thế giới.
Hấp thu xong Hồng Nghiệp, tu vi của thanh niên nhân cũng đã rục rịch muốn leo lên Hợp Thể hậu kì.
Thanh niên nhân nhìn về phương hướng Lâm Phong rời khỏi với ánh mắt cực kì oán hận lẩm bẩm:
-Lâm Phong, còn cả Vương nữa, các ngươi chống mắt lên mà xem, bản Tướng không phải quân cờ cho người khác định đoạt.
Nói xong thanh niên nhân không còn việc gì nữa lựa chọn phương hứng Hầu Mã Thiên rời đi đuổi theo.
Khoảng mười lăm phút sau, cũng tại bầu trời Hắc Tinh Đấu, một bóng người thân mặc hồng bào đứng lăng không, trên tay cầm một đóa hỏa diễm màu đen có khí tức không khác gì Tinh Thần Hắc Minh Diễm hơi nhíu mày:
-Rốt cuộc là kẻ nào có thể che giấu được khí tức của Tinh Thần Hắc Minh Diễm đến mức này? Chẳng lẽ lại là Lâm Phong? Khả năng này tựa hồ rất có thể xảy ra, có lẽ sự kiện Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận bị người động chạm hơn hai mươi năm trước cũng do Lâm Phong nhúng tay vào.
-Có ý tứ, xem ra ngoài Hỗn Độn Bảo Vật ngươi còn có trợ thủ đắc lực trốn trong người, chẳng trách từng bước ngươi hành động đều kín kẽ đến mức hoàn mỹ vượt qua được hết thảy tính toán của ta, không biết lần này ngươi có đoán được ta đã vượt qua được rào cản hay không đây.
Nói tới lời cuối cùng, bóng người nọ nở nụ cười đầy gian trá rồi biến mất khỏi Hắc Tinh Đấu.
Bất quá không biết do Ma tộc hành sự vô cùng kín đáo hay địa vị của thân ảnh đen sì tại Âm Khôi Tông quá thấp mà lượng tin tức liên quan tới Ma tộc không nhiều lắm, ngoài hai từ “dính dáng" ra Lâm Phong không biết được cụ thể thế nào.
Bên cạnh đó cái tin tức gây tò mò nhất là kẻ nào phong bế không gian hay ai thả ra Thiên Ma Phệ Hồn Trận và Nhất Phách Dung Lực Trận cũng không có, đồng nghĩa Lâm Phong không biết ai mới là người hưởng lợi cuối cùng trong việc này.
Điều này khiến Lâm Phong khá bực bội, nhưng cũng không tính là vấn đề quá lớn.
Nói thật dù biết rõ hay không biết gì về Âm Khôi Tông thì kết quả không khác nhau bao nhiêu, Lâm Phong luôn giữ tư thái chuẩn bị sẵn sàng đối phó với bất ngờ, nếu Âm Khôi Tông dám đến gây sự Lâm Phong sẽ để Âm Khôi Tông có đi mà không có về.
Đương nhiên Âm Khôi Tông không đến gây sự mới là tốt nhất, Lâm Phong không sợ Âm Khôi Tông nhưng khá lo lắng Âm Khôi Tông không nói đạo lí đánh thẳng tới Lâm gia hay Mộ Dung gia.
Đến lúc đó có xóa sổ Âm Khôi Tông thì người chết cũng không sống lại được, Lâm Phong không muốn viễn cảnh đó xảy ra.
Ngoài ra còn có một tin tức không quá tốt, đó là trong trận chiến diệt tông ngày trước Tinh Thần Hắc Minh Diễm chính gốc đã được tổng bộ Âm Khôi Tông thu hồi, đóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm ở đây chỉ là một đóa “tử hỏa cao cấp" được Hắc Thần Minh tách ra từ bản gốc.
Nói cách khác đóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm trong tay Lâm Phong không khác gì một món pháp bảo tiêu hao, xài một phần sẽ ít một phần, không có cách nào luyện hóa nó thành một viên hỏa chủng không ngừng sản sinh ra hỏa diễm hay lợi dụng nó gia tăng tu vi được.
Đó cũng là một trong những lí do khiến thân ảnh đen sì không khôi phục quá nhiều sau khi luyện hóa thành công Tinh Thần Hắc Minh Diễm.
Tổng kết lại hết thảy, Lâm Phong phủi phủi tay xóa đi linh hồn của thân ảnh đen sì thở dài:
-Aizzz, rốt cuộc chuyến này chỉ thu được hai cái nhẫn trữ vật của Hợp Thể là có tác dụng cho tu luyện, xem ra không thể đột phá lên được Hợp Thể hậu kì trước ngày đấu với Viêm Cực rồi. Thôi, tới đâu hay tới đó, dù sao kì hạn trăm năm không còn nhiều.
Tạm gác lại phiền muộn, Lâm Phong chuyển sang luyện hóa Tinh Thần Hắc Minh Diễm một phen, lại thông qua thủ pháp trong kí ức của thân ảnh đen sì sử dụng Tinh Thần Hắc Minh Diễm mò ra một vết nứt không gian được che giấu cực kì tinh diệu, cũng là mấu chốt để phá giải phong bế không gian.
Vết nứt lộ ra, cộng thêm tầm nhìn của thần đồng rất nhanh Lâm Phong đã mở ra được một lối thoát khỏi Hắc Tinh Tông.
Sau đó Lâm Phong bỏ qua hai người Hồng Nghiệp, Hầu Mã Thiên đi ra ngoài luôn, đối với hai người bọn họ Lâm Phong chỉ chướng mắt chứ không nhất thiết phải truy cùng giết tận, hai người kia căn bản không có tư cách để uy hiếp Lâm Phong.
Trước mắt Lâm Phong chỉ muốn tìm một chỗ an bài cho đám người “nhân tuyển truyền thừa" rồi bế quan tu luyện lên Hợp Thể trung kì càng nhanh càng tốt.
…………………….
Một bên khác, đợi Lâm Phong đi được chừng nửa canh giờ hai người Hồng Nghiệp, Hầu Mã Thiên mới dám hiện thân chạy ra khỏi Hắc Tinh Tông, lúc này nếu còn không biết bản thân đã bị Lâm Phong chơi xỏ một vố thì bọn họ chính là kẻ ngu.
Hồng Nghiệp buồn bực chửi thề:
-Chết tiệt, lần này lỗ lớn không bắt được gà còn mất nắm thóc, sớm biết tên kia khốn nạn như vậy ngay từ đầu liền không để hắn ung dung chạy khỏi Thiên Ma Phệ Hồn Trận.
Ở bên cạnh, Hầu Mã Thiên bình tĩnh hơn nói:
-Còn sống là tốt rồi, dù sao nhờ có hắn đánh bại Hắc Long Khôi Lỗi chúng ta mới có cơ hội trốn thoát khỏi kết cục trở thành huyết thực. Mọi chuyện tới đây chấm dứt đi, ta không làm phiền Hồng đạo hữu nữa, cáo từ.
Nói xong Hầu Mã Thiên không đợi Hồng Nghiệp trả lời đã khẩn trương thuấn di biến mất, có lẽ lão sợ bị Hồng Nghiệp nhân cơ hội đánh lén vì nơi đây được tính là một phần sân nhà của Hồng Nghiệp, một đấu một Hầu Mã Thiên rất bất lợi.
Mà sự thật cũng là như vậy, Hồng Nghiệp mở miệng than vãn nhưng kì thực trong lòng đang tính toán làm thế nào xử lí Hầu Mã Thiên kiếm chút lợi tức, lão không cam lòng với kết quả lỗ lớn.
Bất quá đến cuối cùng thấy Hầu Mã Thiên vội vã bỏ chạy Hồng Nghiệp quyết định không ra tay, nói gì thì nói Hầu Mã Thiên cũng là Hợp Thể trung kì tương đương với lão, có lợi thế sân nhà vẫn rất khó để có thể nhanh chóng kết liễu đối phương.
Hơn nữa việc cần làm nhất bây giờ là phải trị thương chứ không phải cướp đoạt.
Tự nhủ thoáng một câu, Hồng Nghiệp chán chường quay người bay về Hỏa Minh Thành.
Vừa quay người, một giọng nói đầy âm lãnh đột ngột vang lên bên tai Hồng Nghiệp:
-Còn sống thật là tốt a.
Người vừa lên tiếng… là một thanh niên nhân đứng ở bên cạnh Hồng Nghiệp từ lúc nào không hay.
Phát giác được điều này, Hồng Nghiệp cấp tốc nhảy khỏi vị trí, ánh mắt chấn kinh nhìn vào thanh niên nhân, dựa vào khí huyết tràn đầy có thể đoán tuổi tác người này không lớn hơn Lâm Phong bao nhiêu, trên dưới hai trăm tuổi nhưng lại có tu vi Hợp Thể trung kì.
Mà hai trăm tuổi tu luyện tới Hợp Thể trung kì là điều đáng sợ đến cỡ nào? Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Bất quá thứ khiến Hồng Nghiệp chấn kinh không phải tu vi mà là gương mặt của thanh niên nhân, bởi vì nơi hai cái đại trận lão thu được chính là trên xác chết thanh niên nhân trước mắt, lão chắc chắn ngày đó thanh niên nhân đã chết không thể nào chết hơn được nữa.
Thậm chí tự tay lão đã hủy thi diệt tích thanh niên nhân này rồi.
Vậy mà hôm nay thanh niên nhân lại đột ngột xuất hiện trước mặt, tu vi càng không thua kém gì lão, không giật mình sao được.
Hồng Nghiệp lắp bắp nói:
-Ngươi… không phải ngươi chết rồi sao?
Thanh niên nhân cười như không cười nói:
-Phải, ta đã chết một lần, nếu không làm sao ngươi lấy được Thiên Ma Phệ Hồn Trận và Nhất Phách Dung Lực Trận đâu. Nói đi cũng phải nói lại, nhờ ngươi huyết tế rất nhiều người ta mới nhanh chóng khôi phục tới Hợp Thể trung kì, vậy nên ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, thế nào?
Đến lúc này Hồng Nghiệp đã sáng tỏ mọi chuyện, nếu nói trước đó mấy người bọn họ trúng kế của Lâm Phong thì ngay từ đầu toàn thể mọi người đã trúng kế của thanh niên nhân rồi, người này… chắc chắn là một lão quái vật nào đó so với Lâm Phong càng khó chơi hơn.
Không, phải nói là lúc tìm thấy hai tấm lệnh bài về hai cái đại trận gần tám mươi năm trước Hồng Nghiệp đã biết đây là một hồi thiên đại âm mưu, làm sao một người chỉ có tu vi Hóa Thần lại nắm giữ hai cái đại trận vượt qua tầm hiểu biết của Ngũ Hành Tinh đâu.
Chỉ là Hồng Nghiệp không kiềm lòng được trước sức hấp dẫn của Tinh Thần Hắc Minh Diễm mới tự thuyết phục bản thân tin rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.
Biết không chạy được, Hồng Nghiệp lập tức xuống nước cầu xin:
-Đại… đại nhân, cầu đại nhân thả cho ta một con đường sống, ta thề sẽ vì đại nhân hiệu triệu, sẽ vì đại nhân tìm kiếm huyết thực.
Nghe vậy thanh niên xoa xoa cái cằm ngẫm nghĩ:
-Ồ, ý kiến này không tệ. Bất quá ăn thêm ngươi nữa là đủ rồi.
Nghe câu trước Hồng Nghiệp hơi phấn chấn, nhưng câu sau vừa ra Hồng Nghiệp liền không chút do dự thiêu đốt tinh huyết, càng không tiếc tự bạo bản mệnh pháp bảo đánh ra một chiêu đổi lấy một điểm thời gian quay người chạy trốn.
-Đại Hỏa Diệt Thần.
Bằng cách thiêu đốt tinh huyết kết hợp tự bạo bản mệnh pháp bảo Hồng Nghiệp đã đẩy uy lực Đại Hỏa Diệt Thần lên tới Hợp Thể hậu kì, Đại Hỏa Diệt Thần ngưng tụ thành một vầng mặt trời nho nhỏ tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp bay thẳng tới thanh niên nhân.
Đổi lại một Hợp Thể hậu kì khác đối mặt với chiêu này cũng phải tạm lánh mũi nhọn nếu không muốn bị thương.
Không cầu đánh bại, chỉ cầu kéo dài một chút thời gian.
Đáng tiếc, thanh niên nhân không phải người bình thường, đối với Hồng Nghiệp toàn lực ra tay thanh niên nhân chỉ khẽ hé miệng phun ra một đoàn ma khí cực kì lạnh lẽo âm u, cảm giác so với ma khí của thân ảnh đen sì còn đáng sợ hơn vô số lần.
Đến mức… vầng mặt trời kia vừa chạm phải đã bị ăn mòn biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.
Sau đó thanh niên nhân thuấn di một cái đã đứng trước mặt Hồng Nghiệp, hắn giơ tay ra chộp lại cái đầu Hồng Nghiệp ra vẻ tiếc nuối nói:
-Đây là ngươi tự chọn a.
Bị người túm lấy không có sức phản kháng, Hồng Nghiệp run rẩy cầu xin:
-Đại… đại nhân tha mạng.
-Aaaaaaaa….
Lời cầu xin chưa dứt, một loạt âm thanh gào thét thống khổ đã vang lên, chỉ hơn mười giây sau Hồng Nghiệp đã bị thanh niên nhân hút sạch sẽ, từ huyết nhục, tu vi đến linh hồn đều trở thành chất dinh dưỡng cho thanh niên nhân.
Một đời lão tổ, cứ đơn giản như vậy đã bị xóa sổ khỏi thế giới.
Hấp thu xong Hồng Nghiệp, tu vi của thanh niên nhân cũng đã rục rịch muốn leo lên Hợp Thể hậu kì.
Thanh niên nhân nhìn về phương hướng Lâm Phong rời khỏi với ánh mắt cực kì oán hận lẩm bẩm:
-Lâm Phong, còn cả Vương nữa, các ngươi chống mắt lên mà xem, bản Tướng không phải quân cờ cho người khác định đoạt.
Nói xong thanh niên nhân không còn việc gì nữa lựa chọn phương hứng Hầu Mã Thiên rời đi đuổi theo.
Khoảng mười lăm phút sau, cũng tại bầu trời Hắc Tinh Đấu, một bóng người thân mặc hồng bào đứng lăng không, trên tay cầm một đóa hỏa diễm màu đen có khí tức không khác gì Tinh Thần Hắc Minh Diễm hơi nhíu mày:
-Rốt cuộc là kẻ nào có thể che giấu được khí tức của Tinh Thần Hắc Minh Diễm đến mức này? Chẳng lẽ lại là Lâm Phong? Khả năng này tựa hồ rất có thể xảy ra, có lẽ sự kiện Ngũ Tuyệt Phong Thần Trận bị người động chạm hơn hai mươi năm trước cũng do Lâm Phong nhúng tay vào.
-Có ý tứ, xem ra ngoài Hỗn Độn Bảo Vật ngươi còn có trợ thủ đắc lực trốn trong người, chẳng trách từng bước ngươi hành động đều kín kẽ đến mức hoàn mỹ vượt qua được hết thảy tính toán của ta, không biết lần này ngươi có đoán được ta đã vượt qua được rào cản hay không đây.
Nói tới lời cuối cùng, bóng người nọ nở nụ cười đầy gian trá rồi biến mất khỏi Hắc Tinh Đấu.
Tác giả :
Tiểu Bảo Trùng Sinh