Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau
Chương 6: Tin anh

Định Mệnh Phần 1 - Nơi Ta Chờ Nhau

Chương 6: Tin anh

Tại Áo cưới thiên đường.

– Ơ, anh Phong kìa. - Bảo Trâm mừng rỡ reo lên khi nhìn thấy Tuấn Phong.

Nghe thấy tên anh, Hải Băng hơi sững lại một chút, cô khẽ mỉm cười, rồi lại tiếp tục làm việc.

– Nhưng anh ấy đi với ai vậy? Nhìn như người nước ngoài. Cô à, ai thế ạ. - Bảo Trâm sốt sắng hỏi Hạ Vy. Bà nhìn ra ngoài, mỉm cười, nhìn Hải Băng.

– Vị hôn thê từ trong bụng mẹ của nó đấy. - Hải Băng lên tiếng, tay cô vẫn đang cắt mẫu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào bản vẽ.

– Cái gì, thế sao được. - Bảo Trâm cứ lẩm bẩm khó chịu khi nhìn thấy, Natalia đi cùng Tuấn Phong.

Khi anh bước vào cửa hàng còn chưa kịp chào hỏi gì cô nàng đã phi ra bám lấy tay anh, mắt thì lườm xéo Natalia. Với cô nàng này thì bất kỳ cô gái nào lại gần anh đều là tội đồ hết. Natalia chào hỏi người lớn rồi tót vào bàn làm việc của Hải Băng.

– Nè, tình yêu, sao có vẻ thờ ơ với thế sự vậy? Người ta đến mà cũng không có cảm xúc gì sao? Có lẽ phải xem lại ai mới là người bơ người khác mất.

– Lui ra kia, đè vào mẫu của người ta rồi. Đến đây làm gì vậy? - Cô dọn dẹp bọn mẫu phác thảo trên bàn rồi ngước nhìn cô bạn đang lù lù đứng trước mặt.

– Bánh này. Không phải đây mua, người kia mua. - Cô quay ngoắt mặt, chỉ tay về phía Tuấn Phong đang trò chuyện với bà Hạ Vi.

– Mang ra chỗ khác, không thèm. - Hải Băng chau mày làm vẻ giận dỗi.

– Ê Ken, mang bánh của cậu về nè, có đứa kêu không thèm. - Natalia chu mỏ gọi Tuấn Phong.

Mọi người có mặt ở đó đều nhìn về hướng cô, Tuấn Phong hơi nhíu mày nhìn Hải Băng, bà Hạ Vi mỉm cười khẽ lắc đầu, Bảo Trâm lòng tức tối nhìn về phía hai cô gái. Hải Băng vẫn làm vẻ mặt như không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng cô đang bối rối, chân tay lóng ngóng, cố làm gì đó để xua đi bầu không khí này, cô cố với tay lên kệ sách định lấy cuốn tạp chí, nhưng chân hơi ngắn nên không với tới, liếc nhìn thấy chiếc ghế cạnh chỗ Natalia đang đứng, cô liếc nhìn rồi lẩm bẩm bảo Natalia đứng tránh ra để lấy ghế đứng lên lấy sách, nhưng thật không may mắn, chân ngắn quả là một cái tội, mặc dù đã đứng lên chiếc ghế cao hơn rồi nhưng cuốn tạp chí cô muốn lấy lại ở trên tận cùng của kệ sách, cố với không để ý, cô chới với nghiêng ngả vừa kiễng chân lên thì trượt ngã, cô nhắm nghiền mắt, hét toáng lên nhưng không thấy đau, cô mở mắt, thật may mắn khi đó Tuấn Phong đã kịp đỡ được cô, cô giãy giụa khi thấy mình đang nằm gọn trong lòng anh, mọi người thì há hốc mồm lo lắng, cô đỏ mặt, đứng bật dậy, quay mặt về phía giá sách, anh áp sát ngực vào tấm lưng bé nhỏ của cô, ngay lúc này, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn lúc nào hết, nắm chặt tay, anh với tay lên lấy cuốn tạp chí, vòng tay qua người cô dơ cuốn tạp chí ra trước mặt cô rồi cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm:

– Có cần làm một cái thang cho không?

– Không cần. Tránh.- Cô lúng túng giật lấy cuốn tạp chí trên tay anh, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh cùng với sự ngượng ngùng.

Anh mỉm cười trước sự bối rồi của cô, Natalia dơ dấu tay tốt nháy mắt với anh, trước tình huống vừa xảy ra, khiến Bảo Trâm khó chịu đến cực độ, cô nàng bóp nát cả tờ giấy đang cầm trên tay, tức tối về chỗ ngồi của mình, bật máy lên đạp chân ga như điên, tiếng máy may rít lên roẹt… Roẹt! Nghe điên loạn, cảm giác như người sử dụng có thù với miếng vải vậy, bất chợt cô nàng nhếch mép cười như vừa nghĩ ra cái gì đó hay ho. Đạp bàn ga thật mạnh ở mũi cuối cùng, chiếc kim máy rút lên sáng loáng, sắc nhọn. Báo Trâm rít lên, thu hút sự chú ý của mọi người:

– Chết rồi, máy của em hình như có vấn đề ạ, sước hết mặt vải rồi.

– Đâu để chị xem thử. - Hải Băng vội vàng lại gần, nhìn miếng vải trắng trên bàn với những vết sước do kim bị sứt mũi đâm vào làm cô không khỏi sót xa.

– Có vẻ như kim của em có vấn đề rồi.

Bảo Trâm đứng lên, về phí đối diện với cô, Hải Băng ngồi vào chỗ của Bảo Trâm, đang định đưa ngón tay về phía kim máy bất chợt Bảo Trâm reo lên:

– Chờ chút, tắt máy đi đã chị.

Hải Băng mỉm cười, với tay tắt máy rồi đưa ngón tay xuống dưới mũi kim kiểm tra, chỉ chờ có thế, nhân khi mọi người không để ý ở phía đối diện Bảo Trâm đạp vào bàn ga ở bên dưới, chiếc kim máy đâm xuống, thẳng vào ngón tay Hải Băng, cô hét lên đau đớn, gồng mình lên chịu đựng, Bảo Trâm lúc đó tái mặt đi, nhưng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh, giả vờ lo lắng cho cô:

– Em xin lỗi, chị ơi, chị có sao không.

– Không nhìn thấy hay sao còn hỏi, trời đất. - Natalia gắt lên, cô lúng túng lo lắng xót xa nhìn bạn mình đang đau đớn.

– Kem ơi… - Hải Băng nước mắt dàn dụa cắn chặt môi nhìn Tuấn Phong, anh nắm chặt tay cô, một tay đưa lên lau nước mặt trên khuôn mặt cô.

– Anh biết rất đau, nhưng anh sẽ nhấc kim lên, em tin anh chứ? - Anh nhìn vào mắt cô, cô gật đầu, Anh nhìn sang bà Hạ Vi.

– Giờ con phải quay về hướng nào ạ?

– Quay ngược lại. - Bà nắm chặt tay quả quyết, bà vẫn còn sợ vì chuyện vừa xảy ra, Natalia nắm chắt lấy tay bà trấn an.

– Giúp anh giữ chặt ngón tay nhé, sẽ đỡ đau hơn khi rút kim ra, tin anh.

Cô gật đầu, run rẩy ấn giữ chặt lấy ngón tay bị kim đâm. Cô tin anh, luôn tin anh sẽ làm được. Còn anh, thật sự anh đang sợ, anh sợ nếu như quay không đúng thay vì rút được kim ra thì nó sẽ một lần nữa đâm sâu hơn vào ngón tay của cô điều đó giống như nó đang đâm vào trái tim anh. Mọi người nín thở nhìn theo tay anh, chỉ đến khi chiếc kim được rút ra, tất cả mới thở phào nhẹ nhõng. Máu bắt đầu tứa ra theo vết kim, ướt đẫm chiếc khăn tay, cô nắm chặt tay, anh bế cô lên đi thật nhanh ra xe tới bệnh viện.

– Sao lại không cẩn thận gì cả vậy trời, bao nhiêu là máu như thế này thì ăn bao nhiêu cho nó lại, nhìn thấy cảnh này chắc bà ngoại ngất mất. - Vừa băng vết thương cho chị gái Hải Huệ vừa làu bàu.

– Chứ gì nữa, em không tưởng tượng được hình ảnh cái kim nhọn hoắt như thế nó đâm thẳng vào tay con bé này đâu, ôi trời may mà không vào xương không thì, lạy chúa, thật may khi tôi không đi theo con đường này. A men! - Natalia ra dấu thánh.

– Thật là phiền phức, ai muốn thế chứ, hai người thử xem đi biết ngay đau như thế nào, thật tình mình đã tắt máy đi rồi mà. - Hải Băng thở dài nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận.

– Chắc chắn do con quỷ dị kia mà, nhìn cái mặt lấm la lấm lét, không tốt đẹp gì, khi đó cô ta đứng gần cậu nhất, chẳng lí do gì mà cái máy ấy nó lại tự làm kim đâm vào tay cậu được, tôi sẽ là ra nhẽ chuyện này, tôi sẽ nói chuyện này với mami Ngọc Hà. - Natalia bức xúc nghiến răng ken két đòi lấy lại công bằng cho bạn mình.

– Thôi, mọi chuyện ngoài ý muốn, không ai lại độc ác đến như vậy đâu, đừng nói thế, mình cũng không có bằng chứng buộc tội người ta, nè cậu là cảnh sát quốc tế đó, không phải theo như luật pháp nhà các cậu thì muốn buộc tội người khác cần phải có bằng chứng à?

Natalia sụ mặt vì cái sự lương thiện ngu ngốc của bạn mình, Hải Huệ cũng đồng cảm với cô, vì cô biết đối với chị gái mình thì tất cả mọi người trên thế giới này đều tốt hết.

Trong khi đó, tại WPD.

– Thật tình, sao lại thế? - Bà Hạ Vi hoảng hốt nhìn vào màn hình camera.

– Theo cậu mình nên làm gì? - Bà Ngọc Hà chống cằm băn khoăn suy nghĩ.

– Mình không hiểu tại sao Bảo Trâm lại làm như thế với Hải Băng? Giữa chúng có vấn đề gì với nhau sao?

– Con bé đó tính tình hay đố kỵ, không được thoáng cho lắm, mình phải dằn mặt nó, nếu không chuyện này còn tiếp tục xảy ra nữa thì sẽ không tốt chút nào. Mình sẽ hỏi ý kiến Hải Băng xem ý con bé như thế nào, dù sao sau này mọi thứ mình cũng muốn giao cho con bé. Vì vậy mình muốn để cho con bé những thứ tốt nhất.

– Cậu đối xử với con bé thật tốt, người ngoài không biết lại tưởng nó là con gái cậu mất.

Tuấn Phong muốn xem lại đoạn camera lúc xảy ra sự việc, nhưng khi kiểm tra thì đoạn đó đã bị cắt mất, anh nghi ngờ có người đã làm điều này, nhưng không biết người đó lại chính là Hải Băng, ngay sau khi xem đoạn video đó, bà Ngọc Hà đã gửi lại cho cô, và chính cô đã yêu cầu bà xóa đoạn video đó đi, đặc biệt là không để cho anh biết chuyện này, còn mọi chuyện xảy ra cô sẽ tự giải quyết.

Trút bỏ trang phục, Hải Băng mở nước, để dòng nước ấm áp chảy lên lên, cảm giác thoải mái, vì tay đang bị thương nên hơi khó khăn trong việc tắm, bất chợt cửa bật ra, cô hoảng hốt giật tấm khăn tắm che người lại.

– Cái gì vậy?

– Hế, tui nè.

– Đi ra nhanh, vô duyên hết sức, người ta đang thì tắm.

– Ề, bày đặt, có phải thằng nào đâu mà sợ, tui thích đàn ông, yên tâm.

– Vào đây làm gì? Ra đi để còn tắm nốt.

– Yếu còn thích ra gió, nào xả nước vào bồn tắm đi, chị giúp kỳ lưng. - Nói rồi, nhanh tay, Natalia vặn nước vào bồn, trước sự ngơ ngác của Hải Băng, biết là không thể từ chối được nàng này nên cô đành im làm theo. Thật sự thì được ngâm mình trong nước nóng thật là tuyệt, vì tay đau nên cô cũng chỉ định đi qua hàng nước thôi chứ không có ý ngâm mình gì cả, nhưng giờ có người phục vụ thì tội gì không hưởng thụ.

– Này bà cố, bà biết phải tu nhiều kiếp lắm mới được người ta tắm cho không hở?

– Vầng tui biết tui tốt số rồi ợ, yêu quá đi à.

– Vết sẹo này… - Natalia bất chợt sờ tay lên vết sẹo dài trên tấm lưng trắng ngần của cô, Hải Băng khẽ rùng mình, hơi quay đầy về phía sau nắm lấy tay Natalia.

– Liệu có phải đây là định mệnh? Cứ mỗi lần bên nhau đều sẽ xảy ra chuyện?

– Thôi nào? Không may mắn thôi. -Natalia xoa xoa tay Hải Băng trấn an.

Vết sẹo dài này đã theo cô suốt ngần ấy năm, chưa bao giờ mờ đi dù thời gian đã trôi đi rất lâu, nó khiến cô chưa bao giờ dám mặc áo trễ vai hay hở lưng, vết sẹo bắt đầu từ gần bả vai trái cho đến gần giữa sống lưng, cứ mỗi lần nhớ tới lúc đó, cô đều rùng mình sợ hãi, nhưng cô chưa từng hối hận vì đỡ nhát dao đó thay cho anh, cũng từ lần đó cô bị ép rời xa anh đến tận mấy năm trời, chưa từng một lần được phép trở về dù là nghĩ lễ, nghỉ hè, nghỉ đông. Cô từng cảm thấy may mắn khi người chịu sự đau đớn đó là mình chứ không phải Tuấn Phong, nhưng cô không hiểu được cảm giác của anh khi nhìn cô nằm trong vũng máu, thoi thóp trước ranh giớ của sự sống và cái chết vì mình, dù không phải bản thân bị chém nhưng anh lúc đó còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, anh hối hận vô cùng vì để cô xảy ra chuyện, anh tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để cô gặp phải chuyện như vậy, chính anh là người cùng mẹ cô nói dối cô để cô chấp nhận sang Pháp du học ngần ấy năm, cũng chưa từng dám đến thăm cô, cũng không dám liên lạc với cô, chỉ đơn giản theo dõi cô qua FB hay IG của cô, cô cũng từng giận anh vì sự thờ ơ đó, những thời gian dần trôi, cô bó buộc mình vào học hành, thi cử rồi giúp việc cho tập đoàn Heaven để không còn thời gian suy nghĩ về điều đó, thật may mắn vì bên cô lúc đó còn có người bạn này, trong thời gian ở Pháp, cô luôn nhận được sự giúp đỡ của Natalia, nhưng có điều cô còn chưa biết hết đó là Natalia đã nhận lời Tuấn Phong để ý chăm sóc cô thay anh, phần lớn nhiệm vụ của cô trước khi gia nhập Interpol đó là đi học, để ý, chăm sóc và báo cáo mọi vấn đề của Hải Băng cho anh, cô là người bạn mà cả hai đều tin tưởng nhất, mọi điều đều có thể nói với cô.

Để giải quyết triệt để vấn đề, Hải Băng gọi Bảo Trâm ra ngoài gặp riêng, thật sự thì sau sự việc này, Bảo Trâm cũng có chút dè chừng và sợ hãi vì điều mình gây ra, nhưng nghĩ Hải Băng không biết chuyện nên vẫn rất cứng, khi mới gặp nhau riêng để nói chuyện cô còn ra vẻ rất cứng nhưng sau khi được cho xem đoạn video sự việc xảy ra hôm đó vẻ mặt cô thay đổi từ hồng hào sang trắng bạch, những tưởng Hải Băng sẽ mắng chửi mình nên cô tỏ ra bất cần nói chuyện với giọng đầy thách thức:

– Chị cứ nói với cô Ngọc Hà đi, bảo đuổi việc tôi đi cũng được.

– Rồi sao? - Hải Băng nhún vai nhìn cô.

– Sao chăng gì? Đó không phải điều chị mong muốn hay sao? Đừng tưởng tôi không biết.

– Vì sao em lại làm như thế với chị?

– Vì sao ư? Chị lại tỏ vẻ như không biết gì vậy? Chị là cái gì chứ mà tất cả mọi người đều đứng về phía chị? Chị là cái qué gì chứ? Con nuôi của bác Nguyên thì sao chứ?

– Em ganh tị với chị sao? Không phải chỉ có thế thôi chứ? - Hải Băng trố mặt nhìn khuôn mặt tức giận của Bảo Trâm đang lừ lừ nhìn mình.

– Chị nói cho em biết nhé. Vì sao chị phải tranh giành cái gì của em khi nó không phải làcủa em chứ? Ba Nguyên là ba của chị. WDP là nhà của chị, dì Ngọc Hà vừa là thầy vừa như mẹ chị. Theo em chị phải tranh cái gì của em?

– Vậy anh Phong là gì của chị? - Bảo Trâm gắt lên.

– Phong… - Cô hơi sững người, chưa bao giờ cô tự hỏi anh là gì của cô? Trước nay anh vẫn đều ở bên cô vô điều kiện, điều đó khiến cô chưa bao giờ tự đặt câu hỏi anh là gì của cô? Cô là gì của anh? Tình cảm cô dành cho anh là gì? Không biết là gì? Không gọi tên được, chỉ biết là nó khác với tình cảm anh em đối với Khánh Duy, khác với tình cảm dành cho cậu Vũ, chỉ biết là khi ở bên anh cô không cảm thấy sợ bất cứ điều gì cả, chỉ biết khi ở bên anh cô thấy bình yên, chỉ biết là khoảng thời gian anh lạnh nhạt cô cảm thấy hụt hẫng mất mát, chỉ biết là…

– Bạn. - Bất giác cô thốt lên, thật ra thì nói là bạn nhưng đó không phải tình bạn, nhưng cũng chẳng thể gọi tên nó là gì.

– Bạn? thật chứ? - Khuôn mặt Bảo Trâm giãn ra.

– Ừ, bạn. - Hải băng nén lòng nhấn mạnh từ bạn.

– Em có thể tin chị được không? Chị không nói dối chứ? - Bảo Trâm dồn dập hỏi Hải Băng mà hình như quên mất mình đang ở trong tình thế gì, thói đời vẫn cứ hay vậy, không dưng quan tòa lại trở thành bị cáo một cách bất đắc dĩ như vậy.

Cuối cùng sự việc được giải quyết có chút gọi là êm thấm, Bảo trâm không bị đuổi việc, sự việc dừng lại không truy cứu đến nữa, bà Ngọc Hà yên tâm khi giao cho cô xử lý việc này, nhưng còn một việc mà bà cần nhận được lời giải thích từ cô.

– Dì mới họp online cùng hội đồng quản trị, và nhận được một tin không biết nên vui hay buồn, con có gì giấu dì không?

– Con, không có gì mà dì. - Hải Băng cười toe ôm cổ bà.

– Dì rất tiếc khi con từ chối làm giám đốc sáng tạo cho váy cưới Heaven, nhưng có thể dì hiểu lí do của con, dì cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, bà nắm lấy tay cô xúc động nói.

– Con đã từng hứa với dì sẽ trở về, và con cũng thích được làm việc cùng dì, con chưa bao giờ thấy hối tiếc khi trở về ạ. Nhưng mà cũng hơi thấy có lỗi với mẹ Marie, cô ấy đã rất chiếu cố con, dì à dì đừng để mẹ con biết chuyện này nhé, không mẹ lại giận con mất.

Cô lo lắng nếu mẹ cô biết chuyện cô từ chối làm giám đốc sáng tạo cho tập đoàn Heaven để trở về làm thiết kế cho công ty con ở Việt Nam chắc chắn sẽ rất giận cô, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì điều đó, ở nơi đó thật sự điều kiện rất tốt, phù hợp để cô phát triển, nhưng thật sự chưa bao giờ cô có ý định ở lại. Cô muốn trở về, muốn được ở bên người thân, muốn ở bên người đó. Không chỉ có vậy cô còn cần một câu trả lời từ người đó.
Tác giả : Bodhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại