Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
Chương 58: Không giữ được.. (1)
… (1)
***
Paris, Pháp
Trong căn hộ nhỏ của Phương Thảo, Bảo Anh cũng đang sống tại đó. Cuộc sống cũng khá ổn định, tiền có một khoảng trong tài khoản, đủ để họ sống vài năm ở đây.
-Tiêu Vân mời cậu đi ăn, cậu thấy sao?
Phương Thảo ngồi ở bàn ăn, tay vặt rau, Bảo Anh đang nấu đồ ăn.
-Không! Như thế phiền người ta lắm!-Bảo Anh chỉ lắc đầu.-Lần trước cũng là anh ta mời.
-Hay mời người ta về nhà dùng bữa!-Phương Thảo nói.-Dù sao anh ấy cũng cứu sống mình đấy!
-Cũng được!-Bảo Anh nói.-Cậu hẹn anh ấy đi, dù sao hôm nay mình cũng nấu rất nhiều thức ăn!
Phương Thảo bước ra một gốc tường bấm gọi, một lúc sau quay lại với vẻ mặt vui vẻ.
-Bảo Anh, Tiêu Vân theo đuổi cậu đã lâu vậy rồi!
Phương Thảo học chung với Bảo Anh, tất nhiên sẽ biết Tiêu Vân.
-Nhưng mình đã yêu một người đến mức khắc sâu vào tim gan, xương cốt! Mình không còn xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai khác…-Bảo Anh chậm rãi nói.-
Mình cũng đang mang thai!
-Mình chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc! Dù sao anh ấy cũng không còn, nữa đời sau của cậu cần phải có đảm bảo!-Phương Thảo nói, giọng nhẹ lại.
-Mình sẽ tìm cách đảm bảo cuộc sống của hai mẹ con mình! Không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Bảo Anh xoa bụng, bụng hơi nhô lên, nhìn kĩ sẽ biết được là phụ nữ mang thai.
-Còn cậu nữa! Sao cứ để thai phụ bốn, năm tháng lo cho thai phụ hai, ba tháng!-Bảo Anh đùa.
-Xin lỗi! Mình phiền cậu quá rồi!-Mặt Phương Thảo hơi trầm xuống.
-Đùa thôi mà, đừng nghĩ là thật!-Bảo Anh hơi nhăn mặt.
Phương Thảo chỉ gật đầu. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, vừa lúc chuông cửa đến. Phương Thảo ra mở cửa, là Tiêu Vân.
-Chào bác sĩ Tiêu, anh đến rất đúng hẹn!
-Gọi tôi Tiêu Vân là được!-Tiêu Vân cười.
Phương Thảo mời Tiêu Vân vào nhà. Từ đằng xa, có một cặp mắt theo dõi hai người này không rời, ngồi trong chiếc xe thể thao loại mới, tay nắm chặt vô lăng, miệng khẽ chửi thề. Vì khoảng cách quá xa không nghe được họ nói gì, chỉ nhìn thấy họ có vẻ thân thiết.
***
Hôm sau, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên Diệu Phương ở nhà, anh cũng định ở nhà, nhưng Royal có nhiều việc quá nên anh đi làm bình thường.
Khi anh đi khỏi, cô ngồi nhàn hạ trên sofa, xem một tờ báo. Nhìn bìa báo, cô khẽ cười. Bìa báo là hình ảnh Khắc Huy anh mặc một bộ vest, rất điển trai, nhìn dòng chữ kế bên là những lời khen ngời, nhưng dòng chữ khiến cô chú ý nhất đó chính là anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất mọi thời đại. Hai chữ “độc thân" như đánh vào ngực cô. Trong mắt mọi người, anh vẫn là một người đàn ông độc thân lý tưởng. Cô và anh tuy đã là vợ chồng hợp pháp nhưng trừ một vài người thân thì hầu như báo chí không biết, chắc là do anh không đề cập đến. Cô cần không phải là danh phận, chỉ cần tình yêu của anh, nhưng đôi khi có danh phận thì tình cảm cũng sẽ trở nên có cảm giác an toàn hơn.
Có chuông cửa, dì Lan, người làm của biệt này bước vào. Trên tay dì là thư. Nhìn lá thư này cô bỗng sực nhớ đến lá thư trước trong đó còn có USB nhưng sau đó USB nằm ở đâu?
-Cô chủ, cô có thư!
Trên thư ghi rõ người nhận là cô, nhưng lại không có tên người gửi. Có thể người gửi bức thư trước và bức thư này là một người, cái tên mà cô nghĩ ngay đến được chỉ có thể là Cao Ngọc Yến. Cô mở ra, lại là những tấm ảnh. Cô ngán ngẩm nhìn tấm ảnh, nội dung bức ảnh không có gì thay đổi, là hình anh và Ngọc Yến, Ngọc Yến khoác tay qua cổ anh từ đằng sau, nhìn qua cũng có thể biết là hai người đang tình tứ trong quán bar. Lúc đầu cô nghĩ đây có thể là bức ảnh cũ trước khi anh kết hôn với cô, nhưng nhìn kĩ lại, đây là bộ đồ đêm hôm qua anh đã mặc, góc bên phải bức ảnh có ghi rõ cả ngày tháng, là ngày hôm qua. Cô hơi sững người, vơ vội chiếc điện thoại, khi định nhấn nút gọi cho anh thì cô hoàn hồn lại.
Ngày hôm qua, sau khi lớn tiếng với cô, anh đã ra ngoài gặp Ngọc Yến, rồi để cô ở nhà mòn mỏi đợi anh đến gần sáng. Anh thật sự giận vì cô không từ chối lời mời đi ăn của Bá Thông hay anh chỉ muốn dựa vào cớ đó để ra ngoài phóng túng cùng người phụ nữ khác? Vậy mùi nước hoa phụ nữ và cả vết son trên cổ áo anh đêm qua là của Ngọc Yến. Cô tức giận. Ngay lúc đó Bá Thông gọi đến cho cô.
-“Em có đồng ý đi ăn với anh không?"-Lời nói của hiện rõ ý diệu dàng.
-Em…-Cô định từ chối vì hôm qua cô đã hứa với Khắc Huy, nhưng những bức ảnh trên tay cô tố cáo anh rõ rệt, anh lừa cô.-Được, ở đâu?
Bá Thông nói ra một địa chỉ và thời gian là trưa nay.
-Được!-Cô nói.
-“Không gặp không về!"-Giọng Bá Thông truyền lại loa điện thoại trước khi cô dập máy.
Chỉ mấy tiếng nói ít ỏi của Bá Thông nhưng lòng cô vô cớ được an ủi. Lẽ ra người an ủi cô lúc này phải là anh, chồng của cô, anh phải giải thích với cô, nhưng rất tiếc, cô không có can đảm gọi cho anh.
***
Quán ăn Bá Thông mời nằm ở trung tâm thành phố. Một quán ăn lớn kết hợp phong cách thuần việt. Mùi thơm mát và thanh khiết của hoa sen khiến lòng cô như trút bao gánh nặng, thoang thoáng có thể ngửi thấy mùi anh đào. Giá như lúc này người đi ăn chung với cô là anh thì tuyệt biết bao!
Bá Thông ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, khẽ vẫy tay với cô. Cô mỉm cười ngồi xuống. Món ăn ở đây toàn là các món truyền thống. Cô nhường Bá Thông gọi món. Những món ăn thơm phức được gọi ra. Bá Thông và Diệu Phương cũng chỉ nói vài ba câu rồi thôi, chủ yếu là không gian im lặng chiếm lĩnh.
Một nữ phục vụ bước đến nói:
-Chào anh chị, trong hai anh chị rất hợp đôi!
-Không…-Cô muốn lên tiếng giải thích vì có lẽ cô phục vụ này có chút hiểu lầm.
-Quán của chúng em có thực hiện ưu đãi cho các cặp tình nhân đến đây ăn nhân dịp mùa thu, mùa yêu đương đẹp nhất!-Cô gái phục vụ đưa ra cái menu có hình trái tim.-Gọi ba món tình nhân sẽ được tặng một chiếc bánh gato lớn hình trái tim, có thể mang về nhà.
Cô định từ chối nhưng Bá Thông đã nhào lên lấy menu.
-Không tệ!-Bá Thông gật đầu nhìn menu.-Diệu Phương, em thấy thế nào?
-Sao?-Cô không hiểu ý Bá Thông.
-Một chiếc bánh gato hình trái tim mang về rồi ăn cùng Khắc Huy, em thấy thế nào?-Bá Thông nói.
-Không tệ!-Cô gật đầu.
Ngày hôm qua, anh và cô thực sự rất xa cách. Kể cả khi tối, cô ngủ trong lòng anh nhưng vẫn thấy không an toàn. Sẵn dịp lần này cô nên hâm nóng tình yêu một chút, cuộc sống vợ chồng sẽ không nặng nề như đêm hôm qua. Cô gái phục vụ có vẻ lớn tuổi hơn cô, hơi mỉm cười với cô, cô cũng cười lại.
-Em có thể mua bánh gato về riêng không ạ?
-Ồ, tất nhiên!-Cô gái gật đầu.
-Kem hương kiwi nha chị! Em mang về nhà!-Cô nói.
Cô gái phục vụ gật gật đầu ghi lại vào giấy rồi bước vào trong. Cô cứ suy nghĩ đêm nay nhất định sẽ rất vui…
Nhưng một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào xua tan ý nghĩ ấy của cô ngay. Khắc Huy từ cửa bước vào đã nhìn thấy cô, anh đi cùng hai người, một nam một nữ, có vẻ là đối tác. Gương mặt anh tối sầm lại, khí lạnh toát ra từ người anh, anh khẽ quan sát sự thay đổi trên đường nét gương mặt cô, nhìn qua người ngồi đối diện với cô, anh lại càng thêm tức giận. Nhưng anh vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, anh bình thản cùng đối tác đi qua cô như chưa hề nhìn thấy cô, hoặc là có nhìn thấy nhưng không quen biết.
Anh cố ý chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể nhìn thấy anh. Cô gái cố ý ngồi kế bên anh, còn người còn lại ngồi đối diện anh. Cô gái mặc bộ đồ đỏ bó sát người, tuy không hở hang như đường cong trên cơ thể lộ ra rõ rệt, chàng trai trong lịch lãm, phong độ.
-Âu tổng, hy vọng công ty chúng tôi được hợp tác với Royal của anh!
Chàng trai rất kiêng nể anh, đưa một bản hồ sơ bằng hai tay.
-Âu tổng, công ty của em rất hết lòng trong dự án này, mong được anh đầu tư!-Cô gái dùng giọng nũng nịu đàn ông nói, đôi mắt nhìn anh say đắm.
Anh cầm hồ sơ lên, nhưng hầu như anh không quan tâm những gì họ nói. Ánh mắt anh nhìn cô, anh muốn biết tại sao cô lại ở đây, chẳng phải cô đã hứa hôm nay sẽ không đi gặp anh ta sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây cùng anh ta? Cô xem Bá Thông quan trọng hơn chồng của cô sao?
-Âu tổng! Anh thấy sao?
Thấy anh thẩn thờ, cô gái sốt ruột lên tiếng hỏi. Bàn tay cô ta lướt qua bàn đùi anh, đầu cúi sát, áp vào người anh như thể muốn dâng hiến. Nếu là bình thường, anh sẽ đẩy cô ta ra, nhưng…
-Ở đây không tiện chút nào! Tối đi bar sẽ bàn kĩ hơn!
Anh cố tình nói lớn tiếng để cô nghe thấy. Khách ở quán vào lúc khá đông, toàn là những người tầng lớp như, nên không ai chú ý đến lời nói của anh, vì họ cho rằng quá đỗi bình thường.
Lời anh cố ý nói, làm cho trái tim cô rỉ máu. Anh vẫn phong lưu bên ngoài, vẫn không có gì thay đổi! Những lời nói trong lúc anh cầu hôn cô hiện lên rõ trong đầu cô, chính anh đã nói cần cô, cần cô làm cho cuộc sống của anh ý nghĩa. Anh cùng đã từng nói là anh cần cô giúp anh để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nhưng anh lại là người phá vỡ đi nó.
La Bá Thông ngồi đối diện cô, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy anh đang ngồi tình tứ cùng cô gái. Bá Thông tức giận định xông ra đánh anh, nhưng cô nắm tay ngăn Bá Thông lại, cô khẽ lắc đầu. Bá Thông rất muốn đánh anh nhưng hiện tại cô đã cản, Bá Thông đành thôi.
Từ hướng của anh nhìn vào, anh khẽ nhíu mày. Cô đang nắm tay Bá Thông. Nhìn vào cứ như hai người đang yêu nhau giận dõi nhau, người con trai bỏ đi và người con gái nắm tay giữ người con trai lại. Anh lắc đầu bỏ đi cái giả thuyết vô thực này.
-Bánh gato tình nhân đến rồi!
Giọng của cô gái phục phụ hơi lớn, và đến được tai của anh. Gương mặt anh tối lại, mày nhíu chặt. Gato tình nhân? Cô và Bá Thông, hai người anh bánh tình nhân sao? Anh tức giận, lúc này không thể tập trung vào công việc, nhanh chống hẹn lại tối tại quán bar, sau đó bước ra khỏi quán ăn.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, anh sai hay cô sai?
-Diệu Phương, bánh gato này…
-Em có việc về trước! Bánh gato này anh giúp em mang về!-Cô nói vẻ gấp gáp.-Anh giúp em trả bữa anh này, chào anh!
Nói rồi, cô nhanh chống chạy ra ngoài. Ánh mắt cô tìm kiếm bóng lưng rộng lớn của anh. Cô không muốn quan hệ giữa anh và cô căn thẳng, cô không muốn anh và cô lại lớn tiếng như tối hôm qua, cô thực sự không muốn! Vì vậy hôm nay, ngay tại đây, nhất định phải giải thích rõ ràng với nhau.
Mắt cô trở nên mơ màng, nhìn thấy bóng lưng anh ở bên kia đường. Cô vội lao ra đường, cô muốn nắm tay anh lại, muốn nói rõ tất cả! Cô lao ra đường bất chấp tất cả, cô chỉ muốn nắm tay anh lại… Cô nhất định phải giữ được anh…
“Kíttt…" “Ầm…"
Sau một hồi còi xe kéo dài, một người con gái nằm ngã xuống đường, một chút máu chảy từ đầu, giữa đùi một chút máu chảy ra… Mùi máu lan toả trong không khí…
Anh quay lại, cảnh tượng trước mắt làm con tim anh nhói lại. Anh vội vàng chạy đến cạnh cô. Mọi người gọi xe cấp cứu đến. Một lúc sau tiếng còi xe vang đến, anh bế cô vào xe cấp cứu, anh cũng vào bên trong.
Bên trong anh nắm chặt lấy tay cô, chưa bao giờ anh sợ mất cô như lúc này.
-Anh… không… cần… em!
Cô gượng hết sức thuề thào. Anh nắm chặt tay cô, anh khẽ lắc đầu. Lúc này lòng anh như lửa đốt, anh không thể nói được gì, anh chỉ muốn cô bình anh. Anh sợ rằng mình không giữ được cô. Anh sợ mất cô, anh rất sợ…
***
Paris, Pháp
Trong căn hộ nhỏ của Phương Thảo, Bảo Anh cũng đang sống tại đó. Cuộc sống cũng khá ổn định, tiền có một khoảng trong tài khoản, đủ để họ sống vài năm ở đây.
-Tiêu Vân mời cậu đi ăn, cậu thấy sao?
Phương Thảo ngồi ở bàn ăn, tay vặt rau, Bảo Anh đang nấu đồ ăn.
-Không! Như thế phiền người ta lắm!-Bảo Anh chỉ lắc đầu.-Lần trước cũng là anh ta mời.
-Hay mời người ta về nhà dùng bữa!-Phương Thảo nói.-Dù sao anh ấy cũng cứu sống mình đấy!
-Cũng được!-Bảo Anh nói.-Cậu hẹn anh ấy đi, dù sao hôm nay mình cũng nấu rất nhiều thức ăn!
Phương Thảo bước ra một gốc tường bấm gọi, một lúc sau quay lại với vẻ mặt vui vẻ.
-Bảo Anh, Tiêu Vân theo đuổi cậu đã lâu vậy rồi!
Phương Thảo học chung với Bảo Anh, tất nhiên sẽ biết Tiêu Vân.
-Nhưng mình đã yêu một người đến mức khắc sâu vào tim gan, xương cốt! Mình không còn xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai khác…-Bảo Anh chậm rãi nói.-
Mình cũng đang mang thai!
-Mình chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc! Dù sao anh ấy cũng không còn, nữa đời sau của cậu cần phải có đảm bảo!-Phương Thảo nói, giọng nhẹ lại.
-Mình sẽ tìm cách đảm bảo cuộc sống của hai mẹ con mình! Không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Bảo Anh xoa bụng, bụng hơi nhô lên, nhìn kĩ sẽ biết được là phụ nữ mang thai.
-Còn cậu nữa! Sao cứ để thai phụ bốn, năm tháng lo cho thai phụ hai, ba tháng!-Bảo Anh đùa.
-Xin lỗi! Mình phiền cậu quá rồi!-Mặt Phương Thảo hơi trầm xuống.
-Đùa thôi mà, đừng nghĩ là thật!-Bảo Anh hơi nhăn mặt.
Phương Thảo chỉ gật đầu. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, vừa lúc chuông cửa đến. Phương Thảo ra mở cửa, là Tiêu Vân.
-Chào bác sĩ Tiêu, anh đến rất đúng hẹn!
-Gọi tôi Tiêu Vân là được!-Tiêu Vân cười.
Phương Thảo mời Tiêu Vân vào nhà. Từ đằng xa, có một cặp mắt theo dõi hai người này không rời, ngồi trong chiếc xe thể thao loại mới, tay nắm chặt vô lăng, miệng khẽ chửi thề. Vì khoảng cách quá xa không nghe được họ nói gì, chỉ nhìn thấy họ có vẻ thân thiết.
***
Hôm sau, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên Diệu Phương ở nhà, anh cũng định ở nhà, nhưng Royal có nhiều việc quá nên anh đi làm bình thường.
Khi anh đi khỏi, cô ngồi nhàn hạ trên sofa, xem một tờ báo. Nhìn bìa báo, cô khẽ cười. Bìa báo là hình ảnh Khắc Huy anh mặc một bộ vest, rất điển trai, nhìn dòng chữ kế bên là những lời khen ngời, nhưng dòng chữ khiến cô chú ý nhất đó chính là anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất mọi thời đại. Hai chữ “độc thân" như đánh vào ngực cô. Trong mắt mọi người, anh vẫn là một người đàn ông độc thân lý tưởng. Cô và anh tuy đã là vợ chồng hợp pháp nhưng trừ một vài người thân thì hầu như báo chí không biết, chắc là do anh không đề cập đến. Cô cần không phải là danh phận, chỉ cần tình yêu của anh, nhưng đôi khi có danh phận thì tình cảm cũng sẽ trở nên có cảm giác an toàn hơn.
Có chuông cửa, dì Lan, người làm của biệt này bước vào. Trên tay dì là thư. Nhìn lá thư này cô bỗng sực nhớ đến lá thư trước trong đó còn có USB nhưng sau đó USB nằm ở đâu?
-Cô chủ, cô có thư!
Trên thư ghi rõ người nhận là cô, nhưng lại không có tên người gửi. Có thể người gửi bức thư trước và bức thư này là một người, cái tên mà cô nghĩ ngay đến được chỉ có thể là Cao Ngọc Yến. Cô mở ra, lại là những tấm ảnh. Cô ngán ngẩm nhìn tấm ảnh, nội dung bức ảnh không có gì thay đổi, là hình anh và Ngọc Yến, Ngọc Yến khoác tay qua cổ anh từ đằng sau, nhìn qua cũng có thể biết là hai người đang tình tứ trong quán bar. Lúc đầu cô nghĩ đây có thể là bức ảnh cũ trước khi anh kết hôn với cô, nhưng nhìn kĩ lại, đây là bộ đồ đêm hôm qua anh đã mặc, góc bên phải bức ảnh có ghi rõ cả ngày tháng, là ngày hôm qua. Cô hơi sững người, vơ vội chiếc điện thoại, khi định nhấn nút gọi cho anh thì cô hoàn hồn lại.
Ngày hôm qua, sau khi lớn tiếng với cô, anh đã ra ngoài gặp Ngọc Yến, rồi để cô ở nhà mòn mỏi đợi anh đến gần sáng. Anh thật sự giận vì cô không từ chối lời mời đi ăn của Bá Thông hay anh chỉ muốn dựa vào cớ đó để ra ngoài phóng túng cùng người phụ nữ khác? Vậy mùi nước hoa phụ nữ và cả vết son trên cổ áo anh đêm qua là của Ngọc Yến. Cô tức giận. Ngay lúc đó Bá Thông gọi đến cho cô.
-“Em có đồng ý đi ăn với anh không?"-Lời nói của hiện rõ ý diệu dàng.
-Em…-Cô định từ chối vì hôm qua cô đã hứa với Khắc Huy, nhưng những bức ảnh trên tay cô tố cáo anh rõ rệt, anh lừa cô.-Được, ở đâu?
Bá Thông nói ra một địa chỉ và thời gian là trưa nay.
-Được!-Cô nói.
-“Không gặp không về!"-Giọng Bá Thông truyền lại loa điện thoại trước khi cô dập máy.
Chỉ mấy tiếng nói ít ỏi của Bá Thông nhưng lòng cô vô cớ được an ủi. Lẽ ra người an ủi cô lúc này phải là anh, chồng của cô, anh phải giải thích với cô, nhưng rất tiếc, cô không có can đảm gọi cho anh.
***
Quán ăn Bá Thông mời nằm ở trung tâm thành phố. Một quán ăn lớn kết hợp phong cách thuần việt. Mùi thơm mát và thanh khiết của hoa sen khiến lòng cô như trút bao gánh nặng, thoang thoáng có thể ngửi thấy mùi anh đào. Giá như lúc này người đi ăn chung với cô là anh thì tuyệt biết bao!
Bá Thông ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, khẽ vẫy tay với cô. Cô mỉm cười ngồi xuống. Món ăn ở đây toàn là các món truyền thống. Cô nhường Bá Thông gọi món. Những món ăn thơm phức được gọi ra. Bá Thông và Diệu Phương cũng chỉ nói vài ba câu rồi thôi, chủ yếu là không gian im lặng chiếm lĩnh.
Một nữ phục vụ bước đến nói:
-Chào anh chị, trong hai anh chị rất hợp đôi!
-Không…-Cô muốn lên tiếng giải thích vì có lẽ cô phục vụ này có chút hiểu lầm.
-Quán của chúng em có thực hiện ưu đãi cho các cặp tình nhân đến đây ăn nhân dịp mùa thu, mùa yêu đương đẹp nhất!-Cô gái phục vụ đưa ra cái menu có hình trái tim.-Gọi ba món tình nhân sẽ được tặng một chiếc bánh gato lớn hình trái tim, có thể mang về nhà.
Cô định từ chối nhưng Bá Thông đã nhào lên lấy menu.
-Không tệ!-Bá Thông gật đầu nhìn menu.-Diệu Phương, em thấy thế nào?
-Sao?-Cô không hiểu ý Bá Thông.
-Một chiếc bánh gato hình trái tim mang về rồi ăn cùng Khắc Huy, em thấy thế nào?-Bá Thông nói.
-Không tệ!-Cô gật đầu.
Ngày hôm qua, anh và cô thực sự rất xa cách. Kể cả khi tối, cô ngủ trong lòng anh nhưng vẫn thấy không an toàn. Sẵn dịp lần này cô nên hâm nóng tình yêu một chút, cuộc sống vợ chồng sẽ không nặng nề như đêm hôm qua. Cô gái phục vụ có vẻ lớn tuổi hơn cô, hơi mỉm cười với cô, cô cũng cười lại.
-Em có thể mua bánh gato về riêng không ạ?
-Ồ, tất nhiên!-Cô gái gật đầu.
-Kem hương kiwi nha chị! Em mang về nhà!-Cô nói.
Cô gái phục vụ gật gật đầu ghi lại vào giấy rồi bước vào trong. Cô cứ suy nghĩ đêm nay nhất định sẽ rất vui…
Nhưng một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào xua tan ý nghĩ ấy của cô ngay. Khắc Huy từ cửa bước vào đã nhìn thấy cô, anh đi cùng hai người, một nam một nữ, có vẻ là đối tác. Gương mặt anh tối sầm lại, khí lạnh toát ra từ người anh, anh khẽ quan sát sự thay đổi trên đường nét gương mặt cô, nhìn qua người ngồi đối diện với cô, anh lại càng thêm tức giận. Nhưng anh vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, anh bình thản cùng đối tác đi qua cô như chưa hề nhìn thấy cô, hoặc là có nhìn thấy nhưng không quen biết.
Anh cố ý chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể nhìn thấy anh. Cô gái cố ý ngồi kế bên anh, còn người còn lại ngồi đối diện anh. Cô gái mặc bộ đồ đỏ bó sát người, tuy không hở hang như đường cong trên cơ thể lộ ra rõ rệt, chàng trai trong lịch lãm, phong độ.
-Âu tổng, hy vọng công ty chúng tôi được hợp tác với Royal của anh!
Chàng trai rất kiêng nể anh, đưa một bản hồ sơ bằng hai tay.
-Âu tổng, công ty của em rất hết lòng trong dự án này, mong được anh đầu tư!-Cô gái dùng giọng nũng nịu đàn ông nói, đôi mắt nhìn anh say đắm.
Anh cầm hồ sơ lên, nhưng hầu như anh không quan tâm những gì họ nói. Ánh mắt anh nhìn cô, anh muốn biết tại sao cô lại ở đây, chẳng phải cô đã hứa hôm nay sẽ không đi gặp anh ta sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây cùng anh ta? Cô xem Bá Thông quan trọng hơn chồng của cô sao?
-Âu tổng! Anh thấy sao?
Thấy anh thẩn thờ, cô gái sốt ruột lên tiếng hỏi. Bàn tay cô ta lướt qua bàn đùi anh, đầu cúi sát, áp vào người anh như thể muốn dâng hiến. Nếu là bình thường, anh sẽ đẩy cô ta ra, nhưng…
-Ở đây không tiện chút nào! Tối đi bar sẽ bàn kĩ hơn!
Anh cố tình nói lớn tiếng để cô nghe thấy. Khách ở quán vào lúc khá đông, toàn là những người tầng lớp như, nên không ai chú ý đến lời nói của anh, vì họ cho rằng quá đỗi bình thường.
Lời anh cố ý nói, làm cho trái tim cô rỉ máu. Anh vẫn phong lưu bên ngoài, vẫn không có gì thay đổi! Những lời nói trong lúc anh cầu hôn cô hiện lên rõ trong đầu cô, chính anh đã nói cần cô, cần cô làm cho cuộc sống của anh ý nghĩa. Anh cùng đã từng nói là anh cần cô giúp anh để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nhưng anh lại là người phá vỡ đi nó.
La Bá Thông ngồi đối diện cô, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy anh đang ngồi tình tứ cùng cô gái. Bá Thông tức giận định xông ra đánh anh, nhưng cô nắm tay ngăn Bá Thông lại, cô khẽ lắc đầu. Bá Thông rất muốn đánh anh nhưng hiện tại cô đã cản, Bá Thông đành thôi.
Từ hướng của anh nhìn vào, anh khẽ nhíu mày. Cô đang nắm tay Bá Thông. Nhìn vào cứ như hai người đang yêu nhau giận dõi nhau, người con trai bỏ đi và người con gái nắm tay giữ người con trai lại. Anh lắc đầu bỏ đi cái giả thuyết vô thực này.
-Bánh gato tình nhân đến rồi!
Giọng của cô gái phục phụ hơi lớn, và đến được tai của anh. Gương mặt anh tối lại, mày nhíu chặt. Gato tình nhân? Cô và Bá Thông, hai người anh bánh tình nhân sao? Anh tức giận, lúc này không thể tập trung vào công việc, nhanh chống hẹn lại tối tại quán bar, sau đó bước ra khỏi quán ăn.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, anh sai hay cô sai?
-Diệu Phương, bánh gato này…
-Em có việc về trước! Bánh gato này anh giúp em mang về!-Cô nói vẻ gấp gáp.-Anh giúp em trả bữa anh này, chào anh!
Nói rồi, cô nhanh chống chạy ra ngoài. Ánh mắt cô tìm kiếm bóng lưng rộng lớn của anh. Cô không muốn quan hệ giữa anh và cô căn thẳng, cô không muốn anh và cô lại lớn tiếng như tối hôm qua, cô thực sự không muốn! Vì vậy hôm nay, ngay tại đây, nhất định phải giải thích rõ ràng với nhau.
Mắt cô trở nên mơ màng, nhìn thấy bóng lưng anh ở bên kia đường. Cô vội lao ra đường, cô muốn nắm tay anh lại, muốn nói rõ tất cả! Cô lao ra đường bất chấp tất cả, cô chỉ muốn nắm tay anh lại… Cô nhất định phải giữ được anh…
“Kíttt…" “Ầm…"
Sau một hồi còi xe kéo dài, một người con gái nằm ngã xuống đường, một chút máu chảy từ đầu, giữa đùi một chút máu chảy ra… Mùi máu lan toả trong không khí…
Anh quay lại, cảnh tượng trước mắt làm con tim anh nhói lại. Anh vội vàng chạy đến cạnh cô. Mọi người gọi xe cấp cứu đến. Một lúc sau tiếng còi xe vang đến, anh bế cô vào xe cấp cứu, anh cũng vào bên trong.
Bên trong anh nắm chặt lấy tay cô, chưa bao giờ anh sợ mất cô như lúc này.
-Anh… không… cần… em!
Cô gượng hết sức thuề thào. Anh nắm chặt tay cô, anh khẽ lắc đầu. Lúc này lòng anh như lửa đốt, anh không thể nói được gì, anh chỉ muốn cô bình anh. Anh sợ rằng mình không giữ được cô. Anh sợ mất cô, anh rất sợ…
Tác giả :
Wind H