Định Mệnh Nhóc Là Của Anh
Chương 25: Người của anh
…?!
-Diệu Phương à? Cô gái này là ai?
Ngọc Yến hỏi Khắc Huy khi anh mới vừa bước lên phòng Chủ tịch.
-Cô ấy là ai cũng không đến lượt cô quan tâm đâu, cô Jenny Yến!
Khắc Huy hỏi nhếch môi, anh bước đến chiếc ghế Chủ tịch, thông thả ngồi xuống xem văn thư không hề liếc Ngọc Yến đang ngồi trên ghế sofa dù chỉ là một lần.
-Sao không liên quan được đây!-Ngọc Yến đứng dậy, đi lại gần anh.-Dù sao, trên báo chí tôi với anh cũng có quan hệ tình cảm. Nếu như báo chí so sánh tôi với cô ấy thì mặt mũi tôi biết để ở đâu.
Ngọc Yến có thân hình rất chuẩn, xinh đẹp, biết cách ăn mặc, phối màu, làm đẹp cho bản thân, rất biết cách ăn nói nên lúc nào cũng nổi bật. Diệu Phương tuy không xinh đẹp lắm, nhưng cô cũng không đến nổi phải gọi là xấu, mà là vừa nhìn, đường cong của cơ thể cô cũng rất chuẩn, cô không phải không biết cách làm đẹp mà là do cô không có thời gian và tiền bạc để làm mấy thứ đó, cô rất bình thường, nhưng sự bình thường đó khiến người khác đặc biệt chú ý đến.
-Không hài lòng thì cứ nói với báo chí là tôi và cô đã chia tay!-Anh vẫn không nhìn Ngọc Yến, tiếp tục xem văn thư.-Nhìn lại bản thân rồi hãy so sánh với người khác!
-Tôi không so sánh bản thân với người cô ta. Như thế là hạ thấp chính tôi!-Ngọc Yến nhếch môi.-Nếu anh thích cô ta, xem ra tôi đã đánh giá quá cao mắt nhìn người của Âu tổng đây!
-Mắt nhìn người của tôi như thế nào, không tiện dể cho cô Jenny đây đánh giá!-Khắc Huy nhếch môi.-Vì hạng người như cô, không có tư cách đánh giá tôi cũng như những người của tôi!
-Người của anh?-Ngọc Yến nghe liền không tin hỏi lại.
Anh im lặng không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định lại.
-Cô gái lúc nãy thật sao?-Ngọc Yến hơi khinh thường Diệu Phương vì vẻ bề ngoài của cô.
-Thật hay không, không cần cô xét!-Khắc Huy nói.-Cô Jenny, vào việc chính đi, cô đến đây làm gì?
-Chẳng lẽ phải có chuyện gì, tôi mới có thể đến gặp người yêu của mình sao?-Ngọc Yến bước đến, khẽ xoa bóp vai cho Khắc Huy.
-Người yêu?!-Khắc Huy cố tình xoay ghế để tránh bàn tay của Ngọc Yến.-Cô Jenny, cô nên nhớ mối quan hệ tình cảm gì đó là do cô muốn tạo ra scandal để đi lên sao? Tôi không có “vinh hạnh" để cùng cô với mối quan hệ đó!
-Nếu tôi nói tôi có hứng thú với anh!-Ngọc Yến đi đến đối diện nhìn anh.
-Đó là chuyện của cô!-Anh vẫn xem văn thư, không hề liếc mắt đến Ngọc Yến, thầm đánh giá cô người mẫu này.
-Được!-Ngọc Yến nhếch môi.-Rồi anh sẽ ân hận!
-Xin lỗi! Từ đó không nằm trong từ điển của tôi!-Anh nói dứt khoác.
-Được! Xin phép Âu tổng, tôi về!-Ngọc Yến gương mặt khá tức giận, hầm hầm đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng ra…
-A…
Bảo Anh đang cầm sấp tài liệu bước vào thì va phải Ngọc Yến, tài liệu trên tay rớt xuống đất, may mà Bảo Anh không ngã. Ngọc Yến hất mặt nhìn Bảo Anh rồi bỏ đi
-Chào thư kí Phan, tôi có việc gấp, tôi đi đây!
Bảo Anh khá tức giận với thái độ này nhưng đành thôi. Cô định khom người xuống nhặt.
-Khoan, để tôi làm, cậu vào nghĩ đi! Cẩn thận một chút, cậu đang có baby đấy!
Là Khắc Huy, anh nhanh chống khom xuống nhặt sấp tài liệu giúp Bảo Anh.
-Cảm ơn cậu!
Bảo Anh xoa xoa cái bụng của mình rồi bước vào ghế sofa. Khắc Huy bỏ sấp tại liệu trên bàn, anh ngồi ghế sofa cùng Bảo Anh.
-Tôi xin lỗi cậu về việc của Tuấn Anh!
-Không phải lỗi của cậu!-Bảo Anh cười, nụ cười khá buồn.-Đâu ai muốn thế!
-Cậu cần gì có thể nói với tôi!-Khắc Huy nói.-Tôi xem Tuấn Anh là anh tôi, cậu là bạn tôi, nên cậu đừng khách sáo. Chăm sóc cẩn thận cho baby và bản thân!
-Được!-Bảo Anh trên môi vẫn cười.-Tôi biết chăm sóc cho mình, tôi sẽ tập sống cuộc sống không có anh ấy!
-Cậu nên vào google xem những việc hạn chế của phụ nữ mang thai.-Anh nói.-Hạ Lâm, Lan Nhi cũng như Diệu Phương đều chưa kết hôn, tôi nghĩ họ không rành chuyện chăm sóc thai phụ!
-Chưa thấy bụng mà đã bị người ta gọi là thai phụ!-Bảo Anh tay xoa bụng, cô cảm thấy nhớ Tuấn Anh quá.
Khắc Huy cười cười, trong lòng anh thầm xin lỗi Bảo Anh, anh và Diệu Phương hứa với Tuấn Anh sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Anh trong thời gian anh bên Anh, nếu Tuấn Anh có chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Anh và cốt nhục của Tuấn Anh.
Dương Thắng và Gia Minh từ ngoài bước vào. Họ chào hỏi thân mật.
-Vào chuyện chính đi, Khắc Huy!-Dương Thắng nhìn anh thẳng thắng nói.
-Tôi muốn Bảo Anh trong thời gian này làm Phó Tổng giám đốc!-Khắc Huy nói.-Được chứ?
-Có thể? Cổ phần của tôi…-Bảo Anh hơi e ngại, cổ phần của cô ít hơn cả Dương Thắng, Gia Minh.
-Cổ phần của cậu ở Royal là 10%, ngang bằng với Gia Minh và Dương Thắng!-Anh như đọc được suy nghĩ của Bảo Anh.-Chỉ cần có sự ủng hộ của tôi, Dương Thắng và Gia Minh là cậu sẽ làm được! Tôi biết khả năng của cậu làm được!
-Đúng đấy Bảo Anh, bọn tớ ủng hộ cậu!-Gia Minh nói.
Dương Thắng gật đầu đồng tình.
-Đây là điều mà Tuấn Anh muốn!-Khắc Huy chậm rãi nói.-Vì vậy anh ấy mới chuyển cho cậu 5% cổ phần Royal!
-Được rồi!-Nghe đến Tuấn Anh, Bảo Anh đồng ý ngay.-Tôi sẽ cố gắng hết sức!
-Trong cuộc họp hội đồng quản trị gần đây nhất, tôi sẽ thông báo cho mọi người!-Anh nói.
***
Chiều, đến giờ ra Diệu Phương ra về, Khắc Huy xuống muốn gặp cô một lần nữa. Anh từ thang máy bước ra ngoài nhìn thấy cô đang đứng ở trước cổng, anh định bước đến thì thấy cô nói chuyện với gã ngồi trong chiếc xe hơi.
-Anh có thể mời em uống nước?-Bá Thông ngồi trong xe.
-Xin lỗi anh! Có lẽ không được, hôm nay em ngày đầu làm việc, muốn anh mừng cùng Hạ Lâm!-Cô lấy lý do từ chối bởi vì cô không muốn đi.
-Anh có thể chở em về nhà chứ?-Bá Thông không hề có ý định rút lui.
-Cảm ơn anh, nhưng em đi cùng Hạ Lâm!-Cô cười.-Để lần khác vậy!
-Được! Lần khác anh sẽ đến, hy vọng sẽ được gặp em lâu hơn!-Bá Thông cười.
Chiếc xe hơi dần đần rời đi, Khắc Huy nhìn thấy thì khẽ hài lòng bởi cô từ chối. Bây giờ anh có thể khẳng định mối quan hệ của Diệu Phương và Bá Thông bây giờ. Nhưng còn năm năm trước đây là thế nào?
Anh đi lấy xe, gặp Hạ Lâm, Hạ Lâm đi một chiếc xe 50cc, anh chào hỏi rồi vào vấn đề chính.
-Em đi với Diệu Phương?
-Vâng ạ!-Hạ Lâm trả lời.
-Để anh chở cô ấy, được chứ?-Khắc Huy ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
-Tất nhiên ạ!-Hạ Lâm mỉm cười nháy mắt với anh, thật lòng rất muốn anh và cô trở lại.-Anh ra trước, nói với Diệu Phương em đi siêu thị mua đồ!
Anh mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.
Ra đến cổng, chiếc xe Lamborghini mới toanh. Màu sắc đen đen xám xám, màu tuy không nổi nhưng kiểu dáng cực kì bắt mắt. Bước xuống xe, đi đến trước mặt cô…
-Diệu Phương à? Cô gái này là ai?
Ngọc Yến hỏi Khắc Huy khi anh mới vừa bước lên phòng Chủ tịch.
-Cô ấy là ai cũng không đến lượt cô quan tâm đâu, cô Jenny Yến!
Khắc Huy hỏi nhếch môi, anh bước đến chiếc ghế Chủ tịch, thông thả ngồi xuống xem văn thư không hề liếc Ngọc Yến đang ngồi trên ghế sofa dù chỉ là một lần.
-Sao không liên quan được đây!-Ngọc Yến đứng dậy, đi lại gần anh.-Dù sao, trên báo chí tôi với anh cũng có quan hệ tình cảm. Nếu như báo chí so sánh tôi với cô ấy thì mặt mũi tôi biết để ở đâu.
Ngọc Yến có thân hình rất chuẩn, xinh đẹp, biết cách ăn mặc, phối màu, làm đẹp cho bản thân, rất biết cách ăn nói nên lúc nào cũng nổi bật. Diệu Phương tuy không xinh đẹp lắm, nhưng cô cũng không đến nổi phải gọi là xấu, mà là vừa nhìn, đường cong của cơ thể cô cũng rất chuẩn, cô không phải không biết cách làm đẹp mà là do cô không có thời gian và tiền bạc để làm mấy thứ đó, cô rất bình thường, nhưng sự bình thường đó khiến người khác đặc biệt chú ý đến.
-Không hài lòng thì cứ nói với báo chí là tôi và cô đã chia tay!-Anh vẫn không nhìn Ngọc Yến, tiếp tục xem văn thư.-Nhìn lại bản thân rồi hãy so sánh với người khác!
-Tôi không so sánh bản thân với người cô ta. Như thế là hạ thấp chính tôi!-Ngọc Yến nhếch môi.-Nếu anh thích cô ta, xem ra tôi đã đánh giá quá cao mắt nhìn người của Âu tổng đây!
-Mắt nhìn người của tôi như thế nào, không tiện dể cho cô Jenny đây đánh giá!-Khắc Huy nhếch môi.-Vì hạng người như cô, không có tư cách đánh giá tôi cũng như những người của tôi!
-Người của anh?-Ngọc Yến nghe liền không tin hỏi lại.
Anh im lặng không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định lại.
-Cô gái lúc nãy thật sao?-Ngọc Yến hơi khinh thường Diệu Phương vì vẻ bề ngoài của cô.
-Thật hay không, không cần cô xét!-Khắc Huy nói.-Cô Jenny, vào việc chính đi, cô đến đây làm gì?
-Chẳng lẽ phải có chuyện gì, tôi mới có thể đến gặp người yêu của mình sao?-Ngọc Yến bước đến, khẽ xoa bóp vai cho Khắc Huy.
-Người yêu?!-Khắc Huy cố tình xoay ghế để tránh bàn tay của Ngọc Yến.-Cô Jenny, cô nên nhớ mối quan hệ tình cảm gì đó là do cô muốn tạo ra scandal để đi lên sao? Tôi không có “vinh hạnh" để cùng cô với mối quan hệ đó!
-Nếu tôi nói tôi có hứng thú với anh!-Ngọc Yến đi đến đối diện nhìn anh.
-Đó là chuyện của cô!-Anh vẫn xem văn thư, không hề liếc mắt đến Ngọc Yến, thầm đánh giá cô người mẫu này.
-Được!-Ngọc Yến nhếch môi.-Rồi anh sẽ ân hận!
-Xin lỗi! Từ đó không nằm trong từ điển của tôi!-Anh nói dứt khoác.
-Được! Xin phép Âu tổng, tôi về!-Ngọc Yến gương mặt khá tức giận, hầm hầm đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng ra…
-A…
Bảo Anh đang cầm sấp tài liệu bước vào thì va phải Ngọc Yến, tài liệu trên tay rớt xuống đất, may mà Bảo Anh không ngã. Ngọc Yến hất mặt nhìn Bảo Anh rồi bỏ đi
-Chào thư kí Phan, tôi có việc gấp, tôi đi đây!
Bảo Anh khá tức giận với thái độ này nhưng đành thôi. Cô định khom người xuống nhặt.
-Khoan, để tôi làm, cậu vào nghĩ đi! Cẩn thận một chút, cậu đang có baby đấy!
Là Khắc Huy, anh nhanh chống khom xuống nhặt sấp tài liệu giúp Bảo Anh.
-Cảm ơn cậu!
Bảo Anh xoa xoa cái bụng của mình rồi bước vào ghế sofa. Khắc Huy bỏ sấp tại liệu trên bàn, anh ngồi ghế sofa cùng Bảo Anh.
-Tôi xin lỗi cậu về việc của Tuấn Anh!
-Không phải lỗi của cậu!-Bảo Anh cười, nụ cười khá buồn.-Đâu ai muốn thế!
-Cậu cần gì có thể nói với tôi!-Khắc Huy nói.-Tôi xem Tuấn Anh là anh tôi, cậu là bạn tôi, nên cậu đừng khách sáo. Chăm sóc cẩn thận cho baby và bản thân!
-Được!-Bảo Anh trên môi vẫn cười.-Tôi biết chăm sóc cho mình, tôi sẽ tập sống cuộc sống không có anh ấy!
-Cậu nên vào google xem những việc hạn chế của phụ nữ mang thai.-Anh nói.-Hạ Lâm, Lan Nhi cũng như Diệu Phương đều chưa kết hôn, tôi nghĩ họ không rành chuyện chăm sóc thai phụ!
-Chưa thấy bụng mà đã bị người ta gọi là thai phụ!-Bảo Anh tay xoa bụng, cô cảm thấy nhớ Tuấn Anh quá.
Khắc Huy cười cười, trong lòng anh thầm xin lỗi Bảo Anh, anh và Diệu Phương hứa với Tuấn Anh sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Anh trong thời gian anh bên Anh, nếu Tuấn Anh có chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho Bảo Anh và cốt nhục của Tuấn Anh.
Dương Thắng và Gia Minh từ ngoài bước vào. Họ chào hỏi thân mật.
-Vào chuyện chính đi, Khắc Huy!-Dương Thắng nhìn anh thẳng thắng nói.
-Tôi muốn Bảo Anh trong thời gian này làm Phó Tổng giám đốc!-Khắc Huy nói.-Được chứ?
-Có thể? Cổ phần của tôi…-Bảo Anh hơi e ngại, cổ phần của cô ít hơn cả Dương Thắng, Gia Minh.
-Cổ phần của cậu ở Royal là 10%, ngang bằng với Gia Minh và Dương Thắng!-Anh như đọc được suy nghĩ của Bảo Anh.-Chỉ cần có sự ủng hộ của tôi, Dương Thắng và Gia Minh là cậu sẽ làm được! Tôi biết khả năng của cậu làm được!
-Đúng đấy Bảo Anh, bọn tớ ủng hộ cậu!-Gia Minh nói.
Dương Thắng gật đầu đồng tình.
-Đây là điều mà Tuấn Anh muốn!-Khắc Huy chậm rãi nói.-Vì vậy anh ấy mới chuyển cho cậu 5% cổ phần Royal!
-Được rồi!-Nghe đến Tuấn Anh, Bảo Anh đồng ý ngay.-Tôi sẽ cố gắng hết sức!
-Trong cuộc họp hội đồng quản trị gần đây nhất, tôi sẽ thông báo cho mọi người!-Anh nói.
***
Chiều, đến giờ ra Diệu Phương ra về, Khắc Huy xuống muốn gặp cô một lần nữa. Anh từ thang máy bước ra ngoài nhìn thấy cô đang đứng ở trước cổng, anh định bước đến thì thấy cô nói chuyện với gã ngồi trong chiếc xe hơi.
-Anh có thể mời em uống nước?-Bá Thông ngồi trong xe.
-Xin lỗi anh! Có lẽ không được, hôm nay em ngày đầu làm việc, muốn anh mừng cùng Hạ Lâm!-Cô lấy lý do từ chối bởi vì cô không muốn đi.
-Anh có thể chở em về nhà chứ?-Bá Thông không hề có ý định rút lui.
-Cảm ơn anh, nhưng em đi cùng Hạ Lâm!-Cô cười.-Để lần khác vậy!
-Được! Lần khác anh sẽ đến, hy vọng sẽ được gặp em lâu hơn!-Bá Thông cười.
Chiếc xe hơi dần đần rời đi, Khắc Huy nhìn thấy thì khẽ hài lòng bởi cô từ chối. Bây giờ anh có thể khẳng định mối quan hệ của Diệu Phương và Bá Thông bây giờ. Nhưng còn năm năm trước đây là thế nào?
Anh đi lấy xe, gặp Hạ Lâm, Hạ Lâm đi một chiếc xe 50cc, anh chào hỏi rồi vào vấn đề chính.
-Em đi với Diệu Phương?
-Vâng ạ!-Hạ Lâm trả lời.
-Để anh chở cô ấy, được chứ?-Khắc Huy ra vẻ ôn nhu hiếm thấy.
-Tất nhiên ạ!-Hạ Lâm mỉm cười nháy mắt với anh, thật lòng rất muốn anh và cô trở lại.-Anh ra trước, nói với Diệu Phương em đi siêu thị mua đồ!
Anh mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.
Ra đến cổng, chiếc xe Lamborghini mới toanh. Màu sắc đen đen xám xám, màu tuy không nổi nhưng kiểu dáng cực kì bắt mắt. Bước xuống xe, đi đến trước mặt cô…
Tác giả :
Wind H