Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng
Chương 143: Dường như đã quấy rầy người ta nghỉ ngơi
Thay quần áo xong, Hạ Tử Du vừa mở cửa phòng ra đã thấy Đàm Dịch Khiêm đứng sững trước mặt cô, cô thở nhẹ một tiếng, muốn đóng cửa phòng lại theo bản năng, cánh tay to lớn của anh đã chắn ngang trong khe cửa chưa kịp đóng.
Sợ làm anh bị thương, cô bất đắc dĩ mở cửa phòng rồi quay mặt đi, như thể không muốn nói nhiều với anh.
Trong mắt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vẫn không hề thay đổi, bộ váy dài màu trắng đơn giản nhưng lại sạch sẽ xinh đẹp, như thể buổi đầu mới quen biết cô.
Nhìn cô anh hơi giật mình, đến khi phát hiện biểu cảm lạnh lùng của cô, lúc này anh mới hờ hững mở miệng, "Tôi đã kêu Robert sai người thu dọn xong đồ đạc của em rồi, một lát nữa em hãy rời khỏi đây với tôi."
Cô chợt quay mặt sang nhìn anh, trợn tròn mắt, "Anh nói gì?"
Anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, "Dẫn em rời khỏi đây."
Cô muốn đóng cửa phòng lại lần nữa, "Tôi sẽ không đi theo anh, anh là đồ điên!!"
Tay anh vẫn chắn ngang trong khe cửa không hề nhúc nhích dù cho cánh cửa có dần dần khép lại, thong thả nói, "Ở Male em không bao giờ kiếm đủ số tiền để xây mộ cho mẹ em đâu." Anh vô tình điều tra được việc này khi sai người điều tra những việc trải qua trong cuộc sống mấy năm qua của cô.
Nghe lời anh nói, cô giật mình kinh ngạc, "Anh...... Làm sao anh biết được?" Đúng vậy, mười năm trước mẹ cô tự sát chết, sau đó không có ai nhận lãnh hài cốt, nên mẹ cô được cảnh sát đặt ở nghĩa trang công cộng ở vùng ngoại thành xa xôi trong thành phố Y. Sau phiên tòa đó cô đã từng đi qua nghĩa trang công cộng một lần, nhưng rất khó khăn cô mới tìm được ngôi mộ của mẹ cô, nên mấy năm nay cô luôn muốn có thể gom góp chút để xây cho mẹ cô một ngôi mộ yên tĩnh lịch sự tao nhã.
Anh không hề trả lời câu hỏi này, vẫn bình tĩnh nói, "Em học đại học khoa quan hệ xã hội, sau khi tốt nghiệp em gửi hồ sơ lý lịch tới rất nhiều công ty, em mong rằng những công ty đó có thể tuyển em vào phòng quan hệ xã hội. Nguyên nhân chỉ có một, làm việc ở phòng PR thời gian tự do nhất mà lại có thể nhận được lương cao, em mong muốn có được công việc như thế."
"Vậy thì thế nào?" Cô không thể phủ nhận, những năm gần đây, thời gian cô nhớ nhất chính là một năm làm việc ở Đàm thị. Khi đó cô hết sức chuyên tâm vào công việc, cho dù đáy lòng cất giấu bí mật nhưng cuộc sống lại bình an không lo âu.
Anh khẽ nói, "Cùng tôi đi Los Angeles, tôi sẽ dành cho em chức vị trưởng phòng PR."
Cô nhướng mày, đôi mắt như hồ nước trong suốt liếc nhìn anh, "Lời này của anh là có ý gì? Anh muốn tiếp tế tôi? Có phải bởi vì biết cứu anh hồi nhỏ nên anh muốn giúp đỡ tôi cũng như đã từng giúp đỡ Đường Hân không?" Nói tới đây cô cười nhạo một tiếng, "Đàm Dịch Khiêm, không phải bất cứ ai mỗi khi cứu người đều mong đợi trong tương lai có thể được đền ơn đâu. Ít nhất trong mắt tôi, cậu bé tôi cứu lúc nhỏ cũng chỉ là một người bình thường, nếu không phải gặp anh, chuyện này đã phai nhạt trong đầu tôi từ lâu rồi, nên bây giờ tôi hoàn toàn không cần anh đền đáp gì cả."
Ha ha......Hạ Tử Du cười lạnh một tiếng trong lòng.
Anh tìm đến cô đơn giản chỉ là vì biết được chuyện cô chính là ân nhân cứu mạng anh, nếu như không có chuyện này, chắc chắn lúc này anh sẽ không ở Male, lại càng không nghĩ tới việc dẫn cô rời khỏi Male.
Cô không bao giờ cần anh đền đáp gì cho cô, theo cô, giữa cô và anh hoàn toàn không cần nhắc tới chuyện khi còn bé nữa, cũng như thể Đường Hân, cho dù anh đã từng đền ơn cho Đường Hân rất nhiều, nhưng kết quả những gì anh đền đáp thật ra đều không phải là điều Đường Hân muốn......
Anh nói lạnh lùng, "Tiền em kiếm ở đây không đủ để dời mộ mẹ em." Chi phí ở thành phố Y không phải là ít, cho dù là nghĩa trang bình thường, ít nhất cô cũng cần phải để dành tiền hai ba năm, nhưng hai ba năm này khấu trừ chi tiêu cho mình, số tiền cô còn dư lại cũng không đủ dời mộ.
Cô biết anh muốn điều tra được những chuyện này dễ như trở bàn tay, có lẽ cũng biết cô quyên hết tất cả tiền cho trại trẻ mồ côi, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, "Tôi không cần anh viện trợ, nếu không thì trước đây tôi cũng không cần làm điều thừa quyên số tiền của anh cho cho trại trẻ mồ côi."
Đôi đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô.
Đôi bên im lặng chừng ba giây, cô nói thêm, "Tôi sẽ từ từ kiếm tiền."
Mộ của mẹ, cô chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của mình để thực hiện.
Cô và mẹ đã từng ở chung một thành phố nhiều năm, nhưng bởi vì cô hiểu lầm nên trước giờ đều không muốn gặp mẹ mình, duy có một lần đó cô lấy dũng khí để đi gặp mẹ cô thì lại tận mắt chứng kiến cái chết của bà, cô đã từng cho rằng ông trời tàn nhẫn......Hai năm qua cô mới hiểu được, thật ra ông trời sắp xếp cho cô và Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn trên tòa để tạo điều kiện cho cô có thể cảm nhận được cảm giác chân thật của mẹ mình.
Mẹ là mất mạng vì cô, nên cô không thể để mẹ một mình không nơi nương tựa sống ở một nơi ít khói không người, cô muốn cho mẹ cô một bia mộ được người tôn trọng, sau đó còn muốn khắc tên mình lên bia mộ mẹ cô, còn muốn nói cho mẹ biết cô có một đứa con gái ngoan đáng yêu......
Đối với sự kiên trì của cô, anh nói không nhanh không chậm, "Nếu như em kiên trì ở lại đây, tôi sẽ ép Robert đóng cửa khách sạn này...... Dĩ nhiên, nếu như em muốn đến những chỗ khác làm việc, tôi cũng sẽ đi chào hỏi người ta một tiếng." Ngụ ý là anh sẽ chặt hết tất cả đường lui của cô.
Thật ra thì, đã qua nhiều năm như vậy, trong mắt người đời cô vẫn chính là một nhân vật phản diện......
Năm năm trước, đầu tiên cô vào ngục vì chiếm dụng công quỹ, sau đó cô bị vạch trận chuyện "chiếm đoạt" thân phận của người khác, tiếp theo nửa năm sau khi ra tù cô bất chấp tất cả kiện Đàm Dịch Khiêm ra tòa, sau đó thất bại thảm hại......
Mấy năm nay, cô vốn không trông chờ có thể được vào một vài công ty bình thường nào đó để làm việc, nên cô mới có thể đi tới nơi như Male này. Cô hy vọng có thể được làm hướng dẫn viên du lịch, dù sao cũng là công việc nhờ tài ăn nói, cô tự tin có thể ứng đối thoải mái.
Nếu bây giờ anh chặt đứt đường lui của cô, cô không có nơi nào để đi nữa......
Cô tức giận nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nói vô cùng lạnh nhạt, "Anh vẫn cứ thích nắm giữ người khác trong tay như vậy sao?"
"Không." Anh nhìn cô, giọng nói lành lạnh hơi ngừng lại một chút, "Tôi không bao giờ giữ được em."
Một người mặc dù có thể nắm trong tay một chuyện hoặc là một người, không có nghĩa là người đó có thể nhìn thấu cả sự việc hoặc có thể nhìn thấu cả con người kia. Cũng vì bình thường anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó hay người kia, vì vậy mới có thể đứng ở lập trường rất khách quan liên kết với nhau mà nhìn thấy rõ ràng hết thảy, nhưng khi một con người bắt đầu để ý đến chuyện này hoặc người kia thì hết thảy đều đã thoát khỏi tầm tay của người khống chế.
Cô dùng giọng điệu chỉ trích nói, "Bây giờ anh đang nắm tôi trong tay đó!!"
Anh nói thản nhiên, "Tôi cho rằng em muốn gặp Liễu Nhiên sớm hơn một chút." Anh không thể điều tra được mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Kim Trạch Húc là như thế nào, nhưng có thể dựa vào những kết quả điều tra mà xác định lần trước ở Los Angeles, người anh nhìn thấy ở nhà hát chính xác đúng là cô. Mặc kệ cô đến Los Angeles để gặp Kim Trạch Húc hoặc là để gặp Liễu Nhiên mà tình cờ gặp Kim Trạch Húc, việc này đều chứng minh cô vẫn còn quan tâm tới Liễu Nhiên.
Nghe được hai chữ "Liễu Nhiên", thân thể cô chấn động.
Anh chú ý đến phản ứng của cô, giọng từ tốn nói, "Tôi không phủ nhận tôi muốn đền bù cho em tất cả những gì có thể, nhưng nếu như em kiên trì cự tuyệt, tôi sẽ không ép em."
Liễu Nhiên......
Con gái yêu quý của cô, ba năm nay, cô rất muốn được ôm con bé một cái, hôn con bé một cái......
Đứa nhỏ tinh nghịch của cô bây giờ còn nhớ cô không? Lâu lắm rồi không được nghe thấy đứa nhỏ tinh nghịch gọi cô là "Mẹ"......
Bị anh chạm vào chỗ mềm yếu nhất ở đáy lòng, cô đè nén sự nhớ thương mãnh liệt, không dám tin hỏi anh, "Anh cho tôi gặp Liễu Nhiên thật sao?"
"Phải!" Việc này vốn là quyền lợi làm mẹ Liễu Nhiên của cô. Ba năm nay, cô không biết, thật ra thì anh đã đợi cô chủ động tới thăm con, nhưng vì...... giữa họ có quá nhiều hiểu lầm, khiến cho đôi bên mất nhau và cũng mất rất nhiều thời gian.
Qua một lúc lâu, đáy mắt cô long lanh ngấn nước nói, "Được, tôi đi Los Angeles, nhưng tôi không cần anh dành chức vị trưởng phòng PR cho tôi...... Tôi sẽ vào làm một nhân viên quan hệ xã hội bình thường ở phòng PR, tôi chỉ nhận tiền lương tôi nên có được."
Anh nhẹ giọng đáp lại, "Được."
---
Trên máy bay, Hạ Tử Du ngồi ở vị trí cách Đàm Dịch Khiêm rất xa.
Bởi vì nhàm chán, Hạ Tử Du dựa lưng vào ghế trên từ từ nhắm mắt lại.
Đàm Dịch Khiêm đang lật xem tạp chí thương mại, ánh mắt nhạy bén đã chú ý tới dáng vẻ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ của cô.
Lúc cô ngủ hơi thở rất nhẹ, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ, nhưng có lẽ do vùi vào ghế dựa, cô chìm vào giấc ngủ rồi mà lông mày còn nhíu chặt.
Anh để tạp chí xuống, chăm chú ngắm nhìn cô một lúc, bỗng dưng anh đứng dậy, ôm cô đặt xuống chiếc giường dành cho khách nghỉ ngơi duy nhất trên máy bay, sau đó lấy mền lông trên máy bay đắp lên người cô.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có lẽ là ngủ được rất yên ổn, đến khi cô tỉnh lại họ đã tới Los Angeles.
Cô cũng không biết sao cô lại có thể ngủ lâu như vậy, nhìn chiếc mền lông trên người cùng chiếc giường thoải mái cô đang nằm, cô kinh ngạc ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thoáng thấy khoang máy bay vắng vẻ và ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cabin.
Xếp gọn lại mền lông, cô nghi ngờ đi xuống máy bay.
Bước ra khỏi cửa khoang, cô trông thấy một người giống như vệ sĩ đứng dưới cầu thang máy bay đang mỉm cười với cô.
Cô bước xuống bậc thang, chưa kịp mở miệng hỏi nhân viên bảo vệ, bảo vệ đó đã chủ động lên tiếng, "Cô Hạ, cô tỉnh rồi à?"
Cô lúng túng nói, "À, có phải tôi đã ngủ quên rồi hay không, anh ta...... À, tổng giám đốc Đàm đã đi rồi sao?"
Nhân viên bảo vệ trả lời thành thật, "Máy bay đã đến Los Angeles hơn hai giờ rồi, tổng giám đốc Đàm vẫn đợi cô trong xe, bây giờ tôi dẫn cô qua đó."
Cô sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng kịp cất bước đuổi theo nhân viên bảo vệ. Nhân viên bảo vệ nói thật sao? Anh đợi cô hơn hai giờ? Trong ấn tượng của cô, hình như anh không phải kiểu người có tính kiên nhẫn như vậy, huống chi là cô.
Trong tầm mắt, quả nhiên có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen đắt giá đậu sát ở bên đường, cô theo nhân viên bảo vệ chậm rãi đi tới cạnh xe.
Tài xế đã bước xuống mở cửa xe giúp cô, vị trí bên cạnh cô đã bị Đàm Dịch Khiêm ngồi.
Cô không lên xe mà nói với anh từ xa, "Anh đưa hành lý tôi cho tôi là được rồi...... Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở khách sạn, ngày mai tôi sẽ tự tìm phòng."
Tầm mắt anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, "Tôi đưa em đến khách sạn."
Cô xua tay, "Không cần, tôi không muốn nhà báo theo dõi anh rồi chụp hình luôn tôi......" Ngày cưới của anh và Đan Nhất Thuần đã đồn đại xôn xao khắp nơi, nên bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của anh, tốt nhất cô nên tránh xa anh một chút.
Anh im lặng một giây rồi trả lời, "Được." Anh biết tính cách của cô, miễn cưỡng sẽ chỉ làm quan hệ của họ càng thêm căng thẳng.
Nhân viên bảo vệ đi theo bên cạnh Hạ Tử Du, lấy hành lý ở cốp sau xe ra.
Xe của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu từ từ lăn bánh, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Hạ Tử Du.
Đáy lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy mất mát, định xách hành lý rời khỏi thì mới phát hiện nhân viên bảo vệ vừa rồi vẫn xách hành lý cho cô.
Cô ngại ngùng nói, "À, đưa hành lý cho tôi đi!"
Vệ sĩ nói, "Cô Hạ, tổng giám đốc Đàm căn dặn tôi phải thấy cô ngủ lại khách sạn an toàn."
Sợ làm anh bị thương, cô bất đắc dĩ mở cửa phòng rồi quay mặt đi, như thể không muốn nói nhiều với anh.
Trong mắt Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du vẫn không hề thay đổi, bộ váy dài màu trắng đơn giản nhưng lại sạch sẽ xinh đẹp, như thể buổi đầu mới quen biết cô.
Nhìn cô anh hơi giật mình, đến khi phát hiện biểu cảm lạnh lùng của cô, lúc này anh mới hờ hững mở miệng, "Tôi đã kêu Robert sai người thu dọn xong đồ đạc của em rồi, một lát nữa em hãy rời khỏi đây với tôi."
Cô chợt quay mặt sang nhìn anh, trợn tròn mắt, "Anh nói gì?"
Anh vẫn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, "Dẫn em rời khỏi đây."
Cô muốn đóng cửa phòng lại lần nữa, "Tôi sẽ không đi theo anh, anh là đồ điên!!"
Tay anh vẫn chắn ngang trong khe cửa không hề nhúc nhích dù cho cánh cửa có dần dần khép lại, thong thả nói, "Ở Male em không bao giờ kiếm đủ số tiền để xây mộ cho mẹ em đâu." Anh vô tình điều tra được việc này khi sai người điều tra những việc trải qua trong cuộc sống mấy năm qua của cô.
Nghe lời anh nói, cô giật mình kinh ngạc, "Anh...... Làm sao anh biết được?" Đúng vậy, mười năm trước mẹ cô tự sát chết, sau đó không có ai nhận lãnh hài cốt, nên mẹ cô được cảnh sát đặt ở nghĩa trang công cộng ở vùng ngoại thành xa xôi trong thành phố Y. Sau phiên tòa đó cô đã từng đi qua nghĩa trang công cộng một lần, nhưng rất khó khăn cô mới tìm được ngôi mộ của mẹ cô, nên mấy năm nay cô luôn muốn có thể gom góp chút để xây cho mẹ cô một ngôi mộ yên tĩnh lịch sự tao nhã.
Anh không hề trả lời câu hỏi này, vẫn bình tĩnh nói, "Em học đại học khoa quan hệ xã hội, sau khi tốt nghiệp em gửi hồ sơ lý lịch tới rất nhiều công ty, em mong rằng những công ty đó có thể tuyển em vào phòng quan hệ xã hội. Nguyên nhân chỉ có một, làm việc ở phòng PR thời gian tự do nhất mà lại có thể nhận được lương cao, em mong muốn có được công việc như thế."
"Vậy thì thế nào?" Cô không thể phủ nhận, những năm gần đây, thời gian cô nhớ nhất chính là một năm làm việc ở Đàm thị. Khi đó cô hết sức chuyên tâm vào công việc, cho dù đáy lòng cất giấu bí mật nhưng cuộc sống lại bình an không lo âu.
Anh khẽ nói, "Cùng tôi đi Los Angeles, tôi sẽ dành cho em chức vị trưởng phòng PR."
Cô nhướng mày, đôi mắt như hồ nước trong suốt liếc nhìn anh, "Lời này của anh là có ý gì? Anh muốn tiếp tế tôi? Có phải bởi vì biết cứu anh hồi nhỏ nên anh muốn giúp đỡ tôi cũng như đã từng giúp đỡ Đường Hân không?" Nói tới đây cô cười nhạo một tiếng, "Đàm Dịch Khiêm, không phải bất cứ ai mỗi khi cứu người đều mong đợi trong tương lai có thể được đền ơn đâu. Ít nhất trong mắt tôi, cậu bé tôi cứu lúc nhỏ cũng chỉ là một người bình thường, nếu không phải gặp anh, chuyện này đã phai nhạt trong đầu tôi từ lâu rồi, nên bây giờ tôi hoàn toàn không cần anh đền đáp gì cả."
Ha ha......Hạ Tử Du cười lạnh một tiếng trong lòng.
Anh tìm đến cô đơn giản chỉ là vì biết được chuyện cô chính là ân nhân cứu mạng anh, nếu như không có chuyện này, chắc chắn lúc này anh sẽ không ở Male, lại càng không nghĩ tới việc dẫn cô rời khỏi Male.
Cô không bao giờ cần anh đền đáp gì cho cô, theo cô, giữa cô và anh hoàn toàn không cần nhắc tới chuyện khi còn bé nữa, cũng như thể Đường Hân, cho dù anh đã từng đền ơn cho Đường Hân rất nhiều, nhưng kết quả những gì anh đền đáp thật ra đều không phải là điều Đường Hân muốn......
Anh nói lạnh lùng, "Tiền em kiếm ở đây không đủ để dời mộ mẹ em." Chi phí ở thành phố Y không phải là ít, cho dù là nghĩa trang bình thường, ít nhất cô cũng cần phải để dành tiền hai ba năm, nhưng hai ba năm này khấu trừ chi tiêu cho mình, số tiền cô còn dư lại cũng không đủ dời mộ.
Cô biết anh muốn điều tra được những chuyện này dễ như trở bàn tay, có lẽ cũng biết cô quyên hết tất cả tiền cho trại trẻ mồ côi, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, "Tôi không cần anh viện trợ, nếu không thì trước đây tôi cũng không cần làm điều thừa quyên số tiền của anh cho cho trại trẻ mồ côi."
Đôi đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô.
Đôi bên im lặng chừng ba giây, cô nói thêm, "Tôi sẽ từ từ kiếm tiền."
Mộ của mẹ, cô chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của mình để thực hiện.
Cô và mẹ đã từng ở chung một thành phố nhiều năm, nhưng bởi vì cô hiểu lầm nên trước giờ đều không muốn gặp mẹ mình, duy có một lần đó cô lấy dũng khí để đi gặp mẹ cô thì lại tận mắt chứng kiến cái chết của bà, cô đã từng cho rằng ông trời tàn nhẫn......Hai năm qua cô mới hiểu được, thật ra ông trời sắp xếp cho cô và Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn trên tòa để tạo điều kiện cho cô có thể cảm nhận được cảm giác chân thật của mẹ mình.
Mẹ là mất mạng vì cô, nên cô không thể để mẹ một mình không nơi nương tựa sống ở một nơi ít khói không người, cô muốn cho mẹ cô một bia mộ được người tôn trọng, sau đó còn muốn khắc tên mình lên bia mộ mẹ cô, còn muốn nói cho mẹ biết cô có một đứa con gái ngoan đáng yêu......
Đối với sự kiên trì của cô, anh nói không nhanh không chậm, "Nếu như em kiên trì ở lại đây, tôi sẽ ép Robert đóng cửa khách sạn này...... Dĩ nhiên, nếu như em muốn đến những chỗ khác làm việc, tôi cũng sẽ đi chào hỏi người ta một tiếng." Ngụ ý là anh sẽ chặt hết tất cả đường lui của cô.
Thật ra thì, đã qua nhiều năm như vậy, trong mắt người đời cô vẫn chính là một nhân vật phản diện......
Năm năm trước, đầu tiên cô vào ngục vì chiếm dụng công quỹ, sau đó cô bị vạch trận chuyện "chiếm đoạt" thân phận của người khác, tiếp theo nửa năm sau khi ra tù cô bất chấp tất cả kiện Đàm Dịch Khiêm ra tòa, sau đó thất bại thảm hại......
Mấy năm nay, cô vốn không trông chờ có thể được vào một vài công ty bình thường nào đó để làm việc, nên cô mới có thể đi tới nơi như Male này. Cô hy vọng có thể được làm hướng dẫn viên du lịch, dù sao cũng là công việc nhờ tài ăn nói, cô tự tin có thể ứng đối thoải mái.
Nếu bây giờ anh chặt đứt đường lui của cô, cô không có nơi nào để đi nữa......
Cô tức giận nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nói vô cùng lạnh nhạt, "Anh vẫn cứ thích nắm giữ người khác trong tay như vậy sao?"
"Không." Anh nhìn cô, giọng nói lành lạnh hơi ngừng lại một chút, "Tôi không bao giờ giữ được em."
Một người mặc dù có thể nắm trong tay một chuyện hoặc là một người, không có nghĩa là người đó có thể nhìn thấu cả sự việc hoặc có thể nhìn thấu cả con người kia. Cũng vì bình thường anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó hay người kia, vì vậy mới có thể đứng ở lập trường rất khách quan liên kết với nhau mà nhìn thấy rõ ràng hết thảy, nhưng khi một con người bắt đầu để ý đến chuyện này hoặc người kia thì hết thảy đều đã thoát khỏi tầm tay của người khống chế.
Cô dùng giọng điệu chỉ trích nói, "Bây giờ anh đang nắm tôi trong tay đó!!"
Anh nói thản nhiên, "Tôi cho rằng em muốn gặp Liễu Nhiên sớm hơn một chút." Anh không thể điều tra được mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Kim Trạch Húc là như thế nào, nhưng có thể dựa vào những kết quả điều tra mà xác định lần trước ở Los Angeles, người anh nhìn thấy ở nhà hát chính xác đúng là cô. Mặc kệ cô đến Los Angeles để gặp Kim Trạch Húc hoặc là để gặp Liễu Nhiên mà tình cờ gặp Kim Trạch Húc, việc này đều chứng minh cô vẫn còn quan tâm tới Liễu Nhiên.
Nghe được hai chữ "Liễu Nhiên", thân thể cô chấn động.
Anh chú ý đến phản ứng của cô, giọng từ tốn nói, "Tôi không phủ nhận tôi muốn đền bù cho em tất cả những gì có thể, nhưng nếu như em kiên trì cự tuyệt, tôi sẽ không ép em."
Liễu Nhiên......
Con gái yêu quý của cô, ba năm nay, cô rất muốn được ôm con bé một cái, hôn con bé một cái......
Đứa nhỏ tinh nghịch của cô bây giờ còn nhớ cô không? Lâu lắm rồi không được nghe thấy đứa nhỏ tinh nghịch gọi cô là "Mẹ"......
Bị anh chạm vào chỗ mềm yếu nhất ở đáy lòng, cô đè nén sự nhớ thương mãnh liệt, không dám tin hỏi anh, "Anh cho tôi gặp Liễu Nhiên thật sao?"
"Phải!" Việc này vốn là quyền lợi làm mẹ Liễu Nhiên của cô. Ba năm nay, cô không biết, thật ra thì anh đã đợi cô chủ động tới thăm con, nhưng vì...... giữa họ có quá nhiều hiểu lầm, khiến cho đôi bên mất nhau và cũng mất rất nhiều thời gian.
Qua một lúc lâu, đáy mắt cô long lanh ngấn nước nói, "Được, tôi đi Los Angeles, nhưng tôi không cần anh dành chức vị trưởng phòng PR cho tôi...... Tôi sẽ vào làm một nhân viên quan hệ xã hội bình thường ở phòng PR, tôi chỉ nhận tiền lương tôi nên có được."
Anh nhẹ giọng đáp lại, "Được."
---
Trên máy bay, Hạ Tử Du ngồi ở vị trí cách Đàm Dịch Khiêm rất xa.
Bởi vì nhàm chán, Hạ Tử Du dựa lưng vào ghế trên từ từ nhắm mắt lại.
Đàm Dịch Khiêm đang lật xem tạp chí thương mại, ánh mắt nhạy bén đã chú ý tới dáng vẻ tựa lưng vào ghế ngồi ngủ của cô.
Lúc cô ngủ hơi thở rất nhẹ, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ, nhưng có lẽ do vùi vào ghế dựa, cô chìm vào giấc ngủ rồi mà lông mày còn nhíu chặt.
Anh để tạp chí xuống, chăm chú ngắm nhìn cô một lúc, bỗng dưng anh đứng dậy, ôm cô đặt xuống chiếc giường dành cho khách nghỉ ngơi duy nhất trên máy bay, sau đó lấy mền lông trên máy bay đắp lên người cô.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có lẽ là ngủ được rất yên ổn, đến khi cô tỉnh lại họ đã tới Los Angeles.
Cô cũng không biết sao cô lại có thể ngủ lâu như vậy, nhìn chiếc mền lông trên người cùng chiếc giường thoải mái cô đang nằm, cô kinh ngạc ngồi bật dậy, liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thoáng thấy khoang máy bay vắng vẻ và ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cabin.
Xếp gọn lại mền lông, cô nghi ngờ đi xuống máy bay.
Bước ra khỏi cửa khoang, cô trông thấy một người giống như vệ sĩ đứng dưới cầu thang máy bay đang mỉm cười với cô.
Cô bước xuống bậc thang, chưa kịp mở miệng hỏi nhân viên bảo vệ, bảo vệ đó đã chủ động lên tiếng, "Cô Hạ, cô tỉnh rồi à?"
Cô lúng túng nói, "À, có phải tôi đã ngủ quên rồi hay không, anh ta...... À, tổng giám đốc Đàm đã đi rồi sao?"
Nhân viên bảo vệ trả lời thành thật, "Máy bay đã đến Los Angeles hơn hai giờ rồi, tổng giám đốc Đàm vẫn đợi cô trong xe, bây giờ tôi dẫn cô qua đó."
Cô sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng kịp cất bước đuổi theo nhân viên bảo vệ. Nhân viên bảo vệ nói thật sao? Anh đợi cô hơn hai giờ? Trong ấn tượng của cô, hình như anh không phải kiểu người có tính kiên nhẫn như vậy, huống chi là cô.
Trong tầm mắt, quả nhiên có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen đắt giá đậu sát ở bên đường, cô theo nhân viên bảo vệ chậm rãi đi tới cạnh xe.
Tài xế đã bước xuống mở cửa xe giúp cô, vị trí bên cạnh cô đã bị Đàm Dịch Khiêm ngồi.
Cô không lên xe mà nói với anh từ xa, "Anh đưa hành lý tôi cho tôi là được rồi...... Tối nay tôi sẽ ngủ lại ở khách sạn, ngày mai tôi sẽ tự tìm phòng."
Tầm mắt anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, "Tôi đưa em đến khách sạn."
Cô xua tay, "Không cần, tôi không muốn nhà báo theo dõi anh rồi chụp hình luôn tôi......" Ngày cưới của anh và Đan Nhất Thuần đã đồn đại xôn xao khắp nơi, nên bây giờ là thời kỳ nhạy cảm của anh, tốt nhất cô nên tránh xa anh một chút.
Anh im lặng một giây rồi trả lời, "Được." Anh biết tính cách của cô, miễn cưỡng sẽ chỉ làm quan hệ của họ càng thêm căng thẳng.
Nhân viên bảo vệ đi theo bên cạnh Hạ Tử Du, lấy hành lý ở cốp sau xe ra.
Xe của Đàm Dịch Khiêm bắt đầu từ từ lăn bánh, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Hạ Tử Du.
Đáy lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy mất mát, định xách hành lý rời khỏi thì mới phát hiện nhân viên bảo vệ vừa rồi vẫn xách hành lý cho cô.
Cô ngại ngùng nói, "À, đưa hành lý cho tôi đi!"
Vệ sĩ nói, "Cô Hạ, tổng giám đốc Đàm căn dặn tôi phải thấy cô ngủ lại khách sạn an toàn."
Tác giả :
Quai Quai Băng