Định Kiến
Chương 54
Chớp mắt đã đến ngày xuất hành, hai người lái xe đi tới phi trường. Bởi vì đã sớm báo trước nên khi những người khác nhìn thấy Nghiêm Mạc cũng không nói gì, trái lại Lâm Ngữ Khê bĩu môi, lôi kéo Hứa Khiêm trò chuyện một hồi lâu, Nghiêm Mạc không chen lời vào, đành phải đi sau cùng với Giang Thành Vọng, híp mặt im lặng nhìn chằm chằm hai người.
Tiểu Giang mua nước cho mọi người, đang phát cho từng người, lúc đến phiên Nghiêm Mạc thấy thần sắc hắn hơi khác thường, theo tầm mắt nhìn lại liền cười cười hiểu rõ: "Hứa tổng chỉ xem cô ấy như em gái thôi, anh cứ yên tâm đi."
Thanh âm của hắn không lớn, cơ hồ dán bên tai Nghiêm Mạc nói chuyện, người kia quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt loé lên thần sắc quỷ dị, giống như đứa trẻ nhỏ bị làm mất hứng, trầm mặc không nói gì.
Qua kiểm tra an ninh, lúc chờ máy bay Hứa Khiêm mua ít cổ vịt ở phi trường rồi phân phát cho mọi người, bởi vì Nghiêm Mạc không ăn cay, y còn đặc biệt mua một cái chân vịt, nhét găng tay vào trong lòng bàn tay của hắn, "Nếm thử đi, mùi vị không tệ."
"..."
"Nếm thử đi, thật sự không cay." Nói xong lấy một cái nhét vào miệng, gặm cắn cực kì không ưu nhã.
Nghiêm Mạc nhìn quai hàm đang phồng lên của y, có chút buồn cười, lại nghĩ tới lần gặp đầu tiên Hứa Khiêm giả vờ ra vẻ vênh váo tự đắc, ăn bò bít tết cũng phải khoe mẽ... Mà bây giờ, người này đã nguyện ý lộ ra một mặt như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên cũng mềm nhũn, kết quả dĩ nhiên là...
"Khụ khụ khụ!!!"
Nghiêm Mạc bị cay đến chảy mồ hôi, vẻ mặt cũng méo xẹo, Hứa Khiêm vừa đưa nước cho hắn vừa cười, người kia tức giận không nói nên lời, gắt gao nhìn y chằm chằm, ánh mắt giống như muốn ăn luôn người nọ.
Nhưng dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, Nghiêm Mạc dù bực cũng không thể làm gì, cầm nước đi qua một bên. Hứa Khiêm cười đủ rồi, vừa quay đầu lập tức thay đổi biểu cảm, hổn hển lè lưỡi, "Mẹ nó có nước không, mau đưa cho tôi..."
Giang Thành Vọng bất đắc dĩ đưa nước cho y: "Thì ra anh cũng không thể ăn cay hả..."
Sau khi nhận lấy Hứa Khiêm tu một hơi hơn nửa bình, quẹt miệng: "Có khi nào cậu nhìn thấy tôi ăn tiêu chưa? Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm nên muốn trêu chọc một chút..." Vừa nói vừa nhớ tới đối phương mới bị mất mặt, thiếu chút nữa tự sặc.
Giang Thành Vọng lén liếc mắt rồi lại nhìn không được nữa mà liếc qua chỗ của Nghiêm Mạc, nói: "Em thấy Lax giận thật rồi..."
Hứa Khiêm thấy không hề gì: "Hắn sẽ không nhỏ mọn vậy đâu."
Kết quả sự thật chứng minh rằng Nghiêm Mạc chính là nhỏ mọn như vậy —— nín một mạch cho đến khi lên máy bay cũng không để ý đến y, cho dù thật vất vả mới ngồi chung với nhau, nhưng mặt luôn quay về phía cửa sổ. Điều này làm Hứa Khiêm phải khổ sở nhỏ giọng nỉ non dỗ dành cả đường, về sau không nhịn được liền quay đầu hắn về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó một tảng mây có thể đẹp mắt hơn lão tử sao?"
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh không có ai, cộng với tạp âm rất lớn, cũng tiện cho Hứa Khiêm nháo như thế... Trên thực tế bọn họ vốn là khoang hạng nhất, sau đó Nghiêm Mạc phát cáu ngồi ở phía sau, Hứa Khiêm không có cách nào đành cùng đi qua, lúc này bị ù tai đến hơi đau đầu, ngữ khí dĩ nhiên cũng kém đi.
Nghiêm Mạc thấy sắc mặt y tái nhợt, hơi đau lòng nhưng dù sao cũng không bỏ mặt mũi xuống được, cắn môi nửa ngày không nói lời nào.
Hứa Khiêm thấy thái độ của hắn đã dịu xuống, cũng liền thở phào nhẹ nhõm, dán cái trán vào đối phương, chủ động cho một bậc thang: "Lần này coi như anh đây sai rồi, có được không? Sau này tuyệt đối sẽ không trêu chọc cậu như vậy nữa... Aiz, thật ra tôi cũng không thể ăn cay, sau khi cậu bỏ đi tôi cũng cay kinh khủng, cậu không thấy môi tôi đều đỏ sao..."
Y nói miết còn dựa vào càng gần hơn, lợi dụng khi Nghiêm Mạc ngây người ra tiến lại gần hôn một cái, toàn thân người kia chấn động, theo bản năng trốn về phía sau, Hứa Khiêm khẽ cắn môi dứt khoát tựa cả người lên bả vai hắn: "Tôi chóng mặt..."
Nghiêm Mạc hít một hơi thật sâu, cuối cùng không đẩy ra.
Mơ mơ màng màng ngủ một mạch, chờ đến khi xuống máy bay Hứa Khiêm vẫn còn đang ngáp, Nghiêm Mạc cùng sánh vai đi với y, mặc dù không coi như là nói nhiều, nhưng tạm thời đã tiêu tan hiềm khích trước đó.
Ra khỏi sân bay, di chuyển nhiều lần mới tới chỗ suối nước nóng, lúc Lâm Ngữ Khê đặt phòng dựa theo chuẩn hai đến ba người một phòng, dĩ nhiên Hứa Khiêm muốn ở cùng Nghiêm Mạc, hai người nhận chìa khoá dưới ánh nhìn mập mờ của mọi người, vào phòng nghỉ ngơi một lát, nửa giờ sau tụ tập bên ngoài.
Suối nước nóng lần này là theo phong cách của Nhật, vào nhà liền thấy đèn giấy đặt dưới đất, ánh sáng màu vàng ấm áp tản ra, toả khắp nơi trong gian phòng. Hứa Khiêm vừa vào phòng liền bắt đầu lấy hành lý ra, thật vất vả mới tìm được quần bơi ở dưới cùng, lúc ngẩng đầu lên thì Nghiêm Mạc cũng đã cởi một nửa, sống lưng trần hướng về phía y, được ánh sáng chiếu lên biến thành màu lúa mì, bắp thịt cũng theo động tác mà giãn ra, đường nét hoàn mỹ tựa như một bức vẽ chân dung khêu gợi, nhìn đến vành mắt người kia phát nóng.
Hứa Khiêm nhịn không được, dán lên ôm lấy eo hắn: "Cậu nói thử, bây giờ nếu chúng ta làm một lần..."
Bị dục vọng ảnh hưởng, trong thanh âm của Hứa Khiêm tự dưng hơi khàn khàn, Nghiêm Mạc rũ mạnh một cái, bắt được móng vuốt không thành thật của y: "Đừng làm rộn... còn có người đang chờ."
Mặt Hứa Khiêm cười xấu xa: "Cũng phải, nửa giờ quá ngắn, ít nhất phải cả đêm mới coi như đủ." Xong rồi còn vô cùng sắc tình liếm một cái lên cột sống của đối phương làm Nghiêm Mạc thiếu chút nữa cứng lên, đến khi quay người lại liền thấy người này đã nhảy qua bên cạnh bắt đầu thay quần áo.
Hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ đè kích thích đang dâng lên ở dưới bụng xuống, tính toán sau này sẽ tìm thời gian tính sổ.
Hai người thay quần bơi rồi lấy bộ yukata treo trong tủ quần áo ra mặc, bởi vì là phong cách Nhật, khách sạn còn chuẩn bị guốc gỗ đặc biệt, Hứa Khiêm thử một tí thật sự không quen mang, cuối cùng vẫn đổi thành dép thường.
Nghiêm Mạc chỉnh cổ áo y lại ngay ngắn rồi thắt đai lưng lên, sau khi xác định đã mặc chỉnh tề mới thả người ra.
Từ sau khi Hứa Khiêm thích Nghiêm Mạc, cũng rất ít hút thuốc lá, còn mang theo bên mình mấy cây kẹo cai thuốc lá, bây giờ cũng không quên ngậm một cây, mấy cô gái trẻ trong công ty thấy liền nói đùa với y là cũng muốn một cây, rốt cuộc y thật sự lấy một cây từ trong túi ra: "Nào nào nào, muốn ăn vị gì thì tự mình chọn đi."
Nghiêm Mạc thấy bọn họ nháo nhào liền hỏi Giang Thành Vọng: "Y vẫn luôn dễ gần như thế sao?"
Người kia thành thật đáp: "Đúng vậy, chỉ ngoại trừ lúc làm việc nghiêm chỉnh, Hứa ca luôn dễ gần như vậy, anh thấy đó chúng tôi đều gọi anh ấy là "ca", trừ trường hợp nghiêm túc mới gọi "Hứa tổng". Trước kia Hứa ca còn chê lời xưng hô này quá già..."
Nghiêm Mạc còn chưa kịp trả lời đã bị nước bắn lên mặt, không biết từ lúc nào Hứa Khiêm đã chạy đến đầu trên của vũng tắm, đang chơi trò tạt nước.
Da Hứa Khiêm rất trắng, ngâm trong suối nước nóng một hồi liền đỏ lên, trong đôi mắt ướt nhẹp toàn bộ đều là hơi nước, lại còn cười thành hình trăng non, chân mày hơi nhíu lại, tuỳ tiện lại đàng hoàng, vẫn là bộ dáng hăng hái kia.
Sau khi hắn lau chỗ bị nước làm ướt nhẹp đi liền hơi lộ ra vẻ xốc xếch, thấy y tới cắn kẹo que nói không rõ ràng: "Cậu ở sau này rề rà cái gì vậy..."
Nếu như trường hợp cho phép, Nghiêm Mạc muốn tự mình ăn sạch y ngay tại chỗ này một trận, làm y kêu cha gọi mẹ, không cười nổi với người khác được nữa.
Tiểu Giang mua nước cho mọi người, đang phát cho từng người, lúc đến phiên Nghiêm Mạc thấy thần sắc hắn hơi khác thường, theo tầm mắt nhìn lại liền cười cười hiểu rõ: "Hứa tổng chỉ xem cô ấy như em gái thôi, anh cứ yên tâm đi."
Thanh âm của hắn không lớn, cơ hồ dán bên tai Nghiêm Mạc nói chuyện, người kia quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt loé lên thần sắc quỷ dị, giống như đứa trẻ nhỏ bị làm mất hứng, trầm mặc không nói gì.
Qua kiểm tra an ninh, lúc chờ máy bay Hứa Khiêm mua ít cổ vịt ở phi trường rồi phân phát cho mọi người, bởi vì Nghiêm Mạc không ăn cay, y còn đặc biệt mua một cái chân vịt, nhét găng tay vào trong lòng bàn tay của hắn, "Nếm thử đi, mùi vị không tệ."
"..."
"Nếm thử đi, thật sự không cay." Nói xong lấy một cái nhét vào miệng, gặm cắn cực kì không ưu nhã.
Nghiêm Mạc nhìn quai hàm đang phồng lên của y, có chút buồn cười, lại nghĩ tới lần gặp đầu tiên Hứa Khiêm giả vờ ra vẻ vênh váo tự đắc, ăn bò bít tết cũng phải khoe mẽ... Mà bây giờ, người này đã nguyện ý lộ ra một mặt như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên cũng mềm nhũn, kết quả dĩ nhiên là...
"Khụ khụ khụ!!!"
Nghiêm Mạc bị cay đến chảy mồ hôi, vẻ mặt cũng méo xẹo, Hứa Khiêm vừa đưa nước cho hắn vừa cười, người kia tức giận không nói nên lời, gắt gao nhìn y chằm chằm, ánh mắt giống như muốn ăn luôn người nọ.
Nhưng dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, Nghiêm Mạc dù bực cũng không thể làm gì, cầm nước đi qua một bên. Hứa Khiêm cười đủ rồi, vừa quay đầu lập tức thay đổi biểu cảm, hổn hển lè lưỡi, "Mẹ nó có nước không, mau đưa cho tôi..."
Giang Thành Vọng bất đắc dĩ đưa nước cho y: "Thì ra anh cũng không thể ăn cay hả..."
Sau khi nhận lấy Hứa Khiêm tu một hơi hơn nửa bình, quẹt miệng: "Có khi nào cậu nhìn thấy tôi ăn tiêu chưa? Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm nên muốn trêu chọc một chút..." Vừa nói vừa nhớ tới đối phương mới bị mất mặt, thiếu chút nữa tự sặc.
Giang Thành Vọng lén liếc mắt rồi lại nhìn không được nữa mà liếc qua chỗ của Nghiêm Mạc, nói: "Em thấy Lax giận thật rồi..."
Hứa Khiêm thấy không hề gì: "Hắn sẽ không nhỏ mọn vậy đâu."
Kết quả sự thật chứng minh rằng Nghiêm Mạc chính là nhỏ mọn như vậy —— nín một mạch cho đến khi lên máy bay cũng không để ý đến y, cho dù thật vất vả mới ngồi chung với nhau, nhưng mặt luôn quay về phía cửa sổ. Điều này làm Hứa Khiêm phải khổ sở nhỏ giọng nỉ non dỗ dành cả đường, về sau không nhịn được liền quay đầu hắn về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó một tảng mây có thể đẹp mắt hơn lão tử sao?"
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh không có ai, cộng với tạp âm rất lớn, cũng tiện cho Hứa Khiêm nháo như thế... Trên thực tế bọn họ vốn là khoang hạng nhất, sau đó Nghiêm Mạc phát cáu ngồi ở phía sau, Hứa Khiêm không có cách nào đành cùng đi qua, lúc này bị ù tai đến hơi đau đầu, ngữ khí dĩ nhiên cũng kém đi.
Nghiêm Mạc thấy sắc mặt y tái nhợt, hơi đau lòng nhưng dù sao cũng không bỏ mặt mũi xuống được, cắn môi nửa ngày không nói lời nào.
Hứa Khiêm thấy thái độ của hắn đã dịu xuống, cũng liền thở phào nhẹ nhõm, dán cái trán vào đối phương, chủ động cho một bậc thang: "Lần này coi như anh đây sai rồi, có được không? Sau này tuyệt đối sẽ không trêu chọc cậu như vậy nữa... Aiz, thật ra tôi cũng không thể ăn cay, sau khi cậu bỏ đi tôi cũng cay kinh khủng, cậu không thấy môi tôi đều đỏ sao..."
Y nói miết còn dựa vào càng gần hơn, lợi dụng khi Nghiêm Mạc ngây người ra tiến lại gần hôn một cái, toàn thân người kia chấn động, theo bản năng trốn về phía sau, Hứa Khiêm khẽ cắn môi dứt khoát tựa cả người lên bả vai hắn: "Tôi chóng mặt..."
Nghiêm Mạc hít một hơi thật sâu, cuối cùng không đẩy ra.
Mơ mơ màng màng ngủ một mạch, chờ đến khi xuống máy bay Hứa Khiêm vẫn còn đang ngáp, Nghiêm Mạc cùng sánh vai đi với y, mặc dù không coi như là nói nhiều, nhưng tạm thời đã tiêu tan hiềm khích trước đó.
Ra khỏi sân bay, di chuyển nhiều lần mới tới chỗ suối nước nóng, lúc Lâm Ngữ Khê đặt phòng dựa theo chuẩn hai đến ba người một phòng, dĩ nhiên Hứa Khiêm muốn ở cùng Nghiêm Mạc, hai người nhận chìa khoá dưới ánh nhìn mập mờ của mọi người, vào phòng nghỉ ngơi một lát, nửa giờ sau tụ tập bên ngoài.
Suối nước nóng lần này là theo phong cách của Nhật, vào nhà liền thấy đèn giấy đặt dưới đất, ánh sáng màu vàng ấm áp tản ra, toả khắp nơi trong gian phòng. Hứa Khiêm vừa vào phòng liền bắt đầu lấy hành lý ra, thật vất vả mới tìm được quần bơi ở dưới cùng, lúc ngẩng đầu lên thì Nghiêm Mạc cũng đã cởi một nửa, sống lưng trần hướng về phía y, được ánh sáng chiếu lên biến thành màu lúa mì, bắp thịt cũng theo động tác mà giãn ra, đường nét hoàn mỹ tựa như một bức vẽ chân dung khêu gợi, nhìn đến vành mắt người kia phát nóng.
Hứa Khiêm nhịn không được, dán lên ôm lấy eo hắn: "Cậu nói thử, bây giờ nếu chúng ta làm một lần..."
Bị dục vọng ảnh hưởng, trong thanh âm của Hứa Khiêm tự dưng hơi khàn khàn, Nghiêm Mạc rũ mạnh một cái, bắt được móng vuốt không thành thật của y: "Đừng làm rộn... còn có người đang chờ."
Mặt Hứa Khiêm cười xấu xa: "Cũng phải, nửa giờ quá ngắn, ít nhất phải cả đêm mới coi như đủ." Xong rồi còn vô cùng sắc tình liếm một cái lên cột sống của đối phương làm Nghiêm Mạc thiếu chút nữa cứng lên, đến khi quay người lại liền thấy người này đã nhảy qua bên cạnh bắt đầu thay quần áo.
Hít sâu một hơi, hắn mạnh mẽ đè kích thích đang dâng lên ở dưới bụng xuống, tính toán sau này sẽ tìm thời gian tính sổ.
Hai người thay quần bơi rồi lấy bộ yukata treo trong tủ quần áo ra mặc, bởi vì là phong cách Nhật, khách sạn còn chuẩn bị guốc gỗ đặc biệt, Hứa Khiêm thử một tí thật sự không quen mang, cuối cùng vẫn đổi thành dép thường.
Nghiêm Mạc chỉnh cổ áo y lại ngay ngắn rồi thắt đai lưng lên, sau khi xác định đã mặc chỉnh tề mới thả người ra.
Từ sau khi Hứa Khiêm thích Nghiêm Mạc, cũng rất ít hút thuốc lá, còn mang theo bên mình mấy cây kẹo cai thuốc lá, bây giờ cũng không quên ngậm một cây, mấy cô gái trẻ trong công ty thấy liền nói đùa với y là cũng muốn một cây, rốt cuộc y thật sự lấy một cây từ trong túi ra: "Nào nào nào, muốn ăn vị gì thì tự mình chọn đi."
Nghiêm Mạc thấy bọn họ nháo nhào liền hỏi Giang Thành Vọng: "Y vẫn luôn dễ gần như thế sao?"
Người kia thành thật đáp: "Đúng vậy, chỉ ngoại trừ lúc làm việc nghiêm chỉnh, Hứa ca luôn dễ gần như vậy, anh thấy đó chúng tôi đều gọi anh ấy là "ca", trừ trường hợp nghiêm túc mới gọi "Hứa tổng". Trước kia Hứa ca còn chê lời xưng hô này quá già..."
Nghiêm Mạc còn chưa kịp trả lời đã bị nước bắn lên mặt, không biết từ lúc nào Hứa Khiêm đã chạy đến đầu trên của vũng tắm, đang chơi trò tạt nước.
Da Hứa Khiêm rất trắng, ngâm trong suối nước nóng một hồi liền đỏ lên, trong đôi mắt ướt nhẹp toàn bộ đều là hơi nước, lại còn cười thành hình trăng non, chân mày hơi nhíu lại, tuỳ tiện lại đàng hoàng, vẫn là bộ dáng hăng hái kia.
Sau khi hắn lau chỗ bị nước làm ướt nhẹp đi liền hơi lộ ra vẻ xốc xếch, thấy y tới cắn kẹo que nói không rõ ràng: "Cậu ở sau này rề rà cái gì vậy..."
Nếu như trường hợp cho phép, Nghiêm Mạc muốn tự mình ăn sạch y ngay tại chỗ này một trận, làm y kêu cha gọi mẹ, không cười nổi với người khác được nữa.
Tác giả :
Bạch Hoa Hoa