Đỉnh Cấp Tông Sư
Chương 147 Lời Uy Hiếp
Lạm Lại nghẹn họng.
Đúng như Tô Minh nói, ông ta đúng là có diễn, muốn dọa Tô Minh nhưng anh lại không sợ.
"BỐ, thả Lam Tuyết đi cũng chẳng sao, vừa hay có thêm cớ đế báo cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn.
Vợ chưa cưới bị cướp đi thì gia chủ nhà họ Hồng sẽ để tâm đến, ông ta nhất định sẽ phái những người mạnh đích thực đến đây.
Tên rác rưởi này đang tự đâm đầu vào chỗ chết", Lam Lâm đứng sau Lam Lại nói thầm, giọng điệu âm hiểm.
Lam Lại khẽ gật đầu, nghĩ cũng phải.
Con trai nói có lý.
Đúng lúc này.
Tô Minh bắt đầu bước lên, dường như là tiến về phía Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn.
Nhưng.
Không phải!
Anh thế mà lại bước về phía Lam Lâm...
Lúc Tô Minh bước lên, vài trăm tu giả võ đạo nhà họ Lam cũng di chuyển theo, duy trì trạng thái bao vây anh.
Rất nhanh, Tô Minh đã bước đến gần Lam Lại và Lam Lâm.
"Tên nhãi họ Tô, rốt cuộc mày định làm gì?", Lam Lại suýt nữa thì tức đến phun máu.
Nhà họ Lam đã tổn thất lớn như vậy, bản thân ông ta lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác mà còn chưa được? Anh còn chưa chịu rời đi?
Bắt nạt người khác quá đáng.
"Chẳng làm gì cả, chỉ là định thướng cho con trai ông vài phát tát thôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay con trai ông đã thốt ra lời dơ bấn mấy lần",
Tô Minh hờ hững nói.
Anh luôn không cho rằng mình là người rộng lượng.
Đặc biệt là khi đối mặt với kẻ thù anh lại càng hẹp hòi.
Hôm nay Lam Lâm nhiều lần trào phúng, châm chọc anh thì sao có thể cứ thế bỏ qua được?
"BỐ...", mặt Lam Lâm trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.
Hắn ta không ngờ rằng tai họa lại đột nhiên đổ ập xuống
"Thằng nhãi nhà họ Tô, mày...!mày...!mày...", khóe miệng Lam Lại chảy ra dòng máu đỏ
tươi, ông ta vậy mà tức đến phun máu.
Ông ta không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung sự phẫn nộ, căm hận của bản thân lúc này, cũng không biết phải nói gì để ngăn cản Tô Minh.
Lại dùng đồng quy vu tận để uy h i ếp?
Không có tác dụng.
Tô Minh hoàn toàn không
Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỉ là cho con trai ông ta vài phát tát, hoàn toàn không định
lấy mạng hắn ta.
Ong ta có thể chỉ vì "chuyện nhỏ" này mà đồng quy vu tận ư? Sao có thể?
Lam Lâm run rẩy lui về sau, bất giác lấy tay che mặt: "Mày đừng tới đây...
"Tôi cảm thấy cậu Lam vẫn nên ngoan ngoãn, đừng lùi trốn thì hơn.
Anh cho tôi tát vài cái coi như xong, nếu không tôi không thỏa mãn thì sẽ nảy ra ý khác đấy, có khi sẽ không rời đi đâu", Tô Minh lạnh lùng nói.
Anh đang công khai uy hiếp.
"Lam Lâm, đứng yên đấy, không được động đậy!", Lam Lại cắn răng nghiến lợi nói, xem ra lời uy hiếp của anh đã có tác dụng.
Chỉ cần có thể khiến Tô Minh sớm rời đi thì đừng nói cho con ông ta vài cú tát, đánh gãy chân luôn cũng được.
"Bố...", Lam Lâm ngây ra, hẳn ta là cậu chủ nhà họ Lam mà!
Làm gì có ai dám tát hắn ta như vậy?
Càng đừng nói là ngoan ngoãn đứng im chịu đòn.
"Im miệng", Lam Lại hằn học trừng mắt, quát con trai mình.
Lam Lâm không dám phản kháng, cũng không dám lùi về sau nữa.