Đỉnh Cấp Thần Hào
Chương 80 80 Lâm Vân Cậu Nếm Thử Chút Đi
Tuy rằng Vương Tuyết bất hạnh, nhưng cô gặp được Lâm Vân, đây là vạn hạnh trong bất hạnh!
“Tốt hơn? Hy vọng là vậy.
"
Vương Tuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô biết, muốn khiến tất cả tốt hơn, còn khó hơn lên trời.
Vì muốn chữa khỏi cho mẹ, cần rất nhiều tiền, trừ phi cô không làm việc đàng hoàng, nếu không sau này tốt nghiệp rồi cũng không kiếm được nhiều tiều như thế.
Vương Tuyết không dám hy vọng
xa vời từ lâu.
“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, tôi đi nấu cơm.
" Vì không để bầu không khí xấu hổ, Vương Tuyết mĩm cười, ngay sau đó, cô đi nấu cơm.
Lâm Vân ngồi trong phòng khách, bắt đầu trầm ngâm.
Lâm Vân có thể nói thẳng thân phận của mình ra, sau đó cho Vương Tuyết một khoản tiền giúp cô giải quyết vấn đề kinh tế.
Nhưng lần trước Lâm Vân tặng tiền cho Vương Tuyết, Vương Tuyết lại đem đủ số trả lại cho
Lâm Vân, nên anh lo lắng nếu anh cho tiền cô trực tiếp, cô sẽ cự tuyệt.
“Phải đổi cách khác.
"
Lâm Vân thì thào một câu, đồng thời trong lòng anh đã có sáng kiến.
Không đợi lâu lắm, Vương Tuyết nấu cơm xong.
Ba mặn một canh, đều là đồ ăn bình thường trong nhà, nhưng đã là quá tốt với Vương Tuyết.
Nếu không phải vì chiêu đãi Lâm Vân, cô sẽ không làm nhiều đồ ăn như vậy, quá lãng phí.
Trước khi ăn, Vương Tuyết gắp một phần đồ ăn đưa vào phòng mẹ mình.
Trên bàn.
“Lâm Vân, cậu nếm thử chút đi.
" Vương Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng.
“Được!"
Sau đó cấp tốc cầm đũa.
“Quá ngon!"
Sau khi ăn một đũa, Lâm Vân cường điệu bày tỏ.
Thấy Lâm Vân làm lố như vậy, Vương Tuyết không nhịn được che miệng cười trộm, nói: “Lâm Vân, cậu đừng khuếch đại như thế được không, đồ ăn tôi làm đâu có ngon đến vậy.
"
“Thật sự ngon lắm, tôi thật lòng cảm thán đó, tay nghề của cậu cực kỳ tốt!" Lâm Vân cười hi hi nói.
Lâm Vân ăn ngay nói thật, tuy rằng đồ ăn này là những món đơn giản trong nhà, nhưng Lâm Vân phát hiện Vương Tuyết nấu ăn rất ngon.
“Cậu đảm đang như vậy, sau này ai lấy cậu đúng là có phúc.
" Lâm Vân cười nói.
“Cậu đừng giễu tôi, điều kiện trong nhà của tôi như vậy, còn có một người mẹ ôm đau, tên ngốc mới cưới tôi.
" Vương Tuyết bĩu môi nói.
“Cũng chưa chắc đâu, lỡ mà có tên ngốc thật thì sao.
" Lâm Vân cười nói.
“Được rồi được rồi, nếu cậu thật sự thấy đồ ăn tôi nấu ngon, nếu cậu thích thì có thẻ thường xuyên đến ăn.
" Vương Tuyết cười cười.
“Vương Tuyết, chúng là là bạn học, tôi thường xuyên đến ăn chực không hay lắm, hơn nữa nếu tôi thường xuyên đến nhà cậu, cậu không sợ người khác hiểu lầm chúng ta là người yêu à?" Lâm Vân cười nói.
Vương Tuyết nghe Lâm Vân nói như vậy, trên gương mặt cười của cô bỗng đỏ bừng.
Ngay sau đó, Vương Tuyết ngẩng đầu, còn nói như thật: “Dù sao tôi đã nghe bọn họ nói xấu mình quen rồi, không sao cả, ngoài ra tôi cảm thấy chúng ta không chỉ là bạn học, mà còn là bạn bè, đúng không?"
“Đương nhiên!" Lâm Vân cười gật đầu.
Sau khi cơm nước xong.
“Vương Tuyết, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài chơi chút đi.
" Lâm Vân đề nghị nói/
Trong lòng Lâm Vân đã có kế
hoạch.
“Đi ra ngoài chơi? Đi đâu?" Vương Tuyết tò mò hỏi.
“Quán bar.
" Lâm Vân phun ra hai chữ.
“Quán bar? Cái này… Lâm Vân, tôi không thích đi mấy chỗ đó.
" Vương Tuyết lắc đầu.
“Yên tâm đi Vương Tuyết, chúng ta chỉ đi chơi thôi, tôi tuyệt đối không có những ý nghĩ dơ bẩn kia đâu, hôm nay tôi tài trợ giúp cậu, cậu đồng ý một yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?" Lâm
Vân cười nói.
“Vậy… thôi được.
".