Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 110

Chương 110

“Không có chuyện gì, chỉ là tôi không ngờ bây giờ tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng tuyển được những người như cậu?"

Người đàn ông đeo kính vàng cười nói.

Mặc dù người đàn ông đeo kính vàng có nụ cười trên môi, nhưng lời nói của anh ta có vẻ hơi mỉa mai.

Lâm Vân không tức giận.

Anh hỏi với một nụ cười: “Tôi thì làm sao? Tại sao Tỉnh Xuyên không tuyển những người như tôi?" “Này người anh em, có vẻ như nhận thức của cậu về bản thân là không đủ rồi, cậu ăn mặc giản dị như thế này đến phỏng vấn là đến làm trò cười hay sao? Ngoài ra, tôi nhìn bộ dạng của cậu như thế này, có vẻ học lực của cậu rất thấp đúng không?" Người đàn ông đeo kính vàng cười nói.

“Học lực cũng ổn, tốt nghiệp cấp ba." Lâm Vân nhẹ giọng nói.

Lâm Vân bây giờ mới học đại học nửa chừng, về trình độ học vấn thì quả thật anh đã tốt nghiệp cấp ba và hiện đang học đại học.

“Cấp ba sao? Haizz! Một người chỉ có bằng cấp ba như cậu mà còn có mặt mũi đến tập đoàn Tỉnh Xuyên phỏng vấn sao? Tôi thật sự không biết ai cho cậu dũng khí này" Người đàn ông đeo kính vàng không nhịn được cười.

Ngừng một chút, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục nói: “Người anh em à, có phải cậu đến phỏng vấn nhân viên bảo vệ không? Nếu là như vậy thì cũng chấp nhận được.

Người có học lực như cậu chỉ xứng phỏng vấn nhân viên bảo vệ ở tập đoàn Tỉnh Xuyên thôi"

Trong lời nói của người đàn ông đeo kính vàng tràn ngập sự xem thường Lâm Vân.

“Ha ha."

Lâm Vân không nhịn được cười, anh đường đường là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là ông chủ của công ty này.

Thế mà nói anh không xứng đáng? Đây là trò cười sao?

Đương nhiên, Lâm Vân không trực tiếp tiết lộ danh tính.

Lúc này, người đàn ông đeo kính vàng lấy ra một bản sao bằng tốt nghiệp của mình.

“Cậu nhóc, để tôi cho cậu xem, thế nào là một người có học thức cao

Người đàn ông đeo kính vàng vừa nói vừa đặt bản sao trước mặt anh.

Lâm Vân nhìn xuống bản sao, sau đó lắc đầu chế nhạo: “Anh tốt nghiệp thạc sĩ à? Nhưng với tư chất của anh, e rằng không bằng học sinh cấp ba!"

Nghe đến đây, người đàn ông đeo kính vàng bỗng không vui.

“Cậu nhóc, tôi nghĩ cậu đang ghen tị với tôi! Cậu chỉ là một kẻ rác rưởi có học lực cấp ba, cậu còn không xứng nâng giày của tôi, cậu có hiểu không!" Người đàn ông đeo kính vàng tự hào nói.

Sau một lúc dừng lại, người đàn ông đeo kính vàng tiếp tục ngạo mạn: “Cậu nhóc, nếu cậu thông minh, bây giờ mau chóng nịnh nọt tôi đi.

Nếu chúng ta có một cuộc phỏng vấn, cậu sẽ là nhân viên bảo vệ của công ty và tôi sẽ là nhân viên cốt cán của công ty.

Đến lúc đó nói không chừng tôi có thể quan tâm đến người bảo vệ như cậu đó."

Người đàn ông đeo kính vàng không biết rằng Lâm Vân thực sự là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Nếu anh ta biết, cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám nói chuyện với Lâm Vân như thế này.

“Thật sao? Vậy thì phải nịnh nọt anh thế nào?" Lâm Vân nở một nụ cười vui vẻ.

“Đến nịnh nọt người khác mà cậu cũng không biết sao? Này, cậu đúng là bùn đất không thể cải tạo được mà.

Cho cậu cơ hội để nịnh nọt người có học thức cao như tôi mà cậu còn không biết trân trọng.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại