Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 91
Chương 91 Công việc mới của Bạch An Tương,
“Anh định làm gì?" Mặc dù Vương Tử Yên vẫn luôn rất ung dung, giờ phút này cô ta cũng bị ngôn từ hung dữ và vẻ mặt khiến người ta sởn da gà của Thái Tập Côn dọa cho sợ hãi.
Tay Thái Tập Côn rất khỏe, ngón tay đã gần như trắng bệch, nắm Vương Tử Yên đến mức gương mặt đỏ bừng.
“Đương nhiên là muốn làm cô!" Thái Tập Côn hai mắt ửng đỏ, cắn răng nói: “Tôi muốn cho cô biết, bất kể ở mặt nào, tôi cũng đều tốt hơn Trình Uyên!" Lúc này Vương Tử Yên cực kỳ sợ hãi, cô ta theo bản năng giơ chân lên đá vào đũng quần của Thái Tập Côn.
Đột ngột bị đá vào chỗ đó, Thái Tập Côn lập tức đau đến mức thả tay Vương Tử Yên ra, cũng ngồi xổm trên mặt đất.
“Cô là đồ lẳng lơ, dám đá tôi hả?" Thái Tập Côn tức giận nói.
Hành động của Thái Tập Côn khiến Vương Tử Yên vừa tức giận vừa phiền muộn, cô ta hoàn toàn không có cách nào quan tâm đến những chuyện khác, chỉ vào mặt Thái Tập Côn nói: “Chỉ dựa vào anh, có quyền gì so với anh ta? Anh hỏi tôi có chỗ nào không tốt bằng anh ta, được, tôi nói cho anh biết, anh chỗ nào cũng không tốt bằng anh tai" So tiền bạc so địa vị còn cả phong độ với Trình Uyên…
Vương Tử Yên tức giận đến mức bật cười, bây giờ cô ta có một suy nghĩ trong đầu, không có kiến thức đúng là một chuyện đáng sợ.
Người phụ nữ lý trí như Vương Tử Yên biết rõ điều mà người đàn ông không thích nhất chính là người phụ nữ của mình lại lấy người đàn ông khác ra để so sánh, nhưng mà, Thái Tập Côn này lại đi ngược lại con đường cũ, không nên ép Vương Tử Yên so sánh anh ta với Trình Uyên.
Có thể so sánh được sao? Không phải là do anh ta tự tìm đến sao? “Mẹ nó!" Thái Tập Côn hoàn toàn phát điên rồi, anh ta đột ngột đứng dậy nhào về phía Vương Tử Yên.
“Ầm!" Đúng lúc này, một tiếng nổ vang khiến cho Thái Tập Côn đang định lao về phía Vương Tử Yên phải dừng lại.
Vương Tử Yên cũng kinh ngạc.
Trình Uyên mặt mũi tối sầm đạp cửa xông vào, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Tập Côn, hỏi Vương Tử Yên: “Trợ lý Vương, trong giờ làm việc, sao cô lại có thể dẫn người ngoài vào đây?" Vương Tử Yên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ sự hồi hộp ban nãy, thấy Trình Uyên chất vấn, trong lòng không kiềm được thấp thỏm, sắc mặt ửng hồng cúi đầu xuống: “Tôi xin lỗi Chủ tịch" “Người ngoài?" Thái Tập Côn kinh ngạc chỉ vào mình hỏi Vương Tử Yên: “Anh ta nói tôi là người ngoài?" Nhưng anh ta nhanh chóng kịp thời phản ứng lại một chuyện, không kiềm được kinh ngạc: “Còn có, vừa nãy cô gọi anh ta là cái gì?" Trình Uyên bước vào phòng làm việc của Vương Tử Yên, sau đó đứng trước mặt Thái Tập Côn, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.
Thái Tập Côn không thể tin nổi hỏi Trình Uyên: “Anh là…
Chủ tịch?" “Bốp!" Thái Tập Côn bị tát một cái lên mặt, Trình Uyên vẫn mặt không đổi sắc như trước, anh nói: “Không tôn trọng phụ nữ là đáng đánh! Đến công ty tôi sỉ nhục nhân viên của tôi đáng đánh!" “Anh…!" Thái Tập Côn đột nhiên bị đánh, lập tức nổi giận, cái gì Chủ tịch cái gì Tuấn Phong dường như cũng bị một tia ý thức cuối cùng của anh ta ném ra khỏi đầu, nắm chặt cổ áo của Trình Uyên, chuẩn bị đánh.
Trình Uyên lại thờ ơ nói: “Đây là Tập đoàn Tuấn Phong, anh đấm xong một đấm này, tôi cam đoan anh sẽ không thể bước ra khỏi tòa nhà cao tầng này, hơn nữa anh còn có thể phải gánh vác trách nhiệm pháp luật liên quan." Nắm đấm của Thái Tập Côn dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng anh ta buông lỏng bàn tay đang nám chặt cổ áo Trình Uyên, giận dữ nói: “Được, các người hay lắm, hôm nay tôi chịu, nhưng mà chuyện này chưa xong đâu!" Nói xong, Thái Tập Côn cũng quay đầu lại, đi luôn.
Sau khi Thái Tập Côn rời đi, Trình Uyên hỏi Vương Tử Yên: “Không sao chứ?" Vương Tử Yên cúi đầu lắc lắc đầu.
Trình Uyên nói: “Anh ta không xứng với cô." Vương Tử Yên gật đầu.
“Trước đây nhà tôi có xây dựng một nông trại, vay nhà họ sáu triệu, ba năm trước đây ở nông trại có dịch bệnh của heo." Vương Tử Yên đột nhiên cô đơn nói: “Món nợ sáu triệu, không phải những gia đình bình thường như: chúng tôi có thể chịu đựng được, cho nên…" Nghe thấy lời nói của Vương Tử Yên, Trình Uyên không kiềm được nhíu mày, anh là con nhà giàu không sai, nhưng cũng là gần đây mới thành con nhà giàu, trước đó cũng phải trải qua cuộc sống nghèo khổ, làm sao lại không biết sáu triệu là khái niệm gì với một người bình thường cơ chứ? “Cho nên, cô định bán tình cảm của mình để trả nợ à?" Trình Uyên hỏi.
Vương Tử Yên ngầm thừa nhận, nhưng cô ta vẫn chậm rãi lắc đầu: “Vừa nãy anh ta cầu hôn tôi, tôi đột nhiên phát hiện mình không làm được." “Ừ!" Trình Uyên nói ‘ậy là được rồi." Vương Tử Yên hỏi: “Có phải tôi rất ích kỷ không?" Trình Uyên lắc đầu: “Không tình nguyện, ai có thể yên tâm thoải mái được?" Vương Tử Yên im lặng.
“Món nợ của nhà cô, tôi cho phép cô ứng trước tiền lương rồi trả lại" Trình Uyên cười với cô, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, trước khi ra cửa, quay đầu cười nói với Vương Tử Yên: “Có chuyện gì cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô." Đợi Trình Uyên đi rồi, rất lâu sau đó, Vương Tử Yên cũng chưa tỉnh táo lại.
Anh… Chẳng qua chỉ là ông chủ đang quan tâm nhân viên thôi đúng không? Phải không? Buổi tối Trình Uyên về đến nhà, cảm thấy toàn thân mình rét run.
Mẹ anh ngồi trên ghế sô pha xem tỉ vi nhìn thấy Trình Uyên về, không kiềm được lo lắng hỏi: “Uyên Uyên có phải con bị bệnh không? Sao sắc mặt kém như vậy?" Trình Uyên không muốn mẹ mình lo lắng, cười nói: “Không có, hôm nay hơi nhiều việc, nên hơi mệt" Nói xong, đi tắm.
Tắm rửa xong quay về phòng, phát hiện Bạch An Tương đang khoanh chân ngồi trên giường.
Cô mặc váy ngủ, cặp đùi đẹp, mặc dù cuộn lại vẫn vô cùng chói mắt, trắng nõn đến mức dường như lộ ra ánh sáng lộng lẫy lúc ẩn lúc hiện, đường cong duyên dáng khó mà miêu tả nổi.
Trình Uyên nhìn mà ánh mắt cũng tỏa sáng.
Bạch An Tương dường như đang cố tình đợi Trình Uyên quay về, cười nói với Trình Uyên: “Em tìm được việc làm rồi" Bạch An Tương nét mặt tươi cười như hoa, cũng không phát hiện ánh mắt tham lam của Trình Uyên, cũng không chú ý đến sắc mặt của Trình Uyên.
Trình Uyên lại dịu dàng nói: “Thật ra, em không cần phải vất vả như vậy" Bạch An Tương vội vàng lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Không vất vả, anh có biết không, em luôn có một giấc mơ, chính là trở thành một nhà thiết kế kiến trúc xuất sắc, sau đó thiết kế ra kiến trúc thật là xuất sắc, để cho những người không có nhà kia, đều có thể có một mái nhà ấm áp, tuy rằng bây giờ em chỉ mới tìm được công việc thiết kế trang phục, không phải kiến trúc, nhưng dù sao cũng là thiết kế, em cảm thấy mình đang từng bước đến gần mơ ước của mình rồi: Có thể vì từ nhỏ đã sống ở nơi bình thường, hơn nữa ba cô trước đây cũng phiêu bạt khắp nơi, cho nên Bạch An Tương mới có thể có được suy nghĩ như thế này.
Nhìn thấy Bạch An Tương vui vẻ, trong lòng Trình Uyên cũng vui mừng: “Thật sao? Công việc gì, ở đâu?" Bạch An Tương thần bí nói: “Không nói cho anh biết" Nói xong, ôm gối ngã xuống giường, đôi chân trần trụi trắng nõn vắt chéo nhau, vui sướng đong đưa.
Trình Uyên nhìn đến có phần miệng đăng lưỡi khô, lại nói, nhìn thấy mà không được ăn, thật sự còn khó chịu hơn là không nhìn thấy, mà anh lại không muốn ép buộc Bạch An Tương làm chuyện mà cô không tự nguyện.
Còn phải xuống đất nằm…
Nhức cả trứng! Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Trình Uyên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nhưng mà anh cũng không để ý, anh càng muốn biết Bạch An Tương đi làm ở đâu hơn.
Vì vậy Bạch An Tương ăn sáng xong sắp đi làm, Trình Uyên khăng khăng muốn đưa cô đi.
Bạch An Tương cũng không phản đối, để cho Trình Uyên đưa cô đi.
Công ty TNHH quảng cáo Thiên Thành.
Đến nơi đó, Bạch An Tương phất tay tạm biệt Trình Uyên, Trình Uyên ngồi trong xe nhìn Bạch An Tương đi vào tòa nhà cao tầng công ty, ánh mắt nhìn rất lâu cũng không thể dời đi.
Thiên Thành à, Trình Uyên âm thầm đác ý, đây là một trong những công ty con dưới tay Tập đoàn Tuấn Phong, không ngờ được Bạch An Tương lại đến làm ở tập đoàn của mình.
Trình Uyên lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vương Tử Yên.
“Tôi muốn tạm thời vào Thiên Thành mấy ngày, sắp xếp cho tôi một thân phận"