Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 317
Chương 317: so huynh đệ
Người đàn ông nói ngắt quãng, cũng không có nói tiếp theo thành một câu, nhưng Trình Uyên vẫn là hiểu ý của hắn.
Hắn ta tên là Vương Hải Ba, năm nay 26 tuổi, 4 năm trước anh ấy đã vào tù vì đã thương người khác, người cha ốm yếu đã qua đời vì sự việc này.
Sau ba năm trong tù, anh ấy nhận thấy thế giới đã thay đổi, và không thể thích nghi với nó trong một thời gian sau khi ra tù.
Mẹ anh ấy thì ốm nặng ngay sau khi anh ra tù nằm gục trên giường, gia đình không còn tiền tiết kiệm nào cả, Vương Hải Ba vừa được thả đã chết lặng trước tình cảnh.
Nhờ quan hệ tìm được một công việc lái xe và nghĩ rằng từ đây sẽ kiếm được một số tiền để chữa bệnh cho mẹ mình, nhưng …
Ngày đầu tiên đi làm, Vương Hải Ba lái một chiếc xe tải chở hàng đi giao hàng rất gấp, khi đi đến đại lộ Liên Ấm thì bị kẹt xe do đang sửa đường, nên bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đường vòng.
Đại lộ Liên Ấm liên thông với một con Đường lớn ở Tân Dương, là một đoạn đường thẳng dài, nếu muốn đi đường vòng, thì sẽ mất ít nhất gấp đôi thời gian.
Vương Hải Ba sợ ngày đầu đi làm muộn sẽ bị đuổi việc nên phóng xe thật nhanh, khi rẽ vào đường vòng, anh không để ý đến cô gái nhỏ đang đạp xe trên đường thì liền đã đụng vào.
Anh ấy chỉ đơn giản là không có khả năng để chi trả chi phí y tế.
Đừng nói rằng là chi phí y tế của cô gái nhỏ này, ngay cả chi phí y tế người mẹ vẫn chưa đủ để trả.
Vương Hải Ba nói xong, Trình Uyên im lặng.
Một số người nói rằng nghèo là một cái tội.
Mà Chỉ có một lý do duy nhất dẫn đến nghèo, đó là sự lười biếng.
Rõ ràng điều này là một chân lý trong cuộc sống.
Gặp phải loại tình huống này, loại kinh nghiệm này, dù có chăm chỉ làm việc đến đâu cũng không thể trở nên giàu có được?
Trình Uyên nhớ tới Thời Dương lúc trước.
Sở dĩ anh thu nhận Thời Dương, trừ năng lực của Thời Dương, cũng bởi vì Thời Dương hoàn cảnh giống như anh, là một gia đình độc thân còn lại mỗi mình người thân,nhưng người mẹ cũng ốm đau bệnh tật.
Và đây không phải là hoàn cảnh trước đây đã từng xuất hiện trước mặt anh lần nữa sao?
Hơn nữa, tình trạng của anh ta còn nghiêm trọng hơn Thời Dương, và cả Trình Uyên.
Nhiều người hiểu được câu chuyện của Vương Hải Ba nên không khí trở nên rất nặng nề.
Trình Uyên suy nghĩ một chút nói: “Hải Ba, đúng không? Ngày mai ngươi đưa mẹ ngươi đi bệnh viện khám bệnh đi. Bệnh viện sẽ không thu tiền."
Điều này cũng không làm cho Vương Hải Ba phản ứng quá nhiều, ngược lại là kinh ngạc, ngoẹo cổ nhìn Từ Xuyên, dường như đang hỏi, người này là ai, tại sao lại mạnh miệng như vậy?
Từ Xuyên là một người 40 tuổi, nói về thông mình lanh lợi không thì để một bên, anh ta đã chứng kiến quá nhiều tai nạn của con người, vì vậy, anh ta lập tức hiểu ý của Vương Hải Ba, liền giới thiệu lại “Ngài ta là tân chủ tịch của bệnh viện chúng tôi."
Cái gì mới và không mới không phải là mấu chốt, mấu chốt là hai chữ chủ tịch.
Vương Hải Ba liền ngã xuống bái lạy, lần này không ai có thể ngăn cản.
Trình Uyên tiếp nhận, sau khi tiếp nhận nói: “Cô gái ây sau khi cứu xong, ngươi có thể đi theo tôi, tôi sẽ trả cho ngươi một khoản tiền lương đủ ngươi lòng. Nếu cô gái đó không cứu được, ngươi nên có nghĩa vụ và trách nhiệm với chuyện đó, và nên biết làm điều gì đầu tiên. “
Vương Hải Ba đương nhiên đồng ý.
Sự việc dường như đã kết thúc như thế này.
Tuy nhiên…
Một y tá vội vã vào phòng, vẻ mặt bối rối nói: “Không ổn rồi, người nhà bệnh nhân đến làm loạn."
Trình Uyên và Từ Xuyên nhìn nhau, Từ Xuyên nói: “Tôi sẽ xử lý."
Trình Uyên gật đầu, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Vương Hải Ba dường như cũng muốn đi theo, nhưng bị Trình Uyên đẩy ra, rồi nói “Ở trong cho tốt."
Nhiều người vây quanh phòng cấp cứu của bệnh viện Có bác sĩ, y tá và có cả người nhà bệnh nhân không biết làm gì đang nhao nhao trước sảnh phòng mổ.
“là Ai đụng phải cháu gái ta? Để hắn ra,DM hắn ta sẽ giết chết hắn!"
“Tôi nói cho các người biết, nếu con gái tôi không cứu được, tôi sẽ không bao giờ để cái bệnh viện của các ngươi được yên!"
“bồi thường đi!"
“Chuyện này, mà không có một triệu tám trăm NDT, chúng ta không bỏ qua!"
Trong một nhóm người, một phụ nữ đầu tóc bù xù và cùng một người đàn ông trung niên cao to náo loạn tại chỗ này.
Theo họ, người đàn ông trung niên này là chú ruột của bé gái bị đụng xe, còn người phụ nữ đầu tóc rối bù là mẹ của bé gái.
Từ Xuyên chen vào đám đông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: “Mọi người hãy bình tĩnh trước đã. Đây là phòng mổ, chúng ta có việc gì khoan đứng ở chỗ này nói đã,vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bác sĩ trong đó đang phẫu thuật. Chúng ta hãy vào phòng họp và nói đến vấn đề này được không?
“ngươi là ai vậy?" Người đàn ông cao to cường tráng, mặc quần áo thể thao đứng trước mặt Từ Xuyên, dùng ngón chỉ vào rồi hỏi Từ Xuyên.
Từ Xuyên nói: “Tôi là viện trưởng bệnh viện này."
Vừa nghe xong là viện trưởng, người đàn ông cường tráng này càng thêm hăng hái. “Viện Trưởng phải không?
viện Trưởng nói chuyện dễ dàng hơn. Đầu tiên, các ngươi giao hung thủ gây tai nạn ra cho chúng tôi. Thứ hai, chúng ta nói về việc bồi thường. “
“Đúng, giao người gây tai nạn ra!"
Tâm tình những người này quá kích động và tức giận.
Nhìn thấy bọn họ bừng bừng tức giận, Từ Xuyên không khỏi híp híp mắt.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, đây là phòng mổ, chúng ta có thể đến phòng họp bàn bạc về chuyện này." Từ Xuyên mặt không chút thay đổi nói, “Hơn nữa, chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, và cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ tai nạn giao thông đó là cũng đang trên đường đến đây. Mọi chuyện chờ cảnh sát xác định xong thì chúng ta tiếp túc đàm phán về vấn đề này. “
“Đừng có lôi cảnh sát mà hù dọa chúng tôi!" Người đàn ông mạnh mẽ đẩy Từ Xuyên ra, nghiêm khắc nói: “Nói thật cho các ngươi biết, huynh đệ của Lão Tử là ông chủ của Tập Đoàn Danh Thành, cho dù cảnh sát giao thông nhìn thấy hắn, cũng phải khách xáo với anh ấy vài phần, nếu các ngươi không muốn bị gây chuyện thì hãy làm theo lời của Lão Tử! “
“Các ngươi đã nghe chưa?"
Vừa nói hắn vừa dùng ngón tay chỉ chỉ vào ngực Từ Xuyên.
Nhưng lần này lại bị Trình Uyên bắt một phát.
Nắm lấy cổ tay hắn, liền liên lụy đến vết thương ở ngực của Trình Uyên, đau đến nhíu mày.
“Mẹ kiếp, mày là thằng nào?" Người đàn ông mạnh mẽ hất tay Trình Uyên ra, tức giận hỏi.
Trình Uyên khẽ cười nói: “ngươi nói huynh đệ ngươi là ông chủ của Tập Đoàn Danh Thành phải không"
“Ừ, vậy thì sao?" người đàn ông cường tráng đó chế nhạo, “Có phải sợ rồi không?
Trình Uyên chỉ vào Từ Xuyên hỏi “Vậy ngươi có biết huynh đệ của hắn là ai không?"
“Cmm ta không rảnh háng đi quan tâm đến huynh đệ của hắn, Lão Tử muốn tìm người gây tai nạn!" Người đàn ông mạnh mẽ tức giận nói.
Trình Uyên gật đầu. “Huynh đệ của hắn tên là Trình Uyên, là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông. Huynh đệ của hắn còn có một số anh em ở trên giang hồ, gọi là Đầu Từ trọc."
Nghe đến đây, người đàn ông đó lập tức chết lặng.
Không ai không biết biết thân phận của Tập Đoàn Cẩm Đông ở Tân Dương này, nhưng về phần Đầu từ trọc, ảnh hưởng có lẽ còn lớn hơn Tập Đoàn Cẩm Đông.
“Ngươi nói, ngươi không cần quan tâm sao? Không sao, ngươi không muốn gây chuyện, ngươi gọi đi, gọi huynh đệ ngươi tới đây đi, còn hắn cũng gọi huynh đệ của hắn, vậy thì để hai vị huynh đệ đó cùng nói chuyện xem sao, ngươi thấy có được không? "Trình Uyên hỏi.
“Cái này … cái này …" Người đàn ông cường tráng nháy mắt thấy ngu người ra.
Lúc này, Trình Uyên đột nhiên tức giận.
“CMM! Các ngươi có phải là con người nữa không?"
“Bên trong là con gái của các ngươi? Là cháu gái của các ngươi?"
“Tại sao cứ mở miệng ra là tiền, là tiền?"
“Viện trưởng Từ không có nói rõ cho các ngươi hay là các ngươi không nghe rõ?"
“Ở đây gây náo loạn sẽ ảnh hưởng đến kết quả của ca mổ, cmcm các ngươi không muốn tính mạng nữa sao!"
" Chẳng lẽ trong mắt các ngươi tiền quan trọng hơn mạng sống của con gái và cháu gái của các ngươi sao?"