Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 304
Chương 304: Tôi tên là Trình Uyên
“Ngươi muốn chết!"
Nghe được những lời này, Lương Siêu rốt cuộc không còn che dấu đầy“sát khí!", Nghiến răng nói từng chữ một.
“Tôi có tìm đến cái chết, cũng không tới phiên ngươi."
Trình Uyên ngây người nói, “Nếu tôi đối xử không tốt với An Tương, nếu cô ấy không vui, không như ý,thì cô ấy sẽ tự mình rời bỏ khỏi tôi, sau đó tôi sẽ buông tay. Đến lúc đó, ngươi có theo đuổi An Tương , tôi cũng sẽ không nói gì nữa. “
“Nhưng bây giờ cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi đang có một cuộc sống rất tốt đẹp, mà ngươi lại trơ trẽn đi tranh giành với vợ của tôi. ngươi có biết đây gọi là gì không?"
“Đây gọi là quấy rối!"
Lương Siêu bị chế nhạo,liền mỉa mai nói: “ngươi nói ngươi với An Tương đang có cuộc sống tốt đẹp? mà ngươi là một người giao đồ ăn thì có thể cho cô ấy được những gì? Với thân phận của ngươi bây giờ, nếu không có nễ mặt của An Tương, thì ngươi căn bản không xứng để bước chân vào căn biệt thư quá xa hoa thế này. “
Trình Uyên lại thản nhiên nói, “Tôi cùng An Tương đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, không liên quan gì đến thân phận của tôi, về phần tôi có thể cho cô ấy…"
Quay đầu Nhìn lại Bạch An Tương, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Tôi có thể cho cô ấy tất cả những gì tôi có, kể cả …"
Trình Uyên còn chưa nói xong, người khác đương nhiên không biết anh muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng Bạch An Tương biết, Mục Tư Nhã cũng biết.
Mặc dù Bạch An Tương đã mất đi một phần ký ức, nhưng những gì diễn ra ngày hôm đó ở khu nha Voi vẫn còn nguyên trong ký ức của anh.
Còn Mục Tư Nhã, chứng kiến một vụ cháy nhà hàng lúc ăn cơm.
Quả thật, nếu Bạch An Tương muốn, Trình Uyên thật sự có thể cho cô tất cả, thậm chí là … mạng sống của anh!
Những người không cùng nhau trải qua khoảng thời gian đau khổ đó, thì chỉ có thể trải qua những loại cảm xúc này.
Cũng giống như Trình Uyên hai năm trước, tưởng tượng về Bạch An Tương chỉ dừng lại ở trên thân thể của người cô.
“Về phần biệt thự mà ngươi đang nói đến, quá xa hoa sao?"
“Xin lỗi, những gì tôi nói trước đây đều là sự thật, loại biệt thự này tôi có rất nhiều."
Hai câu nói này của Trình Uyên quả thực có chút trọng lượng, nếu câu đầu tiên còn tình cảm, thì câu thứ hai không khỏi khiến người ta cảm thấy mặt mũi sưng vù, đơn giản chính là khoác lác.
Lương Siêu suýt chút nữa bị anh chọc cho tức giận liền nói. “Đồ một thằng giao đồ ăn chết tiệt, vậy mà cũng có thể khoe khoang!"
“còn có thể nấu ăn …" một bạn nữ thì thầm.
Lương Siêu hung dữ trừng cô một cái, cô sợ hãi rụt cổ lại.
…
“Quá kích, quá kích động…"
Lúc này, Chu Kiệt lão tổ đứng lên, nói giải hòa vào lúc này.
Bản thân về việc nấu nướng này là do hắn ra, đương nhiên hắn không thể im lặng được, đành phải cười haha rồi nói: “Mọi người đều là bằng hữu của nhau, đừng vì một chuyện nhỏ nhặt này mà làm tổn thương sự hòa khí của nhau."
“Hừ!" Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là nhắm vào Trình Uyên.
Hắn nhất định phải nễ mặt thể diện của Chu Kiệt một chút.
Trình Uyên nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Chỉ là Chu Kiệt nhìn những món ăn ngon hấp dẫn trong thùng rác, thở dài. “Ai gù, người trẻ tuổi thật là bốc đồng, món ngon như vậy … thật phí phạm."
Trình Uyên nhàn nhạt đáp: “Món ăn này, cả đời này tôi chỉ nấu cho vợ ăn."
Nghe vậy, nụ cười của Chu Kiệt đông cứng ở trên mặt.
Bạch An Tương sửng sốt.
Nhiều bạn học nữ không khỏi ghen tị và ghen ghét với Bạch An Tương.
Ngược lại, trong suy nghĩ của bọn họ, Trình Uyên có phải là giao đồ ăn cũng không thành vấn đề nữa rồi.
Hạnh phúc của một người phụ nữ là gì, chuyện này có lẽ trăm người cũng hiểu, nhưng có một chân lý bất biến, đó là tìm được một người đàn ông thật lòng nguyện lòng đối xử tốt với mình, và rồi ôm mình vào trong lòng, chiều chuộng cả đời.
Ai mà không ham muốn như vậy?
Về phần Chu Kiệt …
Trình Uyên trong lòng giễu cợt, từ lúc ngay từ đầu, anh đã không muốn lão già Chu Kiệt ăn đồ của chính mình.
Có người thèm muốn vợ của người khác, thế mà lão già này còn giúp,vậy thì Trình Uyên sao lại phải nấu đồ ăn cho hắn ăn được?
Trong lòng chỉ có một lời nói làm được, sẽ không cho ngươi ăn, dám tham lam đến vợ người vợ khác.
Đi tới đầu bếp mập, Trình Uyên nhìn hắn cười.
Đầu bếp mập rùng mình một cái và cười ngượng ngùng “cái … cái đó …"
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, đều đột nhiên lấy lại tinh thần tỉnh táo.
" Có chơi có chịu!"
“Đúng vậy, dù sao cũng là đầu bếp hạng nhất quốc gia, làm sao có thể nói không giữ lời?"
“Nhanh bái sư đi…"
Giữa tiếng ồn ào của đám đông, người đầu bếp béo càng xấu hổ hơn, khuôn mặt béo tròn, gần như biến thành một tấm vải đỏ.
“Cái đó… Được rồi, ta nói được thì làm được!" Đầu bếp mập một mặt không thèm đếm xỉa thần sắc “Từ hôm nay, ngươi là sư phụ của ta."
Nghe đến đây, mọi người đều sửng sốt.
Trình Uyên càng nhíu mày, tự hỏi: “Như vậy thì qua loa quá? Không phải bái sư là phải quỳ xuống sao?"
“Nhóc con, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!" Đầu bếp mập đỏ mặt nổi nóng nói: “Gọi ngươi một tiếng sư phụ đã đủ nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi là một tên giao đồ ăn hèn mọn. Tin hay không, ngay cả công việc của ngươi đều không gánh nổi?
Trình Uyên cười hỏi hắn: " Ta là làm gì thì kệ ta chứ. Ai bảo ngươi vừa rồi nói rằng muốn bái ta làm thầy? Chẳng lẽ là đầu bếp hạng nhất quốc gia nói chuyện như cái rắm vậy sao?"
Đầu bếp béo cứng ở cổ họng, hắn liền đáp trả, “Ta đã gọi ngươi là sư phụ, thì ngươi đã trở thành sư phụ của ta rồi còn gì nữa!"
“Nhưng ta không nói nhận ngươi!" Trình Uyên nói.
“…" Đầu bếp béo.
Những người khác cũng bối rối.
Không biết Trình Uyên đang giở trò gì nữa.
“Ta không nhận ngươi, vậy có nghĩa là ngươi nói vẫn không giữ lấy lời."
“Con mẹ nó …" Người đầu bếp béo không nói nên lời.
Hắn nói nếu Trình Uyên có thể làm món đó, thì hắn sẽ bái sư Trình Uyên làm thầy, coi đầu bếp hạng nhất quốc gia đi bái sư một người giao đồ ăn là thầy,cái này không biết cất mặt mũi đi đâu cho hết, đối với người giao đồ ăn không phải là một vinh dự lớn sao?
Ai có thể nghĩ rằng anh lại nói lời không thu nhận?
“Ngươi muốn bái ta làm thầy, phải tuân theo quy củ của ta chứ." Trình Uyên nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống khấu đầu."
Đầu bếp mập xắn tay áo lên, như sắp muốn đánh nhau, “ngươi dám đùa giỡn với ta?"
Khi Lương Siêu nhìn thấy Trình Uyên cùng đầu bếp mập tình thế thế này, hắn ta lập tức không khỏi mừng thầm trong bụng một cái, không những không tiến lên ngăn cản mà còn đổ thêm dầu vào lửa, nói: " Nam nhi dưới đầu gối là vàng. Chỉ có thể lạy trời lạy đất lạy cha mẹ. với tiểu tử này, thì ….. “
Nghe vậy, đầu bếp mập càng không khỏi quỳ xuống.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới lúc này Chu Kiệt lại đột nhiên nói với Trình Uyên, “bái sư học nghệ, có thể so sánh với cha mẹ. một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Đây là chuyện bình thường, không có việc gì mà không nên hay nên."
“…"
Lương Siêu ánh mắt hơi híp lại, thật sự không dám trái ngược ý với Chu Kiệt lão gia, liền cùng ông nở nụ cười.
“Chu Lão gia nói phải lắm, là tôi hơi lệch về đạo lý."
Lúc này, đầu bếp mập ngẩn người ra.
Một nhóm người đang hóng hơt cũng la lên “quỳ xuống, quỳ xuống …!"
“bái sư bái sư …!"
Trình Uyên nhìn chằm chằm Chu Kiệt cười nói.
“Thôi, thôi, hôm nay Lão Tử không muốn mất mặt."
Vừa nói, đầu bếp béo vừa quỳ xuống trước mặt Trình Uyên, nói: “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy."
“Ừm, được rồi, đứng dậy đi." Trình Uyên cười nói, “về sau nếu có người bắt nạt ngươi, ngươi có thể xưng danh của vi sư ra,lúc đó có thể hóa giải chuyện giữ hóa lành. “
“Ta tên là Trình Uyên!"