Đỉnh Cao Phú Quý
Chương 117
Chương 117 Dân cô ta đến khách sạn
“Tôi muốn trước khi anh giết tôi, anh có thể giúp tôi làm một chuyện, tôi trả cho anh mười triệu." Trình Uyên giải thích: “Đương nhiên, trước tiên tôi sẽ trả cho anh ba triệu tiền đặt cọc" Trần Thành chậm rãi thọc tay vào túi áo hoodie, lông mày nhíu chặt: “Chuyện gì?" Trình Uyên nói: ‘Ngày hôm qua, anh đuổi theo sát thủ xông vào nhà tôi, chỉ có anh đã từng nhìn thấy gương.
mặt của hắn ta, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi tìm được hắn ta, đồng thời dẫn hắn ta đến gặp tôi, tôi muốn hắn ta phải sống" Anh nghĩ rồi, nếu những bột phấn kia là thành phần của thuốc độc, nói cách khác tên sát thủ kia đến nhà anh chẳng qua chỉ để hạ độc, điều này cũng giải thích được lý do tại sao sát thủ lại thừa dịp đến vào lúc trong nhà không có ai.
Mà khi hắn ta bỏ độc, bị Trần Thành nhìn thấy, cho nên không cẩn thận làm rơi một ít xuống bàn. Trần Thành cho rằng tên sát thủ kia đến cướp mối làm ăn của mình, đương nhiên không để yên.
Sau đó, khi anh và Bạch An Tương về nhà, Bạch An Tương uống nửa cốc nước kia.
“Không giết người sao?" “Không giết người." Trần Thành nhíu mày nói: “Không giết người rất phiền toái, phải thêm tiền" Trình Uyên nghe vậy vênh mặt lên, để lộ cần cổ, trưng vẻ anh cứ giết tôi đi.
Trần Thành thấy vậy mím chặt môi nhìn chằm chằm.
Trình Uyên.
Một lát sau, anh ta thở dài nói: “Mặc cả xong." Sau khi Trần Thành rời đi, Trình Uyên không kiềm được.
thở phào nhẹ nhõm, áo lót cũng ướt đẫm.
Anh đang đánh cược, đánh cược lòng tham của con người, đánh cược không ai có thể vượt qua đồng tiền.
Cũng may, anh đánh cược đúng rồi.
Lúc đó sở dĩ đẩy Bạch Long đi, là muốn Trần Thành xuất hiện, vì chỉ có Trần Thành mới từng nhìn thấy gương mặt kẻ hạ độc kia. Nếu Bạch Long không đi, anh không liên hệ được với Trần Thành, Trân Thành cũng không dám bước ra.
Làm xong chuyện này, cũng nên vào việc chính rồi.
Bạch Sĩ Câu nói, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, không được tùy tiện bị biểu hiện giả dối trước mắt che giấu, bây giờ có biểu hiện giả dối gì? Biểu hiện giả dối chính là Tập đoàn Trích Thủy, cũng là sự thay đổi của Tiêu Mục sao? Bạch Sĩ Câu nói người trẻ tuổi nên có chút cảm xúc, khi nên phẫn nộ thì phải phẫn nộ, như vậy lửa cháy mới càng to? Đốt lửa sao? Tại sao lại đốt lửa? Tại sao lại đốt? Trình Uyên lại hoàn toàn không biết gì hết, cho nên bây.
giờ chuyện anh phải làm là đi do thám nguồn gốc.
“Tử Yên, giúp tôi điều tra động thái sắp tới của Tập đoàn Trích Thủy: Trình Uyên gọi điện thoại cho Vương Tử Yên: “Bây giờ còn sáu tiếng nữa sẽ đến năm giờ, đến lúc đó, tôi hy vọng có thể nhìn thấy những thứ mình muốn" “Vâng!" Vương Tử Yên vội vàng đáp lại.
Sau đó, Trình Uyên quay về Tập đoàn Tuấn Phong.
Buổi chiều lúc bốn giờ, Vương Tử Yên gõ cửa phòng làm việc của Trình Uyên, bước vào đưa tài liệu cho Trình Uyên.
“Chủ tịch, đây là động thái gần đây của Tập đoàn Trích Thủy" Vương Tử Yên nói.
“Ngoại trừ việc mới thu mua Tập đoàn Lương Câu và chuẩn bị thu mua Công ty Trái cây Bạch Thị ra, Tập đoàn Trích Thủy gần như tập trung tất cả nguồn lực ở khía cạnh vật liệu xây dựng, toàn bộ ba mươi tám công xưởng sản xuất tấm giữ nhiệt trong toàn thành phố thì Tập đoàn Trích Thủy thuê ngắn hạn mười tám công xưởng rồi" “Mà tấm giữ nhiệt chính là hạng mục bỏ trống duy nhất của tập đoàn chúng ta, Vịnh Ánh Trăng thì sắp xây dựng xong, chúng ta sử dụng sản phẩm của tất cả ba mươi †ám công xưởng sản xuất tấm giữ nhiệt, trong chỗ này bao gồm cả mười tám công xưởng của Tập đoàn Trích Thủy" “Nhưng điểm đáng nghỉ chính là, bọn họ thuê rồi sản xuất lại, vô hình trung điều này khiến giá thành sản phẩm cao hơn rất nhiều, nhưng hàng cung cấp cho chúng ta, lại không khác gì với những công xưởng khác." Trình Uyên nghe vậy không kiềm được nhíu mày, đồng thời cũng nghĩ đến một vấn đề khác.
“Đi điều tra, có phải hai mươi công xưởng còn lại cũng cho thuê hết rồi không?" Vương Tử Yên nghe vậy lập tức kinh hãi, vội vàng gật đầu đi điều tra.
Một tiếng sau, Vương Tử Yên bước vào phòng làm việc của Trình Uyên, nói: “Điều tra xong rồi, quả thật đúng như Chủ tịch nói, ba mươi tám công xưởng sản xuất tấm giữ nhiệt trong toàn thành phố đều chỉ đang bị mượn xác đẻ trứng. Hai mươi công xưởng còn lại đã bị Tập đoàn Long Đẳng thuê rồi." Trình Uyên dường như hiểu ra chuyện gì đó.
“Đi, đến giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng." Gọi Vương Tử Yên theo, bọn họ gấp rút chạy đến công trường giai đoạn hai của Vịnh Ánh Trăng.
Sau khi đến, Trình Uyên phát hiện nhà tầng của công.
trường quả thật đều dùng tấm giữ nhiệt, hơn nữa có rất nhiều tầng đã dùng hơn nửa rồi.
Người phụ trách công trường đã được Vương Tử Yên gọi điện thoại thông báo từ trước, nhìn thấy bọn họ thì vội vàng chạy đến.
“Trợ lý Vương." Người phụ trách công trường là một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, tên là Trương Phát, Trương Phát đưa cho Trình Uyên và Vương Tử Yên mỗi người một chiếc mũ bảo hiểm.
“Tấm EPS cách nhiệt để ở đâu hết rồi?" Trình Uyên hỏi.
Trương Phát khựng lại một lát, nghi ngờ hỏi Vương Tử Yên: “Vị này là?" Vương Tử Yên nói thẳng: “Ông không cần phải biết, trả lời là được." Trương Phát nghe vậy vội vàng gật đầu, ông ta không dám đắc tội với Vương Tử Yên, hơn nữa nhìn bộ dạng Vương Tử Yên cũng rất cung kính với người thanh niên trước mặt này, đương nhiên không dám bất lịch sự.
“Mời sang bên này" Vòng qua công trường đang hùng hục xây dựng, Trương Phát dẫn Trình Uyên và Vương Tử Yên đi đến nơi chứa hàng hóa, thật ra chính là một cửa hàng đã xây xong nhưng đang bỏ trống.
Sau khi đi vào phát hiện tấm EPS cách nhiệt chất đầy đại sảnh cửa hàng, nhưng kỳ lạ là những tấm vật liệu này bị chia thành hai chồng, bên trái rõ ràng đã hết sạch, mà bên phải lại gấp đôi giống như ngọn núi nhỏ.
“Những thứ này đều dùng hết cả sao?" Trình Uyên hỏi.
Trương Phát vội vàng nói: “Thông thường khi mua hàng công ty chúng tôi đều mua nhiều hơn một chút, những thứ còn thừa sẽ dùng cho những công trình khác, như vậy sẽ tránh khỏi tình huống hàng hóa bị thiếu hụt bất ngờ" Trình Uyên đi tới, lần lượt lấy mỗi bên một tấm bày ra, cẩn thận so sánh một chút, sau đó ném cho Vương Tử Yên nói: “Quay về kiểm tra vấn đề chất lượng" Vương Tử Yên đáp lời, vội vàng bỏ hai tấm vào trong túi xách.
Trình Uyên lại hỏi Trương Phát: “Tại sao lại dùng bên này nhiều hơn?" Trương Phát nghe vậy đột nhiên có vẻ hơi hoảng. Ông ta kéo cơ mặt cười khan hai tiếng, hàm hồ nói: “Trong lúc sử dụng, đều do tự các công nhân di chuyển, họ cũng di chuyển tùy ý thôi, về phần dùng ở đâu không dùng ở đâu, thật ra tôi cũng không để ý lắm" Từ nụ cười lúng túng kia, Trình Uyên đột nhiên cảm thấy Trương Phát này có vấn đề, nhưng mà anh cũng không thể hiện ra ngoài.
Sau khi quay về Tuấn Phong, đã là gần bảy giờ tối, các công nhân viên trong tập đoàn cơ bản đều đã tan tầm hết rồi.
Trình Uyên không xuống xe, chỉ hỏi Vương Tử Yên: “Tối nay có việc gì không?" Vương Tử Yên nghe vậy, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, gương mặt nhỏ nhân đột nhiên cảm thấy nóng bừng không chịu được.
Anh ta định làm gì? Anh ta định dẫn mình đi ăn cơm? Sau đó xem phim? Sau đó… Thuê phòng sao? Không, mình không thể làm như vậy được, anh ta có vợ Tồi.
Có thể nói, giờ phút này nội tâm Vương Tử Yên hoạt động vô cùng sôi nổi, cô ta định từ chối, nhưng mà lời thốt ra khỏi miệng lại là: “Không… Không có việc gì." Trình Uyên nghe vậy gật đầu, anh cũng không chú ý đến sự thay đổi trên mặt Vương Tử Yên, nói: “Tôi dẫn cô đến một nơi." Đi đâu? Vương Tử Yên cảm thấy trái tim mình sáp nhảy ra ngoài rồi.
Từ ngày Trình Uyên giúp nhà cô ta trả tiền, còn bênh vực.
cô ta trước mặt mọi người, sau khi khiển trách ba mẹ cô †a xong, cảm giác của Vương Tử Yên đối với Trình Uyên đã đến mức độ chính cô ta cũng không thể nói được, cô †a nghĩ, cho dù Trình Uyên thật sự muốn làm thế này, thế kia với cô ta, cô ta… cũng chấp nhận.
“Được" Vương Tử Yên thẹn thùng cúi đầu.
Đầu tiên Trình Uyên dùng điện thoại di động gửi tin nhắn, một lát sau mới lái xe, thật sự dẫn Vương Tử Yên đến khách sạn.