Điểu Ngữ Chuyên Gia
Chương 17: Cuộc sống hạnh phúc (trung)
“Tiểu Tề càng ngày càng bất công." Tiểu Ba ở trong ***g than thở, “Trước kia hắn nấu cơm bao giờ cũng chừa chút thức ăn cho chúng ta."
Bạch Tề quay đầu lại lườm hai tiểu tử trong ***g sắt: “Còn một chút vụn lạp xưởng, muốn ăn thì nghe lời một chút."
“Lão bà, ngươi xem hắn, hắn đúng là có lão bà quên sủng vật." Tiểu Ba giả bộ gào khóc, còn cố gắng cọ lên người Tiểu Phỉ, cũng không biết là đang tìm an ủi hay đang sỗ sàng.
“Im lặng chút đi, đừng quấy rầy ta xem phim!" Tiểu Phỉ đang hết sức chăm chú nhìn TV, không kiên nhẫn húc húc Tiểu Ba đang nháo sự, còn mình thì mở to đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình TV.
Bạch Tề cười nhạo nó: “Chủ nhân không thương, lão bà không yêu, đúng là tội nghiệp."
Trầm Duệ Tu đang cố gắng ăn mì trường thọ tình yêu, ngẩng đầu nhìn Bạch Tề, cố gắng nuốt mì, hỏi: “Chúng nó đang nói gì?"
“Nói ta trọng sắc khinh bạn." Bạch Tề tóm tắt đối thoại.
“Nếu trọng sắc khinh bạn thật thì tốt rồi….." Trầm Duệ Tu nói thầm một câu, bị Bạch Tề lườm một cái, lại thành thành thật thật đi ăn mì.
“Lão bà, ta cảm thấy hắn cũng là sợ vợ!" Tiểu Ba dậm chân nói với Tiểu Phỉ.
“Giờ ngươi mới biết? Đàn ông đúng là chậm chạp." Tiểu Phỉ tức giận nói, tiện thể đem Tiểu Ba đang che khuất tầm mắt nó đá ra. Trên mông Tiểu Ba trúng một cước, oán giận đi ra ngồi xổm ở một góc của ***g sắt, thì thầm nói: “Ghét nhất bạo lực gia đình."
Cuộc đối thoại trên Bạch Tề quyết định coi như không có, đánh chết cũng không nói.
Cũng may Trầm Duệ Tu không hỏi, thành thành thật thật gắp mì ăn.
“No rồi." Trầm Duệ Tu nhìn phần mì còn thừa lại non nửa, khó xử nói.
Bạch Tề nhìn thoáng qua chỗ mì còn thừa: “Còn thừa một chút, ăn thêm một chút đi, một năm mới có một lần hiếm lắm đấy."
Trầm Duệ Tu cười khổ một chút, xoa xoa cái bụng chuẩn bị tái chiến.
“Lão bà lão bà, chúng ta thì còn đang đói bụng đã có người ăn no muốn chết, ta cảm thấy chênh lệch giàu nghèo thực làm người ta bi phẫn!" Tiểu Ba lại bắt đầu quấy rầy lão bà của chính mình.
Tiểu Phỉ vốn đang chăm chú xem TV, rốt cục chịu không được: “Ngươi phiền quá a, không phải cũng chỉ là ta không nấu cơm cho ngươi thôi sao, đây là kỹ năng của con người, ta làm sao làm được a! Còn lầm bầm thì đói chết luôn đi!"
“Lão bà ta không phải ý này a…………." Tiểu Ba ủy khuất muốn thanh minh, lại bị ánh mắt hung ác của Tiểu Phỉ dọa, thành thành thật thật ngồi ở góc ***g sắt, lại tức giận quanh sang lườm cái kẻ đang ăn quá no kia.
Vừa vặn tới lúc quảng cáo, Tiểu Phỉ rốt cục nhớ tới tên đáng thương ngồi góc ***g bị nó quên đi kia, quay đầu lại liếc nhìn nó một cái. Tiểu Ba vẻ mặt buồn bã tội nghiệp nhìn nó.
Tiểu Phỉ cũng cảm thấy có chút quá đáng, nhảy nhảy lại gần nó, dùng mỏ cọ cọ má Tiểu Ba: “Được rồi được rồi, một con chim đực, bộ dáng ủy khuất như vậy không sợ người ta chế giễu, lần sau không tranh hạt dẻ với ngươi, ân?"
“Đừng hung ta…"
“Ta hung ngươi sao?" Tiểu Phỉ hùng hồn.
“Được rồi, ta biết, đó là giáo dục tình yêu……….." Tiểu Ba tự mình an ủi.
“Hai tiểu tử kia lại đang nói thầm cái gì?" Trầm Duệ Tu rốt cục đem số mì còn lại nuốt vào bụng, vì biểu đạt thành ý của mình, hắn còn uống hết nước, và bây giờ thì đang nhăn mặt khó chịu mà xoa xoa bụng.
“Họa bính sung cơ (an ủi bằng ảo tưởng) và giáo dục tình yêu." Bạch Tề khái quát vài câu.
“Ta chỉ cảm thấy Tiểu Ba suốt ngày bị bắt nạt."
“Nó như thế gọi là mọi chuyện đều nghe lời lão bà, mọi chuyện lão bà làm chủ."
“………Thê nô?"
“Ngươi hiểu vậy cũng được."
Tiểu Ba trong ***g sắt cũng không đồng ý: “Ta này gọi là tôn kính yêu thương lão bà!"
Mặt Bạch tề không chút thay đổi chỉ vào Tiểu Ba nói: “Những kẻ sợ vợ bình thường đều thanh minh như vậy, này càng không cách nào che dấu bản chất thê nô."
“Thanh minh cái gì?" Trầm Duệ Tu nghe không hiểu Tiểu Ba vừa rồi hò hét cái gì, đành phải xin chuyện gia phiên dịch giúp đỡ.
“Nó nói đây là tôn kính yêu thương lão bà."
Trầm Duệ Tu có chút đồng tình liếc nhìn nó một cái, ánh mắt này làm cho nội tâm Tiểu Ba vô cùng bi phẫn.
“Nhìn cái gì, chưa thấy ai sợ vợ sao, chán ghét chán ghét chán ghét! Động vật đều rất tôn trọng giống cái, con đực nào biết lấy lòng con cái mới có thể duy trì nòi giống!" Tiểu Ba tức giận vỗ cánh nhảy tới nhảy lui trong ***g, bất quá không ai để ý tới nó.
Bạch Tề bĩu môi, nhiệm vụ sinh sản hậu đại với y mà nói đã là không có khả năng.
Quả nhiên ứng nhgiệm, khi đó nghe được hai con chim sẻ kia nói: đầu bạc răng long, đoạn tử tuyệt tôn.
“Ngươi không ăn sao?" Trầm Duệ Tu thấy trong bát Bạch Tề còn non nửa, không khỏi hỏi.
“ Có lẽ nhìn ngươi ăn no như vậy, làm ảnh hưởng tới ta." Bạch Tề thờ dài nói, “Bây giờ giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ, vì tốt cho bụng ngươi, đi rửa chén đi."
Trầm Duệ Tu nhìn chén đĩa đầy bàn hỏi han: “Chắc ta không phải người đầu tiên phải rửa bát trong ngày sinh nhật chứ?"
“Tóm lại sẽ không là người cuối cùng." Bạch Tề trấn tĩnh nói.
Trầm Duệ Tu nhún nhún vai, vừa bưng chén đĩa vừa nói: “Ta có chút hối hận không mua máy rửa chén."
“Bởi vì bình thường đều là ta rửa." Bạch Tề thản nhiên nói.
Trầm Duệ Tu ai oán nhìn y: “Hôm ngươi sinh nhật ta rửa giúp ngươi."
Khóe miệng Bạch Tề cong lên: “Ngoan."
“Rửa chén có được thưởng không?" Trầm Duệ Tu vẫn chưa hết hy vọng.
Bạch Tề gật đầu: “Có."
Mắt Trầm Duệ Tu sáng rực lên, bưng chén đĩa lên nhét vào bồn rửa chuẩn bị lao động.
Bạch Tề hít sâu một hơi, nhìn nhìn đồng hồ báo thức. Trong nhà bếp truyền đến tiếng nước ào ào, cùng với thanh âm tích tắc tích tắc của đồng hồ, trong phút chốc có một sự yên tĩnh khôn kể.
“Tiểu Tề." Giọng nói của Trầm Duệ Tu bỗng nhiên truyền ra từ phòng bếp, mang theo một chút trêu chọc, “Ngươi đang suy nghĩ buộc nơ lên người tặng cho ta làm quà sinh nhật sao?"
Chuyện đang rối rắm trong lòng bỗng nhiên bị nói toạc, Bạch Tề lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, động tác quá mạnh suýt nữa thì đổ ghế dựa.
Trên gương mặt Trầm Duệ Tu mang theo một nụ cười làm cho người khác sởn da gà, hắn tựa vào khung cửa nhà bếp: “Ngươi có thể suy nghĩ thong thả, số chén đĩa này rất khó xử lý, ta cảm thấy ta ít nhất còn mất hơn mười phút nữa." Nói xong còn giơ lên cái đĩa dính đầy bọt trên tay.
Bạch Tề yên lặng đứng dậy, đem hai con vẹt đang cười nhạo y nhốt vào thư phòng, chính mình thì tìm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Đây tuyệt đối sẽ là lần tắm mà Bạch tề cảm thấy rối rắm nhất, chủ yếu là nghĩ đến sau một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện không hợp với trẻ em y liền cảm thấy không khí có chút không đủ dùng.
Từ sau chuyện bắt cóc xảy ra bọn họ liền chính thức ở cùng một chỗ, ngẫu nhiên Bạch Tề cũng sẽ ngủ lại nhà Trầm Duệ Tu, nhưng chính y cũng không thể tin rằng bọn họ thế nhưng….. chưa từng làm.
Một quan hệ nam nam thuần khiết như thế làm Bạch Tề cảm thấy rất không bình thường, không từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, trong loại hoàn cảnh coi như ở chung một nửa này mà hai người vẫn “tương kính như tân" (lịch sự, giữ kẽ) như vậy……..Này này này…….quả thực rất không thích hợp.
Có hôm Bạch Tề lo lắng không yên, nói xa nói gần ám chỉ với Trầm Duệ Tu, Trầm Duệ Tu tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn y, liền hỏi một câu: “Ngươi chuẩn bị tốt?"
Bạch Tề tháo chạy ngay tức khắc.
Câu hỏi của Trầm Duệ Tu trúng ngay mấu chốt, y quả thật chưa chuẩn bị tốt. Tuy rằng Trầm Duệ Tu người này thường xuyên quần áo không chỉnh xuất hiện trước mắt y, y xao động nhiều nhưng cũng có chút sợ hãi.
Tắt nước, lau khô thân thể mặc áo ngủ, Bạch Tề nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Thanh niên dưới ánh đèn nhu hòa có chút gầy, trên tóc có lây dính mấy giọt nước, dọc theo má chảy xuống.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ, thanh âm của Trầm Duệ Tu từ ngoài cửa truyền đến.
“Ta đều sắp hoài nghi ngươi có phải chết chìm trong đó không."
Mặt Bạch Tề không chút thay đổi, mở cửa ra, đi vòng qua Trầm Duệ Tu rồi lập tức nằm lên trên giường.
“Đến đây đi!"
Giọng điệu giống như sắp hy sinh anh dũng làm cho Trầm Duệ Tu có chút bất đắc dĩ. Hắn ngồi xuống bên cạnh vuốt ve sợi tóc có chút ướt át của Bạch Tề: “Ta cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
Ánh mắt đang nhắm lại của Bạch Tề mở ra, yên lặng nhìn Trầm Duệ Tu.
Khóe miệng Trầm Duệ Tu cong lên: “Đây là làm tình, chứ không phải tra tấn."
Sắc mặt Bạch Tề thiên biến vạn hóa, theo y biết lần đầu tiên của đồng tính cũng không khác tra tấn là mấy.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của Bạch Tề, Trầm Duệ Tu mỉm cười sờ sờ trán y, từ tủ đầu giường lấy ra một vật nhét vào trong tay y: “Vậy lần đầu tiên để ngươi đến vậy."
Lọ gel trơn trong tay lành lạnh, Bạch Tề ngơ ngác nhìn, lại khó có thể tin nhìn Trầm Duệ Tu đang chủ động nằm xuống: “Ngươi……..ngươi để ta tới?"
Trầm Duệ Tu ân một tiếng, vô cùng chủ động tự cởi cúc áo lộ ra làn da màu mật ong khỏe mạnh, nụ cười trên mặt mang theo chút ái muội ở dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, ánh mắt Bạch Tề gắt gao theo dõi những ngón tay thon dài của hắn, cúc áo cởi ra, hiện ra xương quai xanh tinh tế, sau đó là nhũ thủ như ẩn như hiện trước ngực.
Bạch Tề nuốt nước miếng ực một cái, tay cầm lọ gel lại càng nắm chặt.
Trầm Duệ Tu dựa vào đầu giường mỉm cười: “Cởi giúp ta."
Loại thời điểm này ngoan ngoãn mới là bản năng, Bạch Tề như con sói đói đang rình mồi ngồi lên đùi Trầm Duệ Tu, cắn lên miệng hắn. Trầm Duệ Tu cúi đầu nở nụ cười một tiếng, đè lại gáy y làm sâu thêm nụ hôn này.
“Ngô……" Khi hai đôi môi hòa quyện, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng, bàn tay linh hoạt của Trầm Duệ Tu cởi ra chiếc áo ngủ trên người Bạch Tề, áo bị kéo xuống bên hông, Bạch Tề rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp, miễn cưỡng tránh ra nụ hôn nồngnhiệt của Trầm Duệ Tu thở hào hển nói: “Không phải ngươi đã nói để cho ta tới?"
Trên môi Trầm Duệ Tu vì dính nước mà trở nên ẩm ướt, hắn mỉm cười, vươn đầu lưỡi liếm môi: “Ngươi tiếp tục." Nói xong ung dung tùy ý Bạch Tề giày vò.
Có lẽ vẻ mặt bàng quang của Trầm Duệ Tu cộng thêm nụ cười ái muội làm cho Bạch Tề có chút xấu hổ, y cảm thấy đây là một loại cười nhạo. Bạch Tề cắn một ngụm lên xương quai xanh của Trầm Duệ Tu, lại cắn lại liếm lên hầu kết của hắn, chính là Trầm Duệ Tu cũng không có chút động tình, ngược lại còn cười nhẹ.
“Ngươi cười cái gì?" Bạch Tề chán nản hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy dựa theo tốc độ của ngươi, đến hừng đông cũng chưa chắc đã làm xong." Trầm Duệ Tu dựa lưng vào gối đầu mềm mại, bộ dáng tựa như đang xem kịch vui.
Ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng ôn hòa ấm áp, hai hàng lông mi dài trên mặt Trầm Duệ Tu giống như hai cái bàn chải nhỏ, nụ cười vừa ái muội vừa dung túng giờ phút này của hắn lại bởi vì đôi môi hơi sưng mà hiện ra chút tình sắc, hơn nữa quần áo hắn nửa kín nửa hở, bộ dáng như mặc quân đến hái, Bạch Tề cảm thấy người này quả thật chính là yêu nghiệt quyến rũ.
Bạch Tề hít sâu một hơi chuẩn bị tái chiến, lần này mục tiêu là ngực Trầm Duệ Tu. Bởi vì căng thẳng mà bàn tay chảy mồ hôi, tay Bạch Tề ở trên ngực Trầm Duệ Tu sờ tới sờ lui, Trầm Duệ Tu sủng nịch tùy ý y làm bừa – nhưng kỹ thuật của người này …. thật sự là rất không xong.
Đầu lưỡi liếm qua nhũ tiêm, Bạch Tề thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Trầm Duệ Tu, trên mặt người này vẫn là cái nụ cười khiến người ta nổi da gà.
“Ngươi phối hợp một chút được chứ?" Bạch Tề rốt cục thẹn quá thành giận.
Trầm Duệ Tu rất ủy khuất hỏi lại: “Ta còn chưa phối hợp đủ sao?"
Bạch Tề nghẹn họng, ủ rũ dựa lên người hắn, Trầm Duệ Tu giống như bị đâm đến, người run lên một chút, hít vào một hơi thật sâu.
“Sao vậy?" Bạch Tề giật mình ngồi dậy nhìn hắn.
Trầm Duệ Tu chỉ chỉ vết thương cũ trên vai, Bạch Tề sửng sốt, đó là vết thương vào lần bắt cóc, Trầm Duệ Tu bị trúng đạn vào vai, may mà viên đạn ở lại trong cơ thể, ngay cả bệnh viện cũng không cần đi, chỉ băng bó một chút là xong, nhưng tay trái cũng vì vậy mà có đoạn thời gian không thuận tiện lắm.
“Có đau lắm không?" Bạch Tề lo lắng hỏi han.
“Không có việc gì, không chạm vào là được." Trầm Duệ Tu an ủi nói, “Nếu khiến ngươi mất hứng, ta thực có lỗi."
Bạch Tề càng nói không ra lời, bầu không khí lập tức có chút lạnh.
“Vẫn là……..ngươi đến đi, ta sợ như thế làm đau ngươi." Bạch Tề cúi đầu nhỏ giọng nói.
Độ cong nơi khóa miệng Trầm Duệ Tu dần dần kéo rộng: “Ngươi không cần…….."
“Hôm nay cũng là sinh nhật ngươi." Bạch Tề ngắt lời nói, “Ngươi tới đi."
Nói xong cũng không phân trần đem lọ gel trong tay trả lại cho Trầm Duệ Tu.
Trầm Duệ Tu nâng lên cằm Bạch tề, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu: “Cung kính không bằng tuân lệnh."
———————————————————————–
Bạch Tề quay đầu lại lườm hai tiểu tử trong ***g sắt: “Còn một chút vụn lạp xưởng, muốn ăn thì nghe lời một chút."
“Lão bà, ngươi xem hắn, hắn đúng là có lão bà quên sủng vật." Tiểu Ba giả bộ gào khóc, còn cố gắng cọ lên người Tiểu Phỉ, cũng không biết là đang tìm an ủi hay đang sỗ sàng.
“Im lặng chút đi, đừng quấy rầy ta xem phim!" Tiểu Phỉ đang hết sức chăm chú nhìn TV, không kiên nhẫn húc húc Tiểu Ba đang nháo sự, còn mình thì mở to đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình TV.
Bạch Tề cười nhạo nó: “Chủ nhân không thương, lão bà không yêu, đúng là tội nghiệp."
Trầm Duệ Tu đang cố gắng ăn mì trường thọ tình yêu, ngẩng đầu nhìn Bạch Tề, cố gắng nuốt mì, hỏi: “Chúng nó đang nói gì?"
“Nói ta trọng sắc khinh bạn." Bạch Tề tóm tắt đối thoại.
“Nếu trọng sắc khinh bạn thật thì tốt rồi….." Trầm Duệ Tu nói thầm một câu, bị Bạch Tề lườm một cái, lại thành thành thật thật đi ăn mì.
“Lão bà, ta cảm thấy hắn cũng là sợ vợ!" Tiểu Ba dậm chân nói với Tiểu Phỉ.
“Giờ ngươi mới biết? Đàn ông đúng là chậm chạp." Tiểu Phỉ tức giận nói, tiện thể đem Tiểu Ba đang che khuất tầm mắt nó đá ra. Trên mông Tiểu Ba trúng một cước, oán giận đi ra ngồi xổm ở một góc của ***g sắt, thì thầm nói: “Ghét nhất bạo lực gia đình."
Cuộc đối thoại trên Bạch Tề quyết định coi như không có, đánh chết cũng không nói.
Cũng may Trầm Duệ Tu không hỏi, thành thành thật thật gắp mì ăn.
“No rồi." Trầm Duệ Tu nhìn phần mì còn thừa lại non nửa, khó xử nói.
Bạch Tề nhìn thoáng qua chỗ mì còn thừa: “Còn thừa một chút, ăn thêm một chút đi, một năm mới có một lần hiếm lắm đấy."
Trầm Duệ Tu cười khổ một chút, xoa xoa cái bụng chuẩn bị tái chiến.
“Lão bà lão bà, chúng ta thì còn đang đói bụng đã có người ăn no muốn chết, ta cảm thấy chênh lệch giàu nghèo thực làm người ta bi phẫn!" Tiểu Ba lại bắt đầu quấy rầy lão bà của chính mình.
Tiểu Phỉ vốn đang chăm chú xem TV, rốt cục chịu không được: “Ngươi phiền quá a, không phải cũng chỉ là ta không nấu cơm cho ngươi thôi sao, đây là kỹ năng của con người, ta làm sao làm được a! Còn lầm bầm thì đói chết luôn đi!"
“Lão bà ta không phải ý này a…………." Tiểu Ba ủy khuất muốn thanh minh, lại bị ánh mắt hung ác của Tiểu Phỉ dọa, thành thành thật thật ngồi ở góc ***g sắt, lại tức giận quanh sang lườm cái kẻ đang ăn quá no kia.
Vừa vặn tới lúc quảng cáo, Tiểu Phỉ rốt cục nhớ tới tên đáng thương ngồi góc ***g bị nó quên đi kia, quay đầu lại liếc nhìn nó một cái. Tiểu Ba vẻ mặt buồn bã tội nghiệp nhìn nó.
Tiểu Phỉ cũng cảm thấy có chút quá đáng, nhảy nhảy lại gần nó, dùng mỏ cọ cọ má Tiểu Ba: “Được rồi được rồi, một con chim đực, bộ dáng ủy khuất như vậy không sợ người ta chế giễu, lần sau không tranh hạt dẻ với ngươi, ân?"
“Đừng hung ta…"
“Ta hung ngươi sao?" Tiểu Phỉ hùng hồn.
“Được rồi, ta biết, đó là giáo dục tình yêu……….." Tiểu Ba tự mình an ủi.
“Hai tiểu tử kia lại đang nói thầm cái gì?" Trầm Duệ Tu rốt cục đem số mì còn lại nuốt vào bụng, vì biểu đạt thành ý của mình, hắn còn uống hết nước, và bây giờ thì đang nhăn mặt khó chịu mà xoa xoa bụng.
“Họa bính sung cơ (an ủi bằng ảo tưởng) và giáo dục tình yêu." Bạch Tề khái quát vài câu.
“Ta chỉ cảm thấy Tiểu Ba suốt ngày bị bắt nạt."
“Nó như thế gọi là mọi chuyện đều nghe lời lão bà, mọi chuyện lão bà làm chủ."
“………Thê nô?"
“Ngươi hiểu vậy cũng được."
Tiểu Ba trong ***g sắt cũng không đồng ý: “Ta này gọi là tôn kính yêu thương lão bà!"
Mặt Bạch tề không chút thay đổi chỉ vào Tiểu Ba nói: “Những kẻ sợ vợ bình thường đều thanh minh như vậy, này càng không cách nào che dấu bản chất thê nô."
“Thanh minh cái gì?" Trầm Duệ Tu nghe không hiểu Tiểu Ba vừa rồi hò hét cái gì, đành phải xin chuyện gia phiên dịch giúp đỡ.
“Nó nói đây là tôn kính yêu thương lão bà."
Trầm Duệ Tu có chút đồng tình liếc nhìn nó một cái, ánh mắt này làm cho nội tâm Tiểu Ba vô cùng bi phẫn.
“Nhìn cái gì, chưa thấy ai sợ vợ sao, chán ghét chán ghét chán ghét! Động vật đều rất tôn trọng giống cái, con đực nào biết lấy lòng con cái mới có thể duy trì nòi giống!" Tiểu Ba tức giận vỗ cánh nhảy tới nhảy lui trong ***g, bất quá không ai để ý tới nó.
Bạch Tề bĩu môi, nhiệm vụ sinh sản hậu đại với y mà nói đã là không có khả năng.
Quả nhiên ứng nhgiệm, khi đó nghe được hai con chim sẻ kia nói: đầu bạc răng long, đoạn tử tuyệt tôn.
“Ngươi không ăn sao?" Trầm Duệ Tu thấy trong bát Bạch Tề còn non nửa, không khỏi hỏi.
“ Có lẽ nhìn ngươi ăn no như vậy, làm ảnh hưởng tới ta." Bạch Tề thờ dài nói, “Bây giờ giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ, vì tốt cho bụng ngươi, đi rửa chén đi."
Trầm Duệ Tu nhìn chén đĩa đầy bàn hỏi han: “Chắc ta không phải người đầu tiên phải rửa bát trong ngày sinh nhật chứ?"
“Tóm lại sẽ không là người cuối cùng." Bạch Tề trấn tĩnh nói.
Trầm Duệ Tu nhún nhún vai, vừa bưng chén đĩa vừa nói: “Ta có chút hối hận không mua máy rửa chén."
“Bởi vì bình thường đều là ta rửa." Bạch Tề thản nhiên nói.
Trầm Duệ Tu ai oán nhìn y: “Hôm ngươi sinh nhật ta rửa giúp ngươi."
Khóe miệng Bạch Tề cong lên: “Ngoan."
“Rửa chén có được thưởng không?" Trầm Duệ Tu vẫn chưa hết hy vọng.
Bạch Tề gật đầu: “Có."
Mắt Trầm Duệ Tu sáng rực lên, bưng chén đĩa lên nhét vào bồn rửa chuẩn bị lao động.
Bạch Tề hít sâu một hơi, nhìn nhìn đồng hồ báo thức. Trong nhà bếp truyền đến tiếng nước ào ào, cùng với thanh âm tích tắc tích tắc của đồng hồ, trong phút chốc có một sự yên tĩnh khôn kể.
“Tiểu Tề." Giọng nói của Trầm Duệ Tu bỗng nhiên truyền ra từ phòng bếp, mang theo một chút trêu chọc, “Ngươi đang suy nghĩ buộc nơ lên người tặng cho ta làm quà sinh nhật sao?"
Chuyện đang rối rắm trong lòng bỗng nhiên bị nói toạc, Bạch Tề lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, động tác quá mạnh suýt nữa thì đổ ghế dựa.
Trên gương mặt Trầm Duệ Tu mang theo một nụ cười làm cho người khác sởn da gà, hắn tựa vào khung cửa nhà bếp: “Ngươi có thể suy nghĩ thong thả, số chén đĩa này rất khó xử lý, ta cảm thấy ta ít nhất còn mất hơn mười phút nữa." Nói xong còn giơ lên cái đĩa dính đầy bọt trên tay.
Bạch Tề yên lặng đứng dậy, đem hai con vẹt đang cười nhạo y nhốt vào thư phòng, chính mình thì tìm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Đây tuyệt đối sẽ là lần tắm mà Bạch tề cảm thấy rối rắm nhất, chủ yếu là nghĩ đến sau một lúc nữa sẽ xảy ra chuyện không hợp với trẻ em y liền cảm thấy không khí có chút không đủ dùng.
Từ sau chuyện bắt cóc xảy ra bọn họ liền chính thức ở cùng một chỗ, ngẫu nhiên Bạch Tề cũng sẽ ngủ lại nhà Trầm Duệ Tu, nhưng chính y cũng không thể tin rằng bọn họ thế nhưng….. chưa từng làm.
Một quan hệ nam nam thuần khiết như thế làm Bạch Tề cảm thấy rất không bình thường, không từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, trong loại hoàn cảnh coi như ở chung một nửa này mà hai người vẫn “tương kính như tân" (lịch sự, giữ kẽ) như vậy……..Này này này…….quả thực rất không thích hợp.
Có hôm Bạch Tề lo lắng không yên, nói xa nói gần ám chỉ với Trầm Duệ Tu, Trầm Duệ Tu tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn y, liền hỏi một câu: “Ngươi chuẩn bị tốt?"
Bạch Tề tháo chạy ngay tức khắc.
Câu hỏi của Trầm Duệ Tu trúng ngay mấu chốt, y quả thật chưa chuẩn bị tốt. Tuy rằng Trầm Duệ Tu người này thường xuyên quần áo không chỉnh xuất hiện trước mắt y, y xao động nhiều nhưng cũng có chút sợ hãi.
Tắt nước, lau khô thân thể mặc áo ngủ, Bạch Tề nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Thanh niên dưới ánh đèn nhu hòa có chút gầy, trên tóc có lây dính mấy giọt nước, dọc theo má chảy xuống.
Cửa phòng tắm bị gõ nhẹ, thanh âm của Trầm Duệ Tu từ ngoài cửa truyền đến.
“Ta đều sắp hoài nghi ngươi có phải chết chìm trong đó không."
Mặt Bạch Tề không chút thay đổi, mở cửa ra, đi vòng qua Trầm Duệ Tu rồi lập tức nằm lên trên giường.
“Đến đây đi!"
Giọng điệu giống như sắp hy sinh anh dũng làm cho Trầm Duệ Tu có chút bất đắc dĩ. Hắn ngồi xuống bên cạnh vuốt ve sợi tóc có chút ướt át của Bạch Tề: “Ta cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
Ánh mắt đang nhắm lại của Bạch Tề mở ra, yên lặng nhìn Trầm Duệ Tu.
Khóe miệng Trầm Duệ Tu cong lên: “Đây là làm tình, chứ không phải tra tấn."
Sắc mặt Bạch Tề thiên biến vạn hóa, theo y biết lần đầu tiên của đồng tính cũng không khác tra tấn là mấy.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của Bạch Tề, Trầm Duệ Tu mỉm cười sờ sờ trán y, từ tủ đầu giường lấy ra một vật nhét vào trong tay y: “Vậy lần đầu tiên để ngươi đến vậy."
Lọ gel trơn trong tay lành lạnh, Bạch Tề ngơ ngác nhìn, lại khó có thể tin nhìn Trầm Duệ Tu đang chủ động nằm xuống: “Ngươi……..ngươi để ta tới?"
Trầm Duệ Tu ân một tiếng, vô cùng chủ động tự cởi cúc áo lộ ra làn da màu mật ong khỏe mạnh, nụ cười trên mặt mang theo chút ái muội ở dưới ánh đèn càng thêm chói mắt, ánh mắt Bạch Tề gắt gao theo dõi những ngón tay thon dài của hắn, cúc áo cởi ra, hiện ra xương quai xanh tinh tế, sau đó là nhũ thủ như ẩn như hiện trước ngực.
Bạch Tề nuốt nước miếng ực một cái, tay cầm lọ gel lại càng nắm chặt.
Trầm Duệ Tu dựa vào đầu giường mỉm cười: “Cởi giúp ta."
Loại thời điểm này ngoan ngoãn mới là bản năng, Bạch Tề như con sói đói đang rình mồi ngồi lên đùi Trầm Duệ Tu, cắn lên miệng hắn. Trầm Duệ Tu cúi đầu nở nụ cười một tiếng, đè lại gáy y làm sâu thêm nụ hôn này.
“Ngô……" Khi hai đôi môi hòa quyện, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng, bàn tay linh hoạt của Trầm Duệ Tu cởi ra chiếc áo ngủ trên người Bạch Tề, áo bị kéo xuống bên hông, Bạch Tề rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp, miễn cưỡng tránh ra nụ hôn nồngnhiệt của Trầm Duệ Tu thở hào hển nói: “Không phải ngươi đã nói để cho ta tới?"
Trên môi Trầm Duệ Tu vì dính nước mà trở nên ẩm ướt, hắn mỉm cười, vươn đầu lưỡi liếm môi: “Ngươi tiếp tục." Nói xong ung dung tùy ý Bạch Tề giày vò.
Có lẽ vẻ mặt bàng quang của Trầm Duệ Tu cộng thêm nụ cười ái muội làm cho Bạch Tề có chút xấu hổ, y cảm thấy đây là một loại cười nhạo. Bạch Tề cắn một ngụm lên xương quai xanh của Trầm Duệ Tu, lại cắn lại liếm lên hầu kết của hắn, chính là Trầm Duệ Tu cũng không có chút động tình, ngược lại còn cười nhẹ.
“Ngươi cười cái gì?" Bạch Tề chán nản hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy dựa theo tốc độ của ngươi, đến hừng đông cũng chưa chắc đã làm xong." Trầm Duệ Tu dựa lưng vào gối đầu mềm mại, bộ dáng tựa như đang xem kịch vui.
Ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng ôn hòa ấm áp, hai hàng lông mi dài trên mặt Trầm Duệ Tu giống như hai cái bàn chải nhỏ, nụ cười vừa ái muội vừa dung túng giờ phút này của hắn lại bởi vì đôi môi hơi sưng mà hiện ra chút tình sắc, hơn nữa quần áo hắn nửa kín nửa hở, bộ dáng như mặc quân đến hái, Bạch Tề cảm thấy người này quả thật chính là yêu nghiệt quyến rũ.
Bạch Tề hít sâu một hơi chuẩn bị tái chiến, lần này mục tiêu là ngực Trầm Duệ Tu. Bởi vì căng thẳng mà bàn tay chảy mồ hôi, tay Bạch Tề ở trên ngực Trầm Duệ Tu sờ tới sờ lui, Trầm Duệ Tu sủng nịch tùy ý y làm bừa – nhưng kỹ thuật của người này …. thật sự là rất không xong.
Đầu lưỡi liếm qua nhũ tiêm, Bạch Tề thấp thỏm ngẩng đầu nhìn Trầm Duệ Tu, trên mặt người này vẫn là cái nụ cười khiến người ta nổi da gà.
“Ngươi phối hợp một chút được chứ?" Bạch Tề rốt cục thẹn quá thành giận.
Trầm Duệ Tu rất ủy khuất hỏi lại: “Ta còn chưa phối hợp đủ sao?"
Bạch Tề nghẹn họng, ủ rũ dựa lên người hắn, Trầm Duệ Tu giống như bị đâm đến, người run lên một chút, hít vào một hơi thật sâu.
“Sao vậy?" Bạch Tề giật mình ngồi dậy nhìn hắn.
Trầm Duệ Tu chỉ chỉ vết thương cũ trên vai, Bạch Tề sửng sốt, đó là vết thương vào lần bắt cóc, Trầm Duệ Tu bị trúng đạn vào vai, may mà viên đạn ở lại trong cơ thể, ngay cả bệnh viện cũng không cần đi, chỉ băng bó một chút là xong, nhưng tay trái cũng vì vậy mà có đoạn thời gian không thuận tiện lắm.
“Có đau lắm không?" Bạch Tề lo lắng hỏi han.
“Không có việc gì, không chạm vào là được." Trầm Duệ Tu an ủi nói, “Nếu khiến ngươi mất hứng, ta thực có lỗi."
Bạch Tề càng nói không ra lời, bầu không khí lập tức có chút lạnh.
“Vẫn là……..ngươi đến đi, ta sợ như thế làm đau ngươi." Bạch Tề cúi đầu nhỏ giọng nói.
Độ cong nơi khóa miệng Trầm Duệ Tu dần dần kéo rộng: “Ngươi không cần…….."
“Hôm nay cũng là sinh nhật ngươi." Bạch Tề ngắt lời nói, “Ngươi tới đi."
Nói xong cũng không phân trần đem lọ gel trong tay trả lại cho Trầm Duệ Tu.
Trầm Duệ Tu nâng lên cằm Bạch tề, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu: “Cung kính không bằng tuân lệnh."
———————————————————————–
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân