Diệu Diệu
Chương 46: Rải cẩu lương trong trường học (10)
Ngày hôm sau, Diệu Diệu ngồi ở trong xe, chuẩn bị chờ Tần Trường An đi lên nhào tới cắn hắn.
Nhưng không nghĩ tới, khi cô chuẩn bị cắn người, phản ứng của Tần Trường An còn lớn hơn, bùm một tiếng lùi đến cửa xe, “Em em em em làm gì vậy!"
Diệu Diệu nhìn hắn một cái.
Sau khi Tần Trường An nói xong cũng cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, nỗ lực nói cho bản thân, đây là vợ hắn, bọn họ có danh phận a, người lớn hai bên cũng đều thừa nhận, cho nên hắn không xem như… Xấu xa… Hắn mơ thấy gì đều bình thường, nếu người mơ thấy không phải cô ấy, vậy mới không bình thường đâu……
Tần Trường An an ủi bản thân một hồi, mới cảm thấy tốt hơn một chút, sắc mặt đỏ bừng, ho khan, tiếng nói trấn định, “Anh định nói, em làm sao vậy, nhìn không vui."
Diệu Diệu phát hiện ánh mắt hắn trốn tránh, không dám nhìn cô, ngẫu nhiên có một lần nhìn cô, lại né tránh như bị điện giật.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, “Anh làm sao vậy?"
Tần Trường An nghiêm túc, “Đương nhiên không làm sao! Không có chuyện gì cả!"
… Nếu sắc mặt hắn không có đỏ bừng mà nói, sẽ càng có lực thuyết phục.
“Mặt anh thật đỏ a…" Diệu Diệu cầm cổ tay của hắn, đưa một tia linh khí đưa vào trong cơ thể hắn, kiểm tra thân thể, phát hiện xác thật không có chuyện gì… “Giống y như Quan Công."
Tần Trường An sửng sốt, vội vàng quạt quạt, cười ha ha, “Thời tiết quá nóng."
Hắn nhìn về phía trước, “Vương thúc, hạ nhiệt độ trong xe xuống một chút, cháu nóng quá."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, bổ sung một câu, “Đỏ mặt cũng rất đẹp trai."
Tần Trường An: “………"
Tần Trường An ngẩn người, đột nhiên oanh một tiếng, ngay cả tai cũng bắt đầu đỏ lên, trực tiếp lan tràn xuống cổ… Hung ba ba nói, “Phải, phải không?"
Diệu Diệu, “Đúng rồi, như thế nào cũng đẹp trai!"
Khi cô nói lời này, trong ánh mắt giống như có ngôi sao, lấp lánh trong màn đêm, ánh sáng nhỏ vụn mà mê người, làm người nhịn không được say mê……
Tần Trường An lại nhớ lại cảnh trong mơ sáng nay…
“………" Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng quạt quạt, cũng không dám nhìn cô, “Vương, Vương thúc thúc hạ nhiệt độ chưa a, cháu sắp nóng chết rồi!"
Vương thúc chậm rì rì đáp, “Đã hạ rồi."
Tài xế già nhìn từ kính chiếu hậu, tâm nói, chỉ cần hắn ngồi ở bên cạnh Diệu Diệu, phỏng chừng không hạ được nhiệt.
Diệu Diệu ngồi vào chỗ.
Bạn ngồi cùng bàn là nữ sinh rất đáng yêu, nhìn hắn vừa đi, có chút gấp không chờ nổi, có chút kỳ quái, “Hai người cãi nhau?"
Diệu Diệu, “Không có nha."
Tiểu Liễu sửng sốt, khẳng định nói thầm, “Vậy không có khả năng a, bình thường lúc này hắn còn nói 18 câu đưa tiễn nha, dặn dò 18 lần mới có thể đi."
Cô ấy rất nghiêm túc, “Tớ với Tiểu Đào đếm, một ngày ít nhất hắn còn nói hai lần đâu."
Tần Trường An mỗi ngày đều như vậy lớp họ cũng đã quen, dù sao cũng là đầu tháng ba, cũng đều đã 13, 14 tuổi, là thời điểm yêu đương.
Nhưng không có đôi nào gan lớn như thế. Lần đầu tiên thấy bọn họ, toàn bộ lớp đều khe khẽ nói nhỏ, nhưng sau một thời gian dài, người trong lớp thấy cái cảnh tượng này mí mắt cũng không nâng lên.
—— Ha hả, thói quen, hôm nào không thấy bọn họ còn cảm thấy không quen đâu.
Nhưng hôm nay chưa nói gì đã chạy trốn nhanh như vậy, thoạt nhìn còn có chút gấp không chờ nổi, khẳng định là có chuyện gì bọn họ không biết.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nghiêng nghiêng đầu, khẳng định nói, “Thật sự bình thường a, chẳng qua ngày hôm qua hắn bắt tớ làm bài tập." cô còn chưa hỏi hắn đâu.
“Làm bài tập?!" Ngồi cùng bàn yên lặng chấn kinh, phảng phất hiểu ra vì sao hắn muốn chạy trối chết.
Diệu Diệu tuyệt đối không thích học tập, làm bài tập càng là muốn mạng của cô, dĩ vãng đều là Trần Thần Hi chủ động giúp cô làm, lần này không biết chuyện gì xảy ra…… Sao Tần Trường An lại quản chuyện này?
Diệu Diệu cũng không biết.
Nhưng sau khi tan học, Diệu Diệu đi WC, gặp Trần Thần Hi, cũng cùng cô ta nói đến chuyện này, còn có vẻ hơi ngượng ngùng, “Diệu Diệu! Thế nào, bài tập làm xong chưa? Có mệt không nha."
Lê Diệu Diệu năm đó đi nhà trẻ, vốn là đi theo Tần Trường An học một lớp, sau đó lại trở về học lớp chồi, nhưng là không nghĩ tới lại trực tiếp vào lớp 1.
Hai nhà xem Tần Trường An cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao là thật lòng tốt với Diệu Diệu, mỗi ngày ở bên nhau chơi, đều một hai năm cũng chưa thấy chán hay cãi nhau, chỉ có thể nói duyên phận loại sự tình này thật sự tồn tại. Dứt khoát liền tìm người, làm người chia Diệu Diệu và Tần Trường An vào cùng một lớp, thậm chí làm ngồi cùng bàn.
—— Ba Lê tuy rằng không thích Tần Trường An, nhưng vẫn biết Tần Trường An thích Diệu Diệu, Diệu Diệu còn nhỏ, để hắn nhìn ông cũng có thể yên tâm.
Ngồi một bàn đã thật nhiều năm, cho đến sơ trung, các giáo viên bắt đầu canh phòng nghiêm nhặt quan hệ nam nữ, hai người mới ngồi hơi xa một chút, từ ngồi cùng bàn đổi thành ngồi trước sau.
Lại nói tiếp, lần trước chuyển chỗ ngồi vẫn là lần đầu tiên bọn họ bị chuyển đi.
Trần Thần Hi lại cách xa bọn họ, lúc trước xác thật là mẹ Trần biết mẹ Tần trước, nhưng mẹ Trần rất bận rộn, bình thường thời gian ở chung rất ít, cho nên hai nhà lại chỉ có thể xem như hàng xóm bình thường.
Khi còn nhỏ Trần Thần Hi đi nhà trẻ còn có thể hỗ trợ đưa đi, nhưng bảo giáo viên để Trần Thần Hi học cùng lớp, lại không làm.
Trần Thần Hi không học cùng lớp với bọn họ.
Bất quá Trần Thần Hi giống như rất thích Diệu Diệu, mỗi lần ăn cơm trưa sẽ đi tìm Diệu Diệu…
Diệu Diệu gật đầu, có hơi uể oải rửa tay, không vui, “Mệt."
Diệu Diệu là con mèo lười, Diệu Diệu không muốn làm bài tập ╯^╰
Ánh mắt Trần Thần Hi toát ra vẻ xin lỗi, sắc mặt lại đỏ, thoạt nhìn có hơ ngượng ngùng, “Làm bài tập xác thật rất mệt… Trường An hắn không muốn tớ làm bài tập giúp cậu…"
Ý tứ là, bởi vì Tần Trường An đau lòng cô ta mới không để cô ta làm bài giúp Diệu Diệu.
Phảng phất ý thức được mình nói gì đó không đúng, cô ta vội vàng sửa lại, khẩn trương nói, “Cậu đừng giận Trường An… Anh ấy vẫn quan tâm cậu…"
Bạn ngồi cùng bàn đã mở to mắt, trong lòng thấy có chút không quá thích hợp —— Tần Trường An không phải cùng Diệu Diệu sao? Sao còn cần Trần Thần Hi xin lỗi thay hắn.
Chẳng lẽ…… Tần Trường An cùng Trần Thần Hi ở bên nhau?!
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Liễu vội vàng lo lắng nhìn Diệu Diệu.
Diệu Diệu lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, chớp chớp mắt, “Hắn đương nhiên quan tâm tớ."
Diệu Diệu đúng lý hợp tình rung đùi đắc ý, “Hắn không quan tâm Diệu Diệu quan tâm ai nha?"
Diệu Diệu đáng yêu như vậy.
Tiểu Liễu thấy cô nói đúng lý hợp tình như vậy, đáy lòng tuy rằng còn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ linh tinh…… Tần Trường An bình thường đối Diệu Diệu thế nào bọn họ đều nhìn ra được, chỉ là lời nói của một bên vẫn không tin được.
Trần Thần Hi ngây người một chút, “Như vậy a, vậy là tốt rồi."
Cô ta tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng lau khô tay, cùng Diệu Diệu đi ra ngoài, “Tớ còn lo lắng Trường An gần nhất…"
Cô ta tựa hồ có chút ngượng ngùng, hàm hồ nói, “Vừa mới thay đổi thân phận,, khẳng định không biết đối xử với cậu như thế nào, sợ hắn lại xa cách cậu."
“Tình cảm nhiều năm như vậy, nếu vì tớ mà rắc rối, tớ phải áy náy cả đời."
Đôi mắt Tiểu Liễu càng trừng càng lớn, cảm giác trong lòng như ăn phải ruồi bọ, nói không nên lời là tư vị gì.
“Ai, cậu đừng nói cho hắn tớ tới tìm cậu a." Trần Thần Hi thở dài nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Diệu Diệu, dùng một loại oán giận nhưng lại mang theo thân mật nói, “Hắn khẳng định sẽ giận tớ, người này siêu hư."
Nói xong Trần Thần Hi liền đi, đi không chút nào lưu luyến.
Diệu Diệu còn chưa kịp nói, nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt, thật kì quái, tình cảm của cô và Trường An sao lại hỏng vì cậu ta?
*
Trần Thần Hi đi đến chỗ ngoặt nhìn Diệu Diệu còn đang ngây ngốc bên kia, an ủi chính mình, chuyện này không trách cô ta, không phải cô ta ác độc, mà là về sau bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, không bằng chưa bao giờ ở bên nhau, tốt cho cả hai.
Diệu Diệu mấy năm nay ham ăn biếng làm, nhìn dáng vẻ cũng không thể giúp đỡ nam thần, nam thần hẳn là có thể tìm một người con gái ôn nhu hiền huệ.
Cô ta không làm sai.
Trần Thần Hi khuyên nhủ bản thân, thẳng sống lưng, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.
Cô ta chờ thời gian này chờ thật lâu.
Trước kia Tần Trường An vẫn luôn dán Diệu Diệu, Diệu Diệu lại quá nhỏ, nói lời này phỏng chừng sẽ khóc luôn, không có tác dụng gì. Nhưng thời kỳ này không như thế, cô ta đã trải qua tuổi dậy thì, tự nhiên biết đặc điểm ở tuổi này, mẫn cảm, lòng tự trọng cao, cũng còn trẻ con, là thời điểm chia rẽ tốt nhất.
Bây giờ cô ta đang cắm một cây gai trong lòng Lê Diệu Diệu, gai không lớn, lại rất khó nhổ, sẽ chậm rãi đâm sâu.
Một đoạn cảm tình sợ nhất chính là nghi thần nghi quỷ, sợ nhất chính là lén gạt đi không nói, nhưng cố tình tuổi này sẽ áp mọi chuyện xuống đáy lòng.
Cậu ta đi chất vấn cũng được, chôn ở đáy lòng cũng thế, đối với cô ta mà nói không có ảnh hưởng gì, thậm chí bước tiếp theo của cô ta có thể đâm một cây gai thứ hai vào trong lòng Lê Diệu Diệu.
Trần Thần Hi lộ ra một nụ cười, cô ta biết, đôi khi, chỉ cần cách làm đơn giản cũng đủ hữu hiệu.
Tiểu Liễu dọc theo đường đi cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt thay đổi thất thường, khi thì dữ tợn khi thì tức giận, khi thì lo lắng nhìn về phía Diệu Diệu.
Tần Trường An thấy hai người bọn họ đi tới, liền hỏi Diệu Diệu, “Làm sao vậy?"
Hắn thuận tay cầm ba lô nhỏ của Diệu Diệu, không cẩn thận cọ tới ngón tay Diệu Diệu, bên tai có hơi hồng, “Vừa nãy anh thấy Trần Thần Hi, cậu ta nói gì đó?"
Tiểu Liễu càng phẫn nộ, người này thế nhưng nhắc tới Trần Thần Hi liền đỏ mặt… Trong lòng tức giận đến muốn chết, còn có chút chua xót, nhìn Diệu Diệu, Diệu Diệu có đau lòng không……
Dọc theo đường đi cậu ấy đều không nói chuyện.
Tần Trường An không thể hiểu được.
Diệu Diệu nghiêng nghiêng đầu, lơig nói ra lại làm người kinh ngạc, “Trần Thần Hi muốn em không để ý tới anh."
“Cái gì?" Tần Trường An nháy mắt khiếp sợ, tiện đà bạo nộ.
Ai mẹ nó muốn chia rẽ hắn và Diệu Diệu?!
Diệu Diệu chớp chớp mắt, nghiêm túc, “Trần Thần Hi muốn em không để ý tới anh, em không muốn chơi với cậu ta nữa."
Diệu Diệu kể từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng tổng kết, “Cậu ta muốn tình cảm của chúng ta không tốt, Diệu Diệu nghe được."
Cậu ta cũng không thích Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng cảm giác được.
Siêu thông minh.
Tiểu Liễu bên cạnh đột nhiên khiếp sợ, hốt hoảng nhìn qua, không, không phải, sự tình phát triển hẳn là như này sao?
Cậu ấy cứ như vậy nói hết mọi chuyện?! Đau lòng đâu? Chất vấn đâu? Cãi nhau đâu?
Tiểu Liễu mê mang nhìn về phía Tần Trường An.
Liền thấy bộ dạng Tần Trường An hung thần ác sát, phảng phất lông mày đều đang phun lửa, nhìn dáng vẻ không có một chút hoài nghi, hận không thể trực tiếp xé Trần Thần Hi thành tám mảnh.
Đè ép lửa giận, Tần Trường An cũng không rảnh lo ngượng ngùng, khen trước, “Diệu Diệu làm tốt lắm!"
“Về sau còn có loại sự tình này nhất định phải nói cho anh." Hắn còn có chút nghĩ mà sợ, kế sách này đừng nhìn nhỏ, nhưng thật sự ác độc.
Diệu Diệu nâng cằm, thần khí mười phần, “Đó là."
Diệu Diệu siêu thông minh!
“Em tin Trường An nhất ~" trong ánh mắt cô đều là tin cậy ngôi sao nhỏ.
“………" Tần Trường An đối diện với tầm mắt của cô, dừng một chút, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng,“Nga nga nga."
…… Cô lại quyến rũ hắn!
Tiểu Liễu nhìn nhìn xung quanh……
Trợn mắt há mồm.
Nhưng không nghĩ tới, khi cô chuẩn bị cắn người, phản ứng của Tần Trường An còn lớn hơn, bùm một tiếng lùi đến cửa xe, “Em em em em làm gì vậy!"
Diệu Diệu nhìn hắn một cái.
Sau khi Tần Trường An nói xong cũng cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, nỗ lực nói cho bản thân, đây là vợ hắn, bọn họ có danh phận a, người lớn hai bên cũng đều thừa nhận, cho nên hắn không xem như… Xấu xa… Hắn mơ thấy gì đều bình thường, nếu người mơ thấy không phải cô ấy, vậy mới không bình thường đâu……
Tần Trường An an ủi bản thân một hồi, mới cảm thấy tốt hơn một chút, sắc mặt đỏ bừng, ho khan, tiếng nói trấn định, “Anh định nói, em làm sao vậy, nhìn không vui."
Diệu Diệu phát hiện ánh mắt hắn trốn tránh, không dám nhìn cô, ngẫu nhiên có một lần nhìn cô, lại né tránh như bị điện giật.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, “Anh làm sao vậy?"
Tần Trường An nghiêm túc, “Đương nhiên không làm sao! Không có chuyện gì cả!"
… Nếu sắc mặt hắn không có đỏ bừng mà nói, sẽ càng có lực thuyết phục.
“Mặt anh thật đỏ a…" Diệu Diệu cầm cổ tay của hắn, đưa một tia linh khí đưa vào trong cơ thể hắn, kiểm tra thân thể, phát hiện xác thật không có chuyện gì… “Giống y như Quan Công."
Tần Trường An sửng sốt, vội vàng quạt quạt, cười ha ha, “Thời tiết quá nóng."
Hắn nhìn về phía trước, “Vương thúc, hạ nhiệt độ trong xe xuống một chút, cháu nóng quá."
Diệu Diệu chớp chớp mắt, bổ sung một câu, “Đỏ mặt cũng rất đẹp trai."
Tần Trường An: “………"
Tần Trường An ngẩn người, đột nhiên oanh một tiếng, ngay cả tai cũng bắt đầu đỏ lên, trực tiếp lan tràn xuống cổ… Hung ba ba nói, “Phải, phải không?"
Diệu Diệu, “Đúng rồi, như thế nào cũng đẹp trai!"
Khi cô nói lời này, trong ánh mắt giống như có ngôi sao, lấp lánh trong màn đêm, ánh sáng nhỏ vụn mà mê người, làm người nhịn không được say mê……
Tần Trường An lại nhớ lại cảnh trong mơ sáng nay…
“………" Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng quạt quạt, cũng không dám nhìn cô, “Vương, Vương thúc thúc hạ nhiệt độ chưa a, cháu sắp nóng chết rồi!"
Vương thúc chậm rì rì đáp, “Đã hạ rồi."
Tài xế già nhìn từ kính chiếu hậu, tâm nói, chỉ cần hắn ngồi ở bên cạnh Diệu Diệu, phỏng chừng không hạ được nhiệt.
Diệu Diệu ngồi vào chỗ.
Bạn ngồi cùng bàn là nữ sinh rất đáng yêu, nhìn hắn vừa đi, có chút gấp không chờ nổi, có chút kỳ quái, “Hai người cãi nhau?"
Diệu Diệu, “Không có nha."
Tiểu Liễu sửng sốt, khẳng định nói thầm, “Vậy không có khả năng a, bình thường lúc này hắn còn nói 18 câu đưa tiễn nha, dặn dò 18 lần mới có thể đi."
Cô ấy rất nghiêm túc, “Tớ với Tiểu Đào đếm, một ngày ít nhất hắn còn nói hai lần đâu."
Tần Trường An mỗi ngày đều như vậy lớp họ cũng đã quen, dù sao cũng là đầu tháng ba, cũng đều đã 13, 14 tuổi, là thời điểm yêu đương.
Nhưng không có đôi nào gan lớn như thế. Lần đầu tiên thấy bọn họ, toàn bộ lớp đều khe khẽ nói nhỏ, nhưng sau một thời gian dài, người trong lớp thấy cái cảnh tượng này mí mắt cũng không nâng lên.
—— Ha hả, thói quen, hôm nào không thấy bọn họ còn cảm thấy không quen đâu.
Nhưng hôm nay chưa nói gì đã chạy trốn nhanh như vậy, thoạt nhìn còn có chút gấp không chờ nổi, khẳng định là có chuyện gì bọn họ không biết.
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nghiêng nghiêng đầu, khẳng định nói, “Thật sự bình thường a, chẳng qua ngày hôm qua hắn bắt tớ làm bài tập." cô còn chưa hỏi hắn đâu.
“Làm bài tập?!" Ngồi cùng bàn yên lặng chấn kinh, phảng phất hiểu ra vì sao hắn muốn chạy trối chết.
Diệu Diệu tuyệt đối không thích học tập, làm bài tập càng là muốn mạng của cô, dĩ vãng đều là Trần Thần Hi chủ động giúp cô làm, lần này không biết chuyện gì xảy ra…… Sao Tần Trường An lại quản chuyện này?
Diệu Diệu cũng không biết.
Nhưng sau khi tan học, Diệu Diệu đi WC, gặp Trần Thần Hi, cũng cùng cô ta nói đến chuyện này, còn có vẻ hơi ngượng ngùng, “Diệu Diệu! Thế nào, bài tập làm xong chưa? Có mệt không nha."
Lê Diệu Diệu năm đó đi nhà trẻ, vốn là đi theo Tần Trường An học một lớp, sau đó lại trở về học lớp chồi, nhưng là không nghĩ tới lại trực tiếp vào lớp 1.
Hai nhà xem Tần Trường An cũng không biết chuyện gì xảy ra, dù sao là thật lòng tốt với Diệu Diệu, mỗi ngày ở bên nhau chơi, đều một hai năm cũng chưa thấy chán hay cãi nhau, chỉ có thể nói duyên phận loại sự tình này thật sự tồn tại. Dứt khoát liền tìm người, làm người chia Diệu Diệu và Tần Trường An vào cùng một lớp, thậm chí làm ngồi cùng bàn.
—— Ba Lê tuy rằng không thích Tần Trường An, nhưng vẫn biết Tần Trường An thích Diệu Diệu, Diệu Diệu còn nhỏ, để hắn nhìn ông cũng có thể yên tâm.
Ngồi một bàn đã thật nhiều năm, cho đến sơ trung, các giáo viên bắt đầu canh phòng nghiêm nhặt quan hệ nam nữ, hai người mới ngồi hơi xa một chút, từ ngồi cùng bàn đổi thành ngồi trước sau.
Lại nói tiếp, lần trước chuyển chỗ ngồi vẫn là lần đầu tiên bọn họ bị chuyển đi.
Trần Thần Hi lại cách xa bọn họ, lúc trước xác thật là mẹ Trần biết mẹ Tần trước, nhưng mẹ Trần rất bận rộn, bình thường thời gian ở chung rất ít, cho nên hai nhà lại chỉ có thể xem như hàng xóm bình thường.
Khi còn nhỏ Trần Thần Hi đi nhà trẻ còn có thể hỗ trợ đưa đi, nhưng bảo giáo viên để Trần Thần Hi học cùng lớp, lại không làm.
Trần Thần Hi không học cùng lớp với bọn họ.
Bất quá Trần Thần Hi giống như rất thích Diệu Diệu, mỗi lần ăn cơm trưa sẽ đi tìm Diệu Diệu…
Diệu Diệu gật đầu, có hơi uể oải rửa tay, không vui, “Mệt."
Diệu Diệu là con mèo lười, Diệu Diệu không muốn làm bài tập ╯^╰
Ánh mắt Trần Thần Hi toát ra vẻ xin lỗi, sắc mặt lại đỏ, thoạt nhìn có hơ ngượng ngùng, “Làm bài tập xác thật rất mệt… Trường An hắn không muốn tớ làm bài tập giúp cậu…"
Ý tứ là, bởi vì Tần Trường An đau lòng cô ta mới không để cô ta làm bài giúp Diệu Diệu.
Phảng phất ý thức được mình nói gì đó không đúng, cô ta vội vàng sửa lại, khẩn trương nói, “Cậu đừng giận Trường An… Anh ấy vẫn quan tâm cậu…"
Bạn ngồi cùng bàn đã mở to mắt, trong lòng thấy có chút không quá thích hợp —— Tần Trường An không phải cùng Diệu Diệu sao? Sao còn cần Trần Thần Hi xin lỗi thay hắn.
Chẳng lẽ…… Tần Trường An cùng Trần Thần Hi ở bên nhau?!
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Liễu vội vàng lo lắng nhìn Diệu Diệu.
Diệu Diệu lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, chớp chớp mắt, “Hắn đương nhiên quan tâm tớ."
Diệu Diệu đúng lý hợp tình rung đùi đắc ý, “Hắn không quan tâm Diệu Diệu quan tâm ai nha?"
Diệu Diệu đáng yêu như vậy.
Tiểu Liễu thấy cô nói đúng lý hợp tình như vậy, đáy lòng tuy rằng còn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ linh tinh…… Tần Trường An bình thường đối Diệu Diệu thế nào bọn họ đều nhìn ra được, chỉ là lời nói của một bên vẫn không tin được.
Trần Thần Hi ngây người một chút, “Như vậy a, vậy là tốt rồi."
Cô ta tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng lau khô tay, cùng Diệu Diệu đi ra ngoài, “Tớ còn lo lắng Trường An gần nhất…"
Cô ta tựa hồ có chút ngượng ngùng, hàm hồ nói, “Vừa mới thay đổi thân phận,, khẳng định không biết đối xử với cậu như thế nào, sợ hắn lại xa cách cậu."
“Tình cảm nhiều năm như vậy, nếu vì tớ mà rắc rối, tớ phải áy náy cả đời."
Đôi mắt Tiểu Liễu càng trừng càng lớn, cảm giác trong lòng như ăn phải ruồi bọ, nói không nên lời là tư vị gì.
“Ai, cậu đừng nói cho hắn tớ tới tìm cậu a." Trần Thần Hi thở dài nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Diệu Diệu, dùng một loại oán giận nhưng lại mang theo thân mật nói, “Hắn khẳng định sẽ giận tớ, người này siêu hư."
Nói xong Trần Thần Hi liền đi, đi không chút nào lưu luyến.
Diệu Diệu còn chưa kịp nói, nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt, thật kì quái, tình cảm của cô và Trường An sao lại hỏng vì cậu ta?
*
Trần Thần Hi đi đến chỗ ngoặt nhìn Diệu Diệu còn đang ngây ngốc bên kia, an ủi chính mình, chuyện này không trách cô ta, không phải cô ta ác độc, mà là về sau bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, không bằng chưa bao giờ ở bên nhau, tốt cho cả hai.
Diệu Diệu mấy năm nay ham ăn biếng làm, nhìn dáng vẻ cũng không thể giúp đỡ nam thần, nam thần hẳn là có thể tìm một người con gái ôn nhu hiền huệ.
Cô ta không làm sai.
Trần Thần Hi khuyên nhủ bản thân, thẳng sống lưng, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.
Cô ta chờ thời gian này chờ thật lâu.
Trước kia Tần Trường An vẫn luôn dán Diệu Diệu, Diệu Diệu lại quá nhỏ, nói lời này phỏng chừng sẽ khóc luôn, không có tác dụng gì. Nhưng thời kỳ này không như thế, cô ta đã trải qua tuổi dậy thì, tự nhiên biết đặc điểm ở tuổi này, mẫn cảm, lòng tự trọng cao, cũng còn trẻ con, là thời điểm chia rẽ tốt nhất.
Bây giờ cô ta đang cắm một cây gai trong lòng Lê Diệu Diệu, gai không lớn, lại rất khó nhổ, sẽ chậm rãi đâm sâu.
Một đoạn cảm tình sợ nhất chính là nghi thần nghi quỷ, sợ nhất chính là lén gạt đi không nói, nhưng cố tình tuổi này sẽ áp mọi chuyện xuống đáy lòng.
Cậu ta đi chất vấn cũng được, chôn ở đáy lòng cũng thế, đối với cô ta mà nói không có ảnh hưởng gì, thậm chí bước tiếp theo của cô ta có thể đâm một cây gai thứ hai vào trong lòng Lê Diệu Diệu.
Trần Thần Hi lộ ra một nụ cười, cô ta biết, đôi khi, chỉ cần cách làm đơn giản cũng đủ hữu hiệu.
Tiểu Liễu dọc theo đường đi cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt thay đổi thất thường, khi thì dữ tợn khi thì tức giận, khi thì lo lắng nhìn về phía Diệu Diệu.
Tần Trường An thấy hai người bọn họ đi tới, liền hỏi Diệu Diệu, “Làm sao vậy?"
Hắn thuận tay cầm ba lô nhỏ của Diệu Diệu, không cẩn thận cọ tới ngón tay Diệu Diệu, bên tai có hơi hồng, “Vừa nãy anh thấy Trần Thần Hi, cậu ta nói gì đó?"
Tiểu Liễu càng phẫn nộ, người này thế nhưng nhắc tới Trần Thần Hi liền đỏ mặt… Trong lòng tức giận đến muốn chết, còn có chút chua xót, nhìn Diệu Diệu, Diệu Diệu có đau lòng không……
Dọc theo đường đi cậu ấy đều không nói chuyện.
Tần Trường An không thể hiểu được.
Diệu Diệu nghiêng nghiêng đầu, lơig nói ra lại làm người kinh ngạc, “Trần Thần Hi muốn em không để ý tới anh."
“Cái gì?" Tần Trường An nháy mắt khiếp sợ, tiện đà bạo nộ.
Ai mẹ nó muốn chia rẽ hắn và Diệu Diệu?!
Diệu Diệu chớp chớp mắt, nghiêm túc, “Trần Thần Hi muốn em không để ý tới anh, em không muốn chơi với cậu ta nữa."
Diệu Diệu kể từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng tổng kết, “Cậu ta muốn tình cảm của chúng ta không tốt, Diệu Diệu nghe được."
Cậu ta cũng không thích Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng cảm giác được.
Siêu thông minh.
Tiểu Liễu bên cạnh đột nhiên khiếp sợ, hốt hoảng nhìn qua, không, không phải, sự tình phát triển hẳn là như này sao?
Cậu ấy cứ như vậy nói hết mọi chuyện?! Đau lòng đâu? Chất vấn đâu? Cãi nhau đâu?
Tiểu Liễu mê mang nhìn về phía Tần Trường An.
Liền thấy bộ dạng Tần Trường An hung thần ác sát, phảng phất lông mày đều đang phun lửa, nhìn dáng vẻ không có một chút hoài nghi, hận không thể trực tiếp xé Trần Thần Hi thành tám mảnh.
Đè ép lửa giận, Tần Trường An cũng không rảnh lo ngượng ngùng, khen trước, “Diệu Diệu làm tốt lắm!"
“Về sau còn có loại sự tình này nhất định phải nói cho anh." Hắn còn có chút nghĩ mà sợ, kế sách này đừng nhìn nhỏ, nhưng thật sự ác độc.
Diệu Diệu nâng cằm, thần khí mười phần, “Đó là."
Diệu Diệu siêu thông minh!
“Em tin Trường An nhất ~" trong ánh mắt cô đều là tin cậy ngôi sao nhỏ.
“………" Tần Trường An đối diện với tầm mắt của cô, dừng một chút, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng,“Nga nga nga."
…… Cô lại quyến rũ hắn!
Tiểu Liễu nhìn nhìn xung quanh……
Trợn mắt há mồm.
Tác giả :
Bán Hạ Lương Lương