Điêu Cốt Sư
Chương 8: Nấm hảo chân
Dịch: Kidlove - Crescent Moon team _ PHL
“Có thể tặng cho ta không?" Milos nhìn An. Hắn hỏi rất tự nhiên không hề có chút nghĩ ngợi.
An đứng lên, không chút do dự cất Phật châu vào trong túi tiền của mình.
Milos cũng không thèm để ý, thần sắc tự nhiên, nói: “Về sau còn muốn điêu khắc thì tới lều trại của ta miễn cho người phát hiện."
An gật đầu, một mình đem xương tay của mình cất vào trong quần áo.
Buổi tối, trong doanh trại rất yên tĩnh, trừ bỏ vài binh lính gác đêm tuần tra ở hụ cận bên ngoài thì những người khác đều ngủ.
An không cần ngủ, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, cô ngồi một mình ở trong khu đất trống nghiên cứu viên phật châu kia. Cô nhớ rõ khi Milos bắt được cốt bội là khi cô điêu khắc xương hổ hóa thành linh thể lúc Lục yêu phát động công kích. Có phải là vì Cốt điêu có năng lượng là vì giống như sở hữu linh lực? Loại năng lực này cần kích phát như thế nào?
Cô có thể cảm ứng với Phật châu nhưng không thể thử nghiệm kích phát ra lực lượng của nó. Kỳ quái, vì sao Milos có thể sử dụng mà thân là người chế tác cô lại không dùng được?
An thưởng thức Phật châu, nghĩ đủ kiểu cũng không ra. Đột nhiên, tâm niệm cô vừa động liền nghĩ tới một lời giải thích. Cốt bội và Phật châu khác nhau chủ yếu là vì vật liệu và đồ họa. Cốt bội chính là làm từ Linh cốt mà Phật châu chỉ là từ xương thú bình thường, chỉ là trong lúc điêu khắc dung nhập linh lực của cô, cốt bội được điêu khắc trên mãnh thú, Phật châu lại được điêu khắc là chữ viết. Vật liệu khác nhau, thuộc tính linh lực cũng khác nhau; đồ họa khác nhau mà ngay cả ý nghĩa và cách dùng cũng khác nhau.
Nếu nói cốt bội hổ rống có thuộc tính công kích và chiến đầu, như vậy, Phạn văn phật châu sẽ có thuộc tính hộ thân và phòng ngự.
An cảm thấy suy đoán của mình rất đáng tin cậy, nhưng, cô vẫn cần phải tìm cơ hội để thử nghiệm một chút mới tốt.
Ngày hôm sau, Âu Mạc đúng giờ rời giường, đi ra doanh trại đã thấy gia hỏa mặc đồng phục toàn giáp đang ngồi bên ngoài lều trại của thiếu tướng Milos, trên người vẫn còn sương sớm, thoạt nhìn một đêm không ngủ.
Âu Mạc muốn chạy qua đánh một cái chào hỏi, lại thấy chủ lều đột nhiên mở ra, Milos đi từ trong ra ngoài, cúi đầu nhìn Anthony. Người sau chậm rì rì mà đứng lên rồi đưa cho Milos một vật.
“Cho ta?" Milos nhướng mày.
An gật đầu.
“Cô ngồi một đêm bên ngoài lều trại của ta chính là nghĩ nên hay không nên đem thứ này tặng cho ta sao?" Milos không dối trá mà từ chối, hắn thực dứt khoát nhận Phật châu nàng đưa.
Đương nhiên không phải! Cô không có nhàm chán mà ngồi cả tối nghĩ cái này đâu? An không lời mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong mắt Milos hiện lên ý cười, cúi đầu đánh giá viên cốt châu này, vào tay ấm áp, cơn buồn ngủ dường như biến thành hư không.
Đây lại là một vật phẩm có hiệu quả đặc thù! Cùng cốt bội linh động không giống nhau, viên cốt châu này có hơi thở bình thản làm tâm thần người có cảm giác yên ổn, tinh thần no đủ.
An cũng không biết, trực quan và cảm nhận hiệu quả Cốt điêu của cô sở dĩ không giống với Milos là vì cô chỉ là một bộ xương khô, không có các giác quan giống nhân loại bình thường.
Milos nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của An nhìn đầu hắn, thận trọng mà nói một câu: “Cảm ơn!"
Không vội nói lời cảm ơn, hãy biểu hiện bằng trái tim anh! Này, viên phật châu này là như thế nào? Có thể tạo vòng phòng ngự gì đó hay không?
Milos hiển nhiên không tiếp thu điện tín từ tấm lòng ham mê nghiên cứu từ linh hồn cô, cam đoan nói: “Yên tâm, ta sẽ không lấy không đồ vật của cô, về sau cô có yêu cầu gì, ta đều cố gắng hết khả năng của mình mà thỏa mãn cô."
Điều đó còn cần phải nói sao? Cô sẽ không làm lao động miễn phí. Xem a Milos sẽ không chủ động nói rõ hiệu quả Phật châu, hắn chắc là cho rằng mình đã sớm biết. Thật là sự hiểu lầm tốt đẹp nhưng cô sẽ không làm rõ đâu, còn phải giả vờ mình rất biết rõ.
Ai, làm một bộ xương khô lạnh lùng cao quý cũng thật không dễ dàng…
“Thiếu tướng Milos, cơm sáng đã chuẩn bị xong." Thanh âm nề nếp của Âu Mạc từ bên cạnh truyền tới.
Milos gật đầu: “Đưa vào đây đi, ta và thượng sĩ Anthony sẽ cùng ăn với nhau."
Vậy hắn thì sao? Hắn cũng là thân binh của thiếu tướng đại nhân mà! Vì sao chỉ có Anthony được cùng ăn? Mắt Âu Mạc trông mong mà nhìn Milos, đáng tiếc người nọ hoàn toàn làm lơ ánh mắt nóng bỏng của hắn mà trực tiếp đi vào lều trại.
Ánh mắt bất thiện của Âu Mạc dời về phía An.
Nhìn cái gì? Cô cũng thực vô tội mà? An xoay người, chui vào lều trại Milos.
Âu Mạc chỉ có thể chảy nước mắt ở trong lòng.
Sau bữa sáng, Milos phân công nhiệm vụ, bốn người một tổ bao gồm hai binh lính và hai nghiên cứu viên tiến hành thăm dò quanh doanh trại trong phạm vi ba trăm mét. Gặp nguy hiểm lập tức cảnh báo, không được tham công liều lĩnh.
Nghiên cứu viên chủ yếu có nhiệm vụ thu thập đất đai bản địa, thực vật, nguồn nước và tiêu bản các loại khoáng vật, khảo sát chỉ số không khí, ánh sáng và biến đổi độ ẩm, vân vân… Binh lính thì phụ trách cảnh giới và bảo vệ.
Milos đứng ở giữa điều hành, tùy thời chuẩn bị đối phó với bất ngờ ngoài ý muốn xuất hiện.
An cũng không nhàn rỗi, cô chỉ huy ba con lâu thú thâm nhập rừng rậm, quan sát tất cả mọi sự vật đang diễn ra. Trọng điểm là xem có xuất hiện Lục yêu tập kích động vật hay không, tận lực sưu tập linh cốt, đây chính là mục tiêu chính chủ yếu của cô bây giờ.
Khảo sát buổi sáng rất thuận lợi, thành viên tham gia đều ăn toàn trở về doanh trại ăn cơm trưa. Trên mặt mỗi nghiên cứu viên đều mang theo nụ cười hưng phấn, hiển nhiên thu hoạch không nhỏ
“Nơi này quả thực chính là một bảo tàng tự nhiên, nơi nơi đều là sự kinh ngạc vui mừng.
“Không sai, ta thật sự không thể chờ nổi kết quả nghiên cứu."
“Sau lần này trở về, nói không chừng chúng ta sẽ có thể gia tăng một loại rau quả mới." Một nghiên cứu viên đột nhiên đắc ý mà cười nói.
“Rau quả gì cơ?" Những người khác lập tức nhìn về phía hắn.
Khoa học kỹ thuật phát triển khiến tài nguyên hành tinh Staous khan hiếm, đồ ăn đều do máy móc chế biến, hương vị đều là tổng hợp, vị tạm được, cho nên người Staous đều cực kỳ nhiệt tình với cây lương thực tự nhiên, trong căn cứ thậm chí còn xuất hiện cả một đám chuyên nghiên cứu chế biến mỹ thực như một đoàn đội theo đuổi trào lưu.
Bây giờ nghe nói tìm được loại rau quả mới, mọi người tràn ngập hứng thú tự nhiên giống như đánh tiết gà.
Tên nghiên cứu viên kia hiển nhiên muốn chia sẻ với đồng bạn phát hiện của hắn, mở hòm giữ đồ ở bên người ra để triển lãm đồ vật bên trong.
Trong hòm giữ đồ có đặt một gốc cây thực vật cao nửa mét, cành khô hơi to, phiến lá thật nhỏ, có năm sáu quả nhỏ như mắt mèo óng ánh trong suốt, nhìn rất ngon miệng khiến người ta không nhịn được mà muốn ném thử một chút.
Đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi chứ chẳng có ai dám ăn thử.
“Thơm quá!" Một nghiên cứu viên tán thưởng một tiếng.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu.
Ai ngờ tên kia phát hiện cây thực vật của nghiên cứu viên nọ lại có biểu hiện kỳ quái, nghi ngờ hỏi “Hương gì? Chỗ nào có hương thơm?"
“Còn không phải là nó tỏa ra sao?" Một người chỉ vào thực vật ở trong rương.
“Nó không có mùi hương." Tên nghiên cứu viên kia càng thêm nghi ngờ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại cẩn thận ngửi ngửi, khẳng định, nói: “Tuyệt đối có hương thơm."
“Chẳng lẽ mũi tôi có vấn đề?" Hắn sao không ngửi thấy gì được, chỉ ngửi thấy mỗi mùi cơm còn chưa tan đi.
“Ha ha, khẳng định là vậy. Nadine, cậu nên đi tìm bác sĩ Alan kiểm tra." Mọi người trêu đùa.
Nadine sờ sờ mũi của mình, không hề cãi lại.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu hứng thú dạt dào mà thảo luận về đặc điểm của thực vật này.
Tất cả hầu như đều thực bĩnh tĩnh, buổi chiều tiếp tục tiến hành khảo sát theo kế hoạch.
Một giờ sau, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Một binh lính truyền tin tức khẩn cấp: “ Sếp, tiến sĩ Kiều Ôn đột nhiên ngất xỉu!"
“Lập tức mang tiến sĩ trở về doanh trại." Milos sau khi hạ mệnh lệnh lại phái người thông báo bác sĩ Alan chuẩn bị cứu người.
Vừa mới an bài xong, hắn lại nhận được báo cáo của binh sĩ khác: “Sếp, ngài Brohm ngất xỉu!"
Milos nhíu mày, dự cảm xảy ra chút chuyện không thích hợp.
Hắn nghĩ ngợi, hạ lệnh toàn bộ thành viên khảo sát bên ngoài trở về doanh trại.
Mọi người sôi nổi trở về, kết quả lại phát hiên năm người nghiên cứu viên đều đang bị hôn mê, hơn nữa đều không hề có dấu hiệu hôn mê.
Milos lại lần nữa xác nhận: “Các ngươi trên đường thật sự không có gặp bất kỳ chuyện gì khả nghi?"
Tất cả binh lính đều tỏ vẻ không có.
“Bác sĩ Alan, thế nào?" Milos nhìn về phía nữ bác sĩ đang kiểm tra người bị hôn mê.
Alan lắc đầu, lông mày thẳng đứng, nói: “Toàn thân họ đều nóng lên, đồng tử mở to, dưới da xuất hiện máu bầm giống như là dấu hiệu trúng độc."
“Trúng độc?" Milos biểu tình lạnh đãm nói, “Nếu thật là trúng độc, vậy độc này khẳng định ở trong doanh trại. Bằng không không có khả năng có nhiều người đồng thời trúng độc. Có thể tra ra là độc gì không?"
“Cái này cần chờ sau khi xét nghiệm mới biết được…… A?"
“Làm sao vậy?"
Alan khom lưng để sát vào một người hôn mê, do dự, nói: “Hơi thở bọn họ có một mùi hương kỳ lạ."
“Đúng không?" Milos cũng thò lại gần ngửi ngửi, “Ta không có ngửi được mùi gì cả."
Trên mặt Alan lộ sắc mặt nghi ngờ.
Milos xoay người kêu vài binh lính tới ngửi, bọn họ đều nói ngửi được mùi hương kỳ lạ.
Thần sắc Milos ngưng trọng, hắn không cho rằng khứu giác của mình có vấn đề bởi vì trong không khí nếu có mùi lạ khác hắn đều có thể ngửi rõ ràng, nhưng các binh lính không có khả năng liên hợp lừa hắn. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao người khác đều ngửi được mùi vị mà hắn lại không ngửi được?
Đúng lúc này, một binh lính đột nhiên ngửa đầu ngã xuống, tiếp theo lại có hai người, ba người. Tất cả đều lâm vào hôn mê một cách quỷ gị giống hệt những nghiên cứu viên trước.
“Mùi hương! Loại hương này khẳng định có vấn đề." Alan nhanh chóng mang mặt nạ phòng độc, đồng thời còn đem mặt nạ phòng độc đưa cho những người khác chưa ngất xỉu.
Nhưng mà, mùi hương này lan truyền với tốt độ nhanh ngoài dự kiến của mọi người, chỉ cần là người đã từng ngửi qua, tất cả đều lần lượt ngất xỉu bao gồm cả bác sĩ Alan.
Toàn bộ doanh trại có 36 người, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, chỉ còn lại 7 người bình yên vô sự. Bảy người này bao gồm Milos, An, một nghiên cứu viên và bốn binh lính.
Chuyện phát sinh quá nhanh, Milos còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân, đội viên cũng đã nằm xuống hơn nửa. Lúc này mới là ngày đầu tiên bắt đầu đã xảy ra loại biến cố này, thật là không kịp chuẩn bị.
Hắn đem toàn bộ những người ngất xỉu tập trung vào một doanh trại, tạm thời nghiêm cấm những người khác đi vào. Thực hiển nhiên, loại mùi hương này lan truyền qua hô hấp, có tính lây nhiễm cao, chỉ cần không cẩn thận ngửi được sẽ bị hôn mê trong hai giờ. Kỳ quái là, vì sao chỉ có riêng hắn không ngửi thấy mùi hương này? Nó rốt cuộc từ đâu mà đến?
Milos mang theo An đi vào lều trại cách ly, hai người bọn họ là những“người sống sót" duy nhất tiếp xúc với đám người hôn mê. Một người không ngửi được mùi hương, một người khác… cũng không ngửi được.
Milos phát hiện trên người hôn mê đều xuất hiện lốm đốm máu đọng, Kiều Ôn té xỉu đầu tiên là nhiều nhất.
“An, cô biết chuyện gì đây không?" Milos hỏi.
Cô đương nhiên không biết. Nhưng, cô có khả năng nhìn thấy những mắt người thường không nhìn thấy.
Trong mũi người hôn mê không ngừng hiện ra điểm sáng màu xanh lá giống như bụi lơ lửng trong không khí. Bọn họ giống như một vi sinh vật đặc thù nào đấy cũng có sinh mệnh, cũng có ý thức, hơn nữa còn tuần hoàn truyền tin tức thông qua linh hồn tới An, phiên dịch thành ngôn ngữ của loài người chính là: ta là Nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân…
An tức khắc cảm thấy thế giới quan thuần khiết của bình lần nữa gặp phải khảo nghiệm thật lớn.
“Có thể tặng cho ta không?" Milos nhìn An. Hắn hỏi rất tự nhiên không hề có chút nghĩ ngợi.
An đứng lên, không chút do dự cất Phật châu vào trong túi tiền của mình.
Milos cũng không thèm để ý, thần sắc tự nhiên, nói: “Về sau còn muốn điêu khắc thì tới lều trại của ta miễn cho người phát hiện."
An gật đầu, một mình đem xương tay của mình cất vào trong quần áo.
Buổi tối, trong doanh trại rất yên tĩnh, trừ bỏ vài binh lính gác đêm tuần tra ở hụ cận bên ngoài thì những người khác đều ngủ.
An không cần ngủ, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, cô ngồi một mình ở trong khu đất trống nghiên cứu viên phật châu kia. Cô nhớ rõ khi Milos bắt được cốt bội là khi cô điêu khắc xương hổ hóa thành linh thể lúc Lục yêu phát động công kích. Có phải là vì Cốt điêu có năng lượng là vì giống như sở hữu linh lực? Loại năng lực này cần kích phát như thế nào?
Cô có thể cảm ứng với Phật châu nhưng không thể thử nghiệm kích phát ra lực lượng của nó. Kỳ quái, vì sao Milos có thể sử dụng mà thân là người chế tác cô lại không dùng được?
An thưởng thức Phật châu, nghĩ đủ kiểu cũng không ra. Đột nhiên, tâm niệm cô vừa động liền nghĩ tới một lời giải thích. Cốt bội và Phật châu khác nhau chủ yếu là vì vật liệu và đồ họa. Cốt bội chính là làm từ Linh cốt mà Phật châu chỉ là từ xương thú bình thường, chỉ là trong lúc điêu khắc dung nhập linh lực của cô, cốt bội được điêu khắc trên mãnh thú, Phật châu lại được điêu khắc là chữ viết. Vật liệu khác nhau, thuộc tính linh lực cũng khác nhau; đồ họa khác nhau mà ngay cả ý nghĩa và cách dùng cũng khác nhau.
Nếu nói cốt bội hổ rống có thuộc tính công kích và chiến đầu, như vậy, Phạn văn phật châu sẽ có thuộc tính hộ thân và phòng ngự.
An cảm thấy suy đoán của mình rất đáng tin cậy, nhưng, cô vẫn cần phải tìm cơ hội để thử nghiệm một chút mới tốt.
Ngày hôm sau, Âu Mạc đúng giờ rời giường, đi ra doanh trại đã thấy gia hỏa mặc đồng phục toàn giáp đang ngồi bên ngoài lều trại của thiếu tướng Milos, trên người vẫn còn sương sớm, thoạt nhìn một đêm không ngủ.
Âu Mạc muốn chạy qua đánh một cái chào hỏi, lại thấy chủ lều đột nhiên mở ra, Milos đi từ trong ra ngoài, cúi đầu nhìn Anthony. Người sau chậm rì rì mà đứng lên rồi đưa cho Milos một vật.
“Cho ta?" Milos nhướng mày.
An gật đầu.
“Cô ngồi một đêm bên ngoài lều trại của ta chính là nghĩ nên hay không nên đem thứ này tặng cho ta sao?" Milos không dối trá mà từ chối, hắn thực dứt khoát nhận Phật châu nàng đưa.
Đương nhiên không phải! Cô không có nhàm chán mà ngồi cả tối nghĩ cái này đâu? An không lời mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong mắt Milos hiện lên ý cười, cúi đầu đánh giá viên cốt châu này, vào tay ấm áp, cơn buồn ngủ dường như biến thành hư không.
Đây lại là một vật phẩm có hiệu quả đặc thù! Cùng cốt bội linh động không giống nhau, viên cốt châu này có hơi thở bình thản làm tâm thần người có cảm giác yên ổn, tinh thần no đủ.
An cũng không biết, trực quan và cảm nhận hiệu quả Cốt điêu của cô sở dĩ không giống với Milos là vì cô chỉ là một bộ xương khô, không có các giác quan giống nhân loại bình thường.
Milos nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của An nhìn đầu hắn, thận trọng mà nói một câu: “Cảm ơn!"
Không vội nói lời cảm ơn, hãy biểu hiện bằng trái tim anh! Này, viên phật châu này là như thế nào? Có thể tạo vòng phòng ngự gì đó hay không?
Milos hiển nhiên không tiếp thu điện tín từ tấm lòng ham mê nghiên cứu từ linh hồn cô, cam đoan nói: “Yên tâm, ta sẽ không lấy không đồ vật của cô, về sau cô có yêu cầu gì, ta đều cố gắng hết khả năng của mình mà thỏa mãn cô."
Điều đó còn cần phải nói sao? Cô sẽ không làm lao động miễn phí. Xem a Milos sẽ không chủ động nói rõ hiệu quả Phật châu, hắn chắc là cho rằng mình đã sớm biết. Thật là sự hiểu lầm tốt đẹp nhưng cô sẽ không làm rõ đâu, còn phải giả vờ mình rất biết rõ.
Ai, làm một bộ xương khô lạnh lùng cao quý cũng thật không dễ dàng…
“Thiếu tướng Milos, cơm sáng đã chuẩn bị xong." Thanh âm nề nếp của Âu Mạc từ bên cạnh truyền tới.
Milos gật đầu: “Đưa vào đây đi, ta và thượng sĩ Anthony sẽ cùng ăn với nhau."
Vậy hắn thì sao? Hắn cũng là thân binh của thiếu tướng đại nhân mà! Vì sao chỉ có Anthony được cùng ăn? Mắt Âu Mạc trông mong mà nhìn Milos, đáng tiếc người nọ hoàn toàn làm lơ ánh mắt nóng bỏng của hắn mà trực tiếp đi vào lều trại.
Ánh mắt bất thiện của Âu Mạc dời về phía An.
Nhìn cái gì? Cô cũng thực vô tội mà? An xoay người, chui vào lều trại Milos.
Âu Mạc chỉ có thể chảy nước mắt ở trong lòng.
Sau bữa sáng, Milos phân công nhiệm vụ, bốn người một tổ bao gồm hai binh lính và hai nghiên cứu viên tiến hành thăm dò quanh doanh trại trong phạm vi ba trăm mét. Gặp nguy hiểm lập tức cảnh báo, không được tham công liều lĩnh.
Nghiên cứu viên chủ yếu có nhiệm vụ thu thập đất đai bản địa, thực vật, nguồn nước và tiêu bản các loại khoáng vật, khảo sát chỉ số không khí, ánh sáng và biến đổi độ ẩm, vân vân… Binh lính thì phụ trách cảnh giới và bảo vệ.
Milos đứng ở giữa điều hành, tùy thời chuẩn bị đối phó với bất ngờ ngoài ý muốn xuất hiện.
An cũng không nhàn rỗi, cô chỉ huy ba con lâu thú thâm nhập rừng rậm, quan sát tất cả mọi sự vật đang diễn ra. Trọng điểm là xem có xuất hiện Lục yêu tập kích động vật hay không, tận lực sưu tập linh cốt, đây chính là mục tiêu chính chủ yếu của cô bây giờ.
Khảo sát buổi sáng rất thuận lợi, thành viên tham gia đều ăn toàn trở về doanh trại ăn cơm trưa. Trên mặt mỗi nghiên cứu viên đều mang theo nụ cười hưng phấn, hiển nhiên thu hoạch không nhỏ
“Nơi này quả thực chính là một bảo tàng tự nhiên, nơi nơi đều là sự kinh ngạc vui mừng.
“Không sai, ta thật sự không thể chờ nổi kết quả nghiên cứu."
“Sau lần này trở về, nói không chừng chúng ta sẽ có thể gia tăng một loại rau quả mới." Một nghiên cứu viên đột nhiên đắc ý mà cười nói.
“Rau quả gì cơ?" Những người khác lập tức nhìn về phía hắn.
Khoa học kỹ thuật phát triển khiến tài nguyên hành tinh Staous khan hiếm, đồ ăn đều do máy móc chế biến, hương vị đều là tổng hợp, vị tạm được, cho nên người Staous đều cực kỳ nhiệt tình với cây lương thực tự nhiên, trong căn cứ thậm chí còn xuất hiện cả một đám chuyên nghiên cứu chế biến mỹ thực như một đoàn đội theo đuổi trào lưu.
Bây giờ nghe nói tìm được loại rau quả mới, mọi người tràn ngập hứng thú tự nhiên giống như đánh tiết gà.
Tên nghiên cứu viên kia hiển nhiên muốn chia sẻ với đồng bạn phát hiện của hắn, mở hòm giữ đồ ở bên người ra để triển lãm đồ vật bên trong.
Trong hòm giữ đồ có đặt một gốc cây thực vật cao nửa mét, cành khô hơi to, phiến lá thật nhỏ, có năm sáu quả nhỏ như mắt mèo óng ánh trong suốt, nhìn rất ngon miệng khiến người ta không nhịn được mà muốn ném thử một chút.
Đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi chứ chẳng có ai dám ăn thử.
“Thơm quá!" Một nghiên cứu viên tán thưởng một tiếng.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu.
Ai ngờ tên kia phát hiện cây thực vật của nghiên cứu viên nọ lại có biểu hiện kỳ quái, nghi ngờ hỏi “Hương gì? Chỗ nào có hương thơm?"
“Còn không phải là nó tỏa ra sao?" Một người chỉ vào thực vật ở trong rương.
“Nó không có mùi hương." Tên nghiên cứu viên kia càng thêm nghi ngờ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại cẩn thận ngửi ngửi, khẳng định, nói: “Tuyệt đối có hương thơm."
“Chẳng lẽ mũi tôi có vấn đề?" Hắn sao không ngửi thấy gì được, chỉ ngửi thấy mỗi mùi cơm còn chưa tan đi.
“Ha ha, khẳng định là vậy. Nadine, cậu nên đi tìm bác sĩ Alan kiểm tra." Mọi người trêu đùa.
Nadine sờ sờ mũi của mình, không hề cãi lại.
Tiếp theo, mọi người bắt đầu hứng thú dạt dào mà thảo luận về đặc điểm của thực vật này.
Tất cả hầu như đều thực bĩnh tĩnh, buổi chiều tiếp tục tiến hành khảo sát theo kế hoạch.
Một giờ sau, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Một binh lính truyền tin tức khẩn cấp: “ Sếp, tiến sĩ Kiều Ôn đột nhiên ngất xỉu!"
“Lập tức mang tiến sĩ trở về doanh trại." Milos sau khi hạ mệnh lệnh lại phái người thông báo bác sĩ Alan chuẩn bị cứu người.
Vừa mới an bài xong, hắn lại nhận được báo cáo của binh sĩ khác: “Sếp, ngài Brohm ngất xỉu!"
Milos nhíu mày, dự cảm xảy ra chút chuyện không thích hợp.
Hắn nghĩ ngợi, hạ lệnh toàn bộ thành viên khảo sát bên ngoài trở về doanh trại.
Mọi người sôi nổi trở về, kết quả lại phát hiên năm người nghiên cứu viên đều đang bị hôn mê, hơn nữa đều không hề có dấu hiệu hôn mê.
Milos lại lần nữa xác nhận: “Các ngươi trên đường thật sự không có gặp bất kỳ chuyện gì khả nghi?"
Tất cả binh lính đều tỏ vẻ không có.
“Bác sĩ Alan, thế nào?" Milos nhìn về phía nữ bác sĩ đang kiểm tra người bị hôn mê.
Alan lắc đầu, lông mày thẳng đứng, nói: “Toàn thân họ đều nóng lên, đồng tử mở to, dưới da xuất hiện máu bầm giống như là dấu hiệu trúng độc."
“Trúng độc?" Milos biểu tình lạnh đãm nói, “Nếu thật là trúng độc, vậy độc này khẳng định ở trong doanh trại. Bằng không không có khả năng có nhiều người đồng thời trúng độc. Có thể tra ra là độc gì không?"
“Cái này cần chờ sau khi xét nghiệm mới biết được…… A?"
“Làm sao vậy?"
Alan khom lưng để sát vào một người hôn mê, do dự, nói: “Hơi thở bọn họ có một mùi hương kỳ lạ."
“Đúng không?" Milos cũng thò lại gần ngửi ngửi, “Ta không có ngửi được mùi gì cả."
Trên mặt Alan lộ sắc mặt nghi ngờ.
Milos xoay người kêu vài binh lính tới ngửi, bọn họ đều nói ngửi được mùi hương kỳ lạ.
Thần sắc Milos ngưng trọng, hắn không cho rằng khứu giác của mình có vấn đề bởi vì trong không khí nếu có mùi lạ khác hắn đều có thể ngửi rõ ràng, nhưng các binh lính không có khả năng liên hợp lừa hắn. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao người khác đều ngửi được mùi vị mà hắn lại không ngửi được?
Đúng lúc này, một binh lính đột nhiên ngửa đầu ngã xuống, tiếp theo lại có hai người, ba người. Tất cả đều lâm vào hôn mê một cách quỷ gị giống hệt những nghiên cứu viên trước.
“Mùi hương! Loại hương này khẳng định có vấn đề." Alan nhanh chóng mang mặt nạ phòng độc, đồng thời còn đem mặt nạ phòng độc đưa cho những người khác chưa ngất xỉu.
Nhưng mà, mùi hương này lan truyền với tốt độ nhanh ngoài dự kiến của mọi người, chỉ cần là người đã từng ngửi qua, tất cả đều lần lượt ngất xỉu bao gồm cả bác sĩ Alan.
Toàn bộ doanh trại có 36 người, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, chỉ còn lại 7 người bình yên vô sự. Bảy người này bao gồm Milos, An, một nghiên cứu viên và bốn binh lính.
Chuyện phát sinh quá nhanh, Milos còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân, đội viên cũng đã nằm xuống hơn nửa. Lúc này mới là ngày đầu tiên bắt đầu đã xảy ra loại biến cố này, thật là không kịp chuẩn bị.
Hắn đem toàn bộ những người ngất xỉu tập trung vào một doanh trại, tạm thời nghiêm cấm những người khác đi vào. Thực hiển nhiên, loại mùi hương này lan truyền qua hô hấp, có tính lây nhiễm cao, chỉ cần không cẩn thận ngửi được sẽ bị hôn mê trong hai giờ. Kỳ quái là, vì sao chỉ có riêng hắn không ngửi thấy mùi hương này? Nó rốt cuộc từ đâu mà đến?
Milos mang theo An đi vào lều trại cách ly, hai người bọn họ là những“người sống sót" duy nhất tiếp xúc với đám người hôn mê. Một người không ngửi được mùi hương, một người khác… cũng không ngửi được.
Milos phát hiện trên người hôn mê đều xuất hiện lốm đốm máu đọng, Kiều Ôn té xỉu đầu tiên là nhiều nhất.
“An, cô biết chuyện gì đây không?" Milos hỏi.
Cô đương nhiên không biết. Nhưng, cô có khả năng nhìn thấy những mắt người thường không nhìn thấy.
Trong mũi người hôn mê không ngừng hiện ra điểm sáng màu xanh lá giống như bụi lơ lửng trong không khí. Bọn họ giống như một vi sinh vật đặc thù nào đấy cũng có sinh mệnh, cũng có ý thức, hơn nữa còn tuần hoàn truyền tin tức thông qua linh hồn tới An, phiên dịch thành ngôn ngữ của loài người chính là: ta là Nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân, ta là nấm hảo chân…
An tức khắc cảm thấy thế giới quan thuần khiết của bình lần nữa gặp phải khảo nghiệm thật lớn.
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh