Điệp Vương Hoặc Ái (Điệp Vương Đích Nhân Ngư Tân Nương)
Chương 48: Ba năm trôi qua
Dòng sông vẫn cuồn cuộn chảy không ngừng, Địch Tu Tư thì phong bế mọi giác quan, yên lặng, bất động nằm dưới đáy sông, tùy ý để nước cuốn hắn trôi đến bất kỳ nơi nào, mặc kệ là thế nào thì đây cũng là nơi mà Tuyết Kiều đã sinh sống rất nhiều năm, cũng là nơi duy nhất mà hắn tin rằng có thể gặp nàng.
Đã không tìm thấy viên đá đen nhánh trước kia, Địch Tu Tư càng thêm ảo não nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng, tảng đá kia đã từng bảo hộ cho Tuyết Kiều, mà giờ nàng lựa chọn tự hủy diệt thì đương nhiên tảng đá cũng không còn, ngực lại thấy đau nhói, Địch Tu Tư cảm thấy chuyện tình của hắn và Tuyết Kiều giống như một giấc mộng.
Khi Tuyết Kiều biến thành quầng sáng chui trở lại vào bụng mẫu thân
" Nương, ta là Tuyết Kiều,ta quay về đây"
" Tuyết Kiều, vì sao lại quay về, vì sao lại lựa chọn ngu ngốc như vậy?" vừa chống đỡ những quả càu lửa từ trên trời quăng xuống, Dao Cơ vừa lo lắng hỏi, nàng đã khổ tâm an bài cho tương lai của nữ nhi, thế nhưng lại nhận được kết quả vậy sao?
" Nương, Tuyết Kiều vô dụng, Tuyết Kiều không đành lòng hủy diệt thế giới, không đành lòng hủy diệt bọn họ, ca ca, Dao Quang tỷ tỷ, Thanh Liên ca ca… bọn họ đều là người tốt, còn có Địch Tu Tư, ta vẫn nghĩ hắn sẽ không thể thay đổi vì ra, nhưng mà hắn đã thực sự thay đổi. Nương ,ta thương hắn, giống như ngươi yêu phụ thân, ta không thể diễn trò trước mặt bọn họ, không thể hủy diệt thế giới của bọn họ, ta cũng không muốn làm bọn họ rời khỏi môi trường sống quen thuộc của bọn họ, ở chung với bọn họ, ta học được rất nhiều người, trong đó quan trọng nhất là chân thành yêu thương người mà mình yêu. Nương, tha thứ cho ta, ta cô phụ ủy thác của ngươi và phụ thân, còn có ông nội nữa, cho nên ta không thể buông bỏ, xin người và phụ thân hãy để cho ta cùng nhau hủy diệt đi, nương, cầu xin người thành toàn cho Tuyết Kiều đi, Tuyết Kiều muốn làm một đứa nhỏ có cha, có mẹ"
Tiếng thở dài vang lên “ con gái ngốc của ta, ngươi tội gì phải làm vậy chứ, nếu thực sự cảm thấy hạnh phúc thì ngươi cần gì phải nhớ tới những chuyện này? Nương cùng cha lưu lại trí nhớ cho ngươi là vì thống khổ đến mức tận cùng, mà ta cũng có chút ích kỷ, phong bế trí nhớ của ngươi, tuy rằng ngươi trong trắng, đơn thuần như một tờ giấy, tương lai có thể bị nhiều người lừa gạt, mà cái đó có thể giúp cho ngươi tìm được hạnh phúc, nhưng mà ngươi lại nhớ được hết thảy, điều đó có nghĩa là người không hề hạnh phúc, ngươi cảm thấy thống khổ, cho nên ngươi tìm kiếm sự giải thoát, đã có người làm cho ngươi thống khổ, vậy sao lại không làm cho những kẻ đó biến mất? vì sao lại lựa chọn hủy diệt bản thân?"
“Nương, thực ra khi ta nhớ lại tất cả mọi chuyện cũng do thống khổ mà cũng bởi vì hạnh phúc, ba lần ta cởi bỏ được phong ấn trí nhớ đều là lúc đang vui vẻ nhất, lần đầu tiên là khi ta và Địch Tu Tư đang trong thời điểm khoái hoạt, nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó, trong đầu ta thoáng hiện qua hình ảnh của ngươi và phụ thân nhưng mà hình ảnh đó thoáng qua rất mau, ta không kịp nắm bắt. Lần thứ hai là khi Địch Tu Tư tặng Bách Điệp y cho ta, cũng vì quá mức vui vẻ, xúc động mà trí nhớ lại hiện lên trong đầu, tuy vẫn không kịp nhìn rõ nhưng cảm xúc mãnh liệt hơn, làm cho ta cảm giác được. Lần thứ ba là khi ta giúp Thanh Liên ca ca bảo trì nguyên khi, đó không phải là đứa nhỏ của hắn nhưng mà Thanh Liên ca ca lại chấp nhận mạo hiểm sinh mạnh của mình, vì bằng hữu mà dựng dưỡng Vân Liên quả, tuy rằng nó luôn cắt nuốt nguyên khí của hắn, làm cho hắn suy yếu, còn Vân Thư ca ca thì mãnh liệ mong muốn có một đứa nhỏ để duy trì tình cảm với Mặc Mặc, cho dù nhiều khó hăn, nhưng khát vọng đó là thực sự, lại cũng mãnh liệt vô cùng, đã kích động ta rất sâu, nương, khi đó rốt cuộc ta cũng đã phá tan phong ấn của ngươi và phụ thân, nhớ lại tất cả"
“Vì sao lại như vậy? chẳng lẽ là chúng ta sai sao, không nên như vậy. Quân Di, sao con của chúng ta lại dùng một phương thức hoàn toàn khác biệt để nhớ lại quá khứ chứ?" Dao Cơ không biết nguyên nhân vì sao
" Nương, không nên hỏi phụ thân, hắn cũng sẽ giống như ngươi, nhất định không biết nguyên nhân, nhưng ta thì hiểu được"
" Ngươi hiểu được cái gì?"
" Bởi vì các ngươi yêu ta, các ngươi tuy rằng hy vọng ta khi nhớ lại tất cả thì phản kháng, trả thù thế giớ này nhưng các ngươi càng hi vọng đứa nhỏ duy nhất của các ngươi hạnh phúc, cho nên tuy rằng các ngươi muốn ta khi thống khổ nhất mới có thể cởi bỏ phong ấn trí nhớ nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn trái ngược, Vân Thư ca ca muốn một đứa nhỏ, muốn làm cha mẹ, cho nên đã làm ta nhớ đến tưởng niệm của các ngươi, cho nên mẫu thân, phụ thân, ta đã trở về. Tuyết Kiều của các ngươi rốt cuộc đã trở lại, quay lại trong sự ôm ấp, yêu thương của các ngươi"
" Tuyết Kiều, không, là nương hại ngươi, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, chúng ta mong muốn nhất là thấy ngươi được hạnh phúc, làm sao lại mong ngươi trả thù và phục hưng cho bộ tộc Nhân Ngư chứ? Đó chẳng qua là oán khí vào phút cuối cùng của ông nội ngươi nói ra mà thôi, thực ra, điều duy nhất chúng ta mong nhất là ngươi khỏe mạnh, vui vẻ, thế nhưng ngay lúc ngươi hạnh phúc nhất lại là lúc làm ngươi nhớ lại tất cả, là nương đã hủy đi hạnh phúc của ngươi, đứa nhỏ đáng thương của ta. Bây giờ ngươi hãy quay về đi, Tuyết kiều, bây giờ quay lại vẫn còn kịp"
" Không, mẫu thân, phụ thân, ta không quay về, khi chưa nhớ lại, ta vẫn nghĩ mình là một đứa nhỏ cô đơn đáng thương, không cha mẹ, không đồng loại, tuy rằng rất vui vẻ, hạnh phúc, nhất là sau khi gặp Địch Tu Tư nhưng mà mẫu thân, phụ thân, bây giờ ta đã biết đến sự tồn tại của các ngươi, ta không thể nào để các ngươi ôm oán hận mà chết đi, mà ta và Địch Tu Tư lại sống vui vẻ. Mẫu thân, ta làm không được, Địch Tu Tư có rất nhiều bằng hữu, sẽ có nhiều người ở bên hắn, sau này cũng sẽ có nhiều cô nương xin đẹp thích hắn, sớm muộn rồi cũng có ngày hắn sẽ quên ta, mà các ngươi chỉ có duy nhất một mình ta, ta cũng chỉ có các ngươi là cha mẹ, nên để ta ở bên các ngươi đi, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ"
" Hỗn trướng, Tuyết Kiều, ngươi nói ngu ngốc cái gì đó, tâm nguyện duy nhất của ta và nương ngươi là mong ngươi được sống, nếu ngươi thực sự thương chúng ta thì phải sống cho tốt, tên tiểu tử kia, chúng ta đều thấy hắn là một đứa nhỏ không tồi, tuy rằng đạo hạnh hơi cạn nhưng cũng có nghĩa là sau này hắn không thể khi dễ được ngươi, ngươi nhìn xem, hắn khóc thành bộ dáng thế nào. Tuyết Kiều, chẳng lẽ ngươi không đau lòng? Nhân Ngư chúng ta cả đời chỉ biết có một bạn tình, đồng sinh đồng tử, mãi không chia lìa, cha mẹ là người thân nhưng khi đã có người bầu bạn thì cũng phải xếp ở vị trí thứ hai, hơn nữa ta có nương ngươi, nàng cũng có ta, chúng ta hai người bên nhau, còn ngươi chen vào làm gì? Lập tức trở về cho ta"
Âm thanh của Quân Di vang lên, như xuyên thấu bụng của Dao Cơ, đánh thẳng vào tâm linh của Tuyết Kiều, nhưng nàng lại cố chấp, ẩn nấp thật sâu trong bụng của mẫu thân “ phụ thân, ta biết người không nỡ bỏ ta mà ta cũng rất luyến tiếc các ngươi, để ta ở lại đi, hơn nữa cũng đã muộn rồi, mọi thứ đã bắt đầu bị hủy diệt"
Lịch sử nhất định sẽ tái diễn, chỉ khác biệt là lúc này đây cha và mẫu thân sẽ không còn cơ hội dùng sinh mạng của họ để bảo hộ cho nàng nữa, rốt cuộc nàng cũng có thể cùng bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Địch Tu Tư, thực xin lỗi, vĩnh biệt!
" Quân Di, không, ta nhất định muốn Tuyết Kiều của chúng ta phải sống" thanh âm Dao Cơ nóng nảy mà kiên định.
Quân Di còn chưa trả lời thì đã nghe
" Dao Cơ, mau! Tuyết Kiều là hi vọng cuối cùng của chúng ta" thanh âm khàn khàn tựa như vang lên từ sâu trong yết hầu, đó chính là thanh âm của ông nội Tuyết Kiều, lịch sử quả nhiên đã lặp lại.
" Công công, nhưng mà Tuyết Kiều nàng, nàng…"Dao Cơ chần chờ nhìn về phía cha chồng, không biết nói với hắn như thế nào nhưng nàng còn chưa nói xong thì Quân Di đã cắt ngnang “ Dao Cơ, cha nói làm thế nào thì làm theo thế ấy, không được nhiều lời"
“Quân Di, nhưng mà…"Dao Cơ dường như muốn nói nhưng thấy ánh mắt của phu quân thì dường như là hắn đã tìm được biện pháp gì đó, lập tức gật đầu “ dạ, công công"
“Vậy thì nhanh tay lên, chúng ta không chống đỡ được bao lâu nữa"
Dao Cơ biết công công sắp không chống đỡ đươc thì hô to “ Quân Di, làm sao bây giờ"
“Giống như trước, nhưng mà lúc này chúng ta phải phá hủy toàn bộ trí nhớ của bản thân, không lưu lại chút gì cho Tuyết Kiều, cũng không cho nàng cơ hội nhớ lại, nếu không mọi việc lại tái diễn thì đến cuối cùng sẽ thực sự không còn lại gì, Dao Cơ, vì đề phòng sau này có người muốn lợi dụng nước mắt của bộ tộc Nhân Ngư, ta muốn tuyệt luôn tuyến lệ của Tuyết Kiều"
Thanh âm bình tĩnh của Quân Di truyền đến, tuy trong lòng Dao Cơ không nỡ nhưng biết tương lai sẽ có người đối xử tốt với nữ nhi của nàng thì nàng cảm thấy có chết cũng cam lòng “ không có tuyến lệ, vậy chẳng phải sau này Tuyết Kiều không thể có con sao? Quân Di, như vậy không được, như vậy rất không bằng với Tuyết Kiều"
“Dao Cơ, thời gian không còn nhiều, nếu không hành động thì ngay cả mạng của Tuyết Kiều cũng không còn, nói gì tới có con, không có tuyến lệ cũng có nghĩa là đảm bảo cho sự an toàn của nàng sau này, tin tưởng là Tuyết Kiều sẽ không trách chúng ta"
Một câu cuối cùng cũng chính là quyết định không cho phép thay đổi.
" Đứa nhỏ, mẫu thân không thể che chở cho ngươi được nữa rồi" Dao Cơ thầm nói một câu mà lúc này nguyên thần của Tuyết Kiều đã dung hợp với phôi thai trong bụng Dao Cơ nên không nghe được những lời của bọn họ.
“Dao Cơ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi phải không?" Quân Di lộ ra vẻ bi ai, nhưng cũng giống như được giải thoát, nhìn thoáng qua thê tử
Dao Cơ gật gật đầu," Ta chuẩn bị tốt, Quân Di, ngươi không cần nương tay, đến đây đi, vì đứa nhỏ, vì tương lai của nó,hi sinh tất cả đều đáng giá"
“Quả nhiên không hỗ là thê tử tốt của ta"
Lời nói vang lên cũng giống y như lần đầu tiên trước khi bọn họ bị hủy diệt, nhưng không ai biết một câu nói đó lại cách nhau đến ngàn vạn năm thời gian…
“Vân Trọng Ngôn, không được chạy ra sau núi chơi, đã nói rất nhiều lần với ngươi rồi, phải ngoan a"
Phùng Xuân chạy nhanh tới, cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, không biết vì sao nó đã năm tuổi rồi nhưng lại không thể bay lượn, càng đừng nói tới việc biến hình, vấn đề nghiêm trọng hơn là đứa nhỏ nhân loại đến lúc năm tuổi đã biết nói, trừ khi là câm điếc, nhưng đứa nhỏ Vân Trọng Ngôn này đến giờ cũng chưa từng mở miệng nói một tiếng, chỉ có tiếng cười, tiếng khóc rất rõ ràng, chứng tỏ thanh quản của hắn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Cũng may chuyệ đó cũng không ảnh hưởng tới việc nó lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào như vậy hỏi ai mà không thích, hiện tại trong toàn tộc, các trưởng lão đều thương hắn đến tận tâm khảm, không ai còn nhớ tới mẫu thân nó từng làm mọi người hận đến mức nào.
Mà đứa nhỏ này cũng không biết vì sao lại thích nghịch nước, chỉ cần không chú ý tới là nó đã nhanh chóng chạy tới hồ nước phía sau núi chơi đùa, làm cho Phùng Xuân chiếu cố hắn vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Tiểu tử kia nở nụ cười ngọt ngào với Phùng Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dựa sát vào mặt nàng, miệng phát ra âm thanh u a, không rõ tiếng, ngón tay nhỏ bé còn chỉ về phía sau ngọn núi, ý muốn chỉ chỗ hắn muốn đến
“Vân Trọng Ngôn, mau, lên tiếng gọi ta là a di một tiếng, ta liền mang ngươi đi, mau gọi “ a di" Phùng Xuân lại tiếp tục không nản lòng mà dạy hắn nói chuyện, nhưng tiểu tử kia vẫn ngậm miệng, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, làm cho Phùng Xuân nhịn không được mà thở dài, ôm hắn đi về.
Mà vật nhỏ đáng thương tựa đầu trên vai Phùng Xuân, ánh mắt thật to vẫn nhìn phía sau núi đầy tò mò, quyết định phải tìm cơ hội thám hiểm
“Phùng Xuân, tiểu Trọng Ngôn lại chạy tới sau núi chơi sao?" tổng quản không chút ngạc nhiên hỏi.
“Đứa nhỏ này không biết sao rất thích chạy ra sau núi chơi, nói thế nào cũng không nghe, từ khi hắn biết đi thì đều chạy đến chỗ này. Điện hạ cũng thật là, đã đáp ứng Chính Khả Xuân tỷ tỷ là chiếu cố hắn, thế mà lại bỏ đi suốt ba năm, ngay cả một dòng tin cũng không truyền về, cũng may còn có Xà quân đại nhân và phu nhân luôn hết lòng hỗ trợ, cứ mấy tháng lại đến thăm một lần, cũng không biết khi nào điện hạ mới trở về a"
Phùng Xuân bĩu môi, thật sự không phải nàng thích oán giận nhưng mà Địch Tu Tư đúng là làm vương mà chẳng có trách nhiệm, đi một cái là ba năm, lần trước thì là hai năm, mà hắn nếu không liều mạng chỉnh đốn sự vụ trong tộc thì cũng là ra ngoài tìm Tuyết Kiều cô nương, vất vả tìm được thì lại thành như thế, chuyện của Tuyết Kiều, nàng cũng có nghe nói tới, hình như là đã chết, hắn cứ hành hạnh mình như thế thì có tác dụng gì chứ? Làm cho cả tộc đều lo lắng cho hết, một nữ nhân như nàng còn nâng lên được, bỏ xuống được, hắn là một đại nam nhân lại mãi đắm chìm trong đau khổ như thế, làm cho nàng vừa đau vừa giận.
" Phùng Xuân, ngươi nha, rõ ràng là quan tâm điện hạ, sao còn dùng khẩu khí như vậy chứ?" Tổng quản có chút buồn cười nhìn nàng.
" Ai nói ta là quan tâm hắn a, ta là quan tâm tương lai của cả tộc chúng ta, có một vị vương si tình như vậy, trước kia không ai làm cho hắn chịu dừng chân, mà mấy năm qua lại thấy hắn thâm tình như thế, lại làm mình ra nông nỗi như thế, Tuyết Kiều cô nương tính ra hạnh phúc hơn Chính Khả Xuân tỷ tỷ, hơn chúng ta nhiều lắm, ông trời, nếu ngươi thực sự thương hại chúng sinh thì sao không để cho những người có tình sẽ trở thành thân thuộc chứ?
Phùng Xuân buồn rầu nhìn lên trời, tổng quản nắm lấy tay nàng “ ngươi nha, mỗi lần nhớ tới Chính Khả Xuân phu nhân đều như vậy, được rồi, không nói chuyện không vui nữa, ngươi còn nói nữa thì ta lại tưởng là ngươi đối với điện hạ tình cũ khó quên, như vậy ngươi đặt ta ở chỗ nào chứ?"
Vừa nói, tổng quản vừa làm ra bộ dáng đáng thương, làm cho Phùng Xuân cũng tiêu tan sầu não, dùng sức nhéo cái mũi của hắn “ không biết xấu hổ, còn nói hươu nói vượn cái gì, thật là, sao trước kia lại thấy người thành thật mà trầm ổn kia chứ? Thật sự là, quả nhiên nam nhân đều là động vật hai mắt, nhất là nam nhân của Huyễn Điệp tộc, được rồi, ta muốn đưa Trọng Ngôn đi tắm rửa, mà vật nhỏ này đã năm năm rồi cũng không thèm kêu môt tiếng a di"
Đi được hai bước thì quay đầu lại nói “ đúng rồi, nếu vật nhỏ này lại chạy ra phía sau núi, chúng ta đừng ngăn cản hắn nữa, đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc hắn muốn tìm cái gì, ngươi nghĩ có được không?"
Tổng quản ôn nhu tươi cười nói “ đương nhiên có thể, sẵn tiện đi ngắm cảnh cũng tốt, thời gian trôi qua thật mau, lại một mùa xuân nữa sắp tới rồi, không biết năm nay điện hạ có quay về đây không, mấy năm qua ta không có ngày nào được thong thả a"
“Không được làm biếng, phải trông coi mọi việc trong tộc" nghe hắn nói thế, Phùng Xuân lập tức hung hăng quát, tổng quát liền gật đầu “dạ, dạ, Phùng Xuân đại nhân của ta"
" Đúng rồi, đưa cho Vân Tây và Bụi Sơn chút thức ăn đi, mấy năm qua bọn họ cũng không dễ chịu gì" Phùng Xuân nhìn đứa nhỏ trong tay, không nhịn được.
“Đã biết, lát nữa ta tự mình đi làm"
Lúc này Phùng Xuân mới ôm đứa nhỏ thực sự rời đi, còn tổng quản vẫn đứng tại chỗ, nhìn lên không trung, điện hạ, đến khi nào ngài mới trở về.
Đã không tìm thấy viên đá đen nhánh trước kia, Địch Tu Tư càng thêm ảo não nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng, tảng đá kia đã từng bảo hộ cho Tuyết Kiều, mà giờ nàng lựa chọn tự hủy diệt thì đương nhiên tảng đá cũng không còn, ngực lại thấy đau nhói, Địch Tu Tư cảm thấy chuyện tình của hắn và Tuyết Kiều giống như một giấc mộng.
Khi Tuyết Kiều biến thành quầng sáng chui trở lại vào bụng mẫu thân
" Nương, ta là Tuyết Kiều,ta quay về đây"
" Tuyết Kiều, vì sao lại quay về, vì sao lại lựa chọn ngu ngốc như vậy?" vừa chống đỡ những quả càu lửa từ trên trời quăng xuống, Dao Cơ vừa lo lắng hỏi, nàng đã khổ tâm an bài cho tương lai của nữ nhi, thế nhưng lại nhận được kết quả vậy sao?
" Nương, Tuyết Kiều vô dụng, Tuyết Kiều không đành lòng hủy diệt thế giới, không đành lòng hủy diệt bọn họ, ca ca, Dao Quang tỷ tỷ, Thanh Liên ca ca… bọn họ đều là người tốt, còn có Địch Tu Tư, ta vẫn nghĩ hắn sẽ không thể thay đổi vì ra, nhưng mà hắn đã thực sự thay đổi. Nương ,ta thương hắn, giống như ngươi yêu phụ thân, ta không thể diễn trò trước mặt bọn họ, không thể hủy diệt thế giới của bọn họ, ta cũng không muốn làm bọn họ rời khỏi môi trường sống quen thuộc của bọn họ, ở chung với bọn họ, ta học được rất nhiều người, trong đó quan trọng nhất là chân thành yêu thương người mà mình yêu. Nương, tha thứ cho ta, ta cô phụ ủy thác của ngươi và phụ thân, còn có ông nội nữa, cho nên ta không thể buông bỏ, xin người và phụ thân hãy để cho ta cùng nhau hủy diệt đi, nương, cầu xin người thành toàn cho Tuyết Kiều đi, Tuyết Kiều muốn làm một đứa nhỏ có cha, có mẹ"
Tiếng thở dài vang lên “ con gái ngốc của ta, ngươi tội gì phải làm vậy chứ, nếu thực sự cảm thấy hạnh phúc thì ngươi cần gì phải nhớ tới những chuyện này? Nương cùng cha lưu lại trí nhớ cho ngươi là vì thống khổ đến mức tận cùng, mà ta cũng có chút ích kỷ, phong bế trí nhớ của ngươi, tuy rằng ngươi trong trắng, đơn thuần như một tờ giấy, tương lai có thể bị nhiều người lừa gạt, mà cái đó có thể giúp cho ngươi tìm được hạnh phúc, nhưng mà ngươi lại nhớ được hết thảy, điều đó có nghĩa là người không hề hạnh phúc, ngươi cảm thấy thống khổ, cho nên ngươi tìm kiếm sự giải thoát, đã có người làm cho ngươi thống khổ, vậy sao lại không làm cho những kẻ đó biến mất? vì sao lại lựa chọn hủy diệt bản thân?"
“Nương, thực ra khi ta nhớ lại tất cả mọi chuyện cũng do thống khổ mà cũng bởi vì hạnh phúc, ba lần ta cởi bỏ được phong ấn trí nhớ đều là lúc đang vui vẻ nhất, lần đầu tiên là khi ta và Địch Tu Tư đang trong thời điểm khoái hoạt, nhìn vẻ mặt của hắn lúc đó, trong đầu ta thoáng hiện qua hình ảnh của ngươi và phụ thân nhưng mà hình ảnh đó thoáng qua rất mau, ta không kịp nắm bắt. Lần thứ hai là khi Địch Tu Tư tặng Bách Điệp y cho ta, cũng vì quá mức vui vẻ, xúc động mà trí nhớ lại hiện lên trong đầu, tuy vẫn không kịp nhìn rõ nhưng cảm xúc mãnh liệt hơn, làm cho ta cảm giác được. Lần thứ ba là khi ta giúp Thanh Liên ca ca bảo trì nguyên khi, đó không phải là đứa nhỏ của hắn nhưng mà Thanh Liên ca ca lại chấp nhận mạo hiểm sinh mạnh của mình, vì bằng hữu mà dựng dưỡng Vân Liên quả, tuy rằng nó luôn cắt nuốt nguyên khí của hắn, làm cho hắn suy yếu, còn Vân Thư ca ca thì mãnh liệ mong muốn có một đứa nhỏ để duy trì tình cảm với Mặc Mặc, cho dù nhiều khó hăn, nhưng khát vọng đó là thực sự, lại cũng mãnh liệt vô cùng, đã kích động ta rất sâu, nương, khi đó rốt cuộc ta cũng đã phá tan phong ấn của ngươi và phụ thân, nhớ lại tất cả"
“Vì sao lại như vậy? chẳng lẽ là chúng ta sai sao, không nên như vậy. Quân Di, sao con của chúng ta lại dùng một phương thức hoàn toàn khác biệt để nhớ lại quá khứ chứ?" Dao Cơ không biết nguyên nhân vì sao
" Nương, không nên hỏi phụ thân, hắn cũng sẽ giống như ngươi, nhất định không biết nguyên nhân, nhưng ta thì hiểu được"
" Ngươi hiểu được cái gì?"
" Bởi vì các ngươi yêu ta, các ngươi tuy rằng hy vọng ta khi nhớ lại tất cả thì phản kháng, trả thù thế giớ này nhưng các ngươi càng hi vọng đứa nhỏ duy nhất của các ngươi hạnh phúc, cho nên tuy rằng các ngươi muốn ta khi thống khổ nhất mới có thể cởi bỏ phong ấn trí nhớ nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn trái ngược, Vân Thư ca ca muốn một đứa nhỏ, muốn làm cha mẹ, cho nên đã làm ta nhớ đến tưởng niệm của các ngươi, cho nên mẫu thân, phụ thân, ta đã trở về. Tuyết Kiều của các ngươi rốt cuộc đã trở lại, quay lại trong sự ôm ấp, yêu thương của các ngươi"
" Tuyết Kiều, không, là nương hại ngươi, không nghĩ tới kết quả lại như vậy, chúng ta mong muốn nhất là thấy ngươi được hạnh phúc, làm sao lại mong ngươi trả thù và phục hưng cho bộ tộc Nhân Ngư chứ? Đó chẳng qua là oán khí vào phút cuối cùng của ông nội ngươi nói ra mà thôi, thực ra, điều duy nhất chúng ta mong nhất là ngươi khỏe mạnh, vui vẻ, thế nhưng ngay lúc ngươi hạnh phúc nhất lại là lúc làm ngươi nhớ lại tất cả, là nương đã hủy đi hạnh phúc của ngươi, đứa nhỏ đáng thương của ta. Bây giờ ngươi hãy quay về đi, Tuyết kiều, bây giờ quay lại vẫn còn kịp"
" Không, mẫu thân, phụ thân, ta không quay về, khi chưa nhớ lại, ta vẫn nghĩ mình là một đứa nhỏ cô đơn đáng thương, không cha mẹ, không đồng loại, tuy rằng rất vui vẻ, hạnh phúc, nhất là sau khi gặp Địch Tu Tư nhưng mà mẫu thân, phụ thân, bây giờ ta đã biết đến sự tồn tại của các ngươi, ta không thể nào để các ngươi ôm oán hận mà chết đi, mà ta và Địch Tu Tư lại sống vui vẻ. Mẫu thân, ta làm không được, Địch Tu Tư có rất nhiều bằng hữu, sẽ có nhiều người ở bên hắn, sau này cũng sẽ có nhiều cô nương xin đẹp thích hắn, sớm muộn rồi cũng có ngày hắn sẽ quên ta, mà các ngươi chỉ có duy nhất một mình ta, ta cũng chỉ có các ngươi là cha mẹ, nên để ta ở bên các ngươi đi, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ"
" Hỗn trướng, Tuyết Kiều, ngươi nói ngu ngốc cái gì đó, tâm nguyện duy nhất của ta và nương ngươi là mong ngươi được sống, nếu ngươi thực sự thương chúng ta thì phải sống cho tốt, tên tiểu tử kia, chúng ta đều thấy hắn là một đứa nhỏ không tồi, tuy rằng đạo hạnh hơi cạn nhưng cũng có nghĩa là sau này hắn không thể khi dễ được ngươi, ngươi nhìn xem, hắn khóc thành bộ dáng thế nào. Tuyết Kiều, chẳng lẽ ngươi không đau lòng? Nhân Ngư chúng ta cả đời chỉ biết có một bạn tình, đồng sinh đồng tử, mãi không chia lìa, cha mẹ là người thân nhưng khi đã có người bầu bạn thì cũng phải xếp ở vị trí thứ hai, hơn nữa ta có nương ngươi, nàng cũng có ta, chúng ta hai người bên nhau, còn ngươi chen vào làm gì? Lập tức trở về cho ta"
Âm thanh của Quân Di vang lên, như xuyên thấu bụng của Dao Cơ, đánh thẳng vào tâm linh của Tuyết Kiều, nhưng nàng lại cố chấp, ẩn nấp thật sâu trong bụng của mẫu thân “ phụ thân, ta biết người không nỡ bỏ ta mà ta cũng rất luyến tiếc các ngươi, để ta ở lại đi, hơn nữa cũng đã muộn rồi, mọi thứ đã bắt đầu bị hủy diệt"
Lịch sử nhất định sẽ tái diễn, chỉ khác biệt là lúc này đây cha và mẫu thân sẽ không còn cơ hội dùng sinh mạng của họ để bảo hộ cho nàng nữa, rốt cuộc nàng cũng có thể cùng bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Địch Tu Tư, thực xin lỗi, vĩnh biệt!
" Quân Di, không, ta nhất định muốn Tuyết Kiều của chúng ta phải sống" thanh âm Dao Cơ nóng nảy mà kiên định.
Quân Di còn chưa trả lời thì đã nghe
" Dao Cơ, mau! Tuyết Kiều là hi vọng cuối cùng của chúng ta" thanh âm khàn khàn tựa như vang lên từ sâu trong yết hầu, đó chính là thanh âm của ông nội Tuyết Kiều, lịch sử quả nhiên đã lặp lại.
" Công công, nhưng mà Tuyết Kiều nàng, nàng…"Dao Cơ chần chờ nhìn về phía cha chồng, không biết nói với hắn như thế nào nhưng nàng còn chưa nói xong thì Quân Di đã cắt ngnang “ Dao Cơ, cha nói làm thế nào thì làm theo thế ấy, không được nhiều lời"
“Quân Di, nhưng mà…"Dao Cơ dường như muốn nói nhưng thấy ánh mắt của phu quân thì dường như là hắn đã tìm được biện pháp gì đó, lập tức gật đầu “ dạ, công công"
“Vậy thì nhanh tay lên, chúng ta không chống đỡ được bao lâu nữa"
Dao Cơ biết công công sắp không chống đỡ đươc thì hô to “ Quân Di, làm sao bây giờ"
“Giống như trước, nhưng mà lúc này chúng ta phải phá hủy toàn bộ trí nhớ của bản thân, không lưu lại chút gì cho Tuyết Kiều, cũng không cho nàng cơ hội nhớ lại, nếu không mọi việc lại tái diễn thì đến cuối cùng sẽ thực sự không còn lại gì, Dao Cơ, vì đề phòng sau này có người muốn lợi dụng nước mắt của bộ tộc Nhân Ngư, ta muốn tuyệt luôn tuyến lệ của Tuyết Kiều"
Thanh âm bình tĩnh của Quân Di truyền đến, tuy trong lòng Dao Cơ không nỡ nhưng biết tương lai sẽ có người đối xử tốt với nữ nhi của nàng thì nàng cảm thấy có chết cũng cam lòng “ không có tuyến lệ, vậy chẳng phải sau này Tuyết Kiều không thể có con sao? Quân Di, như vậy không được, như vậy rất không bằng với Tuyết Kiều"
“Dao Cơ, thời gian không còn nhiều, nếu không hành động thì ngay cả mạng của Tuyết Kiều cũng không còn, nói gì tới có con, không có tuyến lệ cũng có nghĩa là đảm bảo cho sự an toàn của nàng sau này, tin tưởng là Tuyết Kiều sẽ không trách chúng ta"
Một câu cuối cùng cũng chính là quyết định không cho phép thay đổi.
" Đứa nhỏ, mẫu thân không thể che chở cho ngươi được nữa rồi" Dao Cơ thầm nói một câu mà lúc này nguyên thần của Tuyết Kiều đã dung hợp với phôi thai trong bụng Dao Cơ nên không nghe được những lời của bọn họ.
“Dao Cơ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi phải không?" Quân Di lộ ra vẻ bi ai, nhưng cũng giống như được giải thoát, nhìn thoáng qua thê tử
Dao Cơ gật gật đầu," Ta chuẩn bị tốt, Quân Di, ngươi không cần nương tay, đến đây đi, vì đứa nhỏ, vì tương lai của nó,hi sinh tất cả đều đáng giá"
“Quả nhiên không hỗ là thê tử tốt của ta"
Lời nói vang lên cũng giống y như lần đầu tiên trước khi bọn họ bị hủy diệt, nhưng không ai biết một câu nói đó lại cách nhau đến ngàn vạn năm thời gian…
“Vân Trọng Ngôn, không được chạy ra sau núi chơi, đã nói rất nhiều lần với ngươi rồi, phải ngoan a"
Phùng Xuân chạy nhanh tới, cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, không biết vì sao nó đã năm tuổi rồi nhưng lại không thể bay lượn, càng đừng nói tới việc biến hình, vấn đề nghiêm trọng hơn là đứa nhỏ nhân loại đến lúc năm tuổi đã biết nói, trừ khi là câm điếc, nhưng đứa nhỏ Vân Trọng Ngôn này đến giờ cũng chưa từng mở miệng nói một tiếng, chỉ có tiếng cười, tiếng khóc rất rõ ràng, chứng tỏ thanh quản của hắn tuyệt đối không có vấn đề gì.
Cũng may chuyệ đó cũng không ảnh hưởng tới việc nó lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào như vậy hỏi ai mà không thích, hiện tại trong toàn tộc, các trưởng lão đều thương hắn đến tận tâm khảm, không ai còn nhớ tới mẫu thân nó từng làm mọi người hận đến mức nào.
Mà đứa nhỏ này cũng không biết vì sao lại thích nghịch nước, chỉ cần không chú ý tới là nó đã nhanh chóng chạy tới hồ nước phía sau núi chơi đùa, làm cho Phùng Xuân chiếu cố hắn vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Tiểu tử kia nở nụ cười ngọt ngào với Phùng Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn còn dựa sát vào mặt nàng, miệng phát ra âm thanh u a, không rõ tiếng, ngón tay nhỏ bé còn chỉ về phía sau ngọn núi, ý muốn chỉ chỗ hắn muốn đến
“Vân Trọng Ngôn, mau, lên tiếng gọi ta là a di một tiếng, ta liền mang ngươi đi, mau gọi “ a di" Phùng Xuân lại tiếp tục không nản lòng mà dạy hắn nói chuyện, nhưng tiểu tử kia vẫn ngậm miệng, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, làm cho Phùng Xuân nhịn không được mà thở dài, ôm hắn đi về.
Mà vật nhỏ đáng thương tựa đầu trên vai Phùng Xuân, ánh mắt thật to vẫn nhìn phía sau núi đầy tò mò, quyết định phải tìm cơ hội thám hiểm
“Phùng Xuân, tiểu Trọng Ngôn lại chạy tới sau núi chơi sao?" tổng quản không chút ngạc nhiên hỏi.
“Đứa nhỏ này không biết sao rất thích chạy ra sau núi chơi, nói thế nào cũng không nghe, từ khi hắn biết đi thì đều chạy đến chỗ này. Điện hạ cũng thật là, đã đáp ứng Chính Khả Xuân tỷ tỷ là chiếu cố hắn, thế mà lại bỏ đi suốt ba năm, ngay cả một dòng tin cũng không truyền về, cũng may còn có Xà quân đại nhân và phu nhân luôn hết lòng hỗ trợ, cứ mấy tháng lại đến thăm một lần, cũng không biết khi nào điện hạ mới trở về a"
Phùng Xuân bĩu môi, thật sự không phải nàng thích oán giận nhưng mà Địch Tu Tư đúng là làm vương mà chẳng có trách nhiệm, đi một cái là ba năm, lần trước thì là hai năm, mà hắn nếu không liều mạng chỉnh đốn sự vụ trong tộc thì cũng là ra ngoài tìm Tuyết Kiều cô nương, vất vả tìm được thì lại thành như thế, chuyện của Tuyết Kiều, nàng cũng có nghe nói tới, hình như là đã chết, hắn cứ hành hạnh mình như thế thì có tác dụng gì chứ? Làm cho cả tộc đều lo lắng cho hết, một nữ nhân như nàng còn nâng lên được, bỏ xuống được, hắn là một đại nam nhân lại mãi đắm chìm trong đau khổ như thế, làm cho nàng vừa đau vừa giận.
" Phùng Xuân, ngươi nha, rõ ràng là quan tâm điện hạ, sao còn dùng khẩu khí như vậy chứ?" Tổng quản có chút buồn cười nhìn nàng.
" Ai nói ta là quan tâm hắn a, ta là quan tâm tương lai của cả tộc chúng ta, có một vị vương si tình như vậy, trước kia không ai làm cho hắn chịu dừng chân, mà mấy năm qua lại thấy hắn thâm tình như thế, lại làm mình ra nông nỗi như thế, Tuyết Kiều cô nương tính ra hạnh phúc hơn Chính Khả Xuân tỷ tỷ, hơn chúng ta nhiều lắm, ông trời, nếu ngươi thực sự thương hại chúng sinh thì sao không để cho những người có tình sẽ trở thành thân thuộc chứ?
Phùng Xuân buồn rầu nhìn lên trời, tổng quản nắm lấy tay nàng “ ngươi nha, mỗi lần nhớ tới Chính Khả Xuân phu nhân đều như vậy, được rồi, không nói chuyện không vui nữa, ngươi còn nói nữa thì ta lại tưởng là ngươi đối với điện hạ tình cũ khó quên, như vậy ngươi đặt ta ở chỗ nào chứ?"
Vừa nói, tổng quản vừa làm ra bộ dáng đáng thương, làm cho Phùng Xuân cũng tiêu tan sầu não, dùng sức nhéo cái mũi của hắn “ không biết xấu hổ, còn nói hươu nói vượn cái gì, thật là, sao trước kia lại thấy người thành thật mà trầm ổn kia chứ? Thật sự là, quả nhiên nam nhân đều là động vật hai mắt, nhất là nam nhân của Huyễn Điệp tộc, được rồi, ta muốn đưa Trọng Ngôn đi tắm rửa, mà vật nhỏ này đã năm năm rồi cũng không thèm kêu môt tiếng a di"
Đi được hai bước thì quay đầu lại nói “ đúng rồi, nếu vật nhỏ này lại chạy ra phía sau núi, chúng ta đừng ngăn cản hắn nữa, đi theo hắn, nhìn xem rốt cuộc hắn muốn tìm cái gì, ngươi nghĩ có được không?"
Tổng quản ôn nhu tươi cười nói “ đương nhiên có thể, sẵn tiện đi ngắm cảnh cũng tốt, thời gian trôi qua thật mau, lại một mùa xuân nữa sắp tới rồi, không biết năm nay điện hạ có quay về đây không, mấy năm qua ta không có ngày nào được thong thả a"
“Không được làm biếng, phải trông coi mọi việc trong tộc" nghe hắn nói thế, Phùng Xuân lập tức hung hăng quát, tổng quát liền gật đầu “dạ, dạ, Phùng Xuân đại nhân của ta"
" Đúng rồi, đưa cho Vân Tây và Bụi Sơn chút thức ăn đi, mấy năm qua bọn họ cũng không dễ chịu gì" Phùng Xuân nhìn đứa nhỏ trong tay, không nhịn được.
“Đã biết, lát nữa ta tự mình đi làm"
Lúc này Phùng Xuân mới ôm đứa nhỏ thực sự rời đi, còn tổng quản vẫn đứng tại chỗ, nhìn lên không trung, điện hạ, đến khi nào ngài mới trở về.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch